← Ch.118 | Ch.120 → |
Tang Lê ngây người, trong lúc nhất thời không hiểu: "Gì cơ.."
Quảng Dã nhìn Quý Hoài ở đằng trước đã đi vào trong, anh ta nhìn về phía bên này của anh, dường như đang lo lắng gì đó.
Tay Quảng Dã đặt trên vô lăng, rũ mắt xuống, khuôn mặt anh lại khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ, không nói gì, khởi động xe.
Trong đầu Tang Lê vẫn đang suy nghĩ, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại...
Vừa rồi người mà anh ám chỉ cô lưu luyến là Quý Hoài sao?
Quảng Dã... Là đang ghen sao...
Tang Lê hơi rung động, nhưng lại vội vàng dập tắt suy nghĩ đó.
Quên đi, chắc có lẽ anh chỉ thuận miệng trêu chọc cô mà thôi, cô vẫn nên đừng tự mình đa tình nữa...
Sợ xấu hổ nên cô cũng không mở miệng giải thích, chiếc Lamborghini rời khỏi công viên Sáng Tạo, trong thùng xe rất yên tĩnh, bầu không khí trong không gian kín dường như đang nóng lên. Tang Lê nhớ tới thời điểm sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cũng từng ngồi trên xe do anh lái.
Lúc ấy anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho cô, khi chờ đèn xanh đèn đỏ, anh lại quay sang chọc ghẹo cô, sờ đầu cô, khiến cô bật cười, cưng chiều cô giống như cô là một đứa trẻ vậy. Hiện tại, bọn họ đã không còn như xưa nữa.
Tang Lê khế quay đầu nhìn Quảng Dã, khuôn mặt anh bao trùm bởi sự lạnh lùng, ngũ quan càng sắc nét hơn so với trước kia, làn da người đàn ông không trắng mà là màu lúa mạch khỏe mạnh càng làm anh toát ra vẻ bướng bỉnh, hai bàn tay to rộng nắm chặt vô lăng, gân xanh lộ rất rõ.
Đôi tay của Quảng Dã có sức mạnh như thế nào, Tang Lê đã từng cảm nhận qua
Chỉ cần một tay anh đã có thể ôm cô và squat cả trăm cái một cách thoải mái, thời điểm anh ôm cô vào trong lồng ngực, lòng bàn tay anh ôm eo cô rất chặt, khiến cô giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra được, sức mạnh của anh áp chế cô hoàn toàn, khiến lần nào cô cũng không thể thoát được.
Rất nhiều fan trên mạng đều nói, mong ước của bọn họ chính là có một vòng eo thon và nhỏ nhắn như của Tang Lê.
Nhưng không có ai biết rằng nơi đó đã từng bị một người ôm lấy, đêm khuya và rạng sáng ở phòng chiếu phim, hoặc trong phòng ngủ của chàng trai, cô bị Quảng Dã đè trên thảm hôn sâu, tay anh đã lưu lại dấu vết trên vòng eo của cô, lại bị anh tạo ra những ấn ký màu đỏ thẫm.
Quảng Dã có tinh lực dư thừa, mãnh liệt hơn so với người bình thường.
Có vài lần suýt chút nữa là họ đã vượt rào.
Nếu lúc đó bọn họ không tách ra, Tang Lê đoán chừng sau khi lên đại học không bao lâu cô sẽ không chịu được nữa mà đầu hàng, bị anh ăn sạch sẽ vào bụng...
Tang Lê đè nén ánh mắt của mình lại, bỗng nhiên di động cô vang lên, cúi đầu nhìn thấy là Sài Hoằng gọi tới, cô nghe máy: "Có chuyện gì vậy?"
"Tang Lê, cuối tuần tôi và đội trưởng muốn đến Vân Chiêm để bàn bạc chuyện biểu diễn, thứ hai cô có rảnh không, đi cùng chúng tôi đi, tôi sẽ sắp xếp cho Quý Hoài chỉ đạo việc tập luyện"
Cô sửng sốt: "Không phải các anh đã bàn bạc xong rồi sao?"
Sài Hoằng khẽ mỉm cười: "Cô là nữ diễn viên chính của Trừng Vũ, tự mình ra mắt chắc chắn là tốt hơn, hơn nữa không phải cô và ông chủ của Vân Chiêm từng là bạn học sao, lỡ như ngày mai cô gặp được anh ta trong công ty, còn có thể chào hỏi rồi này nọ, như thế càng khiến chúng ta có vẻ thân thiết hơn, có tài nguyên thì nên biết cách sử dụng chứ."
Còn chào hỏi, hiện tại anh còn đang ngồi cạnh cô đây này...
Tang Lê nắm chặt di động đang áp bên tai lại, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, nói một cách mơ hồ: "Để nói sau đi, nếu rảnh thì được."
Tắt điện thoại, Tang Lê khẽ vuốt di động, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau một lúc lâu cô làm như tùy ý hỏi: "Quảng Dã, bên cậu bắt đầu tuyển chọn người chịu trách nhiệm biểu diễn cho đêm đầu tiên của lễ hội nghệ thuật Nguyệt Lãng Thủy Trấn vào thứ hai đúng không?"
Vài giây sau, người đàn ông thờ ơ trả lời: "Không rõ lắm."
Sao lại không rõ được chứ...
Cô khẽ ở một tiếng, lẩm bẩm thăm dò: "Vậy cậu có biết, lần này bên cậu có yêu cầu gì đối với buổi biểu diễn không?"
"Nếu không tôi giúp cô đi cửa sau?"
Cô ngây người: "À, không cần đâu, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Anh lạnh lùng liếc cô một cái.
Ánh mắt như đang nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, cô còn tin là thật sao."
Tang Lê: "..."
Sao người này lại như vậy chứ.
Quảng Dã không nói nữa, rõ ràng là có ý để cô tự đi bàn chuyện, Tang Lê cũng không hỏi lại, dù sao cô cũng không muốn nhờ anh.
Cả quãng đường hầu như hai người không nói gì.
Hình như tâm trạng của Quảng Dã không tốt, không chủ động nói chuyện với cô nữa, sau đó, vì mấy ngày này quá mệt nhọc nên Tang Lê không kiềm được mà nhắm hai mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô vang lên giọng nói lạnh lùng: "Cô dự định ngủ ở trên xe bao lâu nữa.
Tang Lê bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy xe đã đậu trong gara rồi.
Cô nhận ra đây là gara của nhà họ Quảng, hơi sửng sốt, cô không ngờ là đã đến nơi rồi...
Cửa xe bên cạnh được mở ra, Quảng Dã xuống xe, cô cũng vội vàng xuống xe theo.
Cô đi đến cốp xe lấy mấy món đồ ra, Tang Lê đi theo phía sau Quảng Dã, xuyên qua sân trước tiến vào huyền quan.
Quản gia vẫn là dì Triệu, lúc trước dì ấy rất thích cô bé Tang Lê này, gặp lại cô sau nhiều năm, dì ấy lập tức tiến lên nghênh đón: "Cô Tang Lê..."
Tang Lê nhìn thấy người quen, cô mỉm cười chào hỏi, sau đó bên trong phòng khách vang lên tiếng nói của Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan: "Ồ, cuối cùng hai đứa đã về rồi."
Tang Lê đi vào phòng khách, nhìn thấy bọn họ cô chào hỏi rồi hỏi thăm sức khỏe của hai người họ, Tống Thịnh Lan vui mừng ôm cô: "Lê Lê, dì rất nhớ cháu."
Tang Lê mỉm cười: "Dì Tống, cháu cũng rất nhớ dì..."
Năm ngoái, vợ chồng Quảng Minh Huy xuất ngoại thì gặp Tang Lê, nhưng sáu năm nay bọn họ cũng ít gặp mặt nhau.
Tống Thịnh Lan xem Tang Lê như con gái mình, bà khẽ xoa đầu cô nói: "Lê Lê, hiện tại cháu đã trưởng thành rồi, càng ngày càng đẹp ra, lúc trước dì còn xem cháu múa trên mạng, cháu múa rất đẹp."
Tang Lê cười, Tống Thịnh Lan kéo tay cô đi đến số pha ngồi xuống, nhìn về phía Quảng Dã, không nhịn được cười nói: "Dì chỉ sợ Tiểu Dã mặc kệ cháu, không ngờ hôm nay nó vẫn đến đón cháu đó nhỉ?"
Tang Lê: "Dạ..."
"Vừa lúc nó rời khỏi công ty nên dì kêu nó đi đón cháu, công ty của nó và studio của cháu chỉ cách nhau hai con phố."
Tang Lê đưa mắt nhìn về phía Quảng Dã, cô xấu hổ nói: "Dạ, studio của cháu nằm ở chỗ khá xa trong công viên Sáng Tạo nên tìm cũng hơi khó ạ."
"Không sao, bên đó nó cũng quen thuộc, không có khó gì đâu"
Quảng Dã: "Đúng là rất khó tìm."
"..."
"..."
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ nhìn Quảng Dã: "Đúng rồi, Lê Lê, vậy hiện tại cháu đang ở đâu?"
"Cháu đang ở khu vực phía đông thành phố ạ."
"Ái chà, vậy đường cháu đi làm xa lắm nhỉ? Hiện tại cháu không có bằng lái, vậy đi taxi cũng mất bốn mươi phút rồi?"
"Dạ, cho nên nếu hôm nào bận quá thì cháu ở lại studio luôn ạ."
"Tiểu Dã có một căn hộ ở gần công viên Sáng Tạo, lâu lâu khi cần cháu có thể qua bên chỗ nó, thuận tiện hơn nhiều, con nói đúng không Tiểu Dã?"
Quảng Dã: "Không tiện, căn hộ của con nhỏ lắm"
"..."
Hai trăm mét vuông mà con còn chê nhỏ?
Anh vẫn giống như khi Tang Lê vừa đến nhà họ, Tống Thịnh Lan cũng kêu anh chăm sóc cho Tang Lê nhưng anh lại không thèm nể mặt bà ấy.
Quảng Minh Huy cố nhịn cười: "Bỏ đi, không tiện cũng không sao, cũng không nên làm phiền Tiểu Dã, đến lúc đó Lê Lê tìm mấy người bạn trong vũ đoàn, cùng thuê một căn hộ bên cạnh công viên Sáng Tạo, giống như lúc cháu ở bên Anh vậy, như thế cũng rất tốt"
Tang Lê: "Da."
Quảng Dã liếc nhìn chỗ khác, sau đó anh đứng dậy đi lên lầu.
Tống Thịnh Lan khẽ cười, tiếp tục tán gẫu với Tang Lê, một lúc sau, quản gia đi tới thông báo đã chuẩn bị cơm xong, ba người đi vào phòng ăn, một lúc lâu sau Quảng Dã mới từ trên lầu đi xuống. -
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, anh lại ngồi ở đối diện cô.
Cảnh tượng tương đồng, nhưng đã sáu năm trôi qua, so với lần đầu quen biết nhau họ đã bớt đi sự lo lắng và lạ lẫm, nhưng hiện tại lại thêm mấy phần xa cách.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh của quá khứ, cô cụp mắt, đáy lòng cảm thấy hơi xót xa.
Ngày xưa trong lúc ăn cơm, chuyện họ hay nói với nhau chính là việc học hành và thành tích, bấy giờ lại biến thành chuyện công việc và sự nghiệp.
Tống Thịnh Lan hỏi thăm tình hình gần đây của Tang Lê: "Lê Lê, hiện tại cháu làm việc ở vũ đoàn có bận rộn lắm không? Bình thường các cháu có hay biểu diễn không?"
"Dạ cũng khá tốt ạ, lần này cháu trở về là do có mấy buổi biểu diễn, chúng cháu cũng dự định là mở lớp dạy, bình thường cháu hay phụ trách việc hướng dẫn tập luyện ạ."
"Có thể làm công việc mà mình thích nhất chính là một điều hạnh phúc, nếu mẹ cháu biết hiện tại cháu trưởng thành như vậy chắc chắn sẽ thấy rất vui mừng." Tống Thịnh Lan hỏi: "Vậy cháu có dự định về nước định cư không?"
Tang Lê lén nhìn về phía đối diện một cái, vẻ mặt hơi khựng lại, cô khẽ nói: "Cháu còn chưa suy nghĩ xong... Nó còn phụ thuộc vào lịch làm việc của cháu nữa."
Lời này của cô có nghĩa là có thể cô sẽ rời đi.
Quảng Dã rũ mi im lặng ăn cơm, đôi mắt lạnh như băng.
Tống Thịnh Lan: "Dì cứ nghĩ lần này cháu trở về Vân Lăng sẽ không rời đi nữa chứ, dù sao trong khoảng thời gian này cháu nhớ thường xuyên đến đây ăn cơm, nếu rảnh rỗi có thể đến văn phòng của dì chơi, tập đoàn Sang Huy cách chỗ làm việc của cháu cũng không xa."
Tang Lê gật đầu.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |