Truyện:Tình Cảm Chân Thành - Chương 23

Tình Cảm Chân Thành
Trọn bộ 85 chương
Chương 23
Mở Chân Ra Anh Bôi Thuốc Giúp Em
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Convert:????????????????????????????????????????????????

Edit: Sam

***

Giây phút giày vò nhất đã kết thúc, bốn phía đột nhiên yên tĩnh, trong mắt anh hiện lên từng thước phim, tất cả đều là hình bóng của cô.

Đến khi nghe được câu nói cảm động xuyến xao.

Tức khắc hốc mắt người đàn ông ướt đẫm.

Anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, giữ chặt cô, cúi người 𝐡u●n●ⓖ 𝐡●ă●ռ●𝖌 𝐦ú_t đầu lưỡi nhỏ, nấc tiếng nghẹn ngào.

"Tuyệt đối không hối hận?"

Mắt hạnh cô gái nhỏ rào rạt mưa rơi, giọng nói tuy mỏng manh nhưng rất kiên định: "Không hối hận!"

Lâm Dịch Phong ⓒ_ắ_𝖓 𝐦ô_ï đỏ, ⓠ.𝐮.ấ.п ⓠⓤý.𝐭 lưỡi cô ⓛ*ℹ️ế*ⓜ 𝖒*ú*ⓣ, đưa toàn bộ hơi thở cùng nước bọt đánh dấu chủ quyền.

Từ nay về sau, cô là của anh, từ thân đến tâm đều là của anh!

Nếu có người dám cướp đi bảo bối anh trân quý, gặp thần g●❗ế●𝐭 thần, gặp phật gïế.t phật, nhất quyết không tha.

Đau đớn truyền đến khiến Bùi Yên ⓡ.ⓤ.ⓝ 𝖗.ẩ.𝐲, cô học theo người đàn ông, 𝖒ề-ɱ m-ạ-1 đáp lại tình cảm của anh.

Được cô gái nhỏ chủ động, Lâm Dịch Phong 𝖍·ô·𝓃 ngày càng sâu như muốn ɱ-ú-✞ ra ⓜ·á·ц, những giọt màu đỏ thẫm giống hệt đôi mắt anh.

Người đàn ông mang theo ◗*ụ*c ☑️ọ*𝖓*g chiếm hữu hận không thể cắn nuốt cô gái nhỏ này, bàn tay to ✌️_⛎_ố_𝐭 𝐯_𝑒 mỗi tấc thịt non mềm, dọc theo lưng chậm rãi đi xuống, nâng kiều ɱ_ô_n_🌀 dính sát vào vật cứng rắn.

Hiện tại, anh chỉ nghĩ đến bản năng chiếm hữu bảo bối của anh.

gậy th*t được dẫn lối tiến vào hoa huy*t ướ.𝖙 á.t phiếm hồng, nửa căn còn lưu lạc bên ngoài.

Bùi Yên bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, cơ thể bỗng nhiên bị căng trướng.

Cô né tránh nụ 𝒽ô*𝐧 người đàn ông, đôi mắt to tròn lấp lánh hơi nước, uyển chuyển nói.

"Em khó chịu..."

Lâm Dịch Phong thanh tỉnh hơn hẳn, bàn tay to vỗ về đè lên bụng nhỏ, bạc môi mỏng mân mê cái cằm tinh xảo trấn an, khẽ hỏi.

"Có phải tối qua anh làm em đau không?"

"... Ừm"

Người đàn ông đứng hình, căn cự vật phía dưới sắp bùng nổ, nhưng đành theo ý cô gái nhỏ rút lui.

Bùi Yên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền nghe được thanh âm trầm khàn.

"Mở chân ra, anh bôi thuốc giúp em."

Hả?

Bùi Yên ngốc lăng nhìn tay anh lướt qua người cô, cầm bình nhỏ trên tủ đầu giường, sau đó ngồi thẳng.

Cứ thế, long căn người đàn ông đập thẳng vào mắt cô.

Vừa to vừa thô, quy đầu to lớn như trứng ngỗng, khắp gậy th*t nổi gân xanh bao phủ một màu tím đen, thẳng tắp hướng lên phía trước chuẩn bị chiếm đóng "lãnh thổ".

Bùi Yên lập tức dời mắt, khuôn mặt đỏ bừng như thể đang bốc khói.

Thật lớn, tối hôm qua làm sao mà... !

Cô hốt hoảng, cảm nhận sự mát lạnh từ lòng bàn tay đang bận rộn bôi thuốc vào miệng huyệt.

Bùi Yên ngẩng đầu, 〽️.ô.п.ℊ nhỏ được anh lót gối mềm, hai chân giang rộng thuận tiện cho việc chăm sóc.

Người đàn ông quỳ gối trước đùi ngọc của cô gái nhỏ, đôi mắt sâu thẳm chăm chú vào nơi tư mật, ngón tay đẩy cánh hoa sưng tấy sang hai bên.

"Em... Để em tự làm..."

Cô gái nhỏ xấu hổ không biết làm sao, tay nhỏ khúm núm siết chăn trốn tránh, thanh âm nũng nịu ngọt ngào.

Ác mộng điên cuồng hằn sâu trong đầu cô chính là: say đến nỗi bất tỉnh nhân sự lại còn phát sinh q●⛎@●𝐧 𝖍●ệ.

Hay gặp phải tình huống xấu hổ nhất: vừa tỉnh dậy, hai cơ thể trần truồng đối diện nhau, mặt đối mặt làm động tác ⓣ●𝖍â●n ɱậ●𝐭... !

Cô thật sự không chịu nổi!

Lâm Dịch Phong bật cười, khuôn mặt thỏ con đỏ như trái cà chua, tư thế này quá thẹn thùng rồi! Hơi thở 𝐧ó_𝓃_🌀 b_ỏ𝐧_ℊ phả lên hoa tâm, bên trong hoa huy*t trở nên tê dại.

Đôi mắt cô gái nhỏ ngập nước, túm chăn khẩn cầu xin tha.

"Dịch Phong... Đừng như vậy... Anh để em xuống."

Lâm Dịch Phong duỗi tay đánh "bang bang", ɱô𝐧·𝐠 nhỏ theo tiết tấu lắc lư qua lại, giọng điệu lơ là.

"Nằm ngoan nào, hôm nay nhất định phải bôi thuốc"

Nói xong, ngón tay vô lại khẽ đụ-ռ-g 𝒸𝐡ạ-ⓜ nơi phấn nộn, nửa ôn nhu nửa bá đạo nhưng không khác gì lưu manh.

Không ai biết rằng trong lòng anh có bao nhiêu vui sư.ớ𝓃.g, nghĩ đến sống hai đời bảo bối đều thuộc về anh, nằm dưới thân mình nũng nịu mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cô gái nhỏ mất hồn ánh mắt kích động vừa rồi của người đàn ông, tưởng chừng như sắp bắt nạt cô.

Cô càng sợ, anh càng khi dễ.

Tốt nhất nên ôm anh thật chặt, mề●〽️ ⓜạ●❗ bên tai xin anh nhẹ chút.

Bùi Yên suy nghĩ hồi lâu, cố gắng xoay người, hai chân vẫn như cũ đặt trên vai người đàn ông, mà đầu ngón tay kia tiếp tục cắm sâu bên trong.

Toàn thân cô gái nhỏ 𝐫●⛎●𝖓 ⓡ●ẩ●🍸, cầm lòng không được nhẹ đung đưa thân mình, trông thấy ánh mắt như hổ rình mồi của anh.

Cô phủ chăn che khuất 𝖒·ôn·🌀 nhỏ, xấu hổ, giận dữ muốn phát tiết.

Bạn trai quá bá đạo, làm sao bây giờ, chẳng lẽ nên đầu hàng!

Nếu Lâm Dịch Phong biết ý tưởng không mấy thực tế trong cái đầu nhỏ này, anh sẽ ⓗ𝐮.𝓃.𝖌 hă.𝓃.𝖌 "làm" 🌜hế_† cô trên giường mất.

Thực tế là Lâm Dịch Phong không thèm để ý, anh vẫn luôn nghiền ngẫm nhìn hoa huy*t phấn nộn của cô gái nhỏ.

Ngón tay anh đi vào một nửa đã bị tầng mị thịt xoắn lấy, hàng vạn miệng nhỏ bên trong đang không ngừng 🦵*ïế*𝖒 mú_t anh.

Khi 𝖗*ú*ⓣ r*🅰️, khe thịt đỏ ửng tuôn trào thành một dòng suối thanh ngọt, ngào ngạt hương thơm

Quanh quẩn bên tai anh là tiếng nỉ non mê hoặc của cô gái nhỏ, còn trước mắt là cảnh tượng kiều diễm động lòng người.

Đôi mắt người đàn ông dần dần u ám, mãnh thú bắt đầu rục rịch hành động.

Anh cẩn thận buông hai chân cô gái nhỏ, bôi thuốc lên mệnh căn trướng đau, không bỏ sót chỗ nào.

Bàn tay to nâng 〽️.ô𝖓.🌀 nhỏ đầy đặn, quy đầu nhắm thẳng đóa hoa kiều diễm ướ.✞ á.✞, lộc cộc đâ·𝐦 ѵ·à·0.

***.

Chương (1-85)