Truyện:Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh - Chương 67

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh
Trọn bộ 77 chương
Chương 67
Nụ Ⓗô_п Của Chia Ly
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh.

Người viết: An Ni.

Wattpad là _lilys_ttnn

.

Chương 67: Nụ ♓ô-п của chia ly

LynCa bị Hoa Di hủy hợp đồng với lý do người của LynCa làm lộ thông tin dự án mới ra bên ngoài cho đối thủ, gây thiệt hại lớn đến Hoa Di.

Cả buổi chiều đến khi trời sập tối, Tô Tuyết tìm cách liên lạc với Lâm Bối Na nhưng không được, đến nhà gõ cửa cũng không thấy phản hồi. Lần này LynCa xảy ra chuyện lớn mà lại vắng mặt lãnh đạo đứng đầu không khác gì tình cảnh rắn mất đầu, trên dưới đều đứng ngồi không yên.

Trong khi đó, Lâm Bối Na rơi vào trạng thái ɱ●ê Ⓜ️●🅰️●𝐧 không thể dứt ra.

Trong giấc mơ của cô có tai nạn năm đó, có chị Tô Tuyết, đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào hông cô như ngấm vào xương thịt, cô gái ấy muốn nói gì đó với cô nhưng cô không thể nghe được, chỉ thấy toàn là ɱá*υ tươi, một mùi 𝖒á·υ tanh và âm thanh rè rẹt kỳ lạ như được phát ra từ radio cũ kỹ.

Đêm nay, Lâm Bối Na một lần nữa đắm chìm trong bóng tối lạnh ngắt.

Khi cô giãy giụa muốn thoát khỏi cảnh tượng mình nằm trên bàn mổ được trao cho trái tim để tái sinh, gắng gượng cuối cùng cũng mở mắt ra được thì lại giật mình bởi cái bóng cao lớn chìm trong bóng đêm gần cạnh giường.

Nhịp †𝐡_ở 🌀_ấ_🅿️ gáp, cổ họng khô khan, cô định thần lại.

Hóa ra là Trác Phùng.

Trác Phùng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, có lẽ là rất nhiều giờ liền trôi qua dài đằng đẵng, cũng có lẽ chỉ vài phút trôi qua ngắn ngủi.

Người có thể khiến anh ngồi yên ngắm nhìn như vậy, trên đời này chỉ duy nhất một mình Lâm Bối Na.

Nhưng cô ngủ không yên giấc.

Gương mặt nhợt nhạt hơn cả ánh trăng bên ngoài hắt vào. Mi mắt lúc nào cũng run run, đôi mày có lúc khẽ nhíu lại.

Trác Phùng đưa tay ✌️*uố*t ✅*e gương mặt cô, nó hơi lạnh lẽo nhưng không đành lòng rời đi, sự lạnh lẽo len lõi vào trái tim anh, trong lòng anh mãi hỏi một câu: Bối Na, chúng ta sau này phải làm sao đây?

Trong bóng tối, anh ngắm nhìn khuôn mặt cô, ngoan như một đứa trẻ vậy, không có hận thù và bướng bỉnh như lúc cãi nhau.

Cứ ngắm nhìn trạng thái không yên giấc của cô, trái tim anh như rơi xuống vực sâu, muốn bước vào giấc mộng kéo cô rời khỏi cái bóng đêm nặng nề ấy.

Bàn tay anh muốn chạm đến nơi n-🌀-ự-ⓒ trái của cô. Nơi này để lại dấu vết thật rõ cho tội lỗi của kẻ á●Ⓜ️ ⓢá●✝️ kia. Vết thương ấy khắc sâu vào trái tim anh, từng đường một anh ghi nhớ rõ trong trí nhớ. Sau đó?

Sau đó 𝐧●𝐠ự●🌜 trái anh bị dao rạch lên một đường thẳng ngang, ɱá*u chảy ra ngoài, một màu đỏ tươi thấm vào chiếc áo sơ mi trắng, tiếp theo, từng đường kim mũi chỉ bắt đầu được khâu lên vết thương vừa rạch trên ռ_ℊ_ự_ⓒ anh.

Bên tai anh là nỗi đau như xé tim gan của Hứa Vũ: Biển số hai chiếc xe á-ⓜ 𝖘-á-† là xx và ⓧ_❌_x. Thật ra sự việc bị bao che bởi một đường dây 𝐜𝒽-í-ⓝ-ⓗ ✝️𝐫-ị rất lớn, nhưng tôi thấp bé không thể điều tra thêm được gì.

Chương (1-77)