← Ch.005 | Ch.007 → |
Tối, thật tối.
Một màn đêm khiến người ta tuyệt vọng.
Mắt cô bị bịt kín, cơ thể bị một đôi tay cứng rắn xốc lên cao, bên tai chỉ nghe hơi thở dồn dập của tên thanh niên, trên mũi mùi rượu nồng nặc. Cô cố sức chống cự nhưng tay chân tê dại, cả người vô lực. Cô muốn kêu cứu, cổ họng lại nghẹn cứng như bị nhét đất đá, không thể phát ra tiếng.
Cô bị nhấc lên cao, dưới mông là bộ y phục nhàu nát, sau lưng là vách tường lạnh lẽo. Toàn bộ nhà kho chật chội đều bốc mùi ẩm mốc và hơi thở dồn dập của gã đàn ông. Một loại hơi thở trộn lẫn khói thuốc, kèm theo mùi ẩm mốc xông vào mũi cô.
Tên thanh niên thở hổn hển, da thịt nóng rực, dưới nền xi măng có tiếng kim loại rơi… Đó là sợi dây nịt quần Jean gã cởi.
Thắt lưng cô bị kìm chặt, cô hoảng sợ như con thú bị bao vây, những tiếng gào thét lại ngân nga như rên rĩ. Cô cố giơ đôi tay đánh đấm vào tên thanh niên, nhưng vòm ngực gã cường tráng hơn hẳn với đám bạn trang lứa, vì vậy sức cô chỉ như ruồi muỗi đốt. Cô đã tận sức mà mọi phản kháng đều dường như vô nghĩa.
“Xin đừng, xin đừng… xin anh đừng…” Lần đầu tiên cô dẹp bỏ dáng vẻ cao quý và kiêu ngạo, vô lực và tuyệt vọng cầu xin.
Cô sợ, thực sự rất sợ. Sợ đến mức bằng lòng dẹp bỏ mọi tôn nghiêm. Tuy nhiên tên thanh niên kia chỉ im lìm, thân thể gã hưng phấn cực độ.
Đáp lại lời van xin chính là hành động cởi quần Jean, quần lót và dạng đôi chân cô ra của gã.
“Súc…” Cô tuyệt vọng, lời mắng nhiếc chẳng qua chỉ là một từ thì thào trên đầu môi. Vật cương cứng biểu tượng cho đàn ông đã xông thẳng vào cơ thể cô.
Cô mở to đôi mắt, đôi chân vốn tê dại bắt đầu run bần bật.
Giọt máu đỏ như hoa nhuộm hồng ‘mũi giáo’ của gã, chảy dọc theo đùi cô. Từng giọt và từng giọt… thứ đại diện cho sự quý giá, ngây thơ nhất của thời thiếu nữ từng chút trôi qua.
Cơn đau rát này khiến cô tuyệt vọng, phẫn nộ, thống khổ trào khỏi bờ môi tê dại. Thế mà phản ứng của gã thanh niên lại như loài thú hoang đói khát từ lâu, càng thêm hừng hực, càng thêm ào ạt. Gã gầm lên hăng hái, liên tục đẩy tới…
Trong nỗi đau đớn và hoảng loạn, Duy Đóa có ảo giác cả người mình chết lặng, hồn lìa khỏi xác.
Cô mới mười bốn tuổi, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, luôn ngồi tít trên cao, làm sao biết được cảnh gió mưa bên ngoài, sự đời như sương?
Cô không làm điều gì sai, tại sao phải gặp sỉ nhục vô nhân đạo thế này? Mặt cô trắng như tờ giấy, cơ thể run rẩy, tinh thần điên loạn, những giọt nước mặt tự động chảy xuống.
Cũng giống như nụ cười, cô rất hiếm khi khóc.
Khóc lóc là biểu hiện của kẻ yếu đuối. Từ nhỏ tới lớn, cô đều khinh bỉ những cô gái dùng nước mắt để làm vũ khí.
Tuy nhiên, vì sao bây giờ nước mắt của cô rơi như những viên trân châu? Và tại sao nước mắt của cô không thành vũ khí chống lại vật thô to đang ngang nhiên ra vào giữa hai chân cô? Nỗi đau đớn vật vã đã khiến toàn thân cô mệt nhừ, không thể hít thở.
Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ cảm nhận cơ thể phía dưới của mình bị chà đạp đến sắp biến dạng. Cuối cùng, những cú đâm mãnh liệt làm gã thanh niên lên đỉnh, và thứ run rẩy trong cơ thể cô bắt đầu nguội dần rồi dừng hẳn.
Một ‘ngọn lửa’ mạnh mẽ đi thẳng vào người cô.
Gã thanh niên thở phào nhẹ nhõm buông cô ra. Khi rời khỏi cô, nhiệt độ hừng hực trên thân thể gã mới giảm bớt vài phần.
Trong nhà kho bốc mùi ẩm mốc, mặt mũi cả hai vẫn mơ hồ.
Gã thở hổn hển lâu thật lâu mới khôi phục bình thường.
“Đại ca, anh mau mở cửa ra, bọn em đến cứu anh!” Ngoài nhà kho có người đập cửa ầm ầm.
Trong màn đêm thanh vắng, tiếng gào thét đến hú vía.
Gã hoảng hốt đưa tay kéo tấm khăn bịt mắt cô ra… Dưới ánh trăng len lỏi vào khung cửa nhỏ, bọn họ đã thấy rõ mặt nhau.
Cả người gã hóa đá.
…
Những nốt nhạc dữ dội như ngàn chú ngựa tháo chạy, như thà làm ngọc vỡ tan cũng không làm miếng ngói lành, theo các ngón tay cô dạo ra.
Ngón tay cô đánh những nốt nhạc như ngọn gió đêm mát mẻ, thê lương buốt giá trên đường, cô độc mà lặng lẽ khóc nỉ non.
Người đàn ông trung niên đang kiễng chân chờ bỗng biến sắc, vội vàng chạy lên sân khấu.
“Kiều Duy Đóa, cô nổi cơn điên gì đây? Câu lạc bộ chúng tôi cần những giai điệu trữ tình êm ái, chứ không cần cái thứ âm điệu như máy bay chiến đấu!” Người đàn ông trung niên nhìn cô gắt gỏng.
Ông ta đang đợi một vị khách quan trọng, không thể vì cô thất lễ mà khiến đối phương mất niềm tin vào câu lạc bộ của ông ta.
Kiều Duy Đóa hết hồn. Cô bừng tỉnh từ thế giới riêng của mình, giống như đột ngột phát hiện trời vừa tản sáng nay đã chạng vạng. Ngón tay cô thoăn thoắt thay đổi, những nốt nhạc trở nên vô cùng mềm mại, như tình nhân khe khẽ thì thầm, rất phù hợp với khung cảnh tĩnh lặng xung quanh.
Thực ra, cô không thích hợp để tấu những ca khúc có giai điệu dịu nhẹ. Giáo viên thanh nhạc của gia đình cô đã từng phê bình, nói bất kể cô đàn ra sao cũng không nghe được cái cảm giác êm ái.
Đối với đàn dương cầm, cô không phải là học sinh có năng khiếu, kỹ thuật chỉ thuộc hạng trung bình. Lúc trước khổ luyện nhiều năm, là bởi ba mẹ muốn trau dồi phẩm chất cao quý cho cô. Bây giờ cô phải cảm ơn ba mẹ, vì sự kiên trì của họ đã cho cô có thêm một công việc bán thời gian để mưu sinh.
“Kiều Duy Đóa, cô thật sự không cần tiền? Hết giờ làm việc chúng ta đi ăn khuya nhé, tôi sẽ giới thiệu vài đại gia giàu có cho cô. ” Ông chủ hạ giọng nói tiếp: “Cục trưởng Trần tới đây cứ luôn miệng hỏi tôi số điện thoại của cô!”
Sở dĩ ông chủ mời cô chẳng phải vì tài nghệ đánh đàn, mà là do dung mạo xinh đẹp của cô.
Khi Kiều Duy Đóa ăn nói nghiêm túc thì luôn toát vẻ lạnh lùng quyến rũ, dáng vẻ mảnh khảnh của cô như một sản phẩm cao cấp trời sinh. Dù nghèo khó biến cô thành đóa bách hợp mọc sai nơi. Dẫu quần áo cô mặc không quá tươm tất, nhưng khí chất sang trọng khó hòng che đậy. Rất nhiều gã đàn ông vì thứ phẩm chất này mà liếc mắt đưa tình với cô.
Dạo gần đây câu lạc bộ kinh doanh vắng vẻ, khách khứa thưa thớt, tư tưởng của ông chủ cũng thay đổi theo.
“Ông chủ, xin hỏi mấy vị đại gia kia có giống cục trưởng Trần hay như ông, đều có vợ con?” Mỗi lần đánh đàn, Kiều Duy Đóa luôn ngồi thẳng lưng, dù giờ đây cô chẳng còn là cô công chúa kiêu ngạo.
“Kiều Duy Đóa, năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, thừa dịp mình còn thanh xuân thì mau tìm bến tàu tốt mà neo. Đừng vói cao, đừng yêu cầu nhiều!”
Cô vói cao ư?
“Tôi chỉ có hai yêu cầu với đàn ông; thứ nhất, giàu có; thứ nhì, chưa vợ. ” Mẫu người trước là cần, mẫu người sau là bắt buộc.
“Tôi không lấy chồng nghèo và không làm vợ bé. ” Về phần diện mạo, mập béo, gầy guộc, xấu đẹp, cô không quá quan tâm.
“Cô… sao cô lại cổ hủ như vậy?” Ông chủ tức giận.
Trong khi ông chủ thở phì phò bực dọc, thì phản ứng của cô là bình thản, hờ hững tiếp tục đánh đàn.
Cô làm rất nhiều việc bán thời gian, đánh đàn trong câu lạc bộ này là một công việc tương đối ổn định. Vì vậy thỉnh thoảng ông chủ thích dẫn mối này nọ, cô bắt buộc mình đừng chú ý.
“Kệ thây cô đi, do chính cô bỏ mất cơ hội tiến thân! Mai mốt chết đói cũng chả liên quan gì đến tôi, dù sao câu lạc bộ này cũng sắp dẹp rồi!” Đối với sự không thức thời của cô, ông chủ chỉ đành tức giận giũ tay áo.
Tiếng nhạc du dương dưới ánh trăng nhàn nhạt, hòa quyện trong đó là tiếng thở dài lặng lẽ.
Haiz, tình trạng kinh doanh của câu lạc bộ rất tệ, tương lai có thể sẽ mất một nơi làm việc ổn định. Chuyện này khiến cô lại bắt đầu cảm thấy bất an…
Cô ngồi đưa lưng về phía một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, đang bước từng bước lên bậc cầu thang đi về chỗ cô.
“Hình đại ca, ngài đã tới!” Ông chủ nhiệt tình nhào lên chào đón, cất giọng khoa trương quá mức: “Ngài đến thì câu lạc bộ của chúng tôi được cứu rồi!”
Dáng dấp cao lớn ấy dừng bước, phản ứng của gã có vẻ lãnh đạm: “Đừng nói chuyện như tôi là vị cứu tinh, tôi chẳng qua là kẻ cho vay nặng lãi. ” Những người này lúc nhờ vã đều bày bộ dạng nhiệt tình, khi trốn nợ thì gặp đâu ghét đó, tránh gã như bệnh dịch.
“Hình đại ca, ngài cứ thích nói đùa! Ai mà chẳng biết ở Ôn Thành này tiềm lực tài chính của ngài mạnh nhất, thế lực lớn nhất, có máu mặt trong cả hai giới trắng – đen[1]! Mời ngài vào trong, chúng ta bàn bạc chút việc vay mượn…” Một số chuyện không tiện nói giữa công cộng, ông chủ xởi lởi mời gã.
Đó là một giọng nói lạnh lẽo nên rất xa lạ.
Lúc này Duy Đóa đang dạo một khúc nhạc du dương thiếu phối hợp, cô ngồi nghiêm túc chăm chú vào các ngón tay. Khi vô tình ngước lên, cô thấy ông chủ liên tục quay đầu dùng nụ cười nhiệt tình mời người đàn ông vào căn phòng kín.
Người đó ông đó luôn xoay lưng về phía cô. Bóng lưng gã rất cao, có lẽ khoảng một mét chín.
Đó là ấn tượng duy nhất trong đầu cô.
[1]Nguyên tác: Hắc bạch lưỡng đạo: Trắng là thế giới của quan chức, vv ngoài ánh sáng, đen là xã hội đen. Tại chúng ta quen với chữ hán việt hắc- bạch rồi, tôi sợ các bạn đọc ko quen
← Ch. 005 | Ch. 007 → |