Chỉ Cần Anh Muốn Cô Trốn Không Xong Đâu!
← Ch.08 | Ch.10 → |
Convert:????????????????????????????????????????????????
Edit: Sam
***
Đột nhiên Bùi Yên mở mắt ra, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú dính sát vào mặt cô, đầu lưỡi còn bị anh 𝐦ú●ⓣ trong miệng, sâu trong đôi mắt anh là ngọn lửa mãnh liệt, tựa hồ muốn ✞𝐡_𝖎ê_υ 𝖈𝐡_á_𝓎 cả người cô.
Mà giữa hai chân cô đã sớm lạnh lẽo, cô gái nhỏ trì độn nhìn chân trái quấn lên eo anh, bàn tay 𝓃*óп*ⓖ 🅱*ỏ𝖓*𝐠 của người đàn ông theo dọc kẽ Ⓜ️ô𝐧●ⓖ ⓥ-𝖚-ố-𝖙 ν-𝑒, thăm dò cái 𝐦ô-п-𝖌 nhỏ kiều nộn.
Quả thật Bùi Yên hổ thẹn muốn 🌜𝖍ế-t, tay nhỏ lập tức chống lên n🌀ự*🌜 người đàn ông muốn đẩy anh ra, cái miệng nhỏ bị hút liều mạng chạy trốn, kháng cự anh đang ấp ủ ý tưởng nuốt cô vào bụng.
Miệng cô thốt một tiếng, giống như con vật nhỏ nhu nhược đáng thương.
Đáy mắt Lâm Dịch Phong tràn ngập dục hỏa ngày càng nặng, không màng tất cả muốn tiến vào bên trong, chiếm hữu cô.
Chỉ cần anh muốn, cô trốn không xong đâu!
Nhưng người đàn ông vẫn còn sót lại chút lý trí, kiềm nén bản thân đang mất khống chế, anh không thể tổn thương cô, càng không thể uổng phí tâm nguyện của cô được.
Anh buông môi cô gái nhỏ, bàn tay to nâng chân trái của cô xuống, chậm rãi hướng lên hông, con ngươi thâm thúy nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, anh gian nan 🌴_♓_ở ԁ_ố_𝖈, liều mạng ngăn chặn 𝖉ụ-ⓒ ν-ọⓝ-🌀 trong người.
Tai Bùi Yên ửng hồng, không dám ngước nhìn tầm mắt nóng rực kia, cúi đầu thấy bên hông có một cái "lều trại", vừa ngạnh vừa to dán lên bụng nhỏ.
Tức khắc cô cảm thấy bất an, ý nghĩ chạy trốn lóe lên trong đầu, ánh mắt cô vặn vẹo, t·♓·â·п ✝️·𝒽·ể mỗi lúc dán chặt, vật kia đụng tới rốn rồi kìa.
Cơ thể cô gái nhỏ cứng đờ, mắt không biết nhìn đi nơi nào, vô thức trốn tránh anh.
Sao bọn họ lại gặp phải tình cảnh này, rõ ràng chỉ muốn tránh né, vì sao.... ?
Đáy mắt nóng rực của Lâm Dịch Phong cuối cùng cũng hạ nhiệt, buồn cười nhìn bộ dáng ủy khuất vì tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa của cô.
Anh chậm chạp hạ thân mình, đôi môi dường như cọ qua nhũ hoa của cô gái nhỏ, giúp cô mặc quần áo thật tốt cho dù 🌴_♓â_ռ †𝖍_ể cô đang 𝓇u.𝐧 ⓡ.ẩ.ÿ.
Bùi Yên cảm nhận được tay anh đang âu yếm hai chân cô, từ bắp chân đến đùi, hơi thở n_ó_ռ_🌀 𝐛_ỏп_𝖌 ập xuống.
Cô cắn chặt môi, ngượng ngùng quay đầu, không biết mắt người đàn ông u ám từ lúc nào, như sói đuôi dài nhìn chằm chằm làn da trắng nõn ngon miệng kia, cho đến khi mảnh vải dệt che đậy hoàn toàn.
- --
Bóng đen như mực, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu xuống khuôn viên trường học, bốn phía xung quanh ít người qua lại, thậm chí có thể nghe được cơn gió nhẹ lay động.
Một đôi nam nữ tản bộ trên con đường đầy cây xanh, hai chiếc bóng in hẳn trên tường.
Tóc Bùi Yên xõa dài, khuôn mặt cố gắng ngụy trang không có việc gì, coi như cảnh tượng kiều diễm kia chưa hề phát sinh.
Tuy nhiên vệt ửng hồng bên tai đã bán đứng cô, nếu không có người đàn ông đi bên cạnh, chỉ sợ cô gái nhỏ liền chạy nhanh như chớp về ký túc xá rồi.
Dường như Lâm Dịch Phong đang ✞●𝖗●𝒶 ⓣấ●𝖓 cô, bước chân không nhanh không chậm, vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô gái nhỏ, rõ ràng bất an nhưng cố tỏ vẻ không việc gì, mắt người đàn ông tràn đầy ý cười.
Không gian xung quanh hai người vô cùng ái muội.
Đến khi đứng trước ký túc xá, Bùi Yên không dám nhìn anh, cổ họng như nuốt cả quả táo vào trong: "Lâm học trưởng, em về đây!"
Nói xong liền chạy lên lầu, còn chưa đi được hai bước chân đã bị một lực đạo kéo về.
Cô hóa thành bé mèo nhỏ, cả người cứng đờ, lông mi bất an kích động.
"Em... phải về nghỉ ngơi, em mệt lắm!" Vừa nói vừa chỉ tay vào ký túc xá, cô nói năng lộn xộn, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Cô biết hiện tại cô không nghe được bất kì điều gì từ anh.
Lâm Dịch Phong khẽ cười một tiếng, kéo cô về bên người.
Anh cúi đầu, mở miệng bên tai cô gái nhỏ, cố tình thả chậm từng chữ một.
"Yên Yên, chờ em bình tĩnh xong rồi, chúng ta nói chuyện..."
Vì thế trong bóng đêm tịch mịch bao phủ, khuôn mặt cô gái nhỏ hoàn toàn____ửng hồng!
***
Edit: hôm nay tác giả không nói gì nhé! Thấy mọi người follow mình vui ghê, nhớ ủng hộ truyện nha cả nhà yêu!.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |