Truyện:Tình Cờ - Chương 20

Tình Cờ
Trọn bộ 50 chương
Chương 20
Nụ hôn dưới màn mưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lôi Dương đi ra ngoài, có phải đi làm hay không Đồng Đồng cũng không hỏi, cô không có quyền hỏi cũng như không quan trọng.

Ở một mình không thoát ra khỏi căn biệt thự này thực nhàm chán, mấy ngày nay tuy quan hệ của bọn họ có chút cải thiện nhưng tính tình của Lôi Dương vẫn rất xấu, động một tí có thể phát hỏa, nhưng cô vẫn lờ mờ cảm giác được anh có chút thỏa hiệp.

Anh không vứt bỏ đồ ăn cô làm nữa, từ không thèm liếc mắt một cái bây giờ cũng đã bắt đầu ăn một chút.

Tuy nhiên ngày thường anh vẫn thờ ơ với cô, không yêu chiều như hai năm trước nữa, nhưng cô cũng thấy chút thỏa mãn, chỉ cần được ở bên anh cả đời cũng đã là hạnh phúc!

Đồng Đồng ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ, tựa hồ hy vọng Lôi Dương đột nhiên trở về.

Tiếng điện thoại vang lên ngắt ngang trạng thái mơ màng của Đồng Đồng.

Nghe điện thoại là giọng em trai cô.

" Chị, gặp mặt chút đi, em nhớ chị quá?" đầu kia điện thoại Lê Gia nói.

" Em đang ở đâu?" Đồng Đồng nghe thấy giọng em trai trong lòng rất vui vẻ. Đã lâu không gặp thằng nhóc này, bây giờ vừa được nghe giọng nói rất muốn gặp nó.

Lê Gia nói:" Chị, em ở café Lam Kiều đợi chị, chị mau đến nhé!"

" Được, chị biết rồi, em chờ chị một lát, chị phải đi chuẩn bị một chút!" Đồng Đồng nhẹ giọng nói xong rồi ngắt điện thoại.

Cô chuẩn bị xong đi ra cửa.

......

Đến quán café, cô dựng xe đạp bên ngoài rồi đi vào.

Cô nhìn quanh quán café thấy Lê Gia vẫy vẫy cô, cô liền đi về phía đó. Thằng bé này phát tài rồi hay sao mà lại chọn quán café đắt tiền như thế này. Đồng Đồng thầm nghĩ phải từ từ dạy dỗ cậu em hoang phí này, nhưng cô đi đến bên cạnh chỗ Lê Gia ngồi mới phát hiện còn có một người khác, Tân Nhiên! Chiếc ghế cao che khuất nên bây giờ cô mới nhìn thấy anh!

" Sao thế, thấy anh không vui à?" Nhìn thấy Đồng Đồng có chút thất thần, Tân Nhiên mỉm cười nói.

Đồng Đồng ngồi bên cạnh Lê Gia, dịu dàng cười nói:" Sao thế được, nhìn thấy hai người em rất vui, nhưng sao hai người lại hẹn ở chỗ đắt đỏ thế này!"

" Chị à, không cần để ý!" Lê Gia tròn xoe mắt, khuyết điểm duy nhất của chị chính là quá xót tiền cho anh.

Lê Gia gọi bồi bàn mang café đến.

" Sắp vào học rồi, đã chuẩn bị tốt chưa!"

Đồng Đồng nhìn thấy Lê Gia liền hỏi ngay, vài ngày tới em cô sẽ vào đại học.

" Vâng, sắp rồi ạ!" Lê Gia nói.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tân Nhiên đầy vẻ quan tâm, anh hỏi:" Gần đây...... khỏe không?"

Đồng Đồng dịu dàng cười nói:" Vâng! Em khỏe, cám ơn anh Tân Nhiên, anh gần đây thế nào?"

Tân Nhiên khoanh tay cười nói:" Vẫn như trước!"

Trên mặt anh cười nhưng trong mắt ánh lên vẻ mất mát.

Đồng Đồng xoa xoa đầu Lê Gia yêu chiều nói:" Haiz, em đi học rồi thì cô bạn gái nhỏ kia phải làm sao bây giờ?"

Khuôn mặt Lê Gia tỏ vẻ không có gì để nói:" Chị, đại trượng phu có cái nạn gì bằng nạn không có vợ, cái gì mà bạn gái nhỏ của em làm sao bây giờ chứ!"

Đồng Đồng khẽ cười nói:" Câu này của em thật làm người ta đau lòng nha!"

Lê Gia đang định phản bác thì di động vang lên, cậu cuống quít nghe điện thoại.

" Alô!"

" Vâng!"

Đồng Đồng không nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói gì, chỉ thấy Lê Gia 'ừ', 'được', 'sao lại thế', sắc mặt có chút kích động.

Sau đó ngắt điện thoại.

" Làm sao vậy!" Thần sắc có vẻ không đúng cho lắm!

Lê Gia uống một ngụm café rồi lấy một cái túi đưa cho Đồng Đồng nói:" Chị, đây là đồ mẹ mua cho chị, em có việc đi trước, để anh Tân Nhiên đưa chị về nhé!"

Dứt lời cậu bé vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê!

Đồng Đồng lắc đầu cười.

" Sao rồi, anh ta có tốt với em không?" Tân Nhiên thản nhiên hỏi, nhấc ly café lên uống một ngụm,

Đồng Đồng mỉm cười nói:" Vâng, cũng không tệ lắm, anh không cần lo cho em, em lo được!"

" Ừ, vậy thì tốt!"

Đồng Đồng cùng Tân Nhiên ra khỏi quán cà phê, Tân Nhiên muốn đưa Đồng Đồng về nhưng Đồng Đồng từ chối.

" Đường rất xa, em đạp xe đến à?" Tân Nhiên nhìn thấy Đồng Đồng đứng bên cạnh xe đạp hỏi.

Đồng Đồng mỉm cười nói:" Vâng, em thích đi xe đạp, anh biết mà!"

Đúng, anh nên biết Đồng Đồng ngoài việc thích đi xe đạp ra còn thích chạy lung tung, nhưng bây giờ trời nóng như vậy đạp xe có phải mệt muốn chết không.

" Thật không hiểu sao em lại cố chấp thế, trời nóng như vậy, nếu như bị ốm thì phải làm sao!" Tân Nhiên không đồng ý nói.

" Không sao, đường không xa lắm!" Đồng Đồng đáp lại.

Tân Nhiên cuối cùng đành thỏa hiệp nói:" Được rồi, đi đường cẩn thận!"

" Vâng, được!" Đồng Đồng xoay người chuẩn bị rời đi, phát hiện một chiếc xe quen thuộc cách bọn họ không xa, kia không phải xe Lôi Dương sao?

Quả nhiên Lôi Dương từ trên xe bước xuống, một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát đi cùng anh, thân mật khoác tay Lôi Dương đi về phía bọn họ.

Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng, tâm anh nổi lên một ngọn lửa không tên, cô lại cùng tên đàn ông này ở cùng một chỗ, cô ta coi lời nói của anh như gió thổi bên tai sao?

Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương đi vào, nhìn thấy cô gái kia thân mật, lòng cô rung động, cô thầm đoán đó là người đàn bà của anh sao? Cũng giống như cô sao? Lòng cũng có chút đau, tay cô càng nắm chặt đồ đang để trong tay. Sắc mặt cũng trắng bệch, nhìn bóng dáng cao lớn của Lôi Dương đi vào quán café.

Cô mở miệng định nói chuyện, nhưng Lôi Dương chỉ dùng ánh mắt vô tình đó liếc nhìn cô một lần, sau đó cùng cô gái kia đi vào quán cà phê.

......

Tân Nhiên nhìn thấy Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Lôi Dương đi vào, anh có chút không vui và lo lắng.

Người đàn ông kìa thâm chí còn không thèm nhìn đến Đồng Đồng, anh ta căn bản không coi Đồng Đồng ra gì, lúc này chắc Đồng Đồng đang rất khó xử.

Tân Nhiên biết giờ phút này không cần nói gì, càng nói Đồng Đồng càng khó chịu, anh đón lấy đồ vật trong tay Đồng Đồng rồi nói với cô:" Được rồi đừng đi nữa, anh đưa em về!"

Tiếp đến anh để đồ vật vào bên trong xe rồi đem xe đạp của Đồng Đồng để sau cốp.

Đồng Đồng cúi đầu, trái tim có chút khó chịu, cô cố gắng đè nén tâm trạng của mình.

" Lên xe đi!" Tân Nhiên mở cửa xe, gọi Đồng Đồng.

Đồng Đồng do dự một chút rồi lên xe Tân Nhiên, cô đã không còn tâm tình đạp xe về ngôi biệt thự kia.

" Ở đâu?" Tân Nhiên quay đầu hỏi Đồng Đồng đang ngẩn ra.

Đồng Đồng sực tỉnh nói địa chỉ cho Tân Nhiên, anh lái xe về phía biệt thự của Lôi Dương.

Ra khỏi nội thành ồn ào tới khu ngoại ô tĩnh lặng, cũng đến biệt thự của Lôi Dương. Xe đỗ trước cửa biệt thự, Đồng Đồng xuống xe, Tân Nhiên mang đồ xuống giúp Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn tân nhiên có chút do dự nói:" Quả thật không có gì, bọn em...... Còn có chút vấn đề nho nhỏ, cho nên anh không cần lo lắng!"

Đồng Đồng sợ Tân Nhiên nói với người nhà cô họ lại lo lắng!

Tân Nhiên nói:" Được anh biết rồi, em đi vào đi!"

Đồng Đồng cảm ơn nhìn Tân Nhiên nói:" Anh có muốn vào không."

Tân Nhiên nhìn biệt thự thật lớn trước mắt, lắc đầu cười khổ nói:" Không, anh còn có việc đi trước!"

Tân Nhiên lên xe, tâm tư anh có chút phức tạp rời đi.

Chỉ còn lại Đồng Đồng đau đớn vô lực mở cửa ra, vô lực đặt đồ vật lên xe dắt vào.

Tâm trạng thật không xong rồi, mình đang ghen sao? Đồng Đồng có chút vô lực nghĩ, thay một bộ đồ mặc ở nhà.

Cô bắt đầu bắt tay dọn dẹp biệt thự rộng lớn, chỉ có lao đầu vào làm việc cô mới có thể khiến bản thân không suy nghĩ nhiều nữa.

......

Lúc chiều muộn, Lôi Dương quay về, trên khuôn mặt của anh tràn ngập vẻ không vui, anh cất xe xong nhìn thấy chiếc xe đạp của Đồng Đồng đặt dưới gốc cây, anh bực tức đạp đổ cái xe.

Cái xe có thù oán gì với anh chắc, Đồng Đồng nhìn thấy hành động của Lôi Dương qua cửa sổ, vị đại gia này lại mất hứng rồi à.

Lôi Dương vào phòng, nhìn thấy phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, anh giật cà vạt để sang một bên.

" Hân Đồng, ra đây cho tôi!" Lôi Dương không kiên nhẫn quát lớn một tiếng.

Đồng Đồng nghe thấy Lôi Dương quát, cẩn thận từ trong phòng đi ra.

" Cô coi lời tôi như gió thổi bên tai à?" Lôi Dương sắc mặt lo lắng, ánh mắt không hài lòng nhìn Đồng Đồng chất vấn.

" Em không có!" Đồng Đồng đáp lại.

Lôi Dương sầm mặt, ánh mắt thâm trầm khiến Đồng Đồng thầm sợ hãi.

Mặt Lôi Dương áp sát Đồng Đồng, ánh mắt lạnh lẽo ép người, tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Đồng Đồng lạnh lẽo nói:" Sao tôi vừa mới không ở nhà, cô đã không chịu được cô đơn đi hẹn hò với thằng đàn ông khác, còn nói không có!"

Mặt Đồng Đồng trong nháy mắt tái nhợt, không thể tin nhìn Lôi Dương khổ sở lắc đầu nói:" em không có, em chỉ là......."

" Chỉ là cô lại đi kiếm đàn ông sau lưng tôi đúng không!" trong đầu Lôi Dương lại tràn ngập hình ảnh hai năm về trước, Đồng Đồng ở dưới thân gã đàn ông kia thở gấp, trái tim anh nhanh chóng bị bóp nghẹt nói không nên lời.

Nước mắt Đồng Đồng không khỏi chảy xuống, lắc đầu phủ nhận lời của Lôi Dương, liều mạng giải thích nói:" Em không có, vì sao anh phải nói với em như vậy, em chỉ gặp mặt bạn bè một chút thôi, anh nói như vậy oan em, anh không chịu nổi em sao?"

Ánh mắt Lôi Dương lạnh như băng, lời giải thích của Đồng Đồng anh căn bản không nghe vào, giọng nói lạnh lùng:" Không cần giả vờ hiền thục trước mặt tôi, sự dâm đãng của cô tôi đã từng chứng kiến rồi."

Đồng Đồng nghe thấy lời nói vô tình của Lôi Dương, lòng cô đau như dao cắt, nước mắt rực rỡ chảy xuống, đau lòng nói:" Em là một người đàn bà hư hỏng? Vì việc anh nhìn thấy hai năm trước mà anh định tội em sao."

" Tôi tận mắt nhìn thấy lại có thể là giả sao?" Lôi Dương nhìn thấy bộ dạng đau xót của Đồng Đồng có chút rung động, nhưng trong đầu anh lại không ngừng hiện hình ảnh Đồng Đồng và gã đàn ông kia trên giường hai năm trước.

Lời nói làm tổn thương người khác của anh lại vang lên:" Là tôi không thỏa mãn được cô sao? Vậy nên cô đã vội vàng đi tìm gã đàn ông khác, đúng không?" Lôi Dương kéo giật Đồng Đồng vào trong lòng.

Đồng Đồng không hề dự phòng ngã vào trong vòng ôm tức giận của Lôi Dương.

Đồng Đồng chịu được nỗi đau thể xác mà Lôi Dương gây cho cô, nhưng khi cô nghe thấy lời Lôi Dương nói, cô đau lòng đến không thể thở được.

Cô đẩy mạnh Lôi Dương ra, liên tục lui về phía sau mấy bước, trong mắt cô là đau khổ và bi thương, đau lòng nói:" Tôi không có, anh là đồ khốn kiếp, tôi không có!"

Nói xong cô mở cánh cửa lớn của biệt thự, không để ý tất cả chạy ra ngoài.

Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng chạy như điên ra ngoài, lòng anh đau xót, anh rất muốn đuổi theo cô ngay nhưng rồi lại gắng kìm bước chân lại, anh nắm chặt tay để cố gắng đè nén sự xúc động và đau đớn trong lòng mình, để mặc Đồng Đồng biến mất trước mặt anh.

Nhưng ông trời không buông tha cho tim anh, một tiếng sấm vang lên bên ngoài trời.

Trời mưa sao, đáng chết! Lôi Dương bất chấp mọi thứ lái xe ra khỏi biệt thự.

Trời nói đổi là đổi, chỉ trong chốc lát cơn mưa to đã hạ xuống, lòng Lôi Dương cũng càng nghẹn lại hơn. Anh lái xe không có mục đích tìm kiếm bóng hình Đồng Đồng.

Cuối cùng cũng thấy một bóng dáng bé nhỏ cô đơn đi trong cơn mưa vần vũ.

trong lòng Lôi Dương nhẹ nhàng mắng, đáng chết! Cô không biết tìm một chỗ tránh mưa sao! Anh vội vàng lái xe đến cạnh bóng hình người đó ấn vang còi ô tô.

Đồng Đồng bị nước mưa làm ướt đẫm cả người, cô không nghe thấy tiếng còi xe mà vẫn tiếp tục bước về phía trước.

Lôi Dương dừng xe lại lao vào trong màn mưa, anh túm chặt lấy tay Đồng Đồng, tức giận quát:" Cô muốn ốm à!"

Đồng Đồng hất tay Lôi Dương ra, bất cần nói:" Ốm thì sao, anh sẽ để ý chắc? Còn hơn là đau lòng, ốm thì có sao đâu!"

Trong giọng nói của cô không có phẫn nộ, chỉ có thản nhiên, ai thương và thất vọng.

Lôi Dương không để ý tất cả túm chặt tay Đồng Đồng nói:" Lên xe!"

Đồng Đồng lui về phía sau nói:" Không!"

Cô không muốn lên xe anh, không muốn, nói xong cô chạy đi, cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn!

Lời nói của anh luôn làm tổn thương người khác, anh sẽ luôn nghĩ cách làm tổn thương cô.

Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng chạy đi, đột nhiên anh lo lắng, cô né tránh anh sao, anh vội vàng đuổi theo cô.

Đồng Đồng chạy thục mạng không phân biệt được phương hướng. Lôi Dương gọi to:" Đồng Đồng!"

Anh đuổi theo cô, một tay túm lấy cô vào trong ngực, có chút thô lỗ bá đạo hôn đôi môi lạnh như băng của Đồng Đồng, giam cầm Đồng Đồng đang cố phản kháng vào trong lòng, không cho cô chạy đi.

Dưới màn mưa vần vũ, trên con đường không một bóng người, Lôi Dương gắt gao hôn Đồng Đồng, cô chỉ cảm thấy một đợt choáng váng.

Cô biết Lôi Dương không có ý định buông cô ra, cánh tay mạnh mẽ của anh quấn quanh cô, không cho cô giãy dũa rời khỏi.

Nụ hôn của anh mang theo chút níu kéo hơi hơi run rẩy, lúc lâu sau anh mới thả môi Đồng Đồng ra, nhìn thấy ánh mắt có chút mơ hồ của cô.

Mưa chảy xuôi trên mặt hai người.

Mái tóc hơi dài của anh bị mưa làm ướt dính trên khuôn mặt, nỗi tức giận trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự trong trẻo mà cô đã từng nhớ.

Nước mắt Đồng Đồng hòa vào với mưa, thân mình nhỏ được Lôi Dương bao quanh, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương quyến luyến hôn thêm Đồng Đồng một chút, đầu anh dụi vào bên tai Đồng Đồng nói:" Đừng bỏ anh!"

Đừng bỏ anh! Trái tim Đồng Đồng chợt rung động, anh đang níu giữ cô sao?

Suốt hai năm cô mơ thấy Lôi Dương, mơ thấy anh nằm trên giường bệnh, trong giấc mộng của cô anh cũng luôn lặp lại câu này, đừng bỏ anh! Đừng bỏ anh! Đồng Đồng dao động!

Ánh mắt xinh đẹp đau khổ của cô nhìn Lôi Dương, cô có thể đừng rời bỏ anh sao?

Lôi Dương nhìn thấy sự do dự trong mắt Đồng Đồng, cô vẫn có ý định rời đi, trái tim anh bối rối, anh vội ôm lấy Đồng Đồng đi nhanh vào trong xe.

Đồng Đồng vẫn không nói gì, anh khởi động xe quay về biệt thự.

Về tới biệt thự, Lôi Dương ôm Đồng Đồng trở về trong phòng, anh vào phòng tắm chuẩn bị chút nước ấm, trở lại phòng khách nhìn thấy Đồng Đồng ngơ ngác ngồi đó nhìn anh không hề lên tiếng nói chuyện, lẽ nào cô không có gì muốn nói với anh sao?

Lôi Dương ôm Đồng Đồng đi tới phòng tắm, do dự bỏ đi quần áo bị mưa làm ướt nhẹp trên người Đồng Đồng.

Thân thể trắng nõn của Đồng Đồng lộ ra trước mắt anh, Lôi Dương nhẹ nhàng thả Đồng Đồng vào trong bồn nước ấm.

Nhìn thấy Đồng Đồng ngơ ngác không nói, anh lặng lẽ đi ra ngoài!

Anh vẫn chờ ở bên ngoài phòng tắm, hồi lâu sau mới nhìn thấy Đồng Đồng quấn khăn tắm đi ra.

Đồng Đồng cúi đầu im lặng đi về phía phòng ngủ. Cô quả nhiên là coi như không nhìn thấy anh!

Lôi Dương sợ hãi sự im lặng như vậy Đồng Đồng không giống như bình thường anh biết, anh lo lắng ôm lấy Đồng Đồng từ sau lưng, nghẹn giọng gọi:" Đồng Đồng!"

Nghe Lôi Dương gọi, thân thể Đồng Đồng hơi khựng lại một chút.

Lôi Dương đã lâu không gọi cô dịu dàng tình cảm như vậy, mỗi lần chỉ có tức giận hoặc là gọi to:" Hân Đồng!" Đồng Đồng giống như lại cảm giác được A Dương dịu dàng trước kia của cô!

Lôi Dương xoay người Đồng Đồng lại, vội vàng nói:" Mở miệng nói chuyện với tôi!"

Ánh mắt Đồng Đồng khẽ di chuyển một chút, cô cúi đầu không nhìn vào mắt Lôi Dương, giờ phút này cô không có chuyện để nói.

Lôi Dương buồn bực nói:" Thôi, cô đi nghỉ ngơi đi!"

Đồng Đồng cảm giác eo mình được lỏng, Lôi Dương buông cánh tay đang ôm cô ra, Đồng Đồng dường như lại có chút thất vọng. nhưng cô vẫn bỏ về phía phòng ngủ.

Lôi Dương nhìn bóng dáng Đồng Đồng rời đi có chút đau lòng.

Anh tìm lấy một điếu thuốc hít sâu, quên mất trên người mình vẫn đang mặc quần áo ướt.

*****

Sau trận cãi nhau là một khoảng yên lặng, Đồng Đồng trở về phòng, trong đầu cô quanh quẩn lời nói của Lôi Dương, 'Đừng bỏ anh đi".

Đúng, không được bỏ anh đi, lúc anh bị thương nặng cô đã muốn ở bên anh, dù khổ sở thế nào chỉ cần được ở bên nhau là tốt rồi, bọn ly biệt đã hai năm, giờ đây anh đã ở bên cạnh cô nhưng lòng lại tràn ngập oán hận.

Đồng Đồng khẽ thở dài một tiếng, cô chui vào chăn lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng ngủ, Lôi Dương không vào phòng, có lẽ tất cả mọi người cần được bình tĩnh.

Trời đã tối, Đồng Đồng nhắm mắt lại không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô mệt chết đi được, cô cần nghỉ ngơi, bật một ngọn đèn nhỏ cạnh đầu giường, Đồng Đồng dần dần ngủ.

―――――――――――――――――――――――――――

Sáng sớm, Đồng Đồng thức dậy, trên giường trống trải chỉ có mình cô.

Lôi Dương đêm qua không vào phòng, chắc anh ấy ngủ phòng khách rồi.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Đồng Đồng đi đến phòng ngủ trước kia của cô, cô có cảm giác Lôi Dương sẽ ở phòng này.

Quả nhiên vào phòng cô thấy Lôi Dương vẫn đang nhắm mắt, dường như anh đang ngủ.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lôi Dương nhìn anh.

Sắc mặt anh dường như hơi hồng lên, chăn đắp ngang người, để lộ ra nửa người trên ở trần và đôi chân rắn chắc.

Chân anh rất đẹp, không phải đôi chân lông lá đầy mình. Chúng thon dài, làn da trắng, cũng rất vạm vỡ làm người ta phải ngẩn người ngắm nhìn.

Lồng ngực anh rộng lớn và vững chắc, giống như có thể bao trọn cả thế giới vậy.

Khi anh nhắm đôi mắt lạnh lẽo đó lại để đi ngủ, trông anh hoàn toàn bình yên.

Lông mi dài, khuôn mặt lúc ngủ bình thản tựa như một đứa trẻ.

Đồng Đồng nhẹ nhàng thở dài!

Nếu đôi môi cương nghị đẹp đẽ kia không nói những lời làm tổn thương người khác.

Nếu ánh mắt kia không còn tia lạnh lẽo thì thật tốt biết bao!

Anh lúc đó chính là như thế, cô quyến luyến tất cả của anh, anh đã làm tổn thương cô, thế nhưng lòng cô vẫn vấn vương quanh anh không thể dời đi

Cô trúng độc rồi!

Là mê hoặc của anh, là tình độc của anh!

Đồng Đồng cảm thấy nhiệt độ điều hòa quá lạnh, cô lại gần đắp chăn lên cho anh.

Lúc cô chuẩn bị quay đi thì một bàn tay to lớn nóng rực túm chặt lấy tay cô, tiếp theo cô bị một lực rất lớn kéo vào một vòng ôm quen thuộc.

Cánh tay của anh ôm chặt lấy eo cô.

Đồng Đồng ở trong lòng Lôi Dương, tay cô chạm vào lồng ngực của anh, sao anh nóng vậy, anh bị sốt sao? Đồng Đồng chợt nghĩ, vậy phải kêu bác sĩ ngay!

Cô có chút lo để tay lên trán anh, nóng quá!.

Anh tỉnh lại mở mắt nhìn cô, một đôi mắt hoảng loạn như đứa trẻ sợ mất đi điều gì đó.

Đồng Đồng lo lắng nói:" A Dương, anh sốt rồi, em đi gọi......."

Lời nói còn chưa dứt, môi cô đã bị Lôi Dương chiếm đoạt, hô hấp nóng rực, da thịt nóng bỏng khiến Đồng Đồng điêu đứng.

Cô nghĩ muốn đẩy Lôi Dương ra, tình trạng hiện nay của anh không thể làm được, anh đang ốm mà!

Nhưng anh không để cô ra, không để cô có một khe hở phản kháng!

Anh bá đạo cướp lấy môi cô, hơi thở của cô khiến cô dần dần lạc đi.

Anh xoay mạnh người đè cô bên dưới mình.

Đôi mắt của anh khép hờ, tay vuốt ve thân thể đầy đặn của cô khiến Đồng Đồng run rẩy.

" A Dương...... Không cần như vậy...... A, anh đang...... bệnh." Lời của cô giữa những nụ hôn của Lôi Dương có chút đứt quãng, thân thể của cô bắt đầu trở nên nóng dần.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, anh không chút khách khí chiếm lấy cô.

Đồng Đồng chợt run rẩy.

" Tôi không cho em đi, không cho!" giọng nói thô ráp của Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng, mang mệnh lệnh và sự uy hiếp, không cho Đồng Đồng có ý nghĩ rời đi.

Đồng Đồng cảm nhận sự nóng rực khác thường của anh, thích ứng với sự tồn tại của anh, đôi mắt lạnh lẽo của anh có chút hoảng loạn.

Lôi Dương không thấy Đồng Đồng trả lời, anh lại dùng lực va chạm, bàn tay to lớn xoa lên ngực Đồng Đồng, hổn hển nói:" Nói em sẽ không rời khỏi tôi!"

Thân thể Đồng Đồng dao động theo anh, tay cô ôm lấy bả vai rộng lớn của Lôi Dương, dịu dàng nói:" Em sẽ không rời đi, sẽ không!"

Lôi Dương nghe được lời Đồng Đồng nói, bên môi lộ ra ý cười vừa lòng, khiến Đồng Đồng chìm đắm trong một cơn bão mê man, anh đang bệnh nhưng không hề ảnh hưởng tới khát vọng anh dành cho cô, còn có thể làm cho Đồng Đồng mê mẩn bên người anh, khiến cô không có cách nào suy nghĩ đến chuyện rời bỏ anh.

Cô vẫn là cô gái của anh, cô gái làm người ta điên đảo của anh.

Dường như anh cũng không phân biệt được rõ ràng anh muốn gì, nhưng anh muốn giữ cô lại, có lẽ là để nhấn cô xuống vực sâu của sự thống khổ!

Vì sự phản bội của cô còn phải trả một cái giá rất lớn!

Đã có lửa thì phải có khói!

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)