Mối 🍳𝖚-🅰️-n ⓗ-ệ của các người không được phép tồn tại hợp pháp, đúng không?
← Ch.21 | Ch.23 → |
1.
Diệp Tiến nhìn Lý Huy và Khâu Nhĩ ngồi xuống, mí mắt khẽ cụp, từ từ ngả người ra sau. Đây là một khu suối nước nóng lộ thiên nằm ở lưng chừng núi, từ con đường đá lát bên rặng phong gần bờ suối nhìn ra ngoài, phía trên là tuyết phủ trắng xóa đè lên những cành khô, phía dưới là một ngôi chùa cổ đổ nát. Người nào cảm xúc dạt dào một chút, lúc này trong đầu hẳn đã trào dâng vô số câu thơ của tiền nhân. Dù có là kẻ chẳng biết chữ, ít nhất cũng phải “ồ, à” vài tiếng cảm thán. Nhưng Diệp Tiến lại như thể đang ngồi trước cửa sổ phòng ngủ nhà mình, chẳng hề có chút dao động cảm xúc nào.
“Khó khăn lắm, đúng không?” Lý Huy ngồi bên cạnh bất ngờ lên tiếng, “Cứ như có một lớp sương mù ngăn cách với cả thế giới, chẳng thể nào lên tinh thần, mọi thứ đều thật vô vị. ”
Diệp Tiến quay đầu nhìn sang, khẽ nhướng mày.
“Trình Tùng Duyệt nói, gần như cùng một ngày, cùng một thời điểm, anh trai cậu gặp tai nạn xe mà qua đời. Thật sự… quá trùng hợp. ” Lý Huy thu vai xuống dưới mặt nước, chỉ để lộ phần cổ trở lên. “Tôi không thể nói chuyện này với mẹ nó, càng nói càng không sống nổi, chỉ có thể nói với một người ngoài như cậu. Chẳng ai ngờ được sẽ phải trải qua chuyện này, không dám tin là người đã ra đi. Cứ ngỡ đó chỉ là một trò đùa. ”
Diệp Tiến thu ánh mắt về, hồi lâu sau, anh duỗi đôi chân dài ra, khẽ đáp lại một tiếng.
Lý Huy hất nước ra sau, thở dài nặng nề, ông hỏi: “Bên gây tai nạn thì sao? Tùng Duyệt không nhắc gì đến chuyện này. ”
Khâu Nhĩ đang ngồi một bên, tai dựng lên lướt điện thoại, bỗng trở nên căng thẳng.
Diệp Tiến đáp ngắn gọn: “Một 𝐜-𝖍-ế-𝖙, một bị thương. Người lái xe đã 𝖈♓ế*t, người ngồi ghế phụ… vẫn chưa tỉnh. ”
Lý Huy ngẩn ra, thở dài đầy tiếc nuối: “Hơn bốn tháng rồi mà vẫn chưa tỉnh, thế thì khó mà tỉnh lại được. ”
Ngày mùng Một Tết, chẳng mấy ai bất chấp cái lạnh buốt mà ra ngâm suối nước nóng lộ thiên. Hầu hết đều như Trình Tùng Duyệt và những người khác, chọn suối nước nóng trong nhà. Vì thế, lúc này, trong khu suối nước nóng rải rác đây đó, chỉ khoảng một phần ba là có người ngâm, và họ đều ngồi cách nhau khá xa.
“Nhưng biết làm sao được? Mặt trời mọc, mặt trăng lặn, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Rồi một ngày chúng ta cũng sẽ ra đi, đó là quy luật tự nhiên. ” Lý Huy nhấc khuỷu tay lên khỏi mặt nước, tựa vào thành suối, ông ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt phía trên, tiếp tục nói. “Nhìn từ góc độ vĩ mô thì cũng có thể nghĩ thông suốt, đúng không? Chỉ là trước mắt, tôi vẫn luôn thấy bóng dáng con bé hiện lên ở mọi góc trong nhà. Có lúc là hình ảnh ngày nhỏ nó bước đi loạng choạng, có lúc là lúc lớn hơn một chút, cặm cụi học thuộc từ vựng, có lúc lại là hình ảnh nó đau đớn nằm trên giường, vẫy tay bảo tôi ra ngoài đừng nhìn… Tôi còn nghe được cả giọng nói của nó, lúc thì trong trẻo nũng nịu xin tiền mua kẹo, lúc thì yếu ớt, thều thào hỏi ‘mọi người sẽ sống thế nào’. ”
Khâu Nhĩ không biết từ lúc nào đã buông điện thoại xuống. Cậu còn quá nhỏ, lại chẳng có mối զ𝖚🔼.𝖓 𝐡.ệ huyết thống bình thường, nên những lời mô tả của Lý Huy khiến cậu cảm thấy bối rối.
Diệp Tiến dời ánh mắt nhìn về phía thung lũng. Gió bắc lạnh buốt cuốn theo hơi nóng ẩm ướt từ suối phả vào mặt, khiến tứ chi như nhẹ đi vài phần.
Lý Huy cũng không phải người lắm lời. Theo lời dặn của Trình Tùng Duyệt, ông an ủi vài câu rồi định nhắm mắt nghỉ ngơi. Tóc mai ông chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã bạc trắng, nhưng ông chẳng có ý định nhuộm đen. Ông hy vọng mình có thể già đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa. “Nếu thế giới này có một nút tăng tốc gấp đôi thì tốt biết mấy. ” Ông thường nghĩ vậy.
“Cứ xem như là đi xa một chuyến, nơi đó sóng điện thoại không tốt, không liên lạc được, nhưng rồi khi xong việc, sẽ trở về gặp lại. ” Lý Huy nhắm mắt nói, ngừng một chút, rồi bổ sung, “Nhưng cậu đừng nghĩ cậu ấy đi xa. Hãy nghĩ chính cậu là người đi xa, còn cậu ấy vẫn ở nguyên chỗ cũ, bình an vô sự. Trên đường đi, có thể cậu sẽ phải vất vả một chút. ”
Diệp Tiến suy ngẫm lời Lý Huy, khẽ đáp một tiếng. Anh đã một mình chìm nổi trong vũng lầy cảm xúc quá lâu. Nếu là người khác an ủi anh như thế, phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn là kháng cự, thậm chí anh còn chẳng đủ kiên nhẫn để nghe hết lời. Nhưng giờ đây, người nói những lời này lại là người cùng trải qua mất mát như anh, từng câu từng chữ vì thế mà có sức nặng.
“Tùng Duyệt giống Văn Văn lắm, nhiệt tình, là kiểu người khiến người khác cảm thấy an tâm. Trước đây tôi chưa từng gặp cô ấy. Hồi Văn Văn còn sống, cô ấy nói cô ấy và cậu thực ra cũng chỉ mới dọn đến cùng một tòa nhà, mới quen biết. Cũng là một sự trùng hợp. Cô ấy xuất hiện sau khi họ ra đi, lại mang theo thiện ý, vậy thì cứ tạm coi như đó là món quà họ để lại đi. Cô ấy bảo thuyết phục cậu ra ngoài một chuyến khó lắm… Cậu phải ra ngoài, nghe tôi, phải ra ngoài. ”
2.
Bên trong cũng là một khu suối nước nóng, các hồ lớn nhỏ không đều, phân bố rải rác. Nói là “trong nhà”, thực ra là bên trong vách đá tự nhiên, bốn phía vẫn có thể thấy ánh sáng trời.
Lý Văn Văn nằm bò bên mép hồ, nghiêng đầu nhìn Triệu Đại Lương. Triệu Đại Lương có gương mặt thanh tú, ít đường nét nổi bật, lại thêm cuộc sống từ trước đến nay luôn vô lo, nên trông trẻ hơn so với tuổi. Nhưng giờ đây, bà gầy đi trông thấy, dáng người cũng như thấp đi vài phần, cộng thêm việc đã lâu không chăm sóc da và tóc, chẳng còn khác gì mấy so với những người phụ nữ cùng tuổi mà Lý Văn Văn gặp ngoài đường.
“Cô gầy đi nhiều rồi, cô Triệu ạ, phải ăn nhiều vào, tròn trịa một chút mới đẹp. ” Lý Văn Văn không kìm được mà nói.
“Ăn thì không thiếu, nhưng hai năm nay đúng là chẳng giữ được thịt. ” Triệu Đại Lương ngừng một chút, ngạc nhiên hỏi, “Cháu từng thấy cô trước đây à?”
“… Văn Văn cho cháu xem ảnh. ” Lý Văn Văn chớp mắt, đổi sang tư thế nằm bò khác.
Ánh mắt Triệu Đại Lương và An Dao chạm nhau rồi nhanh chóng tách ra. “Vậy tôi sẽ ăn nhiều hơn để mũm mĩm lên. ” Bà cười, tâm trí rõ ràng không đặt vào câu nói.
Gần đến lúc hoàng hôn, Lý Văn Văn và An Dao tắm rửa xong, mỗi người quấn một chiếc khăn tắm, bước song song vào phòng thay đồ. Triệu Đại Lương đã không chịu nổi, trước đó đã rời đi nghỉ ngơi.
An Dao thản nhiên kéo chiếc khăn tắm lớn ra để thay quần áo, đồng thời liếc mắt quan sát “Trình Tùng Duyệt”. “Trình Tùng Duyệt” vẫn quấn khăn tắm che lưng, đứng nghiêng người, chậm chạp lau tóc. An Dao cố ý chậm lại động tác, đợi hai phút mà vẫn không thấy cô nhìn sang, trong lòng dấy lên nỗi phức tạp, cô ấy giả vờ vô tư, nhẹ nhàng hỏi: “Tùng Duyệt, chị giúp tôi bôi chút tinh dầu dưỡng ẩm lên lưng được không, tôi với không tới. ”
Lý Văn Văn nghe vậy khẽ ngập ngừng, “Với không tới à?”
An Dao lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Vai và cổ tôi không tốt, không giơ tay lên được. ”
Lý Văn Văn ra vẻ tự nhiên, ⓢ*ïế*✝️ ↪️*hặ*✝️ lại khăn tắm sau lưng, bước tới vỗ nhẹ vào tay An Dao, nói: “Vậy cô quay lưng lại đi. ”
An Dao làm theo, quay lưng lại. Lý Văn Văn bơm hai lần tinh dầu, xoa tay cho nóng, rồi đặt bàn tay ẩm ướt lên lưng An Dao.
Hồi Lý Văn Văn chưa bị bệnh, cô cũng từng cùng An Dao đi ngâm suối nước nóng. Lúc đó, An Dao chưa có vấn đề gì về “vai và cổ”. Sau khi tắm xong, lau người khô, An Dao đặt chai tinh dầu giữa hai người, nghiêng đầu đổ nước trong tai ra, ra hiệu cho cô lấy trước mà bôi. Lý Văn Văn bơm liền một mạch bảy tám lần tinh dầu, giống như cách cô bôi sữa tắm Dove rẻ tiền, khiến An Dao xót của đến mức môi run lên.
“Hai lần là đủ rồi, cậu dừng tay lại đi… Cậu biết một lần bơm tốn bao nhiêu tiền không…”
“Hai lần sao đủ, diện tích mình lớn thế này cơ mà…”
…
Trên xương bả vai trái của An Dao có một vết sẹo dài khoảng bảy phân, nằm chéo. Lý Văn Văn biết nguồn gốc vết sẹo này. Cô ấy bị một chiếc xe điện từ trong ngõ gần nhà lao ra va phải, chuyện xảy ra khoảng hai tháng trước khi cô qua đời. Lúc đó, An Dao kể rất nhẹ nhàng, “Bị quệt một chút thôi, ” nên cô nghĩ là xe điện hai bánh. Triệu Đại Lương ở bên cạnh nhíu mày hỏi thêm vài câu, An Dao mới nói thật, là xe điện bốn bánh. Vài ngày trước khi qua đời, tinh thần Lý Văn Văn không tốt, có lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cô chợt nhớ ra hình như chưa hỏi An Dao vết thương đã lành chưa, có để lại sẹo không. An Dao thích mặc váy hai dây vào mùa hè, nếu vị trí đó để lại sẹo thì váy hai dây chắc chắn không che được. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại quên mất ý nghĩ thoáng qua ấy…
Ngón tay Lý Văn Văn co lại, lượn quanh vùng gần vết sẹo hai vòng, chần chừ mãi không dám chạm xuống dưới. An Dao đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
“Tùng Duyệt, xin lỗi, tôi biết cách kiểm tra này không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng…” An Dao dường như khó lòng mở miệng, thậm chí không dám quay lại đối diện với Lý Văn Văn, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp, “Chị và Văn Văn… là kiểu 𝐪ц●𝖆●n h●ệ mà hiện nay trong nước chưa cho phép tồn tại hợp pháp, đúng không?”
Lý Văn Văn cau mày, ngơ ngác “hả” một tiếng, nhìn thẳng vào cô ấy, không hiểu ý cô ấy là gì. Một lát sau, như bị sét đánh, cô trợn tròn mắt đầy kinh ngạc.
An Dao nhìn biểu cảm của “Trình Tùng Duyệt” là biết ngay mình và Triệu Đại Lương đã đoán sai hướng.
— Khi Lý Văn Văn còn sống, cô không hề để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy khuynh hướng khác thường. Nhưng biểu hiện của “Trình Tùng Duyệt” lại khó tránh khiến người ta nghi ngờ. Dù suy đoán của họ có phần hoang đường và kỳ lạ, nhưng trong lúc này, họ thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
An Dao chậm rãi mặc quần áo xong, quay lại nhìn thẳng vào “Trình Tùng Duyệt” đang đứng im lặng như bị đánh một gậy vào đầu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, đều là con gái với nhau, sao chị lại che kín mít thế? Giúp tôi bôi chút dầu mà cũng khó khăn với chị vậy sao?”
Lý Văn Văn chớp mắt, “hả” một tiếng dài, như con cá thiếu nước há miệng vô ích, nhất thời không nói nên lời. Một lát sau, cô khó nhọc lên tiếng: “Tuy nói thế này hơi kỳ, nhưng tôi ngại vì ⓝ_🌀_ự_ⓒ mình to. ” Vừa nói, cô vừa kéo phắt chiếc khăn tắm ra, để lộ cặp п🌀ự*𝖈 D đầy đặn của cơ thể hiện tại—từ A lên D, “nghèo” bỗng “giàu”, cô vẫn chưa quen lắm.
“Lúc ngâm suối có áo bơi ép n𝐠●ự●↪️ nên không lộ, nhưng bỏ áo bơi ra thì thế này… ừm, rất là ấn tượng. ”
An Dao sững sờ nhìn cảnh tượng quả thực rất ấn tượng này, từ tận đáy lòng chấp nhận lý do của “Trình Tùng Duyệt”. Cô ấy vô thức khép lại cặp n●𝖌ự●↪️ A giống hệt Lý Văn Văn trước đây, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
“Tôi vẫn không hiểu. ” An Dao nói, giọng khô khốc. “Chị biết quá nhiều chuyện về Văn Văn, nhưng tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy nhắc đến chị. Khi cậu ấy bị bệnh, tôi gần như tuần nào cũng đến nhà cậu ấy ba lần, chuyện gì có thể nói chúng tôi đều nói hết, nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến một người bạn hợp cạ như chị. ”
Lý Văn Văn định mở miệng, nhưng An Dao giơ tay ngăn lại, dồn hết can đảm nói nốt.
“Bệnh tình của cậu ấy kéo dài không ngắn, ở nhà cũng gần nửa năm, tất cả bạn bè đều đến thăm, không chỉ một lần, nhưng trong đó không có chị. Khi cậu ấy qua đời, tất cả bạn bè đều có mặt, nhưng cũng không có chị. ”
Lý Văn Văn không thể đối diện với đôi mắt đầy lo lắng đến mức như sắp tràn ra của An Dao. Mặt cô không kiềm được mà hơi đỏ lên. Trong im lặng, cô quấn lại khăn tắm, bước về tủ đồ của mình, vừa mặc quần áo vừa quay lưng về phía An Dao, cố giữ giọng bình tĩnh để giải thích.
Nếu An Dao học qua tâm lý học hoặc như Lý Văn Văn từng học ở trường cảnh sát, thực ra chẳng cần nhìn gương mặt đỏ bừng của “Trình Tùng Duyệt”. Chỉ cần nghe giọng là biết ngay cô đang nói dối—giọng nhẹ, nói chậm, ngữ điệu không chắc chắn, thỉnh thoảng ngập ngừng và lặp lại.
Hồi học trường cảnh sát, Lý Văn Văn được huấn luyện chuyên nghiệp, khi đối mặt với nghi phạm, cô rất giỏi nói dối. Không, không gọi là nói dối, mà là thẩm vấn chiến lược dựa trên quy định pháp luật và chuẩn mực nghề nghiệp. Cô kiểm soát tốt cả vi biểu cảm lẫn giọng nói. Nhưng giờ đây, trước mặt người bạn đang lo lắng vì mình, kỹ năng chuyên nghiệp của cô chẳng còn tác dụng.
“Tôi với Văn Văn, cách ở bên nhau thực ra giống như… bạn trên mạng gặp vài lần và nói chuyện hơp nhau. Hơn nữa, những lần gặp chỉ giới hạn trong thời gian cô ấy học ở trường cảnh sát, vì lúc đó ở gần, gặp nhau tiện. Có khi còn chẳng hẹn trước, chỉ vô tình chạm mặt. Hồi đó, tôi… bạn bè đủ loại, sống chẳng thực tế, vài tháng, thậm chí nửa năm không liên lạc với cô ấy là chuyện thường. Nếu không vì sau này xảy ra chút chuyện, có lẽ đã tự nhiên mà cắt liên lạc mãi mãi. ”
“… Ý tôi là, sau khi xảy ra chuyện, tôi chọn lọc lại bạn bè, chủ động liên lạc lại với cô ấy. Lúc biết cô ấy đã xóa tôi khỏi danh sách bạn bè, tôi bực mình một thời gian, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến xin lỗi để làm lành. Kết quả là thấy trên tường nhà cô ấy còn dán băng rôn tang lễ chưa gỡ sạch, hỏi mấy đứa trẻ hàng xóm mới biết cô ấy đã ra đi… Vì đến với lòng chân thành xin lỗi, nhưng không kịp nói lời xin lỗi, nên trong lòng tôi luôn canh cánh. ”
An Dao vẫn mang vẻ mặt phức tạp, nói: “Văn Văn thường không xóa bạn bè. Cậu ấy cho rằng đó là hành động trẻ con để bày tỏ cảm xúc. Nếu không hợp, cậu ấy sẽ để im trong danh bạ, không liên lạc nữa. ”
Lý Văn Văn ngừng một chút, “Có lẽ sau này cô ấy thực sự quá chán tôi, chán cái kiểu sống như thể hôm nay chẳng còn ngày mai của tôi. ”
“Trình Tùng Duyệt” nói vậy, An Dao không tiện hỏi sâu thêm, nhưng vẫn cẩn thận xác nhận lại: “Hai người thật sự không phải…”
Lý Văn Văn dùng động tác thô ráp xoa kem dưỡng lên tay, bôi đại lên mặt, rồi quay lại chỉ vào vùng gần thái dương, nói một sự thật hiển nhiên: “Con trai tôi cao thế này rồi. ”
An Dao gật đầu, nhưng lại lộ vẻ nghi ngờ: “Vậy còn chị với Diệp Tiến…”
Lý Văn Văn khẽ thở dài: “Hồi tôi học đại học, anh ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học. ” Cô nhìn An Dao, khóe miệng nhếch lên, rồi “thành thật” bộc bạch: “Nhưng đúng là tôi có chút ý nghĩ không mấy đạo đức…”
Khâu Nhĩ gửi tin nhắn qua đồng hồ điện thoại, nói Diệp Tiến đang không khỏe. Lý Văn Văn cố ý cho An Dao xem tin nhắn đó, để lại một câu “Tôi đi xem sao” rồi quơ vội quần áo vào túi, vội vã rời đi.
3.
Lý Văn Văn bước vào phòng nghỉ, Diệp Tiến đã qua cơn khó chịu, đang nhắm mắt dựa vào sofa nghỉ ngơi. Có lẽ để giữ tỉnh táo, anh vừa dùng nước lạnh vỗ lên mặt, lông mi ướt dính vào nhau, trông càng thêm đen, như cánh quạt khẽ rung theo nhịp thở. Từ trán ướt, sống mũi, môi, đến cổ, tạo thành một đ.ườ.ⓝ.g cο𝐧.g hoàn mỹ theo chuẩn thẩm mỹ, “bốn cao ba thấp” hài hòa, rõ nét. Lý Văn Văn đứng tại chỗ, thoáng ngẩn ra. Trong đầu viên cảnh sát hình sự từng chẳng màng mấy đến chuyện thẩm mỹ giới tính bất chợt bật ra một câu không đầu không cuối, đầy chân thành: “Anh ấy đẹp thật đấy. ”
“Anh ổn chứ?” Lý Văn Văn cúi người, tiến sát Diệp Tiến.
Diệp Tiến nghe tiếng, mệt mỏi mở mắt, chạm phải ánh mắt cô ở khoảng cách rất gần. Đôi mắt Lý Văn Văn tràn ngập sự quan tâm thẳng thắn, chẳng hề che giấu.
