← Ch.138 | Ch.140 → |
Thiều Tuyết Âm nghe được âm thanh ở đầu bên kia điện thoại, giống như đang thể hiện rõ hai người kia đang thân mật như thế nào.
Cho dù đó là ý của Quảng Dã hay là ý của Tang Lê, đều giống như giáng cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Nghe thấy Quảng Dã bảo vệ Tang Lê mà cảnh cáo mình, cô ta tức giận đến mức cắn chặt môi, rơi lệ.
Vì sao cô ta thích Quảng Dã nhiều năm như vậy, còn lấy lòng Phạm Mạn Chi nhiều năm, cuối cùng vẫn không thể gả vào nhà họ Quảng, Phạm Mạn Chi vẫn thỏa hiệp...
Thiều Tuyết Âm tức giận, không để ý tới thân phận mà gọi điện thoại cho Tống Thịnh Lan, đầu bên kia bắt máy: "Âm Âm?"
"Dì Tống, cháu nghe nói bà nội đồng ý chuyện Tang Lê và A Dã ở bên nhau sao dì?"
Ở đầu bên kia, Tống Thịnh Lan nghe được giọng nói nghẹn nước mắt của cô ta, đau lòng nói: "Đúng vậy, Lê Lê và Tiểu Dã đã tái hợp lại. Âm Âm, cháu cũng đừng đau khổ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được."
"Nhưng mà dì biết cháu thích A Dã mà, cháu cảm thấy bản thân không thua kém bất kỳ ai.."
"Âm Âm, cháu rất tốt, chỉ là thái độ của Tiểu Dã đối với cháu như vậy, cháu cũng đã sớm biết."
"Nhưng Tang Lê kia cuối cùng là hơn cháu ở chỗ nào? Cháu có chỗ nào thua cô ta chứ?"
"Chuyện tình cảm không thể lấy ra so sánh được. Hơn nữa, ở trong lòng chúng ta, Lê Lê cũng là một cô gái rất tốt. Dù sao thì dì và chú Quảng của cháu đều rất thích con bé. Âm Âm, chú dì cũng hy vọng cháu có thể gặp được người thích hợp hơn."
Thái độ của Tống Thịnh Lan cũng đã rất rõ ràng.
Sự kiêu ngạo trong lòng Thiều Tuyết Âm hoàn toàn bị đánh nát, cúp điện thoại, rơi lệ.
Ánh trăng đã lên cao, ánh đèn dần mờ đi trong màn đêm. Trong không gian, bóng đêm càng lan rộng ra.
Trên sàn nhà lớn, lúc tất cả yên tĩnh lại thì đã hơn chín giờ.
Tang Lê vốn đang ở trên tấm thảm ở phòng khách, lại bị Quảng Dã bế đến phòng tắm.
Cô tựa đầu vào vai của anh, hai má giống như quả đào bị hấp chín, không có sức lực, lẩm bẩm tức giận với anh: "Quảng Dã, em sẽ không bao giờ tin anh nữa...
Cổ họng anh phát ra tiếng cười, nghiêng đầu hôn lên chóp mũi đỏ bừng lấm tấm mồ hôi của cô: "Còn làm nổi không? Hay là làm thêm mười phút nữa nhé?"
"Vốn dĩ không có lần thứ hai.."
Không phải người này nói mấy năm nay không có bạn gái sao, không giống loại người không có kinh nghiệm chút nào...
Vốn là nghĩ đến việc cô vẫn chưa ăn cơm tối, Quảng Dã mới khống chế thời gian.
Sau đó, Tang Lê mặc áo sơ mi màu xám tro của anh, nói muốn đi đến phòng bếp để nấu ăn. Dáng người yểu điệu của cô nửa ẩn nửa hiện, hai chân thon dài trắng nõn, trên người vẫn còn vài dấu tay, vừa nhìn liền biết mới xảy ra cái gì, chọc cho người ta đỏ mắt.
Rồi sau đó, Quảng Dã đè cô lên tủ lạnh.
Từ phòng bếp đến phòng khách, ánh sáng và bóng tối đan xen lộn xộn. Tiếng anh nỉ non than thở ở bên tai, Tang Lê giống như một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua bão táp trên mặt biển, say mê đến mức quên cả thời gian, cùng anh sa đọa.
Bước vào phòng tắm, Quảng Dã đặt Tang Lê vào bồn tắm, dòng nước ấm áp phủ đến ngực, xương cốt giãn ra, nụ hôn lưu luyến của anh rơi xuống, ôm cô vào trong ngực mà vuốt ve.
Quảng Dã nhớ tới lần đó ở trang viên suối nước nóng, cô vô tình đi vào bể tắm nước nóng cá nhân của anh.
Cảnh đẹp lúc ấy khiến cho Quảng Dã cảm thấy khô nóng rối loạn, căn bản không còn tâm tư để xử lý công việc.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, bây giờ cô đang ngồi đối diện trong vòng tay anh, thân mật hơn gấp trăm lần.
Tang Lê bị hôn đến mức đầu căng ra, trái tim của cô giống như sắp nhũn ra vì bị tình yêu dâng trào, chỉ chứa đầy hình bóng của anh.
Tắm rửa xong, anh bế cô trở về phòng ngủ. Anh mặc quần áo, Tang Lê nhìn thấy thân thể trần trụi của anh, tỉ lệ bả vai và eo bụng hoàn mỹ, bọt nước chảy qua từng khối cơ bắp của anh.
Lúc nãy anh vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thô bạo và hoang dã, cuối cùng còn cắn đầu vai của cô, vẻ mặt bực bội vì phải đè nén khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Bộ dạng này của anh chỉ xuất hiện khi ở trước mặt cô.
Anh mặc xong quần áo, lại giúp cô mặc váy ngủ: "Có đói bụng không?"
"Đói..."
Ban đầu anh muốn để cô ăn cơm ba bữa như bình thường, nhưng đêm nay thực sự quá phóng túng, anh xoa đầu cô: "Bây giờ anh sẽ đi nấu."
Tang Lê dọn dẹp phòng xong, đi ra ngoài muốn hỗ trợ anh, nhưng Quảng Dã không cho, cô đành nhàn nhã mà nhìn anh xuống bếp vì cô.
Tay nghề nấu ăn của Quảng Dã cũng bình thường, không phải quá tốt, nhưng cũng biết làm.
Trước kia, mỗi năm đến núi Sam Cẩm chơi với anh em nhà họ Giản, bọn họ đều sẽ dạy anh nấu cơm.
Cuối cùng, anh nấu hai bát mì, hai người ngồi trước bàn ăn.
Tang Lê ngước mắt lên, nhìn về phía Quảng Dã ở phía đối diện.
Cô nghĩ đến cái gì đó, giọng mềm mại trêu chọc: "Quảng Dã, anh còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên khi học trung học phổ thông không? Lúc ấy, em ăn cơm ở nhà nhưng không bao giờ nhìn thấy anh. Dì Tống bảo anh về nhà ăn cơm với em, anh còn nói là không muốn ăn cơm cùng nhau."
Nhớ lại chuyện cũ, anh cười: "Ngay từ đầu anh thực sự cảm thấy rất phiền, anh không muốn em giám sát anh"
"Em không thèm giám sát anh đâu. Hơn nữa, em cũng không muốn ăn cơm với anh. Lúc nào anh cũng mang gương mặt lạnh lùng, ngồi đối diện lại khiến cho người khác có áp lực rất lớn, hại em ăn cơm mà không có mùi vị gì cả."
Quảng Dã cong môi, cười bất lực: "Chán ghét ông đây như vậy sao?"
"Lúc đầu anh thực sự khiến người khác phải chán ghét."
"Sau đó không phải là yêu còn không hết sao?"
Người này còn rất kiêu ngạo, Tang Lê hạ khóe môi xuống: "Ngay từ đầu là anh bảo em nước sông không phạm nước giếng. Anh hẳn là phải cảm ơn em vì đã rộng lượng, nếu mà em bụng dạ hẹp hòi thì hiện tại anh chính là kẻ thù của em, cái đó gọi là cái gì nhỉ, đúng rồi, truy thê hỏa táng tràng"
Quảng Dã cong môi nhìn cô: "Vậy khi nào thì em trở thành vợ anh?"
Người này...
Cô cúi đầu xuống che đi khuôn mặt ửng đỏ của mình, không để ý tới anh nữa, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó: "Đúng rồi, lúc nãy anh gọi điện thoại cho Thiều Tuyết Âm như vậy... sẽ không có việc gì chứ?"
"Có chuyện gì được chứ?"
"Thật ra cô ta thích anh rất lâu rồi"
"Anh cũng đã từ chối rất nhiều lần."
Cho dù là thái độ thường ngày đối với cô ta, hay là lúc Phạm Mạn Chi tác hợp thì anh cũng đã chính thức từ chối. Anh đã nói rõ ý của mình, chỉ có Tang Lê là ngoại lệ của anh, ngoại trừ cô ra, không thể là người nào khác.
Tang Lê cũng không nói gì thêm về điều này nữa, cô nhìn về phía anh: "Quảng Dã, ngày mai để em nấu cơm đi."
"Hȧ?"
"Em muốn mua thêm chút đồ tốt bồi bổ cho anh."
Quảng Dã buông đũa, ngước mắt nhìn lên: "Sức lực của anh không đủ sao? Em không hài lòng hả?"
Mặt cô như muốn nổ tung, thẹn thùng lẩm bẩm: "Không có, là do em sợ anh quá mệt mỏi, muốn bồi bổ thêm một chút..."
Quảng Dã nhếch khóe môi lên: "Sao cũng được, tùy em, dù sao bồi bổ cho anh có hiệu quả hay không, em nhất định có thể nhận thấy được."
Tang Lê có chút chịu không nổi: "..."
Sao cô lại có cảm giác bản thân đang tự đào hố cho mình nhỉ?
Sau khi ăn xong, Tang Lê đi rửa mặt, lúc đi ra thì nhìn thấy Quảng Dã đã ở thư phòng xử lý công việc.
Tầm mắt của anh dừng trên màn hình máy tính, mắt đen như giếng cổ không có gợn sóng, đốt ngón tay thon dài.
Đôi bàn tay hiện tại đang bấm bàn phím, vừa rồi còn nổi cả gân xanh, ấn chặt cổ tay cô ở trên đệm, cảm giác tương phản không quá rõ ràng.
Đàn ông gợi cảm nhất là khi nghiêm túc làm việc, những lời này một chút cũng không sai.
Đáy mắt Tang Lê chứa đầy ý cười. Cô đi vào, dựa vào một bên bàn, Quảng Dã ngẩng lên nhìn cô: "Sao vậy?"
"Không có gì, em chỉ tùy tiện nhìn anh làm việc thôi."
Cô mặc một chiếc váy ngủ có dây đeo màu trắng, tóc đen như thác nước lười biếng trải dài, gương mặt hơi ửng hồng, giống như là một quả đào nhỏ vừa mới nhú.
Quảng Dã kéo cô lên trên đùi, giọng nói khàn khàn: "Em không muốn để cho anh nghiêm túc làm việc có đúng không?"
Tim cô đập như trống: "Là do anh dễ phân tâm, không có liên quan tới em."
"Em như vậy thì sao mà anh có thể không phân tâm được chứ?"
Cô mỉm cười: "Vậy thì em nên rời đi thì hơn, lỡ đâu công việc của anh bị em làm ảnh hưởng thì phải làm sao bây giờ?"
Anh nhìn dáng vẻ cố tình trêu chọc của cô, anh cảm thấy cái kia của bản thân sắp thức dậy rồi, cắn tai cô: "Lại nghịch ngợm nữa à?"
"Thật sự không muốn làm phiền anh nữa..."
Cô sợ thư phòng cũng sẽ trở thành chiến trường nên muốn rời đi, nhưng Quảng Dã lại cố định eo cô, ôm lấy dáng người nhỏ xinh của cô vào trong ngực: "Ngồi đi, em đi rồi thì ông đây còn không có tâm tư để làm việc hơn."
Quảng Dã cũng không làm gì nữa, tiếp tục gõ bàn phím, tấm lưng của Tang Lê dán vào lồng ngực của anh: "Em có thể xem không?"
"Vì sao lại không thể?"
"Em sợ có bí mật thương nghiệp..."
Anh cười: "Em còn dám làm chuyện xấu sao?"
Tang Lê mỉm cười nhìn máy tính, phát hiện anh đang gõ mã code.
Cô đã từng tự học qua một chút sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hiện tại cô hoàn toàn xem không hiểu.
Trong lòng trống rỗng, cô bĩu môi: "Quảng Dã, nếu lúc ấy em có thể đến đại học Vân Lăng học khoa công nghệ máy tính, nói không chừng bây giờ đã có thể cùng anh gây dựng sự nghiệp rồi"
Tang Lê từng có thành tích nổi bật khối khoa học tự nhiên ở Giang Vọng.
Cho dù đến đại học Vân Lăng, có khả năng cũng là người xuất sắc trong khoa công nghệ máy tính.
Tang Lê rũ mắt, lẩm bẩm: "Có đôi khi em suy nghĩ, chúng ta sống ở vòng tròn khác nhau, em không thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp, cũng không thể nói chuyện với anh, có khi nào anh sẽ cảm thấy nhàm chán khi chúng ta ở bên nhau không..."
Cô vừa dứt lời, Quảng Dã liền hôn lên môi cô, mang theo sự trừng phạt, hung hăng đoạt lấy hơi thở của cô.
Tang Lê bị hôn đến mức trái tim đập thình thịch. Một lúc lâu sau, anh dừng lại, gương mặt nặng nề: "Tang Lê, đầu em chứa cái gì vậy, tại sao trong khoảng thời gian ngắn có thể suy nghĩ lung tung thành như vậy được chứ?"
"A..."
Quảng Dã có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, đau lòng dỗ dành cô: "Tuy em không đến đại học Vân Lăng nhưng hiện tại em vẫn rất giỏi, không phải sao? Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ thêm nữa, anh cũng sẽ tiếc nuối vì em không thể cùng anh đi đến đại học Vân Lăng. Nhưng thứ em yêu thích nhất là nhảy múa, từ nhỏ dì Tang cũng đã bồi dưỡng em trong việc nhảy múa. Hiện tại em cũng đã thực hiện được giấc mơ của mình, không lẽ anh còn không vui vẻ hơn hay sao?"
Anh hôn lên mặt cô: "Sự nghiệp của chúng ta không cùng một vòng tròn thì như thế nào chứ. Chúng ta đang yêu đương, không phải đang nói chuyện làm ăn, sao có thể cảm thấy không thú vị được. Thứ anh muốn không phải là người đồng hành trong sự nghiệp, mà chính là Tang Lê."
Chỉ cần bọn họ yêu nhau, chỉ cần cô là chính mình ở trước mặt anh thì anh đã thỏa mãn rồi.
Tang Lê nghe vậy, cảm động đến mức chóp mũi đau xót, nhẹ nhàng gật đầu.
Quảng Dã hạ giọng cười: "Hơn nữa, anh cho em cảm giác bản thân thấy nhàm chán lúc nào chứ?"
Đối với sự thăm dò của cô, anh cảm thấy vô cùng hứng thú.
Anh hôn một cái vào mặt cô: "Đợi đến cuối tuần này anh sẽ kể cho em nghe về những chuyện anh đang làm ở Vân Chiêm. Em cũng kể chuyện của Trừng Vũ cho anh nghe, thế nào?"
Cô cong mi, gật đầu: "Được."
Anh nhớ lại một chuyện: "Anh đã mua vé đi thành phố Lâm Thạch cho em rồi."
← Ch. 138 | Ch. 140 → |