← Ch.01 | Ch.03 → |
Bạch Lăng nằm ở trên giường nói chuyện cùng Cố Trường Tân cả ngày, mơ mơ màng màng ngủ quên. Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời bên ngoài cũng đã hơi tối rồi. Cô nhìn trần nhà sững sờ vài giây mới phản ứng được mình đang ở đâu. Cô hơi lúng túng đứng dậy, Cố Trường Tân đang ngủ say bên cạnh bị làm tỉnh giấc nên cũng đứng lên theo cô, không rõ chuyện gì nên hỏi: "Sao thế?"
"Anh cũng ngủ quên sao?" Bạch Lăng vừa sửa sang lại váy, vừa oán giận anh, "Cũng không gọi em dậy, anh xem bên ngoài trời đã tối rồi, đợi lát nữa trở về, ba em lại mắng em đấy."
Cố Trường Tân nhìn cô chỉnh váy xong xuôi rồi lại sửa sang tóc, một tay kéo cô qua, cô không có bất kỳ phòng bị nào nên ngã ngồi ở trên giường. Cô hơi kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh cười cười, lấy sơi dây thun buộc tóc ở gần đuôi tóc của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cầm bím tóc của cô, cởi từng mắc từng mắc ra.
Từ lần đầu tiên gặp mặt thì anh đã cực kỳ yêu thích mái tóc dài của cô, mềm mại, những sợi tóc mảnh mai. Nhưng cô luôn theo quy củ mà thắt hai bím đuôi sam, lúc trước anh trêu cô, luôn nắm lấy bím đuôi sam của cô chính là hi vọng có thể nhân cơ hội tháo bím tóc đó ra. Sau đó hai người xác lập quan hệ, anh cũng thường mở mái tóc dài của cô ra. Nhưng ba mẹ cô đều là người thoáng về văn hóa nên đều cảm thấy con gái tóc tai bù xù như vậy có dáng vẻ của lưu manh, không đứng đắn. Vì vậy, mỗi lần cô giữ nguyên bím đuôi sam ra cửa, lúc hẹn hò với anh lại thả ra, trước khi về nhà thì thắt lại.
Giờ phút này, Bạch Lăng bị động tác dịu dàng của anh làm trái tim mềm nhũn ra, giống như ngâm trong nước ấm thật lâu, căng căng, tê tê. Lúc ngón tay Cố Trường Tân luồn vào mái tóc đen của cô, mũi ngửi được hương thơm thiếu nữ tràn đầy. Anh cau mày, lưu luyến nói: "Làm thế nào đây? Không bỏ được em mà đi... Em lại còn ngốc nghếch như vậy."
"Sao anh so sánh em như đứa trẻ vậy?" Bạch Lăng cười, mũi lại hơi ê ẩm, "Được rồi, sau này em tìm cơ hội tới thăm anh."
Cố Trường Tân còn muốn nói gì đó, chỉ nghe Vu Tinh ho sặc sụa ở dưới lầu. Hai người đều ngẩn ra, sau đó phản ứng cực nhanh, Bạch Lăng mở cửa trốn vào phòng bên cạnh. Vu Tinh đưa lưng về phía trên lầu nên cũng không biết Bạch Lăng có an toàn hay không, không thể làm gì khác hơn là làm hết sức để kéo sự của vợ chồng Cố Đống.
"Di hai, dượng hai!"
"Sao thế? Lớn tiếng gọi vậy làm gì?" Vu Thanh Trừng cười, liếc mắt nhìn Vu Tinh rõ ràng đang rất nóng lòng, "Lại gây họa sao?"
"Không phải... Con chỉ muốn hỏi nước cam ở đâu, bạn học con tới lấy sách, dù sao con cũng phải tiếp đãi một chút chứ ạ."
"Ư, nhân viên cần vụ đâu?" Vu Thanh Trừng nhìn lướt qua, mới phát hiện không có bóng dáng của Tiểu Trương, "Có phải con lại muốn giúp anh họ con, sai lính cần vụ cần vụ đi để nó đi ra ngoài gặp bạn gái nó hay không?"
*lính cần vụ: người lính phục vụ trong gia đình quân nhân cao cấp, ở đây dùng lính cần vụ và nhân viên cảnh vụ
Bạn gái anh ấy đang ở trên lầu, hai người cũng quấn quýt hơn nửa ngày rồi!
Trong lòng Vu Tinh nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cũng không dám nói, chỉ đành phải làm nũng, lừa dối để vượt qua kiểm tra: "Con có nào dám đâu? Dì và dượng hai lột da con ra thì sao!"
"Con đấy... Giống hệt mẹ con, quỷ tinh nghịch! Khi mẹ con còn bé, lúc biết ba con cũng họ Vu thì vẫn cứ ôm cậu ấy khóc thật lâu, bọn ta khuyên thật lâu mới khuyên được, vừa hỏi thì nó lại nói chắc chắn ba con là con trai mà bà ngoại con ném bên ngoài!"
"Ha ha, thật ạ?" Vu Tinh cười kéo cánh tay Vu Thanh Trừng, mắt liếc thấy Cố Đống chuẩn bị lên lầu thì kêu ông lại, "Dượng hai! Con mượn nhân viên cảnh vệ của dượng dùng một chút được không ạ?"
"Không có gì, mượn thì mượn đi. Thanh Trừng, em đi lên xem con trai của em tỉnh lại chưa, tối nay anh còn có một chút việc, đợi lát nữa sau khi xong, anh trở lại nói chuyện với nó." Cố Đống nói xong liền hất tay lên lầu, thay thường phục đi ra ngoài.
Lúc này Vu Tinh cũng đành phải đi theo lên lầu, đẩy cửa ra, Vu Tinh nhìn lướt qua căn phòng, cũng may Bạch Lăng không có ở đây. Cố Trường Tân nhắm hai mắt nằm trên giường, môi mỏng mím chặt, nghe tiếng động cũng không nhúc nhích. Trùng hợp là lúc đó Bạch Lăng cũng đi ra, đứng ở cửa phòng gọi Vu Tinh, nói là muốn về nhà.
Vu Thanh Trừng nói xã giao mấy câu rồi bảo tiễn khách đi, Bạch Lăng nói cám ơn, vừa liếc nhìn Cố Trường Tân đang xoay mặt ra cửa, cười cười, đi xuống lầu. Nhưng sau khi đi hai bước thì nghe giọng nói tức giận đùng đùng của Vu Thanh Trừng, cô khó nhọc dừng bước.
"Có phải vẫn cố ý muốn yêu sớm với Tề Giai Giai hay không?"
Vu Tinh đổ mồ hôi trán, cười khúc khích nhìn Bạch Lăng. Bạch Lăng cũng tháo nụ cười khổ khó coi cực điểm xuống, bước thế nào cũng bước không đi. Chuyện xì-căng-đan của Cố Trường Tân và Tề Giai Giai, cô biết, Tề Giai Giai đã từng vô tình hoặc cố tình nói chuyện ngọt ngào của cô ta và anh cho cô nghe. Mặc dù sau đó anh luôn nói hai người không có gì, nhưng trong lòng cô không quan tâm thì cũng không thể nào. Bây giờ, đột nhiên cô rất muốn biết cuối cùng anh sẽ trả lời mẹ của anh như thế nào.
"Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần, đó chính là do Lý Hạo ở kế bên nói bậy bạ, Tề Giai Giai không phải là bạn gái của con."
Nghe câu đó, Bạch Lăng lại cười vui vẻ, thở ra một hơi, lại cảm thấy lúc nãy giống như không tin tưởng anh, có chút áy náy, cô bước những bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
"Người ta nhìn thấy con và một cô gái dắt tay đi chung với nhau, con nói thế nào?" Vu Thanh Trừng thấy Cố Trường Tân phủ nhận thì lại tiếp tục ép hỏi.
"Con thừa nhận con có bạn gái, nhưng tuyệt đối không phải là Tề Giai Giai. Lý Hạo đều nhìn con không vừa mắt nên mới ở sau lưng thêm mắm thêm muối truyền ra... Về bạn gái của con thì mẹ cũng đừng tốn sức nữa, con sẽ không nói cho mọi người biết tên đâu, với bản lĩnh của mọi người, cô ấy không chết thì cũng phải bị lột da!"
Vu Thanh Trừng thấy nói với anh không thông suốt được nên vỗ một cánh tay của anh, bất đắc dĩ nói: "Xem tối nay ba con về trừng phạt con!"
"Đúng rồi, lúc nào thì ba con về?"
"Không rõ lắm, đi họp rồi, có thể phải hơn tám giờ mới có thể trở về... Bây giờ biết sợ sao, sớm như vậy à, con nghe ba mẹ khuyên bảo không phải tốt hơn sao?" Vu Thanh Trừng liếc anh một cái rồi chuẩn bị rời đi.
"Con có việc trao đổi với ông ấy..." Cố Trường Tân nằm lỳ ở trên giường nói, ngẫm nghĩ, sau đó lại nói, "Nói trước cho mẹ thông suốt một chút cũng được, mẹ cũng coi như là con tranh thủ tìm đối tượng nhé."
"Chuyện gì? Sao thần bí như vậy hả?" Vu Thanh Trừng hiếm khi thấy con trai có chuyện hỏi ý kiến của bà nên lại ngồi xuống.
"Con muốn vào quân đội, sau đó thi vào trường quân đội."
"Con điên rồi phải không?" Vu Thanh Trừng tức giận, cũng không kịp nhớ trên người con trai còn bị thương, một tát vung tới lưng của anh, Cố Trường Tân đau đến không ngừng hít khí lạnh, "Đau chết cho đáng đời con! Quân đội là nơi nào? Mỗi ngày ba con đều ngâm mình ở đó, anh con (con của chú) cũng đi, trong nhà cũng chỉ còn con không có mặc bộ đồ màu xanh lá đó, con không thể làm mẹ vừa ý đẹp lòng một chút sao? Lên đại học có gì không tốt?"
"Con không nói học đại học không tốt! Học trường quân đội không phải cũng giống như vậy sao?" Cố Trường Tân dừng một chút, hơi mong đợi nhìn mẹ: "Mẹ... Mẹ để con đi đi... Con học tiếp cũng không ý nghĩa gì, lỡ thi không đậu đại học, còn chưa nói chắc chắn được."
"Vậy con ở bộ đội là có thể thi đậu trường quân đội sao?" Vu Thanh Trừng trừng mắt hỏi ngược lại anh.
Cố Trường Tân thấy bà phản đối mãnh liệt như vậy thì cũng không nói gì nữa, không khí nhất thời lạnh xuống, Vu Thanh Trừng hừ hai tiếng rồi rời đi.
Buổi tối, sau khi Cố Đống nghe lời của vợ nói thì trầm tư một hồi rồi mới đi đến phòng của Cố Trường Tân. Lúc đó, anh đang nằm suy nghĩ cách đối phó, đèn trong phòng lập tức sáng lên. Ánh mắt anh tạm thời còn chưa thích ứng được, sau khi híp mắt chờ cảm giác chói mắt đi qua thì mới mở mắt hỏi người cha hơi nhếch môi bên cạnh: "Ba, mẹ con đã nói với ba chưa?"
"Ừ." Cố Đống kéo ghế dựa qua ngồi xuống, vẻ mặt trước sau như một chẳng xao động chút nào: "Tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ đó hả?"
"Bây giờ con không có biện pháp nào để ổn định tâm trạng mà đi học." Cố Trường Tân đặt một cái tay lên mắt, làm như rất mệt mỏi rồi nói: "Con chỉ muốn vào quân đội rèn luyện mấy năm, sau đó tranh thủ đi thi trường quân đội, chuyện như vậy cũng không phải là không tốt, đúng không?"
"Mẹ con không hy vọng sau này con vào bộ đội, con cũng rất rõ ràng." Thật ra thì anh thật sự muốn đi bộ đội, Cố Đống không có ý kiến. Quân đội có bao nhiêu sự mài giũa, ông ở trong quân đội lâu như vậy thì sao không biết chứ? Chỉ là một người đàn ông đi bộ đội nên vợ nói thầm là kiên quyết không thể để con trai nhỏ đi bộ đội ba phen mấy bận.
"Ba, con hi vọng mình sống theo ý nguyện của mình... Nếu như quân đội thật sự không thích hợp với con, con sẽ suy nghĩ đến chuyện xuất ngũ." Mặc dù lý do Cố Trường Tân đi bộ đội là giả, nhưng ngược lại những lời này thật sự là lời trong lòng của anh. Anh không phải tượng gỗ, dĩ nhiên anh có suy nghĩ, anh không hy vọng bị gia đình kiềm chế, anh có thể có bầu trời rộng lớn hơn để giương cánh.
"Sẽ không phải vì đối tượng yêu sớm của con đó chứ?" Cố Đống vừa nói tới đây thì ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói, "Cố Trường Tân, nếu thật sự là con chỉ muốn đi chơi thì sớm thu ý nghĩ này lại cho ba! Con hiểu tính tình của ba đấy, một khi ba phát hiện sẽ lập tức bắt con trở lại! Quân đội là nơi rất nghiêm túc, không phải nơi để cho con thể hiện tính khí của mình!"
"Con hiểu, con nghiêm túc!" Cố Trường Tân dời cánh tay trên mắt, "Chỗ mẹ con nhờ ba vậy."
"Ừ." Cố Đống đáp lại một tiếng, coi như là đồng ý, "Lệnh gọi nhập ngũ vào tháng Mười, hai tháng này con yên phận một chút cho ba!"
"Dạ."
Sau khi Cố Đống nói xong thì ra khỏi phòng, Cố Trường Tân đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía nhà Bạch Lăng rồi cười cười. Bông nhài nhỏ à, em xem, tranh thủ vẫn có hiệu quả đấy.
Lúc còn đang ngẩn người thì Vu Tinh đi đến, đẩy cửa, nửa người ở ngoài cửa, chỉ đưa đầu vào: "Anh, dượng hai đồng ý rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy ngày mai em sẽ đi nói với Bạch Lăng." Vu Tinh cười cười như tên trộm, đi vào phòng, đứng bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi, "Anh, em hỏi anh một vấn đề nhé, anh và Bạch Lăng phát triển đến mức nào rồi? Em thấy trong các tiểu thuyết nước ngoài, sau khi nam nữ yêu sẽ nắm tay, thân ái, hai người có hôn nhau chưa?"
Mặt Cố Trường Tân đỏ lên, giơ tay lên gõ đầu em gái một cái: "Cả ngày nghĩ lung tung như vậy sao?"
"Tò mò mà..." Vu Tinh cười hắc hắc, lấy tờ giấy nhỏ trong túi áo ra đưa cho anh: "À, lúc em đưa Bạch Lăng ra cửa, cô ấy nói em đưa cho anh."
Cố Trường Tân nhận lấy, không nói gì chỉ nhìn Vu Tinh. Sau đó nói thầm gì đó, cô rất là bất mãn ra khỏi phòng. Lúc này, Cố Trường Tân mới mở tờ giấy ra, phía trên là nét chữ đẹp đẽ quen thuộc, bảy chữ ngắn ngủn thật chỉnh tề, giống như là nhiều đóa hoa cùng nở trong trái tim của anh.
Cố Trường Tân, em yêu anh.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |