← Ch.11 | Ch.13 → |
Khóe miệng một vết xanh, vạt áo cũng bị xé rách đến lộn xộn.
"Trên bàn ta có một phong mật tín, sáng sớm ngày mai đưa tới phủ đệ của Trương Nguyên Sinh, còn lại cứ bảo vệ tốt Kiều Nguyệt lâu, ta không hồi phủ, không cho phép ngươi tới tìm ta."
"Thế nhưng..."
"Đi mau." Ta cắt lời hắn, thúc giục hắn rời khỏi Hoắc gia.
Đến sau khi bóng hắn biến mất khỏi cửa lớn Hoắc gia, ta lại quay về trong nội viện của Hoắc Sanh.
Hoắc Sanh đứng dưới tàng cây chờ ta.
Hắn ta một thân gấm vóc đỏ sậm, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Chắc hẳn hắn ta đã bắt sống Xích Ô.
"Ta nên cám ơn nàng thế nào đây? Loan Loan."
Ta co giật khóe miệng, trừng mắt nói.
"Ngươi nhốt hắn ở chỗ nào? Ta muốn đi xem một chút."
Hắn ta nhìn ta chằm chằm hồi lâu rồi mới đồng ý.
Trong phòng Hoắc Sanh thật ra có một ngăn ngầm, sau khi mở ra, ngăn tủ chầm chậm rộng mở, lờ mờ xuất hiện một tầng bậc thang ở vách trong, bên trong là một phòng tối.
Các đại thế gia thật ra đều có mật thất của mình.
Giấu đồ vật quý giá, hoặc là áp giải người không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Dưới ánh nến, Xích Ô bị giam sau song sắt.
Y cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Ta quay người nói với Hoắc Sanh: "Cho ta thời gian một chén trà, ta có lời muốn hỏi hắn."
"Ngươi sẽ không để hắn đi chứ, Loan Loan." Hắn ta cười như không cười nhìn ta.
Ta bất đắc dĩ cười nói: "Chủ ý là do ta đưa ra, vì sao đồ ăn lên bàn cả rồi mà ta lại nhất định phải rời tiệc chứ?"
Sau khi ta đảo mắt một vòng, nói: "Mà nơi này của ngươi, cho dù ta có bản lĩnh ngất trời, nhưng sao có thể mang theo hắn bị thương cả người ra ngoài nguyên vẹn được."
"Hoắc đại nhân, ngươi quá lo lắng rồi."
Nói đến đây, Hoắc Sanh không còn hoài nghi.
Hắn ta buông nến xuống, quay người rời đi.
Lúc này Xích Ô cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt của y đỏ bừng.
Vẻ mặt có sự không hiểu, thậm chí cả tức giận.
"Tại sao?"
"Ta vốn thật sự muốn cùng ngươi ở ẩn ở Giang Nam cả đời, thế nhưng một bầu nhiệt huyết của ta bị ngươi lợi dụng lừa gạt, lúc này ngươi lại hỏi ta tại sao, chẳng bằng sờ vào trái tim của ngươi tự hỏi bản thân một chút xem."
Vẻ mặt y kinh ngạc.
Nhưng chỉ một lát, đã lớn tiếng cười khổ: "Nàng thế mà biết hết rồi."
"Cho nên, nàng đến xem trò cười của ta sao?"
Ta đứng lên, hai tay nắm chặt song sắt, cắn răng hỏi y: "Tổ mẫu ta chết, ngươi có tham dự hay không?"
"Có ý gì, tổ mẫu của ngươi không phải c. h. ế. t vì bệnh sao?"
Ta nhìn chằm chằm vào mắt của y, sợ bỏ lỡ một tia lừa gạt.
Thế nhưng vẻ mặt hắn rõ ràng, tràn đầy nghi hoặc.
Lúc này, cuối cùng ta cũng xác định là có người cố ý giả dạng thành dáng vẻ của Xích Ô, ám sát tổ mẫu ta.
Y lập tức đứng lên vọt tới chỗ song sắt.
Một tay bắt lấy cánh tay của ta.
Y đỏ mắt, run giọng.
"Loan Loan, là do ta quá tham lam, ta không chỉ đơn thuần muốn nàng, ta còn muốn tất cả mọi thứ của Hoắc Sanh bây giờ, nàng có biết cả đời này ta sống khó khăn cỡ nào không, từ bản thân sống trong các tối tăm không có ánh mặt trời, giống như con chuột trong cống ngầm, không tên không họ, nhưng ta vốn nên..." Y nghẹn ngào không nói nên lời: "Ta cũng là con cháu Hoắc gia, ta và Hoắc Sanh thậm chí có vẻ ngoài giống nhau, tại sao lại bắt ta trải qua cuộc sống như này! Cả nhà bọn họ già trẻ vui vẻ hòa thuận, ta lại phải g. i. ế. c người trong khe cống ngầm..."
"Cho nên, ta nên bị ngươi lợi dụng, bị ngươi lừa gạt, thành một con cờ để ngươi trả thù Hoắc Sanh sao?"
Xích Ô ngước mắt nhìn ta.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |