← Ch.027 | Ch.029 → |
Rốt cuộc hôm đó Tống Phỉ Nhiên cũng được hôn cô.
Từ lúc ra khỏi nhà anh ta cho tới theo dọc đường về nhà, cô vô cùng trầm mặc.
Trước khi vào phòng, cô không kiềm được mà liếc thoáng qua phòng đối diện.
Căn phòng ấy vẫn thắp ngọn đèn ấm áp.
Cô rất muốn tới gần, cuối cùng lại chẳng thể cất bước.
Cô và Tư Nguyên dường như mãi mãi là hai đường thẳng song song.
Vậy cũng tốt, cô nên toàn tâm toàn ý đầu tư vào tình cảm trước mắt, chẳng cần tham lam thứ tình cảm ấm áp vĩnh viễn không thuộc về mình.
Vào nhà, cô thấy Thường Hoan đang dập đầu xuống bàn trà từng cái từng cái một, như thể chẳng biết đau là gì.
Tóc tai Thường Hoan rối bù, mặt mũi lờ đờ, chẳng khác gì Sokado áo trắng[1] trong TV bò ra khiến làm người ta khiếp vía.
“Cậu làm sao vậy?” Dạo này Thường Hoan đi sớm về khuya, bận bịu đến tối mắt. Hôm nay vất vả lắm mới được gặp, thế mà cô nàng lại bày cái vẻ tàn ác như con ma Nhật.
“Đây là những gì tớ viết cho kế hoạch tiếp thị năm nay. ” Thường Hoan ném xấp tài liệu cho cô, nhăn nhó không muốn đọc lại.
Thường Hoan chỉ muốn ném bay xấp tài liệu không thể để bị rò rỉ này đi. Nó là một số phương thức quảng bá, giảm giá, vân vân… không khác gì năm ngoái.
“Ổn mà. ” Đằng nào thì bản kế hoạch tiếp thị hằng cũng như nhau.
“Cậu cũng cho rằng ổn đúng không? Thế mà ông chủ lại nói, chúng ta nói ổn chính là rất bất ổn!” Thường Hoan ôm đầu rên rỉ, “Ông ta bảo không được! Viết đi, viết lại, viết lại, viết đi… tớ viết N lần rồi mà ông chủ vẫn cứ đòi phải viết ra một bản kế hoạch tiếp thị mới mẻ độc đáo!” Đây chẳng phải kiểu hết việc nên bày vẽ?
“Duy Đóa, cậu lên mạng tìm giúp tớ một phương pháp nào hay, sao chép ứng phó cho xong!” Thường Hoan cầu cứu.
Đầu óc cô nàng choáng váng mới quên mất, thời đi học Duy Đóa ghét nhất ai đi sao chép bài tập.
“Cậu không thể làm thế! Nếu ông chủ biết bản kế hoạch tiếp thị do cậu bê từ Internet xuống, ông ta sẽ nghĩ gì?” Duy Đóa bình tĩnh nói.
“Hu hu hu. ” Thường Hoan than khóc vài tiếng, tức thời bị đả kích đến ngã lăn quay ra đất.
Duy Đóa im lặng hồi lâu, rồi đến ngồi trước mặt Thường Hoan. “Thật ra, cậu có để ý mỗi lần tới dịp lễ hội này nọ, thì trung tâm mua sắm Intime hay Times Square đám đông tấp nập, còn trung tâm thương mại Fortune[1] của chúng ta lại vắng như chùa Bà Đanh. ”
“Tất nhiên rồi! Người ta giảm giá ào ào, còn sản phẩm của chúng ta là thương hiệu cao cấp, phải qua mùa mới có thể chiết khấu một phần!” Thường Hoan trả lời ỉu xìu.
Mỗi người mỗi hướng đi, dĩ nhiên cách tiếp thị cũng khác hẳn.
“Thực ra, cửa hàng chúng ta có một bộ phận người tiêu dùng tương đối cố định. ” Khi hàng mới về, họ đều đến ngắm nghía.
“Tớ nghe nói vậy. ” Duy Đóa làm việc ngoài ‘tiền tuyến’, dĩ nhiên cô biết nhiều hơn một chút.
“Nếu trong các lễ hội, chúng ta tặng những khách hàng lâu năm một món quà, ví dụ lễ tình nhân chúng ta có thể tặng hoa, lễ Noel dựa theo một số sản phẩm mà tặng cây thông nhỏ. Những phần quà ấm áp này có thể lấy được tình cảm của những khách hàng thân thiết, và hấp dẫn những khách hàng mới trở thành hội viên của chúng ta. ”
Mắt Thường Hoan bỗng sáng ngời: “Ý tưởng của cậu rất hay. ”
“Ngoài ra, trong các dịp lễ tết chúng ta có thể sắp xếp cho khách hàng bốc thăm, phần thưởng là những món quà hoặc những phiếu giảm giá bằng tiền. Một số thương hiệu đã sử dụng hoạt động này, cậu hãy thu thập chút tư liệu, chọn cách tặng quà hay đổi mới phương thức tiếp thị cũng được…”
Thường Hoan hiểu ra, “Duy Đóa, cậu mau giúp tớ viết bản kế hoạch tiếp thị đi!” Cô nàng cầm lấy tay Duy Đóa không chịu thả.
Duy Đóa mỉm cười, “Cậu phải cố gắng mới gặt hái thành công. ” Cô đã cho gợi ý, còn kế hoạch tiếp thị phải tự cô nàng làm.
Lúc Thường Hoan định mắng cô bạc tình, thì Duy Đóa đã vén tóc cao lên, ra vẻ chuẩn bị một cuộc chiến dài kỳ: “Tớ có thể giúp cậu chỉnh sửa và thu thập tư liệu. ”
“Cậu giúp tớ thu thập tư liệu hả?” Có người giúp cô thu nhập tư liệu, thật quá tuyệt vời!
“Thức cả đêm cũng không sao chứ?” Thường Hoan kích động hỏi.
Ngày nào vẫn chưa giao bản kế hoạch này, thì ngày đấy vẫn còn ảnh hưởng đến ‘uy tín’ của cô.
“Không thành vấn đề. ” Duy Đóa mở máy tính.
Nhưng…
“Duy Đóa, trông cậu mệt mỏi quá. ” Thường Hoan nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, lo lắng nói.
“Cậu đừng dài dòng. ” Cô cười nhẹ.
Thường Hoan nhìn cô chăm chú. Ai nói Duy Đóa rất lạnh lùng? Tính cô ương bướng nhưng khi tiếp xúc mới dần dần phát hiện, thật ra cô đối xử với bạn bè rất tốt.
…
Sáng sớm, hai người rốt cuộc cũng hoàn tất bản kế hoạch tiếp thị. Thường Hoan thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khi Duy Đóa đứng dậy, cô hoa mắt nhưng vẫn lắc lắc đầu cố giữ vững tinh thần.
“Đừng nói cậu định mang bộ dạng này đi làm cả ngày nhé. ” Thường Hoan ngần ngại.
“Nếu xin nghỉ thì tớ sẽ mất một ngày lương và tiền thưởng chuyên cần, uổng lắm. ” Duy Đóa thản nhiên đáp.
“Không phải cậu tìm được anh bạn trai giàu có rồi sao? Việc gì phải để ý đến mấy trăm đồng tiền lương? Cậu vất vả như thế làm chi?” Thường Hoan trách móc cô, “Nhìn Tống sư huynh có vẻ rất yêu cậu!”
Từ ngày cô hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên, đây là lần đầu tiên Thường Hoan mở miệng nói chuyện tình cảm của cô.
Duy Đóa im lặng, mỉm cười.
Ngần ấy năm trôi qua, lòng cô luôn không có cảm giác an toàn, thứ cảm giác này chẳng ai giải thích nổi. Vì vậy, cô không thể phụ thuộc hay tin tưởng một người đàn ông, càng không thể đem cuộc đời mình giao cho ai.
Rửa mặt chải đầu xong, cô chuẩn bị đi làm thì bất ngờ nhận được điện thoại của cô giáo Lý.
“Cô Kiều, có chuyện rồi! Sáng nay tôi thức dậy thì Tiểu Lộng đã biến mất!” Giọng cô giáo Lý vô cùng sốt ruột.
Duy Đóa hoảng hốt, “Sao lại có chuyện đó?”
“Hôm qua ba mẹ cô tới đây, không biết nói gì với Tiểu Lộng… Khi họ ra về, Tiểu Lộng bắt đầu khóc, tôi hỏi mãi mà con bé không chịu nói. Kết quả sáng nay tôi mở cửa phòng thì…” Bóng Tiểu Lộng biệt tăm.
Duy Đóa rơi vào hoảng loạn.
Cô vội vàng gọi điện thoại về nhà. Vừa có người nhấc máy, cô lập tức hỏi ngay: “Ba, mẹ, rốt cuộc ba mẹ nói gì với Tiểu Lộng?”
“Chưa nói gì cả, chỉ nói con sắp lập gia đình, không thể dắt theo đứa con riêng. ” Người tiếp điện thoại là mẹ.
Toàn thân Duy Đóa phát lạnh, “Mẹ…”
“Duy Đóa, con không thể nuôi dưỡng Tiểu Lộng nữa! Thân thế của Tiểu Lộng rắc rối, sẽ kéo theo nhiều chuyện quá khứ! Nếu mai này không giải thích rõ với Tống gia, sẽ phá hủy tương lai của con!” Mẹ lạnh lùng nói.
Vì muốn những ngày tháng yên tĩnh cho tương lai mà ba mẹ quyết định tống cổ Tiểu Lộng? Cả người Duy Đóa bắt đầu rét run.
“Mẹ, Tiểu Lộng là người nhà của chúng ta!” Tại sao nhiều năm rồi mà ba mẹ vẫn không thể chấp nhận sự tồn tại của Tiểu Lộng?
“Một đứa con rơi của phạm nhân cưỡng hiếp cũng xứng làm người nhà chúng ta ư?” Giọng mẹ lạnh tanh.
Đủ rồi!
“Duy Đóa, con giới thiệu cả gia đình với Phỉ Nhiên, nhưng lại giấu sự tồn tại của Tiểu Lộng. Lẽ nào lòng con không nghĩ giống ba mẹ, nhiều hơn một chuyện chi bằng ít hơn một chuyện?” Mẹ đắc ý vì cho rằng đã vạch trần được cô.
Không! Không phải như thế! Vì thân thế của Tiểu Lộng rất nhạy cảm, cô không muốn nhắc với Tống Phỉ Nhiên về quãng quá khứ đau thương mà mình cố gắng vùi lấp!
Mẹ có thể sẽ nói với Tiểu Lộng tương tự như thế này, con bé khẳng định cũng hiểu nhầm!
Trái tim của Duy Đóa quặn thắt, cô không nói thêm gì mà cúp điện thoại, đi thẳng ra ngoài. Cô nhất định phải tìm Tiểu Lộng! Con bé còn thơ dại, nếu lưu lạc ngoài đường thì phải làm sao?
[1]Tên nhân vật trong phim kinh dị Sokado 3D của đạo diễn Tsutomu Hanabusa.
[2]Đây là các trung tâm mua sắm rất nổi tiếng ở Ôn Châu, Intime (Ngân Thái) Fortune (Tài Phú) Times Square (Quảng trường thời đại – nhưng ở TQ chứ ko fai của New York city)
← Ch. 027 | Ch. 029 → |