← Ch.037 | Ch.039 → |
“Mẹ ơi, cứu con, cứu con…” Trong bóng tối âm u, cô nghe tiếng Tiểu Lộng bất lực than khóc…
Đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây! Cô hét to nhưng giữa màn đêm, cô không cách nào thấy được bóng dáng của Tiểu Lộng.
Rõ ràng Tiểu Lộng đang ở kề bên…
…
Lúc Duy Đóa hôn mê, cô cảm giác có ai đó dùng khăn lau mặt cho mình. Cô mở choàng mắt thì thấy một gương mặt dịu dàng tình cảm, khiến cô ngỡ ngàng trong chốc lát.
“Em cứ gọi tên Tiểu Lộng trong mơ suốt…” Tống Phỉ Nhiên lo lắng nói.
Duy Đóa giơ tay lau mặt rồi ngồi dậy, phát hiện bên ngoài trời đã dần sáng. Sao cô lại ở đây?
“Hình Tuế Kiến đâu?” Cô vội vã hỏi.
Hình Tuế Kiến đã hứa sẽ bảo đảm bình an cho Tiểu Lộng!
Vẻ dịu dàng của Tống Phỉ Nhiên chợt tan biến, mắt anh ta dần thẫm lại.
“Em mới tỉnh mà đã vội vã tìm anh ta?” Tống Phỉ Nhiên trách móc.
Duy Đóa không muốn lãng phí và trì hoãn thời gian, cô loạng choạng đứng dậy.
Tống Phỉ Nhiên giữ chặt cô, “Bác sĩ nói em mệt mỏi quá độ, dầm mưa nhiễm cảm lạnh nên cần phải nghỉ ngơi. ” Giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng.
Nếu cô có thể đợi thì anh ta cam đoan, mọi thứ giữa bọn họ sẽ chẳng thay đổi. Anh ta sẽ quên việc cô vừa tỉnh lại đã tìm kiếm Hình Tuế Kiến.
Duy Đóa sờ trán mình, quả thực cô hơi sốt nhẹ.
“Tới đây nằm trên đùi anh, để anh day trán cho em thoải mái. ” Vẻ mặt anh ta dịu dàng như nước.
Anh ta vừa là cậu ấm vừa có năng lực, gia đình cưng chiều, mọi người ca ngợi. Đám con gái ái mộ và chủ động quấn lấy anh ta nhiều vô kể, nhưng chỉ với riêng cô, anh ta mới chịu nhún nhường chăm sóc. Anh ta nhân nhượng vì lợi ích chung, bởi anh ta muốn một chiến lợi phẩm – anh ta cần có trái tim của cô!
“Không. ” Cô dứt khoát vung tay anh ta ra, vì lúc này cô không có tâm tư nằm dưỡng bệnh!
“Em phải đi tìm Tiểu Lộng!” Cô phớt lờ cơ thể mềm oặt của mình, cố gắng đứng dậy nhưng tay cô bị kéo chặt.
“Em nhất định phải đi sao?” Mắt anh ta nheo lại, dù trên môi vẫn nở nụ cười.
“Đúng, em nhất định phải đi!” Duy Đóa trả lời chẳng cần nghĩ ngợi.
“Tiểu Lộng quan trong đối với em như vậy à?” Tống Phỉ Nhiên u ám hỏi.
“Đúng thế!” Cô đáp kiên quyết.
“Chờ mai mốt chúng ta sinh con, em sẽ không nghĩ vậy nữa. ” Tống Phỉ Nhiên khôi phục nụ cười ôn hòa, “Con của chúng ta nhất định rất ưu tú, nó thừa hưởng sự xinh đẹp và khí khái của em, di truyền phong độ và tài năng kinh doanh của anh…”
Duy Đóa nhíu mày, từ đó đến nay cô chưa từng suy nghĩ viễn vông về những điều này.
“Chúng ta hãy bàn việc đó sau, được không? Bây giờ em phải đi tìm Tiểu Lộng!” Cô nóng nảy cắt ngang lời anh ta.
Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên bắt đầu sa sầm, “Đóa Đóa, em có yêu anh không?” Anh ta kiên quyết đem tình yêu trai gái ra bàn đến cùng.
Anh ta đặt môi mình lên cổ cô, muốn hôn hít thân thiết…
“Tống Phỉ Nhiên, anh đừng làm vậy được không?” Cô bắt đầu nổi giận đẩy anh ta ra.
Cô chẳng cần anh ta dịu dàng hay săn sóc, cô chỉ cần anh ta biết thông cảm! Tiểu Lộng sống chết chưa rõ mà anh ta ngồi đây luyên thuyên về chuyện đứa con trong tương lai, rồi xoay qua hỏi yêu hay không yêu. Cô làm sao có tâm trạng này?
“Em để ý tới đứa con hoang ấy đến thế hả?” Bị đẩy bật ra, Tống Phỉ Nhiên lạnh giọng hỏi.
Ba chữ ‘đứa con hoang’ làm ánh mắt Duy Đóa lạnh lẽo. Cô rút tay mình về, cất giọng nhàn nhạt: “Tiểu Lộng là người thân của em. ” Không phải đứa con hoang như lời miệt thị trong miệng anh ta.
“Vừa rồi Hình Tuế Kiến cũng rất sốt ruột, em có biết bộ dạng nôn nóng của anh ta làm anh thích thú biết bao?”
“Tại sao anh ta lại nôn nóng?” Duy Đóa lập tức phát hiện điều bất thường.
“Hình như có người gọi điện cho anh ta, nói Tiểu Lộng bị y bắt cóc và muốn tiền chuộc!” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười, “Nên anh ta mới mặc kệ em bị anh ‘cướp’ đi!”
“Anh ta có nói muốn báo cảnh sát hoặc giao tiền hay không?” Duy Đóa nóng nảy hỏi.
“Yên tâm đi, để anh nói em nghe, cuộc điện thoại đó là giả. Dù có báo cảnh sát hay giao tiền thì cũng bị người ta đùa thôi!” Tống Phỉ Nhiên cười cợt.
Là giả? Duy Đóa giật mình, vài giây sau cô mới lấy lại phản ứng và phát hiện điều rất bất thường, “Sao anh biết giả?”
Tống Phỉ Nhiên mỉa mai, “Đâu chỉ riêng Hình Tuế Kiến có thế lực, anh cũng rất cừ nên có nơi cung cấp tin tức!” Anh ta sáp tới gần muốn cắn cổ cô.
Duy Đóa đẩy anh ta ra, đôi mắt đẹp nhìn anh ta đầy cảnh giác, “Anh chỉ là doanh nhân bình thường, sao biết nhiều như vậy?” Hơn nữa vào ngay lúc tên thủ phạm gọi điện thoại tới, để anh ta thuận lợi đưa cô đi.
“Hình Tuế Kiến chẳng dễ dàng gì mà bị người ta lừa, cuộc điện thoại đó nhất định có vài tin tức khiến anh ta không thể rời đi. ”
“Đóa Đóa, em vẫn rất thông minh, rất bình tĩnh. ” Anh ta khâm phục và khâm phục.
“Hình như Tiểu Lộng hoảng sợ kêu thảm thiết trong điện thoại. ” Anh ta nói mập mờ, “Đối phương bảo nếu Hình Tuế Kiến không xuất hiện ngay thì y sẽ chặt ngón tay của Tiểu Lộng!”
“Tống Phỉ Nhiên, rốt cuộc anh đã làm gì Tiểu Lộng?” Duy Đóa quát.
Nghe tiếng quát của cô, Tống Phỉ Nhiên khẽ cứng người.
“Thì ra là anh!” Trái tim Duy Đóa băng giá.
Lẽ nào vì nghi ngờ Tiểu Lộng là ‘đứa con hoang’ do cô sinh ra, mà anh ta làm Tiểu Lộng mất tích? Thời gian quả thật đáng sợ, nó có thể thay đổi hoàn toàn một con người hoặc giả đây mới đúng là bộ mặt thật của anh ta?
“Đem Tiểu Lộng giao ra đây, tôi sẽ không cản đường của anh. Chúng ta chia tay, tôi sẽ biến khỏi tầm mắt anh!” Cô nheo mắt lại, con ngươi lạnh lùng đầy nguy hiểm.
Cô không màng vinh hoa phú quý, anh ta cũng chẳng cần xen lẫn ghen ghét. Từ nay về sau anh ta đi theo con đường đầy ánh mặt trời của anh ta, cô đi trên cây cầu độc mộc của cô. Tự làm tự sống, không can thiệp vào chuyện của nhau.
“Kiều Duy Đóa, em nghĩ rằng trò này em không muốn chơi thì có thể dẹp bỏ?” Tống Phỉ Nhiên cười cợt sự khờ dại của cô.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt lạng lùng của cô như con dao đâm sâu vào trái tim anh ta. Chỉ có người chưa từng rung động mới dùng thứ ánh mắt hoàn toàn dửng dưng như vậy nhìn kẻ khác.
“Anh hỏi em một câu cuối cùng, em có yêu anh không? Anh muốn nghe lời thật lòng!” Anh ta gằn từng chữ.
“Không!” Duy Đóa lạnh lùng dứt khoát.
“Nếu anh yêu em, đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời đặt dưới chân em thì sao? Nếu anh có thể cho em một cuộc sống vàng son thì sao?” Nụ cười anh ta hơi méo mó, “Có phải em sẽ yêu anh?”
“Không, tôi yêu tiền, tôi thích cuộc sống nhàn hạ. Nhưng tiền chỉ có thể khống chế con người tôi, chứ không phải trái tim tôi!” Cô đốp chát một cách tàn khốc và thực tế.
Mặt Tống Phỉ Nhiên tái đi, vài giây sau anh ta bắt đầu cười sằng sặc. “Vậy nên tôi thất bại? Thất bại đến trắng tay?”
Thất bại? Duy Đóa kịp thời bắt được hai chữ quan trọng, trái tim cô co rút.
“Vậy ra anh bỏ công theo đuổi tôi chỉ vì trả thù?” Trái tim cô hoàn toàn giá lạnh.
Tư Nguyên từng nhắc cô phải cẩn thận, cô còn tưởng Tư Nguyên lo xa. Nào ngờ tầm nhìn của đàn ông cũng hạn hẹp đến vậy.
“Cô đứng trước mặt nhiều người sỉ nhục tôi, nói tôi nghèo túng là thứ hoa quả thối… Cô nghĩ sau ngần ấy năm, tôi còn có thể yêu cô đến điên cuồng, còn thật lòng đeo đuổi cô hả?” Tống Phỉ Nhiên nói huỵch toẹt.
“Vậy những tin nhắn kia đều là giả?” Mắt cô lạnh dần, vì những tin nhắn ngày xưa mới khiến cô tin tưởng anh ta.
“Kiều Duy Đóa, tôi giữ chúng nhiều năm chính là chờ một ngày nếu được gặp lại cô… Tôi muốn dùng chúng để lấy trái tim cô, chỉ cần có trái tim cô rồi thì tôi có thể tùy tiện giẫm đạp, tùy ý tra tấn…” Anh ta chậc lưỡi thở dài, “Nhưng tôi tính ra sao cũng không ngờ, cô là một ả đàn bà máu lạnh thiếu trái tim!” Anh ta thực sự trù tính sai lầm.
Nào là dịu dàng, nào là chân thành, nào là tiếp cận, tất cả đều vì trả thù? Thật quá đáng sợ! Đáy lòng Duy Đóa phát run.
Tống Phỉ Nhiên bước tới nâng cằm cô lên, ra tối hậu thư: “Đóa Đóa, em hãy suy nghĩ cho kĩ. Anh chính là bạch mã hoàng tử, chỉ cần em giả vờ yêu anh thì chúng ta vẫn có thể ‘hạnh phúc’ bên nhau. ”
Cô cười lạnh lẽo như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước, “Làm anh thất vọng rồi, diễn xuất của tôi rất tệ. ” Cô quay mặt đi, giọng điệu lạnh tanh.
Cô rõ ràng không yêu người đàn ông trước mắt, nhưng tại sao cảm giác thất vọng lại khiến người ta khó chịu đến nhường ấy? Vì bản thân cô từng cảm động hay hổ thẹn vì không thể yêu? Tống Phỉ Nhiên thực sự biến cô thành một con ngốc! Rốt cuộc kĩ thuật diễn xuất của anh ta tuyệt vời, hay là cô rất ngốc?
“Đóa Đóa, thật ra anh luôn ham muốn em, chỉ cần em hầu hạ anh thỏa mãn trên giường, thì chúng ta có thể rũ sạch những việc này…” Tống Phỉ Nhiên không cam lòng, bắt đầu biểu hiện si mê.
Duy Đóa nổi cơn ớn lạnh. Trong lúc cô chưa kịp phản ứng, thì cả người bị Tống Phỉ Nhiên đẩy lùi về chiếc giường lớn phía sau. Anh ta háo hức muốn hôn cô; muốn nhanh chóng lột trần cô; muốn đặt hai tay mình lên bộ ngực mềm mại của cô. Toàn thân anh ta run rẩy muốn dùng đam mê cháy bỏng chinh phục và chiếm đoạt suốt đêm cô đêm nay.
Nói thì chậm, làm thì mau, Duy Đóa thu hết sức bình sinh tập trung vào đầu gối rồi tấn công thẳng vào bộ phận hiểm yếu nhất của anh ta.
Tống Phỉ Nhiên hét lên đau đớn.
“Tôi quên nói với anh, tôi đã học qua cách tự vệ dành cho phụ nữ. ” Cô đẩy mạnh anh ta ra và đứng phắt dậy, lạnh lùng nói.
Cô sẽ không bao giờ dễ dàng bị người khác hiếp đáp như mười ba năm trước. Cô đã từng lập lời thề, nếu ai dám dùng sức mạnh với cô, thì cô sẽ cho kẻ đó không người nối dõi![1]
Tống Phỉ Nhiên bụm đáy quần nằm lăn lộn trên giường, gương mặt đẹp trai đau đến tái mét.
“Kiều – Duy – Đóa, cô… cô… cô không ngủ với tôi… thì cũng ngủ với thằng khác thôi!” Mặt Tống Phỉ Nhiên xoắn lại dữ tợn, gào rú dữ dội.
Duy Đóa cười khinh miệt rồi ngạo nghễ xoay gót.
Tống Phỉ Nhiên nóng nảy hỏi, “Kiều Duy Đóa, cô không muốn cứu con gái của mình sao?”
[1] Nguyên tác: Đoạn tử tuyệt tôn.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |