← Ch.065 | Ch.067 → |
Tang Lê nghe được lời này, có những suy nghĩ không tên ở trong lòng lặng lẽ xuất hiện như những mầm non nhỏ nhú ra khỏi mặt đất, cô đưa mắt nhìn sang một bên, nghĩ rằng những gì cần giải thích cô đã nói xong rồi, cô im lặng một lúc rồi hơi nhếch miệng lên để lộ lúm đồng tiền rồi nói: "Bây giờ mọi người trong lớp đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa tôi cũng sẽ không để bản thân bị người khác bắt nạt mà không phản kháng lại như trước kia nữa đâu."
"Ừ, vậy là tốt, tối thứ hai suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi."
"..."
Lời nói trong miệng như bị chặn lại, cuối cùng cô thở dài nói: "Tôi không nghĩ là Tô Bạch Tình lại ghét tôi đến như vậy, lúc trước còn nghĩ rằng cậu ta là người rất tốt."
Quang Dã nghe cô nói rồi nâng mắt lên nhìn bầu trời đang tối dần bên ngoài cửa sổ: "Đừng bao giờ nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, cuộc sống xung quanh luôn luôn tồn tại những mặt bẩn mà cậu chưa nhìn rõ thôi."
Tang Lê hơi nhíu mi, mơ hồ nói: "Tôi biết rồi."
Dù ánh mặt trời có hiền hữu thì vẫn có những góc khuất mà nó không thể chiếu đến được.
Cô hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi vào ánh sáng còn sót lại trên bầu trời tối tăm, giọng nói nhẹ nhàng như gió:
"Nhưng mà mẹ tôi từng nói rằng phải giống như con đom đóm sống trong đêm đen, chớ nên sợ hãi bóng tối mà phải luôn nỗ lực để tỏa sáng."
Cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Cho nên dù thế giới này còn nhiều điều xấu xa thì tôi tin rằng càng có nhiều ấm áp và tốt đẹp để xua tan chúng."
...
Hai người ở trong phòng tập nhảy câu được câu không trò chuyện một lúc.
7 giờ tối, quản gia vào đây thông báo là giáo viên dạy kèm tại nhà đã đến rồi.
Không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, Tang Lê đi ra khỏi phòng tập nhảy, anh cũng đi theo phía sau cô.
Đến phòng học, hai người gặp mặt với giáo viên, cô ấy tên là Vu Thanh, mặc một chiếc váy dài liền thân, nhìn qua khoảng ba bốn mươi tuổi, trên mặt đeo kính nhìn vừa lịch sự vừa trang nhã, dạy môn ngữ văn.
"Chào hai em, cô tên là Vu Thanh, sau này sẽ dạy kèm môn ngữ văn cho hai em."
Sau khi Vu Thanh vừa cười vừa tự giới thiệu xong thì Tang Lê nhanh chóng tự nói tên rồi quay đầu nhìn về phía Quang Dã, anh vẫn trưng ra vẻ mặt cà lơ phất phơ như cũ, đến khi nhìn thấy ánh mắt của cô mới mở miệng nói: "Quang Dã."
Trước đó Tống Thịnh Lan đã nói với Vu Thanh tình hình cụ thể của hai người, cô ấy đã hiểu phần nào tính cách và thái độ của vị thiếu gia này nên đã chuẩn bị tâm lý trước, không để bưng lắm, còn mỉm cười trò chuyện với họ: "Đến đây nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau một chút."
Quản gia bê nước trà, trái cây và điểm tâm vào phòng, Vu Thanh nói là muốn tìm hiểu tình hình học tập ngữ văn của mỗi người trước, Tang Lê và Quang Dã ngồi ở một bên đối diện với Vu Thanh.
"Cho cô xem bài thi kiểm tra chất lượng của các em nhé?"
Tang Lê lấy bài thi trong cặp sách ra, Vu Thanh nhận lấy rồi lật xem, đôi mắt sáng lên: "Lần này em có thể thi được một trăm ba mươi điểm là rất giỏi rồi Tang Lê, với thành tích như này của em thì cô nghĩ không nhất thiết phải học thêm làm gì, kết quả không tồi đâu."
Tang Lê xấu hổ lắc đầu: "Thành tích của phần văn học hiện đại và thơ cổ của em không ổn định ạ, có khi được điểm rất thấp."
"Chỉ có hai phần này thôi đúng không, bình thường khi làm em cảm thấy khó ở điểm nào?"
"Có khả năng là em chưa tổng hợp được kiến thức ạ..."
Tang Lê và Vu Thanh thảo luận với nhau, mười phút sau, Vu Thanh đã hiểu rõ tình trạng học tập của Tang Lê, cũng đề ra một phương án học tập nhằm cải thiện vấn đề hiện tại của cô: "Chúng ta sẽ tập trung vào việc cải thiện và củng cố điểm yếu của em trước đã, tạm thời định ra kế hoạch như vậy, còn Quảng Dã em đưa bài thi..."
Tang Lê cùng Vu Thanh nhìn qua thì thấy Quảng Dã dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại, có vẻ đã ngủ say rồi.
Hai người: "..."
Tang Lê xấu hổ gọi anh: "Quảng Dã..."
Khi cô thúc khuỷu tay vào người anh, anh liền tỉnh lại và mở mắt ra, Vu Thanh nhìn thấy cũng chỉ cười cười, không hề tức giận nói: "Không sao cả, lớp 12 học hành rất vất vả, Quảng Dã, em đưa cô xem bài kiểm tra giữa học kỳ trước?"
Anh xoa sau cổ nói: "Em không có bài thi ở đây."
"Em để ở trường học rồi."
Vũ Thanh hiểu rõ: "Em không cầm về nhà đúng không, vậy em có muốn xem bài thi của Tang Lê rồi nói cho cô nghe kết quả của em không?"
"Không cần xem đâu cô, rất đơn giản."
"Hả?"
"Tất cả đều bỏ trống."
"..."
Tang Lê: Cậu còn thấy rất tự hào đúng không...
Vũ Thanh cười gượng hai tiếng: "Xem ra Quang Dã có rất nhiều chỗ cần cải thiện cho môn ngữ văn, nhưng không sao, tất cả vẫn còn kịp, môn ngữ văn thật ra không khó hiểu, chỉ cần dành thời gian chăm chỉ học hành, cô tin rằng em sẽ đạt được điểm cao, em có lòng tin không?"
Quang Dã xoay bút, lười biếng gật đầu: "Em cũng nghĩ thế."
"Chỉ quan trọng là không có kiến thức căn bản."
"..."
Xem ra cuộc nói chuyện này khó có thể tiếp tục được nữa.
Tang Lê không thèm quan tâm đến anh nữa, ánh mắt quay về bài thi của mình tiếp tục làm nốt.
Vu Thanh ngồi vào bên cạnh Quảng Dã, đưa cho anh đại cương ôn tập môn ngữ văn, muốn giải thích cho anh chi tiết hơn nhưng mọi việc không thuận lợi cho lắm trong cuộc nói chuyện đứt quãng.
Nhưng mà anh đồng ý ngồi ở đây đã là một việc lạ rồi, bình thường thì anh chưa bao giờ nghe giảng trong tiết ngữ văn ở trường.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà hơn 9 giờ rồi.
Khi buổi học gần kết thúc, Tống Thịnh Lan đi vào, bà ấy vừa về đến nhà đã đi vào hỏi thăm tình hình học tập của hai người.
Lúc Tống Thịnh Lan nói chuyện với Vu Thanh thì điện thoại di động đặt trên bàn của Quảng Dã vang lên thông báo.
Anh cầm lên thì nhìn thấy.
Chỉ có ba chữ: [Đã giải quyết. ]
Anh tắt màn hình di động, đôi mắt màu đen hẹp dài như vực sâu thăm thẳm.
Một lúc sau, Vu Thanh giao bài tập xong rồi rời đi, Tống Thịnh Lan hỏi han quan tâm hai người vài câu sau rồi đi xuống tầng ba.
Bà ấy vừa ngồi xuống bàn làm việc trong thư phòng định xử lý nốt công việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bà ấy đáp lại, cửa mở ra, là Quảng Dã.
Tống Thịnh Lan ngạc nhiên: "Làm sao vậy, con còn có việc gì à?"
Anh đi vào phòng rồi ngồi ở trên bàn, đặt một cái USB lên mặt bàn của bà ấy: "Đây là video giám sát lúc chiều hôm nay ở trường học, mẹ nhìn xem đi."
"Theo dõi gì vậy..."
Tống Thịnh Lan hơi nghi ngờ, cầm vào máy tính, nhìn thấy trong hình ảnh giám sát là Trạm Thiến Tuyết và Tô Bạch Tĩnh đang cãi nhau ở bên ngoài hành lang lớp 12A8.
Những lời nói về Tang Lê đã được camera ghi lại rõ ràng.
Tống Thịnh Lan vô cùng kinh ngạc: "Tại sao những cô gái này lại có ý xấu với Tang Lê như vậy, còn muốn gây phiền phức cho con bé?"
"Mẹ có thể giải quyết chuyện này không?"
Tống Thịnh Lan nhìn vào mắt của anh, thấy anh đã đứng lên, đôi mắt trực tiếp nhìn vào bà ấy, trong lời nói to rõ thái độ của anh: "Nếu bên trường học không thể giải quyết, thì có thể dùng cách khác để giải quyết chuyện này không phải sao."
Quảng Dã đút tay vào túi quần, xoay người đi ra ngoài thì nghe được Tống Thịnh Lan trả lời: "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này."
Bước chân của anh dừng lại một chút rồi đi ra khỏi phòng, Tống Thịnh Lan nhìn lại video giám sát, đáy mắt dần hiện lên vẻ lạnh lùng.
Buổi tối Tang Lê ở phòng học làm xong bài tập rồi quay lại phòng mình rửa mặt.
Ngày hôm sau là thứ bảy, cần học thêm nhiều môn học.
Vào buổi sáng, nửa tiếng sau khi gia sư đến Quảng Dã mới lững thững đi vào phòng học, trên khuôn mặt còn đượm vẻ buồn ngủ, trông dáng vẻ giống như vừa mới tỉnh dậy.
Tang Lê học một mình trước, một tiếng sau mới đến lượt Quảng Dã học bài, cô liền sang phòng bên cạnh làm bài tập, trong phòng cách âm rất tốt, nên không hề ảnh hưởng gì đến cô cả.
Thỉnh thoảng, cô nhìn qua cửa kính thấy anh vẫn là bộ dáng thờ ơ không tập trung gì hết, chắc hẳn gia sư cũng thấy đau đầu muốn chết.
Buổi sáng học xong hai môn, buổi chiều đến lượt Tang Lê cảm thấy đau đầu với môn tiếng Anh, không ngờ Tống Thịnh Lan đã mời tới một giáo viên người nước ngoài, chuyên môn giúp cô điều chỉnh lại cách phát âm.
Cô và Quảng Dã cùng học lớp phát âm, khi nghe Quảng Dã tùy ý nói một câu tiếng Anh, trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt...
Anh có giọng Anh chuẩn, lưu loát và tự nhiên đến không ngờ, hơn nữa giọng nói lại trầm thấp từ tính, đặc biệt dễ nghe.
Sao người này nói tiếng Anh chuẩn như vậy??
Giờ phút này Tang Lê cảm thấy thua kém vô cùng, so sánh ra thì thấy cách phát âm của cô chẳng giống như nói tiếng Anh chút nào.
May mà giáo viên không hề chê cười cô, còn luôn cổ vũ cô, dần dần cô lấy lại bình tĩnh còn tin tự đọc to hơn, phát âm cũng được sửa lại từng chút một.
Sau buổi học, Tang Lê đã học được khá nhiều, gia sư nói nền tảng của cô không tệ, chỉ cần mạnh dạn và chăm chỉ ôn tập một cách khoa học và đúng trọng tâm thì nhất định sẽ nhanh chóng tiến bộ.
Sau khi kết thúc giờ học, Tang Lê đang thu dọn bài làm thì nghe thấy Quảng Dã tùy ý hỏi gia sư: "Cô có thể cho em mượn phần sách vở hay đề cương ôn tập ở lớp được không?"
Giáo viên vội vàng nói chờ cô ấy về xem lại nội dung một lượt rồi sẽ đưa cho hai người.
Tang Lê thấy hơi ngạc nhiên.
Anh vốn không thích nghe giảng, vậy cần cái này để làm gì...
Sau khi giờ học tiếng Anh kết thúc lại bắt đầu một tiết học khác.
Từ sáng sớm đến đêm khuya, khi toàn bộ chương trình học thêm kết thúc thì cũng đã 9 giờ tối.
Cuối cùng cũng đã xong.
Trải qua một ngày này, Tang Lê cảm giác đầu óc cô đã quá tải, tuy rằng học được nhiều kiến thức phong phú, nhưng cũng làm cô mệt muốn chết rồi.
Lê thân mình mệt mỏi về phòng, Tang Lê ở phòng nghỉ ngơi một lát rồi thay quần áo đi lên tầng 4.
Cô không còn sức để học nhưng còn sức để nhảy.
Lúc này, nhảy là cách giải tỏa căng thẳng và thư giãn tuyệt vời nhất với cô.
Bấy giờ cô đã có phòng tập nhảy của riêng mình, cô luôn muốn ngâm mình trong đó cả ngày, lúc này đã có thời gian rảnh rỗi, tất nhiên là muốn nhanh chóng đi tập nhảy rồi.
Đi đến tầng 4, khi đi ngang qua phòng học, cô phát hiện bên trong phòng có ánh đèn sáng.
Cô hỏi ngó vào bên trong nhìn một chút thì thấy Quang Dã đang ngồi viết lách gì đó trong phòng.
Tạm thời để nghi ngờ ở trong lòng, cô đi vào phòng tập nhảy.
Trước tiên là khởi động cơ thể một chút, sau đó tự tập luyện một bài nhảy mới, trong không gian rộng rãi và khép kín như vậy, cô cảm thấy tự do và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cuối cùng luyện tập đến khi hết sức mới dừng lại, cô đi xem điện thoại thì thấy đã gần 11 giờ rồi.
Nghỉ một lúc cô mới đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng học, cô nhìn thấy quản gia đang ở bên trong.
Cô đi vào phòng, quản gia nhìn thấy cô thì mỉm cười cùng cô chào hỏi, cầm lấy túi tài liệu trong suốt ở trên bàn, thuận miệng nói: "Tiểu Dã bảo bác ngày mai gửi mấy thứ này đi nhưng bác sợ mai ra ngoài sẽ quên nên giờ muốn cầm đi luôn."
Tang Lê nhìn về túi tài liệu, phát hiện bên trong là nội dung giáo viên đã dạy kèm và sách vở do Quang Dã tự viết tay bổ sung thêm vào, cô không khỏi thắc mắc: "Gửi ra ngoài ạ?"
"Đúng vậy, Tiểu Dã thường xuyên bảo bác gửi những sách vở này đến những vùng núi nghèo khó."
Cô ngơ ngác hỏi thêm: "Đã gửi được bao lâu rồi ạ?"
"Bắt đầu từ khi học cấp 2."
Lâu như vậy...
Quản gia rời đi rồi Tang Lê cũng lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Tắm rửa xong, cô nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ lại những việc xảy ra hôm nay, vòng một vòng cuối cùng hiện ra hình ảnh túi tài liệu trong suốt kia.
Thì ra anh sao chép lại những nội dung này là để gửi đến vùng núi, nhưng vì lí do gì...
Vì cái gì lại muốn làm như vậy, những tài liệu này là muốn gửi cho ai...
Suy nghĩ lung tung một hồi thì bình tĩnh lại, Tang Lê bỗng nhiên nhận ra gần đây cô rất hay quan tâm đến những việc liên quan đến Quang Dã.
Cô trở mình, nửa gương mặt vùi vào gối đầu, bất buộc bản thân không nghĩ thêm gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |