Lựa chọn của anh
← Ch.26 | Ch.28 → |
Thiển Y không ngừng nhìn đồng hồ, tuy anh không có thời gian tan làm cụ thể, nhưng cô nghĩ, hôm nay sau khi anh đón mình về thì sẽ về sớm một chút.
Sau khi anh vừa đến công ti, bác sĩ Lý liền gọi điện tới, nói với cô có người đến hỏi thăm xem hôm đó cô đến bệnh viện làm gì. Bác sĩ Lý nói lí do với người đến hỏi thăm đó dựa theo lời Thiển Y yêu cầu trước đó, Thiển Y nói cảm ơn với bác sĩ Lý rồi ngắt máy.
Là vì cảm thấy mình có thể đã mang thai, cho nên mới kích động đón mình về, sau đó biết mình căn bản không mang thai, vì thế không cần và cũng không muốn nghĩ đến việc đối mặt với mình sao? Là như vậy sao?
Thiển Y xoắn xuýt hai tay lại, chẳng lẽ bản thân mình nhất định sẽ bi ai?
Cô không dám nghĩ tiếp, phải tìm chút việc để làm. Cô bật máy tính lên, tìm tin tức về động thái gần đây nhất. Cơ hồ tất cả các báo về tài chính kinh doanh đều sôi nổi thảo luận về công trình lần này của Thẩm Thị, công trình hao tổn rất nhiều tiền bạc, hơn nữa chu kì dài, nếu không thể tiếp tục thêm vốn vào thì Thẩm Thị nguy to. Mà mấy công trình khác của Thẩm Thị còn chưa làm xong, ngay cả đục trong vá ngoài cũng không được. Mọi người đều đoán xem lần này Thịnh Nhân có ra tay tương trợ hay không.
Thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cho nên lúc ấy Trần Nhất Tâm mới bỏ hết báo đi, thảo nào anh trai vẫn không liên lạc với cô. Là sợ hay là lo lắng? Còn bố mẹ nữa, nhất định hai người không chấp nhận được đả kích đó, Thẩm Thị là do một tay họ tạo nên, nhưng lúc này lại phải đối mặt với cảnh lung lay trong mưa gió.
Cô cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lạnh, không có thứ gì có thể mang lại ấm áp cho cô.
Có phải không, tất cả, chỉ cần là thứ cô yêu thích, đều sẽ mất đi, sẽ lâm vào cảnh không bao giờ trở lại được? Cô thích anh, sau đó anh liền có bạn gái. Cô muốn sinh đứa bé đó ra, sau đó đứa bé ấy liền biến thành vũng máu. Cô muốn có một cuộc hôn nhân với anh, cho nên kết cục của cuộc hôn nhân này cũng chỉ có thể là vỡ tan? Có phải nhất định cần cô mất hết tất cả thì mới cam tâm? Thẩm Thị là cội nguồn ấm áp duy nhất của cô, mà nó, cũng đang dần mất đi.
Gần như là về nhà họ Thẩm trong thời gian nhanh nhất.
Thấy bố Thẩm mẹ Thẩm, Thiển Y rõ ràng trở nên kích động, "Mẹ, bố mẹ vẫn khỏe chứ!"
Mẹ Thẩm vừa định mở miệng nói, nhưng bố Thẩm lại đưa mắt ra hiệu với bà, mẹ Thẩm ngầm hiểu, "Đương nhiên là khỏe rồi, con bé này, vội vàng về là lo lắng bố mẹ không khỏe hả?" Mẹ Thẩm vỗ vỗ lưng Thiển Y, trên mặt là nụ cười chiều chuộng.
"Không phải, là con nghe nói, nghe nói công ty xảy ra vấn đề."
Mẹ Thẩm hơi khựng lại, "Đừng nghe người khác nói lung tung, có công ty nhà nào không có chút chuyện chứ? Vấn đề thì có, nhưng đều đã được giải quyết rồi."
"Thật ạ?" Trong mắt Thiển Y hiện lên vẻ tư lự.
"Đương nhiên là thật rồi." Mẹ Thẩm lấy ngón tay véo véo mũi Thiển Y, "Con bé ngốc này, lo lắng cho bố mẹ vậy à. Bây giờ con sống ổn không?" Mẹ Thẩm đánh giá Thiển Y, khiến cả người cô đều không được tự nhiên.
"Anh đâu ạ?"
"Anh con còn ở công ty chưa về." Mẹ Thẩm vừa dứt lời, cũng cảm thấy hơi kì lạ, "Đúng thời gian thì giờ cũng phải về rồi chứ nhỉ."
Bố Thẩm cười từ ái, "Tôi gọi điện cho thằng tiểu tử thối đó nhé."
Bố Thẩm xoay người liền đổi sang khuôn mặt hơi ưu sầu, ông cũng biết Thiển Vũ đến Thịnh Nhân đàm phán hợp đồng đó, nhưng cho dù là không đàm phán được thì cũng nên về rồi mới phải. Bố Thẩm lắc đầu, vốn tưởng rằng Thiển Y đến nhà họ Lạc, dựa vào tầng quan hệ này, Lạc Tử Thiên hẳn là sẽ không bàng quan đứng nhìn, ai biết được con cáo già đó là mượn lúc này thừa nước đục thả câu, không chỉ không giúp mà còn phủ một kích trong thời kì mẫn cảm này. Nhưng không đồng ý điều kiện đó thì Thẩm Thị thế nào cũng không tiếp tục được, đã trải qua mấy chục năm mưa gió, thật không ngờ kết quả lại thảm bại như vậy.
Vừa mới kết nối được cuộc gọi, lại không nghe thấy chút âm thanh nào. Bố Thẩm hơi sốt ruột, lại gọi tiếp.
"Bố, giờ con đang ở Lăng Thủy..."
"Hả? Anh nói lớn tiếng một chút, bố không nghe rõ lắm. Thiển Y về rồi..."
Thẩm Thiển Vũ thất bại nhìn di động, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của anh, dù rằng tín hiệu ở đây kém đến cực điểm, "Bố, con ở Lăng Thủy."
"Ở đó làm gì?" Bố Thẩm cũng chỉ nghe được hai chữ "Lăng Thủy", đại khái cũng đoán được là bởi công trình đó.
"Bố, bố đừng lo... tất cả vấn đề đều giải quyết cả rồi." Thẩm Thiển Vũ thầm phấn khởi nói hết, nhìn di động, lại phát hiện di động đã ngắt kết nối vì không có tín hiệu lâu rồi, anh hơi tiếc nuối, nhưng lập tức bình thường trở lại, có thể tiếp tục hoạt động công ty, đó đã xem như tin tức lớn nhất rồi.
Mẹ Thẩm qua đó nhìn bố Thẩm, "Sao vậy?"
"Thằng bé đó chạy đến Lăng Thủy rồi, có lẽ là phải đi công tác. Tôi cũng biết thằng bé nó luôn muốn cứu vãn tổn thất của công ti, nếu thật sự đơn giản như vậy thì đã tốt." Bố Thẩm thở dài.
Mẹ Thẩm lắc đầu, "Đừng để Thiển Y nghe thấy, tránh cho nó lo lắng. Hơn nữa bây giờ còn chưa biết thái độ của Tử Thịnh là gì, nếu chúng ta thật sự sụp đổ, không biết những ngày tháng của Thiển Y sẽ thế nào nữa."
Bố Thẩm thở dài, "Hi vọng thằng bé Tử Thịnh thật sự để tâm tới Thiển Y!"
"Anh nói thế nào ạ?" Thiển Y đi vào.
"Nó đi công tác, bảo con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy." Bố Thẩm mỉm cười.
"Lúc nào thì con không nghe lời chứ?" Thiển Y làm nũng.
Mẹ Thẩm tự xuống bếp nấu cả bàn đồ ăn Thiển Y thích, nhưng khẩu vị của Thiển Y lại không tốt lắm, khiến mẹ Thẩm đang hưng phấn bỗng có chút buồn rầu.
Lạc Tử Thịnh lái xe đến căn hộ của Hạ Tư Linh, đỗ xe ở dưới tầng, anh ngồi trong xe, nói không rõ giờ phút này mang theo tâm tình thế nào. Thật ra anh biết rõ, đương nhiên cũng hiểu, lần này tới đây, có lẽ chính là lần ngả bài cuối cùng. Anh vốn không phải người tốt bụng, cũng sẽ không cảm thấy day dứt vì mình làm những chuyện như thế, nhưng với Hạ Tư Linh, anh hoặc ít hoặc nhiều có phần áy náy. Hiện giờ, thậm chí anh căm giận mình vì sao đêm tân hôn lại ma xui quỷ khiến đến đây? Nếu anh chưa đến đây, vậy thì tất cả đều đơn giản.
Cho dù bên ngoài nói anh là người tàn nhẫn thế nào, trong xương cốt anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, điều anh muốn rất đơn giản, chỉ là ở bên người mình thích, cùng nhau sống một cuộc sống giản đơn nhất. Khi ở bên Hạ Tư Linh, rất nhẹ nhàng, cuộc sống như thế cũng khiến người ta thỏa mãn, cho dù, bên trong đó không có cảm xúc mãnh liệt hoặc những thời khắc khiến tim đập thình thịch. Vốn anh nghĩ, cả đời này có lẽ anh đều muốn trải qua cuộc sống như vậy, cùng Hạ Tư Linh sống một cuộc sống đơn giản, cho dù không rầm rầm rộ rộ, nhưng cũng đủ chảy như dòng nước dài.
Từ khi nào thì thay đổi suy nghĩ đó?
Thiển Y vừa đi vài ngày, anh một mình ở Tử Nhân, nhìn thấy căn nhà lạnh lẽo, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu anh vậy mà lại là dáng vẻ cô chật vật luống cuống tay chân trong phòng bếp. Anh muốn cười, nhưng nhìn thấy căn nhà lạnh lẽo thì cười không nổi, anh đóng kín mình trong một màu đen, đột nhiên phát hiện mình mong ngóng bóng dáng kia đến thế.
Khi đã biết suy nghĩ trong lòng mình, không cần thiết phải do dự nữa, cho dù ngay cả bản thân mình cũng ghét thứ gọi là phản bội này. Hạ Tư Linh hi sinh tất cả, anh chỉ có thể phụ lòng, cho dù lúc trước anh thật lòng có suy nghĩ sẽ cưới cô.
Xuống xe, Lạc Tử Thịnh lên lầu.
Vừa mới ấn chuông, Hạ Tư Linh đã mở cửa.
Cô cũng không nói vừa rồi cô đứng ở cạnh cửa sổ nhìn xe anh, cô đếm từng giây từng phút, anh ngồi trong xe tổng cộng 19 phút 32 giây. Đây không phải anh mà cô quen, anh mà cô quen hẳn là cách xa hai chữ "do dự". Nhưng vào giây phút này, Hạ Tư Linh đột nhiên bi ai tự hỏi mình, rốt cuộc mình hiểu Lạc Tử Thịnh được bao nhiêu?
"Vào đi!" Hạ Tư Linh cười lạnh nhạt.
Lạc Tử Thịnh nhìn cô, sau đó đi vào.
Lần trước tới đây là sinh nhật cô, rõ ràng không bao lâu, vì sao lại cảm thấy thật xa lạ?
"Đồ ăn nấu xong rồi, ăn cơm trước đi!" Hạ Tư Linh mang đồ ăn lên, sau đó nhìn Lạc Tử Thịnh từ đầu tới cuối chỉ ngồi trên sofa, cũng không có động tác gì.
"Tư Linh..." Rốt cuộc anh mở miệng, đầu khẽ ngẩng lên, mắt lướt nhanh trên mặt cô, "Hôm nay đến công ti tìm anh có việc à?"
Hạ Tư Linh cười châm chọc, "Nhất định phải có việc thì mới có thể tìm anh ư?"
Lạc Tử Thịnh lảng tránh ánh mắt cô, "Tư Linh, tiếp tục như vậy đối với em và anh đều không tốt."
"Cái gì gọi là đối với em và anh đều không tốt?" Hạ Tư Linh buông đũa, đứng lên, hơi có tư thái từ trên cao nhìn xuống, "Có lẽ anh quên rồi, nhưng em nhớ rất rõ, chính là trên bàn cơm này, chính là vị trí anh đang ngồi, chính miệng anh nói với em, chỉ có em mới có thể là cô dâu của anh. Anh quên cũng được, em có thể nhắc nhở anh."
Lạc Tử Thịnh nắm chặt tay, anh ngẩng phắt lên nhìn về phía Hạ Tư Linh, "Phải, anh đã từng nói. Không chỉ có vậy, anh còn cảm kích em nữa, cảm kích em bầu bạn bên cạnh anh lúc cuộc đời anh ở dưới vực sâu nhất, cảm kích em không rời không bỏ anh. Nhưng đến lúc này, cũng chỉ là cảm kích."
"Vậy à? Nếu anh nhớ rõ tất cả những gì em làm cho anh, anh sẽ không nói với em như vậy." Hạ Tư Linh đột nhiên nhớ tới lời Trương Tiểu Nhàn đã từng nói: Phần lớn những người phụ lòng người khác đều có trí nhớ dở tệ. Nếu trí nhớ anh ta tốt, nhớ rõ hết thảy những gì mà người yêu đã trả giá vì anh ta, nhớ rõ ngày đó ngọt ngào cỡ nào, sao anh ta có thể nhẫn tâm ruồng bỏ cô?
"Nếu đã sai rồi, không nên sai càng thêm sai nữa." Thái độ của Lạc Tử Thịnh vẫn kiên quyết như cũ.
Hạ Tư Linh đến gần anh, "Anh yêu cô ấy?"
Im lặng rất lâu, tiếng hít thở im lặng ép tới mức khiến anh gần như không thở nổi.
"Phải."
Vậy mà cô lại khẽ cười, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Tựa như chuyện mình vẫn luôn lo lắng, cuối cùng phát triển thành kết quả mình sợ hãi nhất, nhưng vào giây phút này, ngược lại cô có thể bình tĩnh tiếp nhận. Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông mình vẫn yêu này, thanh xuân của cô và tất cả chờ mong với tương lai tốt đẹp của cô đều đặt vào người người đàn ông này, mà giờ phút này, anh đang tuyên bố, anh muốn rời xa cô. Từ nay về sau, anh sẽ không trở thành ai đó của cô nữa.
"Lạc Tử Thịnh, anh thật tàn nhẫn." Cô nhắm chuẩn mắt anh, "Anh có thể quên cái chết của mẹ anh sao? Anh có thể quên lúc trước Lạc Tử Thiên bức bách mẹ con anh thế nào sao? Chẳng lẽ lúc này, lúc mà anh rõ ràng có cơ hội một lần là đoạt được Thịnh Nhân, anh muốn lựa chọn từ bỏ nó?"
Ánh mắt Lạc Tử Thịnh mềm lại, không sắc bén gì, giống như đang nghe những việc người khác trải qua, "Tư Linh, những thứ đó đều đã không còn là những thứ anh theo đuổi nữa. Hoặc là nói, ngay từ đầu, tất cả phương hướng đều là sai lầm." Anh cũng không có ý định giải thích gì với cô, tự anh biết là được.
"Anh yêu cô ấy đến mức sẵn lòng làm trái bố anh, sẵn lòng từ bỏ Thịnh Nhân đã tới tay anh rồi? Lạc Tử Thịnh, anh thật vĩ đại." Sự thờ ơ của anh hoàn toàn chọc giận cô, cô phẫn hận giáng trả lại.
Vẻ mặt Lạc Tử Thịnh không thay đổi, "Anh từ bỏ Thịnh Nhân, cũng không phải vì Thiển Thiển, chỉ là bởi bản thân anh thôi. Nếu anh lựa chọn cô ấy, đương nhiên phải cho cô ấy những gì cô ấy muốn."
Hạ Tư Linh tự nhiên hiểu được bên trong có thứ gì đó mà cô không biết, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc để tò mò, "Nếu Thẩm Thiển Y và lợi ích của anh phát sinh mâu thuẫn thì sao? Anh sẽ hi sinh gì?" Hạ Tư Linh nghĩ hơi ác độc, tình yêu của anh rốt cuộc có thể hi sinh tới mức độ nào.
Lạc Tử Thịnh cúi đầu trầm tư một lát, dường như thật sự đang suy xét vấn đề này, "Có lẽ, khi anh quyết định yêu cô ấy, cô ấy đã không phát sinh mâu thuẫn với bất cứ thứ gì rồi."
Lòng Hạ Tư Linh bị xé toạc, như đang bị người ta lăng trì. Vậy mà anh lại như vậy, không chút do dự lựa chọn cô ấy như vậy.
"Rốt cuộc cô ấy có chỗ nào tốt?" Cô không cam lòng, vì sao lại trở nên như vậy. Anh nên là của cô, cô ở bên anh bốn năm, ở bên anh lúc cuộc đời anh ở dưới vực sâu nhất, vì sao trong nháy mắt, người bên cạnh anh đã không còn là cô?
"Cô ấy không có chỗ nào tốt cả, cố chấp đến mức khiến người ta tức anh ách, lại không dám thật sự mắng cô ấy. Nấu cơm rất khó ăn, nhưng lại không nghe được lời đả kích của người khác. Luôn thích ăn mấy thứ không có dinh dưỡng, nói thế nào cũng không sửa được. Gặp chuyện gì cũng luôn thích để ở trong lòng, không muốn để người khác cảm thấy phiền muộn vì cô ấy. Không thích đi giày cao gót, không biết khiêu vũ đôi..."
"Đủ rồi..."
Lạc Tử Thịnh tiến lên khống chế cơ thể hơi điên cuồng của Hạ Tư Linh, "Tư Linh, có lẽ cô ấy cái gì cũng không tốt, khuyển điểm cả đống lớn, nhưng cô ấy có một ưu điểm." Anh hơi dừng lại, "Từ nhỏ cô ấy đã thích anh, và cô ấy vẫn tiếp tục như thế. Có lẽ cô ấy không đủ dũng cảm, nhưng đủ chinh phục anh."
Lạc Tử Thịnh để cô bình tĩnh lại rồi đỡ cô ngồi xuống sofa, anh thở dài, sau đó nhìn cô đã khóc đến mặt mũi lem nhem. Anh biết, mình không thể, cũng không nên cho cô ảo tưởng gì nữa. Anh lấy một tờ chi phiếu ra, "Những thứ anh nợ em có lẽ thế nào cũng không trả hết, nhưng có lẽ khoản tiền này có thể giúp em..."
"Rốt cuộc anh coi em là cái gì?" Hạ Tư Linh lấy tờ chi phiếu ném lên mặt anh.
Lạc Tử Thịnh không khó chịu, anh nhặt tờ chi phiếu lên, sau đó đặt lên bàn, vẫn là ngữ khí bình tĩnh hòa nhã, "Đây là tiền của bản thân anh."
Anh biết cô nghe hiểu ý của anh, đây là tiền mà anh tự kiếm ra, chứ không phải lấy ra từ Thịnh Nhân, đây hoàn toàn là số tiền anh áy náy với cô.
Đi tới cửa, anh hơi dừng lại, có lẽ chỉ có dùng phương thức thế này, cô mới chịu thật sự hết hi vọng nhỉ?
Cũng không phải thật sự không tin cô, chỉ là tâm cơ quá nhiều đã khiến anh mệt mỏi rồi. Chuyện ầm ĩ trên báo chí đó, cho dù cuối cùng anh đứng về phía cô, nhưng anh cũng hiểu rõ chuyện đó căn bản không thoát khỏi liên quan đến cô, dù rằng cô đã tìm một con cừu non đến thế tội. Mà chuyện ở quán rượu, anh đương nhiên cũng rõ, không phải cô muốn khiến Thiển Y khó xử, mà là đang nhắc nhở mình, nhắc nhở mình đừng quên sự tồn tại của cô.
Mà hiện giờ, anh đột nhiên không muốn nữa, không muốn bao dung cô, từng chút cảm kích đó bị rút dần rút mòn, đến bây giờ chỉ còn lại hư vô.
Lạc Tử Thịnh về đến nhà, lúc mở cửa, vậy nhưng lại có chút sợ hãi, ngay cả bản thân anh cũng không rõ cảm xúc đó từ đâu mà đến.
Đẩy cửa ra, anh lập tức kiểm tra tất cả các phòng, cô thật sự không ở đây?
Anh cảm thấy có chút sốt ruột, cảm xúc đó căn bản không nên xuất hiện trên người anh. Lúc này Oai Oai nhảy tới trên người anh, anh phát hiện quãng thời gian hai người chung sống nương tựa vào nhau cũng không tồi, sau đó dường như Oai Oai cũng đang dần thích anh. Anh vuốt vuốt đầu Oai Oai, đột nhiên tay hơi dừng lại, anh đương nhiên biết, động tác này là động tác đầu tiên Thiển Y làm khi ôm Oai Oai.
Anh thở dài, sau đó lấy di động ra.
Sau khi biết cô về nhà họ Thẩm, anh đột nhiên cảm thấy an tâm, ngay cả cơ thể đang bó chặt cũng thả lỏng.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |