?�au quá…Không cần…Cắn
← Ch.37 | Ch.39 → |
"Có đói bụng không?"
Lý Quân xoa đỉnh đầu cô, "Anh làm cho em chút đồ ăn."
Tô Tình ghé vào ⓝ🌀ự-𝒸 anh, nhẹ nhàng gật gật đầu, lông mi vẫn còn ướt nhưng khóe môi lại cười, "Em muốn mặt tươi cười."*
*trong bản raw là 要笑脸 nghĩa là muốn gương mặt cười. Chỗ này mình không hiểu cho lắm:))). Có lẽ ý Tô Tình ở đây là muốn Lý Quân làm đồ ăn cho mình và vẽ hình mặt cười lên đó. Ờ chắc là vậy =)))Ừm ai hiểu thì có thể chỉ lại cho mình nha??
"Được."
Anh tiến vào phòng bếp rửa rau, Tô Tình liền lấy trái cây trong tủ lạnh rửa sạch sẽ chuẩn bị làm salad hoa quả, hai người tay dựa vào cùng nhau, qυấ.ⓝ 🍳.𝖚.ý.𝐭 dưới dòng nước.
Tô Tình nghịch ngợm ngón tay anh một hồi, khi ngẩng đầu, Lý Quân đã cúi đầu 𝖍.ô.𝐧 xuống.
Nụ 𝒽ô_n này an tĩnh lại ôn nhu.
Hai người ⓗô·ռ xong, nhìn nhau một giây, sau đó lại tới gần nhau, bắt đầu ⓗô_п 〽️_ô_❗.
Ăn xong cơm trưa đã là hai giờ chiều, bên ngoài trời vẫn còn mưa, hạt mưa không ngừng đánh vào trên cửa sổ.
Lý Quân ghé vào trên sô pha, ⓒở.❗ á.🅾️ sơ mi, lộ ra miệng vết thương đã đóng vảy, Tô Tình cầm lọ thuốc mỡ bôi lên.
"Gần đây trại nuôi ngựa có nhiều khách nữ không?"Sau khi bôi xong cô nhẹ nhàng ở phía sau lưng anh thổi thổi.
Truyện chỉ cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi
Lý Quân bị hơi thở ấm áp của cô khiến cơ thể căng chặt, giọng nói phát ra trở nên 𝖈_𝖍ế_𝐭 lặng, "Ừ."
"Có xinh đẹp hơn em hay không?" Ngón trỏ cô vê thuốc mỡ nhẹ nhàng dừng ở trên lưng anh, nhẹ nhàng 𝐯●𝐮ố●𝐭 ✅●e từng cái, lại cúi đầu thổi thổi.
Lý Quân đã cứng, nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trầm đến lợi hại, "Không có."
Tô Tình không để ý lắm mà nhướng mày cười, "Phải không?"
Cô cẩn thận bôi thuốc lên từng vết thương sau lưng anh, lúc này mới đóng nắp lại, chuẩn bị đi rửa tay, vừa mới đứng dậy, đã bị Lý Quân ôm eo ấn ở trên sô pha.
"Cẩn thận vết thương vỡ ra." Cô đẩy anh một cái.
Lý Quân cúi đầu 𝖍●ô●ռ ɱ●ô●❗ cô, "Sẽ không."
Năm ngón tay anh dừng trên mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa, "Gầy, gần đây em ăn không ngon sao?"
Tô Tình nghiêng đầu cắn ngón tay anh, "Đúng vậy, nhớ anh không muốn ăn, thế nào? Muốn bồi thường cho em sao?"
Lý Quân cúi đầu ♓ô●ռ lên môi cô thật mạnh, "Ừ, bồi thường cho em."
Vài phút sau, Tô Tình bị cởi sạch đè ở trên sô pha, người đàn ông ôm lấy hai chân cô mãnh liệt 𝒸*ắ*ɱ ѵà*🔴.
Cô bị κ♓-🔴á-❗ 𝖈ả-〽️ bức cho bật khóc, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, "Em không cần... Loại này... Bồi thường... Ha... A..."
Lý Quân đem hai chân áp đến trước mặt cô vừa 𝒽●ô●𝖓 cô vừa mạnh kẽ ra vào.
Tô Tình bị anh làm cho chóng váng, "Anh hai... Nhẹ chút... A..."
Bàn tay thô ráp của anh nắm lấy bầu п●ⓖự●𝖈 no đủ của cô, mạnh mẽ xoa bóp, môi mỏng ngậm lấy đầu v*, dùng răng gặm cắn, Tô Tình bị cắn đến khóc kêu lên.
Tiếng r·ê·n r·ỉ khiến côn th*t trong 𝐭hâ_ⓝ 𝐭ⓗ_ể cô trướng thêm vài phần, anh hướng vào trong cơ thể cô đưa đẩy ngày càng nặng nề.
Khi cao trào đến, Tô Tình cắn cổ Lý Quân nức nở khóc thút thít, khuôn mặt xinh đẹp của cô bị bao phủ bởi nước mắt, bộ ⓝ_ℊ_ự_🌜 non nớt hiện lên đầy rấu răng.
Người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua, lại cúi đầu thật mạnh đi 𝖒ú_✝️ cắn đầu v* yếu ớt.
"Anh hai... Đau... Không cần... Cắn..." Cô lắc đầu kêu lên, giọng nói bị κ*𝐡ⓞá*ı 🌜*ả*〽️ ép cho thay đổi, t𝒽â·𝖓 ⓣ·♓·ể càng lúc càng r.υ.ⓝ 𝖗ẩ.𝖞, không đến vài phút, lại bị người đàn ông đưa lên cao trào.
Đến chiều tối, cơn mưa mới ngừng.
Tô Tình bị cơn ác mộng đánh thức, khi mở mắt ra thì nhìn thấy hầu kể 🌀*ợ*𝒾 𝖈ả*Ⓜ️ của người đàn ông.
Lại hướng lên trên, là chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông.
Lý Quân ngủ say, hai ɱắ●🌴 п𝖍ắ●〽️ ռ🌀♓●𝐢ề●ռ, đường nét tinh xảo sắc bén.
Gương mặt kia gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn so với trước, góc cạnh lộ ra vài đường nét lạnh lùng, mang theo khí chất lãnh đạm ngày thường.
Cô ngẩng mặt ⓗ·ô·𝓃 lên cằm anh, động tác nhẹ nhàng mà vù_❗ ⓥà_ο trong lòng n🌀ự-𝐜 anh.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |