Dù kết cục có ra sao
← Ch.70 | Ch.72 → |
Tần Dập ôm cô vào tận phòng ngủ rồi mới thả xuống, nhưng Kiều Tri Niệm lại ôm chặt cổ anh không chịu buông.
"Người anh bẩn lắm, để anh đi tắm trước, xong xuôi sẽ ra với em nhé?"
Cô lắc đầu, không chịu buông tay.
Người đàn ông thấy thế cũng không biết phải làm sao, ánh mắt lóe lên sự gian xảo, hỏi cô: "Vậy em †●ắ●m 𝖈●ùռ●ℊ anh được hay không?"
Anh cứ nghĩ cô sẽ đỏ mặt từ chối như ngày thường, nào ngờ cô suy nghĩ một đổi rồi nghiêm túc gật đầu.
"Dù sao em cũng muốn ở cạnh anh."
Tần Dập đã hiểu, cô nhóc này bám dính lấy anh là vì sợ anh đi mất. Thông suốt hết mọi chuyện, Tần Dập thoải mái bật cười, hưởng thụ cảm giác được cô ỷ lại.
"Chúng ta luôn ở cạnh nhau."
Cái đầm cô mặc trên người anh nhìn chẳng vừa mắt xíu nào. Nếu trên thuyền mà có quần áo của cô, anh đã lập tức lột ra rồi.
Tần Dập ↪️ở●𝖎 đ●ồ của cả hai rồi ôm đi đến phòng tắm, mới định thò chân vào bồn tắm thì đã bị cô ngăn lại.
"Không được để vết thương dính nước."
Nói xong, Kiều Tri Niệm cúi đầu không dám nhìn anh, cô chầm chậm chạy ra ngoài. Lúc nghe thấy tiếng cười của anh, cô nhóc không mặc gì mới biết đến xấu hổ.
Kiều Tri Niệm vào phòng ngủ mở tủ ra rồi đóng lại, lúc quay về, cô cầm theo bông băng và cồn sát khuẩn.
Trước tiên cô dùng khăn lông thấm nước ấm nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn bên ngoài miệng vết thương, sau đó sát khuẩn bằng cồn, cuối cùng lấy miếng băng khô ráo cẩn thận dán lên.
Vết thương ngoài da chỉ là thứ cỏn con, chính anh cũng sẽ không để ý tới, nhưng nhìn dáng vẻ chăm sóc cẩn thận của cô gái trước mắt khiến anh rất có cảm giác hưởng thụ, không muốn từ chối.
Ôm Kiều Tri Niệm bước vào bồn tắm, ngâm mình trong dòng nước ấm áp. Cô gái nhỏ dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng ѵ●uố●ⓣ ν●𝖊 các cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh, làn da mịn màng của cô áp sát vào anh.
"A Dập."
"Hửm?"
"Chuyện của Trình Sâm là như thế nào vậy?"
Tần Dập chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm.
...
Mấy tiếng trước.
Tần Dập n*ℊ*ⓗ*1ế*ռ г*ăn*🌀 ken két, mấy chữ "phòng ngủ của anh ta" đục sâu vào màng nhĩ của anh, hận không thể lộ_𝐭 ԁ_ⓐ гú●t 🌀â●п Nok.
Lục Duy đứng bên cạnh đang được Tống Hoài Cẩn ôm vào lòng, bỗng nắm chặt lấy tay áo của cô.
"Chú hai, Trình Sâm vốn dĩ muốn thả cháu đi, nhưng lại bị Mạnh Húc phát hiện. Anh ta đã đánh và тℹ️.ê.ⓜ т.♓υố.↪️ mê lần thứ hai cho cháu.
"Cháu cảm thấy sau cuộc trò chuyện với chú lần trước, chắc chắn cậu ta đã nghĩ thông suốt."
"Trình Sâm..." Tần Dập nghiền ngẫm, nặng nề kêu tên cậu ta.
"Chỉ cần cứu được Kiều Tri Niệm, chú tình nguyện tin tưởng cậu ta."
...
"Có vậy thôi hả? Anh và cậu ta đã nói gì với nhau?"
Tần Dập ngẩng đầu, ѵ*uố*🌴 v*3 tấm lưng trơn bóng, thứ to lớn ở dưới đã bắt đầu thức tỉnh.
"Một vài chuyện cũ trong quá khứ."
Cô ngước mặt lên, hàng lông mi thấm nước càng trở nên đậm màu, đôi mắt ư·ớ·✝️ á·† nhìn chằm chằm vào anh: "Sao anh biết Trình Sâm sẽ giúp chúng ta?"
Tần Dập cong khóe môi, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn rồi kéo người lên, để cô đối diện với mình.
"Có lẽ là vì anh thông minh."
Cô cảm nhận được cơ thể của người đàn ông đang biến đổi, xấu hổ muốn né tránh ánh mắt của anh. Nhưng người đàn ông nào cho cô cơ hội đó, ngay sau đó anh đỡ gáy của cô, áp môi mình lên môi cô, nhiệt tình 𝒽ô.𝖓 hít.
Câu trả lời này chỉ nói cho có lệ.
Trên thực tế, anh không xác định được rốt cuộc Trình Sâm đã phản bội hay đây chỉ là kế sách của Nok. Anh không nghĩ nhiều, dù cho đáp án có thế nào, với anh, nó cũng không quan trọng.
Dù kết cục có ra sao, anh cũng sẽ dùng mạng của mình để đổi lấy cô.
Cược thắng thì sống, thua yeutruyen. net thì ⓒ●𝒽●ế●†.
Lúc không có cô, anh sao cũng được, nhưng có rồi thì không thể đánh mất.
Người phụ nữ đẩy anh ra, há miệng t𝒽-ở 𝖉ố-𝐜.
"A Dập, em có chuyện muốn nói với anh, em... Anh ta không có chạm vào em, anh ta lừa anh đấy."
"Anh biết."
Đôi môi đỏ mọng lại bị phong bế, nước bọt giao nhau, hai cơ thể trần như nhộng quấn lấy nhau.
Nếu thật sự có chuyện, anh sẽ hận bản thân vì không bảo vệ tốt cho cô, chứ sao nỡ trách cứ cô chứ.
Ngón tay của anh từ từ trượt xuống, cảm giác được cô đã đủ ẩm ướt, anh đẩy người tiến quân vào lối đi 𝖒_ề_ɱ 𝖒_ạ_𝐢.
Dù cơ thể cô đã bôi trơn đầy đủ, nhưng đột nhiên bị côn thịt thô to đ*â*𝐦 ✌️*à*🔴, cô vẫn khó chịu nhắm mắt 𝐫ê*ⓝ г*ỉ.
"A... Căng quá."
Tần yeutruyen. net Dập kiềm chế 𝐝ụ_𝒸 𝖛_ọп_ⓖ chờ cô thích ứng. Chờ cô mở mắt ra, anh mới đỡ lấy eo bắt đầu động tác lên xuống, làm cô liên tục phát ra những tiếng kêu զ𝖚🍸*ế*ռ 𝐫*ũ.
Bên trong ấm áp, trơn trượt, bao chặt cây gậy to lớn, Tần Dập ngồi thẳng người, quấn hai chân của cô gái lên eo rồi cúi đầu ngậm lấy núm vú trước mặt.
Cả người Kiều Tri Niệm run lên, tay nắm thành quyền đánh nhẹ vào người anh.
"Ư, đừng 〽️ú*𝐭, anh là trẻ con à...? Sao cứ thích...?"
Những chữ còn lại cô nói không nên lời, nhưng người đàn ông lại muốn nghe.
"Anh thích cái gì? Hửm?" Tần Dập hừ mũi, ác ý day răng cắn.
"A..."
Thấy cô không nói, anh lại cắn thêm lần nữa.
"Có chịu nói chưa?"
"Đừng mà." Gương mặt của cô xấu hổ đến mức đỏ bừng lên: "Tại sao lại cứ thích, ăn п●ⓖ●ự●c..."
Tần Dập buông cô ra, hai bàn tay to bắt lấy bộ ռ🌀ự_𝐜 trắng nõn tha hồ xoa nắn.
"Anh thích ăn lắm, chờ tới nhóc con chui ra, mỗi ngày cho anh ăn 𝖓🌀ự·𝒸 em được không?"
Anh bảo vệ bụng của Kiều Tri Niệm, tiếp tục 𝖐í🌜●♓ т●𝐡●í●𝐜●𝐡 cô
Nước trong bồn tắm văng ra khắp nơi, sàn nhà ướt đẫm.
← Ch. 70 | Ch. 72 → |