← Ch.143 | Ch.145 → |
Thứ bảy là ngày đông chí, đồng chí qua đi, rất nhiều nơi ở phương bắc đều bắt đầu có tuyết rơi, nhiệt độ không khí ở Vân Lăng cũng giảm xuống rất nhanh, sắp gần không độ.
Vào đông, ổ chăn chính là ngôi nhà ấm áp của tất cả mọi người.
Không bận công việc, Tang Lê vừa ngủ đã đánh một giấc đến khi mặt trời lên cao, tới gần giữa trưa Quảng Dã xử lý công việc xong, tiến vào phòng ôm lấy cô lúc này còn đang nằm trên giường, bất đắc dĩ cười: "Tang Lê, em định làm một con heo à?"
Tang Lê duỗi eo, tựa đầu vào vai anh: "Quảng Dã, chào buổi sáng"
"Giữa trưa rồi chứ sáng gì nữa?"
"Vậy chào buổi trưa."
Anh ôm cô đi vào phòng vệ sinh, giúp cô gái đang lười biếng không muốn nhúc nhích này rót nước, bóp kem đánh răng, cột tóc: "Sao em lại rắc rối thế nhỉ?"
"Nếu anh ngại rắc rối có thể mặc kệ em
Anh nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn xuống: "Anh không nỡ, được chưa?"
Cô giãn mặt mày: "Vậy em là ngoại lệ."
Anh khẽ cong môi: "Đúng, chỉ với em là anh bó tay."
Rửa mặt xong, có người gõ cửa, Quảng Dã đi đến mở cửa, nhìn thấy người đến là chú Trương đang xách túi lớn túi nhỏ, Tang Lê cũng bước ra: "Bác Trương..."
Tang Lê và Quảng Dã cầm hộ đống đồ trong tay bác Trương, mời bác ấy vào nhà, bác Trương cười nói: "Tiểu Dã, cô Tang Lê, đây là đồ mà tổng giám đốc Tống kêu bác đưa cho hai cháu, đây là bánh chẻo do trong nhà gói, trong đó có mấy cái do chính bác làm đó, tổng giám đốc Tống nói đoán chừng hai cháu không giỏi nấu ăn lắm, vẫn nên đưa đồ ăn qua cho hai cháu, không cần phải ăn đồ ở bên ngoài, không tốt cho sức khỏe."
Hai người thấy một đống hộp đựng đồ ăn, ánh mắt Tang Lê sáng lên: "Đây đều là món cháu thích ăn..."
Bác Trương cười: "Đúng vậy, tổng giám đốc Tống nói cháu nhất định rất thích, những món này đều là thứ trước kia cháu thích ăn, về phần Tiểu Dã, không cần phải quan tâm."
Tang Lê cong môi, Quảng Dã bất đắc dĩ chế nhạo: "Chuyện thường tình, từ trước đến này mẹ cháu vẫn bất công như vậy."
"Cô Tang Lê, thuốc bổ và dược liệu này cũng là tổng giám đốc Tống đưa cho cháu, cách sử dụng như thế nào tổng giám đốc Tống đã viết ra giấy hết rồi, đều là thuốc để dưỡng dạ dày và thân thể, để cho cháu bồi bổ thật tốt."
Thời gian trước sau khi bà ấy biết Tang Lê bị bệnh dạ dày, thân thể cũng không được khỏe lắm, Tống Thịnh Lan thường xuyên gửi cho cô rất nhiều đồ dưỡng sinh bổ dưỡng, hoặc là nấu một vài món canh để Tang Lê mang về nhà uống, hiện giờ có sự chăm sóc của Tống Thịnh Lan và Quảng Dã, thân thể của cô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Bác Trương đưa đồ xong, Tang Lê và Quảng Dã nhiệt tình mời bác ấy ở lại ăn cơm, nhưng bác ấy lại uyển chuyển từ chối nói là còn có việc ở tập đoàn, nên đã rời đi.
Tang Lê bỏ mấy thứ đồ đó vào trong tủ lạnh, cảm động cười nói: "Dì Tống thật tốt, giống như là mẹ của em vậy."
Quảng Dã nhìn cô: "Sau này mẹ anh chính là mẹ của em"
Tang Lê hơi sửng sốt, cô hiểu ra ý của anh, hai gò má ửng hồng.
Buổi trưa hai người dùng những món mà bác Trương mang tới để nấu bữa trưa, lại gọi video call cho Tống Thịnh Lan nói cảm ơn, Tống Thịnh Lan nói nếu bọn họ cần thứ gì thì cứ nói với bà ấy: "Tiểu Dã, con phải chăm sóc Lê Lê thật tốt đấy, nuôi cho con bé béo lên, không thể để gầy như vậy được."
Quảng Dã khẽ cười nhìn vào mắt Tang Lê: "Con đang cố gắng"
Kết thúc cuộc gọi video, Quảng Dã lại bới thêm cho Tang Lê nửa chén cơm: "Mẹ bảo anh chăm sóc tốt cho em, ăn hết nhiêu đó đi."
"Hȧ..."
"Em ăn cứ như gà con mổ thóc ấy?"
Anh cũng từng nói câu này khi họ còn học cấp ba.
Tang Lê chớp mắt nhìn anh: "Quảng Dã, thật ra chỉ cần có anh ở bên cạnh, em chắc chắn sẽ khỏe mạnh an khang, bởi vì em rất vui khi có anh ở bên, tâm trạng tốt thì thân thể cũng khỏe"
Nụ cười của Quảng Dã nhuốm cả mắt môi: "Đừng kéo dài thời gian nữa, nhanh ăn cơm đi."
Tang Lê bĩu môi, ngoan ngoãn ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tang Lê sắp xếp một số công việc của mình, sau đó trở lại phòng ngủ, qua một lúc sau thì Quảng Dã tiến vào, nhìn thấy cô đang cuộn chăn lướt di động.
"Đang làm gì thế?"
"Chán quá, không có việc gì làm hết."
Anh cũng nằm lên giường, kéo cô vào trong lồng ngực mình: "Buồn chán à?"
Lời nói của anh mang theo khí nóng phả vào tai cô, vành tai cô đỏ lên, Quảng Dã ôm chặt eo cô, nhìn chăm chú vào con ngươi đen nhánh của cô: "Nếu em thấy buồn chán, có muốn làm cái gì đó không?"
Cô chớp hàng mi dài của mình, biết rõ nhưng vẫn cố lẩm bẩm: "Làm gì..."
"Tình."
Khuôn mặt Tang Lê đỏ bừng, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng của cô đã bị che lại bởi hơi thở mãnh liệt của người đàn ông, anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, để thân thể cô càng dán chặt hơn vào lồng ngực anh.
Trái tim Tang Lê rung động, cô nhắm đôi mắt lại, chủ động đưa tay ôm lấy anh.
Sau đó, hệ thống sưởi trong phòng bị tắt đi.
Mồ hôi hai người rơi xuống, bàn tay anh lộ rõ những đường gân xanh đè lên cổ tay thon nhỏ của cô, mồ hôi khiến cho da thịt cô càng trở nên trắng mịn hơn, da thịt từ đầu đến chân cô dường như đều được anh nhóm lên những đốm lửa, cuối cùng sức nóng đó làm tan chảy cả trái tim cô, kéo người ta vào trong giấc mơ ướt át.
Sau buổi trưa ánh nắng mặt trời nhuốm màu da cam, xuyên qua rèm cửa màu trắng chiếu vào phòng, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, độ ẩm trong phòng dần dần tăng lên, nhiệt độ ấm áp như mùa xuân, khiến đóa hoa nở rộ.
Cuối cùng, hết thảy mọi thứ đã kết thúc.
Quảng Dã ôm cô vào phòng tắm đặt cô trên bệ rửa mặt, dịu dàng hôn cô mãi không dứt, anh không kiềm được mà cất giọng trầm khàn nói với cô: "Anh yêu em."
Trái tim Tang Lê như được vuốt ve, cô nhìn anh chăm chú: "Quảng Dã, em cũng yêu anh."
Hai người thủ thỉ với nhau trong phòng tắm một lát, sau một lúc lâu Quảng Dã tắm xong bước ra khỏi phòng tắm trước để dọn dẹp lại phòng ngủ.
Anh dọn dẹp, sau đó tầm mắt của anh bỗng khựng lại.
Qua một lúc sau, Tang Lê mới bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi bên cạnh giường, cô đi tới lại bị anh kéo ngồi xuống, người đàn ông nắm chặt cằm cô hôn xuống, siết chặt cô trong vòng tay, giống như đang chất chứa cảm xúc nào đó.
Một lát sau anh dừng lại, Tang Lê hơi mơ màng: "Quảng Dã.."
Trong đôi mắt đen của người đàn ông chứa đầy cảm xúc, anh khẽ nói: "Anh thấy trên bàn em có đặt thứ gì đó"
Cô ngẩn người.
Anh hỏi: "Em phải trở lại nước Anh sao?"
Cô mím môi: "Em rất thích đoàn múa này, anh... anh nghĩ như thế nào?"
Quảng Dã cụp mi, im lặng hồi lâu, sau đó mới mở miệng: "Trước đó anh đã từng nói, em không cần phải quay đầu lại nhìn anh, chỉ cần em kiên định đi về mục tiêu của mình, anh sẽ dùng hết sức để đuổi kịp em, chỉ là.."
Anh nhìn cô: "Em phải nhớ rằng luôn có anh ở phía sau."
Chỉ cần, cô luôn nhớ đến anh là được rồi.
Quảng Dã cầm đôi tay mảnh khảnh của cô: "Anh muốn em theo đuổi giấc mơ của mình, cùng lắm thì sau này anh sẽ thường xuyên di chuyển qua lại giữa Anh và Vân Lăng, cũng không có gì khó, hiện tại giao thông rất thuận tiện, cho dù em ở đâu thì anh vẫn là bạn trai của em, biết chưa?"
Tang Lê nhẹ giọng nói: "Chỉ là yêu xa như vậy rất mệt mỏi."
"Mệt gì mà mệt, anh có thể chịu được."
"Nhưng mà em thấy mệt."
Thấy thái độ cô thế này, anh có hơi bối rối: "Anh đi tìm em..."
Cô buồn cười, mỉm cười nói: "Thế nên em không định đi Anh nữa, em sẽ ở lại Vân Lăng"
Quảng Dã kinh ngạc.
"Tuy đoàn mua đó rất tốt, nhưng so với việc tha hương nơi đất khách, em vẫn thích ở lại quê hương của mình hơn, hơn nữa em là một trong những người thành lập của Trừng Vũ, đây là tâm huyết của em, em còn muốn mở rộng Trừng Vũ, tiền độ trong nước chưa chắc đã kém hơn ở nước ngoài, còn có bà ngoại nữa, em xuất ngoại cũng khiến bà không yên tâm.
Tang Lê nhìn anh: "Điều quan trọng nhất là em không nỡ xa anh."
"Với em mà nói, ước mơ rất quan trọng, nhưng anh cũng quan trọng như thế, lúc trước cứ xem như là em rời đi vì ước mơ của mình đi, lúc này đây em không muốn khiến anh buồn lần nữa, anh kêu em phải kiên định đi về phía mục tiêu của mình, nhưng điều em nghĩ đến chính là hai ta sẽ cùng nhau hướng về phía mục tiêu của chúng ta, được không?"
Anh hơi sửng sốt, sau đó anh kéo cô ôm chặt vào lồng ngực: "Được."
Tang Lê cau mày: "Thật ra anh không nỡ để em đi, còn nói hay như vậy."
Quảng Dã bật cười, liếm môi: "Em vừa trở về, ông đây có thể bỏ được sao?"
Cô cũng nở nụ cười.
Cuối cùng, Quảng Dã tựa vào đầu giường, ôm cô vào lòng.
Tang Lê cứ thế lười biếng dựa vào anh mà đọc sách, hai người trò chuyện cả buổi, thời gian cứ thế trôi qua, vừa yên lặng vừa đẹp đẽ.
Chạng vạng, Dụ Niệm Niệm gửi tin nhắn vào nhóm tiểu đội Phất Nhanh: [Trời lạnh thế này nếu được ăn lẩu thì thật hạnh phúc mà, tối nay sáu người chúng ta đi ăn lẩu nhé?]
Nói đến việc ăn nhậu chơi bời, Nhiếp Văn là thành phần tích cực nhất: [Phải hẹn trước nha!]
Lữ Nguyệt: [Được được được, sáu người chúng ta đã lâu không ăn lẩu với nhau rồi. ]
Mọi người quyết định địa điểm xong @Tang Lê và Quảng Dã trong nhóm, Nhiếp Văn: [Đôi tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt kia ơi, tối nay có thể từ bỏ thế giới hai người, đi ra ngoài ăn tối cùng bốn người chúng tôi hay không? Chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh nếu có sự hiện diện của hai người. ]
Dụ Niệm Niệm: [Ha ha ha phiên dịch ra chính là nếu hai người không đến thì nhất định phải chết, bây giờ chúng tôi sẽ đi mua rồi đến tìm các cậu ăn uống. ]
Nhiếp Văn: [Nếu hai người bọn họ không đến thì cứ đá họ ra khỏi nhóm, mấy đôi yêu nhau thì ra ngoài cho tôi. ]
Trương Bác Dương: [Tôi muốn đá cậu.
Lữ Nguyệt: [Ha ha ha chiêu này được đó. ]
Nhiếp Văn: [... Tối nay các cậu đừng hòng ăn thịt, tôi sẽ ngoạm hết. ]
Trong nhóm mọi người nói cười rôm rả, Tang Lê cũng vào trả lời lại là có thể tham gia được, sau khi quyết định thời gian, sáu người hẹn gặp nhau tại nhà hàng lẩu.
Rời giường, Tang Lê và Quảng Dã đi thay quần áo, rồi sau đó xuống lầu.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, bên ngoài trời đã nhuốm đen, từng cơn gió lạnh thổi đến, rét đến thấu xương.
Đèn đường đã bật, tỏa ra vầng sáng ấm áp.
Tang Lê xoa xoa hai tay, thở ra một luồng khí trắng: "Lạnh quá..."
"Lại đây, đeo khăn quàng cổ vào."
Quảng Dã kéo cô đến trước mặt, mang khăn quàng cổ vào cho cô, giống như cái lần ở núi Hoài Đường vậy.
Hiện tại không phải chỉ là trong giấc mơ nữa, anh đã thực sự ở bên cạnh cô.
Tang Lê đưa mắt nhìn anh, lưu luyến không muốn dời mắt.
Mang khăn quàng cổ xong, bỗng nhiên Tang Lê nắm áo khoác của anh, kiễng mũi chân, khẽ hôn lên vành tai anh.
Ánh sáng chiếu xuống, bao phủ lên hai người họ.
Tang Lê nhìn chăm chú vào Quảng Dã, đôi mắt long lanh ánh nước, mở miệng: "Quảng Dã, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được không?"
Vào buổi chiều công bố thành tích thi đại học, cô cũng từng dựa vào lồng ngực anh, hỏi câu tương tự.
Đó là lần đầu tiên cô nhắc đến từ mãi mãi với anh, mà hiện giờ, bọn họ đã phá vỡ được rào cản, vượt qua thời gian, tiếp tục tình yêu của mình, thật sự có thể bên nhau vĩnh viễn.
Quảng Dã nghe thấy vậy, đưa tay ôm cô, giọng nói trầm khàn: "Không được đổi ý.
Sự ấm áp trên người anh đã xua tan cái rét lạnh, cô mỉm cười tựa vào vai anh: "Em nhất định sẽ không đổi ý.
Cuối cùng Quảng Dã nắm tay cô, đi về phía trước, Tang Lê nói cười với anh, mặt mày người đàn ông yêu chiều, bóng dáng hai người được bóng đèn chiếu vào tạo nên một cái bóng kéo thật dài.
Vầng trăng treo giữa trời cao, trong phòng ngủ trên tầng cao nhất, đầu giường có đặt một quyển sách Tang Lê vừa đọc khi nãy, là tuyển tập thơ của Hải Tử.
Quyển sách vẫn đang mở, vừa lúc lại là bài "Hoàng hôn mùa thư":
"Nguyện cho những đôi tình nhân sẽ trở thành quyến thuộc. Nguyện cho tình yêu kéo dài cả đời"
Hoặc là trái ngược lại
Vô cùng ngắn ngủi
Vội vàng lụi tàn
Nguyện cho từ nay về sau ta không cần nhắc tới nữa.
Thật là may mắn, kết quả của họ là loại phía trước.
Thế giới của Quảng Dã đã từng là một màu u ám, không có cả một giọt nước cũng chả có một ngọn cỏ nào, không có thứ gì mọc được cả.
Cho đến khi Tang Lê xuất hiện, băng tan tuyết rã, vạn vật hồi sinh, hết thảy mọi thứ mới có màu sắc.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |