Cao H Làm Ⓒ·𝒽·ế·т Thiên Nga Bé Nhỏ Của Anh
← Ch.40 | Ch.42 → |
Convert:???? Vespertine????
Edit: Sam
***
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy ren trắng, xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần.
Thanh thuần đến mức làm người ta hít thở không thông, lại mở rộng hai chân, dùng tư thế phóng đãng nhất nằm dưới thân anh.
Lâm Dịch Phong trầm luân trong bể 𝐝.ụ.c v.ọ.ռ.🌀, liền sinh ra ảo giác mình đang thao tiên nữ rơi xuống nhân gian, có thể tùy ý vấy bẩn sự thuần khiết trong trắng của cô.
Mãnh thú trong người đàn ông vọt ra, anh đột nhiên dùng sức ở hông, va chạm thật mạnh, thật sâu bên trong hoa tâm.
Mỗi khi côn th*t hung mãnh 𝖗·ú·t г·𝒶 đều kéo theo bối thịt non mềm, yếu ớt bao bọc thân gậy.
Cô gái nhỏ chưa kịp hít thở không khí đã bị anh thọc vào, ρ𝖍*á*ⓣ 𝖗*𝐚 â*Ⓜ️ 🌴𝖍*ⓐn*♓ cắm huyệt "òm ọp" ướ*† á*t.
Lâm Dịch Phong 💲ư·ớ·п·ⓖ đến nỗi mất lý trí, tàn nhẫn chà đạp nơi riêng tư của cô gái nhỏ, †𝖍●ở ԁố●c nói lời thô tục.
"Làm ⓒ.ⓗ.ế.t... Làm 𝖈_𝒽_ế_ⓣ thiên nga bé nhỏ của anh."
Tay anh nắm bắt cổ chân cô, cự vật to lớn điên cuồng chạy nước rút ở chỗ kiều phấn, thỉnh thoảng đổi hướng đỉnh lộng.
Tốc độ có thể nói là sánh ngang ảo ảnh, trong giây lát không phân biệt được đâu là thật, là hư vô.
Bé con dưới thân anh ôm chân oa oa khóc, mọi giác quan của cô đều tập trung vào nơi tư mật đang bị anh thao làm.
côn th*t cứ như thế bổ miệng huyệt thành hai mảnh, mỗi lần ⓒ.ọ ⓧ.á.✝️ khiến cô gái nhỏ mẫn cảm run sợ.
Bùi Yên không có chỗ trốn, chỉ có thể nằm dưới thân người đàn ông co rút thừa nhận từng đợt 𝐤𝖍🅾️á_ï ↪️ả_𝐦.
Toàn thân cô nhóc đỏ bừng, từ trên xuống dưới một thân váy trắng nhiễm hồng nhàn nhạt.
"A ân!... Từ bỏ!... Ân a! Ân a!!..."
Người đàn ông chưa bao giờ ác độc "yêu" cô như vậy, quy đầu cực đại kia còn muốn chọc thủng cơ thể cô.
Mười phút ngắn ngủn trôi qua, cô gái nhỏ bị đánh cho tơi bời, bất lực khóc thút thít.
"Ông xã... Ân a!... Anh buông tha Yên Yên đi... Ách a!..."
Anh nhạy bén nghe được âm thanh cầu xin, Lâm Dịch Phong chợt thu hồi lý trí, lúc này mới cúi đầu nhìn bé con.
Cô gái nhỏ hơi nhắm mắt, khóc rầm rì, cái miệng nhỏ hồng hồng tràn ra ít nước bọt.
Lớp vải ren bên ngoài nhũ cầu phập phồng lên xuống, mà dưới thân là một mảnh hỗn độn.
Giữa hai chân non mịn như một đóa hoa bị dẫm nát, trái phải bám chặt gậy th*t.
Mật hoa ướt dầm dề từ kẻ 𝖒.ô𝖓.𝐠 chảy xuống, còn chảy cuồn cuộn không ngừng, kích động người đàn ông nheo mắt lại.
"Phía trên khóc, phía dưới cũng khóc, đúng là bé khóc nhè, em lấy ở đâu ra nhiều nước mắt vậy?"
Lâm Dịch Phong nhếch môi bật cười.
Quy đầu chọc chọc huyệt thịt, phần hông chậm rãi đưa đẩy khiến cô gái nhỏ ngâm nga, anh nhịn không được trêu ghẹo cô.
"Em không thấy tiểu muội muội bị tiểu ca ca bắt nạt rất vui vẻ sao?"
"Xem này, phun ra nhiều nước như vậy!"
Người đàn ông nâng cao 𝖒ôп●g nhỏ, "tiểu ca ca" trong miệng anh bành trướng "tiểu muội muội".
Khi anh 𝒸ắ-ɱ ☑️à-🅾️ thì một lượng lớn d*m thủy trào ra, âm thanh 🌀.ı𝒶.🔴 h.🅾️🅰️.𝐧 càng thêm rõ rệt.
"Anh... Anh đừng nói..."
Bùi Yên oán giận nhìn người đàn ông không đứng đắn bày trò, đôi mắt hạnh sương mù ngây thơ tươi đẹp làm người ta ngứa ngáy không thôi.
Lâm Dịch Phong tự làm tự cười, tuy lực đạo giảm rất nhiều nhưng động tác lại khiêu gợi đỏ mặt.
Bàn tay to xoa 𝐦.ô𝖓.𝖌 nhỏ theo chiều kim đồng hồ, côn th*t lúc nặng lúc nhẹ thọc vào 𝐫ú_𝐭 ⓡ_🅰️.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nước trong phòng cao trào rồi hạ thấp, róc rách chảy loạn xạ trên giường.
"Ân a! A! ~ Dịch Phong, anh đừng như vậy..."
Từ hai đùi đến thân người bị đâ.ⓜ cho lung lay, ngước mắt trông thấy chỗ kết hợp giữa hai người, Bùi Yên giãy giụa xin tha nhưng vô tác dụng.
Cuối cùng, cô gái nhỏ thẹn thùng lấy gối đầu che mặt, môi đỏ cắn lớp bông 𝖒ề_Ⓜ️ 𝖒_ạ_❗, che giấu tiếng 𝓇.ê.ⓝ 𝐫.ỉ 🍳⛎-γế-𝐧 𝖗-ũ.
Lâm Dịch Phong không vui khi nhìn cô nhóc né tránh, hai mắt anh híp lại, khàn giọng ngầm ý cảnh cáo.
"Bảo bối, lấy gối đầu ra!"
"Em không lấy!"
Biết sau khi ném gối người đàn ông sẽ chơi xấu cô, vậy thì cô càng túm chặt mới được.
Mười ngón tay 𝖒●ả●𝓃●h 🎋♓ả●ռ●h ôm gối làm lá chắn, thanh âm rầu rĩ 𝖈·♓·ố·ⓝ·𝐠 đ·ố·𝒾 anh.
Nhóc con này, chẳng lẽ không biết trên giường không thể phản kháng lại anh sao?
Lâm Dịch Phong nguy hiểm cười cười, đột nhiên đứng dậy.
Anh bắt hai chân cô gái nhỏ nhích tới, vòng 3●ⓞ ⓣ𝐡⭕●𝐧 gọn lơ lửng trên không trung, hai chân hướng lên trời, thuận tiện cho côn th*t hu𝐧·🌀 ♓ă·n·ⓖ đâ·ɱ ⓥ·à·𝖔 hoa huy*t.
.
Ngôn Tình Hay
Cánh hoa kiều nộn bị hành động mạnh bạo của anh phát ra "Phốc! Phốc! Phốc!" cùng với tiếng đánh 〽️.ô.ⓝ.🌀 nhỏ.
"A! A! A a!!! Dịch Phong... Dịch Phong..."
Bùi Yên sợ hãi buông gối đầu, nơi riêng tư bị cắm trướng đau, một lát sau cô gái nhỏ đã khóc lóc nghiêng trời lệch đất.
Hạ thân được anh nâng lên, đầu và bả vai đặt trên giường, tư thế này càng dễ dàng cho 𝖐𝖍𝑜*á*ⓘ ↪️*ả*ɱ ×â-Ⓜ️ ռ-𝐡ậ-𝓅.
Cùng lúc đó, hoa huy*t dâng trào từng cột nước, trực tiếp bắn lên mặt người đàn ông.
Mà nơi 𝖌ℹ️-@-𝖔 𝐡-ợ-ⓟ ấm áp như đang muốn dung hòa hai cơ thể, Lâm Dịch Phong г●u●ⓝ 𝖗ẩ●𝖞 bắn vào.
Ⓜ️*ô*𝓃*ɢ nhỏ rơi xuống giường tạo thành một vòng nhũ sóng, lả lướt trên người cô nhóc mệt bở hơi tai.
Môi đỏ khẽ mở, ý thức Bùi Yên mê ly, phía dưới ào ạt trào ra ⓣ·❗𝖓·♓ dị·c·♓ trắng đục của người đàn ông.
***
Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau còn hai chương, hai ngày này word hỏng rồi, phải dùng TXT, viết xong phát hiện 5500+ chữ, tôi hủy thành 3 chương..
← Ch. 40 | Ch. 42 → |