← Ch.12 | Ch.14 → |
Nói nói cười cười, tán chuyện nhà xong, ông cụ lại cho xe chạy về phía công viên.
Công viên ở ngay bên đối diện đường, ông cụ đứng ở giữa đường nhìn trái nhìn phải, xác định không có xe, đèn xanh sáng lên, ông lái xe xuyên qua đường cái.
Nhưng một chiếc xe vượt đèn đỏ, lao từ bên phải đến, khi nhìn thấy phía trước có người, đã không kịp giảm tốc độ, "Rầm" một tiếng lao vào chiếc xe lăn.
Tiếng va chạm kịch liệt khiến đội vệ sinh chú ý, họ quay đầu lại đã không kịp ngăn cản, chỉ thấy chiếc xe lăn bay vào ven đường, ông cụ nằm trong vũng máu, toàn thân chấn động.
"Nhanh lên! Gọi cấp cứu!"
Tiếng xe cấp cứu chói tai vang lên, cắt ngang buổi sáng yên tĩnh.
Tiểu Trinh mờ mịt ngồi ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt thất thần, cô không nghe thấy gì, không biết gì, có rất nhiều người muốn nói chuyện với cô, có cảnh sát đến làm rõ về vụ tai nạn, cũng có y tá yêu cầu cô kí giấy xác định bệnh tình nguy kịch, còn có những bạn bè quan tâm đến ông nội, hàng xóm, mọi người lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, cùng cô nói chuyện, cô cũng muốn mở miệng, nhưng lại không thể nói lên lời. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết mỗi một việc, ông nội đang ở trước quỷ môn quan, ông chảy rất nhiều rất nhiều máu....
"Tiểu Trinh."
Giữa sự hỗn loạn, chỉ có giọng nói của anh có thể truyền vào tai cô.
Cô ngẩng đầu, thấy Quan Trí Đàn đáng lẽ đang ở xa lại xuất hiện trước mặt cô, cô sửng sốt, nghĩ sao có thể? Đây là mộng, đúng không?
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô, bỏ hành lý xuống, đưa tay ôm cô vào lòng, cô mới nhận ra, đây là thật.
"Đừng sợ, anh về rồi."
Anh đã trở về, ở bên cạnh cô, cô không cần một mình đối mặt với tin dữ, ông nội đã nuôi nấng cô từ năm mười bốn tuổi, sống nương tựa lẫn nhau, đã nằm trong phòng phẫu thuật suốt ba tiếng đồng hồ, tình huống nguy cấp.
"A Đàn..." Cô rất sợ hãi, muốn nói thật nhiều với anh, nhưng lời nói lại trở thành tiếng nức nở, nước mắt ẩn nhẫn lâu ngày rốt cuộc vỡ đê, cô nhào vào lòng anh, gào khóc."Tại sao có thể như vậy... Sao có thể như vậy..."
"Không sao, đừng sợ, ông nội sẽ không sao đâu." Quan Trí Đàn không ngừng an ủi cô, "Em phải tin tưởng, ông nội sẽ không sao đâu."
Nhưng trong lòng anh hiểu được, tình huống rất khó khăn, khi A Khôn đến sân ga đón anh đã nói cho anh biết...
"Ông Kỉ bị văng ra ngoài, trên người có nhiều chỗ gãy xương, còn xuất huyết trong, nghiêm trọng nhất là, trong đầu có một lỗ thủng."
Ông nội có khả năng không thể cứu được — Quan Trí Đàn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng rất khó tiếp nhận. Trên đường đến bệnh viện, đi qua hiện trường tai nạn, trên đường nhựa vẫn còn vết máu loang lổ, khiến người ta vô cùng kinh hãi.
"Ông nội cần truyền máu, anh và A Khôn đều là nhóm máu O, bọn anh giờ sẽ đi truyền máu, Tiểu Trinh, nhìn anh nào." Anh nâng mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh."Em phải kiên cường lên, phải tin tưởng ông nội sẽ không sao, ông sẽ khỏe lại!"
Đúng, cô phải tin ông nội sẽ không sao! Sẽ không sao!
Quệt nước mắt, cô gật đầu, đồng ý ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, cô tự nói với mình phải tint ưởng, sự tình sẽ không tệ như vậy.
Tiểu Trinh cố gắng giữ tinh thần, Quan Trí Đàn đi truyền máu, cô bắt đầu xử lý sự việc, ký tên lên giấy tờ, nộp tiền viện phí, cùng cảnh sát nói chuyện, sau đó, lại tiếp tục chờ đợi.
Không biết từ khi nào, Quan Trí Đàn đã truyền máu xong, trở lại bên cạnh cô cùng nhau chờ, nắm chặt tay cô, hai người mười ngón tay giao nhau, kiên định tin tưởng, ông nội đang ở quỷ môn quan nhất định sẽ trở về bình an vô sự.
Sáu giờ sáng, đèn trong phòng giải phẫu đang sáng cuối cùng tắt đi.
Tiểu Trinh căng thẳng nắm tay Quan Trí Đàn, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mệt mỏi đi ra, sắc mặt ngưng trọng nói với hai người:
"Tình trạng của người bịt hương trước mắt đã ổn định, nhưng đầu bị thương nghiêm trọng, vẫn đang hôn mê, trước mắt không thể xác định liệu có thể tỉnh lại không, chúng tôi sẽ đưa ông ấy vào phòng quan sát, trong một tuần tới, mong người nhà có thể ở lại bệnh viện, bệnh tình có thể chuyển biến xấu, tùy thời đều có khả năng phải đưa vào phòng giải phẫu."
"Tình trạng hiện tại là..." Quan Trí Đàn hỏi kỹ thêm.
Nếu tình trạng ông chuyển biến tối, đối với tác động bênngoài có phản ứng, một tuần sau ông nội có thể đưa vào phòng bệnh bình thường, sẽ tỉnh lại sớm, nhưng nếu tình huống chuyển biến xấu đi, không có phản ứng với tác động bên ngoài, thì nghĩa là vẫn chưa thể tỉnh lại, có khả năng cả đời chỉ có thể nằm đó, trở thành người thực vật.
Bác sĩ nói một ràng dài, đi vào tai Tiểu Trinh, lại cảm thấy giống như đứng trên đám mây lơ lửng không chân thật.
Ông nội hôn mê, được đưa vào bệnh viện, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là sợ hãi sẽ mất đi một người thân, cho dù thế nào, c ô cũng muốn cứu ông nội, nhưng tiền thuốc men phải làm sao đây?
Cô và A Đàn, có một người ở lại bệnh viện, vì vậy thu nhập lại trở nên khó khăn, họ... phải làm sao bây giờ?
"Tiểu Trinh, em xin nghỉ phép ở lại bệnh viện đi." Khi cô đang hoảng hốt, Quan Trí Đàn lên tiếng."Chuyện tiền nong không cần lo, anh sẽ nghĩ cách, em chỉ cần chuyên tâm chăm sóc cho ông nội, nhất định sẽ không sao đâu."
Giọng anh đầy vẻ cam đoan, nói cho cô biết sẽ không có chuyện gì, hai người chỉ là đang vượt qua một cửa ải khó khăn thôi.
Tiền lương của cô tuy cố định nhưng thấp hơn của anh, cô ở lại đây là biện pháp tốt nhất, đúng không? Nhưng nếu vậy, tất cả gánh nặng lại dồn vào vai anh... Sắc mặt cô khó xử.
"Tiểu Trinh, đừng có nghĩ bậy bạ! Nghe lời anh đi." Quan Trí Đàn biết cô lại đang tự trách, để tâm vào những chuyện vụn vặt, trầm giọng nói."Giờ không nên để ý xem gánh nặng đang ở trên người ai, Tiểu Trinh, chúng ta là vợ chồng, ông nội em chính là ông nội anh, chúng ta là người một nhà, anh cũng rất quan tâm đến ông nội, ngoài em ra, cũng chỉ có ông là người thân của anh." Anh phải hóa giải sự tự trách trong lòng cô.
Không sao, nhất định sẽ không sao! Anh không ngừng lặp đi lặp lại, giống như thôi miên cô tin tưởng, nhưng cô sao có thể không biết? Tình trạng của ông nội bây giờ đã rất xấu rồi!
Nhưng vì có anh bên cạnh, có ánh mắt cố định ấy nhìn cô, nói cho cô biết, chỉ cần hai người ở bên nhau, mọi việc dù khó khăn đến đâu cũng có thể giải quyết được.
Cô cần phải tin tưởng, vì vậy cô tin tưởng.
"Được, em sẽ xin nghỉ dài ngày để ở bệnh viện chăm sóc ông nội." Khi Tiểu Trinh ngẩng đầu, vẻ mặt đã không còn mê võng, sầu lo."Cho đến khi ông nội tỉnh lại, cùng chúng ta về nhà."
Quan Trí Đàn thấy cô tin tưởng trở lại, như trút được gánh nặng nở nụ cười, lúc này anh cũng tin tưởng, tất cả mọi thứ đã không thành vấn đề nữa.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |