← Ch.172 | Ch.174 → |
Ngay từ ban đầu khi yêu đương, Tang Lê còn lo lắng tính cách hai người không hợp, liệu tình cảm của bọn họ có phải chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn, nhưng khi vào đại học, ngày ngày chung sống, trái tim của hai người cũng sát gần nhau hơn.
Quảng Dã đã dùng hành động chứng minh anh nghiêm túc với cô, anh cho cô đủ an toàn và tình yêu, khiến cô trước giờ đều không cảm thấy mình đang trèo cao.
Cô phát hiện mình ngày càng thích Quảng Dã.
Tính cách cô chậm chạp, không am hiểu lại ngại tạo ra quan hệ thân mật với người khác, thế nhưng hiện tại, cô phát giác ra mình đang bám dính lấy anh.
Tất nhiên, Quảng Dã cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi này.
Anh vui vẻ và trân trọng, đồng thời cũng đáp lại nhiều hơn, khiến cô ngày càng buông lỏng đề phòng.
Mọi người đều có thể thấy được Quảng Dã thích Tang Lê đến mức nào, bạn cùng phòng của Tang Lê không khỏi thở dài, ban đầu chỉ nghĩ loại đại thiếu gia có điều kiện như thế này đều có tâm địa gian xảo, sau một thời gian sẽ muốn tìm thứ mới mẻ, khi yêu đương đều sẽ kiêu ngạo được theo đuổi, dỗ dành, không nghĩ tới Quảng Dã lại nghiêm túc chân thành như vậy, mối quan hệ của hai người khiến người khác vô cùng ghen tị.
Theo tình yêu, thời gian tiếp tục trôi về phía trước, tháng mười, đội múa của trường sẽ tham gia vũ hội của trường đại học, Quảng Dã cũng tham gia giải bóng rổ của trường đại học, hai người đều bận rộn trong thời gian ngắn, thời gian gặp mặt rất ít ỏi, thỉnh thoảng mới cùng ăn cơm, tối đến liền về ký túc xá gọi video trò chuyện.
Đầu tháng mười một, đội múa của trường đã thể hiện tốt tại vũ hội và giành huy chương vàng, Tang Lê rất xuất sắc, đội bóng rổ của đại học Vân Lăng cũng đã phá vỡ lời nguyền á quân và giành chức vô địch giải đấu đại học sau bốn năm.
Tám giờ tối thứ sáu, buổi diễn tập của đội múa của Tang Lê kết thúc sớm nên cô và đồng đội bước ra khỏi tòa nhà nghệ thuật liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên đường.
"Tang Lê, bạn trai cậu lại đến đón cậu kìa..."
"Quảng Dã bền lòng vững dạ thật đấy, hình như là sợ Tang Lê bị bắt cóc ha ha ha."
Trên sân bóng rổ, chàng trai đánh bóng quyết liệt, khống chế tất cả, nhưng lúc này, anh chỉ đang chờ cô, chiều chuộng cô vô tận, sự tương phản quá rõ ràng.
Các bạn cùng đội ồn ào, hai má Tang Lê đỏ bừng, cô tạm biệt các bạn, đi đến trước mặt Quảng Dã: "Sao anh lại rảnh rỗi tới đây vậy..."
"Trận đấu kết thúc rồi, sao anh lại không rảnh chứ?"
Hơn nữa, bây giờ đội tuyển của bọn họ đã nghỉ tập tối thứ sáu, Tang Lê nhìn mô tô của anh: "Vậy chúng ta đi dạo hay..."
"Đi hóng gió nhé?"
Đã lâu lắm rồi cô mới ngồi trên mô tô của anh, cô gật đầu, Quảng Dã giúp cô đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác anh mang theo, đợi cô ngồi lên, anh mới khởi động xe.
"Tối nay anh đi chơi xe à?" Cô hỏi
"Ừm, anh đến bãi đỗ xe."
Quảng Dã lại nói: "Không lái nhanh đâu, anh chỉ đi hai vòng thôi."
Anh nghe lời cô, không đua xe nữa.
Mô tô xuyên qua khuôn viên trường, lái ra khỏi cổng trường về phía thành phố, tốc độ của anh không nhanh, chủ yếu là đưa cô đi ngắm cảnh đêm.
Tang Lê tựa vào vai anh, hỏi anh những nơi đã đi qua, Quảng Dã nói với cô, hiện tại cô ngày càng thân thuộc với Vân Lăng.
Sau khi lái xe qua bờ sông, hai người xuống đi bộ một lúc, Tang Lê nhìn thấy một quầy bán kẹo bông, Quảng Dã liền đi mua cho cô một cái, vừa cho vào miệng, mắt cô đã cong thành hình lưỡi liềm: "Mấy năm rồi em chưa ăn kẹo bông, trước đây đều là mẹ em mua cho em ăn"
Quảng Dã mỉm cười xoa đầu cô: "Không ngọt gắt sao?"
Từ nhỏ anh đã không thích ăn cái này.
"Cũng được."
Cô đưa cho anh: "Anh thử xem?"
Anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Thế này là đủ rồi, rất ngọt"
Sự ngọt ngào đi thẳng vào đáy lòng Tang Lê, cô ngại ngùng đỏ mặt.
Hai người đi bộ bên bờ sông một lúc, sau khi ăn kẹo bông, họ tiếp tục lên xe lượn quanh thành phố.
Quảng Dã chậm rãi lái xe đến ngoại ô thành phố, đưa cô đi xem những nơi anh thường đua xe, một lúc sau, dưới những đám mây dày đặc trên bầu trời, chẳng mấy chốc tiếng sấm như bị bóp nghẹt ở phía xa truyền đến, vài giọt mưa rơi xuống.
Đêm nay mưa rào, sấm chớp giật đùng, cả hai đều không chú ý đến dự báo thời tiết.
Vài giọt mưa nhanh chóng liên tiếp rơi xuống, khuấy động bầu không khí thanh tĩnh, trên xe không có áo mưa nên Quảng Dã xuống xe, cởi áo khoác trùm lên đầu Tang Lê.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo nỉ đơn giản, Tang Lê lo lắng: "Hay là anh cứ mặc đi..."
"Anh không cần đâu."
Một chút mưa nhỏ nào có hề gì với anh chứ.
Anh lập tức lái xe về phía đại học Vân Lăng, nhưng mưa càng lúc càng lớn, Tang Lê dù có quần áo che kín vẫn nhanh chóng bị ướt phần thân trên, huống chi tới Quảng Dã.
Trường học quá xa, từ đây về cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.
Anh thì không sao, nhưng cô gái nhỏ có lẽ sẽ bị cảm mất.
Mô tô rẽ qua, chạy đến một khách sạn.
Sau khi đỗ xe ở dưới hầm, anh và Tang Lê xuống xe, thấy cô cũng ướt sũng, lông mày anh nhíu lại: "Lạnh không?"
"May quá, em không sao..."
Anh giúp cô cởi áo khoác trước: "Đi lên trước đã."
Tang Lê được Quảng Dã dẫn đến thang máy lên đại sảnh khách sạn ở lầu một, anh nói với cô: "Em vào phòng xử lý trước đi, đợi mưa tạnh thì chúng ta đi."
Cô ngây ngốc gật đầu: "Dạ..."
Quảng Dã đi đến quầy lễ tân, anh đã đặt một phòng đôi cao cấp, nhân viên lễ tân nhìn thấy Tang Lê: "Phải đăng ký bằng căn cước công dân của cả hai"
Tang Lê lên tiếng, lấy từ trong túi đưa ra, tai cô hơi nóng, có chút cảm giác chột dạ khi làm chuyện xấu.
Đây là lần đầu cô và Quảng Dã "thuê phòng"...
Nhận được thẻ phòng, Quảng Dã yêu cầu bên khách sạn đưa thêm máy sấy rồi đưa Tang Lê lên lầu nhận phòng, Quảng Dã bật máy sưởi, ngay sau đó máy sấy tóc được giao đến, anh không quan tâm đến bản thân mà lấy khăn tắm cho Tang Lê lau người trước, trong lúc cô phơi quần áo, anh cầm một chiếc máy sấy khác sấy tóc cho cô, Tang Lê thấy người anh ướt sũng: "Quảng Dã, anh không cần lo lắng cho em, anh lau người trước đi..."
"Em thành thật chút đi được không? Muốn bị cảm hả?"
Cô ngoan ngoãn lẩm bẩm, trong lòng ấm áp khi được anh săn sóc.
Bên ngoài, mưa rơi có tiết tấu lên cửa sổ, căn phòng bắt đầu ấm lên, sau khi Tang Lê khô ráo, Quảng Dã đi lấy dép và nước uống, cô lo lắng cho anh nên giục anh đi lau người.
Quảng Dã đi vào phòng tắm tắm rửa, Tang Lê giúp anh phơi quần áo, một lúc sau anh bước ra, duỗi thẳng thân trên với bờ vai rộng, eo hẹp, những giọt nước chảy dọc theo cơ bắp săn chắc của anh.
Gần đây anh đánh bóng rổ, cơ thể vì luyện tập mà ngày càng săn chắc hơn.
Trên sân bóng, khi anh kéo áo lau mồ hôi liền có thể tạo nên tiếng hét chói tai.
Anh đi tới, mi mắt Tang Lê cụp xuống, xấu hổ không dám nhìn anh, cô đưa quần áo ra và nói: "Quần áo sấy sắp khô rồi"
Anh nhận lấy rồi mặc vào, sau đó ngồi lên ghế sô pha, Tang Lê giúp anh sấy tóc, sấy xong, cô bị anh kéo xuống ngồi trong vòng tay: "Có khó chịu không? Đợi lát nữa về uống thuốc cảm nhé."
"Ừm, chắc là không sao đâu."
"Tại anh cả, quên mất xem dự báo thời tiết"
Tang Lê lắc đầu: "Không sao hết, lái mô tô dưới trời mưa rất tuyệt, lái xe thẳng về ký túc xá cũng không sao cả"
Anh cười nói: "Em thích ướt như chuột lột à?"
Tang Lê chế nhạo: "Lần đầu anh gặp em cũng làm em ướt sũng còn gì."
Hôm đó ở bể bơi, cô bị anh dọa sợ đến mức ngã xuống hồ.
Quảng Dã nhìn đôi mắt hạnh trong veo của cô, sau đó ôm lấy gáy cô hôn cô.
Hương hoa lê trên người cô bị sấy khô trong hơi nóng của căn phòng, tỏa hương thơm ngát, đan xen với hơi thở trong trẻo lạnh lẽo của anh, Quảng Dã khống chế hàm răng hôn sâu hơn, đôi môi của cô gái nhỏ vì ăn kẹo bông mà vẫn còn lưu lại vị ngọt, từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng.
Tang Lê ôm cổ anh, không khỏi nghênh đón.
Gần đây bận việc, thời gian gặp mặt ít ỏi, hai người sao không nhớ nhung đối phương được chứ.
Trong không gian yên tĩnh, hai người hôn nhau, chẳng mấy chốc, Tang Lê đã bị hạ gục, nụ hôn mang tính xâm lược của chàng trai càng mạnh mẽ hơn.
Hai người thân mật hồi lâu.
Cuối cùng, Quảng Dã bế cô lên, hai người ôm nhau, anh tựa vào đầu vai cô, nặng nề thở ra, hơi thở lướt qua tai khiến tai cô đỏ lên, tim đập như đánh trống.
Biển động dần bình tĩnh lại.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh dần.
Quảng Dã nhìn cô, yết hầu lăn lộn, anh kiềm chế bản thân, khàn giọng nói: "Sắp phải về rồi."
Cô nhìn ngoài cửa sổ: "Nhưng mưa vẫn chưa tạnh."
"Bắt xe về, ngày mai anh sẽ qua lấy mô tô."
Quảng Dã nhìn thời gian, đã mười giờ hơn.
"Mười một giờ là giờ giới nghiêm rồi."
Cô khẽ lẩm bẩm: "Hôm nay là thứ sáu, hình như không có giờ giới nghiêm."
"Vậy ngủ ở đây một đêm nhé?"
Cô nghẹn lời, hai má đỏ lên, Quảng Dã hôn lên môi cô, cười nhẹ: "Tang Lê, khả năng tự chủ của anh không tốt vậy đâu, anh không dám đảm bảo đêm nay em được ngủ ngon đâu."
Vừa rồi anh đã kìm nén lắm rồi.
Ở nhà anh còn có thể đè nén không làm gì, nhưng trong không gian đặc biệt như vậy, anh thân là một chàng trai bình thường, sao có thể thờ ơ trước mặt bạn gái được chứ, hơn nữa thường ngày anh tập thể dục rất nhiều, phương diện kia đương nhiên cũng có nhu cầu rất lớn, lần nào anh cũng gắng hết sức chịu đựng.
Quảng Dã nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: "Nếu còn ở lại nữa, ông đây thực sự sẽ giày vò em đấy."
Tim Tang Lê đập loạn, không nói nên lời, sau đó Quảng Dã đứng dậy nói: "Đi thôi."
Anh dẫn cô ra ngoài, khi gần đến cửa, cô đột nhiên kéo anh lại: "Quảng Dã.."
"Hả?"
Cô kiễng chân lên nhìn anh: "Hôn thêm chút nữa đi."
Quảng Dã nào đã bị thu hút như vậy bao giờ, lập tức vòng tay qua eo cô, mãnh liệt hôn lên, anh tiến lên một bước, đẩy cô vào tường.
Hơi thở của hai người quấn quýt như dây leo, một lúc sau Quảng Dã mới dừng lại, Tang Lê nắm chặt góc áo của anh, đôi mắt hạnh ẩm ướt nhìn anh chăm chú, gần trong gang tấc, cô lấy dũng khí, mấy giây sau lẩm bẩm mở miệng: "Quảng Dã, em không muốn về."
Ánh mắt chàng trai tối sầm lại, cảm xúc hỗn loạn: "Vừa rồi anh cảnh cáo em vô ích à?"
"Em biết."
Cô nhàn nhạt nhìn anh: "Em không sợ."
Hai người đối mặt, trong nháy mắt hiểu ý nhau, Quảng Dã cong môi, ngay sau đó bế cô lên, dùng đôi mắt đen nhìn cô: "Được, đợi lát nữa em có muốn chạy cũng không chạy được nữa đâu"
← Ch. 172 | Ch. 174 → |