Năm xưa (1)
← Ch.71 | Ch.73 → |
Lịch Trung Quốc năm mới đến, Mạc Lục tránh ra sân gọi điện thoại cho cha mẹ, bên trong một đám lưu sinh viên tụ cùng một chỗ tụ tập mừng năm mới
Cha mẹ nhận được điện thoại của con gái ngạc nhiên mừng rỡ, nàng đưa tay lau nước mắt rơi.
Cha mẹ ý vị phải dặn dò nàng tự chiếu cố mình cho tốt, trước kia nàng thường thường bởi vì lời nhắc này mà bực mình nhưng giờ khắc này nàng mới hiện những vụn vặt này trân quý thế nào.
Sau khi cúp điện thoại nàng lẳng lặng nhìn cảnh sắc nước Mĩ, tâm tư không có cảm giác lại bay đi.
Nhớ tới khuôn mặt người kia nàng lần nữa nhịn không được ướt khóe mắt.
Giơ lên tay gạt lệ, sau lưng liền truyền đến một tiếng nói ân cần.
"Như thế nào một mình đứng đây hóng mát?"
Mạc Lục hít một hơi thật sâu sau đó quay đầu trên mặt đã đổi lại nụ cười:
"Hướng sư huynh..."
Hướng Mãn bởi vì nàng nụ cười trên mặt hơi chau mi do dự cuối cùng chỉ nói:
"Mau vào đi thôi, đoàn người đều ở chờ em ăn sủi cảo."
"Ừ." Mạc Lục nhìn hắn xoay người lập tức im lặng đi theo phía sau hắn cùng nhau vào phòng.
Trong phòng ấm áp sáu bảy nam nữ vây quanh trước bàn, chứng kiến hai người vào một người trong đó lập tức cao giọng nói:
"Mè nheo cái gì, phải chờ hai em nếu không đến chúng ta đã ăn hết rồi."
Vừa dứt lời không biết ai ăn trộm bị phát hiện, tập thể bắt đầu tranh đoạt lên, tràng diện náo nhiệt mà ấm áp.
Hướng Mãn tìm được khe hở miễn cưỡng gắng gượng đoạt được vài cái bánh chẻo đưa tới Mạc Lục trước mặt:
"Nhanh ăn đi."
Mạc Lục đưa tay tiếp nhận nói: "Cảm ơn."
Hướng Mãn cười cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của nàng nói:
"Gần sang năm mới vui vẻ lên chút đi."
Hắn nói xong xoay người gia nhập tổ đội đoạt sủi cảo lưu lại Mạc Lục có chút lúng túng đứng tại chỗ có chút không biết làm sao. Mùi vị sủi cảo bốn phía bay ra, ánh mắt của nàng chẳng biết lúc nào chuyển qua thân người đối diện khóe môi đang cười...
Nàng còn nhớ rõ hôm đó tại bầu trời bao la nước Mĩ, Hướng Mãn trông thấy nàng trong mắt xẹt qua ngạc nhiên mừng rỡ. Ngắn ngủi hơn mười ngày này nàng rõ ràng cảm giác được hắn đối với nàng có cảm giác nhưng là... nàng đã không còn là cô gái len lén yêu hắn. Lòng người chỉ có như vậy, vị trí của hắn đã sớm bị một người khác thay thế.
Nàng chợt nhớ tới mấy ngày trước đây, Trần Lệ, Vương Đan các nàng biết nàng gặp Hướng Mãn nói giỡn nói:
"Tiểu Lục đều đuổi theo đến Mĩ rồi? Thâm tình có thể thấy được, xem ra Hướng sư huynh là không đỡ được rồi~ "
Nhưng khi chuyện thật sự hướng một mặt này phát triển, nàng lại một chút cũng cao hứng không nổi. Hắn hôm nay với nàng mà nói, là người anh, bằng hữu, lại không thể nào là người yêu.
Lúc mọi người tản đi đã là mấy giờ sau.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời lười biếng chiếu thẳng, Mạc Lục từ chối nhã nhặn lời mời đi du lịch của Hướng Mãn, một mình trở về phòng ngủ nhỏ của mình.
Nhìn xem trong hộp thư, email càng ngày gia tăng Mạc Lục do dự hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn không có kháng trụ đáy lòng mãnh liệt cuối cùng chậm rãi mở ra mail.
Ngày từ nàng xuất ngoại ngày đó bắt đầu mãi cho đến hôm nay.
Nàng nhìn thấy trong thư hắn kể rõ cùng Hứa Thanh Hoan qua lại, trong lòng toát ra mảng lớn khổ sở.
Nhưng là đang nhìn đến hắn nói: "Hôm đó phòng hóa trang gặp nhau là kết thúc cũng là bắt đầu. Anh cho rằng những thứ kia chính thức để xuống từ đó biến thành việc không cách nào xóa đi, nhưng chỉ là 1 kinh nghiệm trong quá trình trưởng thành mà thôi. Nó đã là quá khứ mà em mới là hiện tại cùng với tương lai của anh.
Anh tự cho là những chuyện kia không cần nói sau, thậm chí ngu xuẩn cho rằng em không sẽ để ý lại không biết cử động của mình đối với em mà nói có nhiều khổ sở... Tiểu Lục, thực xin lỗi."
Chứng kiến câu xin lỗi ở cuối kia nước mặt nàng chất chứa mấy ngày dốc toàn bộ lực lượng rơi. Nàng ngồi trước máy tính vừa xem vừa khóc thành tiếng.
Bệ cửa sổ anh sáng dần biến mất, nàng đem chính mình đắm chìm tại trong câu chữ của hắn nước mắt lại chưa dừng qua. Nhưng mà, từ khi nàng rời đi hôm đó mãi cho đến tháng sáu, nàng nhận được 142 bức thư, hắn một lần cũng không có đề cập qua chuyện hắn theo đuổi là cá cược.
Ánh trăng tháng sáu ánh, gió đêm nghịch động.
Mạc Lục theo thói quen mở ra máy tính, trèo lên hòm thư dò xem mail. Kể từ khi mở ra thư hắn viết liền càng không thể thu thập lòng mình. Nàng chưa bao giờ biết rõ thì ra là đọc thư cũng sẽ nghiện...
【 hộp thư (0) 】 nhìn xem trong email nhắc nhở, nàng nắm con chuột tay đột nhiên dừng lại. Lại mở ra hộp thư tra xét một lần, nàng mới tin tưởng đây là sự thật.
Có lẽ hắn tạm thời có chuyện gì trì hoãn... Chậm một chút mail sẽ phát đã tới... Mạc Lục ở trong lòng an ủi mình. Nhưng là đêm đó, nàng ngồi trước máy tính một lần lại một lần xem hòm thư, hộp thư vẫn biểu hiện có thư đọc.
Đêm hôm đó nàng ngồi đến rạng sáng đáng tiếc thực ngăn cản không nổi buồn ngủ mới rốt cục tắt máy tính đi ngủ. Nhưng, như thế nào ngủ đều không yên ổn. Nàng ngay cả trong mộng đều đang lo lắng hắn có phải hay không phát sinh chuyện gì...
Kế tiếp liên tiếp vài ngày, nàng cũng không có nhận được thư của hắn. Thói quen thật sự là tồn tại đáng sợ. Nhưng là bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn... Hơn nữa mấu chốt là ở sâu trong nội tâm của nàng cũng không muốn đem hắn vứt bỏ.
Hướng Mãn gọi điện thoại tới mời nàng ăn cơm chiều, khi đó nàng đang ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người.
Nàng không nói hai lời đáp ứng. Bởi vì nàng khẩn cấp cần để cho mình thoát ly uể oải cùng thất lạc này. Nàng không muốn chính mình y như đứa ngốc thủ trước máy tính bởi vì hắn một cái bức thư không có ý nghĩa hứa hẹn mỗi ngày của hắn. Ai biết hắn có phải hay không đột nhiên thay đổi chủ ý tìm người con gái khác đi? Nàng có chút tức giận nghĩ.
Nàng xuống lầu Hướng Mãn đã đợi một lát.
Trông thấy nàng hắn nét mặt nở nụ cười, nhu hòa. Mạc Lục nhìn trước mắt người từng để cho chính mình ám mộ hai năm trong lòng sinh ra một tia hoảng hốt cùng buồn bã.
Lúc này trùng phùng nàng sớm đã không có cảm giác động tâm như trước. Một người tim chỉ có như vậy mới vào thì người cũ liền sẽ tự động bị loại bỏ. Nhưng là bây giờ trong lòng nàng là một người khác cảm giác bị thương so với lúc trước tỏ tình bị Hướng Mãn cự tuyệt càng thêm nồng nặc... Này có phải hay không đại biểu nàng đối với người kia tình cảm sâu hơn?
"Tiểu Lục? Tiểu Lục?..." Hướng Mãn gọi nàng câu.
Mạc Lục từ trong suy tư bừng tỉnh, có chút áy náy hướng hắn cười cười. Làm sao bây giờ? Nàng trước mắt 1 người rõ ràng cũng sẽ xuất thần... Hơn nữa nghĩ là một người khác...
Nàng ở trong lòng lặng lẽ thở dài nhìn xem hắn hỏi:
"Sư huynh, chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Hướng Mãn báo địa chỉ sau đó hai người gọi xe taxi hướng đi.
Trong nhà ăn âm nhạc chậm rãi vang lên, Hướng Mãn nhìn cô gái trước mắt lại một lần xuất thần trong mắt xẹt qua thất lạc.
"Những món này không hợp khẩu vị?"
"Hả? Không đúng không đúng... em chỉ là..." Mạc Lục vốn là dự định giải thích chợt khẽ buông xuống, nhỏ giọng mà áy náy nói:
"Thực xin lỗi..."
Hướng Mãn nhìn cô gái trước mắt ngay cả lấy cớ cũng không muốn, chỉ cảm thấy hương vị rượu từ cổ họng tràn lên miệng đầy khổ sở. Trên đời này trăm nghìn người, ai là ai lại sát vai rồi bỏ lỡ đây? Hắn đã sớm hiểu cả đời này đều sẽ không có cơ hội lại vẫn chứa một chút hy vọng xa vời, chỉ cần một chút ánh lửa liền đốt.
Bữa cơm này ăn trong ngột ngạt mà lúng túng. Khi kết thúc Mạc Lục lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lập tức lại đối với hành vi của mình thập phần khinh bỉ. Nhưng có biện pháp gì chứ? Thu hồi ánh mắt đã từng theo đuổi hắn, hắn cũng bất quá là chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.
Hướng Mãn đưa nàng tới nhà trọ liền rời đi. Mạc Lục đứng tại nguyên chỗ nhìn xem hắn xoay người rời đi, đột nhiên mở miệng gọi lại hắn:
"Hướng sư huynh - - "
Hướng Mãn khẽ nghiêng đầu mỉm cười xem nàng, Mạc Lục lời muốn nói đột nhiên bởi vì ánh mắt kia mà nghẹn. Ngắn ngủi trầm mặc sau nàng cuối cùng khẽ cắn răng, tiếp tục nói:
"Sư huynh, cám ơn anh. Em... thực xin lỗi."
Nụ cười trên gương mặt đẹp trai kia đột nhiên liền ảm đạm. Mạc Lục có chút không dám nhìn ánh mắt cô đơn của hắn, cúi thấp đầu nhìn bàn chân mình.
"Đi ngủ sớm một chút." Người đối diện cuối cùng chỉ nói một câu, sau đó xoay người bước đi hoàn cảnh làm người ta thở không nổi.
Sau khi hắn đi, nàng trở về lầu hai. Người cùng phòng đều chưa có trở về, nơi to như vậy có vẻ có chút trống vắng. Nàng ngồi trước máy tính tái diễn động tác mở hòm thư, kết quả lại vẫn như mấy ngày trước đồng dạng.
Đứng dậy rời đi vị trí, bước chân hướng sân phơi đi. Tối nay ánh trăng mờ mà xinh đẹp chỉ là không biết người nọ có hay không cùng nàng đang ngắm ánh trăng?
Nàng đưa tay nhẹ nhàng che lại tưởng niệm, khóe miệng nổi lên chua xót.
Rượu nho tác dụng chậm dâng lên, nàng rõ ràng cho là mình chứng kiến thân ảnh quen thuộc người kia. Nhưng là lại nhìn kỹ đâu có thân ảnh người nào đó bất quá là ảo giác mà thôi. Tính ra hắn đã mười ngày không có viết thư đến...
Rõ ràng hạ quyết tâm muốn quên hắn... Như thế nào ở nơi này còn sẽ nhớ thương hắn như vậy?
Nàng tự giễu cười cười, cước bộ lảo đảo đi đến bên giường ngã trên giường. Nàng mười ngày không có ngủ một cái thoải mái tối nay mượn say không đầy một lát liền ngủ. Chỉ là những thứ tình cảm qua lại kia không chịu buông tha nàng, hết lần này tới lần khác lại đến vào trong giấc mộng.
Nàng lại mơ thấy hôm đó hắn tự tay dịu dàng vì nàng sửa sang lại mái tóc nàng, còn có hắn nói với nàng anh thích em...
Nàng trong thoáng chốc tựa hồ lại trông thấy trong đôi mắt hắn vui mừng tung tăng như chim sẻ...
Nhưng là những thứ này hôm nay đều đã đi xa...
Trong mộng là tiếng cười của ai tựa hồ cũng đã cùng nàng không quan hệ...
← Ch. 71 | Ch. 73 → |