← Ch.008 | Ch.010 → |
Đôi lông mày của Hoàng Lão Tà nhíu lại thành hình chữ bát: "Kêu gì mà kêu, đã lớp 12 rồi có biết hay không, năm nay các em phải làm kiểm tra nhiều hơn nữa! Trước tiên, tôi nói một chút là thành thích của bài kiểm tra này sẽ được dùng làm căn cứ để tuyển chọn thành viên cho lớp Hỏa Tiễn môn toán của học kỳ này."
Sau lớp mười một, các khoa đều có lớp Hỏa Tiễn và lớp Bổ Túc, sử dụng thời gian rảnh rỗi để giúp học sinh phát huy điểm mạnh và bù đắp điểm yếu của học sinh, lớp Hỏa Tiễn của môn toán là nơi mà những học sinh giỏi hướng đến, nó có thể giúp tăng cao thành tích hơn nữa, rất nhiều người đều muốn vào lớp đó, mức độ cạnh tranh cũng rất kịch liệt.
Phía dưới nghe thấy đều rất kích động, Hoàng Lão Tà nói: "Chẳng qua yêu cầu của lớp Hỏa Tiễn rất nghiêm ngặt, lần này mỗi lớp chỉ chọn hai người, cũng có nghĩa là chỉ chọn hai người đứng đầu."
Mọi người than thở: "Chỉ có hai suất, không cần đoán cũng biết là ai, chắc chắn là lớp trưởng và Bạch Tình rồi, chúng ta không có cơ hội nào đâu."
Tô Bạch Tình học môn toán rất giỏi, lớp mười một đã từng tham gia lớp Hỏa Tiễn một năm, nghe bạn học xì xào, trong mắt cô ta hiện lên ý cười: "Các cậu đừng nói nữa, làm bài cho tốt đi."
Đề bài được phát xuống, Tang Lê chưa kịp lo lắng đã nhanh chóng cầm bút viết như bay....
Kim đồng hồ không ngừng chuyển động. Tới gần hết tiết hai, Dụ Niệm Niệm cảm thấy muốn điên rồi, cố gắng lắm mới làm xong bài.
Cô ấy buông bút xuống, nhìn thấy Tang Lê vẫn đang viết, cô ấy lại thấy lo lắng, lại nhìn trang giấy đã được viết chi chít của cô, hình như cô đã viết rất nhiều.
Hả?
Hết tiết, Tang Lê vừa vặn ngừng bút.
Thời tiết rất nóng, cô cố gắng tập trung tinh thần để làm xong bài kiểm tra cũng chưa kịp kiểm tra lại bài.
Sau khi nộp bài lên, Hoàng Lão Tà rời khỏi lớp học, Tang Lê đang muốn nghỉ ngơi một chút, trên bục giảng lại truyền đến âm thanh của lớp trưởng Lư Hạ Dương: "Mọi người im lặng một chút, có thông báo..."
Mọi người nhìn cậu ấy, Lư Hạ Dương nói: "Chờ vào tiết ba, ở sân thể dục có tổ chức đại hội động viên cho học sinh lớp 12, hiện tại mọi người có thể đến đó, chọn chỗ ngồi theo số thứ tự, hôm nay chủ nhiệm lớp không có mặt, mọi người nhớ tự giác."
Phía dưới liền vang lên tiếng hoan hô, Lư Hạ Dương nở nụ cười vô tình: "Đừng vui mừng quá sớm, môn hóa chuyển qua tiết bốn."
Phía dưới lại vang lên tiếng than thở khắp nơi.
Tang Lê dự định nghỉ ngơi, nghe thế thì đành phải xốc lại tinh thần, đi cùng với Dụ Niệm Niệm.
Hai người đi ra khỏi lớp học, Dụ Niệm Niệm tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Khó khăn lắm tiết bốn mới được tự học mà giờ lại thành ra thế này, không cần đoán cũng biết đại hội động viên gì đó là để cổ vũ tinh thần thôi, chắc chắn lại phải nghe Lâm Giáo Đầu nói nữa rồi."
Tang Lê: "Lâm Giáo Đầu là ai?"
"Chính là Lâm Kiện đó, mỗi ngày đều phải nghe thầy ấy lải nhải, nghe nhiều đến nỗi lỗ tai tớ muốn đóng kén luôn."
Tang Lê nhớ lại, chính là thầy chủ nhiệm giáo vụ trông hơi giống ông già Happy...
Tới sân thể dục, vốn dĩ là sân bóng rổ trống trải, bây giờ đã được xếp đầy ghế dựa.
Vì chỗ ngồi dựa theo số thứ tự, Tang Lê là học sinh chuyển lớp nên có số cuối cùng là số 43, cô và Dụ Niệm Niệm đành phải tách nhau ra.
Tang Lê đi một mình, phát hiện có hai nữ sinh cùng ngồi ở hàng cuối cùng, khi cô đang thắc mắc, một giọng nữ vang lên: "Lớp chúng ta thiếu hai cái ghế dựa, trước tiên cậu tạm đứng ở phía sau đi, chắc là sắp xếp người đi lấy rồi."
Tang Lê quay đầu, nhìn thấy đối phương chính là Tô Bạch Tình, cô đáp lại một tiếng, vừa chuyển mắt đã thấy Quảng Dã đi về phía này.
Tang Lê khẽ giật mình, Tô Bạch Tình nhìn thấy Quảng Dã đi đến, khẽ cong môi: "Quảng Dã, ghế dựa của lớp chúng ta không đủ, lớp trưởng đã kêu người đi lấy rồi, cậu chịu khó tạm đứng ở sau một lát, hay là để tớ đưa ghế dựa của tớ cho cậu trước nhé?"
Tang Lê:? Thì ra anh là số 42 ở phía trước cô...
Ý cười trên khuôn mặt Quảng Dã tự nhiên trở nên hung dữ hơn, chỉ thờ ơ nói: "Không cần."
Tô Bạch Tình thu lại nụ cười: "Vậy được, cậu tạm đứng một lát trước..."
Sau đó Tô Bạch Tình rời đi, Quảng Dã đứng phía sau Tang Lê cách cô một mét.
Tang Lê khẽ mím môi, không nhìn anh.
Quảng Dã ở chỗ nào, chỗ đó chính là tiêu điểm, rất nhanh đã có người để ý thấy anh đang đứng, có vài nam sinh thậm chí có cả nữ sinh đều biểu hiện muốn đưa ghế dựa của mình cho anh, nhưng mà anh không quan tâm, anh không muốn lấy của bất cứ ai.
Rất nhanh, sân thể dục đã đầy người.
Sau khi toàn bộ các lớp đến đủ, đoàn trưởng khối lớp 12 đi lên bục phát biểu: "Xin chào các thầy cô và các bạn học, chúc mọi người có một buổi chiều vui vẻ, hôm nay, chúng ta tổ chức đại hội động viên cho khối 12..."
Đại hội bắt đầu, ghế dựa vẫn chưa được đưa đến.
Tang Lê đứng ở hàng cuối của lớp, mặc dù có tầm nhìn tuyệt vời, nhưng lại giống như một tên ngốc bị phạt đứng vậy, xấu hổ không thể giải thích được.
Cũng may không phải chỉ có một mình cô là không có chỗ ngồi, hàng cuối của mấy lớp khác cũng có người đang đứng.
Ánh mặt trời bên ngoài nhẫn tâm chiếu vào vị trí của cô, đoàn trưởng khối 12 đang phát biểu, cô quay đầu nhìn Quảng Dã đi về phía sau, dựa người vào bức tường có bóng râm của khán đài đổ xuống, đeo một cái tai nghe, lướt điện thoại di động.
Chỗ kia vừa vặn không bị mặt trời chiếu tới.
Phía trước có giáo viên bắt đầu chụp ảnh, Tang Lê thấy giáo viên đang đến gần, hơi do dự, nhẹ giọng gọi Quảng Dã: "Này, giáo viên muốn chụp ảnh..."
Nhưng mà Quàng Dã chỉ cúi đầu nhìn di động, không để ý đến cô, thật sự rất lạnh lùng.
Người này... Tang Lê xấu hổ, xoay người không thèm quan tâm nữa.
Quên đi, đoán chắc cũng không ai thèm quan tâm anh đứng ở đâu đâu, dù sao anh có thể đến là không tệ rồi.
Tang Lê không dám di chuyển, chỉ thành thật đứng tại chỗ.
Giờ phút này ánh nắng chiếu lên người Tang Lê, vốn buổi chiều đã nóng nực hơi khó chịu rồi giờ cô lại càng thấy không thoải mái hơn, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi rồi.
Đoàn trưởng khối đang nói trên bục, Lư Hạ Dương ở hàng ghế đầu đang cầm một bản thảo chuẩn bị phát biểu, cậu ấy cong eo đi ra phía sau để sắp xếp, nhìn thấy Tang Lê đang đứng thì sửng sốt hỏi: "Bọn họ chưa lấy ghế dựa tới sao?"
Tang Lê lắc đầu, Lư Hạ Dương quay đầu nhìn Quảng Dã đang quang minh chính đại chơi di động ở phía sau, kiềm nén sự không vui trong mắt lại, không nói gì.
Tang Lê đang muốn hỏi cậu ấy khi nào thì có ghế dựa, vì thật sự là cô đang cảm thấy hơi khó chịu, nhưng mà Lư Hạ Dương lại nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ rồi, cậu ấy nói với cô một cách ôn hòa: "Tớ sắp lên phát biểu rồi, hiện giờ phải đến hậu đài để chuẩn bị, chờ tớ phát biểu xong lại lấy ghế dựa cho cậu được không?"
Tang Lê gật đầu, không hỏi nữa: "Được..."
Sau khi Lư Hạ Dương rời đi, Tang Lê lại tiếp tục đứng.
Lúc này Nguyên Lỗi ở lớp bên cạnh lại đưa ghế dựa cho cái người đứng phía sau cô: "Anh Dã, cậu vẫn chưa có ghế dựa à? Cậu ngồi đi, bên lớp chúng tôi vẫn còn dư ghế."
Nam sinh đưa ghế xong thì rời đi, Tang Lê nghe đoàn trưởng khối diễn thuyết, cô cảm thấy càng lúc càng chóng mặt hơn.
Cô không chịu được nữa, khẽ cúi người xuống, bỗng nhiên một cái ghế dựa được đá từ phía sau tới...
Mặt đất phát ra tiếng két két, ghế dựa đụng vào chân của cô.
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Quảng Dã thờ ơ nhìn thẳng vào mắt cô, cầm gói thuốc lá và bật lửa, quay người đi ra ngoài.
Đi ra khỏi sân thể dục, Quảng Dã đã biến mất khỏi tầm nhìn, Tang Lê ngây người.
Tại sao người này lại đưa ghế cho cô...
Chắc hẳn đơn giản là do anh không định ở lại, cho nên mới tùy tiện đá ghế cho cô rồi...
Tang Lê mơ màng thu tầm mắt, đành phải ngồi xuống ghế trước, cảm giác choáng vàng dần dần giảm bớt.
Cơ thể thoải mái hơn một chút, Lư Hạ Dương trên sân khấu cũng vừa diễn thuyết xong.
Sau khi xuống sân khấu, cậu ấy cầm một chiếc ghế tới, nhưng lại phát hiện Tang Lê đã có ghế ngồi rồi: "Có ghế rồi à?"
Tang Lê còn chưa trả lời, cậu ấy đã chú ý tới sắc mặt của cô, mày nhăn lại: "Tang Lê, mặt cậu bị sao mà đỏ vậy? Khó chịu ở đâu à?"
"Không có gì đâu, có thể là do bị cảm nắng một chút thôi..."
Lư Hạ Dương vội vàng hỏi thăm tình trạng của cô, Tang Lê tỏ vẻ không có gì nghiêm trọng, sau khi nghỉ ngơi đã đỡ hơn nhiều rồi."Nếu khó chịu thì để tớ đưa cậu đến phòng y tế, đừng ráng nhịn."
Tang Lê khẽ đáp lại, Lư Hạ Dương quét mắt nhìn xung quanh: "Quảng Dã đâu?"
Tang Lê còn chưa mở miệng nói gì, Lư Hạ Dương đã đoán được, bất đắc dĩ: "Chắc là lại đi mất rồi, hay thật."
Nam sinh không nói thêm gì nữa mà rời đi, Tang Lê nhìn lối ra sân thể dục trống không, cuối cùng đành đè nén tâm tư, quay lại nhìn lên sân khấu.
.....
...
..
Sau bài phát biểu của các lãnh đạo, đại hội động viên kéo dài bốn mươi phút đã hạ màn hoàn hảo.
Tan cuộc trở lại lớp, Dụ Niệm Niệm vốn ghét bỏ cái kiểu bơm máu gà này, nay lại phấn chấn vạch ra kế hoạch học tập cuối tuần, vả mặt vèo vèo.
Tang Lê ngồi vào chỗ của mình, sau khi uống xong một cốc nước lớn, cơ thể cô cơ bản đã ổn rồi.
Đến tiết thứ tư của lớp, hàng ghế phía sau cô vẫn trống không.
Có lẽ không định trở lại rồi.
Chạng vạng lúc tan học, Tang Lê ngồi xe về nhà, quản gia nói bữa tối vẫn cần một chút thời gian nữa, Tang Lê không vội vàng đi làm bài tập luôn, mà ra vườn hoa sau nhà đi dạo.
Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng nơi chân trời thiêu đốt từng góc nhỏ, nhuộm đỏ tầm nhìn.
Tang Lê đi ra ngoài, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên giàu có với mái tóc xoăn màu nâu đang dắt con chó samoyed, đi ra từ cửa sau của biệt thự.
Con samoyed béo tròn như loài heo trắng, lúc nhìn thấy Tang Lê thì thè lưỡi về phía cô, tựa như đang mỉm cười, Tang Lê chưa từng thấy con chó nào đáng yêu như vậy, mặt mày không nhịn được mà cong lên.
Người phụ nữ trung niên nở nụ cười xinh đẹp với Tang Lê: "Nháo Nháo rất thích cháu, trông đuôi nó lắc vui vẻ chưa kìa."
Tang Lê ngẩn người nhìn bà ấy, người phụ nữ cười giải thích: "Cô bé, chắc là cháu vẫn chưa biết dì đúng không? Dì cũng sống ở tiểu khu này."
Trước đây, Tống Thịnh Lan từng tình cờ nhắc đến bà Lâm hiền hậu, thích nuôi chó sống ở bên cạnh, bà ấy cũng là bạn bè thân thiết với nhà bọn họ: "Dì Tống đã từng kể với cháu rồi, dì là dì Lâm ạ?"
"Đúng vậy, mấy hôm trước dì đi ngang qua từng thấy cháu một lần, trông rất xinh xắn đáng yêu, dì vẫn còn ấn tượng sâu sắc."
Tang Lê thẹn thùng: "Cháu chào dì ạ, cháu tên là Tang Lê, cháu... hiện tại cháu đang ở tạm chỗ này."
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, thấy Tang Lê rất thích chó, bèn nhiệt tình mời: "Cháu muốn ra chơi với Nháo một lát không? Nó không sợ người lạ đâu."
Tang Lê thích chó vô cùng nên đã đồng ý đi ra ngoài, con chó ngồi ngoan ngoãn cho cô vuốt ve, khiến trái tim cô tan chảy vì sự dễ thương này: "Nó ngoan quá ạ."
Tang Lê nhớ lại ở nhà bà ngoại cũng có một con chó con, trước đây mỗi khi tối ngủ cô sợ hãi, chó con luôn nằm cạnh chân cô ngủ cùng cô.
Người phụ nữ cười: "Bình thường nhóc này ồn ào lắm, nay thấy được chị gái xinh đẹp thì lại giả bộ ngoan đây này."
Đột nhiên con samoyed như thấy được thứ gì đó, nó sủa vài tiếng về phía biệt thự, cái đuôi bắt đầu kích động lắc lư, Tang Lê quay đầu, phát hiện Quảng Dã đi lên từ dưới gara.
Anh đã về rồi sao?
Tang Lê vốn tưởng người này bản tính ham chơi, với cả bây giờ còn đang cuối tuần, hôm nay cô sẽ không gặp được anh.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy anh, cười vẫy tay với anh: "Tiểu Dã."
Quảng Dã nhìn thấy hai bác cháu thì đi tới, anh chào một tiếng dì Lâm, người phụ nữ nhìn Nháo Nháo kích động, cười: "Lâu lắm rồi không gặp cháu, xem nó vui chưa kìa."
Quảng Dã cong khóe môi, ngồi xổm xuống sờ nó: "Nháo Nháo, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhỉ."
Samoyed cọ vào ngực Quảng Dã, vui vẻ thè lưỡi.
Quảng Dã: "Mấy hôm trước cháu có mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho Nháo Nháo, giờ đang để ở trên lầu, tầm tối cháu sẽ nhờ người đưa sang."
"Ôi trời, lần sau không cần phải lãng phí tiền như vậy, đồ chơi cháu mua cho nó, nó không chơi được mấy đâu..."
Tang Lê đứng ở một bên, nhìn nam sinh chơi đùa với chó, đuôi lông mày cũng nhuốm ý cười, trong lòng cô kinh ngạc, không ngờ anh lại thích chó đến vậy.
Quảng Dã đứng dậy, hỏi bà ấy có muốn đi dạo quanh hay không, đối phương gật đầu: "Vừa rồi dì tình cờ gặp được cô bé nhà cháu, dì có gọi con bé ra chơi, con bé cũng thích chơi đùa với Nháo Nháo lắm."
Quảng Dã đảo mắt nhìn về phía Tang Lê, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô vuốt ve Nháo Nháo, cười rất tươi.
Chưa nói đến chơi đùa cùng Nháo Nháo, cô gầy như vậy, Nháo Nháo có thể hạ gục cô ngay lập tức.
Quảng Dã không nói gì, dì Lâm nói mình sẽ đi dạo trước, bà ấy cười với Tang Lê: "Cô bé, cuối tuần tới nếu rảnh thì tới chơi với Nháo Nháo nhé."
Tang Lê cười nói: "Vâng ạ dì Lâm."
Sau khi rời đi, Quảng Dã xoay người trở về biệt thự.
Tang Lê đi theo sau anh, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, là Tống Thịnh Lan gọi.
Cô vội vàng nghe máy, Tống Thịnh Lan ở đầu bên kia đang đi xã giao, tình cờ rảnh rỗi nên muốn hỏi xem tuần này của Tang Lê như thế nào."Tầm này nên ăn cơm tối đi, có phải mấy ngày nay Tiểu Dã không về nhà ăn tối đúng không, mai cuối tuần rồi có khi thằng nhóc này lại chạy tới chỗ nào chơi, gọi mà chẳng nghe máy gì cả."
Tang Lê ngây người nhìn về phía người đang đi vào nhà ở phía trước: "Cậu ấy đang ở nhà mà dì?"
Sau khi nghe Tang Lê giải thích, Tống Thịnh Lan biết anh cố tình không nghe điện thoại, tức giận bảo Tang Lê lập tức đưa điện thoại cho anh, Tang Lê đành phải đuổi theo.
"Này... Dì Tống tìm cậu."
Tang Lê đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, nhất thời cứng họng, vội vàng giải thích: "Là do dì ấy không gọi được cho cậu, nên mới gọi cho tôi."
Không liên quan đến cô đâu... Quảng Dã nhận lấy điện thoại nói alo, Tống Thịnh Lan mắng anh: "Chuyện này là sao, sao mẹ gọi tám trăm cuộc mà không nghe máy."
Anh cười nói: "Con không cầm điện thoại có năm phút, mẹ đã gọi được tám trăm cuộc rồi cơ à?"
"Bớt ba hoa đi."
Sau khi nói vài câu thông thường, Tống Thịnh Lan nghiêm mặt nói: "Hôm nay ba con gọi cho mẹ, nói đáng lẽ tuần sau ông ấy về nhà rồi, nhưng công ty chi nhánh lại đang có vấn đề, có lẽ phải thêm một thời gian nữa." Quảng Dã giễu cợt: "Rất tốt, như vậy con sẽ được yên tĩnh."
"Cái thằng nhóc này..."
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ thay đổi đề tài: "Ngày thường hãy dành nhiều thời gian học hành hơn đi, rồi... tuần này, cuối tuần..."
Đầu bên kia dần bị đơ, âm thanh thì nhiễu, Quảng Dã nhíu mày nhìn điện thoại, Tang Lê ở bên cạnh thấy vậy thì vội vàng giải thích: "Có lẽ là do điện thoại tôi hỏng rồi, thi thoảng gọi điện sẽ hơi bị đơ một chút."
Quảng Dã: "..."
Anh nói với Tống Thịnh Lan: "Đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ sau."
Cúp điện thoại, Quảng Dã cúi đầu liếc nhìn thứ đồ kiểu dáng cũ xưa, màn hình thì vỡ, khóe môi nhếch lên: "Cậu nhặt được cái điện thoại ở đâu vậy?"
Tang Lê lập tức cướp về, cổ họng khô khốc: "Liên quan gì tới cậu."
Chiếc điện thoại này là do trước kia mẹ cô mua cho cô.
Trước đó, mỗi lần cần gọi điện cô chỉ có thể dùng máy bàn nhà cậu mợ để gọi, mợ còn thường xuyên không cho, mắng cô lãng phí tiền điện thoại.
Sau đó Tang Tĩnh mua cho cô một chiếc điện thoại, mỗi tháng còn nạp tiền điện thoại giúp cô.
Điện thoại của cô không cẩn thận để cho bạn cùng lớp nhìn thấy, bọn họ lập tức cướp nó đi rồi ném qua ném lại, cố ý trêu đùa cô, Tang Lê sốt ruột đến mức đuổi theo bọn họ, nhưng không ai chịu trả lại cho cô, ai cũng cười tựa như ác quỷ.
Hôm đó trời mưa làm người cô ướt hết, đến cuối cùng điện thoại bị người ta ném vào ven đường, mấy người họ hi hi ha ha rời đi, cô chạy tới nhặt, phát hiện màn hình đã bị ném vỡ mất rồi.
Mấy năm nay cô vẫn dùng chiếc điện thoại này, cô không có tiền, cũng không nỡ đổi, cảm thấy có thể gọi điện là đủ rồi.
Hồi ức trong đầu dâng lên, Tang Lê cúi đầu nhìn về phía điện thoại, lẩm bẩm tự nói: "Với tôi có điện thoại để dùng đã là rất tốt rồi."
Quảng Dã ngẩng đầu nhìn về phía cô, gợn sóng nơi đáy mắt chợt thay đổi. Tang Lê không để ý đến anh, xoay người đi lên lầu.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |