Truyện:Tân Hôn Phòng - Chương 04

Tân Hôn Phòng
Trọn bộ 18 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Theo em thì sao?" Trình Hạo đặt cuốn sách trên tay xuống nhưng không trả lời trực tiếp mà "ném" lại cho Tiểu Lạc một câu hỏi: "Tại sao lần đó em lại muốn đến phòng kí túc của anh chứ? May mà lần đó anh vừa mới thay ga trải giường, còn gấp gọn gàng cả đống tất nữa chứ."

"Trời ơi! Em bị anh "lừa tình" nhé!" Tiểu Lạc đột nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng trách từ khi chúng ta sống chung tới nay anh chưa từng một lần gấp tất cho gọn gàng. Chẳng trách trong nhà luôn bị bừa bộn mà anh chẳng thèm dọn dẹp. Anh có biết không, lần đó, em đột kích bất ngờ phòng kí túc của anh là muốn kiểm tra xem anh có hay dọn dẹp không, kết quả kiểm tra lần đó khiến em rất mãn nguyện. Bởi vì em là người không ngăn nắp, lại lười dọn dẹp, cho nên khi phát hiện ra anh chăm chỉ, sạch sẽ như vậy, em đã nghĩ chúng mình là cặp trời sinh bổ trợ cho nhau, ở bên nhau thì hợp quá rồi. Thật không ngờ thì ra lần đó giường của anh được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp chỉ là tình cờ mà thôi."

"Em đừng thể hiện bộ dạng như thể mình bị mắc lừa có được không? Chỉ là bình thường anh quá bận nên không thể quét dọn được. Nếu mà anh đã ra tay thì nhà cửa sẽ được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp đâu vào đấy thôi."

"Thôi đừng giảo biện nữa đi! Anh có biết vì sao em không thích dọn dẹp không? Bởi vì đó là phòng chúng ta đi thuê, dù có dọn dẹp gọn gàng hơn nữa, quét dọn sạch sẽ hơn nữa thì cũng không giống một gia đình, không phải là nhà của chúng ta mà là của người khác. Em nói cho anh biết, đợi khi chúng ta có nhà riêng rồi, anh sẽ cảm thấy không dọn dẹp là một tội lỗi to lớn đấy." Tiểu Lạc vốn không định nói chuyện nhà cửa trước mặt Trình Hạo nhưng không ngờ lại lỡ miệng nói ra. Thôi bỏ đi, nói thì cũng đã nói rồi, chưa biết chừng Trình Hạo lại không còn tinh thần chống đối chuyện mua nhà nữa ấy chứ.

Nhưng vừa nhắc tới chuyện nhà cửa, Trình Hạo liền im bặt luôn. Dường như não bộ của anh có chức năng tự động gạt bỏ hai từ "nhà cửa" vậy.

Tiểu Lạc dẫn "anh chồng điển trai" Trình Hạo về tới cửa nhà thì đã là hơn mười hai giờ trưa ngày hôm sau.

Nhà của Tiểu Lạc là một căn nhà hai tầng có tường bao quanh. Ông Lâm bà Lâm nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền nhanh chóng bước ra sân đón con trở về.

"Bố, mẹ!" Tiểu Lạc vừa chào bố mẹ xong, chuẩn bị giới thiệu Trình Hạo một cách long trọng nhất, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh đã chủ động chào: "Cháu chào hai bác."

Trước khi đến, Trình Hạo đã thuộc lòng bí quyết "năm phải" để "nịnh hót" nhạc phụ, nhạc mẫu: miệng phải ngọt xớt, tay phải chăm làm, tim phải chân thành, não phải nhanh nhẹn, lễ phải tinh thông.

"Bố, mẹ, đây là anh Trình Hạo, người mà con đã từng kể với bố mẹ đấy." Tiểu Lạc bổ sung thêm.

Bà Lâm mặt mày rạng rỡ tươi cười nhìn Trình Hạo, lòng thầm nghĩ chàng trai này không những trông sáng sủa mà còn rất lễ phép, nhanh mồm nhanh miệng, rất được lòng người.

Ông Lâm đưa tay ra định đón lấy hành lý trên tay Trình Hạo nhưng anh từ chối: "Bác cứ kệ cháu, chỗ đồ này một mình cháu cũng xách được, không sao đâu ạ."

Con mắt Tiểu Lạc cũng không tồi, chàng trai này nhìn có vẻ rất chăm chỉ, chịu khó đấy. Bố Tiểu Lạc thầm nghĩ.

Vào đến nhà, Tiểu Lạc liền ngửi thấy mùi thơm đang tỏa ra từ nhà bếp. Hôm nay cô chưa ăn sáng nên bụng đói tới nỗi sôi lên "ùng ục". Mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn sộc lên mũi khiến cô sắp nhỏ nước miếng ướt hết cả áo: "Mẹ, lúc nào thì mình mới được ăn cơm?"

"Đói rồi hả? Bố mẹ đã chuẩn bị hết đồ ăn rồi đấy, có món còn nguội hết rồi kìa, để mẹ cho vào lò vi sóng hâm lại một chút đã nhé." Mẹ Tiểu Lạc luôn chân luôn tay ở trong bếp.

Bố Tiểu Lạc pha một ấm trà hoa cúc mời Trình Hạo: "Nhà cô của Tiểu Lạc có trồng hoa cúc nên gửi từ Chiết Giang tới đây đấy, cháu uống thử xem."

Trình Hạo vừa cảm ơn vừa mở vali hành lý, lấy ra một chiếc hộp: "Thưa bác, đây là quà cháu mua, hy vọng bác thích."

"Về chơi là được rồi, còn quà cáp làm gì chứ?" Tuy nói vậy nhưng bố Tiểu Lạc vẫn tươi cười nhận lấy món quà.

"Bố, anh Trình Hạo chỉ dùng dao cạo râu giá mấy chục tệ thôi, còn đồ mua cho bố là hàng cao cấp giá mấy trăm tệ đấy. Bố thấy anh ấy hiếu kính bố chưa nào?" Tiểu Lạc tranh thủ thời cơ nịnh nọt giúp Trình Hạo.

"Không cần thiết phải mua đồ đắt thế đâu, lãng phí quá, đồ rẻ mà dùng tốt là được rồi." Ông Lâm không ngờ chiếc dao cạo râu nhỏ bé thế này mà tới mấy trăm tệ, có phần hơi xót tiền, nụ cười trên khuôn mặt cũng kém tươi vài phần.

Lúc này, mẹ Tiểu Lạc bưng đồ ăn bước vào, Trình Hạo liền chạy đến định đón lấy chiếc bát trong tay bà: "Bác để cháu bưng giúp cho, bác ngồi xuống nghỉ đi ạ."

"Không cần, không cần, cháu cứ ngồi đó là được rồi." Bà Lâm bày biện đồ ăn lên bàn, rồi lại quay người đi vào nhà bếp.

Trình Hạo nhanh chóng chạy theo sau. Bất chấp sự ngăn cản của nhạc mẫu, anh cẩn thận bê từng bát một bày lên bàn ăn, thật là một bữa ăn thịnh soạn.

Lúc Trình Hạo bưng bát đồ ăn sau cùng bước vào, Tiểu Lạc đã cầm đôi đũa gắp thức ăn lên rồi vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: "Woa! Thơm quá! Tay nghề nấu ăn của mẹ đúng là càng ngày càng cao thâm!"

"Tiểu Lạc, con học Trình Hạo đi nhé, đừng có chỉ cắm đầu vào ăn như vậy." Bà Lâm thấy Trình Hạo chạy theo bà bận trước bận sau, vậy mà con gái mình thì lại ngồi rung đùi hưởng thụ nên có chút ngứa mắt.

"Dạ, dạ con biết rồi ạ." Tiểu Lạc đáp mà chẳng ngẩng đầu lên, lúc này hồn phách của cô đều đã bị những món ăn ngon của mẹ "câu" mất.

Đương nhiên, sau đó vì chuyện này mà Tiểu Lạc đã không ít lần đòi "ban công thưởng lộc" trước mặt Trình Hạo. Cô nói là nhờ có sự lười nhác của cô nên mới làm nổi bật sự chăm chỉ của anh, vì muốn anh thuận lợi qua cửa của bố mẹ, cô mới hy sinh không tiếc, tình nguyện làm nền cho anh.

***

"Hạo Hạo, ăn nhiều vào nhé." Lúc ăn cơm, bà Lâm không ngừng gắp thức ăn vào bát của anh nhưng lại dùng tiếng địa phương nói rất nhiệt tình.

Tuy Trình Hạo nghe không hiểu rõ nhưng vẫn đoán được ý tứ trong lời nói của mẹ Tiểu Lạc nên vừa gật đầu vừa đáp: "Bác không cần khách khí đâu, cháu sẽ ăn tự nhiên như ở nhà ạ."

Nghe thấy mẹ gọi hai tiếng "Hạo Hạo", Tiểu Lạc thật sự bất ngờ, đến bản thân cô tới giờ cũng chưa từng gọi Trình Hạo một cách thân mật như thế.

"Tiểu Trình, đồ ở đây cháu ăn có quen không? Nghe Tiểu Lạc nói cháu thích ăn đồ cay nên bác đã mua một lọ tương ớt, cháu ăn thử xem ngon không." Ông Lâm nói rồi liền lôi từ trong tủ ra một lọ tương ớt.

Vì là lần đầu tiên Trình Hạo bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai nên trước khi đến đây anh đã kịp hoàn thành phần tìm kiếm thông tin trên mạng. Phần mềm tìm kiếm nổi tiếng đã cho anh biết: "Lần đầu tiên bái kiến nhạc phụ đại nhân về cơ bản không được hoàn hảo cho lắm. Ông ấy cứ cảm thấy bạn là một con cóc ghẻ, đương nhiên cảm nhận đó xuất phát từ thái độ thương yêu con gái rượu của mình mà ra. Lần đầu tiên ông ấy gặp bạn, về cơ bản đó là quan hệ đối địch, ông ấy sẽ rất bệ vệ." Tác giả của đoạn văn này còn dùng một câu chuyện thú vị để chứng minh đạo lý này. Nhạc phụ lần đầu tiên khi gặp con rể sẽ nói với anh ta: "Tên tiểu tử cậu là cóc ghẻ mà lại đòi ăn thịt thiên nga à." Còn con rể sẽ nói với nhạc phụ: "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mới là cóc có lý tưởng."

Lúc đó Trình Hạo vừa cười vừa nghĩ nếu như nhạc phụ đại nhân tương lai của anh mà nói anh là "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga" thì anh sẽ đáp lại như thế nào? Thế nhưng, xem tình hình hiện tại thì có vẻ như anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Bố Tiểu Lạc tuy nhìn có vẻ như không tỏ ra thân thiết bằng mẹ cô, cũng không hay cười nhưng vẫn quan tâm và nghĩ cho anh lắm, ngay cả tiểu tiết anh thích ăn đồ cay mà cũng để ý đến.

***

Tốc độ ăn của Tiểu Lạc tương đối nhanh, hơn nữa còn động đũa trước nên lúc cô ăn xong thì ba người còn lại vẫn đang ăn một cách chậm chạp.

"Ăn nhanh lên đi anh, ăn xong em sẽ đưa anh đi thăm quan phòng ngủ của em." Tiểu Lạc ăn đã no, sức lực cũng hồi phục, giọng nói vì thế vang vọng hơn, lúc cô nói câu này, có thể dùng tám chữ "hết sức phấn khởi, mặt mày hớn hở" để miêu tả một cách chính xác.

"Tiểu Lạc, con vội cái gì chứ? Con để Hạo Hạo ăn đã nào, đừng giục cậu ấy." Bà Lâm liếc con gái một cái rồi quở trách.

"Tiểu Trình, tính cách của Tiểu Lạc bác hiểu rõ. Nó cũng nóng vội giống bác, thính thoảng lúc vội vàng còn cáu gắt nữa. Cháu là đàn ông, nhường nhịn nó một chút nhé. Nếu như nó có phạm lỗi gì thì cháu có thể trực tiếp báo cáo với bác, bác sẽ dạy dỗ thêm." Lời nói của ông Lâm thực ra có nghĩa là "Con gái rượu của tôi chỉ có thể do tôi quản, nếu như nó phạm lỗi, anh không được thế này thế kia với nó."

Có điều khi lọt vào đôi tai của Tiểu Lạc vốn nổi tiếng "máu lên não chậm" thì lại thành một ý nghĩa khác: Trời ơi, bố đang "vạch áo cho người xem lưng" ư? Sao chưa kết hôn mà bố mẹ đã bắt đầu móc ngoặc với người ta thế này? Tiểu Lạc có cảm giác mình bị thất sủng. Trước đây khi về nhà, cô là trung tâm và tiêu điểm chú ý của cả nhà, bây giờ Trình Hạo vừa tới, địa vị của cô đã bị lung lay mất rồi.

"Cháu cảm thấy tính cách của Tiểu Lạc không hay nổi cáu mà rất dịu dàng ạ." Trình Hạo vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Lạc, giống như đang muốn giành công.

Coi như anh thức thời. Cô nghe xong liền nháy mắt với anh.

"Đó chính là "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" mà, nếu như tính cách của cháu tốt thì tính cách của nó cũng sẽ trở nên tốt thôi. Trước khi kết hôn, tính khí của bác cũng không được tốt lắm, nhưng từ khi cưới mẹ của Tiểu Lạc, tính khí mới tốt lên nhiều đấy." Ông Lâm nói mà như đùa, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vợ chồng sống với nhau chính là quá trình bổ sung cho nhau, phải lấy ưu điểm của mình để bổ sung cho đối phương, đối với những khuyết điểm của đối phương cũng nên biết cách khoan dung."

Trình Hạo mỉm cười, anh cảm thấy bố Tiểu Lạc vừa đáng kính lại vừa thấu tình đạt lý. Bố anh qua đời lúc anh học đại học năm thứ tư, lúc đó vì đường xá xa xôi nên anh không cách nào trở về nhà gặp mặt bố lần cuối được, vì thế trong thâm tâm anh luôn cảm thấy đau khổ cùng cực.

Trong những ngày tháng bị giày vò, hành hạ đó, chính Tiểu Lạc đã giúp anh vượt qua. Anh còn nhớ cô đã từng nói rằng: "Sau này, bố của em chính là bố của anh. Em tin rằng chỉ cần hai chúng mình ở bên nhau, bố sẽ đối xử với anh như là con trai ruột thịt vậy."

Bây giờ khi được gặp bố Tiểu Lạc, Trình Hạo lại một lần nữa cảm nhận được tình cảm của người bố dành cho con trai, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp vô cùng. Trước khi tới đây, vốn dĩ, anh vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, chỉ e không nhận được sự đồng ý và cảm tình của bố mẹ Tiểu Lạc. Bởi vì anh từng nghe cô nói, quê của hai người cách nhau rất xa, bố mẹ lo lắng tới vấn đề phong tục Nam - Bắc hai miền khác biệt nên đã từng phản đối rất kịch liệt chuyện yêu đương của họ. Nhưng sau khi gặp mặt, anh đâm ra có chút nghi hoặc. Có phải vì để thử thách anh mà cô đã nói dối anh không? Hiện giờ anh không cảm nhận thấy một chút dấu vết gì của việc phản đối cả.

***

"Đúng rồi, hai bác cho cháu hỏi, theo phong tục kết hôn ở đây, nhà trai phải chuẩn bị những lễ vật gì ạ?" Bố mẹ Tiểu Lạc đã không phản đối hai người ở bên nhau nên Trình Hạo liền đợi khi mọi người ăn cơm xong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn.

Tiểu Lạc kinh ngạc tới nỗi "đơ" luôn vì căn bản xưa nay cô không hề nghĩ rằng Trình Hạo lại trình bày chuyện xin cưới nhanh như vậy. Cô phát hiện người lề mề, lù rù như Trình Hạo giải quyết rất có hiệu quả hai việc. Thứ nhất chính là việc hồi còn học đại học năm thứ tư, anh đã dùng phương pháp "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", "mưa dầm thấm lâu" và với nghị lực kiên trì để "cưa đổ" cô nàng Tiểu Lạc đang mơn mởn xuân sắc. Thứ hai, đây là lần đầu tiên anh gặp mặt bố mẹ cô nhưng đã bày tỏ ý định muốn kết hôn, Nói trắng ra, hiệu quả giải quyết công việc của Trình Hạo đều được thể hiện hết trong vấn đề "làm thế nào để có được Tiểu Lạc". Trong lòng cô vô cùng đắc ý, tốc độ của anh nhanh chóng như vậy có lẽ vì anh sợ bị người khác nhanh chân nhanh tay hơn hoặc cũng có thể, vì quá yêu cô nên anh đã ý thức trước về những nguy cơ. Không cần biết là vì lý do nào nhưng tất cả đều khiến Tiểu Lạc vui như mở cờ trong bụng.

"Phong tục ở đây là phải đính hôn trước rồi mới kết hôn. Đính hôn có sính lễ, kết hôn cũng phải có sính lễ, cái nào ra cái nấy. Chỗ sính lễ đó không phải nhà gái nhận không đâu vì đợi khi con gái kết hôn, chúng tôi sẽ dùng làm của hồi môn đấy. Lúc đính hôn và kết hôn đều phải mời họ hàng thân thích, bạn bè tới dùng cơm, họ cũng sẽ mừng cho tân lang tân nương, tiền mừng sẽ tính vào tiền làm cơm mời khách. Tiền do nhà trai mang đến làm sính lễ, sau khi tổ chức hôn lễ xong còn thừa thì đều dùng làm của hồi môn cho con gái hết." Sau khi giảng giải xong ông Lâm liền hỏi: "Cháu hỏi như vậy có phải là dự định cưới Tiểu Lạc không?"

"Vâng ạ." Trình Hạo đỏ mặt gật đầu."Vậy bác cho cháu hỏi, sính lễ thì khoảng bao nhiêu ạ?"

"Theo thông lệ, sính lễ đính hôn thường không dưới 18000 tệ, sính lễ kết hôn mọi người càng xem trọng hơn, có đám là 18800 tệ, có khi là 28800 tệ, rồi còn cả 38800 tệ nữa." Ông Lâm quay sang phía Tiểu Lạc: "Tiểu Lạc à, bạn học cùng hồi cấp hai của con - Trần Mẫn Mẫn, chính là đứa khi con học cấp ba thì nó vào trường Sư phạm ấy, lúc trước nó kết hôn, nhà trai đem sính lễ là 58800 tệ đấy."

Nghe ông Lâm liệt kê ra những con số ấy, Trình Hạo chỉ cảm thấy trên đôi vai mình lại tăng thêm những gánh nặng vô hình, dường như có vô số ngọn núi lớn đang đè trên lưng anh.

"Bố à, phong tục ở quê mình phức tạp quá, không thích hợp với con và Trình Hạo đâu. Anh ấy lại không phải là người bản địa, bố giảng giải những chuyện đó với anh ấy để làm gì chứ?" Đừng nói Trình Hạo, ngay đến cô khi nghe thấy những con số này cũng trở nên hồ đồ.

"Haizz, chẳng phải vừa rồi bố đã nói đây chỉ là phong tục ở quê chúng ta thôi sao? Chứ bố đâu có nói hôn lễ của hai đứa nhất định phải hoàn toàn tuân theo phong tục ở đây đâu. Suy nghĩ tới việc Trình Hạo là người nơi khác, thuộc vào hoàn cảnh đặc biệt nên có thể bỏ đi trình tự đính hôn, nhưng trình tự kết hôn và tiền sính lễ thì không thể bỏ được. Bố chỉ có một đứa con gái rượu này thôi, nói thế nào thì cũng không thể để người ta cười được." Ông Lâm dùng tiếng địa phương để nói với Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc định nói: "Con muốn đơn giản hóa tất cả. Chúng con không phải sống vì người khác mà sống vì bản thân mình", nhưng liền bị mẹ ngăn lại: "Tiểu Lạc à, Trình Hạo chắc chắn phải nhập gia tùy tục. Bố con không đòi hỏi cậu ấy phải tiến hành lễ đính hôn đã là nhân nhượng lắm rồi đấy. Nghi lễ kết hôn thật sự là không thể thiếu được đâu, nếu không con gái yêu của bố mẹ được gả đi mà họ hàng thân thích đều không hay biết thì còn ra thể thống gì nữa? Thêm vào đó, quê chúng ta đây chỉ có những cô gái trốn nhà theo trai mới không tổ chức hôn lễ thôi, mẹ không muốn để người khác gièm pha này nọ con gái của mẹ đâu."

Tiểu Lạc nghĩ kỹ lời bố mẹ nói thì thấy cũng có lý. Những cô gái trong trấn muốn xuất giá, cho dù là nhà mẹ đẻ có nghèo khó tới mức nào đi nữa cũng phải tổ chức một lễ cưới linh đình, vừa mời khách dùng cơm vừa đốt pháo đùng đoàng. Thì ra tất cả đều dùng tiền sính lễ của nhà trai mang đến cả.

Trình Hạo nghe bố mẹ Tiểu Lạc dùng tiếng địa phương nói với cô nên anh cũng không hiểu lắm, chỉ nghe bập bõm được từ "sính lễ" mà thôi.

"Tiểu Trình, hai đứa con bây giờ không còn nhỏ nữa, thật sự cũng phải suy nghĩ tới vấn đề mua nhà kết hôn rồi. Theo phong tục ở đây, vốn dĩ đính hôn và kết hôn đều cần phải có sính lễ, nhưng xem xét tới hoàn cảnh cháu là người nơi khác, lại là trường hợp đặc biệt, hơn nữa còn chưa mua nhà nên chỉ cần cháu đem sính lễ kết hôn tới thôi, không cần sính lễ đính hôn nữa, giữ lại mà tiết kiệm làm tiền mua nhà." Ông Lâm nói với Trình Hạo.

"Đúng vậy, chúng ta còn có thể giúp đỡ thêm cho cháu một chút để mua nhà. Bố của Tiểu Lạc về hưu năm ngoái, tiền chúng ta tích cóp được cũng không nhiều, chỉ có thể giúp đỡ được một vạn tệ thôi, hai đứa đừng chê ít nhé." Bà Lâm bổ sung thêm.

Tiểu Lạc phiên dịch lại lời của mẹ cho Trình Hạo nghe, anh vội vàng xua xua tay: "Không cần đâu, bác ạ. Hai bác tiết kiệm được chút tiền cũng không phải dễ dàng gì, tiền của hai bác cháu không nhận đâu. Cháu với Tiểu Lạc đã quyết định sẽ tự mình góp tiền mua nhà."

Trong hoàn cảnh nhạc phụ vừa mới về hưu mà nhạc mẫu vẫn giúp đỡ hẳn một vạn tệ để Trình Hạo và Tiểu Lạc mua nhà, hơn nữa lại còn miễn cho anh khoản sính lễ đính hôn nữa khiến Trình Hạo cảm thấy mình cứ thoái thác không mua nhà mãi như thế này cũng không ổn. Nếu như vậy thì sẽ khiến cho Tiểu Lạc - con gái rượu nhà người ta cảm thấy tủi thân quá. Xem ra, giới truyền thông nói cũng không sai, nhạc mẫu thật sự có thể thúc đẩy giá nhà và tăng trưởng GDP.

"Giá nhà hiện nay cao như vậy, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ một chút gọi là thôi. Nếu bố Tiểu Lạc chưa về hưu thì còn giúp thêm được ít nữa, nhưng hiện nay..." Bà Lâm thở dài.

"Ý tốt của hai bác cháu xin nhận nhưng chuyện mua nhà bọn cháu tự lo thì sẽ hay hơn ạ. Tiểu Lạc, em nói có phải không?" Trình Hạo nói rồi nhìn sang phía Tiểu Lạc.

"Đương nhiên là như vậy rồi. Bố, mẹ, hai người không cần lo lắng đâu ạ. Chủ biên của con nói sẽ suy nghĩ tới việc tăng lương cho con, ông chủ của Trình Hạo cũng nói sẽ xem xét việc mua xe cho anh ấy, cuộc sống của chúng con sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi ạ. Chuyện nhà cửa chắc chắn không còn xa nữa đâu. Hiện tại chỉ thiếu thời cơ thôi, chúng con sẽ đợi giá nhà giảm xuống một chút rồi mới quyết định mua, như thế sẽ tiết kiệm được không ít tiền đâu ạ." Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Tiểu Lạc đã đạt đến trình độ rất cao.

"Ồ, như vậy thì tốt. Có điều nếu các con không có đủ tiền thì cứ nói nhé, bố mẹ sẽ nghĩ cách giúp đỡ, cho dù có phải đi vay đi mượn thì cũng phải giúp cho bằng được. Kết hôn thì không thể không tính đến nhà cửa. Hiện tại các con thuê nhà không vấn đề gì bởi vì hai đứa vẫn chưa kết hôn, chưa sinh con. Tương lai mà kết hôn, sinh con rồi, lẽ nào cũng bắt con trẻ chạy Đông chạy Tây chuyển nhà cùng các con sao? Có thể nói, sớm mua nhà vẫn là tốt nhất." Ông Lâm nói.

Bây giờ Trình Hạo đã hiểu tại sao Tiểu Lạc lại nhắc đến chuyện mua nhà rồi, thì ra bố mẹ cô ấy xem trọng vấn đề nhà cửa như vậy. Nhưng những điều họ nói cũng không phải là không có chút logic nào, vì thế trước mặt bố mẹ Tiểu Lạc anh đã bất chấp khó khăn mà bảo đảm rằng nhất định sẽ mua nhà trước khi kết hôn.

Điều này khiến Tiểu Lạc thầm đắc ý vô cùng. Đúng thật là "gừng càng già càng cay"! Bố mẹ "xuất trận", Trình Hạo liền "giơ tay đầu hàng" ngay lập tức. Vốn dĩ, cô còn đang nghĩ cách làm thế nào để thay đổi quan niệm không mua nhà ở Bắc Kinh của Trình Hạo, vậy mà giờ đây anh và cô đã cùng đứng trên một một chiến tuyến, hướng về mục tiêu chung rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Lạc dẫn Trình Hạo đi tham quan khuê phòng của cô trên tầng hai. Phòng của Tiểu Lạc được mẹ dọn dẹp sạch như li như lau đến mức dù chỉ là một hạt bụi cũng không có. Trong phòng, ngoài chiếc giường phủ một chiếc chăn bông màu hồng phấn trên có bày hai con gấu bông đồ chơi to tướng thì thứ nổi bật nhất là cái giá sách bày la liệt những cuốn sách rực rỡ đủ màu.

"Em giường yêu quý của chị, chị đã về rồi đây." Tiểu Lạc cởi áo khoác ngoài ra rồi nằm lăn lộn trên giường.

Trình Hạo ngồi bên mép giường, vừa nhìn quanh ngắm nghía căn phòng của Tiểu Lạc vừa hỏi: "Tối nay chúng ta sẽ ngủ trên chiếc giường này sao?"

"Ấy da, anh đừng có mà "vào rừng mơ bắt con tưởng bở" nhé. Ở quê em có một quy tắc: chưa kết hôn thì chưa được chung chăn chung gối đâu. Mẹ em đã sắp xếp ổn thỏa cho anh rồi, phòng của anh ở bên cạnh đấy."

"Nhà em nhiều phòng thật đấy, nếu như căn nhà này mà ở Bắc Kinh thì không biết đáng giá bao nhiêu tiền nữa, chỉ tính riêng cho thuê thôi chắc cũng kiếm được bộn tiền rồi." Trình Hạo cảm thán.

"Đúng vậy đấy. Nếu như có một loại phép thuật dịch chuyển không gian, đem nhà của em chuyển đến Bắc Kinh thì chúng ta chẳng cần lo chuyện mua nhà, hơn nữa căn nhà to như thế này cũng đủ cho toàn bộ cả nhà ta ở rồi. Đừng nói là mẹ anh dọn đến ở, cho dù sau này con của chúng ta ra đời thì vẫn chẳng thiếu chỗ." Tiểu Lạc bắt đầu mơ mộng hão huyền.

"Buổi tối chúng ta thật sự không thể ngủ cùng nhau sao?" Trình Hạo nhìn Tiểu Lạc bằng ánh mắt tội nghiệp.

"Không được." Tiểu Lạc trịnh trọng tuyên bố.

"Xem ra, anh không thể không cầu hôn em rồi." Trình Hạo vừa nói vừa nâng một cánh tay của Tiểu Lạc lên: "Tiểu Lạc yêu quý, em có đồng ý lấy anh không?"

"Chẳng có chút lãng mạn gì cả. Em không đồng ý." Tiểu Lạc không hề để tâm tới sĩ diện của anh.

"Em muốn có nhẫn kim cương đúng không? Khi quay về Bắc Kinh anh sẽ đưa em đi mua nhé."

"Đúng thế đấy, cầu hôn mà không có nhẫn cưới thì gọi gì là cầu hôn chứ? Không hề có chút thành ý nào cả, anh hiểu không?"

"Được, được, để biểu thị thành ý, anh nhất định sẽ mua chiếc nhẫn to nhất." Trình Hạo hạ quyết tâm và tự nhủ với bản thân nếu cứ không nỡ rời xa tiền bạc thì không thể có được Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc xuống giường rồi bắt đầu lục lọi các thùng và hòm.

Không lâu sau, giường của cô đã biến thành một gian hàng triển lãm tạm thời. Trên giường bày la liệt các loại bảo bối đủ mọi hình dạng, kích cỡ, có mấy cuốn album ảnh và sổ sưu tập tem, còn có các loại thẻ điện thoại, lọ thủy tinh đựng đầy giấy gói kẹo. Những đồ chơi phong phú này thật sự khiến Trình Hạo được mở rộng tầm mắt.

Trước tiên, Tiểu Lạc giở một cuốn album ảnh lớn nhất ra rồi chỉ vào một tấm ảnh chụp hồi tốt nghiệp tiểu học cho Trình Hạo xem và đố anh đoán được đâu là cô.

"Đây chính là em." Trình Hạo nhìn qua liền nhận ra ngay cô bé Tiểu Lạc với hai má lúm đồng tiền xinh xắn.

"Không tồi đâu, anh rất có mắt nhìn đấy nhé." Tiểu Lạc nghe xong câu trả lời của anh liền lên tiếng ca ngợi.

Nhưng lúc giở đến một trang trong album, cô liền ngẩn người ra nhưng không dừng lại ở trang đó mà vội vàng lật ngay sang trang khác. Hành động này của cô khiến Trình Hạo thấy hơi kỳ lạ. Anh không khỏi nổi trí tò mò, nhất định muốn biết rõ ngọn ngành.

"Em cho anh xem ảnh chụp hồi tiểu học này, anh nhìn xem, trông hồi đó em rất đáng yêu, đúng không?" Tiểu Lạc cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Trình Hạo, nhưng cô càng làm như vậy thì anh lại càng hiếu kỳ hơn: "Anh muốn xem tấm ảnh phía trước đó." Anh vừa nói vừa cướp lấy cuốn album trên tay cô.

Tiểu Lạc nắm chặt lấy cuốn album không chịu buông tay nhưng cuối cùng Trình Hạo vẫn khỏe hơn, cô đành làm kẻ bại trận, nhất quyết không thèm đếm xỉa gì nữa, ra vẻ ta đây anh dũng lắm: "Anh cứ xem đi."

Tất cả những tấm ảnh ở trang đó đều là ảnh chụp chung của Tiểu Lạc và một anh chàng nào đó. Đây đúng là một bí mật động trời! Người thường ngày thích sưu tập những scandal chuyên nghiệp như Tiểu Lạc, vậy mà lúc này lại khó có thể thoát khỏi số phận bị Trình Hạo soi mói.

"Là chủ động làm quen hay bị dụ dỗ de dọa?" Trình Hạo nhìn từng trang, từng trang những tấm ảnh mà Tiểu Lạc chụp chung với anh chàng kia, sau đó cố làm bộ dạng thờ ơ hỏi cô.

"Haizz, anh này! Tư tưởng không trong sáng nhé. Đây chính là lý do mà em không muốn cho anh xem mấy tấm ảnh này đấy. Tại sao sự việc lại bị anh nghĩ sai lệch đi thế nhỉ?" Tiểu Lạc vặn cổ tay than thở vì tư tưởng giác ngộ của Trình Hạo không đủ cao rồi hỏi: "Có điều, em có thể hiểu là anh đang ghen tuông không?" Nói xong Tiểu Lạc liền cười lớn.

"Anh ta là ai vậy?" Trình Hạo sợ Tiểu Lạc nghĩ lung tung nên tránh nói vào vấn đề chính, dứt khoát chỉ vào anh chàng trong tấm ảnh và chủ động hỏi.

"Là anh họ của em." Cô đưa ra câu trả lời ngay lập tức.

Nghe đáp án này, Trình Hạo liền cười lớn: "Anh họ? Thôi cho anh xin, em có thể tìm một lý do nào đó mới mẻ hơn không? Em không cần phải nói dối anh đâu. Em đã là người của anh rồi thì anh còn sợ em chạy theo người khác nữa sao? Hơn nữa, những điều này đã là quá khứ của em, anh thì chỉ nhìn về tương lai thôi."

"Thật sự là anh họ của em mà." Tiểu Lạc nhấn mạnh và giải thích tiếp: "Anh ấy tên là Giang Viễn Hàng, bà nội của anh ấy và bà ngoại em là chị em họ, nếu không phải anh họ thì là gì ạ?"

Giang Viễn Hàng lớn hơn Tiểu Lạc ba tuổi. Hồi cô mới bước vào tuổi biết yêu đã từng sùng bái anh như một thần tượng. Lúc đó, cô đang học cấp hai còn Giang Viễn Hàng đã lên cấp ba, vào dịp nghỉ hè hai người thường đến nhà họ hàng chơi và gặp nhau. Giang Viễn Hàng trông rất điển trai, dáng dong dỏng cao, thích đánh bóng rổ, là "hoàng tử bóng rổ" của trường và được rất nhiều người hâm mộ. Tiểu Lạc từng rất si mê hình ảnh lúc anh chơi bóng nhưng tình cảm tuổi học trò ngây thơ đó cũng đã sớm tiêu tan theo năm tháng. Thêm vào đó, lúc Tiểu Lạc đang học năm thứ hai đại học thì bị Trình Hạo "xách" mất nên cô cũng sớm thay đổi tình cảm, không còn bất cứ mơ mộng nào với Giang Viễn Hàng nữa.

"Ồ, anh họ em họ, đúng là trời sinh một đôi!" Trình Hạo trêu chọc.

"Ha ha, đã nói anh ghen tuông mà cứ không thừa nhận." Tiểu Lạc lại nở nụ cười tươi rói.

Hai người không tiếp tục đi sâu thảo luận vấn đề tình cảm thanh mai trúc mã của Tiểu Lạc và Giang Viễn Hàng nữa. Trình Hạo chỉ đơn thuần xem đó như một sự việc nhỏ xen vào giữa cuộc nói chuyện giữa anh và cô, còn cô cũng chỉ coi như ôn lại những tình cảm ngốc xít tuổi học trò, nhân tiện khiến Trình Hạo gia tăng cảm giác ghen tuông, lo lắng, đừng tưởng rằng cô chưa từng có ai theo đuổi.

Tiếp sau đó, Tiểu Lạc lại lật cho Trình Hạo xem những tấm ảnh của cô ở từng thời kỳ, trong đó có dáng vẻ tinh nghịch thời trẻ con, điệu bộ e ấp thời thiếu nữ và cả phong thái đoan trang của một người trưởng thành.

"Anh bảo này, Tiểu Lạc, mọi người đều nói "con gái mười tám thay đổi rất nhanh, càng ngày càng xinh đẹp", sao anh lại cảm thấy em càng lớn lại càng kém xinh đi nhỉ?" Xem xong ảnh, Trình Hạo không kiềm chế được liền thốt lên.

"Muốn ăn đòn hả?" Tiểu Lạc phát một cái vào mông Trình Hạo.

"Sao em ở bên cạnh bố mẹ mà cũng không chịu dịu dàng hơn chút nào nhỉ. Em lại không phải là nữ hiệp, sao cứ ra vẻ ta đây trước mặt anh thế?"

"Ai bảo anh không nói những lời tử tế hơn hả? Em thành tâm thành ý cho anh xem ảnh trước đây là để anh thấy sự trưởng thành của em. Chẳng phải mọi người đều nói tình cảm thanh mai trúc mã mới dễ dàng bền lâu sao? Em và anh lên tới đại học mới gặp nhau, đến khi yêu nhau thì cũng muộn rồi. Vì thế, em mới cho anh xem những bức ảnh ghi dấu từng khoảnh khắc trưởng thành của em, như vậy cũng coi như anh đã hiểu hơn về quá khứ của em, chẳng phải là càng có lợi cho cuộc sống chung của hai người hơn sao?"

"Ồ, anh hiểu rồi. Tiểu Lạc, em làm anh cảm động quá." Trình Hạo cố ý làm bộ mặt nước mắt giàn giụa.

Thời niên thiếu và thời thanh xuân của Tiểu Lạc không chỉ được ghi lại bằng những tấm ảnh mà bằng cả những đồ vật sưu tầm và một số đồ handmade[8]: hồi học tiểu học cô thích sưu tầm những tờ giấy gói kẹo sặc sỡ, hồi học cấp hai lại thích sưu tầm tem thư, lúc học đại học thì thích sưu tầm thẻ điện thoại. Thời điểm những đồ vật handmade như một nghìn con hạc giấy, ngôi sao may mắn, chuông gió, vòng tay phổ biến thì Tiểu Lạc cũng chạy theo phong trào. Đương nhiên lúc đó cô đều làm đồ "handmade" để tặng bạn trai rồi, cuối cùng vì sự e thẹn vốn có của con gái mà cô đã không đem tặng. Thời niên thiếu, Tiểu Lạc là người "có mới nới cũ", rất dễ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài điển trai của các nam sinh, nhưng thời gian duy trì mối tình đơn phương của cô với Giang Viễn Hàng cũng khá dài. Cô còn đan cho anh một chiếc khăn quàng màu trắng nhưng không dám gửi đi, cuối cùng vẫn tự mình gìn giữ.

[8] Đồ được làm thủ công.

Thời niên thiếu đã qua lâu lắm rồi nhưng bởi vì có sự hiện diện của những đồ vật này nên Tiểu Lạc bỗng cảm thấy dường như thời gian đang quay ngược trở lại, còn Trình Hạo cũng thật sự bị cô làm cho rung động. Tuy anh không gặp gỡ và yêu cô sớm hơn nhưng thông qua những tấm ảnh và đồ vật này, anh đã cảm nhận được từng khoảnh khắc trưởng thành của một cô gái. Tiểu Lạc bằng lòng chia sẻ với anh những điều này khiến anh cảm động vô cùng.

"Tiểu Lạc, sau này anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa, giúp em ghi nhớ ngày càng nhiều hơn những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất." Anh xúc động ôm chặt cô vào lòng.

Hai người đang đầu ấp tay kề thì bỗng nghe bà Lâm dùng tiếng địa phương đánh tiếng: "Tiểu Lạc à, bảo Trình Hạo xuống dưới lầu nhé."

"Vâng ạ." Tiểu Lạc dùng giọng địa phương đáp lại.

Trình Hạo nghe câu được câu chăng, chỉ hiểu mỗi hai từ "Tiểu Lạc", sau đó anh mới nói: "Tiểu Lạc, cuối cùng anh cũng biết được lý do em có giọng nói "hào sảng" đến thế rồi. Có người mẹ như thế này cơ mà."

"Đừng đắc ý quá sớm, anh sắp được hưởng đãi ngộ "quốc bảo gấu trúc"rồi đấy. Đi thôi, chúng ta đi nghênh tiếp đợt "sóng" họ hàng thân thích đầu tiên nào." Tiểu Lạc hết sức phấn khởi kéo Trình Hạo đi.

Xuống đến dưới lầu, Trình Hạo phát hiện trong phòng khách có thêm mấy khuôn mặt xa lạ.

Tiểu Lạc, con giới thiệu mọi người để Trình Hạo biết đi." Bà Lâm dùng giọng địa phương nói với con gái.

Tiểu Lạc nghe lời mẹ, lần lượt giới thiệu từng người họ hàng đến thăm với Trình Hạo: "Đây là bà ngoại", Đây là dì Hai", "Đây là dì Ba".

Trình Hạo cũng lần lượt lễ phép chào: "Con chào bà ngoại", "Con chào dì Hai", "Con chào dì Ba".

"Ừm, thằng bé này xinh trai quá! Không cần nói chỉ nhìn cũng biết thật sự có tướng phu thê với Tiểu Lạc nhà ta lắm." Bà ngoại vừa mỉm cười vừa gật đầu, có vẻ rất hài lòng về Trình Hạo.

Tiểu Lạc thầm nghĩ, thẩm mỹ của bà ngoại cũng chưa đến nỗi bị out đâu. Bạn bè cô thường nói Trình Hạo trông giống như minh tinh Hàn Quốc, thì ra bà ngoại cũng biết thưởng thức vẻ đẹp này.

"Có dáng dấp nhân tài, rất điển trai lại có khí chất, kết hợp với Tiểu Lạc nhà chúng ta thì chắc chắn phải có "của ăn của để" rồi." Dì Hai nói thêm vào.

Tiểu Lạc nghe thấy lời này thì biểu cảm trên gương mặt bỗng nhiên cứng đờ. Cô không biết nên cười hay là khóc, cái gì mà kết hợp với cô thì "có của ăn của để" chứ? Ý nói bản lĩnh chọn chồng của cô cao hay là bảo cô không đủ xinh đẹp đây?

"Khá lắm, khá lắm, nhìn dáng vẻ rất lịch sự, tính tình hòa nhã, Tiểu Lạc nhà chúng ta chắc chắn sẽ không bị ức hiếp." Dì Ba tiếp lời.

Tiểu Lạc cảm thấy lời của dì Ba công bằng hơn cả, rốt cuộc thì câu nói sau cùng cũng có lợi cho cô một chút.

Tuy Trình Hạo nghe không hiểu họ đang nói gì nhưng trên mặt vẫn luôn nở nụ cười gượng gạo, thỉnh thoảng gật gật đầu, thể hiện rằng mình vẫn đang nhẫn nại lắng nghe, hơn nữa còn nghe rất chăm chú.

Bà Lâm nghe thấy những lời nhận xét của mẹ và em gái thì khuôn mặt tươi như hoa: "Con rể của con mà, đương nhiên phải tốt chứ."

***

Đãi ngộ "quốc bảo gấu trúc" dành cho Trình Hạo mới chỉ bắt đầu. Sau đó, Trình Hạo liên tiếp được bà con chòm xóm, cô Bảy, Dì Tám, chú Trương, mợ Lý tới "tham quan". Anh không ngừng chạy lên chạy xuống, "chờ đợi" để được mọi người nhìn ngắm. Bởi vì có sự khác biệt về ngôn ngữ nên anh vẫn chỉ có thể mỉm cười mà không thể nói chen vào câu nào được. Bất giác anh phát hiện ra những động vật ở vườn thú thì ra rất tội nghiệp và đáng thương! Rõ ràng bản thân không bằng lòng, thế mà vẫn phải đón tiếp rất nhiều khách tham quan xa lạ.

Quá trình "tham quan" cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối. Trình Hạo bảo Tiểu Lạc phiên dịch giúp anh vì anh muốn biết những "khách tham quan" kia đã bình luận những gì.

"Họ nói ngoại hình anh trông cũng tàm tạm, miễn cưỡng thì cũng hợp với em." Tiểu Lạc bịa ra một cách vô căn cứ.

"Làm gì có ai nói như thế chứ. Anh thấy mẹ em cười tươi tới nỗi miệng không khép vào được ấy chứ. Mọi người đều nói những lời khen ngợi anh đúng không?"

"Anh ấy à, thuộc tuýp người "hoa hướng dương", chỉ cần có một chút ánh mặt trời là rạng rỡ ngay. Hôm nay, ánh nắng mặt trời mà mấy người họ hàng, bạn bè, hàng xóm của em tặng cho anh đã nhiều tới nỗi sắp chiếu sáng cả vũ trụ rồi. Anh đắc ý rồi chứ gì. Haizz, đau lòng quá! Ngôi vị nữ vương của mình không giữ được nữa rồi. Này, Trình Hạo, anh xem hai chúng mình ai có ngoại hình bắt mắt hơn?" Bởi vì có không ít người nói những lời: "Trình Hạo kết hợp với Tiểu Lạc thì chắc chắn phải "có của ăn của để"" nên Tiểu Lạc cảm thấy không cam lòng.

"Nam nữ khác biệt, tướng mạo của chúng ta sao có thể so sánh với nhau được chứ?"

"Cũng có thể so sánh đấy. Chẳng hạn, em cảm thấy Châu Huệ Mẫn và Tô Vĩnh Khang có tướng mạo rất giống nhau, Thượng Văn Tiệp và Lý Tuấn Cơ[9] cũng vậy. Anh nói xem, em và anh ai đẹp hơn?"

[9] Châu Huệ Mẫn, Tô Vĩnh Khang, Thượng Văn Tiệp, Lý Tuấn Cơ đều là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng Trung Quốc.

"Đương nhiên là...", Trình Hạo dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Bà xã của anh đẹp hơn rồi."

"Ừm, tốt lắm, anh cũng nói được câu công bằng đấy."

"Haizz, con gái bọn em thật là... Cứ quan tâm mấy vấn đề đẹp hay không đẹp đó làm gì? Phụ nữ trang điểm đẹp vì người mình yêu, bây giờ em sắp được gả cho anh rồi, xấu một chút cũng không vấn đề gì. Dù em có như thế nào thì anh vẫn thích."

"Đàn ông ấy à, tất cả đều hy vọng bà xã của mình xấu xí một chút, như thế thì hệ số an toàn mới cao hơn. Nhưng mà họ lại mong muốn mỹ nữ bên ngoài nhiều một chút, như thế thì xác suất gặp được người đẹp càng lớn. Cho nên, sau khi kết hôn em muốn làm "tay hòm chìa khóa" của nhà mình, nắm giữ đại quyền tài chính, khiến cho xác suất gặp được người đẹp của anh giảm xuống chỉ còn con số 0." Tiểu Lạc trịnh trọng tuyên bố.

"Phụ nữ trang điểm đẹp vì người mình yêu, đàn ông nghèo xơ xác vì phụ nữ." Câu nói này thật có đạo lý!

***

Theo lý mà nói, trong thời gian nghỉ Tiểu Lạc có thể ngủ nướng cả ngày, nhưng kể từ khi cô rời xa bố mẹ phiêu bạt nơi đất khách quê người thì mỗi lần được nghỉ về nhà đều không cách nào mà ngủ nướng được. Bởi vì sau khi ngủ dậy, bà Lâm thích chạy tới phòng con gái để hai mẹ con hàn huyên tâm sự. Cho dù khả năng chìm vào giấc ngủ của Tiểu Lạc có dễ tới mức nào đi nữa thì cô cũng không thể chịu đựng nổi tiếng lầm rầm của mẹ vì bà cứ nói liên hồi. Tiểu Lạc cảm thấy mẹ chính là chiếc đồng hồ báo thức cực kỳ hiệu quả.

Chủ đề tán chuyện của hai mẹ con thường chỉ xoay quanh công việc và tình cảm của cô nhưng chuyện bà Lâm hứng thú hơn cả là vấn đề tình cảm.

Một buổi sáng, chưa tới bảy giờ, bà Lâm đã sang phòng Tiểu Lạc để tâm sự cùng con gái: "Tiểu Lạc à, con có biết Giang Viễn Hàng giờ đã tới Bắc Kinh làm việc chưa? Mẹ cậu ấy hỏi mẹ số điện thoại của con đấy, cậu ấy đã liên lạc với con chưa?"

"Dạ rồi ạ, nhưng mà ai cũng đều bận nên không thường xuyên gặp nhau được ạ." Lần đó, lúc nhận được điện thoại của Giang Viễn Hàng, cô có đôi chút khó hiểu không biết anh làm thế nào mà có được số điện thoại của cô. Thì ra là mẹ cô cho.

"Dạo trước mẹ có gặp mẹ cậu ta, bà ấy còn nhắc tới con đấy, xem ra rất có cảm tình với con thì phải. Mẹ cũng luôn mong nếu con và Giang Viễn Hàng hợp thành một đôi thì tốt biết mấy. Tuy gia đình họ không phải là gia đình quyền cao chức trọng, đại phú đại quý nhưng tiền mua một căn nhà thì không thiếu đâu. Hơn nữa bố mẹ cậu ta cũng là người thấu hiểu đạo lý, cậu ta lại là mẫu người tài giỏi, giờ cậu ấy còn mua được xe hơi rồi đấy."

"Mẹ, mẹ không thể "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" như vậy được. Giang Viễn Hàng không có ý gì với con đâu, con cũng không liên lạc với anh ấy, "ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên" ạ." Tiểu Lạc nhanh chóng cắt ngang lời mẹ. Cô và Trình Hạo đã sống chung với nhau lâu như thế, sớm đã "gạo nấu thành cơm" rồi, sao mẹ có thể nhắc lại chuyện xưa cũ giữa cô và Viễn Hàng chứ? Tế bào "thích buôn dưa lê" của cô lẽ nào là do mẹ di truyền?

2. 5

"Tiểu Lạc, mẹ nói lời tận đáy lòng với con nhé, cậu Trình Hạo này ngoại hình điển trai, cũng rất lễ phép đấy, nhưng gia đình thì thật sự không được tốt lắm đâu. Các cô gái ở đây làm gì thì làm nhưng cũng phải tìm đối tượng còn đầy đủ cả bố cả mẹ, trong khi cậu ấy lại không còn bố nữa." Bà Lâm vừa nói vừa lắc đầu. Trước khi Trình Hạo tới nhà Tiểu Lạc, cô chưa từng nhắc tới gia cảnh của anh, lần này là do bà Lâm đích thân hỏi về các thành viên trong gia đình anh nên mới biết chuyện bố anh đã mất từ lâu.

"Mẹ, bố Trình Hạo mất sớm thì có phải lỗi của anh ấy đâu." Tiểu Lạc lên tiếng bênh vực cho Trình Hạo.

"Mặc dù là như vậy nhưng bố cậu ấy mất sớm nên gia đình sẽ không còn nguồn kinh tế vững chắc nữa. Gia đình chúng ta con cũng biết rồi đấy, bố con về hưu rồi, điều kiện cũng không còn được như trước. Nào ngờ, cuối cùng con lại chọn người có điều kiện còn không bằng nhà mình, haizz..." Bà Lâm bắt đầu thở dài.

"Mẹ đừng thở ngắn than dài nữa."Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ", thở dài sẽ khiến cho nếp nhăn trên trán nhiều thêm đấy ạ." Tiểu Lạc cố gắng chọc cho mẹ cười."Hơn nữa, theo như con thấy thì mẹ rất hài lòng với Trình Hạo mà, mẹ cứ suốt ngày gọi Hạo Hạo này Hạo Hạo kia đấy thôi."

"Đúng vậy, đối với Trình Hạo thì mẹ chẳng có gì phải chê trách, cậu ấy luôn cười nói vui vẻ, có vẻ là người có tính khí hòa nhã, chắc sẽ không đối xử tệ bạc với con gái mẹ đâu. Chỉ có điều gia đình cậu ấy không được khá giả, mẹ lo con lấy cậu ấy sẽ phải chịu khổ thôi. Con xem, hai đứa các con hiện tại ngay cả một căn nhà cũng chưa có, giá nhà ở Bắc Kinh cũng không hề rẻ, các con phải cố gắng tới bao giờ thì mới có thể mua được nhà rồi kết hôn chứ?"

Thật là đáng thương cho những tấm lòng của các bậc cha mẹ! Tiểu Lạc không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Cô và Trình Hạo đã sống chung với nhau lâu như vậy, trước giờ chưa từng ghét bỏ gia đình anh, thậm chí cô còn cảm thấy hạnh phúc mà hai người cùng nhau vất vả cố gắng xây dựng lên mới là hạnh phúc bền vững nhất. Cô cho rằng, người có thể mỉm cười nắm tay mình trải qua những tháng ngày gian khó, nếu sau này có duyên vợ chồng thì phải biết trân trọng con người ấy, tình yêu ấy hơn là người yêu mình lúc thuận buồm xuôi gió.

Thế nhưng bây giờ, Tiểu Lạc biết tình cảm của cô và Trình Hạo còn bị vướng bận bởi bố mẹ. Cô cảm thấy sống chung với anh không phải là chịu khổ, nhưng trong mắt bố mẹ cô thì con gái họ đang phải chịu thiệt thòi.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng quá đâu. Con và Trình Hạo làm việc mấy năm nay, không tiêu pha phung phí nên cũng tích góp được một ít ạ. Đợi đến lúc chúng con kiếm đủ số tiền đặt cọc thì sẽ mua nhà ngay, bây giờ vay ngân hàng cũng tiện hơn nhiều rồi."

"Lãi ngân hàng không phải là nhỏ đâu con, tốt nhất đừng vay ngân hàng." Bà Lâm dặn dò con gái.

Lời khuyên của mẹ Tiểu Lạc hiểu rất rõ. Đồng nghiệp của cô cũng từng vay ngân hàng sáu mươi vạn để mua nhà, tính ra họ phải trả góp tới hai mươi năm mới hết. Tiền lãi mà họ phải gánh cũng đã lên tới hơn ba mươi vạn, tương đương với một nửa căn nhà nhỏ rồi còn đâu. Nhưng nếu không vay ngân hàng thì cả đời cô cũng đừng mơ tới chuyện mua được nhà.

"Được rồi, được rồi, mẹ đừng bận tâm nữa, nhất định chúng con sẽ mua được nhà mà." Tiểu Lạc an ủi mẹ.

"Mẹ đang nghĩ tới chuyện sính lễ mà bố con nói. Sính lễ có thể miễn cho Trình Hạo, cậu ấy một mình bươn chải bên ngoài cũng không dễ dàng gì, các con cứ giữ lấy tiền để tiết kiệm mà mua nhà đi. Có lẽ, mọi người đều cảm thấy gả con gái phải có sính lễ là một phong tục bắt buộc, nhưng chúng ta sống là vì chính bản thân mình, chỉ cần hai đứa sống tốt là được rồi. Có điều, nếu như sau này họ hàng, hàng xóm có hỏi đến chuyện sính lễ của con thì phải bảo là Trình Hạo đưa rồi nhé. Đưa sính lễ là quy định bắt buộc ở đây, cho nên không thể vì chuyện này mà gia đình mình bị người khác xem thường được." Bà Lâm đã nghĩ kỹ càng, người ta đòi sính lễ là để sau khi con gái xuất giá sẽ trao lại cho con làm của hồi môn. Nếu gia đình Trình Hạo đã không khá giả gì, hơn nữa hai đứa nó lại định sinh sống ở Bắc Kinh thì cho dù có đòi sính lễ để sau khi kết hôn trao lại làm của hồi môn cũng không tiện. Tốt nhất là không đòi Trình Hạo sính lễ nữa.

"Con hiểu rồi, mẹ chính là người mẹ vĩ đại nhất trên đời, mẹ đối với con thật tốt!" Tiểu Lạc cảm động vô ngần. Cô nói tiếp: "Nhưng, mẹ định nói thế nào với bố ạ? Hình như bố rất chú trọng tới vấn đề sính lễ, còn đích thân bàn chuyện đó với Trình Hạo nữa."

Ông Lâm là quân nhân giải ngũ, cũng là một trong những người đã tốt nghiệp cấp ba hiếm có ở quê họ lúc bấy giờ. Tiểu Lạc vẫn luôn cảm thấy bố mình là người thấu tình đạt lý, ai ngờ khi bàn tới vấn đề sính lễ, bố lại cố chấp đến vậy, còn nhất định yêu cầu Trình Hạo phải có sính lễ.

"Mẹ sẽ thương lượng với bố con. Chúng ta vẫn sẽ nói với mọi người là đã nhận sính lễ và sau đó trao cho con làm của hồi môn rồi, như thế người khác cũng sẽ không dị nghị gì nữa."

"Mẹ, mẹ thật tốt!" Con sâu ngủ của Tiểu Lạc sớm đã bị những lời nói của bà Lâm tiêu diệt không còn chút dấu vết, lúc này cô vô cùng cảm động bởi mẹ không những hiểu được tâm lý của con gái mà còn thương yêu, lo nghĩ cho con rể tương lai. Từ cổ chí kim, mọi người vẫn quan niệm mẹ chồng nàng dâu khó chung sống với nhau nhưng quan hệ giữa con rể và mẹ vợ lại rất hài hòa. Quả là đúng!

Điều Tiểu Lạc không ngờ tới là những chuyện "hài hòa" vẫn tiếp tục diễn ra.

Trình Hạo có thói quen mỗi ngày đều thay giặt quần sịp nhưng vì đang ở nhà Tiểu Lạc nên anh không tiện thay ra rồi vứt ở đó để người khác giặt. Anh liền giấu kĩ nó dưới gầm giường, định nhân lúc mọi người không chú ý đến sẽ tự đem đi giặt.

Trưa hôm đó, Trình Hạo thấy bố mẹ Tiểu Lạc đều không có nhà nên định đem cái quần ấy đi giặt nhưng tìm khắp gầm giường mà vẫn không thấy đâu. Anh thầm nghĩ, lẽ nào Tiểu Lạc đã cầm đi giặt giúp anh rồi? Ái chà, thì ra cô ấy cũng có thiên chức làm vợ hiền đấy chứ!

Trình Hạo mừng thầm, sau đó chạy đi tìm Tiểu Lạc "truy hỏi tung tích" chiếc quần sịp. Thế nhưng cô lại chẳng biết gì: "Cái gì mà quần sịp dưới gầm giường chứ?"

Trình Hạo cực kỳ thất vọng, tiếp tục quay về giường của mình tìm kiếm nhưng vẫn không thấy đâu. Lẽ nào chiếc quần sịp mọc cánh mà bay mất hay sao?

Tiểu Lạc cũng giúp Trình Hạo tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc quần bé nhỏ đó ngoài ban công. Thì ra, bà Lâm đã giặt sạch và đem phơi khô rồi.

"Đừng tìm nữa, Trình Hạo. Chiếc quần "huynh đệ" của anh ở đây này." Vì tìm chiếc quần bé nhỏ này mà Tiểu Lạc đã mệt đến thở không ra hơi.

Trình Hạo nhìn chiếc quần sịp đang tung bay trước gió ngoài ban công, mặt liền đỏ lựng lên. Thì ra mẹ vợ tương lai đã đem giặt chiếc quần sịp của anh rồi. Nhưng điều khiến anh khó hiểu là, tại sao mẹ vợ tương lai lại có thể tìm ra được chiếc quần anh đã giấu kín dưới gầm giường cơ chứ? Anh nghĩ đến chuyện này mà xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

"Tiểu Lạc, em giúp anh giặt không được sao, làm phiền mẹ em thật ngại quá." Trình Hạo cảm thấy chiếc quần sịp nhạy cảm và riêng tư này mà để mẹ vợ tương lai giặt thì không được thích hợp cho lắm.

"Em làm sao mà biết được tốc độ của mẹ lại nhanh đến thế. Hơn nữa, anh đã giấu kỹ như vậy mà mẹ vẫn tìm thấy, em thật sự rất khâm phục mẹ đấy, chắc mẹ đã coi anh là con trai ruột thịt rồi. Mẹ cũng thường giúp em thu dọn giường chiếu, sau đó đem nội y của em đi giặt mà."

"Haizz, nếu em chăm chỉ bằng một nửa của mẹ thì có phải tốt không." Trình Hạo ngửa mặt thở dài.

"Em được di truyền từ bố nhiều hơn đấy, cũng khá thông minh, mỗi tội bẩm sinh hơi lười một chút." Tiểu Lạc tự mình phân tích một cách khách quan.

"Cũng coi như em biết thân biết phận, sao số anh lại khổ thế này nhỉ? Lấy được một cô vợ lười biếng." Trình Hạo giả bộ khóc lóc kêu trời.

***

Sau sự việc chiếc quần sịp, Trình Hạo phát hiện giày thể thao của mình cũng mất tích luôn. Lần này, Tiểu Lạc đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi hỏi mẹ có nhìn thấy giày của Trình Hạo không. Bà Lâm nói đã giặt sạch và đang để trên bệ cửa sổ.

Lúc Tiểu Lạc đặt trước mặt anh đôi giày thể thao đã được giặt sạch sẽ tinh tươm, Trình Hạo liền hỏi: "Đây là đôi giày mới của bố em hả?"

"Giày mới gì chứ? Giặt sạch quá nên anh không nhận ra đôi giày trước đây của mình nữa à?"

Trình Hạo nhìn đôi giày trước mặt mà không dám tin vào mắt mình. Đôi giày này hoàn toàn giống hệt một đôi giày mới tinh. Đâu còn nhìn ra hình bóng của đôi giày cũ kỹ, lem luốc nữa chứ? Kỳ thực anh đã đi qua cửa sổ vô số lần, cũng nhìn thấy đôi giày này nhưng lúc đó anh cứ ngỡ đó là giày của bố Tiểu Lạc mà hoàn toàn không nghĩ rằng chính là giày của mình.

"y da, nhạc mẫu đại nhân thật là vô cùng, vô cùng đảm đang! Tiểu Lạc à, tại sao em lại không được di truyền đức tính tốt đẹp ấy nhỉ?" Trình Hạo lại một lần nữa nói với bộ dạng vô cùng khổ sở.

***

Những ngày tháng vui vẻ trôi qua rất nhanh. Trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cả Trình Hạo và Tiểu Lạc đều được trải nghiệm cuộc sống "vương giả", "ngồi mát ăn bát vàng". Mỗi ngày, ngoài việc ăn uống ra thì họ chỉ xem đĩa CD mà thôi. Những ngày tháng đó thật dễ chịu và thoải mái biết bao!

"Ở nhà được dựa dẫm vào bố mẹ thật là thích!" Tiểu Lạc mới ở nhà có mấy hôm mà đã không muốn quay về Bắc Kinh nữa rồi.

"Đúng thế. Đôi khi anh cũng nghĩ, hay là chúng ta rời Bắc Kinh rồi mua nhà ở một thành phố gần với quê mình, sinh sống và làm việc ở đó. Nếu được như thế, cuộc sống có lẽ sẽ tốt đẹp hơn đấy nhỉ?"

"Nhưng hai chúng ta khó khăn lắm mới có thể thoát ly khỏi làng quê nhỏ bé để đến với thành phố phồn hoa, nếu dễ dàng từ bỏ như thế thì thật là đáng tiếc."

Tiểu Lạc vừa nói chuyện với Trình Hạo, vừa nhớ tới một câu chuyện ngắn có tên là Chăn dê:

Có một phóng viên đến vùng nông thôn của Thiểm Bắc, nhìn thấy một cậu bé đang chăn dê. Anh chàng phóng viên liền tiến lên trước bắt chuyện với cậu.

Phóng viên: "Cháu đang làm gì đấy?"

Cậu bé: "Chăn dê ạ."

Phóng viên: "Chăn dê để làm gì?"

Cậu bé: "Bán lấy tiền ạ."

Phóng viên: "Bán lấy tiền để làm gì?"

Cậu bé: "Xây nhà ạ."

Phóng viên: "Xây nhà để làm gì?"

Cậu bé: "Lấy vợ ạ."

Phóng viên: "Lấy vợ để làm gì?"

Cậu bé: "Sinh con ạ."

Phóng viên: "Sinh con để làm gì?"

Cậu bé: "Chăn dê ạ."

Khi đó, Tiểu Lạc đọc được câu chuyện này, cô nghĩ, sẽ không bao giờ để cho con mình trở thành cậu bé chăn dê, bởi vì quanh đi quẩn lại mãi mãi cũng chỉ là cậu bé chăn dê mà thôi.

"Đúng vậy. Thực ra, anh từng có cơ hội về quê làm việc, nhưng anh do dự một hồi rồi lại từ bỏ. Từ nhỏ bố mẹ đã dặn chúng ta phải chăm chỉ học hành, nỗ lực phấn đấu, cố gắng hết mình để có thể đỗ vào đại học. Mục đích của đỗ đại học là gì chứ? Chính là tìm được việc làm tốt. Công việc hiện tại của anh đôi khi cũng thật buồn chán, nhưng đây đích thực là công việc mà anh yêu thích và em cũng yêu thích việc mình đang làm. Trước đây, anh không muốn mua nhà ở Bắc Kinh, nguyên nhân chủ yếu là do chi phí sinh hoạt rất cao, áp lực cũng lớn, hơn nữa sau này chắc gì chúng ta đã sống mãi ở Bắc Kinh. Nhưng về sau anh suy nghĩ kỹ lại, nếu không ở Bắc Kinh, chúng ta còn có thể đi đâu làm việc được nữa? Công việc của anh thuộc ngành IT[10], còn em làm trong ngành giải trí, nếu sống trong một thị trấn nhỏ sẽ rất khó có thể tìm được việc mà chúng ta yêu thích."

[10] Viết tắt của cụm từ Information Technology (công nghệ thông tin).

"Vậy chúng ta quyết một phen "sống chết tới cùng" ở Bắc Kinh nhé. Dù áp lực có lớn hơn nữa nhưng những người tỉnh lẻ bám trụ ở Bắc Kinh cũng không chỉ có mình hai chúng ta. Cùng chiến tuyến với chúng ta vẫn còn nhiều người lắm. Sợ gì chứ!" Tiểu Lạc rất có niềm tin vào tương lai, cuối cùng còn dùng một câu nói học được từ phim Hàn Quốc để cổ vũ tinh thần mình: "A - ZA, A - ZA, fighting!"

Đến lúc Trình Hạo và Tiểu Lạc phải trở lại Bắc Kinh, bà Lâm nhét vào tay hai người túi lớn túi nhỏ, phần nhiều đều là đồ ăn, có lạc mà Trình Hạo thích, cũng có cả món thịt viên đích thân bà Lâm làm mà Tiểu Lạc thích ăn nhất. Những thứ đồ này rất nặng, đi tàu hỏa thì không thuận tiện lắm. Tiểu Lạc cứ luôn nói không xách nổi, bảo mẹ để lại một ít, còn bà Lâm vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến: "Về Bắc Kinh rồi có muốn ăn nhiều mấy món tươi ngon dân dã này cũng không có đâu. Cứ mang hết đi, nếu con không ăn thì Hạo Hạo ăn."

Tiểu Lạc im lặng, mẹ nói như thể cô không cho Trình Hạo ăn vậy.

Tuy Trình Hạo biết những thực phẩm này ở Bắc Kinh cũng mua được nhưng không muốn phụ tấm lòng tốt của mẹ vợ tương lai nên anh nhận hết. Huống hồ chỗ lạc mà mẹ Tiểu Lạc bảo anh đem đi là đích thân bà đã mất hai buổi tối để bóc sạch hết vỏ. Thật xót xa cho tấm lòng của các bậc cha mẹ!

Thế là, khi về quê họ mang theo hai cái túi nhưng lúc lên đường trở lại Bắc Kinh thì đã biến thành bốn cái túi mất rồi. Hai cái túi ban đầu có một túi là quà Trình Hạo tặng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Vốn dĩ anh tưởng rằng sau khi tặng quà rồi thì chỉ còn lại một cái túi, như vậy có thể nhẹ nhàng, đủng đỉnh lên đường. Nào ngờ mẹ Tiểu Lạc lại nhiệt tình như thế nên anh không nỡ từ chối tấm chân tình ấy.

Trình Hạo chủ động làm người vận chuyển, lúc lên tàu anh vác cả bốn cái túi trên vai. Tiểu Lạc nhìn bộ dáng của anh, bất giác mỉm cười vì lúc này anh đâu còn chút phong thái nào giống minh tinh Hàn Quốc nữa.

Tiểu Lạc vừa cười vừa hát: "Đi bốn phương, đường xa xôi nước chảy mãi..."

Trải qua hơn mười tiếng đồng hồ lặn lội đường xa, cuối cùng hai người cũng về đến Bắc Kinh. Tiểu Lạc có cảm tình đặc biệt với Bắc Kinh. Lần đầu tiên đến đây, cô đã cảm thấy vùng đất này thật thân thiện, tuy nhiều lần gặp trắc trở trong quá trình làm việc, cũng phải dọn nhà không biết bao nhiêu lần như nhưng cô vẫn cảm thấy thành phố này có một sức hấp dẫn lạ kỳ. Vì thế mỗi lần từ quê lên, khi chuyến tàu đến trạm Bắc Kinh, câu đầu tiên cô thầm nhủ trong lòng không phải là: "Bắc Kinh, ta đến rồi" mà là: "Bắc Kinh, ta đã về rồi".

***

Khoảng mười giờ tối, Tiểu Lạc và Trình Hạo về đến trước cửa căn nhà họ đang thuê. Trình Hạo cầm chìa khóa mở cửa chống trộm thì phát hiện cửa không mở ra được vì đã bị Tần My chốt bên trong.

Căn nhà họ không có chuông nên Trình Hạo đành phải đập cửa nhưng đập đến mấy hồi liên tục cũng không thấy người ra mở. Anh liền gọi điện thoại cho Tần My nhưng điện thoại lại tắt máy.

"Tần My, phiền cô ra mở cửa giúp với." Tiểu Lạc đứng bên ngoài hét to.

Tiểu Lạc gào khản cổ mà vẫn không thấy bóng dáng một ai.

"Cô ta không phải là đang abc với anh chàng Jack đấy chứ?" Tiểu Lạc thầm nghĩ lúc Tần My cất cao "giọng hát vàng" là lúc cô ta nhập tâm nhất, lẽ nào vì thế mà quên mất hai người bọn họ.

"Hình như... hình như cô ấy đang tắm."

"Sao anh biết?" Tiểu Lạc nghi hoặc hỏi.

"Anh nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm này." Trình Hạo chỉ tay vào tường rồi nói.

Nhà vệ sinh và hành lang chỉ cách nhau một bức tường nên Tiểu Lạc dỏng tai lên liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Lúc Tần My tắm có hai đặc điểm lớn: Thứ nhất là tuyệt đối không vặn vòi nước lại, không để nước ngừng chảy dù chỉ một giây, chưa bao giờ biết tiết kiệm nước sinh hoạt. Thứ hai là cô ta tắm rất lâu, chỉ đến khi dùng hết sạch nước nóng trong bình thì mới chịu thôi.

"Thật đúng là... Cô ta rõ ràng biết chúng ta sẽ trở về vì hôm nay là ngày cuối cùng của dịp nghỉ lễ, ngày mai đã phải đi làm rồi. Thế mà cô ta còn chốt cửa chống trộm bên trong, như vậy chẳng phải là cố ý hành hạ chúng ta hay sao?" Tiểu Lạc oán giận nói.

"Chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi." Trình Hạo cảm thấy rất sốt ruột nhưng vẫn cố làm cô an lòng.

"Anh xem, anh cũng chỉ là "cò nhà"[11] tép riu mà thôi. Bây giờ đang đứng ngay trước cửa nhà mình thuê đây mà lại không có cách nào vào phòng. Thuê nhà trước sau vẫn không phải là cách hay, nếu chúng ta có nhà riêng thì sao có thể để xảy ra vấn đề này được." Tiểu Lạc không quên một lần nữa truyền bá lý tưởng "nhất định phải mua nhà" với Trình Hạo.

[11] Người thuê nhà rồi cho người khác thuê lại.

Đèn cảm ứng trong hành lang cứ tự động cách ba mươi giây lại tắt một lần. Lúc này cả dãy hành lang là màn đêm tối đen như hũ nút, vì thế Tiểu Lạc vừa giậm chân vừa hét một tiếng "này" để đèn cảm ứng bật sáng trở lại.

"Em "a" một tiếng chẳng phải là được rồi ư? Sao phải hét "này" làm gì chứ?" Trình Hạo không hiểu tại sao mỗi lần muốn đèn cảm ứng sáng trở lại, Tiểu Lạc lại hét "này".

"Nói "a" không hay lắm vì rất dễ khiến hàng xóm hiểu lầm, khiến người ta tưởng "yêu râu xanh tới rồi". Còn nếu hét "này" thì cho dù âm thanh có hơi lớn một chút cũng có thể thông cảm được, người khác sẽ tưởng điện thoại không có tín hiệu nên nói hơi lớn thôi."

Khi đối diện với đèn cảm ứng, trong mắt Trình Hạo thì "a" với "này" chẳng qua chỉ là hai tiếng gọi, không ngờ đối với Tiểu Lạc lại có nhiều vấn đề đến thế. Trong thời gian hai người chờ đợi Tần My mở cửa, hàng xóm ở nhà bên cạnh đã về hết rồi.

Tiểu Lạc nhìn hàng xóm đã vào hết nhà, rồi nhìn lại mình và Trình Hạo cùng bốn cái túi nặng trịch, một nỗi thê lương bất chợt trào dâng trong lòng. Cô cảm thấy bộ dạng ngơ ngác như mất hồn của họ giống như đang chạy nạn vậy.

"Tiếng nước còn chảy nữa không?" Tiểu Lạc đứng lâu tới nỗi chân tay tê cứng hết cả rồi, thế mà vẫn chưa thấy Tần My ra mở cửa. Thật sự cô đã cố gắng đợi nhưng không thể nhẫn nhịn hơn được nữa rồi.

"Nước vẫn đang chảy."

"Ngày nào cô ta cũng tắm mà sao lại tắm lâu và chậm chạp như thế chứ? Một chút ý thức bảo vệ môi trường cũng không có. Thực sự em không muốn thuê trọ cùng cô ta một phút nào nữa." Trình Hạo cũng không thể trách sao Tiểu Lạc lại quá căng thẳng như thế. Cô đã ngồi tàu hỏa hơn mười tiếng đồng hồ nên mệt mỏi vô cùng, muốn về nhà tắm thoải mái rồi ngủ một giấc ngon lành. Thế mà khi về tới nơi họ lại không thể vào nhà, còn không biết khi nào mới vào được nhà. Hơn nữa, nếu vào nhà thì cũng phải đợi bình nóng lạnh đun đủ nước rồi mới có thể tắm được, ít nhất họ cũng phải chờ hơn một tiếng đồng hồ nữa.

"Hình như không còn tiếng nước chảy nữa rồi." Được một lúc Trình Hạo thốt lên.

"Vậy chúng ta đập cửa tiếp đi." Tiểu Lạc vừa đập cửa vừa hét: "Tần My! Mở cửa! Tần My! Mau mở cửa."

Tiểu Lạc gọi sắp khản cả tiếng mà cũng vẫn không thấy cô ta ra mở cửa.

"Tắm thì có thể chậm chạp được chứ mặc quần áo mà chậm chạp vậy à? Lúc tắm nếu không nghe thấy tiếng đập của của chúng ta thì không nói làm gì, đằng này tắm xong rồi mà cô ta vẫn không nghe thấy gì, chẳng lẽ cô ta điếc rồi sao?" Tiểu Lạc cảm thấy ngọn lửa giận dữ đang bốc phừng phừng trên đỉnh đầu. Cô bắt đầu gào lên: "Tần My, cô đang làm cái gì thế hả? Mở cửa mau! Đừng có mà giả vờ mắc bệnh gì nhé."

Trình Hạo kịp thời bịt chặt miệng Tiểu Lạc lại: "Chúng ta không thèm so đo tính toán với cô ta. Tức giận là trừng phạt tội lỗi của người khác lên chính mình, hà tất em phải thế?"

Miệng của Tiểu Lạc bị bịt chặt thì chân vẫn còn chỗ để phát huy, cô dồn lực toàn thân xuống chân rồi đá mấy cái vào cửa chống trộm, trong lòng tự nhủ: "Lần này lão nương quyết liều mạng với ngươi. Cho dù có đạp hỏng cửa chống trộm, ta cũng phải bảo vệ quyền lợi của một "cò nhà"."

Lực đá lần này của Tiểu Lạc thật sự rất lớn, khiến cho cửa chống trộm bị chấn động, âm thanh va đập vang trời. Cùng lúc đó Trình Hạo cũng tức giận quát: "Tần My! Mở cửa!" Ngay cả một người ngày thường có sức chịu đựng vô cùng tốt như Trình Hạo cũng không còn đủ kiên nhẫn để dùng kính ngữ nữa mà dùng những từ như ra lệnh. Không chỉ Tiểu Lạc thấy mệt mỏi mà ngay cả anh cùng không khá hơn là bao.

Cuối cùng, Tần My cũng chịu ra mở cửa, trên người cô ta là bộ đồ ngủ hai dây: "Ô, hai người đã về rồi sao?" Giọng điệu Tần My vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không để ý tới việc vừa rồi Trình Hạo và Tiểu Lạc đã phải đợi ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ.

Bộ đồ ngủ của Tần My thật sự khiến Tiểu Lạc thấy phản cảm. Đây rõ ràng là bộ đồ ngủ chỉ mặc khi ở trước mặt người yêu, đã thế bộ đồ ngủ này còn là loại trong suốt nữa chứ. Điều đáng nói ở đây là cô ta không hề mặc áo ngực mà cũng dám mặc đồ trong suốt sao? Thêm vào đó, dây áo bên vai phải lại còn tụt xuống. Không ngờ cô ta gầy gò thế mà phần ngực lại "bự" như hai cái bánh bao cỡ to, những chỗ thu hút ánh mắt người khác thì lúc ẩn lúc hiện. Chẳng trách anh chàng Jack lại thích cô ta, xem ra cô ta cũng có chút bản lĩnh! Nhưng dù có bản lĩnh thế nào thì cũng không nên mặc bộ đồ ngủ khêu gợi như vậy trước mặt Trình Hạo chứ? Đây rõ ràng là hành động dẫn dụ đàn ông phạm tội mà. Thật là quá đáng! Tiểu Lạc oán hận nghĩ.

Tiểu Lạc và Trình Hạo nhanh chóng kéo va li hành lý vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

"Chúng tôi phải ở bên ngoài chờ đợi rất lâu, đập cửa cũng rất lớn, cô không nghe thấy gì sao?" Tuy Tiểu Lạc không muốn để Trình Hạo đứng ngắm bộ đồ ngủ trong suốt của Tần My nhưng cô vẫn không kìm được, cố nán lại để hỏi cho ra lẽ.

"Ồ, vừa nãy tôi ở trong phòng sấy tóc cho khô và bôi kem dưỡng da nên chẳng nghe thấy gì hết." Biểu cảm của Tần My hết sức thản nhiên, thờ ơ như không có chuyện gì vậy.

Trời ơi! Cô ta tắm xong còn ở trong phòng sấy tóc, lại còn bôi hết hộp kem dưỡng da này đến hộp khác rồi mới chịu ra mở cửa. Cô ta đúng là đại tiểu thư biết cách hưởng thụ mà!

"Cô không biết tối hôm nay chúng tôi trở về sao? Có phải cô cố ý làm như vậy không?" Tiểu Lạc đang muốn chửi Tần My một trận đã đời thì bị Trình Hạo ngăn lại. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô: "Em bớt nói mấy câu đi", sau đó nói với Tần My: "Nếu sau này chúng tôi không có nhà, cô không nên chốt cửa chống trộm bên trong như vậy. Cứ khóa cánh cửa bình thường là được rồi, nếu không chúng tôi không cách nào vào nhà được."

"Ồ, tôi có biết đâu, cứ tưởng là có chìa khóa thì có thể vào được nhà chứ." Tần My tỏ vẻ vô tội.

"Trước đây, chúng tôi đã nói với cô rồi..." Tiểu Lạc thật sự không thể chịu nổi cái bộ dạng giả ngây giả ngô của Tần My. Cô ta giả vờ làm gì chứ? Trước đây chẳng phải cô ta cũng phạm những lỗi tương tự sao? Huống hồ trước khi lên đường trở về, hai người họ đã gửi tin nhắn thông báo cho cô ta rồi nữa chứ.

"Thôi không sao, sau này chú ý một chút là được." Trình Hạo ngắt lời Tiểu Lạc.

***

Tiểu Lạc thật sự khâm phục Trình Hạo. Anh cũng phải ở bên ngoài chờ đợi cùng cô lâu như vậy, thế mà khi đối mặt với ả "giọng ca vàng" Tần My thì vẫn có thể bình tĩnh đến thế.

Tiểu Lạc có cá tính thẳng thắn và tật nóng vội bẩm sinh, có lời muốn nói là phải lập tức nói luôn và xảy ra chuyện gì thì cũng muốn giải quyết triệt để, còn Trình Hạo lại là người thâm trầm. Cho nên trong cuộc sống đời thường hai người rất ít khi cãi nhau bởi vì cuộc sống của họ đã hòa hợp thành một nhịp điệu, muốn cãi nhau một trận ra trò cũng rất khó.

"Trình Hạo, vừa rồi anh bị làm sao thế? Mỗi lần em định nói chuyện phải trái với Tần My thì lại bị anh ngắt lời." Vừa bước vào phòng, Tiểu Lạc liền bắt đầu chất vấn.

"Anh sợ hai người sẽ cãi nhau to." Trình Hạo nói một cách thành thật. Vốn dĩ, phụ nữ có bụng dạ hẹp hòi, một chút chuyện cỏn con cũng có thể cáu giận tới mức muốn cãi nhau. Huống hồ, hiện tại Tần My vẫn là người thuê chung nhà trọ với họ, sau này vẫn còn phải qua lại, nếu xảy ra mâu thuẫn cũng không hay lắm.

"Sao em cứ có cảm giác như anh bênh vực người ngoài, nói tốt cho cô ta ấy nhỉ?" Cơn tức giận của Tiểu Lạc hôm nay thật sự không nhỏ, vốn định phát tiết một chút với Tần My, nào ngờ lại bị Trình Hạo ngăn cản. Hiện giờ cô chỉ còn cách đem Trình Hạo ra làm thùng rác để trút tức giận vào thôi.

"Đâu có. Anh chỉ nghĩ hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi làm, nếu cứ cãi qua cãi lại thì không những ảnh hưởng tới hàng xóm mà còn ảnh hưởng tới cả công việc ngày mai nữa."

"Vừa nãy cô ta chốt cửa bắt chúng ta phải đợi ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, tốt xấu gì thì anh cũng phải nói cô ta vài câu chứ, thế mà lại nói "Thôi không sao". Anh không sao còn em thì có đấy. Em không thoải mái."

"Em không thoải mái thì đánh anh mấy cái cho hả giận đi." Trình Hạo quay người, "dâng hiến" cặp mông của mình.

"Em không thích, anh là người của em, đánh anh thì khác nào đang đánh chính mình. Em không chỉ muốn đánh mà còn muốn quất cho cô ta một trận lên bờ xuống ruộng thì mới hả hết cơn giận này."

Trình Hạo tiếp tục khuyên giải: "Tiểu Lạc, hôm nay chúng ta ngồi tàu hỏa cả ngày trời đã mệt mỏi lắm rồi. Đi tắm rửa và ngủ sớm mới là điều nên làm, cãi cọ vì một người không liên quan thì có ý nghĩa gì đâu."

"Vậy chúng ta mau chóng mua nhà đi. Em quá chán với cuộc sống thuê trọ chung với người khác lắm rồi."

"Được."

Lúc này, Trịnh Hạo đã mệt phờ người rồi nên cô nói gì cũng đều đồng ý hết.

Cổ nhân nói rất đúng, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi. Đối phó với phụ nữ không nên nói quá nhiều đạo lý, khi họ không vui chỉ cần cố gắng hết sức thuận theo ý muốn của họ là được, bởi vì lúc đó họ chẳng còn quan tâm tới đạo lý nữa.

Tiểu Lạc liền chấm dứt "chiến tranh" rất nhanh. Sự mệt mỏi vì chuyến đi dài khiến "thiên phú" cãi cọ của Tiểu Lạc vì thế mà giảm đáng kể. Cô chẳng buồn nói nữa mà nằm lăn ra giường đọc tạp chí Thời trang.

Tiểu Lạc có thói quen mỗi ngày cứ phải tắm xong mới ngủ một giấc ngon lành được. Cô đọc tạp chí là để giết thời gian trong lúc chờ bình nóng lạnh đun đủ nước nóng.

Trình Hạo đi vào nhà vệ sinh, điều chỉnh mức độ của bình nóng lạnh lên tới mức cao nhất. Lúc quay về phòng ngủ, anh phát hiện cuốn tạp chí đã bị Tiểu Lạc vứt sang một bên, còn cô đã nhắm mắt đánh một giấc ngon lành rồi.

"Tiểu Lạc, dậy thay quần áo đi, cứ mặc vậy mà ngủ dễ bị cảm lạnh lắm." Trình Hạo đi đến bên giường, nhẹ nhàng lay cô.

Tiểu Lạc ú ớ mấy câu, không để ý đến anh mà lật người qua, tiếp tục ngủ ngon lành.

Trình Hạo kéo chăn lên đắp kín người Tiểu Lạc. Sau khi kéo hai bên mép chăn cuốn lên người cô kín mít như một cái bánh chưng vậy. Nhưng nhìn bộ dạng giống như bánh chưng vừa tức cười vừa đáng yêu của Tiểu Lạc, anh lại không thể cười nổi, một nỗi chua xót bất chợt thoáng qua trong lòng.

Nếu như không phải vì thuê nhà chung với người khác, nếu căn nhà hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của họ thì khi vừa về đến nhà họ có thể bật nước nóng, tắm rửa thoải mái và ngủ một giấc ngon lành rồi, không đến nỗi phải đứng đợi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ như thế. Bình nóng lạnh cũ quá thì có thể thay cái mới mà không cần quan tâm đến chuyện bình nóng lạnh vốn là của chủ nhà. Hơn nữa Tiểu Lạc sẽ chẳng phải vì những chuyện không vui khi thuê trọ chung mà cãi nhau với người ta.

Lần đầu tiên Trình Hạo nhận thức được rằng, có một căn nhà hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của mình thật quan trọng biết bao, bởi vì như thế có thể tạo dựng một cuộc sống tương đối ổn định cho người con gái anh yêu. Khi cô ấy chán nản thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về nghỉ ngơi, khi mệt mỏi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tắm nước nóng, lúc không vui thì có thể thoải mái phát tiết để xua đi cơn giận.

Trình Hạo lặng lẽ hồi tưởng lại, từ trước tới giờ anh và Tiểu Lạc rất ít khi cãi nhau, nếu có xảy ra mâu thuẫn thì tám phần là liên quan tới chuyện nhà cửa. Tiểu Lạc không phải người yêu vật chất, cũng không phải là cô gái tôn thờ tiền bạc, nếu không cô đã không chọn anh làm bạn trai rồi. Nhưng lúc nào cô cũng muốn có một căn nhà của riêng mình. Trước đây, Trình Hạo không hiểu cô, cũng không hiểu mua nhà và thuê nhà thì có gì khác biệt. Trong mắt anh lúc đó, chỉ cần có một nơi ở đã là tốt lắm rồi, thế nên không nhất định phải quan tâm tới chủ căn nhà là ai.

Nhưng bây giờ, anh lại khát khao mãnh liệt có được một căn nhà mà trên cuốn Sổ đỏ có ghi tên của mình. Chỉ có như vậy, anh mới có thể mang lại cho Tiểu Lạc một cuộc sống an nhàn, một gia đình đầm ấm và một tương lai hạnh phúc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-18)