“Có lẽ là hạ đường huyết. Chú đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn. ” Lý Huy ở bên cạnh tự trách, “Lúc cậu ấy đến, sắc mặt đã không tốt, trưa ăn chẳng được mấy, lại ngâm suối hơi lâu. ”
“Cậu không đi một mình, nên chú ý đến người xung quanh chút, đừng lúc nào cũng chỉ biết cúi đầu đi tới. ” Triệu Đại Lương chứng kiến sự việc, vẫn còn sợ hãi, rồi nhìn Khâu Nhĩ với ánh mắt tán thưởng, bổ sung, “May mà có thằng bé đỡ phía sau, không thì đã va vào rồi. ”
Lý Văn Văn đứng thẳng dậy, bình thản nhìn Lý Huy, “Cô đừng để tâm… Cô ơi, người trẻ giờ thói quen sinh hoạt không tốt, đa phần đều có mấy tật này, nghỉ một chút là ổn thôi. ”
An Dao đến ngay sau đó, gần như cùng lúc với Lý Văn Văn, “Chuyện gì vậy? Có sao không?”
Lý Văn Văn quay lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt trao đổi giữa An Dao và Triệu Đại Lương. Cô chợt thấy lòng trĩu xuống, lập tức hiểu ra câu hỏi kỳ cục của An Dao trong phòng thay đồ cũng chính là nghi ngờ của Triệu Đại Lương. Cô bỗng thấy xót xa, thương mẹ mình, không biết mẹ đã phải đấu tranh, trằn trọc thế nào để rồi đưa ra cái suy đoán bất đắc dĩ và bất lực ấy.
…
Bỗng nhiên, cánh tay bị nắm lấy, những ngón tay nhợt nhạt vì ngâm nước suối kéo dài từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở mạch đập của anh. Diệp Tiến chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy sau gáy Lý Văn Văn. Cô thay anh giải thích, “Có lẽ anh ấy trước đó nghỉ ngơi không tốt, sáng nay trước khi đi đã thấy khó chịu rồi. ”
Anh không thích tiếp xúc da thịt với người khác, định giơ tay tránh đi, nhưng Lý Văn Văn mặt không đổi sắc, khẽ ấn mạnh tay giữ anh lại, rồi mỉm cười quay sang, nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng thương lượng, “Trên đường về, chúng ta ghé bệnh viện nhé? Để bác sĩ khám tôi cũng yên tâm hơn. Chứ anh ở một mình, lỡ có chuyện gì, cũng chẳng ai ở bên. ” Cô ngừng một chút, như che giấu điều gì, khẽ ho một tiếng, “Làng trên xóm dưới, xa không bằng gần. ”
Triệu Đại Lương và Lý Huy hiểu ý, nhìn sang chỗ khác. An Dao nghiêng đầu, nở nụ cười.
Diệp Tiến cảm nhận được Lý Văn Văn nới lỏng tay, anh như ý rút tay ra, “Chỉ là nghỉ ngơi không tốt, không cần đi bệnh viện, nhà có thuốc. ”
Lý Văn Văn định nói gì đó, nhưng ngừng lại, cô nhượng bộ, cẩn thận dặn dò, “Cũng được, nhưng trước khi uống thuốc, anh nhớ kiểm tra hạn sử dụng. Nếu không được thì gọi dịch vụ giao nhanh. ”
Đến cả Khâu Nhĩ cũng phải nhìn sang. Cậu cảm thấy dù hôm nay mình luôn kè kè bên cạnh, nhưng dường như vẫn bỏ lỡ điều gì. Rõ ràng sáng nay trên đường đi, hai người này giao tiếp chưa thân thiết thế này. “Trình Tùng Duyệt” nói chuyện với láng giềng rất khách sáo, kiểu khách sáo đầy ngượng nghịu. Còn người láng giềng thì kiệm lời, vừa lên xe đã nhắm mắt, những chủ đề “Trình Tùng Duyệt” cố bắt chuyện, anh chỉ đáp vài từ là dập tắt.
— Khâu Nhĩ thấy “Trình Tùng Duyệt” bị đối xử qua loa như vậy, dĩ nhiên không vui. Nhưng nghĩ lại vụ tai nạn xe khi “Trình Tùng Duyệt” ngồi ghế phụ, cậu đành ngậm ngùi cúi đầu im lặng.
Diệp Tiến nhận ra điều bất thường, anh khẽ cau mày, nhìn ra sau lưng Lý Văn Văn. Giữa trưa lúc ăn cơm, Lý Văn Văn còn chưa có biểu hiện gầ·𝐧 ⓖ·ũ·𝒾 như thế này. Lý Văn Văn mắt lấp lánh nụ cười, chân thành nhìn anh không chớp, anh mím môi, thuận nước đẩy thuyền gật đầu.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |