← Ch.094 | Ch.096 → |
Kiều Duy Đóa đứng trước cửa nhà Hình Tuế Kiến, cô mang giày cao gót, vì đứng quá lâu nên phải ngồi xuống xoa bóp đôi chân hết lần này tới lần khác.
Gã ở tầng trên cùng nhưng ngoài cửa, trên hàng lang đều dính đầy màu sơn đỏ và dòng chữ ‘trả tiền!!!’ nổi bật. Hai chữ đó còn kéo thêm rất nhiều dấu chấm than nữa. Cô cứ ngỡ cảnh tượng gay go này chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, hóa ra nó cũng xảy ra ở đời sống thực.
Đã hơn một giờ sáng, có lẽ gã sẽ không về? Trước đó cô thử gọi điện thoại cho gã vài lần nhưng điện thoại luôn trong tình trạng khóa máy.
Bây giờ gã đang ở đâu? Ở với ai? Tối nay gã có về nhà không? Ai ngủ bên cạnh gã? Có lẽ, cô sẽ tìm thấy gã ở chỗ người kia, nhưng Kiều Duy Đóa không hề muốn đi thử. Cô ngoan cố đứng trước cửa, bàn tay xiết chặt chiếc điện thoại. Dẫu cô biết mình đã đợi hơn năm tiếng đồng hồ, đợi chờ với một hi vọng mong manh. Thế nhưng tại sao cô không muốn từ bỏ?
Chân cô đau nhoi nhói, rốt cuộc cô không chịu được nữa mà đành ngồi dựa vào cạnh cửa.
Hai giờ sáng, Hình Tuế Kiến mỗi tay xách mỗi cái lồng về nhà. Mới liếc thoáng qua cửa, gã đã thấy một bóng dáng yêu kiều ôm một túi hồ sơ màu vàng ngồi đó.
Gã cau mày thật sâu, đặt hai cái lồng sắt trong tay xuống và lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tiếng ổ khóa chuyển động đã đánh thức Kiều Duy Đóa, cô vội vàng ngước mắt lên. Gã mở cửa mà chân cô tê rần đến mức không đứng dậy nổi.
Gã đứng trước cửa, không quay đầu mà chỉ nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Anh đi đâu về?” Cô không đáp mà còn hỏi vặn ngược.
“Tôi đi đâu có quan trọng với em sao?” Bọn họ đã chấm dứt mọi quan hệ.
“Anh lại đi khách sạn ô tô à?” Cô trào phúng.
Gã cau chặt hàng chân mày. Nhiều ngày nay gã trốn Đông tránh Tây, ngủ trong khách sạn ô tô cũng chẳng có gì khó hiểu. Tuy nhiên, tại sao gã cảm thấy giọng điệu của cô là lạ? Hơn nữa còn hơi chua…
“Đừng lãng phí thời gian, em tìm tôi có việc gì? Có phải em muốn lấy hai con vật kia?” Gã hỏi thẳng và chỉ chỉ vào hai cái lồng sắt, nếu đúng như vậy thì cô có thể lập tức đem bọn chúng đi.
Cô im lìm liếc gã một cái, vẻ mặt không nhìn ra là vui hay giận: “Không, tôi tới vì một đồ vật khác. ”
Đồ vật khác? Cô còn đồ vật gì?
Cô không nói gì mà mở túi xách, lấy từ bên trong một quyển sổ nhỏ.
Trên tay gã mọc thêm một quyển số tiết kiệm, đấy là quyển sổ trước kia gã đã đưa cho cô. Gã nhíu mày mở ra xem, bên trong số tiền còn nguyên chưa dùng tới xu nào.
“Tôi nghĩ, nếu chúng ta đã chia tay mà tôi còn giữ vật này thì lòng tôi rất khó chịu! Đây là mười triệu anh cho tôi, giờ tôi trả lại cho anh!” Cô điềm nhiên nói.
Phản ứng của gã là đem quyển sổ tiết kiệm ném qua cho cô, “Cầm lấy, coi như tiền thù lao em đã ở với tôi. ” Dứt lời, gã xoay gót bước vào nhà.
“Anh có ý gì? Đây là phí chơi bời của anh sao? Anh thực sự coi tôi là gái điếm hả?” Cô cũng đi theo.
“Kiều Duy Đóa, tôi rất mệt, tôi không muốn cãi nhau với em. ” Gã xoay người lạnh nhạt nhìn cô, “Cửa ở đằng kia, em về đi. ”
Toàn thân cô cứng đờ, cô cũng không phải tới đây để cãi nhau…
Cô ngoảnh mặt đi, nói cứng cỏi: “Tôi không cần tiền của anh!” Dưới tình huống này mà gã còn phóng khoáng nỗi gì? Có lẽ mười triệu chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng nó có thể giúp gã giảm bớt phần nào sự khẩn cấp?
“Vậy em cứ xé quyển sổ đó đi hoặc lấy tiền xé từng tờ cũng được. Em muốn thế nào thì tùy nhưng đừng tới phiền tôi!” Gã lạnh lùng nói.
Cô như ngạt thở.
Gã dùng thứ ánh mắt nhìn kẻ lạ để nhìn cô, rồi giật lấy quyển sổ tiết kiệm trên tay cô xé tan tành, thể hiện rõ rệt thái độ đuổi khách.
Nhìn quyển sổ nhỏ biến thành mớ giấy vụn, bụng cô như bị ai đấm một cú, khó chịu và đau đớn đến khôn tả.
Cô miết túi hồ sơ màu vàng trong tay, một phút sau, cô cầm nó ném vào mặt gã: “Đây là hồ sơ tôi sắp xếp giúp anh, với những khách hàng dễ thương lượng và có tiềm lực tài chính, tôi dùng bút mực xanh để đánh dấu. Với những khách hàng có tiếng xấu và gần đây gặp rắc rối về tiền bạc, tôi dùng bút mực đỏ để ghi chú. Anh muốm xem thì xem, không muốn thì quăng vào thùng rác đi!” Cô điên rồi mới chạy tới đây tự rước lấy nhục! Nói xong, cô cũng chẳng thèm nhìn gã mà ngạo nghễ đứng thẳng người bước ra cửa thang máy.
Gã không ngăn cản mà dùng một ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô đi vào thang máy, rồi biến mất trước mặt gã.
Hồi lâu sau, gã mới khẽ khom lưng nhặt túi hồ sơ màu vàng dưới đất lên. Gã lấy ra xem, bên trong có một xấp tài liệu dày cộm. Khi nhìn kỹ thì gã càng bất ngờ hơn, trên văn kiện phân tích tình hình tài chính và thông tin ngành nghề của mỗi công ty gần như chi tiết, đối với những công ty có xác suất rủi ro cao lại càng đánh giá cẩn thận hơn.
Muốn thu thập nhiều tư liệu như vậy chẳng phải chuyện dễ, nếu không mất mấy ngày thì khó hòng đạt được kết quả. Hơn nữa, cả Ôn Ngọc cũng chưa chắc làm tỉ mỉ như thế.
Sinh viên tài năng đúng là sinh viên tài năng. Nhưng thực ra, cô làm những việc này cũng vô nghĩa. Mặc dù trình độ học vấn của gã thấp, nhưng mọi tình hình và số liệu của khách hàng đều nằm trong óc gã. Gã muốn đem xấp ‘giấy lộn’ này quăng vào thùng rác, nhưng chỉ với một hành động đơn giản như thế mà gã làm không nổi.
“Đing. ” Cửa thang máy bật mở, bóng dáng xinh đẹp lại bước ra. Cô vừa khéo thấy gã đứng trước thùng rác, trên tay cầm xấp tài liệu mà cô phải thức suốt mấy đêm để làm.
Sắc mặt cô càng thêm khó coi.
“Tôi quên lấy thú cưng của Tiểu Lộng!” Cô gắng gượng nói.
“Cứ tự nhiên. ” Gã giang tay.
Cô bước lên từng bước, đặt tay trên chiếc lồng sắt nhỏ. Con Chiwawa thấy chủ liền vui sướng ngoe nguẩy cái đuôi lấy lòng. Con mèo ở bên cạnh cũng vẫy vẫy đuôi, để lộ ‘nụ cười’ vì rốt cuộc nó cũng thoát khỏi bàn tay ma quỷ.
Cô nhấc cái lồng sắt lên rồi xoay gót. Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại nhưng không quay đầu: “Tôi có thể hỏi anh vài việc đã ám ảnh tôi từ lâu không?”
Gã thọc tay vào túi quần, nói: “Em hỏi đi. ”
Cô hít thật sâu, “Lúc chúng ta sống với nhau, hai người đã đi thuê phòng bao nhiêu lần?”
Gã kinh ngạc.
“Đừng phủ nhận, tôi thấy anh đi mua bao cao su. ” Cô lãnh đạm vạch trần.
Mắt gã tối sầm, rốt cuộc gã đã sáng tỏ vì sao Ôn Ngọc lại khác thường, vì sao sau đêm đó Kiều Duy Đóa không cho gã chạm vào người cô nữa.
“Một lần. ” Gã đáp cộc lốc.
Cô hít một hơi lạnh toát, đã biết đây là sự thật rồi mà lòng cô vẫn đau nhoi nhói.
“Một lần có nghĩa là thuê phòng một lần hay chỉ ‘làm’ một lần? Vóc dáng chị ta xinh đẹp sao? Phải chăng chị ta dịu dàng vô cùng? Anh có lấy biểu hiện của tôi và chị ta ở trên giường để so sánh chấm điểm? Tôi cao điểm hơn hay chị ta làm anh hài lòng hơn?” Cô hỏi những câu xiên xỏ.
Ngay cả bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao mình mất kiềm chế đến nỗi phải thốt ra những lời không nên thế này.
Gã nhướng mày, “Kiều Duy Đóa, em có cần vô vị như thế không?” Chuyện không thể so sánh thì gã lấy gì để so sánh?
Cô xiết chặt nắm tay, “Được, tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng. ”
Gã im lặng chờ đợi.
Cô nhắm mắt hít sâu rồi lại hít sâu, sau đó mở mắt ra nhả từng chữ: “Anh thực sự không thích tôi sao? Một chút cũng không có?” Thực sự không có ư? Tại sao cô luôn không cam lòng, luôn muốn xác minh?
Gã thâm trầm nhìn bóng lưng cô nhưng hoàn toàn im lặng. Bầu không khí đông cứng tới mức làm hô hấp cô suýt tắt nghẽn.
Hồi lâu sau, cuối cùng gã lạnh lùng lặp lại: “Kiều Duy Đóa, sao em thích hỏi mấy vấn đề vô vị như thế?”
Bầu không khí thoáng chốc càng thêm ngưng đọng và yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe.
“Hình Tuế Kiến, xem như anh lợi hại!” Cô nghiến răng nói xong rồi chạy vào thang máy.
Cô không phải tường đồng vách sắt! Cô bị tổn thương không thể chịu nổi!
Nhìn bóng cô biến mất lần nữa mà gã vẫn đứng im bất động. Gã nói đúng, cô thực sự hỏi những vấn đề rất vô vị.
Nếu gã chỉ thích cô một chút, gã sẽ không hao hết tâm tư để có được cô, lại càng không dốc sức để đẩy cô ra.
Bởi vì rất thích nên gã mới tiếp cận cô, chiếm giữ cô.
Bởi vì rất thích nên gã mới đẩy cô ra, xa cách cô.
Có cô là thỏa mãn được niềm tự hào tình yêu của đàn ông; đẩy cô là vì không thể gục ngã lòng tự trọng trước mặt người mình yêu.
Gã đứng đó bất động lâu thật lâu sau mới khẽ nhích đôi chân tê rần. Khi định đi vào nhà, gã liếc thoáng qua một góc và cứng đờ cả người.
Con mèo trừng cặp mắt xanh rờn, đứng trong lồng há miệng nhìn gã.
Kiều Duy Đóa lại quên mang nó theo!
…
Trời tờ mờ sáng, gã vẫn nhốt con mèo trong lồng và đổ chút thức ăn cho nó. Gã ghét cái cảm giác phải hầu hạ một con mèo! Gã càng ghét hơn là khi đi ra ngoài cũng phải cõng theo một con mèo!
Một ngày của kiếp sống trốn Đông núp Tây lại bắt đầu! Gã biết với tình hình này mà cứ về nhà thì thật kém thông minh, nhưng gã luôn muốn về. Về để nhìn nơi từng diễn ra cuộc sống giữa cô và gã. Bởi gã biết, hơi thở của cô trong căn nhà ấy sẽ từ từ tan biến và nhanh chóng không còn tồn tại nữa.
“Đại ca, anh suy nghĩ cả đêm rồi, anh quyết định chưa?” Mới sáng sớm Que Củi đã gọi điện tới.
Thời gian rất gấp rút, bọn họ cần đáp án.
Động tác đổ thức ăn vào bát cho con mèo khựng lại, gã trầm mặc.
“Anh yên tâm, chỉ kết hôn giả thôi, anh đừng lo vấn đề ‘trinh tiết’. Em và Tiểu Béo cam đoan Ôn Ngọc sẽ không bổ nhào vào anh. ” Que Củi giả vờ cười toe toét.
Gã vẫn trầm mặc.
“Ha ha, đại ca à, hay tính như vầy đi! Trước khi hai người kết hôn, em kêu Ôn Ngọc ký đơn thỏa thuận ly hôn trước, sau này Ôn Ngọc muốn chơi xấu anh cũng bó tay!” Dù đáng khinh thì anh ta cũng làm xong!
Rốt cuộc gã mở miệng, “Que Củi, cậu cảm thấy qua cầu rút ván thì công bằng với Ôn Ngọc sao?”
Bên kia đầu dây, Que Củi cười ngượng ngập, “Đại ca, anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta cứ nhắm mắt bước qua cửa ải khó khăn này trước rồi hẵng tính…”
“Tôi muốn khi mình cưới ai thì phải đối xử tốt với người đó, không thay lòng đổi dạ. ” Con mèo say sưa thưởng thức mùi thức ăn ngon, thế nhưng gã lại chẳng hề trút thức ăn vào cho nó.
Nghe gã nói, Que Củi tắt hẳn nụ cười: “A Kiến, anh cũng biết rõ hiện giờ đây là đường lùi duy nhất. Anh gật đầu, mọi người có thể sống; anh lắc đầu, chúng ta đành ôm nhau cùng chết. ”
Gã biết Que Củi ám chỉ điều gì, vẻ kiên cường trên mặt gã căng lên.
“Mặc dù có đôi khi cô nàng Ôn Ngọc kia thực sự rất đáng ghét, nhưng cô ấy đối với anh có tình có nghĩa. Nếu bây giờ anh không đi, cô ấy cũng không đi, hai người không đi thì Tiểu Béo sẽ đi sao? Đại ca, coi như em cầu xin anh, đại trượng phu phải biết co biết duỗi!”[1]
Một hồi lâu sau gã mới hỏi: “Vậy còn cậu?” Tại sao gã nghe mà có cảm giác chữ ‘chúng ta’ là chỉ ba người chứ không phải bốn người?
Nghe thấy thái độ dao động của gã, Que Củi mừng điên cuồng, “Yên tâm đi đại ca, mấy người đi thăm gia đình, dĩ nhiên em cũng chạy theo dự lễ! Tới lúc đó em sẽ bảo Tiểu Béo giới thiệu vài cô Hoa kiều cho em. Anh phải tin tưởng Que Củi em có thiên phú giả làm mấy cậu thư sinh non choẹt!” Que Củi vỗ ngực thoải mái trêu ghẹo.
Gã cười cười, tạm thời an tâm. Tuy nhiên khi cúp máy, chỉ mới vài giây mà nụ cười trên môi gã đã tiêu tan.
Que Củi nói đúng, mấy người bọn họ không thể ôm nhau cùng chết! Do đó, Ôn Ngọc sẽ thành vợ gã, từ nay sẽ trở thành người bạn bên gối của gã…
Gã vác ba lô lên lưng, cầm chiếc lồng sắt, bắt đầu kiếp sống lẩn trốn. Chỉ lẩn trốn vài ngày nữa thôi thì gã sẽ tới Canada để hít thở bầu không khí tự do.
Tuy nhiên, khoảnh khắc kéo cánh cửa ra khiến gã hóa đá.
Trước nhà gã có một bóng dáng xinh đẹp ngồi đó, người ấy chính là Kiều Duy Đóa.
[1]Nguyên tác: Năng khuất năng thân – biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |