Ngoại truyện tổng giám đốc yêu tôi (Lưu ý có cảnh H)
← Ch.13 | Ch.15 → |
Beta-r: Dương_Mitanovlia
Ban đêm, ánh trăng tròn tỏa sáng lấp lánh với muôn ngàn vì sao, gió mát thổi nhè nhẹ trên từng nóc tạo nên một khung cảnh bình yên. Trái lại, trong một căn biệt thư sang trọng, tiếng trẻ con khóc không ngừng vang lên, bên cạnh là người phụ nữ có mái tóc đen dài đen bóng mượt, gương mặt hài hòa xinh đẹp đang dịu dàng dỗ đứa bé nín khóc. Đó chính là Hạ Lưu.
Ngồi sát bên là một vị tổng giám đốc nào đó, vẻ mặt anh tuấn bây giờ lại đen như đ·í·𝐭 nồi, tay chân luống cuống thay tã cho con.
Đã ba năm từ khi Lê Phong và Hạ Lưu cưới nhau, lúc nghe tin cô mang thai, hắn đã vui mừng, đã sung 𝐬ướ●𝐧●g đến nỗi muốn nhấc bổng cô lên mà xoay vòng vòng, nhưng... Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Lê Phong hắn dù sao cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, ấy vậy mà lại phải đi thay tã quần cho con đấy! Đã thế cũng thôi đi, tiểu bảo bối này còn giành vợ của hắn!
Thật đáng giận!
Đã mười tháng! Hắn chưa được chạm vào vợ mình. Mười tháng lận đó! Cũng bởi vì hắn sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô và tiểu bảo bối trong bụng. Hắn cứ thế nhịn, .. phải nhịn... rồi tiếp tục nhịn... Nhưng tại sao? Tại sao khi vợ hắn sinh xong rồi, hắn cũng thể chạm vào vợ hắn mà còn phải kiêm thêm việc thay tã hằng ngày cho con chứ!
Tiểu bảo bối, con như vậy là đang làm hại ba ba đấy!
Sau một hồi vật lộn với đống tã quần, cuối cùng Lê Phong cũng hài lòng nhìn tiểu bảo bối nằm ngủ trong nôi. Nội tâm kích động đến 𝖗ⓤ.n 𝖗ẩ.🍸.
Vợ à, anh đến đây!
Hắn bất ngờ nhấc bổng Hạ Lưu lên, bế người đi đến phòng khách. Tiểu bảo bối đang say giấc, người làm ba và mẹ không nên quấy rầy nha. Cả hai phải đi xa để làm công việc mới tốt.
Hạ Lưu khó hiểu nhìn Lê Phong, đôi môi nhỏ xinh khẽ mở: "Anh à, có chuyện gì sao?"
Ôm được 🌴♓●â●ռ тh●ể 𝐦ề_〽️ m_ạ_ï của vợ, vẻ mặt đang rầu rĩ của Lê Phong liền dịu dàng xuống, hắn cười thần bí nói: "Tiểu bảo bối đã ngủ rồi. Hiện tại là giờ của chúng ta."
"A?" Hạ Lưu không hiểu thốt lên.
Không thể chờ đợi được nữa, Lê Phong gấp gáp cúi đầu 𝐡.ô.ռ nồng nhiệt lên đôi môi 〽️ề_〽️ m_ạ_ı của Hạ Lưu, chiếc lưỡi dài dò xét, cuốn hút trong khoang miệng của cô. Tạo nên một nụ 𝐡*ô*𝖓 thật sâu.
Tiếng nút 'chậc chậc' không ngừng thoát ra khóe miệng. Cả căn phòng khách to lớn cũng bị đốt nóng.
Hạ Lưu bị Lê Phong 𝐡·ô·п đến mềm hết cả người, cơ thể theo bản năng quấn lấy thắt lưng của chồng mình. Hắn vừa ⓗ*ô*𝖓 vừa nhẹ nhàng để người cô nằm xuống sô pha, sau đó hai tay hắn liền bắt đầu nắn bóp, ν𝐮ố*† ⓥ*𝖊 khắp cơ thể trắng nõn dưới thân. Áo ngủ mỏng manh nhanh chóng được vén lên, hai khỏa đầy đặn lập tức bật ra, đầu nhũ hồng hồng gặp phải không khí lành lạnh mà se lại, cứng rắn chọc thẳng vào mắt hắn.
ℳá-ц huyết trong người càng sôi sục, phía dưới căng trướng như muốn chọc thủng quần mà lao vào thám hiểm hoa huy*t ẩm ướt, hắn không bỏ phí một phút dây mà cúi đầu 𝖍·ô·ռ từ cần cổ đến xương quai xanh. Một tay nắm hai tay vợ mình đặt lên đầu, bàn tay còn lại thì thỏa sức nhào nắn đôi bồng đảo, ngón tay thon dài tà ác vẽ vòng tròn quanh nhũ tiêm, sau đó lại kẹp nó lại mà vân vê, ma sát đến nổi Hạ Lưu không chịu nổi mà 𝖗*ц*n ⓡẩ*🍸, bật thốt từng tiếng 𝓇ê*𝓃 ⓡ*ỉ yếu ớt.
"Ưm... a... Phong...a...a..." 𝒯h·â·ռ 🌴h·ể cô bị bàn tay ma ⓠυ.ỷ của hắn ⓚ●í●𝒸●𝖍 𝖙♓í●↪️●♓ mà không ngừng tràn ra mật dịch, thấm ướt cả đáy quần lót mỏng manh.
Lê Phong há miệng tham lam ngậm lấy một bên tuyết trắng, đầu lưỡi ẩm ướt đảo vòng ⅼ_𝐢_ế_〽️ 𝖑-𝐢-ế-𝐦, đôi môi bạc gợi tình hết há ra rồi ⓜú_✝️ thật mạnh, tạo ra từng tiếng 'chậc chậc' 𝖉-â-𝖒 mị.
"Ưm...ư...a..." Hạ Lưu nhắm chặt mắt, sung 𝐬ư_ớ_ⓝ_𝐠 phát ra 𝖗_ê_𝓃 ⓡ_ỉ. Điểm tam giác giữa hai càng thêm co thắt, ào ạt chảy ra hoa dịch. Bỗng trên n●ℊự●ⓒ chợt lạnh, Hạ Lưu liền ấm ức, mở mắt ra nhìn thì thấy Lê Phong đang cởi chiếc quần vướng víu trên người xuống, thiết bổng cương cứng lập tức bật ra, rung rung chào hỏi cô bé.
Nội tâm càng hưng phấn khi thấy cô vợ bé bỏng đỏ mặt, hắn gập người, một tay chống đỡ bản thân, một tay kéo chiếc quần lót ⓝ_ó𝓃_ⓖ 𝐛ỏn_ɢ xuống, khu rừng thần bí và khe suối róc rách từ từ phơi bày ngay trước mắt, cổ họng khô khốc phun ra từng hơi, hắn ⓛ.𝐢ế.〽️ ⓛ.ℹ️ế.𝐦 môi, ngồi xổm trên sô pha, hai tay nắm hai cẳng chân thon dài rồi tách ra xong liền chôn đầu gặm l.ⓘế.ⓜ nơi tiên cảnh nhân gian ấy.
Hạ Lưu cảm thấy cái lưỡi linh hoạt đang chậm rãi 👢ℹ️·ế·ⓜ nút lúc mạnh lúc nhẹ trên hai múi thịt múp míp của mình. Chiếc mũi hít vào thở ra từng hơi nóng khiến rừng cỏ lung lay, khe suối nguồn như muốn làm dịu đi cơn khô nóng ấy mà liên tiếp chảy ra từng dòng nước nhơn nhớt, làm bóng cả chiếc cằm gọn của hắn.
Thấy vợ mình đã đ*ộ*п*🌀 ✞*ì*ⓝ*ⓗ, hắn sung 𝐬-ư-ớп-𝖌 cười nhẹ một tiếng, đầu lưỡi bất ngờ đ_â_ⓜ mạnh vào khe hẹp, luồn lách vào trong để tìm kiếm càng thêm nhiều mật dịch.
Hạ Lưu vặn vẹo cơ thể, từ trong hoa huy*t truyền ra từng cơn 🎋ⓗ⭕.á.𝖎 ↪️ả.〽️. Lê Phong thấy vợ mình hành động như vật liền dùng ngón trỏ chậm rãi đú*ⓣ vào, ngón tay cong lên khẽ động, luận đồng đều đặn đến khi cô muốn cao trào thì lập tức dừng tay lại.
"Đừng..." Hạ Lưu bất mãn hô lên.
"Đừng cái gì, nhanh nói cho anh biết."
"Đừng ngừng lại."
Nghe được lời cầu xin như mong muốn, Lê Phong liền không chút lưu tình đưa thêm ngón giữa và ngón áp út vào, kịch liệt đâ*ɱ 𝖛*à*ο, 𝖗ú.† 𝖗.@. Hạ Lưu bị 𝖐_í_𝐜_h 𝖙_hí🌜_ⓗ mạnh đột ngột như vậy, cơ thể quá sung ⓢ*ướ*𝖓*g mà oàn người.
Cảm thấy trước mắt mờ mịt, sóng biểm dập dờn khiến cô chao đảo, Hạ Lưu nức nở cầu xin.
"Ra, xin anh rút... A!"
Nghe theo vợ mình, Lê Phong lập tức rút ba ngón tay ra, cầm thiết bổng cương cứng đến sưng tím nhắm thẳng khe hẹp đ·â·ɱ thật mạnh, kịch liệt đ.â.𝖒 chọc trong cô.
Chiếc ghế sô pha vững trãi cũng nhịn không được xê dịch từng chút từng chút về phía trước.
Càng về sau, thiết bổng càng luận động nhanh hơn."Phách phách" ma sát, như muốn tạo ra lửa bằng cách đó vậy. Hạ Lưu không đỡ nổi thế công vồn vã ấy mà căng mình hét lên, 🅓_ụ_c vọ_ⓝ_🌀 nhanh chóng đạt đến đỉnh cao trào, vách tường thịt mạnh mẽ hút lấy của thiết bổng. Khiến Lê Phong sung sư-ớⓝ-🌀 đến khó nhịn, hẩy mạnh thêm một lúc liềm gầm to, bắn chất lỏng nóng cháy vào tận đáy cốc.
Hai người ✝️*𝒽*ở d*ố*𝒸 nằm trên sô pha, nơi riêng tư vẫn dính chặt vào nhau.
Lê Phong ôm vợ vào trong lòng. Không ngờ cô cứ vậy mà nhắm mắt ngủ một mạch đến sáng, để lại vị tổng giám đốc nào đó vẫn chưa thỏa mãn 𝒹ụ●𝒸 ☑️●ọ●п●🌀 tức đến hộc 𝐦á·⛎.
Hạ Lưu, ngày mai em sẽ biết tay anh!
Mình giải thích câu truyện một chút.
Truyện này Hạ Lưu là nhân viên của hệ thống, chuyên đi đến các thế giới truyện có kết cục xấu, nam chính vì nữ chính mà buông bỏ hết thảy. Tạo ra nhiều thảm kịch, người 𝒸-𝐡ế-† mà bản thân nam chính cũng 🌜h_ế_ⓣ.
Người được Hạ Lưu nhập là một nhân vật phụ có thật trong truyện, thầm yêu nam chính. Và Hạ Lưu sẽ dựa theo tính cách của nhân vật phụ này mà thu phục tâm nam chính. Sau khi đạt 100% tiến độ. Có thể rời khỏi thế giới đó.
Khi Hạ Lưu rời khỏi thì ⅼ_❗𝓃_ⓗ ♓ồ_n nhân vật phụ sẽ mang theo trí nhớ mà trong khoảng thời gian bị nhập, tiếp tục sống tiếp với nam chính. :D:D
Truyện này mình thấy rất hay. Càng xem càng muốn nhiều hơn nữa.
Ngoại truyện chính là nữ phụ Hạ Lưu thật sự đó. ;)
← Ch. 13 | Ch. 15 → |