← Ch.60 | Ch.62 → |
“Vâng!” Trương Hàn Sơn vội vàng đáp lời, cúi gập người thật sâu về phía Tiết Lãng Phong, sau đó xoay người sải bước nhanh về phía tòa nhà tập đoàn.
Tiết Lãng Phong đã để người thân tín từng là thư ký số một của mình lên lầu tìm Tiết Chiêm.
Đó là một lời nói ngầm về quyết định hoàn toàn giao lại quyền lực.
Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Tiết Chiêm nghe Trương Hàn Sơn kể xong đầu đuôi câu chuyện, quả thực đã lặng im một hồi lâu.
Sau khi đã hoàn toàn về dưới trướng Tiết Chiêm, Trương Hàn Sơn bày tỏ lòng trung thành: “Tiết tổng, nếu cần, tôi sẽ đến làm thư ký bên cạnh cậu, dốc toàn lực làm việc cho cậu. ”
Tiết Chiêm lại lắc đầu: “Tôi không định để ông tiếp tục đảm nhiệm vị trí thư ký bên cạnh tôi đâu. ”
Trương Hàn Sơn căng thẳng, nhưng thấy Tiết Chiêm đang cười, hiển nhiên là lời còn chưa nói hết.
“Thư ký Hội đồng quản trị. ” Tiết Chiêm nhướng mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi ý kiến của ông, “Trương Hàn Sơn, vị trí này ông có hứng thú không?”
So với thư ký chủ tịch chỉ khác một chữ, nhưng địa vị hoàn toàn khác biệt.
Thư ký Hội đồng quản trị là nhân viên quản lý cấp cao của công ty niêm yết, ngang cấp Phó tổng, cũng là thành viên Hội đồng quản trị. Đối nội phụ trách quản lý các vấn đề về cổ phần, chuẩn bị cho các cuộc họp Hội đồng quản trị và Đại hội cổ đông; đối ngoại là người liên lạc được chỉ định giữa công ty niêm yết và Sở giao dịch chứng khoán.
Giá trị và tầm quan trọng của vị trí này không thể đo lường, có thể thấy được sự tín nhiệm của Tiết Chiêm dành cho Trương Hàn Sơn.
“Tiết tổng, tôi…” Trương Hàn Sơn từ chối, “Sao tôi có thể đảm đương nổi?”
“Tôi nói ông đảm đương nổi, là ông đảm đương nổi. ” Tiết Chiêm nhìn ông, giọng điệu chắc chắn, “Nếu còn từ chối nữa, không chỉ là tôi, mà còn phụ cả tấm lòng của ba tôi đấy. ”
Trong chuyện thay đổi vị trí của Trương Hàn Sơn, hai ba con họ không hẹn mà cùng đồng thuận.
Tiết Lãng Phong chân trước vừa nói ông không nên giữ mãi chức cũ, Tiết Chiêm chân sau đã thăng chức cho ông.
Đối mặt với sự coi trọng này, Trương Hàn Sơn chỉ còn biết cảm kích nhận lấy: “Tiết tổng, sau này nếu cậu có bất cứ mệnh lệnh nào, tôi nhất định không ngại vất vả. ”
Tuy nhiên, Thư ký Hội đồng quản trị cần thông qua sự bổ nhiệm chính thức của Hội đồng quản trị, Trương Hàn Sơn lại đề xuất được làm thư ký bên cạnh Tiết Chiêm thêm một thời gian nữa, coi như giai đoạn chuyển giao công việc.
Tiết Chiêm đồng ý, cũng giao cho Trương Hàn Sơn nhiệm vụ chính thức *****ên, muốn ông lập tức đi đặt một chiếc khung ảnh kính bằng gỗ đặc màu đỏ sẫm kiểu cổ theo kích thước chỉ định, lại còn rất gấp, trước hai giờ chiều phải có, yêu cầu giao trực tiếp đến nhà Tiết Chiêm.
Đợi Trương Hàn Sơn nhận lệnh rời đi, Tiết Chiêm lại nhắn tin cho Hứa Giai Ninh, sợ cô bận việc, không có thời gian nghe tin nhắn thoại, nên thường xuyên nhắn tin chữ.
“Giai Ninh, chiều anh qua tìm em nha ~”
Dường như chỉ nhìn những dòng chữ đơn thuần, Hứa Giai Ninh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, cô trả lời: “Ok, có chuyện gì mà anh vui thế?”
“Không có gì đâu. ” Tiết Chiêm giấu nhẹm bất ngờ lớn trong tương lai, giọng điệu có chút nhõng nhẽo, “Lát nữa gặp em, anh đương nhiên là vui rồi. ”
Đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng lý do lớn hơn đương nhiên là vì “Dự án Đào Nguyên” đã được thông qua ở hội đồng quản trị.
“Anh có vẻ không ổn đấy. ” Hứa Giai Ninh cảm giác nhạy bén, bắt đầu tra hỏi anh, “Buổi chiều anh chuẩn bị cái gì thế?”
“Thôi được rồi, anh khai thật. ” Tiết Chiêm nói một nửa bất ngờ nhỏ, giấu một nửa, “Anh có một món đồ muốn tặng em. ”
“Thứ gì vậy?” Hứa Giai Ninh gửi đi rồi liền muốn thu hồi, xem cái vẻ úp úp mở mở này của Tiết Chiêm, chắc chắn là sẽ không nói.
Quả nhiên Tiết Chiêm chỉ trả lời: “Đồ cũ thôi. ” Đồ cũ?
Phạm vi đó thì rộng quá, Hứa Giai Ninh không định hướng được, cũng không đoán nhiều nữa, im lặng chờ Tiết Chiêm tự mình đến.
Tiến độ xây dựng thương hiệu cho tiệm hoa “Đậu Đỏ” chưa bao giờ dừng lại.
Buổi sáng, Hứa Giai Ninh đã có một cuộc họp ngắn với các nhân viên trong tiệm, cuối cùng quyết định chọn màu đen làm màu chủ đạo cho tiệm hoa.
Bởi vì màu đen là khởi đầu của mọi màu sắc, cũng là kết thúc của mọi màu sắc.
Trong phạm trù mỹ học, nó vừa mang vẻ cao cấp, bí ẩn, lại vừa cổ điển, vĩnh hằng, và thuần khiết đến chân thực.
Mà trong công việc thực tế hàng ngày của Hứa Giai Ninh, tần suất cô chọn dùng giấy gói hoa màu đen tuyền cũng rất nhiều, nền đen là sự tôn lên tuyệt vời cho các loại hoa tươi đủ màu sắc.
Những yếu tố quan trọng nhất của một thương hiệu đã được định hình, Hứa Giai Ninh còn dự định đi đăng ký nhãn hiệu, phong cách trang trí của tiệm hoa cũng cần phải điều chỉnh nhỏ theo đó.
Cứ như vậy, Hứa Giai Ninh, cửa hàng trưởng này, lại càng thêm bận rộn. Buổi chiều hơn bốn giờ, trong tiệm hiếm khi được nhàn rỗi.
“Chị Giai Ninh, chị có thấy tin nóng paparazzi kia không?” Nhân viên Phạm Phạm sau khi xử lý xong hoa, vẫn còn rảnh rỗi để ý đến chuyện showbiz.
Hứa Giai Ninh thường ngày không có vẻ kênh kiệu, không khí tiệm hoa đặc biệt thoải mái, khi không có khách, các nhân viên thường tụ lại nói chuyện phiếm.
“Tin nóng gì?” Hứa Giai Ninh rất ít khi để ý tin tức giải trí, hiểu biết về showbiz của cô dường như phần lớn đến từ những dòng trạng thái trên WeChat của Kiều Mộc Nhiên, một người trong ngành.
“Paparazzi nói, Mạnh Vũ và Văn Thanh Đại có khả năng ly hôn đó. ” Phạm Phạm nói, “Trời ơi… Mà chắc mọi người biết họ nhỉ?”
“Đương nhiên là biết rồi, ở Nam Thành chắc không ai không biết họ đâu. ” Nhân viên bên cạnh cũng tham gia vào câu chuyện.
Quả thực, ngay cả Hứa Giai Ninh cũng biết.
Cặp vợ chồng này trong giới giải trí thực lực hùng hậu, có thể gọi là sự kết hợp cường cường.
Mạnh Vũ là ảnh đế Tam Kim, diễn xuất gần ba mươi năm, đoạt vô số giải thưởng, kỹ thuật diễn 𝐱_⛎ấ_🌴 🌴ı_ⓝ_♓ xảo, năm trước còn dựa vào một bộ phim chống xã hội đen mà lần nữa giành được ngôi vị ảnh đế, danh tiếng vô hạn.
Văn Thanh Đại cũng ưu tú không kém, là ảnh hậu Tam Kim trẻ tuổi nhất, 27 tuổi đã giành được Grand Slam. Nhưng cùng năm đó, cô ấy kết hôn với Mạnh Vũ, sau hôn nhân thì rút lui khỏi làng giải trí để sinh con gái, từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh cao để một lòng vun vén cho gia đình.
Hai người kết hôn 20 năm qua, tin tức truyền ra nói họ là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, vợ chồng ân ái.
Giờ đây đột nhiên bị tung tin ly hôn, mọi người tất nhiên là không tin.
“Hai người họ yêu nhau như vậy, sao có thể ly hôn được chứ?” Phạm Phạm là người *****ên không tin, “Em thấy mọi người nói, mấy năm nay Văn Thanh Đại sống rất hạnh phúc, không hề hối hận chuyện năm đó kết hôn với Mạnh Vũ rồi ở ẩn. ”
“Đúng đó, em thấy phòng làm việc của Mạnh Vũ đã ra văn bản luật sư bác bỏ tin đồn rồi. ” Một nhân viên khác cũng nói.
Hứa Giai Ninh nghe các cô ấy trò chuyện, lại luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cuối cùng cũng có chút tò mò, bèn hỏi Kiều Mộc Nhiên.
Công ty truyền thông của Kiều Mộc Nhiên vừa hay cũng đang theo dõi vụ lùm xùm này, tiện miệng trò chuyện với Hứa Giai Ninh vài câu: “Không có lửa làm sao có khói chứ. Cả hai bên kín tiếng lắm, nhưng tớ biết một tin, có lẽ có thể làm bằng chứng. ”
“Tin nội bộ nhé, Văn Thanh Đại đang có kế hoạch tái xuất, chắc là vào tháng 11. Ở ẩn nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn tái xuất, mà đúng lúc này lại bị tung tin ly hôn, Giai Ninh, theo phán đoán của cậu, hai chuyện này có liên quan không?” Kiều Mộc Nhiên hỏi.
Hứa Giai Ninh vừa nghe đã hiểu ra, nhớ tới mẹ mình là fan của Văn Thanh Đại, còn thường xuyên ở nhà nhắc mãi chuyện Văn Thanh Đại năm đó rút lui, mưa dầm thấm đất, cô cũng thấy tiếc cho Văn Thanh Đại: “Văn Thanh Đại 20 năm không đóng phim, trong showbiz bây giờ đã không còn bất kỳ nền tảng nào. Chuyện ly hôn đúng lúc này bị tung ra, trông rất giống như đang cản trở cô ấy tái xuất, cũng như là để chuẩn bị cho dư luận trước, không phải là do bên Mạnh Vũ làm chứ?”
“Cái này khó nói lắm. Trong showbiz, các cặp vợ chồng minh tinh ly hôn, có mấy đôi chia tay trong hòa bình đâu? Nói không chừng là muốn ‘xé’ nhau đấy. ” Kiều Mộc Nhiên nói về chuyện trong ngành, đã khá bình thản, hoàn toàn là giọng điệu công việc, “Mà nói đến chuyện tái xuất, tớ nghe các đồng nghiệp ở Nam Thành kể, đội ngũ của Văn Thanh Đại đang bàn bạc với các đối tác từng hợp tác trước đây, phải lên kế hoạch thật tốt cho màn ra mắt trở lại. ”
“Đội ngũ của cô ấy yêu cầu cao lắm, ngay cả hoa tươi dùng để chào đón lúc đó cũng sẽ được lựa chọn kỹ càng từ trước. Tớ nghĩ, liệu có khi nào họ trực tiếp chọn tiệm hoa nhà cậu không?” Kiều Mộc Nhiên dần dần lái chủ đề sang Hứa Giai Ninh.
“Nhà tớ?” Hứa Giai Ninh ngớ người, “Nhưng nhà tớ rất ít khi nhận đơn hàng của giới giải trí, thường là hoa dùng cho mục đích thương mại nhiều hơn. ”
“Tớ đoán vậy thôi. Dù sao thì ở Nam Thành, tiệm hoa có chất lượng, có phong cách, nhà cậu cũng được xem là một trong số đó, tiếng lành đồn xa. Đặc biệt là đang xây dựng thương hiệu, càng dễ gây chú ý. ” Kiều Mộc Nhiên phân tích có cơ sở.
Rồi lại hỏi Hứa Giai Ninh: “Nếu họ thật sự tìm đến cậu, cậu có bằng lòng nhận đơn hàng này không?”
“Nhận chứ. ” Hứa Giai Ninh nói chuyện thẳng thắn sảng khoái, “Ai lại từ chối tiền bao giờ?” Hơn nữa hợp tác với ảnh hậu cũng giúp ích cho việc quảng bá thương hiệu.
“Ôi chao, cậu không hiểu đâu, chuyện showbiz phiền phức lắm, nước cũng rất đục. ” Kiều Mộc Nhiên nhắc nhở.
Ví dụ như lần này có khả năng ly hôn, liệu có chia tay trong hòa bình không, có ai đuối lý không, rốt cuộc ai là bên sai lầm…
“Mà cũng là tớ lo bò trắng răng, cũng chưa chắc họ tìm đến cậu đâu. ” Kiều Mộc Nhiên cuối cùng lại nói.
Hứa Giai Ninh chỉ nghe cô ấy kể thôi đã cảm thấy chuyện showbiz đau đầu rồi, lúc này cũng lảng sang chuyện khác cho qua: “Cậu nói xem, có phải con trai đều thích úp úp mở mở không?”
Tùy tiện tìm một chủ đề, cô bất giác lại nghĩ đến Tiết Chiêm.
Kiều Mộc Nhiên vô cùng cảnh giác, trực tiếp hỏi lại: “Sao thế, có ai đang theo đuổi cậu à?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Im lặng hai giây, cô lại nghi hoặc hỏi bạn: “Cậu dựa vào đâu mà phán đoán là theo đuổi hay không?”
“Bởi vì bao nhiêu năm nay, đây là lần *****ên cậu hỏi tớ về vấn đề ứng xử với người khác giới. ” Kiều Mộc Nhiên buồn bã nói, “Mau nói cho tớ biết, trông thế nào? Có đẹp trai không?”
Kiều Mộc Nhiên chắc chắn hoàn toàn không thể ngờ được, người Hứa Giai Ninh đang nói đến là Tiết Chiêm.
Hứa Giai Ninh cẩn thận dò hỏi: “Gần đây cậu có nghe Nam Phong nhắc đến tớ không?”
“Nghe cậu ta nói rồi, bảo hai người đi ăn một bữa, tớ ghen tị với cậu ta 𝖈𝖍●ế●ⓣ đi được. ” Kiều Mộc Nhiên trả lời.
Nam Phong cũng thật biết ý, còn giúp che giấu tình hình của cô và Tiết Chiêm. Hứa Giai Ninh thầm nghĩ.
“Đừng có đánh trống lãng. ” Kiều Mộc Nhiên bám riết không buông, “Cậu yêu đương mà sao không nói cho tớ biết hả? Tớ sắp tan nát cõi lòng rồi đây…”
“Không có, không có mà. ” Hứa Giai Ninh luôn miệng an ủi, trong lòng có chút hoảng hốt, “Đợi khi nào tớ thật sự có bạn trai, nhất định sẽ nói cho cậu biết là ai, được không?”
“Được! Đến lúc đó tớ nhất định phải ‘thẩm vấn’ anh ta cho ra trò!” Kiều Mộc Nhiên nói năng hùng hồn, lúc này mới hài lòng cúp điện thoại đi làm việc.
Hứa Giai Ninh không khỏi bắt đầu lo lắng trước, phát triển tình cảm với bạn học cấp ba, bị các bạn học khác biết được, đúng là cảm giác quen thuộc của một mối tình thầm kín bị phơi bày ra ánh sáng…
Lúc này Tiết Chiêm gửi tin nhắn tới: “Anh sắp đến rồi, em có bận không?”
“Em biết rồi, không bận. ”
Avatar WeChat của Tiết Chiêm và avatar WeChat của Kiều Mộc Nhiên vừa mới trò chuyện xong, giờ phút này đang nằm sát cạnh nhau, Hứa Giai Ninh nhất thời còn sợ trả lời nhầm khung chat.
Tiết Chiêm đang ngồi ở hàng ghế sau của một chiếc Rolls-Royce Phantom, tay ôm một bức quốc họa vừa được thay khung kính mới. Chỉ đơn thuần vì muốn giữ cho bức tranh được ổn định, Trương Hàn Sơn cũng đi theo, lại thêm tài xế phụ trách lái xe.
“Tiết tổng, ôm cả đường có mệt không ạ?” Trương Hàn Sơn ngồi ghế phụ quay đầu hỏi anh, “Thật ra cậu để trên ghế cũng không sao đâu. ”
“Tôi sợ xe xóc nảy, bị rung rơi xuống đất. ” Tiết Chiêm nói.
Trương Hàn Sơn liếc nhìn tài xế bên cạnh, thấy khóe môi tài xế giật giật, dường như ánh mắt cũng mang theo vẻ tủi thân và oán trách.
“Bị rung rơi thì chắc không đến mức đó đâu ạ…” Trương Hàn Sơn nhỏ giọng nói.
Tiết Chiêm không đáp lời, tự mình lại hỏi: “Bức tranh này, treo ở tiệm hoa, có phải rất thích hợp không?”
“Thích hợp. ” Biết chuyến đi này của Tiết Chiêm hoàn toàn là vì Hứa Giai Ninh mà anh hằng mong nhớ, Trương Hàn Sơn hóa thân thành vai phụ, hùa theo anh, “Vô cùng thích hợp. ”
Nhìn ra được, bản thân Tiết Chiêm cũng rất hài lòng, suốt đường đi cứ ngân nga hát, không còn vẻ trầm ổn cẩn trọng như lúc họp hội đồng quản trị buổi sáng nữa.
Xe đến tiệm hoa “Đậu Đỏ”, Tiết Chiêm và Trương Hàn Sơn cùng nhau xuống xe, vào tiệm.
Ánh mắt *****ên Hứa Giai Ninh nhìn thấy chính là Tiết Chiêm đang ôm tranh, ánh mắt thứ hai là Trương Hàn Sơn, người mà cô không quá xa lạ.
Nhiều năm trôi qua, dường như khi nhìn thấy Trương Hàn Sơn, cô vẫn có chút e dè.
“Em đừng sợ. ” Tiết Chiêm nhận ra sự căng thẳng của cô, trực tiếp đứng chắn trước mặt Trương Hàn Sơn, “Cái mặt lạnh như băng này của ông ấy là bẩm sinh rồi. ”
Trương Hàn Sơn ngượng ngùng sờ sờ mũi, tự giác lùi lại vài bước, đứng ở cửa, không tiến tới nữa, nhường lại không gian cho hai người.
Còn Tiết Chiêm thì như đang dâng vật quý, lật mặt trước của chiếc khung kính đang úp vào người ra, cho Hứa Giai Ninh xem: “Đây là bất ngờ anh nói đó. Anh đến tặng em một bức tranh cũ. ”
Đó là bức 《Bạc Hà》 mà năm đó Tiết Chiêm tham gia triển lãm tranh Ninh Viễn, Hứa Giai Ninh chưa bao giờ nghĩ tới, còn có thể tận mắt nhìn thấy bản gốc ở một nơi khác ngoài những tấm ảnh chụp.
“Sau khi triển lãm tranh kết thúc, trường học đã trả lại cho anh. ” Tiết Chiêm có chút ngượng ngùng đứng trước mặt cô, nhỏ giọng nói, “Anh đã muốn tặng nó cho em từ lâu rồi. ”
Hứa Giai Ninh cúi mắt nhìn bức tranh trong lòng Tiết Chiêm, là dáng vẻ quen thuộc mà cô từng thấy, dường như cả trong mơ cũng đã gặp qua.
Anh có biết không, năm đó cô cũng từng ao ước có được bức tranh này. Chỉ là cảm thấy không thể nào, nên đành trân trọng mấy tấm ảnh chụp đơn giản, đè nén tiếc nuối nho nhỏ trong lòng.
Mà bây giờ, giống như là nhặt lại quá khứ, nhặt lại những tiếc nuối đã từng.
Tiết Chiêm à Tiết Chiêm.
Phải chăng tất cả những tiếc nuối trong quá khứ, anh đang giúp em bù đắp?
← Ch. 60 | Ch. 62 → |