← Ch.16 | Ch.18 → |
Cố Trường Tân ở bộ đội một thời gian không dài, nhưng ở trong gia đình xuất thân là quân thì cũng gặp mặt nhiều người, dĩ nhiên anh biết lần chọn lựa này có tầm quan trọng như thế nào. Cho nên, anh dùng tất cả sức lực, đợi đến lúc tuyên bố kết thúc tập huấn, gần như cùng lúc đó, Cố Trường Tân xụi lơ ngủ thiếp trên mặt đất.
Lúc tỉnh lại đã là buổi tối, bên cạnh chỉ có hơn mười người, không ai nói đến những người khác đi đâu, chỉ là lòng mọi người đều biết rõ, cuối cùng bọn họ đã được thông qua. Bọn anh nghỉ dưỡng sức một ngày, ngày thứ hai đã được dẫn tới sân huấn luyện, bắt đầu huấn luyện bộ đội đặc chủng chính quy.
Bạch Lăng gửi tin đến, dĩ nhiên Cố Trường Tân không nhận được. Hóa ra địa chỉ là quân doanh, nhưng chọn bộ đội đặc chủng vốn là một chuyện bí mật, cho nên cũng không ai chuyển thư đến quân doanh hiện tại cho anh. Bạch Lăng nhìn bị thư bị trả về mà lòng chát ngắt, không khỏi suy nghĩ nhiều, có phải Cố Trường Tân có vấn đề ở bên kia hay không, hay là giữa anh và cô lại xảy ra vấn đề gì?
Giọng của Bạch Chí Thanh truyền đến, Bạch Lăng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu một cái, cười cười, cuối cùng vẫn ném tất cả ý nghĩ ra sau đầu, có lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều. Ở chung một chỗ hơn hai năm, nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ lúc cô ra mấy lần phát giận ở ngoài, anh thật sự chưa từng giận hờn cô, cho tới nay, hình thức hai người sống cùng đều là anh cưng chiều cô vô điều kiện, cô nhíu mày là anh như nuôi một đứa trẻ rồi dỗ dành cả nửa ngày. Dụng tâm như vậy, Bạch Lăng thật sự không tưởng tượng ra được còn có người nào khác đối với cô như vậy hay không.
"Ba..." Bạch Lăng nhìn Bạch Chí Thanh một cái, có chút mệt mỏi hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
"Mày ngồi trong phòng làm gì?" Thời gian Bạch Chí Thanh ở bên ngoài luôn có sắc mặt khôn khéo, hành động và lời nói không khỏi để lộ ra ông là con buôn, lúc này đối với con gái cũng là vẻ mặt hung dữ.
"Con sắp xếp sau giờ học rồi lại đến nhà bà ngoại..." Bạch Lăng không muốn ngẩng đầu nhìn người đội vòng sáng "ba" hoa lệ lại có một trái tim buốt lạnh.
"Ai cho mày trở về nhà bà ngoại của mày?" Sắc mặt của Bạch Chí Thanh càng thêm khó coi, "Nếu mày đi, nửa đêm ai tới thay tã cho em trai mày? Ai dỗ dành nó? Một mình mẹ mày săn sóc làm sao?"
Bạch Lăng cười lạnh một tiếng, cũng giận mà không dám nói gì, chỉ cúi thấp đầu, ngón tay cuốn vạt áo, có chút sợ hãi nói: "Ngày mai con còn phải đi học."
"Đi học?" Bạch Chí Thanh lại cười một trận, hỏi ngược lại, "Mày còn muốn đi học? Ba mày kiếm tiền hơn mười năm hầu như đều đưa cho mày nộp học phí rồi, bây giờ em trai mày ra đời, ăn không ngon mặc không ấm, mày còn có mặt mũi nói với tao muốn đi học sao?"
"Ba và mẹ từng nói cho con học đại học..." Giọng nói yếu ớt nhỏ bé như con muỗi, có chút run rẩy, lời vừa nói khỏi miệng, Bạch Lăng liền lui về sau hai bước, chỉ sợ quả đấm của Bạch Chí Thanh lại chào hỏi cô.
Có lẽ là không nghe thấy, Bạch Chí Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi. Bạch Lăng đứng tại chỗ, hốc mắt nóng lên, có mấy lời đã đến khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, không hề nói gì. Cô trở về phòng, lấy hết đồ ra ngoài, đi đến phòng bếp múc thêm một chén cháo gà bưng vào phòng ngủ.
Bạch Chí Thanh bưng cháo gà tới tay vợ, dáng vẻ thận trọng nhìn rất tức cười: "Lúc em uống phải có chừng mực, đừng uống một hớp xuống hết, đắt lắm, anh rất vất vả ép giá mới mua về... Em uống bồi dưỡng thân thể, con của chúng ta mới có đủ sữa uống."
Bạch Lăng nhìn em trai nằm bên cạnh mẹ, lặng lẽ đi ra ngoài. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu đã nghe thấy giọng Bạch Chí Thanh dỗ dành em trai. Hơi nhếch môi, cô làm như không nghe thấy, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó trở về phòng, vén chăn lên, trốn trên giường.
Cho đến khi trước mắt hoàn toàn tối thui thì cô mới dám rơi nước mắt, biết rất rõ đây là chuyện rất bình thường, từ lúc mẹ mang thai đứa bé này trở đi, cô đã chuẩn bị đón nhận thật tốt, nhưng thực tế lúc đặt ở trước mắt mới biết có nhiều khó chịu vậy. Dù cô hiểu chuyện thì bất quá cũng chỉ là một cô gái mới lớn, ba chưa từng yêu thương còn chưa tính, ít nhất cô còn có thể lừa mình dối người nói đó là bản tính sai khiến, bây giờ nhìn thấy ông che chở cưng chiều em trai thì cô mới biết thân là một người con gái, cô bị đối xử như thế là không công bằng.
Máu trong cơ thể đều chảy xuôi giống nhau, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Sau khi khóc xong thì cảm giác đặc biệt mệt mỏi, Bạch Lăng bất tri bất giác ngủ mất. Trong mơ hình như đi tới nơi nào đó, khoảng không gian bốn phía đen kịt, cô sợ, muốn há miệng hô to, lại phát hiện hoàn toàn kêu không ra bốn chữ "ba ơi mẹ ơi". Sau lưng hình như có con thú hoang đang thở gấp nhìn cô chằm chằm, hơi thở thô ráp nguy hiểm từ phía sau tràn ra, từ từ bao lấy cô. Cô cứng người quay đầu nhìn lại, quái thú ẩn trong bóng đêm, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ có một đôi mắt sáng đến dọa người, cô lại tỉ mỉ nhìn, cặp mắt kia rõ ràng giống đôi mắt của em trai được sinh ra không lâu như đúc. Cô quay đầu lại, liều mạng chạy, không biết tính sao liền gọi to tên Cố Trường Tân. Cũng không biết chạy bao lâu, cho đến khi giọng nói không phát ra tiếng vang được nữa, Bạch Lăng mới nhìn thấy Cố Trường Tân mặc quân trang phía trước.
Cô càng không ngừng giữ nước mắt muốn núp ở phía sau anh, Cố Trường Tân vừa quay đầu nhìn thấy cô, đưa tay về phía cô, cô mới vừa nắm lấy bàn tay anh đã nhìn thấy có giọt máu trên mu bàn tay mình. Trong lòng cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt anh đã sớm be bét máu thịt, miệng còn không ngừng ứa bọt máu. Anh há miệng ra rồi khép lại, trong lúc mơ hồ cô nghe anh đang gọi mình: "Bông nhài nhỏ, Bông nhài nhỏ..."
Lòng Bạch Lăng sợ vô cùng, Cố Trường Tân lại đột nhiên biến mất, quái thú sau lưng truyền đến âm thanh quái dị...
"Bạch Lăng!" Hô to một tiếng đánh thức cô từ trong mơ, đầu cô đầy mồ hôi bật đầu dậy, mới vừa thở dốc một hơi thì chỉ nghe căn phòng cách vách truyền tới tiếng khóc trẻ con cùng tiếng rống giận dữ của Bạch Chí Thanh.
Cô vuốt vuốt mắt còn có chút buồn ngủ, bò dậy, đến căn phòng sát vách ôm lấy em trai. Lúc nãy đứa bé đã bú sữa rồi, lúc này không biết có chuyện gì, vùi ở trong ngực người lớn khóc không ngừng. Ban ngày Bạch Chí Thanh phải đi ra ngoài làm ăn, buổi tối sao chống lại giày vò như vậy, thấy Bạch Lăng đi vào liền không nhịn được đuổi người ra khỏi phòng: "Đi ra ngoài khóc, đi ra ngoài khóc, hơn nửa đêm giày vò chết người! Ôm ra đi!"
Bạch Lăng không nói gì, ôm đứa bé ra khỏi phòng ba mẹ, trở lại phòng mình, ôm đứa bé đi tới đi lui dỗ dành. Đứa bé nghe cô nhẹ nhàn ngâm nga thì từ từ ngủ thiếp đi, Bạch Lăng hạ giọng, đặt đứa bé ở trên giường. Ai ngờ đứa bé mới vừa tiếp xúc với giường lại chép miệng, dáng vẻ muốn khóc, cô chỉ ôm đứa bé vào trong ngực, tựa vào đầu giường chợp mắt ngủ một lát.
Lúc này Cố Trường Tân nằm ở trong bụi cỏ nhìn chăm chú vào đống cỏ màu xanh phía trước, mặc dù đối phương đã ngụy trang, nhưng anh đã sớm phát hiện. Anh vốn là đã sớm có thể thuận lợi giải quyết xong người đó, nhưng sau khi trải qua huấn luyện đã nuôi dưỡng tính cảnh giác cao nên cũng làm cho anh nhận ra gần như cùng lúc đó, phía sau anh có người ghìm súng về hướng anh.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, đối phương chậm chạp không động thủ, đại não anh xoay chuyển một lát, cũng hiểu, căn bản là người phía sau không xác định là đã biết sau lưng mình có nguy hiểm hay không, hơn nữa người đó rất có thể không phát hiện phía trước anh cũng có người núp ở đó. Cho nên, dưới tình huống như thế, hai người ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, người dẫn đầu có hành động, bại lộ vị trí, như vậy thì vị trí hiểm yếu cũng không bày ra trước mắt đối phương!
Cứ im lặng nằm gần hai giờ rồi, dường như người bị Cố Trường Tân chỉa súng phát hiện mục tiêu mới, bắt đầu từ từ hành động chống khuỷu tay lên đất, hình như muốn đứng dậy rời đi. Khóe miệng anh nở một nụ cười, vẫn không có động tác, động tác người đối diện đứng dậy rất nhanh, chỉ là đầu vừa ngốc lên liền bị súng đánh vào đầu. Màu đỏ khói mù bốc lên, Cố Trường Tân lật người, nằm ngửa mặt lên, nhất súng đánh vào ngực người sau lưng.
Hai người kia bị đánh trúng thì có chút buồn bực kéo phù hiệu đeo tay xuống, nằm xuống chung một chỗ. Cố Trường Tân nằm ở đó, tay cầm súng hạ xuống, một tay che mắt nở nụ cười.
"Không phải đập chết hai đứa tôi sao, vui vẻ như vậy?" Trong miệng người bị đánh trước lẩm bẩm ngậm một cọng cỏ, có chút lưu manh vô lại nói.
"Lần đầu tiên cảm thấy thật ra thì mình vẫn lợi hại, ít nhất lợi hại hơn trước một chút." Cố Trường Tân vẫn cười, gương mặt lộ ra cảm giác thỏa mãn.
"Hắc, tôi nói cậu nhóc cậu là cố tình? Giết hai tôi còn không tính, còn nghĩ biện pháp vòng vo khoe mẽ?" Người bị Cố Trường Tân đánh không ngừng lấy cùi chỏ đụng anh cho hả giận.
Cố Trường Tân không để ý tới anh, trong lòng vẫn là không kiềm chế được hưng phấn. Bông nhài nhỏ, hình như anh cách mục tiêu gần hơn một bước.
Trên đỉnh núi xa xa có hai người cầm ống nhòm nhìn một màn bên này đều là phá lên cười ha ha.
"Lão Đường, tôi nói cậu nhóc Cố Trường Tân này không tệ, lúc trước anh còn không đồng ý." Đại đội trưởng đại đội đặc chủng Chu Vũ cười buông ống nhòm xuống, vẻ mặt phấn khởi.
"Cậu nhóc này nhìn chỉ không tệ, chính là không nghiêm chỉnh, không giống sẽ là người giữ quy củ, làm việc không quá trầm ổn." Đầu tiên Đường Bằng Trình gật đầu đồng ý một cái, rồi sau đó lại nhíu mày.
"Trầm ổn nhiệt tình cũng không phải là trời sanh, luyện nhiều hơn thì dĩ nhiên sẽ ra... Nếu không, ông nhận xem trước đi? Coi như thêm người luyện tập."
"Vậy được, đợi lát nữa kết thúc gọi tới hỏi một chút." Đường Bằng Trình gật đầu đồng ý.
Sau khi diễn tập kết thúc, Cố Trường Tân với tư cách người đầu tiên tiêu diệt "kẻ địch", nhiệm vụ hoàn thành, vũ khí được Đại đội trưởng và Trung đội trưởng đích thân gặp mặt nhận lấy. Đối mặt với hai người có thực lực nhất cả đại đội, Cố Trường Tân hơi sợ, chống lại cặp mắt âm trầm của Trung đội trưởng Đường Bằng Trình thì trong lòng càng thêm hốt hoảng.
"Cố Trường Tân..." Sau giây lát nhìn nhau, Đường Bằng Trình kêu tên của anh.
"Có!" Cố Trường Tân đứng nghiêm, kính trọng làm quân lễ tiêu chuẩn, giọng nói vang dội trả lời.
"Tại sao cậu muốn ở lại đây?"
"Vì vợ tôi!" Cố Trường Tân dứt khoát trả lời, thậm chí khóe miệng mơ hồ có nụ cười.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |