← Ch.132 | Ch.134 → |
Tang Lê nghe xong, vô cùng ngạc nhiên: "Sao anh...
"Tại sao khi vừa xảy ra chuyện em không nói cho anh biết? Em xem anh là gì hả? Anh là bạn trai của em, anh không thể cùng em giải quyết được sao? Em nói chia tay là chia tay, bây giờ quay lại cũng không thèm giải thích, nếu không phải anh tình cờ nghe được thì em còn muốn giấu anh đến bao giờ?"
Quảng Dã vừa tức vừa đau lòng: "Em có biết lúc em nói chưa bao giờ thích anh, em nói là chỉ cảm động với anh, trong lòng anh khó chịu đến mức nào không?"
Anh dùng lòng bàn tay xoa đầu cô, vùi mặt vào cổ cô: "Sao em lại ngốc như vậy chứ? Rõ ràng em anh biết anh không quan tâm đến những chuyện như gia thế, bối cảnh, người thừa kế tập đoàn, những điều này quan trọng với em sao?"
Nghe từng câu hỏi đau lòng của anh, trong mắt Tang Lê đầy chua xót, nước mắt trào ra, cô nức nở: "Quảng Dã, em xin lỗi..."
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định chọn đối xử với Quảng Dã bằng phương thức làm hai người tổn thương nhất, nhưng cô đã đánh giá thấp tình cảm của mình.
Cô khóc nức nở: "Quảng Dã, bà nội anh nói, điều anh cần không đơn giản chỉ là người anh thích, mà còn là người có thể đứng bên cạnh anh, em biết là em không đủ tốt."
Cô muốn ở bên anh, nhưng lúc đó cô không đủ năng lực phản bác lại Phạm Mạn Chi, cũng không ai có thể giúp cô cả...
Cô ôm anh, rơi nước mắt: "Em vốn cho rằng... cho rằng em rời đi, anh sẽ quên em rất nhanh, anh sẽ gặp được người anh thích hơn..."
"Ở đâu ra người thích hơn chứ?"
Quảng Dã lau nước mắt cho Tang Lê, giọng nói khàn khàn: "Không bao giờ có đâu.."
Ngoại trừ cô, anh sẽ không bao giờ yêu ai nữa.
Quảng Dã hôn cô, không mạnh mẽ kịch liệt như bình thường, mà lại vô cùng dịu dàng.
Không lẫn lộn bất cứ tình cảm thừa thãi nào, chỉ có tình yêu đơn giản.
Trải qua sáu năm chia ly đau khổ, gỡ bỏ tất cả hiểu lầm và khúc mắc, những khổ tâm khó nói của cô và những tổn thương, giằng xé của anh, quay lại từ đầu, hai trái tim không còn trở ngại nào từ từ gắn kết với nhau.
Cảm giác được trọn vẹn tình yêu của anh, những ngón tay của Tang Lê nắm lấy cổ áo anh, nhắm chặt mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nụ hôn hoà quyện với nước mắt mặn chát lan ra giữa môi và răng.
Hồi lâu sau anh mới từ từ dừng lại, ôm cô vào lòng, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh đau lòng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.
Anh bế cô lên ngồi bên cạnh giường rồi ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô vào lòng, anh vuốt mái tóc dài của cô, đau lòng dỗ dành cô: "Đừng khóc."
Tang Lê vùi mặt vào cổ anh, Quảng Dã khàn giọng hỏi: "Nói cho anh biết năm đó đã xảy ra những chuyện gì được không?"
Những tủi thân cô phải chịu, anh đều muốn nghe cô nói, không muốn để cô chịu đựng một mình nữa.
Tang Lê chầm chậm kể với anh về chuyện năm đó, những lời Phạm Mạn Chi nói lúc đó, cả những đấu tranh nội tâm của cô, những bức bối từ đáy lòng cô, bây giờ cuối cùng cũng được nói với anh.
Quảng Dã nghe cô nói, thật khó tưởng tượng tâm trạng lúc đó của cô khi phải đối mặt với chuyện này, trái tim anh như bị đóng đinh vào.
"Lúc đó dì Lục Lệ về quê tìm bà ngoại, muốn bà ngoại thuyết phục em, bà ngoại cảm thấy em và anh không có hy vọng ở bên nhau, cho nên cũng thuyết phục em buông tay, sau đó em ở Đài Thông làm thủ tục ra nước ngoài, họ sắp xếp cho em đi càng sớm càng tốt, không cho em có cơ hội gặp anh.."
Tang Lê nói, những năm qua có biết bao đêm cô mơ thấy được quay về bên Quảng Dã, nước mắt chua xót chảy xuống, đều muốn bất chấp tất cả chạy đến trước mặt anh, nói với anh tất cả sự thật.
Nhưng cô đã nói nhiều lời khó nghe như vậy, cùng với thời gian chầm chậm trôi đi, thời gian họ xa nhau càng ngày càng dài, cô càng ngày càng mất dần tự tin, cô cảm thấy anh nhất định đã từ từ quên cô rồi, cho dù chưa quên thì đối với cô cũng chỉ có hận.
"Sau khi bắt đầu nhập học đại học hơn một tháng, lần cuối cùng anh gọi điện thoại cho em, hỏi em đã từng thích anh chưa, em không dám cho anh hy vọng, chỉ có thể nói là chưa từng, lúc đó anh nói thà rằng chưa từng quen biết em, em nghĩ anh nhất định sẽ không thích em nữa..."
Quảng Dã đau lòng hôn chân mày cô, giọng nói khàn khàn: "Đó là những lời lúc tức giận thôi, cũng là nói dối."
Hôm đó, cô nói cô chưa từng thích anh, anh nói thà rằng chưa từng quen biết cô, họ đều nói ra những lời lừa mình dối người.
Mắt Tang Lê chua xót: "Quảng Dã, ngay từ đầu em đã muốn đấu tranh, em không muốn buông bỏ tình cảm của chúng ta, nhưng em không có quyền lựa chọn, cũng không đủ sức phản kháng."
Quảng Dã nhìn cô: "Anh là sức mạnh lớn nhất của em, dù có chuyện gì xảy ra, dù có nghe bất cứ ai nói gì, em chỉ cần nhớ đến anh, những thứ khác không cần quan tâm.
Không cần quan tâm người khác, chỉ cần quan tâm anh.
Quảng Dã lau nước mắt cho cô: "Thật ra là lỗi của anh, là anh không sớm nhận ra những ngày đó tâm trạng của em rất bất ổn, nếu như anh đi Đài Thông cùng em, hoặc có thể kiên quyết hơn, có lẽ kết quả đã không như vậy rồi."
Tang Lê lắc đầu: "Không phải lỗi của anh, lúc đó anh không biết gì cả."
"Em nhìn xem em đã làm gì với bản thân mình đi, bệnh dạ dày của em chính là do tác dụng phụ của thuốc trầm cảm đúng không?"
Tang Lê sửng sốt: "Làm sao anh biết."
"Anh nhìn thấy túi thuốc của em rồi đi hỏi bạn bè của em, nếu không em vẫn còn muốn giấu anh." Giọng nói anh nóng bỏng như rượu trắng: "Em có nghĩ nếu như em ở nước ngoài xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao đây?"
Tang Lê nắm lấy tay anh, trong mũi chua xót: "Anh đừng lo lắng nữa, bây giờ em không sao cả.."
"Lúc đó bắt đầu dùng thuốc, có phải là vì anh không?"
Lúc cô vừa về nước, thái độ của anh với cô rất tệ, khiến cô lại có cảm giác chán nản, anh cảm thấy áy náy vuốt ve má cô: "Tang Lê, sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh, không được giấu anh nữa, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?"
"Được.."
Lần này cô về nước, nếu đã quyết định đến bên anh, cô cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đánh cược tất cả, cũng không đắn đo và sợ sệt nữa.
Tang Lê xoa mũi, cố nén nước mắt: "Cho nên làm sao anh biết được những chuyện này, là ai nói với anh."
"Là do anh nghe được."
Quảng Dã kể lại với Tang Lê, Tang Lê sửng sốt: "Anh và bà nội đã cãi nhau sao..."
"Em cảm thấy anh có thể không giận sao? Đến ba mẹ anh cũng muốn em rời đi, họ đã tôn trọng anh chưa?"
"Quảng Dã, anh đừng trách chú và dì, họ cũng có nói giúp em, hơn nữa mấy năm nay ở nước ngoài dì cũng chăm sóc em, lúc đầu họ có thể đón em đến Vân Lăng học, em đã biết ơn lắm rồi."
Tang Lê giải thích thay cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, cô nhẹ nhàng vỗ về Quảng Dã: "Vốn dĩ em muốn sau khi về nước sẽ tìm cơ hội nói với anh, không ngờ anh đã biết trước rồi, nếu như anh mãi mãi không biết, có phải anh vẫn còn oán hận em không?"
"Nếu thật sự anh mãi mãi không biết những chuyện này, em cảm thấy có công bằng với anh không?"
Quảng Dã bất đắc dĩ nhếch môi: "Hơn nữa hận hay không quan trọng sao? Chỉ cần em quay đầu lại, ông đây vẫn sẽ giang tay ra với em, ông đây vẫn còn muốn ở bên em."
Tang Lê cau mày: "Em gặp phải một kẻ ngốc rồi."
Anh cong môi cười nhéo eo cô, cô mỉm cười, vùi mặt vào cổ anh.
Trong không gian tràn ngập tình cảm, hai người trò chuyện rất lâu.
Đến gần hai giờ sáng, Quảng Dã nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt cô, anh để cô ngủ, Tang Lê miễn cưỡng nắm tay anh, anh cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh cô.
Tang Lê nhìn vào mắt anh: "Quảng Dã, sáu năm trước có lần anh đến Luân Đôn tìm em, dì Lục Lệ ở cạnh em nên em không thể đi gặp anh, vẫn may là bây giờ anh vẫn đang ở đây với em."
Quảng Dã xoa đầu cô: "Anh từng đến Luân Đôn thăm em."
"Hả? Khi nào vậy? Sao em không biết... ?"
"Mỗi năm anh đều đến vài lần, đương nhiên không để em nhìn thấy, có lúc em đang ở trường học, có lúc em đang biểu diễn..."
Sau khi vào đại học, Quảng Dã từ từ biết được trường Tang Lê đang học, thông qua tìm hiểu cũng biết được chút tin tức của cô.
Tang Lê kinh ngạc: "Sáu năm qua anh vẫn luôn chú ý đến em sao..."
"Không kiềm chế được."
Quảng Dã gạt những sợi tóc rơi trên mặt cô: "Sau khi em về nước anh rất muốn gặp em, lại không muốn chủ động tìm em, nên tối hôm đó ở buổi diễn thương mại nhà hát lớn Vân Lăng, anh đã cố tình đi qua khảo sát."
Hoá ra những lần tình cờ gặp gỡ mà cô không đề phòng, đều là những cuộc hội ngộ mà anh lên kế hoạch từ lâu.
Cô nhẹ nhàng cười: "Vậy mà lúc đó anh còn giả vờ không nhìn thấy em. Lần thứ hai ở trang viên suối nước nóng là trùng hợp sao?"
"Trương Bác Dương đã nói trước với anh là em sẽ đến, nếu như anh không muốn gặp em thì anh sẽ đến sao?"
Muốn gặp cô nhưng vừa thấy cô lại tỏ ra lạnh lùng, người này thật xấu xa mà.
Tang Lê cong đôi môi đỏ mọng lên, cô hừ một tiếng: "Quảng Dã, anh mà kiêu ngạo hơn chút nữa thì sẽ không bắt được em rồi."
Anh bắt lấy cô, hôn cô bảy tám lần, Quảng Dã cười hỏi: "Đã bắt được chưa?"
Tang Lê nhướng mày: "Ừm, sau này không trốn được nữa rồi"
Lần này, cũng là cả đời.
Đôi môi mỏng của Quảng Dã dán lại gần, nhìn thẳng vào cô: "Cho nên sáu năm nay em vẫn luôn yêu anh, đúng không?"
"Ừm, em vẫn luôn yêu anh."
Đôi mắt của cô dịu dàng như nước nhìn anh: "Những lời em nói vào ngày sinh nhật mười tám tuổi đều là thật, đến hôm nay, sau này đều không thay đổi."
Chàng trai trong những năm tháng thanh xuân đã khiến cô kinh ngạc, gặp được anh, từ đó về sau, cô cũng không thể yêu ai khác được nữa.
Đời này chỉ cần có anh, cô không còn nguyện vọng nào khác nữa.
Từ đêm đen đến ngày mới.
Hôm sau, sắc trời đẹp lên, bên ngoài ánh mặt trời mênh mông chiếu xuống.
Hơn tám giờ sáng, Tang Lê đã ngủ được một giấc thật sâu, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Xoay người lại, cô mở mắt ra, không thấy người bên cạnh, cô hốt hoảng ngồi dậy, nhìn cửa phòng tắm mở ra, Quảng Dã đã tắm rửa xong bước ra.
Dáng người anh cao gần mét chín, thân hình săn chắc cân đối, lúc này anh quấn khăn tắm ngang hông, để lộ nửa thân trên với bờ vai rộng và vòng eo săn chắc, từng múi cơ bụng lộ rõ, từng giọt nước trên bụng anh trượt xuống, còn phong độ hơn lúc học cấp ba.
Hôm kia lúc uống rượu cô cũng đã nhìn thấy, chỉ nhìn dây nịt quanh thắt lưng cô cũng cảm nhận rõ ràng được sự mạnh mẽ của anh.
Cô nhìn lại thân hình mảnh mai trắng trẻo của mình, vì nhảy múa nên bụng và eo săn chắc, nhưng cũng càng mềm mại dẻo dai hơn, so với vóc dáng và làn da của anh càng có sự tương phản rõ ràng, chính sự khác biệt đó làm cơn sóng tình trong lòng cả hai dâng trào.
Anh nhìn thấy cô, tiến lại gần: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Không buồn ngủ nữa..."
Anh ngồi bên giường, ôm cô lại, tay cô bám vào bả vai anh, má hơi hồng lên, lại không nhịn được nhìn chằm chằm anh.
Quảng Dã cong môi: "Ánh mắt này là có ý gì đây?""
Ánh mắt cô như đang miêu tả khuôn mặt anh, cô cười lên lộ ra lúm đồng tiền: "Sợ đây chỉ là mơ, phải nhìn để xác nhận thật kỹ."
Anh giữ cằm cô lại, hôn đến mức cô mặt đỏ tía tai: "Bây giờ đã đủ chân thật chưa?"
Cô xấu hổ, lại nghe anh thì thầm: "Hay là vẫn muốn chân thật hơn nữa, có muốn thử không?"
Tang Lê ngẩn ngơ một chút, bắt gặp đôi mắt đang dậy sóng của anh, cô lập tức đẩy anh ra, cổ tay bị anh giữ chặt lại, mặt cô đỏ ửng.
"Bây... bây giờ không được..."
"Vậy lúc nào mới được?"
"..."
Anh thật là...
Cô chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Quảng Dã cười thầm.
Tang Lê đi vào nhà tắm, đóng cửa lại, cả khuôn mặt cô đỏ như trái hồng vì bị anh trêu chọc.
Đương nhiên là cô hiểu anh muốn gì.
Những năm học cấp ba ở bên cạnh nhau, trên người Quảng Dã có nhiệt huyết cháy bỏng của tuổi trẻ, cô lúc ấy tuổi trẻ nhút nhát đã cảm thấy mình không chống cự được, giờ đây anh càng quyến rũ hơn vài phần, khí chất càng nam tính mạnh mẽ hơn, cảm giác đặc biệt đó lại gia tăng, khiến cô không biết có thể chịu đựng đến khi nào.
Nhưng họ đã xa cách sáu năm, tình yêu càng mãnh liệt hơn, giờ đây cuối cùng lại được ở bên nhau, anh muốn, đương nhiên cô cũng không nhịn được càng muốn thân mật hơn.
Nhưng hai ngày nay kỳ sinh lý của cô đến rồi, cô chỉ có thể thành thật thôi, Tang Lê xoa xoa hai má, xả nước để rửa trôi đi sự ngại ngùng.
Từ nhà tắm bước ra, đồ ăn sáng mà Quảng Dã gọi đã được đưa đến rồi, cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh ôm cô vào lòng, Tang Lê nghiêng người nhìn bên tai trái anh, nhỏ giọng hỏi: "Quảng Dã, tai anh bây giờ sao rồi.."
Quảng Dã nhẹ nhàng nhắm mắt: "Vẫn như vậy, không sao cả."
"Bây giờ vẫn chưa thể chữa được sao?"
"Lúc đó bị thương quá nặng, rất khó chữa trị." Anh nhìn cô: "Em không thích sao?"
"Không có đâu.."
Cô nhỏ nhẹ nói: "Chữa được hay không không quan trọng, em đều thích."
Anh xoa đầu cô, sau đó mở đồ ăn sáng: "Sau này phải bắt đầu quản lý việc ăn uống của em, phải nuôi em cho tốt, xem em còn gầy trơ xương nữa không"
Tang Lê mím môi: "Em nhảy múa mà vóc dáng như vậy là rất tốt đó..."
"Tốt cái rắm, lúc ông đây ôm đau lòng muốn chết"
Cô cười, anh hỏi cô hôm nay có bận gì không, cô nói không, anh hỏi cô có muốn anh đổi vé lại không: "Ở Luân Đôn cùng em thêm hai ngày nữa nhé? Chúng ta cùng nhau đi dạo."
"Sếp lớn như anh mà cũng rảnh rỗi vậy sao?"
"Sếp lớn thì cũng phải yêu đương mà?"
Tang Lê cười toe toét: "Vậy em dẫn anh đi thăm trường học, vừa hay để anh hiểu được cuộc sống của em ở nước ngoài."
"Được."
← Ch. 132 | Ch. 134 → |