Em kêu dễ nghe
← Ch.28 | Ch.30 → |
"A... Nhẹ chút..."
Tô Tình bị cắm đến cả người 𝖗⛎*п r*ẩ*🍸, cảm giác no trướng khiến da đầy cô rùng mình một cái, theo sau bị 🎋_𝒽𝖔_á_𝖎 cả_Ⓜ️ ngập đầu nuốt chửng.
Người đàn ông mỗi một lần thọc vào rú●ⓣ ⓡ●@ đều như xuyên vào tận cùng thần kinh của cô, mang theo một mảnh tê dại cùng sung ş_ướ_ⓝ_ⓖ, đem cả người cô 🌜h●ế●† chìm trong k𝐡-𝖔-á-𝖎 ⓒả-m khiến cô ngăn không được mà 𝐫ê-𝓃 r-ỉ nức nở.
"Lý Quân... Chậm một chút..." Cô ôm cổ anh, bị cắm không nói lên lời, "Quá nhanh... A...Sâu quá..."
Lý Quân ra vào mạnh mẽ, cổ Tô Tình nhướng lên, tạo thành một đư.ờn.𝖌 🌜𝖔n.𝐠 rất đẹp, Lý Quân há mồm ngậm lấy đầu v* dựng đứng của cô, hạ bụng ⓒ-ắ-𝐦 ✔️à-𝖔 càng mạnh.
Tô Tình hai tay gắt gao bóp chặt tay anh, cổ họng tràn ra đầy tiếng khóc nức nở.
"Lý Quân..."
Người đàn ông cắn xong đầu v* cô lại dọc theo cổ ⓗô-𝖓 lên môi cô, giọng nói phát ra trầm khàn vô cùng, "Anh thích em gọi anh hai."
Tô Tình bị anh cắm thật mấy chục cái, trực tiếp bị cắm đến cao trào, cio thét chói tai kêu anh hai, bụng nhỏ run mười mấy lần, huyệt khẩu bên ngoài phun ra một cỗ lại một cỗ d*m thủy. (truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi)
Lý Quân chế trụ eo nhỏ của cô, thời điểm cô cao trào lại đưa đẩy mấy chục cái, trực tiếp đem Tô Tình cắm đến hét lên, lần này cao trào kéo dài mấy chục giây.
Hai tròng mắt cô thất thần mà nhìn trên không, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Lý Quân đi tới 𝖍_ô_𝐧 lên hai mắt cô, hỏi, "Thoải mái sao?"
Tô Tình lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu, giọng nói ngây ngốc, "Thoải mái."
Ngón trỏ cô đi lên sờ mặt anh, đầu ngón tay dọc theo mũi anh đi xuống, rơi xuống trên môi anh, giọng nói nhẹ nhàng nỉ non, "Anh hai, thực thoải mái."
Người đàn ông ♓_ô_n nhẹ lên ngón tay cô, Tô Tình cảm thấy cả người như bị dòng điện đánh trúng, cả người rùng mình một lúc.
Cô ôm cổ anh, đem anh kéo lại gần, chủ động 𝐡ô.п lấy môi anh.
Nụ 𝐡*ô*𝓃 ôn nhu mà triền miên.
Người đàn ông một lần nữa 𝒸ắ·ɱ ✌️à·ο cũng cực kỳ ôn nhu thong thả, nhưng Tô Tình vẫn là bị cự vật kia xỏ xuyên khiến bụng nhỏ chua xót.
Cô ngẩng cổ hét lên, bị cắm đến hai mắt đẫm lệ, 🌴_𝐡_ở 𝐡_ổ_n ⓗ_ể_п hỏi anh, "Là ngựa của anh kêu dễ nghe hay em kêu dễ nghe?"
Lý Quân khóe môi khó được mà nở nụ cười, hơi thở thô nặng, giọng nói khàn khàn, "Em kêu dễ nghe."
Tô Tình nở nụ cười, một lúc sau lại bị anh cắm không nói lên lời.
Đến mười giờ, Lý Quân mới ôm cô đi vào phòng tắm.
Cả người Tô Tình mệt mỏi không có sức lực, dựa vào 𝓃_🌀_ự_↪️ anh, nghe tiếng tim anh đập, bàn tay cô ν𝖚ố·t ѵ·e làn da anh, giọng nói thực nhẹ hỏi, "Đợi lát nữa đi hay là sáng ngày mai?"
"Ngày mai." Anh ôm lấy vai cô, đem sữa tắm đổ ở phía sau lưng cô, bàn tay to lớn đi xuống tấm lưng gầy gò của cô, vỗ cặp ⓜ·ôп·ℊ ℊ*ợ*1 ⓒả*m của cô.
Cô dán vào cổ anh, dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ cọ, giống như một con mèo làm nũng.
Lý Quân nắm cằm cô, đem cô đè ở trên tường ♓_ô_𝐧 xuống, côn th*t nóng một lần nữa để tiến vào trong cơ thể cô.
"Anh hai..." Cô bị cắm chịu không nổi, hàm răng cắn chặt môi, k●♓●oá●𝖎 ↪️ả●ɱ bị áp bức bật ra tiếng г.ê.ⓝ 𝖗.ỉ, Lý Quân lại cúi người ⓗô_𝐧 cô, đầu lưỡi cậy mở hàm răng, đem tất cả tiếng 𝐫ê*п 𝖗*ỉ của cô nuốt vào trong.
Sau ước chừng ba lần cao trào, Tô Tình đã mệt đến mí mắt nặng nề.
Cánh tay cô treo ở cổ Lý Quân, cả người giống như con mèo dính người nằm liệt trong lòng 𝓃*ℊ*ự*c anh. Khi bị đặt ở trên giường, cô vẫn ôm chặt không buông tay.
"Anh đi làm chút đồ ăn." Anh sờ mặt cô.
"Chờ một lát." Cô kéo anh nằm ở bên cạnh, ôm lấy eo anh, nhắm hai mắt nói, "Nghỉ ngơi một chút, em làm cho anh ăn."
Cô nửa híp mắt, giọng nói mang theo ý cười, "So với thịt bò anh nấu ngon hơn rất nhiều."
Cô không tự giác toát ra một mặt ôn nhu so ngày thường phong tình kia càng hấp dẫn người khác, Lý Quân nhịn không được cúi đầu ♓*ô*𝐧 ɱô*𝒾 cô.
"Được."
← Ch. 28 | Ch. 30 → |