Truyện:Tân Hôn Phòng - Chương 13

Tân Hôn Phòng
Trọn bộ 18 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cái ông này sao không có khái niệm về thời gian thế nhỉ? Lại còn bắt chúng ta chờ nửa tiếng đồng hồ nữa, thật chẳng chuyên nghiệp chút nào. Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy Tiểu Châu chuyên nghiệp hơn hẳn, anh ta hẹn chúng ta đến xem nhà nhưng chẳng lần nào bắt chúng ta phải chờ cả." Cúp máy xong, Tiểu Lạc than thở.

"Đằng nào cũng phải đợi nửa tiếng nữa, chúng ta qua bách hóa bên kia ngắm chút đi." Trình Hạo chỉ về phía cửa hàng bên kia đường.

Bên ngoài cửa hàng bách hóa dựng một quầy trang trí rất đẹp mắt, phía trên treo rất nhiều bóng bay. Ba đôi người mẫu mặc trang phục cô dâu chú rể đang đứng làm dáng trên bục khiến khán giả phía dưới phải rướn dài cổ như ngỗng rồi đứng bằng mũi bàn chân để xem.

"Được đấy, được đấy, đi dạo loanh quanh còn hơn là ngồi chờ ở đây." Tiểu Lạc trông thấy bên kia vui nhộn náo nhiệt liền khoác tay Trình Hạo hí hửng tiến về phía trước.

Hai người lại gần xem, hóa ra là chương trình quảng cáo nhẫn kim cương dành cho các cặp đôi của một nhãn hiệu vàng bạc đá quý. Nhạc nền của chương trình là ca khúc Hôm nay em hãy lấy anh: "Tay trong tay cùng sánh bước, cùng sống một cuộc sống yên bình, hôm qua em không đến kịp, ngày mai em sẽ tiếc nuối, hôm nay em hãy lấy anh." Cùng lời hát hân hoan là mấy cô người mẫu mặc váy cưới giơ bàn tay đeo đầy nhẫn lên quảng cáo.

Một cô gái mặc trang phục công sở tiến đến phát cho Trình Hạo và Tiểu Lạc một tờ rơi: "Chào anh chị, đây là mẫu nhẫn cưới mới nhất và là loại nhẫn bán chạy nhất của chúng tôi, nếu anh chị muốn tìm hiểu thêm thì xin mời vào gian hàng bên trong cửa hàng."

Trình Hạo nghĩ, mua nhẫn kim cương là một trong những nhiệm vụ của năm nay nên phải đi xem thế nào. Anh nói với Tiểu Lạc: "Ở đây đông người như vậy, mình đứng bên này chẳng nhìn được nhẫn, chỉ thấy toàn đầu là đầu. Chúng ta vào hẳn bên trong cửa hàng xem đi."

Chẳng mấy khi Trình Hạo lại nhiệt tình đưa cô đi dạo phố đến thế, Tiểu Lạc mong còn chẳng được chứ làm gì có chuyện từ chối.

Tầng một bách hóa bán mỹ phẩm và đồ trang sức. Trước quầy của cửa hàng trang sức tổ chức chương trình quảng cáo toàn là các đôi yêu nhau đến xem.

"Sao mà nhiều quầy bán đồ trang sức thế này! Quầy của hàng khác lác đác có vài người, còn bên đó thì đông như xem hội. Liệu có phải muốn bán tống bán tháo không vậy?" Tiểu Lạc tò mò nhìn.

"Chắc không phải đâu, nhiều người như thế kia, có khả năng là quảng cáo thương hiệu sản phẩm. Chúng ta đến cửa hàng đó xem nhẫn cưới đi." Trình Hạo kéo Tiểu Lạc lao thẳng đến quầy hàng.

"Em thấy không phải chỉ có quảng cáo thương hiệu tạo nên hiệu ứng sản phẩm mà còn có hiệu hứng trào lưu nữa." Tiểu Lạc đắc chí cười "ha ha".

Quầy hàng này không chỉ đông khách mà nhân viên bán hàng cũng rất nhiều, nói là "mỗi nhân viên phục vụ một khách hàng" cũng không quá. Tiểu Lạc và Trình Hạo vừa bước đến quầy bán nhẫn liền có một nhân viên nở nụ cười xã giao hỏi: "Chào anh chị, xin hỏi anh chị muốn mua loại nhẫn gì? Giá khoảng bao nhiêu ạ?"

"Nhẫn kim cương, còn giá cả..." Trình Hạo vẫn chưa nói xong thì Tiểu Lạc chen lời vào: "Khoảng 1000 đến 2000 tệ."

"Nhẫn kim cương của cửa hàng chúng tôi không có loại nào dưới 2000 tệ." Cô nhân viên bán hàng vẫn giữ nguyên nụ cười xã giao, trả lời rất nhẹ nhàng và lịch sự.

"Giá khoảng 5000 tệ gì đó, thử xem kiểu dáng nào phù hợp đã." Trình Hạo nói.

Nghe Trình Hạo nói vậy, Tiểu Lạc vô cùng ngạc nhiên. Liệu đây có phải là Trình Hạo mà lúc đầu không có hào hứng gì với việc mua nhẫn cho cô không? Xem ra, anh ấy đã "cải tà quy chính", hơn nữa còn vì cô mà bỏ ra cả nghìn vàng.

Nhân viên bán hàng thấy người trả tiền ra mặt liền bắt đầu giới thiệu một số loại nhẫn với Tiểu Lạc. Tiểu Lạc đeo thử mấy chiếc, cuối cùng cũng thích một chiếc nhẫn nhưng giá của nó làm cho cô hơi sốc. Sau khi trừ hết các loại khuyến mại, họ vẫn còn phải trả thêm 5888 tệ nữa.

"Hôm nay chúng tôi không mang theo nhiều tiền, thôi để hôm khác quay lại mua vậy." Tiểu Lạc đành tháo nhẫn ra đầy vẻ tiếc nuối.

"Để anh đi quét thẻ tín dụng."

"Ông Lý giờ này chắc cũng đến rồi, chúng ta đi xem nhà thôi, lát nữa quay lại đây mua vẫn kịp." Tiểu Lạc vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Trình Hạo.

"À phải, vậy làm phiền cô cất giùm chúng tôi chiếc nhẫn này, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại mua." Trình Hạo nói với cô nhân viên.

"Vâng, hẹn gặp lại anh chị." Mặc dù không bán được hàng nhưng cô nhân viên vẫn nở nụ cười thân thiện.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Trình Hạo liền hỏi Tiểu Lạc: "Trước kia không phải em luôn miệng đòi anh mua nhẫn cho em sao? Sao vừa nãy em lại không thích mua nữa?"

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Không phải chúng ta còn phải tích góp tiền mua nhà sao. Chiếc nhẫn vừa nãy mặc dù rất đẹp, đeo lên tay em trông cũng rất hợp nhưng mà đắt quá. Muốn mua nhẫn thì cũng phải chờ mua nhà trước đã, bây giờ việc mua nhà là quan trọng nhất."

Trình Hạo hình như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt được lời nào.

***

Tiểu Lạc không ngờ căn hộ ông Lý đưa đi xem khác hoàn toàn với căn hộ cô xem trên mạng. Chắc là hình ảnh trên mạng được chụp từ góc độ đẹp nhất, còn chỉnh sửa qua photoshop nữa nên trông mới đẹp mắt đến vậy. Thực tế thì lớp sơn tường của căn hộ này đã tróc cả ra, trong bếp thỉnh thoảng còn có cả gián nữa.

Đúng là "tốt nhất là không biết, biết rồi thì phát khiếp", xem qua mấy căn hộ này Tiểu Lạc mới thấy những căn hộ mà Tiểu Châu dắt cô đi xem từ bố cục cho đến trang trí nội thất bên trong đều đẹp hơn hẳn căn hộ mà ông Lý giới thiệu. Xem ra Tiểu Châu không nói dối cô, những căn hộ đó đều đã được anh ta chọn lựa kỹ càng.

Tiểu Lạc còn tự nghiệm ra một điều, đó là đi xem nhà có lúc cũng giống như xem người vậy, còn phải xem có duyên hay không nữa. Buổi chiều, Tiểu Lạc và Trình Hạo được Tiểu Châu dắt đi xem vài căn hộ, trong đó căn hộ thứ hai đã lọt vào mắt xanh của cô ngay từ đầu.

"Căn hộ này nằm trên tầng năm, nếu cầu thang máy đông người quá thì đi bộ cũng không mệt. Ưu điểm của căn hộ là sống ở đây rất thuận tiện: xuống phố bắt xe hay sau này cho con đi nhà trẻ cũng tiện nữa." Tiểu Châu nói liên tục không để cho miệng nghỉ ngơi chút nào, bất cứ căn nhà nào cậu ta cũng có thể giới thiệu được ưu điểm của nó.

Tiểu Lạc không hứng thú lắm với những lời giới thiệu của Tiểu Châu, bởi lần nào anh ta giới thiệu cũng chỉ có ngần đấy câu từ, chẳng thêm được gì mới mẻ khiến cô nghe mà chán ngấy, nhưng cô tin vào mắt mình. Từ lúc bước vào, cô đã thấy kiểu thiết kế của căn hộ rất hợp với ý cô và Trình Hạo, phòng ốc rộng rãi sáng sủa, nội thất trong nhà cũng đã có sẵn. Cô có cảm giác thoải mái như là nhà riêng vậy.

"Nhà này rất được, giá cả cũng hợp lý." Tiểu Lạc xem xét căn hộ rồi đưa ra nhận xét.

"Tôi thấy giá của căn hộ tuần trước tôi dẫn anh Trình đi xem rẻ hơn căn hộ này. Hướng nhà và thiết kế của căn hộ đó cũng giống căn hộ này nhưng rẻ hơn hẳn ba vạn tệ."

Tiểu Châu không nói thì không sao nhưng đã nói ra lại khiến Tiểu Lạc não lòng. Không phải Trình Hạo nói mấy căn hộ mà Tiểu Châu dẫn anh ấy đi xem đều không được sao, chẳng lẽ anh ấy lại báo cáo sai?

Tiểu Lạc dùng ánh mắt thăm dò hỏi Trình Hạo: "Có đúng là như vậy không?"

"Thực ra anh thấy cũng tàm tạm." Trình Hạo đành nói ậm ừ.

Cho dù Trình Hạo có nói dối thì cô cũng không vạch trần điều đó ra trước mặt người ngoài. Nói thế nào đi chăng nữa, việc trong nhà cũng nên về nhà đóng cửa bảo nhau.

"Tiểu Châu, hay là cậu dẫn tôi đi xem căn hộ lần trước đó đi." Mua nhà không đơn giản như đi mua rau được, mặc dù Tiểu Lạc đã ưng căn hộ này rồi nhưng cô vẫn giữ vững nguyên tắc "mua hàng phải xem xét kỹ lưỡng mới không bị lỗ".

"Được, để tôi gọi cho anh chủ nhà bên đó hỏi anh ta rảnh lúc nào thì chúng ta sẽ đến xem." Tiểu Châu nói xong liền rút điện thoại ra.

"Sao? Đã bán rồi à? Vừa kí hợp đồng hôm qua à? Ừm, làm phiền anh rồi. Tạm biệt." Tiểu Châu cúp máy rồi quay ra nói với Tiểu Lạc đầy vẻ tiếc nuối: "Bên đó họ nói đã bán nhà rồi."

"Ừm." Tiểu Lạc không hề thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng cô rối bời, chẳng biết phải nói thế nào nữa.

"Vậy căn hộ chúng ta đang xem đây, anh chị đã quyết định được chưa?" Tiểu Châu hỏi.

"Tôi thấy căn hộ này rất được." Tiểu Lạc còn chưa nói hết câu, Trình Hạo đã cướp lời: "Để chúng tôi về suy nghĩ chút đã rồi sẽ trả lời cậu sau."

"Được, vậy có gì thì gọi điện cho tôi nhé." Nét mặt Tiểu Châu lộ rõ chút thất vọng, anh ta thấy hối hận vì vừa nãy đã nhắc đến căn hộ tuần trước.

***

Xem nhà xong, hai người tạm biệt Tiểu Châu. Trình Hạo chủ động chen lên phía trước, muốn giúp Tiểu Lạc xách túi, kết quả lại bị cô lườm cho một cái, ngúng nguẩy cái túi sang một bên: "Không cần anh cầm" rồi giận dữ bước nhanh về phía trước.

"Anh có làm gì em đâu. Vừa nãy còn vui vẻ như vậy cơ mà, sao bây giờ môi cứ cong lên, đến mức treo được hai chai dầu không rơi thế? Lại còn vừa đi vừa đánh mông tanh tách thế là sao?" Trình Hạo thực ra biết rất rõ tại sao Tiểu Lạc lại tức tối như thế nhưng anh cố tình vờ như không biết.

"Vậy em nói cho anh biết, anh đã mắc phải hai tội lớn đấy." Tiểu Lạc đột ngột quay người, vẻ mặt tức tối."Thứ nhất, đã tìm được nhà tốt rồi nhưng lại nói với em là không bằng căn hộ lần trước xem, tức là anh mắc tội lừa dối em. Thứ hai, căn hộ hôm nay em rất hài lòng, đang định bàn thêm với Tiểu Châu vài điều cụ thể nữa nhưng anh lại cướp lời em, làm em không biết phải nói thế nào. Anh nói đi, anh đang có ý đồ gì hả?"

"Anh đâu có ý đồ gì khác chứ, ý đồ của anh chỉ là muốn cưới em về làm vợ thôi." Trình Hạo không những không chịu hối cải, lại còn cười cợt nói.

Đúng lúc đó, cửa hàng bách hóa vọng ra giọng nói rất tình cảm: "Nhẫn cưới kim cương "Mối tình trọn vẹn một đời" giá 5888 tệ. Chỉ với 5888 tệ là có thể rước được người yêu của bạn về."

Tiểu Lạc nghe xong không nhịn được phải bật cười. Mấy câu quảng cáo tình cảm này xem ra xuất hiện rất đúng lúc. Chính vào lúc Trình Hạo nói muốn lấy cô về nhà thì cũng đồng thời vang lên câu "rước người yêu của bạn về". Trình Hạo thấy Tiểu Lạc cười liền chớp lấy thời cơ: "Anh sẽ đi mua nhẫn cho em, chiếc mà lúc sáng em ưng ấy."

Tiểu Lạc mặt lại hầm hầm tức giận nói: "Căn hộ tuần trước anh xem rẻ hơn căn hộ hôm nay những ba vạn tệ đấy. Ba vạn tệ có thể mua được năm chiếc "Mối tình trọn vẹn một đời" đấy."

"Nhưng anh nghĩ, chủ nhân của "Mối tình trọn vẹn một đời" chỉ có một người, mua năm chiếc thì lãng phí quá." Trình Hạo cố tình đánh trống lảng.

"Anh đừng có mà đánh trống lảng, nghiêm túc một chút đi. Em muốn nói căn hộ, không phải là nhẫn." Tiểu Lạc khóc dở mếu dở, thật không biết phải làm thế nào với anh.

"Nhưng vừa nãy chính em nói là "Mối tình trọn vẹn một đời" còn gì." Trình Hạo cố tình chọc thêm.

"Ở đây đông người, về nhà em sẽ tính sổ với anh." Tiểu Lạc thấy cãi nhau ngoài đường thật là làm mất mỹ quan đô thị nên dứt khoát để về nhà rồi sẽ nói lý lẽ với anh.

Tiểu Lạc vẫn còn tức Trình Hạo nên đi mà cứ như thể đang hành quân gấp vậy.

"Tiểu Lạc, em đừng đi nhanh thế, đợi anh một chút nào." Trình Hạo vội vàng chạy theo.

Lên xe buýt, Trình Hạo chủ động nắm tay nhưng đều bị Tiểu Lạc rụt tay lại. Anh biết cô vẫn còn đang giận anh lắm.

Để dập tắt ngọn lửa tức giận đang cháy phừng phừng trong lòng cô, Trình Hạo bắt đầu tỏ ra ân cần: "Tiểu Lạc à, em còn nhớ lần trước anh đưa em đi ăn cá nướng không? Vị vừa thơm vừa đậm, đúng là món cá nướng chính hiệu. Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn nhé, anh mời em."

Cá là món ăn yêu thích nhất của Tiểu Lạc, hơn nữa hôm nay cô đi xem nhà cả ngày, bây giờ đói đến chóng cả mặt. Vừa nghe thấy hai chữ "cá nướng", cộng thêm miêu tả đầy hấp dẫn của Trình Hạo, cô suýt nữa thì nhỏ cả nước miếng giữa nơi công cộng.

Tiểu Lạc dù có tức thế nào đi chăng nữa cũng không thể hành hạ cái dạ dày của mình, nguyên tắc của cô luôn là: "Người là sắt, cơm là thép, ngày ăn ba bữa, người sẽ khỏe đẹp."

Vì đang tức giận nên cô chẳng buồn mở miệng nói câu nào. Trình Hạo chờ mãi chẳng thấy cô trả lời, lại tiếp tục dùng chiêu mới: "Không nên để tuột mất cơ hội vì không có lần thứ hai, đầu bếp Trình đây rất ít khi mời người khác ra ngoài quán ăn đấy. Em có đi không? Chỉ cần nói một câu thôi."

"Không đi." Tiểu Lạc tức giận trả lời nhát gừng.

"Cái miệng của em đúng là đang nói dối lòng mình, vừa nãy anh còn nhìn thấy em thèm chảy cả nước miếng rồi đấy."

Trình Hạo biết Tiểu Lạc thường có kiểu nói ngược mỗi khi tức giận, miệng cô nói "không đi" nhưng thực ra là muốn đi ăn cá nướng phát điên lên được. Hôm kia cô còn nói rất nhớ món cá nướng của cửa hàng đó. Vì thế, khi người soát vé nói xe buýt đang đi đến gần cửa hàng cá nướng, anh liền kéo cô cùng xuống xe. Tiểu Lạc nửa muốn đi nửa không muốn nhưng cuối cùng cũng đành lẽo đẽo theo sau Trình Hạo.

Sau khi ăn xong, về đến nhà, Trình hạo mang cá nướng còn thừa xuống bếp cất vào hộp bảo quản thức ăn. Lúc anh mở cửa tủ lạnh thì thoáng nhìn thấy Tiểu Lạc ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, vẻ mặt hình như đang có tâm sự.

"Tiểu Lạc, em đang nghĩ gì đấy? Hôm nay đi cả ngày, chắc là chân em mỏi rã rời rồi, em đi ngâm chân đi." Trình Hạo vừa đóng tủ lạnh vừa nói với cô.

"Ừm." Tiểu Lạc trả lời qua quýt một tiếng nhưng vẫn ngồi im không động đậy.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tiểu Lạc đổ chuông, do trong phòng khách sóng kém nên cô liền ra ban công nghe điện thoại.

Trình Hạo nghĩ, con gái thường như vậy, lúc tức giận thì không thèm để ý đến bạn nhưng cứ dỗ dành một lúc rồi sẽ bình thường thôi. Lúc đầu cô ấy còn hầm hầm với mình nhưng sau khi ăn cá nướng xong, bây giờ về nhà, mình hỏi cô ấy cũng đã đáp lại, xem ra hòa bình sắp trở lại rồi.

Nhưng lần này Trình Hạo đã nhầm to. Anh không biết con gái nhiều lúc còn kinh khủng hơn cả tổ chức khủng bố, bởi vì tổ chức khủng bố dù sao cũng có tổ chức, ra tay có kế hoạch. Còn con gái khi tức giận thì chẳng có kế hoạch nào hết, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Nghe điện thoại xong, Tiểu Lạc bước vào phòng ngủ, ném điện thoại lên bàn rồi hướng ra ngoài phòng khách gào thét: "Trình Hạo, anh cút vào đây ngay cho em."

Cuộc điện thoại vừa nãy là của Tiểu Châu gọi đến. Anh ta nói căn hộ hôm nay Tiểu Lạc ưng ý cũng có khách khác muốn mua, hy vọng cô nhanh chóng ra quyết định. Tiểu Châu nói thế, khác nào xát thêm muối vào vết thương của cô. Cứ nghĩ đến căn hộ có thiết kế tương tự mà lần trước Trình Hạo đi xem rẻ hơn hẳn ba vạn tệ là cô lại không thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời rõ ràng cho Tiểu Châu. Cô nói để cô suy nghĩ thêm đã. Tiểu Lạc cứ nghĩ là thấy bực mình, vì thế cô "ban tặng" cho Trình Hạo "tiếng gầm sư tử từ phòng ngủ" khiến anh chẳng biết làm thế nào. Vừa nãy, ngoài phòng khách, cô còn trả lời nhẹ nhàng, thế mà nghe điện thoại xong đã bắt đầu nổi điên lên. Con gái thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết.

"Bà xã, anh "cút" vào rồi đây, em muốn dặn dò anh điều gì? Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy em nhận điện thoại thì anh còn tưởng em vừa nhận được quả bom đấy." Trình Hạo hình như không biết được rằng, tiếng gầm sư tử vừa nãy chỉ là màn khởi động cho "cơn giông tố" sắp sửa kéo đến.

"Đừng có mà đùa nữa, em đang nói chuyện quan trọng với anh, anh nghiêm túc chút đi." Tiểu Lạc tỏ ra không hứng thú với câu đùa của Trình Hạo."Anh nói đi, tại sao lần trước anh nói dối em là căn hộ đó không được? Rốt cuộc là anh thật sự thấy căn hộ đó không được hay là anh có ý gì khác?" Tiểu Lạc nói mà mặt cứ lạnh như Bao Công xử án, thật khác hoàn toàn so với thái độ vui vẻ cười đùa thường ngày của cô.

"Là anh nghĩ khi mua nhà phải cân nhắc kỹ lưỡng mới không bị hớ, đi xem thêm mấy nhà nữa không phải càng có nhiều sự lựa chọn hơn sao?" Trình Hạo càng nói càng hạ giọng xuống, hình như anh cũng cảm thấy lý do của mình chẳng có gì thuyết phục.

"Chúng ta đã đi xem hơn ba mươi căn hộ rồi, chẳng lẽ lại không đủ kỹ lưỡng sao? Hôm nay khó khăn lắm em mới tìm được căn hộ ưng ý, định mua rồi, nhưng kết quả là căn hộ có thiết kế giống như vậy mà lần trước anh xem lại rẻ hơn căn hộ này những ba vạn tệ, em làm sao mà cam tâm mua nó được chứ?" Tiểu Lạc tức tối nói.

"Căn hộ đó bây giờ cũng thuộc về người khác rồi, lúc này nói mãi còn ý nghĩa gì nữa đâu? Thêm vào đó, không biết chừng một thời gian nữa giá nhà sẽ giảm xuống. Thị trường nhà đất và thị trường cổ phiếu cũng giống nhau mà, đều không thể nói trước được." Trình Hạo đưa ra lý lẽ.

"Tiểu Lạc à, anh thấy mình vì chuyện vặt vãnh này mà cãi nhau không đáng đâu, chưa nói đến việc mất thời gian đi ngủ, lại còn ảnh hưởng đến tình cảm của chúng mình nữa." Trình Hạo cố tình nhắc đến tình cảm.

"Việc vặt vãnh này sao? Ba vạn tệ đấy! Chúng ta phải làm việc cật lực biết đến bao giờ mời tích góp cho được ba vạn tệ chứ?" Tiểu Lạc gân cổ nói."Anh đánh vào điểm yếu của em hay mủi lòng, bình thường khi cãi nhau, anh chỉ cần dỗ dành là em lại coi như không có chuyện gì. Nhưng Trình Hạo, em nói cho anh biết, việc hôm nay không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, nếu anh không giải quyết ổn thỏa việc này, sau này em sẽ mặc kệ anh không bao giờ động lòng nữa. Hừm!" Tiểu Lạc vẫn tức giận phừng phừng.

Trình Hạo nghe cô nói câu sau liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Người ta đều nói "há miệng mắc quai", sao em lại như thế chứ? Anh vừa mời em ăn cá nướng xong, miệng vẫn còn mùi cá kia, thế mà em đã nói không nể nang gì cả."

Tiểu Lạc quả thật chẳng biết nói lại Trình Hạo thế nào, lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trí đùa cợt. Con người anh thật kiên cường lạc quan quá! Nhưng bây giờ cô chẳng có thời gian mà thưởng thức thế giới "nội tâm vĩ đại" của anh nên tiếp tục chất vấn: "Anh hãy nói thật xem, căn hộ lần trước anh xem và căn hộ hôm nay mình xem rốt cuộc cái nào hơn?"

"Nói thế nào nhỉ, anh thấy hai căn hộ đó hơn kém nhau cũng chẳng là bao." Thực ra Trình Hạo cảm thấy căn hộ anh xem tuần trước còn đẹp hơn căn hộ hôm nay, nếu không anh cũng chẳng ngạc nhiên đến như thế. Nếu không phải lúc đó anh nhận được cú điện thoại quý giá của mẹ, anh chắc chắn sẽ nói với Tiểu Lạc là anh rất hài lòng với căn hộ đó, rồi sẽ dắt cô đến xem, sau đó thực hiện kế hoạch mua nhà lớn lao của hai người. Vậy mà những cú điện thoại của người thân không những có ý triệu anh về mà còn nhắc anh hiện anh đang có cơ hội phát triển tốt hơn khiến anh không thể không suy nghĩ cẩn trọng trước khi quyết định về quê thi thố hay cứ tiếp tục phấn đấu ở lại Bắc Kinh.

Anh không nói cho Tiểu Lạc biết việc mình có ý định về quê phát triển sự nghiệp là vì anh luôn do dự cân nhắc giữa việc về quê hay không về. Nhưng bây giờ Tiểu Lạc đã quyết tâm ở lại Bắc Kinh mua nhà rồi nên anh quyết định sẽ nói cho cô biết suy nghĩ trong lòng mình.

"Nghe cách nói của anh, em thấy căn hộ mà anh xem hôm trước còn tốt hơn nhiều so với căn hộ hôm nay, đúng không?" Tiểu Lạc tiếp tục chất vấn.

"Bây giờ nói việc này cũng đâu còn ý nghĩa như trước nữa. Chi bằng chúng ta hãy tìm một căn hộ nào rẻ hơn, như thế thiết thực hơn." Trình Hạo thuận theo ý mua nhà của Tiểu Lạc chủ yếu là muốn trấn an cô trước.

"Anh nói nghe dễ nhỉ. Chúng ta đã xem nhiều căn hộ như vậy rồi, chẳng phải chỉ có mỗi căn hộ lần trước anh xem và căn hộ hôm nay mình xem là ưng ý thôi sao. Hơn nữa bây giờ cung không đủ cầu, có căn hộ nào đẹp đẹp hơn một chút thò ra là đã có người nhòm ngay rồi. Căn hộ lần trước anh xem ưng ý, trong vòng một tuần đã có người mua, còn căn hộ hôm nay chúng ta thích, Tiểu Châu vừa gọi điện đến nói đang có người ngắm mua rồi đấy."

"Anh cứ thắc mắc em làm gì mà cứ như vác quả bom thế, thì ra là bị Tiểu Châu kích. Em đừng vội vàng tin lời của Tiểu Châu, đó là thủ thuật của những người môi giới nhà đất đấy. Anh ta đang âm mưu để em trúng kế đó, nếu em càng sốt ruột thì anh ta lại càng bình tĩnh, nếu em không sốt ruột thì anh ta lại càng sốt ruột. Chúng ta không cần phải vội, cứ chờ xem."

"Em nói cho anh biết, Trình Hạo à, tại sao trong đầu anh, ai cũng giống người xấu hết vậy? Người ta nói thật hay nói dối chẳng lẽ em lại không nhìn ra sao? Em không phải là trẻ con, em biết thế nào là thật giả, đúng sai. Bây giờ em muốn mua căn hộ ấy nhưng cứ nghĩ đến căn hộ lần trước anh xem có giá rẻ hơn những ba vạn tệ là em cứ tiếc hùi hụi, không quyết định nổi việc mua căn hộ lần này nữa." Nói đến đây, Tiểu Lạc lại mơ tưởng đến căn hộ giá rẻ hơn rất nhiều mà cô không có duyên đi xem nó, cô lại bắt đầu buồn bã và chất vấn Trình Hạo: "Anh đã thấy căn hộ lần trước anh xem rất được, tạo sao lại không nói với em? Chẳng lẽ anh bắt đầu chùn bước không muốn mua nhà nữa?"

"Thực ra" Trình Hạo ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng quyết định nói ra lý do tại sao bây giờ anh không muốn mua nhà nữa.

Trình Hạo nói tường tận cho Tiểu Lạc tất cả những dự định của anh như tham gia kỳ thi của ngành ngân hàng và nếu thi đỗ thì anh sẽ về quê phát triển sự nghiệp.

Tiểu Lạc nghe xong chợt im lặng rồi thở dài nói: "Quanh co cả ngày trời, thì ra anh không muốn mua nhà không phải là vì chưa đến lúc, cũng chẳng phải là do nhà không được, mà là anh có lý do khác. Trình Hạo à, em nghĩ anh nên đến Cục Bảo mật mà làm việc, anh thật là kín miệng đấy! Việc xảy ra hơn tuần nay rồi mà bây giờ anh mới thèm báo cáo với em."

Tiểu Lạc cảm thấy lòng mình càng bối rối hơn, nếu như Trình Hạo thấy chưa phải lúc thích hợp để mua nhà thì cô còn có thể chấp nhận việc anh đã nói dối cô. Nhưng thật không ngờ, anh không chỉ nói dối mà còn giấu cô một việc quan trọng như vậy. Nếu như không phải hôm nay Tiểu Châu buột miệng nói ra căn hộ tuần trước Trình Hạo xem giá rẻ hơn nhiều, rồi cô nghi ngờ và hỏi cho ra nhẽ thì không biết anh còn định giấu cô đến bao giờ.

Tiểu Lạc nghĩ lại mới nhớ ra anh rất thích kiểu "nước đến chân mới nhảy". Ngày trước cứ mỗi lần thi cử, thường trước kỳ thi ba ngày anh mới bắt đầu mở sách vở ra ôn, bây giờ trả nợ thẻ tín dụng cũng vậy, cứ phải trước khi hết hạn trả nợ một ngày anh mới chịu đi trả. Chẳng lẽ lần này anh cũng định trước khi thi một ngày mới chịu nói cho cô biết hoặc tính "tiền trảm hậu tấu" sao? Tiểu Lạc càng nghĩ càng thấy chán nản.

"Anh chưa nói cho em biết bởi anh chưa suy nghĩ xong, chưa biết có nên về thi hay không. Suốt cả tuần nay anh đều suy nghĩ đến việc này, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, nếu như anh thi đỗ và về quê phát triển sự nghiệp thì cũng tiện chăm sóc cho mẹ." Trình Hạo phân trần.

"Thế còn em thì sao? Anh về quê rồi thì em biết làm thế nào?" Tiểu Lạc khó khăn lắm mới ổn định được công việc, thế mà bây giờ Trình Hạo lại nói là muốn về quê phát triển sự nghiệp.

"Nếu anh về quê thì đương nhiên là em cũng sẽ về theo anh. Thực ra sống ở Bắc Kinh này phải chịu rất nhiều áp lực. Em thấy đấy, em muốn mua nhà, cho dù chúng ta có tích góp đủ tiền đặt cọc nhưng vẫn phải ra sức làm việc để trả góp cho đủ tiền nhà. Nếu về quê thì chí ít chúng ta cũng có thể mua được ngay một ngôi nhà, lại còn có thể sống vui vẻ nhàn hạ." Trình Hạo bắt đầu thuyết phục Tiểu Lạc.

"Anh nghĩ mọi việc đơn giản quá đấy. Anh về quê sẽ như cá gặp nước, lại tiện chăm sóc cho người nhà, thế còn em thì sao? Em về quê anh thì có thể làm công việc gì chứ? Nếu em muốn về thăm bố mẹ thì lại phải ngồi tàu hỏa mất gần bốn mươi tiếng đồng hồ. Hơn nữa, em không quen với đồ ăn thức uống ở đó. Anh không nhớ em về quê anh ăn Tết có mấy ngày mà sụt gần bốn cân à, anh suy nghĩ cho em một chút có được không?"

"Nếu như em về quê cùng anh thì ngày nào anh cũng sẽ nấu cơm giống như ở đây cho em. Em còn cảm thấy cái gì không quen nữa không? Về thị trấn nhỏ, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều, chúng ta sẽ dễ dàng tích góp tiền hơn. Nếu em muốn về thăm bố mẹ thì mình sẽ đi máy bay, chỉ mất hơn hai tiếng là đã đến nơi rồi. Hơn nữa anh cũng đã quyết định đâu, anh vẫn đang bàn với em mà."

"Anh không nhắc đến máy bay thì tốt hơn đấy. Lần trước về nhà anh, tính cả đi cả về đã mất hơn một vạn tệ rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được căn hộ giá rẻ một chút, anh lại bỏ lỡ mất. Căn hộ tốt như thế, chủ nhà đưa ra giá thấp hơn hẳn ba vạn tệ thì cứ mua về rồi bán lại cũng được. Không ngờ anh chẳng biết nắm giữ cơ hội, lại còn dám giấu giếm không chịu khai báo, anh..." Tiểu Lạc đã tức đến mức không nói thêm được lời nào nữa.

"Phải, phải, là do anh không đúng. Nhưng căn hộ đó đã có người mua rồi, anh xin em đừng có nhắc đến nữa được không. Em cứ nhắc đi nhắc lại anh nghe thấy phiền lắm." Tiểu Lạc cứ làu bàu cả ngày vì lỗi "giấu diếm không chịu khai báo" làm Trình Hạo không thể chịu được nữa.

"Anh làm sai, em nói một hai câu thì đã làm sao? Nếu anh nói sớm với em thì bây giờ có phải cãi nhau như thế này không. Anh..." Tiểu Lạc chưa nói dứt câu thì Trình Hào đã lấy tay bịt miệng cô.

"Vừa nãy anh nghe thấy tiếng chuông chống trộm kêu, Tần My sắp sửa về rồi đấy, chúng ta có thể không cãi nhau nữa được không. Người ngoài nghe thấy sẽ cười cho. Lần này là do anh không tốt, anh xin lỗi em nhé, đừng cãi nhau nữa, anh không đúng, anh không đúng." Trình Hạo tiến đến gần, nói thì thầm vào tai cô.

Tiểu Lạc liền đẩy Trình Hạo ra, vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của anh rồi chán nản ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Chiêu này của Trình Hạo quả nhiên có tác dụng. Tiểu Lạc im lặng không nói gì nữa. Dù sao chuyện không hay trong nhà cũng không thể để cho người ngoài nghe thấy. Mặc dù đang tức xì khói nhưng cô vẫn đủ lý trí để phân rạch ròi việc riêng trong gia đình với việc của người xung quanh.

***

Tối hôm đó, hai người chẳng ai để ý đến ai. Lúc đi ngủ, Trình Hạo định dùng "ngôn ngữ cơ thể" để giải hòa mâu thuẫn giữa hai người nhưng không ngờ, khi anh vừa định giơ tay ra ôm cô vào lòng, còn chưa thực hiện được ý đồ đã bị Tiểu Lạc phát hiện. Được một lúc, anh quyết định tấn công lần nữa nhưng vừa mới giơ cánh tay lên lại bị cô nhanh tay đẩy ra.

"Không thể nào, ngủ rồi mà sao động tác của cô ấy vẫn còn nhanh nhẹn như vậy chứ." Trình Hạo nghĩ bụng.

Nửa đêm, anh đi vệ sinh xong thấy Tiểu Lạc đã chợp mắt, trông có vẻ như đang ngủ rất say, liền chớp lấy cơ hội, nhẹ nhàng quơ tay ra nhưng vừa đến gần cô, ai ngờ cô đột nhiên nói: "Châu Bát Bì[1] cũng phải sau canh ba mới dám đi quấy nhiễu người, đằng này Trình Bát Bì canh một đã đi quấy nhiễu người thật không biết xấu hổ."

[1] Nhân vật địa chủ ác bá trong tác phẩm Gà gáy lúc nửa đêm của tác giả người Trung Quốc Cao Ngọc Bảo.

"Em vẫn chưa ngủ cơ à?" Trình Hạo sợ cô lại đẩy tay anh ra liền nhanh chóng rút tay lại, chờ thời cơ tiếp tục "ra tay".

Cuối cùng, Tiểu Lạc chẳng nói thêm gì nữa.

"Lẽ nào vừa nãy cô ấy nói mê?"Trình Hạo tự hỏi.

Cả điều sau mấy lần tấn công "thành trì" Tiểu Lạc thất bại, anh quyết định sẽ ngủ một giấc để dưỡng sức, ngày mai sẽ tấn công một phát ăn ngay.

***

Ba ngày liền, Tiểu Lạc không thèm đếm xỉa gì đến Trình Lạc, mặc dù anh cố tình bày ra nhiều trò để thu hút sự chú ý nhưng cô vẫn coi anh như không khí. Buổi tối đi ngủ, cô cũng không để cho anh ôm ấp. Nếu anh có cử chỉ vượt sang chỗ của cô, cô sẽ đòi ngủ riêng.

"Mỗi lần chúng ta có chuyện gì là em lại đòi ngủ riêng, anh xin em đấy, em có thể nghĩ ra cách khác được không?" Trình Hạo kêu ca. Người ta đều nói vợ chồng trẻ giận dỗi nhưng đi ngủ rồi thì lại làm lành, đằng nay hai người bọn họ mặc dù hai ngày nay vẫn chung chăn chung gối nhưng lại chẳng thèm đả động gì đến nhau cả.

Vì đang có chiến tranh lạnh nên cả hai người chẳng buồn chuyện trò gì, việc mua nhà cũng tạm thời bị gác lại.

***

Thứ Bảy, trời vừa sáng, Thẩm Lộ Dao đã vội vàng thức dậy gói ghém đồ đạc. Cô không thể ngờ rằng từ lúc rời hỏi nhà của Lương Vũ Thành lại phải liên tục chuyển nhà như thế này.

Đang sắp đồ thì điện thoại đổ chuông, bà chủ nhà dõng dạc nói từ đầu máy bên kia: "Ngày mai khách thuê nhà mới sẽ chuyển đến, mong cô hôm nay hãy chuyển đi cho."

Bà chủ nhà thật lắm chiêu. Trợ lý trước của cô là Giang Ngư vì có công việc nên phải đi cùng với ngôi sao nào đó đến tận Quảng Châu nên đã nhường phòng cho cô thuê nhưng bà chủ nhà lại nói là tìm được khách thuê mới nên cứ giục cô chuyển nhà, đúng hơn là bà ta đang đuổi cô như đuổi tà.

Thực ra, Thẩm Lộ Dao vẫn chưa có khả năng thuê tiếp căn nhà này nhưng hiện tại cô chưa tìm được công việc thích hợp mà thuê nhà đôi thì xa xỉ quá nên đành phải thuê nhà đơn ở vùng ngoại ô. Hơn nữa, Lương Vũ Thành cũng biết cô sống ở đây và đã đến thăm cô hai lần với mong muốn có thể cùng cô tiếp tục viết nên khúc nhạc tình yêu. Đương nhiên Lộ Dao kiên quyết từ chối vì từ lúc phá thai rồi rời khỏi nhà anh ta, cô không còn muốn quay lại và vương vấn một chút ký ức nào về anh nữa.

Lúc đến tìm cô, Lương Vũ Thành nói rất khẩn thiết khiến cô suýt chút nữa động lòng. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh anh ta làm chú rể hạnh phúc trong khi cô phải đi phá thai và nếu quay lại với anh, cô sẽ là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thì cô lại có thêm động lực và lý trí để dứt khoát chia tay. Lần này, cô chuyển nhà cũng là vì không muốn để anh ta tìm thấy cô, cũng không muốn liên quan, dính dáng gì đến con người ấy nữa. Cô phải dứt bỏ hoàn toàn mối tình này, phải nói lời vĩnh biệt với nó thôi.

Lúc Giang Ngư đi có để lại cho Lộ Dao một ít đồ gia dụng nên hành lý của cô cũng nhiều hơn so với lúc đến. Cô nhìn đống đồ đạc trong nhà mà cảm thấy trong lòng chơi vơi khó tả. Cô bất chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cô có thể gọi cho Tiểu Lạc nhờ cô ấy đến đây dọn đồ giúp.

Lúc đó, Tiểu Lạc đang làm thêm tại công ty. Nói là đi làm thêm nhưng thực ra cô muốn né tránh Trình Hạo. Cô và anh vẫn đang chiến tranh lạnh nên cô sợ nếu ở nhà cả ngày sẽ không chịu được sự "tấn công ác liệt" của anh và ngoan ngoãn bỏ qua. Vì thế, cô dứt khoát lấy cớ đi làm thêm để ở lại cơ quan. Vậy nên, khi Tiểu Lạc nhận được điện thoại của Lộ Dao, cô liền đồng ý đến giúp ngay lập tức.

Chuyển nhà chính là lúc thích hợp nhất để chứng minh cho câu nói "người đông thế mạnh". Từ lúc Tiểu Lạc đến tiếp viện cho Lộ Dao thì hiệu quả công việc hơn hẳn. Lúc sắp dọn xong, Lệ Dao định gọi dịch vụ chuyển nhà thì Tiểu Lạc nói: "Đồ đạc cũng không nhiều lắm, nếu gọi dịch vụ chuyển nhà đến lại mất mấy trăm tệ thì chẳng bõ, chi bằng nhờ xe của ai đó đến chở giúp."

"Người ta sẽ không thích lắm đâu." Từ lúc Lộ Dao chuyển đến nhà chung cư của Lương Vũ Thành cho tới giờ gần như chẳng qua lại với ai ngoài Tiểu Lạc và một vài chị em ngoài khu nhà nên nhất thời cô không biết tìm ai đến chở đồ giúp.

Tiểu Lạc sực nhớ: "Mình vừa nghĩ ra một người rồi."

"Trình Hạo nhà cậu à?"Thẩm Lộ Dao hỏi.

Vừa nhắc đến Trình Hạo, Tiểu Lạc chợt xịu xuống: "Đừng có nhắc tới anh ấy trước mặt mình nữa." Nói xong cô liền gọi cho "viện binh".

***

Nếu như lần trước Lộ Dao đơn thương độc mã chuyển nhà thì lần này đã huy động được người vừa làm "tài xế" vừa làm "cửu vạn" đến, chính là anh họ của cô - Giang Viễn Hàng.

Giang Viễn Hàng đúng là một người đàn ông phong độ, lúc chuyển đồ, hai cô gái chỉ việc xách túi nhỏ, còn túi lớn thì một mình anh đảm đương.

Thấy Viễn Hàng cứ vác hòm chạy lên chạy xuống, Lệ Dao lại cảm thấy áy náy. Bây giờ thời tiết nóng hơn trước, lại lao động vất vả khiến mồ hôi anh vã ra như tắm. Thấy vậy, Lệ Dao liền đưa khăn giấy cho Viễn Hàng, nói: "Anh lau mồ hôi đi." Vừa nói xong thì cô nhận ra hai tay anh đều đang bận cả, không thể tự mình lau mồ hôi được. Cô ngập ngừng trong giây lát, nhưng khi thấy mồ hôi sắp rỏ vào mắt anh, cô liền lau giúp anh. Viễn Hàng cũng không ngờ Lộ Dao lại hành động như vậy, anh chỉ cười gượng gạo, nói câu cảm ơn rồi tiếp tục công việc.

Chuyển nhà xong, Lộ Dao đích thân xuống bếp làm mấy món chiêu đãi hai "đại công thần" giúp cô chuyển nhà là Tiểu Lạc và Giang Viễn Hàng trong ngôi nhà mới.

Lúc ăn cơm, Lộ Dao vô tình hỏi Tiểu Lạc: "Lần trước cậu và Trình Hạo đi xem nhà phải không? Có tìm được căn hộ nào ưng ý không?"

Tiểu Lạc nghĩ bụng, hôm nay Lộ Dao làm sao thế nhỉ, người ta đã tránh đi chẳng được lại cứ nhắc đến. Lúc đầu thì nhắc đến Trình Hạo, giờ không những nhắc đến Trình Hạo lại còn nhắc thêm cả chuyện mua nhà nữa. Nhưng thôi, khó khăn nào cũng phải đối mặt, gian nan nào cũng phải vượt qua, lần này Tiểu Lạc quyết đối mặt với cuộc sống khó khăn ảm đạm đời thường.

"Đừng nhắc đến nữa, miếng ăn đến miệng còn bị Trình Hạo để tuột mất. Anh ấy muốn về quê phát triển sự nghiệp nên tìm được căn hộ ưng ý cũng chẳng thèm nói, mình phải gặng hỏi anh ấy mới chịu khai sự thật. Bây giờ thì mất cơ hội rồi, bọn mình chỉ có thể chọn tạm căn hộ thứ hai thôi." Tiểu Lạc than thở.

"Hả? Cậu ấy về quê rồi thì em làm thế nào? Chẳng lẽ em về cùng cậu ấy?" Giang Viễn Hàng hỏi.

"Nói thật, em cũng không thích. Thứ nhất là vì em không quen với cuộc sống ở dưới quê nhà anh ấy, lại chẳng hiểu tiếng của họ nhiều lắm. Thứ hai là ước mơ và sự nghiệp của em đều ở đây, bắt em phải từ bỏ tất cả, em không cam tâm. Nhưng nếu anh ấy cứ quyết về quê để thi công chức ngân hàng gì đó, thi đỗ rồi sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa thì có lẽ em chỉ còn cách theo anh ấy về thôi." Trong mấy hôm chiến tranh lạnh, Tiểu Lạc cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Nếu Trình Hạo vẫn nhất định rời khỏi Bắc Kinh thì cô cũng phải tự khắc phục những khó khăn ấy để về cũng anh mà thôi. Cô rất yêu Trình Hạo nên không đành lòng rời xa anh.

"Tiểu Lạc, cậu thật là vĩ đại, vì tình yêu cậu chấp nhận vứt bỏ tất cả!" Thẩm Lộ Dao nói.

Tiểu Lạc định nói là "Giống cậu thôi", bởi Lộ Dao cũng từng vì Lương Vũ Thành mà vứt bỏ sự nghiệp. Nhưng tất cả đều đã tan thành mây khói, nếu nói ra thì khác nào xát muối vào vết thương của Lộ Dao, vì thế Tiểu Lạc tiếp tục nói về việc của mình: "Thực ra bây giờ mình rất lo. Mình vẫn hy vọng Trình Hạo tiếp tục ở lại Bắc Kinh, không về quê thi nữa. Mình và anh ấy đã gây dựng sự nghiệp khá ổn định ở đây, mặc dù chưa có gì to tát nhưng ít ra ngẩng lên thì chẳng bằng ai nhưng cúi xuống cũng không ai bằng mình. Hơn nữa mình rất yêu thành phố và cuộc sống Bắc Kinh. Ở đây, ngoài tiền nhà hơi cao một chút, áp lực cuộc sống và công việc có phần nặng nề thì những thứ khác không có vấn đề gì, hơn nữa bên cạnh có nhiều bạn bè nên cũng cảm thấy dễ sống hơn. Mình rất sợ Trình Hạo về quê thi, một khi đỗ rồi sẽ rất khó quay trở lại đây nữa. Mọi người nói xem, mình có nên khuyên anh ấy đừng về thi không?"

"Lúc ăn Tết xong quay lại đây, cậu nói không quen với cuộc sống ở quê Trình Hạo, đó là vấn đề lớn đấy. Cậu cứ thử thuyết phục anh ấy đừng về quê thi nữa xem sao." Lộ Dao gợi ý.

"Anh lại nghĩ, em không nên khuyên cậu ấy đừng về quê thi, ngược lại càng phải động viên cậu ấy đi thi." Giang Viễn Hàng đưa ra lời khuyên hoàn toàn khác với Lộ Dao.

"Tại sao lại cổ vũ động viên anh ấy đi thi chứ?" Tiểu Lạc thắc mắc."Anh à, em thấy hình như lúc nào em và anh ấy cãi nhau thì anh lại đều đứng về phía anh ấy. Tại sao anh cứ bênh người ngoài mà không bênh em mình vậy?"

"Anh đang giúp em đấy chứ. Đàn ông có cái tật là một khi đã quyết cái gì, nếu em khăng khăng không cho anh ta làm, anh ta sẽ nghĩ rằng em đang ngáng chân anh ta, còn nếu cứ để anh ta tự vấp ngã, anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo em. Vì thế đối với đàn ông, em nhất định phải xử lí mềm mỏng, càng cứng rắn thì anh ta càng không nghe. Trình Hạo đã có ý định về quê thi, em càng phản đối hay khuyên can cậu ấy cũng không có tác dụng gì. Hoặc cứ cho là có tác dụng, cậu ấy không về quê nữa nhưng sau này nếu lại có ý nghĩ về quê thì cậu ấy sẽ cảm thấy hối hận vì ngày trước không đi thi, để lỡ mất cơ hội tốt, lúc đó cậu ấy sẽ quay sang trách em đấy. Vì vậy, chi bằng em cứ động viên cậu ấy đi, thứ nhất là để thể hiện em rất rộng lượng, thứ hai là nếu thi trượt thì cậu ấy cũng không thể trách em lời nào." Giang Viễn Hàng phân tích tỉ mỉ.

"Nhưng ngộ nhỡ anh ấy thi đỗ thì làm thế nào?" Nghe Viễn Hàng nói một tràng, Tiểu Lạc cảm thấy cũng có lý.

"Thi đỗ hay không thì để sau hãy nói. Nếu thi không đỗ thì chẳng phải là trúng ý em còn gì, còn nếu đỗ thì coi như có đất dụng võ cho năng lực mồm mép tép nhảy của em rồi."

"Lúc anh ấy thi đỗ, mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, khuyên can liệu còn có tác dụng không?"

"Có thể lắm chứ. Việc thành do người mà." Giang Viễn Hàng ngập ngừng."Hơn nữa, nếu lúc đó em không khuyên được thì có phải là càng ý nghĩa hơn bây giờ không? Ít nhất cậu ấy cũng không cảm thấy nuối tiếc một đời vì đã không đi thi. Huống hồ, em vừa nói, cậu ấy cũng có sự nghiệp kha khá ở Bắc Kinh này, không biết chừng cậu ấy đang đắn đo xem có nên về quê không đấy."

Nghĩ đi nghĩ lại thì đàn ông vẫn hiểu đàn ông hơn, nghe Viễn Hàng nói thế, Tiểu Lạc cũng xuôi xuôi, không còn tức giận như trước nữa. Thậm chí cô còn thông cảm với nỗi khổ tâm của Trình Hạo.

"Mình thấy anh Giang nói đúng đấy, thỉnh thoảng để cho đàn ông chút tự do lựa chọn cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng anh ấy, biết đâu anh ấy sẽ cảm kích, sẽ càng đối tốt với cậu hơn." Lộ Dao nói chêm vào.

"Mình biết phải làm thế nào rồi." Tiểu Lạc bỗng nhiên tươi tỉnh, không muốn cứ lòng vòng chuyện của mình nữa liền lập tức đổi chủ đề."Đừng nói chuyện của mình nữa. Lộ Dao, cậu có dự định gì cho tương lai chưa? Cậu có định tiếp tục làm ca sĩ nữa không?"

"Mình không muốn bon chen trong giới giải trí nữa, ở đó tốt xấu lẫn lộn, muốn làm người tốt cũng rất khó. Mình cũng muốn sống một cuộc sống yên bình nên định đổi nghề làm một nhân viên bình thường. Nhưng mình không biết theo nghề gì bây giờ, nhức hết cả đầu!" Lộ Dao cảm thấy tương lai của cô thật mù mịt.

"Tìm việc cũng phải có duyên mới được, cứ từ từ đừng vội." Tiểu Lạc nói xong liền quay sang Viễn Hàng: "Anh này, anh làm ở Bộ phận Kinh doanh, nhất định là quen biết nhiều người, anh để ý giúp xem có công việc nào phù hợp với cô ấy không nhé!"

"Được. Không vấn đề gì. Lộ Dao, em thích công việc gì?" Giang Viễn Hàng nói.

Bắt đầu từ lúc đó, chủ đề nói chuyện trong bữa cơm của ba người đổi từ "Trình Hạo có nên về quê thi hay không?" sang "Thẩm Lộ Dao nên làm việc gì?" Tìm việc vốn là chuyện rất căng thẳng nhưng khi ba người họ ngồi với nhau chuyện tìm việc trở nên hấp dẫn lạ thường.

***

Ăn xong, Tiểu Lạc lên xe của Viễn Hàng để về.

"Tiểu Lạc à, việc em tìm người cho anh đến đâu rồi? Sao không thấy động tĩnh gì thế? Làm việc không đến nơi đến chốn không phải là phong cách của em, em phải tiếp tục chứ." Giang Viễn Hàng vừa lái xe vừa nói.

"Dạo này em vừa bận công việc lại vừa bận tìm nhà nên không để ý được việc chung thân đại sự của anh. Thực ra, em cũng để ý giúp anh nhưng mà họ đều là hoa đã có chủ rồi." Tiểu Lạc trả lời.

"Tiểu Lạc, em không hậu tạ anh sao? Không phải em đang cố tình "mô kích" anh đấy chứ? Ai cũng có chủ rồi, còn anh thì đang cô đơn đây. Thực ra anh không phải thèm khát tình yêu, cũng không phải là chưa từng nếm mùi vị của tình yêu, nhưng mẹ anh sốt ruột lắm rồi, lần trước còn đăng tin trên báo tìm vợ cho anh, báo hại điện thoại anh kêu suốt ngày như muốn nổ tung ra. Chẳng còn cách nào, anh đành nói dối với mẹ là anh có đối tượng rồi, không phải mất công tìm người yêu cho anh nữa. Kết quả em đoán xem."

"Bác bắt anh dẫn con dâu về xem mặt à?"

"Cũng đại loại là như thế. Ngày Quốc tế lao động mồng một tháng Năm tới mẹ anh sẽ đến Bắc Kinh, nói là đi thăm thú phong cảnh nhưng mục đích chính của mẹ là đến để xem thực hư ra sao, xem có đúng là anh có người yêu không?" Viễn Hàng có vẻ như rất khổ tâm."Nếu như mẹ anh nói chuyện sẽ đến Bắc Kinh sớm một chút còn đỡ, đằng này sắp tới mồng một tháng Năm rồi, mẹ mới nói làm anh trở tay không kịp."

"Sao mẹ anh lên sớm vậy! Như thế chẳng phải anh sẽ bị lộ là nói dối sao?" Tiểu Lạc rất khâm phục quyết tâm của mẹ Viễn Hàng, vì "con dâu" mà không ngại lặn lội đường xa vất vả đến tận Bắc Kinh.

"Không phải anh sợ bị mẹ phát hiện anh nói dối mà anh sợ sau khi mẹ biết được sự thật thì lại tiếp tục đăng quảng cáo tìm vợ cho anh, như thế thì anh làm sao mà sống được chứ." Cứ nghĩ đến tiếng chuông điện thoại réo rắt là Viễn Hàng lại thấy nhức hết cả đầu.

"Vậy anh tìm tạm một người nào đó đóng giả làm người yêu đi, như thế có thể đối phó tạm thời với tình huống trước mắt." Tiểu Lạc đưa ra một phương án.

"Cái này anh chưa nghĩ đến. Nhưng mà tìm được người để đóng giả người yêu đâu phải dễ."

"Cũng phải. Mẹ anh mất công đến đây thì đâu thể về ngay được, có khi lại muốn người yêu anh dắt bác ấy đi dạo loanh quanh thăm thú phố phường ấy chứ. Bạn bình thường thì có ai muốn đưa một bà chẳng liên quan đến mình đi dạo phố đâu. Nếu không phải bây giờ em đã có người yêu rồi thì em có thể hy sinh giúp anh một phen, giả vờ làm bạn gái anh." Tiểu Lạc cười nói.

"Nếu em đóng giả làm bạn gái anh thì coi như xong rồi. Mẹ anh đã để mắt đến em từ lâu, em làm bạn gái của anh thật thì mẹ anh sẽ vui lắm. Mà em đừng đùa nữa, lần này mẹ anh đã quyết tâm làm đến cùng, biết dịp mùng một tháng Năm này đông người nên đã đi đặt vé tàu trước rồi. Em mau nghĩ cách giúp anh đi, anh nên làm thế nào bây giờ?"

Tiểu Lạc gãi đầu gãi tai hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào khả quan.

"Thế này đi, em sẽ tìm người đóng giả làm người yêu anh, nếu em trả thù lao cho họ thì nhất định sẽ có người đồng ý." Giang Viễn Hàng cũng chẳng biết làm thế nào nữa, đành tạm thời làm theo cách của Tiểu Lạc.

"Làm cách này cũng cần phải có kỹ thuật diễn xuất đấy, không may bị lộ thì nguy. Em sẽ để ý giúp anh xem có ai thích hợp không. Nếu anh có người yêu rồi thì có phải là đỡ mất công tìm người đóng giả không, lại còn tiết kiệm được một khoản tiền nữa!"

"Được, em nhớ đấy, đừng có quên nữa nhé."

"Em thề, em hứa, em bảo đảm, em sẽ giúp anh!" Tiểu Lạc tự tin hứa hẹn.

***

Tiểu Lạc vừa bước xuống xe thì nhìn thấy Trình Hạo đang đứng ngóng ở quầy hoa quả trước cổng, cô bỗng nhớ lần trước Viễn Hàng đưa cô về, anh cũng đứng chờ cô như vậy. Thì ra, cuộc sống cũng có những cảnh tượng lặp đi lặp lại! Nhưng lần này không giống lần trước, Viễn Hàng vừa bước xuống xe thì chạm trán Trình Hạo, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Tiểu Lạc chưa kịp giới thiệu, hai người đã đồng thanh nói:

"Cậu là Trình Hạo?"

"Anh là Giang Viễn Hàng?"

Đúng là không cần giới thiệu cũng biết. Cũng dễ hiểu thôi, ai bảo Tiểu Lạc chỉ có vài người bạn nam thân thiết. Ngoài Trình Hạo - anh chàng nguyện đi cùng cô trong chuyến hành trình tình yêu thì người thân thiết nhất với cô chỉ có mỗi anh họ Gianh Viễn Hàng.

Giang Viễn Hàng chuyện trò với Trình Hạo vài câu rồi chào tạm biệt hai người và lên xe đi về.

Tiểu Lạc vốn định chủ động nói trước nhưng vì sĩ diện nên quyết không chịu mở lời.

"Tiểu Lạc, anh đang thắc mắc sao hôm nay em làm thêm đến tận giờ này mới về, hóa ra là có anh chàng đẹp trai làm thêm cùng em." Trình Hạo chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Anh đừng có nói hồ đồ. Hôm nay em bận làm nốt việc ở công ty, sau đó đi chuyển nhà giúp Lộ Dao, vừa may Viễn Hàng rảnh rỗi nên đến giúp bọn em một tay." Tiểu Lạc vội vàng thanh minh.

Trình Hạo đắc chí cười vì đã đạt được mục đích. Anh biết nếu hỏi thẳng Tiểu Lạc là: "Hôm nay sao không ở nhà? Sao giờ này mới về?" thì chắc chắn cô sẽ không chịu trả lời nên anh phải dùng chiêu "kích tướng".

"Viễn Hàng vừa nói gì với anh thế?" Đây là việc mà Tiểu Lạc tò mò từ nãy đến giờ.

"Không nói cho em biết được. Đây là chuyện của đàn ông với nhau." Trình Hạo úp úp mở mở.

Thực ra, Viễn Hàng chỉ dặn dò Trình Hạo nên dỗ dàng Tiểu Lạc, vì con gái ai chẳng thích nghe mấy lời đường mật.

"Ầy, không nói với em thì thôi, em cũng không có hứng thú lắm."

Đã nói ra được từ "ây" rồi đấy, Trình Hạo hiểu lúc này Tiểu Lạc không còn giận anh nữa.

Buổi tối, "Bed time" của Tiểu Lạc và Trình Hạo cũng trở lại bình thường như trước.

"Hôm nay, anh phải gần gũi với bà xã của anh hai lần, vì hai ngày nay anh không được gần bà xã rồi, nhất định phải bù mới được!" Trình Hạo ôm chặt lấy Tiểu Lạc rồi hít lấy hít để hương thơm trên người cô.

u yếm nhau một lát, Tiểu Lạc lại bắt đầu nói vào việc chính: "Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu như anh thật sự muốn về quê thi thì anh cứ về đi."

Trình Hạo sửng sốt, anh cứ nghĩ cô tiến hành "chiến tranh lạnh" là để phản đối việc anh về quê thi, thật không ngờ sau khi "hòa bình" được lập lại, cô bỗng nhiên lại trở nên thấu tình đạt lý như thế.

"Cảm ơn em - bà xã anh! Có điều anh cũng không chắc chắn sẽ về quê thi đâu. Em đang có công việc vừa ý và phù hợp như thế, nếu bây giờ mà về quê, không chắc đã tìm được công việc thích hợp. Vì thế anh cũng đang không biết làm thế nào." Trình Hạo bộc bạch.

"Anh không cần phải lo cho em đâu, việc thi cử anh hãy tự quyết định, em không ngăn cản anh đâu."

"Vợ à, em thật là tốt!" Trình Hạo cứ thế ôm chặt lấy Tiểu Lạc vào lòng hồi lâu mà vẫn không chịu buông ra.

"Ngày mai anh làm thêm phải không? Để em đặt báo thức cho anh." Tiểu Lạc vừa nói vừa tìm điện thoại của mình trên giường, trên bàn trang điểm nhưng không thấy.

"Để anh nháy vào máy em là biết nó ở đâu thôi." Trình Hạo nói xong liền lấy máy bấm số điện thoại của cô, giai điệu của bài hát Sữa đậu nành bánh quẩy vang lên phía dưới đống quần áo vắt trên ghế, anh liền bước xuống giường đi lấy điện thoại.

Sữa đậu nành không thể rời xa bánh quẩy, cũng như anh yêu em cho đến khi đầu bạc. Tình yêu cần phải như vậy mới là hạnh phúc ngọt ngào Lúc Tiểu Lạc hẹn giờ cho Trình Hạo thì anh đứng bên cạnh cất tiếng hát rồi nói với cô, "Chúng ta cũng giống như sữa đậu nành và bánh quẩy, luôn ở bên nhau, như thế cuộc sống mới hạnh phúc ngọt ngào được."

"Thế chúng ta ai là sữa đậu nhành, ai là bánh quẩy?"

"Anh là bánh quẩy." Trình Hạo trả lời thật thà.

"Đúng, coi như anh vẫn còn đủ minh mẫn để biết được thân phận mình, anh chính là chiếc bánh quẩy cháy." Tiểu Lạc cười đắc chí.

"Không phải là bánh quẩy cháy đâu, em xem đây, bánh quẩy đang muốn chấm sữa đậu nành rồi." Nói rồi Trình Hạo quay người đỡ Tiểu Lạc nằm xuống

***

Sóng gió đã qua và cuộc sống vẫn tiếp tục. Tiểu Lạc không hề vì biến cố nhỏ nhặt đó mà lơ là việc xem nhà, còn Trình Hạo mỗi lần đi xem cũng không luôn miệng phê bình cái nọ, chê bai cái kia như trước nữa mà có thể bình luận một cách khách quan ưu điểm cũng như khuyết điểm từng căn hộ.

Một hôm, đi làm thêm về, bước vào nhà, Trình Hạo thấy nước lênh láng trong phòng khách, nắp máy giặt mở tung, bên trong chứa đầy nước bẩn.

Tiểu Lạc ra mở cửa cho anh nhưng chẳng nói chẳng rằng rồi lại đi thẳng vào phòng.

Trình Hạo cảm thấy hình như có chuyện gì không ổn liền bước theo sau cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Phòng khách làm sao mà nước lênh láng thế?"

"Lúc ăn tối xong, Tần My đang dùng máy giặt để giặt đồ thì em buồn đi vệ sinh nên em bảo cô ta tạm dừng lại rồi tháo dây và ống nước ra, sau đó vào nhà vệ sinh. Nhưng khi em cắm dây điện thì máy giặt bỗng nhiên không quay nữa. Tần My tức tối nói đều tại em, rồi giặt mấy đồ nhỏ bằng tay. Vừa giặt cô ta vừa lầm bầm nhiếc móc em, còn em vừa giúp cô ta một tay vừa phải xin lỗi rối rít. Cuối cùng có một chiếc áo to và nặng, cô ta nói giặt bằng tay thì vò không nổi, em đành mang ra hiệu giặt, em sẽ trả tiền." Tiểu Lạc kể một mạch từ đầu đến cuối, sau đó đưa ra kết luận: "Em thật sự không thể chịu được cô ả Tần My đó nữa, không thể chịu được việc sống trọ chung nữa rồi, em muốn mua nhà. Em nhất định phải mua bằng được căn hộ ở khu An Hoa lần trước."

Tiểu Lạc nói rất cương quyết, ngoài việc bị chuyện vừa rồi kích động thì cú điện thoại của Tiểu Châu cũng được coi như một chất xúc tác. Hôm nay, Tiểu Châu lại gọi điện cho Tiểu Lạc nói rằng căn hộ ở khu An Hoa mà cô thích đã có khách hàng khác muốn mua, nếu cô chưa quyết định ngay thì họ sẽ sắp xếp để kí hợp đồng với vị khách hàng kia.

Căn hộ mà Tiểu Lạc thấy vừa mắt nhất trong tất cả những căn hộ mà cô đã từng xem chính là căn đó. Hơn nữa, xưa nay vẫn có câu "đồ cướp được là đồ ngon", bây giờ có người muốn "tranh cướp" căn hộ đó, trong lòng cô càng sốt sắng muốn mua cho bằng được.

"Em cứ sốt ruột như vậy làm gì? Anh thấy em đang không sáng suốt, thế nên anh không đồng ý mua nhà bây giờ đâu." Trình Hạo nói rõ quan điểm của mình.

"Anh lúc nào cũng tìm lý do này nọ, hay là anh quyết định vê quê phát triển sự nghiệp rồi? Anh nên biết là lần này về thi nhưng chưa chắc 100% anh đã thi đỗ. Chúng ta phải nghĩ đến phương án xấu nhất chứ."

Trình Hạo cảm thấy hụt hẫng, lần trước cô nói không phản đối việc anh về thi, sao lần này lại dở chứng thế? Con gái đúng là sáng nắng chiều mưa, không thể nào hiểu nổi.

"Anh vẫn chưa quyết định là có nên về quê thi hay không, anh chỉ nghĩ rằng căn hộ đó chưa đến mức nhất định phải mua bằng được. Thứ nhất, anh chưa ưng căn hộ đó. Thứ hai, anh thấy bây giờ chưa phải là lúc thích hợp nhất để mua nhà. Việc mua nhà cần phải thận trọng." Trình Hạo kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình.

"Anh đừng nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy. Nếu anh thật sự muốn về thì anh cứ về, không sau này lại trách em cản đường anh, làm lỡ mất tiền đồ tươi sáng của anh."

"Không phải như em nói đâu, anh chỉ muốn đợi một thời gian nữa rồi hẵng mua, mình phải đợi cho qua Olympic Bắc Kinh đi. Giá nhà hiện nay đang tăng lên theo mùa Olympic đấy, hết Olympic anh nghĩ giá nhà sẽ lại giảm xuống thôi."

"Đợi, đợi, đợi, nếu hết Olympic mà giá nhà vẫn không giảm xuống thì sao? Hay là cả đời này anh cũng không cần mua nhà nữa? Cả đời này không cần kết hôn nữa? Anh đợi được nhưng em thì không. Đàn ông các anh ba mươi tuổi vẫn còn trẻ chán nhưng con gái bọn em ba mươi tuổi thì đã già lắm rồi. Có phải anh muốn kéo dài thêm vài năm, đợi em không còn trẻ trung nữa thì bỏ em luôn không? Trình Hạo, em nói cho anh biết, không có anh Trái Đất vẫn cứ quay và không có anh, em cũng chẳng chết được. Nếu anh không đồng ý thì em sẽ tự mua!" Tiểu Lạc phẫn nộ. Bình thường cô không thấy Trình Hạo lằng nhà lằng nhằng nhưng hễ cứ nhắc đến việc mua nhà ở Bắc Kinh là anh lại như vậy làm cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Thấy Tiểu Lạc bắt đầu khơi lên ngọn lửa chiến tranh trong gia đình, Trình Hạo biết kế hoãn binh bây giờ không có tác dụng nữa nên đành nói theo ý cô: "Được rồi, nếu em đã quyết như vậy, chi bằng mua nhà luôn bây giờ đi, anh cũng không nói thêm gì nữa, nói nhiều lại sứt mẻ tình cảm."

"Vậy ngày mai anh đi rút toàn bộ tiền cổ phiếu về đây, cộng thêm cả số tiền mặt đang gửi ở ngân hàng, xem còn thiếu so với khoản tiền đặt cọc bao nhiêu, sau đó mình sẽ nhờ bạn bè giúp đỡ. Giang Viễn Hàng và Đặng Giai đã đồng ý cho em mượn tiền rồi, chỉ hai ngày là có. Còn anh phải hỏi chị anh hay người bạn nào xem có giúp được chút nào không. Để chắc chắn với Tiểu Châu thì em sẽ bàn trước với cậu ấy ngày nào mình ký hợp đồng, chúng ta phải có đủ khoản tiền đặt cọc ấy." Tiểu Lạc hôm nay đúng là bị Tần My chọc tức đến không thể chịu thêm nữa nên quyết định phải mua ngay nhà cho bằng được. Cô quyết định, một khi căn hộ đó đã được sang tên, cầm được chìa khóa nhà rồi thì cô sẽ trả phòng này ngay lập tức và chuyển đến nhà mới ở luôn, không thể chịu ấm ức về Tần My thêm chút nào nữa.

"Tính mỗi khoản tiền đặt cọc còn chưa đủ mà đã dám nói đến chuyện ký hợp đồng với người ta, chắc chỉ có mỗi Tiểu Lạc em thôi đấy! Ngộ nhỡ không mượn được tiền thì sao? Em đã nghĩ đến chưa?" Sự táo bạo của Tiểu Lạc khi quyết định mua nhà làm Trình Hạo không thể nào hiểu được.

"Yên tâm đi, em xưa nay chưa bao giờ đánh trận mà lại không có sự chuẩn bị. Tổng giá trị của căn hộ đó là tám mươi sáu vạn tệ, chúng ta phải trả trước 20% tức là khoảng hơn mười bảy vạn tệ, cộng với 3% tiền môi giới khoảng một vạn nữa, còn lại những khoản thuế và các chi phí lặt vặt khác nữa cũng chỉ hơn một vạn, cộng thêm số tiền đặt cọc khoảng hơn hai mươi vạn. Toàn bộ số tiền mặt chúng ta hiện có là bảy vạn tệ, ban đầu anh cầm năm vạn đi đầu tư cổ phiếu, cộng với ít tiền anh kiếm được từ cổ phiếu thì bây giờ cũng phải thành sáu vạn rồi. Tức là chúng ta có khoảng mười ba vạn tệ nhưng ít nhất cũng phải bớt lại một vạn để chi tiêu sau này, không thể tiêu hết được. Như thế hiện tại chúng ta có mười hai vạn tệ, phải đi vay mượn khoảng mười vạn nữa. Anh họ của em đồng ý cho mượn sáu vạn, Đặng Giai cho mượn ba vạn, còn anh cố gắng mượn lấy một đến hai vạn, sau đó đi rút cổ phiếu về, thế là chúng ta đã có nhà rồi!" Tiêu Lạc nói với vẻ mặt rạng rỡ, như thể nhà đã ở ngay trước mắt.

Thấy Tiểu Lạc tự tin có vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay nên Trình Hạo không nói thêm gì nữa, liền bước ra ban công gọi điện thoại.

Thấy anh đứng hàng tiếng đồng hồ ngoài ban công gọi điện, Tiểu Lạc cười thầm trong bụng rồi nghĩ: Chắc anh ấy đang hỏi viện trợ tài chính đây.

***

Bởi vì đã hẹn trước ngày ký hợp đồng với Tiểu Châu nên cuối tuần này Tiểu Lạc cũng không còn phải long đong lận đận chạy khắp nơi xem nhà như mấy ngày cuối tuần trước nữa. Nhưng cô không muốn mình được nghỉ ngơi, cô muốn được Trình Hạo dẫn đến IKEA[2]­­ mua ít đồ đạc để chuẩn bị về nhà mới.

[2] Một tập đoàn kinh doanh đồ gỗ nổi tiếng của Thụy Điển.

"Còn chưa ký hợp đồng nên phải rất lâu nữa mới sang tên nhà, vậy mà em đã đi mua vật dụng gia đình, thế có phải sớm quá không?" Trình Hạo nhíu mày nói.

"Thì em cũng chỉ cẩn tắc vô ưu[3] thôi mà." Tiểu Lạc giải thích.

[3] Một thành ngữ Hán - Việt có nghĩa là: cẩn thận thì sau không phải lo lắng.

"Anh thấy đợi đến lúc mình cầm được chìa khóa nhà rồi mình đi mua là hợp lý nhất. Mua đồ gia dụng thì cũng phải phù hợp với thiết kế của ngôi nhà và kích thước của từng phòng, lúc đó chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, ví dụ như góc nào thì cần đồ dùng kích thước thế nào, nên kê đồ ở đâu. Những cái này đều phải tính toán cân nhắc cẩn thận." Trình Hạo học kỹ thuật nên suy nghĩ việc gì cũng chu đáo và cẩn thận.

"Anh nói cũng phải, điều này em chưa nghĩ đến. Nhưng đi đến IKEA ngắm thì cũng không mất gì mà lại tìm hiểu thêm được một số phong cách trang trí nội thất. Ngoài ra, chúng ta còn có thể học hỏi chút ít về nghệ thuật trang trí, đến lúc đó không cần phải thuê người về thiết kế nữa, lại tiết kiệm được tiền."

"Nếu em muốn đi xem thì cũng được. Nhưng anh nói trước với em là chỉ được ngắm chứ không được mua." Trình Hạo nhấn mạnh.

"Em biết rồi, em biết rồi, chỉ xem thôi chứ không mua." Tiểu Lạc giơ tay xin thề.

IKEA cách nhà trọ khoảng 2 km nhưng không có xe buýt nào đi thẳng đến đó, mà đi bộ thì hơi xa. Vì vậy lúc này, con xe "bảo mã" của Trình Hạo được dịp dùng tới.

Trình Hạo dắt con xe bảo bối hai bánh không mui từ trong gara dưới tầng hầm ra, sau đó leo lên, một chân chống xe rồi gọi Tiểu Lạc: "Lên xe đi!"

"Anh cứ lái xe đi trước, em sẽ nhảy lên sau." Tiểu Lạc nghĩ, khó khăn lắm mới có cơ hội đi ra ngoài một chuyến nên cô phải tranh thủ vận động một chút.

"Em có nhảy lên nổi không?" Trình Hạo nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Có phải là em chưa nhảy lên bao giờ đâu. Anh lái cơ mà, em sẽ nhảy lên cho anh xem."

Trình Hạo vừa đi từ từ, vừa ngoái đầu lại nhìn cô mỉm cười. Anh chỉ thấy cô khom người lại, hai tay xoa xoa làm ra vẻ như thật, rồi phi một phát lên xe. Chỉ sau một tiếng "hây", cô đã nhảy lên gác-ba-ga của con "bảo mã" một cách gọn gàng.

"Hi hi, anh đừng thấy em nhỏ bé mà coi thường. Sức bật của em vẫn không kém gì ngày trước đâu, động tác vẫn uyển chuyển, thân thủ vẫn còn điêu luyện lắm!" Tiểu Lạc cười đắc ý.

"Nào, ôm chặt anh nhé, đi thôi!" Theo tiếng hò của Trình Hạo, con "bảo mã" cũng bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước.

***

Doãn Nặc rất quan tâm đến việc trang trí nội thất, có lần từng nói Tiểu Lạc rằng gian sản phẩm mẫu tầng ba của IKEA trang trí rất đẹp, nếu có thời gian thì nên đến đó xem.

Vừa bước vào, Tiểu Lạc có cảm giác như lạc vào một thế giới lung linh đầy đá quý. Thế giới ấy hoàn toàn khác với những cửa hàng hay siêu thị cô vẫn đến thường ngày, thế giới ấy tươi mới, thơm tho, ấm cúng, mang đậm chất gia đình.

Ánh mắt của Tiểu Lạc như bị hút chặt vào những chiếc đèn gam màu nóng, những chiếc ghế sô pha màu đỏ, những chiếc giá sách mới lạ không giống nhau, khung cửa trên tường và chiếc bàn ăn đã bày sẵn đĩa. Trong lòng cô cũng có sẵn một sơ đồ thiết kế mĩ mãn cho căn nhà mới của mình: Tủ ti vi ngoài phòng khách có nhiều chức năng khác nhau, ngoài việc để ti vi ra còn dùng làm tủ sách, nếu biết cách tận dụng không gian thì phía trước tủ ti vi sẽ đặt bộ ghế sô pha trang trí vải theo phong cách điền viên, trên bàn còn có đèn để có thể ngồi đọc sách; tiếp theo sẽ là một chiếc bàn ăn bằng gỗ để tiện vừa ăn cơm vừa xem ti vi; trong phòng ngủ sẽ đặt một chiếc giường đôi thật to, bàn phấn cũng không thể thiếu, đèn ngủ phải là gam màu nóng, rèm cửa phải là kiểu dài chạm đất, nói chung phòng ngủ trông phải lãng mạn, ấm áp.

Tiểu Lạc càng nghĩ càng thấy thích thú, lúc đầu cô định sẽ chuyển đến ở ngay khi mua được nhà, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô sẽ bày biện trang trí cho ngôi nhà một chút rồi mới dọn đến ở. Nhà do chính tay mình mua nên sẽ trang trí theo ý tưởng của mình. Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa chuyện mua nhà và thuê nhà. Thuê nhà ở thì mình không được thay đổi cách trang trí của chủ nhà, bình nóng lạnh của bà chủ nhà đã "lão hóa", nhà vệ sinh thì suốt ngày bị tắc, điều hòa cũng hỏng lâu rồi. Nhưng tất cả những điều đó hoàn toàn không sao hết, bởi những ngày tháng ấy không còn bao lâu nữa sẽ chấm dứt. Cuối cùng cô cũng có thể mua được nhà và đã đến lúc nói lời tạm biệt với những bất tiện của việc thuê nhà.

Mặc dù ban đầu đã thống nhất với Trình Hạo là "chỉ được xem không được mua" nhưng sở thích mua sắm bẩm sinh của phụ nữ lúc nào cũng thường trực khiến Tiểu Lạc cứ đứng tần ngần lưu luyến trước đám vật dụng trong phòng.

"Chiếc đèn này trông rất ấm áp, thích hợp cho phòng ngủ lắm, mua một chiếc anh nhé?"

"Chiếc bình hoa tròn này trông thật đáng yêu, chỉ cần cắm một cành hoa rồi đặt ngoài phòng khách, vừa bước vào sẽ ngửi thấy hương thơm, mua một chiếc anh nhé?"

"Cái đệm lưng này được đấy, bông rất mềm lại êm, thật thoải mái, đặt trên ghế sô pha cũng hợp mà đặt trên giường ngủ cũng đẹp, mua một cái anh nhé?"

"Con búp bê này trông thật độc đáo, đặt trên kệ kính trông rất nghệ thuật, mua một con anh nhé?"

...

Mỗi lần nhìn thấy cái gì trông hay hay một chút là cô lại đứng ngắm hồi lâu, phát biểu ý kiến và cuối cùng đều kết thúc bằng một câu "mua một cái anh nhé?" Trình Hạo nhíu mày nói: "Trông em kìa, cứ như là muốn bê luôn cả cửa hàng này mang về nhà ấy. Biết thế này, trước khi ra khỏi nhà anh bắt em viết bản cam kết cho rồi."

"Đi ngắm nghía mà không thu hoạch được cái gì thì làm sao mà thấy hiệu quả được." Tiểu Lạc nhìn Trình Hạo bằng ánh mắt cầu cứu, hy vọng anh có thể "khai ân" cho cô một lần.

Trình Hạo đành rộng rượng: "Vậy thì chỉ được mua hai thứ trong khoảng một trăm tệ thôi."

"Em biết rồi, em biết là chồng rất tốt với em mà, vừa rộng lượng vừa thấu tình đạt lý." Tiểu Lạc mặt mày rạng rỡ nói.

Nếu không phải Trình Hạo kiên định ngay từ đầu và nhiều lần kiềm chế sở thích mua sắm của Tiểu Lạc thì chắc cô đã mua cả một đống đồ về nhà rồi.

Vì thế mà đàn ông đưa phụ nữ đi ngắm đồ cũng có cái lợi của nó, ít nhất thì cũng có thể ngăn cản được tính mua sắm bạt mạng của phụ nữ.

Cuối cùng Tiểu Lạc quyết định nhặt một chiếc đệm lưng in hình hoạt hình và một chiếc tạp dề có hình con lợn bỏ vào giỏ đựng đồ. Cô đặt tên cho chiếc đệm lưng là "người bạn viết lách của Tiểu Lạc", còn tạp dề thì gọi là "người bạn bếp núc của Trình Hạo".

Lúc đầu thấy Tiểu Lạc chọn chiếc tạp dề màu xanh có hình con lợn, Trình Hạo vui như mở cờ trong lòng nghĩ: Lẽ nào mua nhà rồi Tiểu Lạc cũng quyết tâm thay đổi mình trở thành nữ đầu bếp?!

Kết quả cô lại ướm tạp dề vào người anh rồi bình phẩm: "Chiếc này rất vừa vặn, đeo vào người trông rất có dáng của một đầu bếp chuyên nghiệp. Để tuyên dương anh mấy năm qua ngày nào cũng nấu cơm cho em, em quyết định mua cái tạp dề này tặng anh, hy vọng anh sẽ cố gắng phát huy để việc cơm nước nhà ta ngày càng bước lên một tầm cao mới!"

Tiểu Lạc nói như thật làm Trình Hạo dở khóc dở cười: "Anh có thể phát biểu một câu khi nhận giải được không?"

"Thôi khỏi. Mấy câu xin cảm ơn chương trình, xin cảm ơn anh X chị Y đã không còn mới nữa rồi." Tiểu Lạc hào phóng nói.

"Câu mà tôi muốn nói khi nhận giải là: Liệu tôi có thể tặng lại món quà này cho cô Tiểu Lạc được không?" Trình Hạo cười nói.

"..." Đến lượt Tiểu Lạc không biết nên nói như thế nào.

Lúc xếp hàng thanh toán, điện thoại của Trình Hạo đổ chuông, anh nhìn vào màn hình điện thoại rồi quay ra nói với cô: "Ở đây ầm quá, anh ra ngoài nghe điện thoại đây."

"Anh đi đi, cái tạp dề này em tặng anh, để em thanh toán là hợp lý nhất." Tiểu Lạc cười "ha ha".

Mãi cho đến tận lúc đã thanh toán xong mà vẫn không thấy Trình Hạo quay lại, Tiểu Lạc bồn chồn suy nghĩ, anh ấy nghe điện thoại sao mà lâu thế?

Tiểu Lạc xách túi chiến lợi phẩm đi ra ngoài, trời đã nhá nhem, vậy mà Trình Hạo vẫn còn đứng ngoài cửa nghe điện thoại.

"Nhanh nhanh lên nhé, tôi đang sốt ruột lắm, cảm ơn nhé!" Trình Hạo nói rất nghiêm túc rồi cúp điện thoại luôn. Anh vừa quay người lại thì thấy Tiểu Lạc, anh liền cố nặn ra một nụ cười: "Em ra đây từ lúc nào thế? Anh đang định đi vào trong kia tìm em." Nói xong Trình Hạo liền đón lấy túi đồ trong tay cô.

"Ha ha, bị em bắt quả tang rồi nhé. Em ra được một lúc rồi, còn nghe thấy hết những gì anh nói." Tiểu Lạc thấy Trình Hạo có vẻ căng thẳng liền cố tình trêu anh.

"Thế em có nghe được từ nào quan trọng không?" Trình Hạo mặt hơi biến sắc hỏi lại.

"Từ quan trọng mà em nghe được là "nhanh lên" và "cảm ơn"." Tiểu Lạc không trêu anh nữa, nói thật những gì mình nghe thấy."Có phải anh đang gọi cứu binh không?"

Trình Hạo thở phào như trút được gánh nặng: "Đúng thế. Nhưng mà mở mồm ra hỏi tiền người khác đúng là một việc khó khăn."

"Đợi đến lúc chúng ta dọn về nhà mới ở thì dễ chịu rồi, khổ trước sướng sau mà." Tiểu Lạc lạc quan nói.

***

Những chiếc đèn trên đường sáng chói như những con mắt của thành phố, Trình Hạo đạp xe đạp, còn Tiểu Lạc ngồi phía sau ôm chặt eo và tựa đầu vào lưng anh.

Khung cảnh ấy làm Tiểu Lạc cảm thấy như thời gian đang quay ngược trở lại, cô nhớ hình ảnh hồi còn học đại học, anh cũng chở cô trên chiếc xe đạp đi vòng quanh sân trường. Nhưng có một chuyện xảy ra vào năm đó làm cô nhớ mãi.

Lúc đó, Trình Hạo đã làm xong thủ tục ra trường và ngày hôm sau anh sẽ lên tàu rời khỏi ngôi trường đã gắn bó suốt bốn năm. Trước khi đi một ngày, anh đạp xe chở cô đi khắp một lượt những ngóc ngách trong trường và cả những nơi gần trường mà hai người thường đi qua.

Hồi đó, Tiểu Lạc nghĩ, sau này cô sẽ không còn được nhìn thấy anh mỗi ngày nữa, cũng không biết liệu sau này hai người có bước chung trên một con đường không, khiến cô cảm thấy một nỗi buồn chơi vơi tràn ngập cõi lòng. Hôm đó, cả hai người đều im lặng không nói nhưng trong lòng ai cũng đầy tâm sự.

Nhớ lại hồi đó tương lai thật mù mịt, nhưng giờ đây trước mặt cô là một tấm lưng vạm vỡ có thể dựa dẫm, Tiểu Lạc cảm thấy vô cùng ấm áp, khóe miệng nở một nụ cười: Loáng một cái đã mấy năm trôi qua, nhưng hôm nay cô vẫn có thể ngồi sau xe anh và cùng anh ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

Tiểu Lạc cứ nghĩ miên man, bất giác càng ngày càng ôm Trình Hạo chặt hơn: "Anh còn nhớ năm anh tốt nghiệp đại học ra trường, vào ngày cuối cùng trước khi đi, anh đã chở em bằng xe đạp đi một vòng khắp nơi không?"

"Đương nhiên là anh vẫn nhớ."

"Anh nói thật đi, hôm đó anh đưa em đi khắp trường, có phải là muốn đặt một dấu chấm đẹp cho mối tình của chúng ta không?"

"Đâu có, không phải đâu." Trình Hạo phủ nhận.

"Anh còn chối hả?" Tiểu Lạc vừa nói vừa lấy tay cù vào người Trình Hạo.

"y ây ây, không được cản trở công việc của lái xe, phanh xe "bảo mã" này của anh không được tốt đâu đấy." Bị Tiểu Lạc cù phía sau nên chiếc xe bắt đầu quẹo lung tung.

"Vì sự an toàn của mình, em tạm thời tha cho anh." Tiểu Lạc rút lại chiêu "cửu âm bạch cốt trảo" của mình.

Đến ngã tư, hai người dừng xe chờ đèn xanh.

"Tranh thủ lúc "bảo mã" nghỉ ngơi, anh hãy trả lời câu hỏi vừa nãy của em đi." Tiểu Lạc tiếp tục.

"Câu hỏi gì cơ?" Trình Hạo giả vờ không hiểu.

"Chính là câu em hỏi lúc tốt nghiệp anh chở em đi khắp nơi bằng xe đạp là có động cơ gì?"

Trình Hạo nghĩ trong giây lát rồi đáp: "Lúc đó chẳng có động cơ gì cả, chỉ là do vừa mới tốt nghiệp, không biết tương lai sẽ ra sao nên không thể hứa trước sẽ mang lại cho em một tương lai hạnh phúc. Vì thế anh muốn đưa em quay lại từng góc nhỏ đã chứng kiến tình yêu của chúng ta, coi như đặt một dấu chấm câu đẹp đẽ cho thời sinh viên của mình, cũng coi như lần cuối cùng đưa em đi dạo. Sau này có thể anh và em mỗi người một nơi, ít có cơ hội gặp nhau, cũng không thể thường xuyên quay lại về trường, vì thế dù thời gian ngắn ngủi chỉ một ngày anh cũng muốn dành hết cho em."

"Vậy sao lúc đó anh không nói những điều này với em? Nếu như anh nói thì lúc đó em sẽ rất cảm động." Nghe những lời vừa rồi của Trình Hạo, Tiểu Hạo thấy lòng mình chợt xao xuyến.

"Em cũng biết đấy, hồi đó anh cũng rất ngố mà, không biết nói những lời ngọt ngào. Hơn nữa, lúc ấy anh còn không biết tương lai sẽ ra sao nên không muốn nói những lời sáo rỗng, đao to búa lớn đại loại như "yêu em suốt đời", anh chỉ muốn chứng minh bằng thời gian và hành động."

Tiểu Lạc không nói gì, cứ thế ngồi sau ôm chặt lấy Trình Hạo. Đúng vậy, trước đây anh là một chàng trai nhút nhát, cứ cãi nhau một chút là đánh bài chuồn nhưng bây giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành, lúc đi cùng Tiểu Lạc luôn chủ động giúp cô xách đồ, lúc đi siêu thị giúp cô mua đồ con gái cũng không còn đỏ mặt ngại ngùng nữa. Tất cả những điều này không chỉ được rèn luyện theo năm tháng mà còn do Tiểu Lạc "huấn luyện" nữa.

Những điều Trình Hạo làm chưa tốt, Tiểu Lạc đều nhắc nhở anh phải làm thế nào để cô được vui vẻ. Ngược lại, những gì anh làm tốt, cô luôn khen ngợi động viên để anh phát huy. Chẳng trách người ta nói, đàn bà là trường học của đàn ông, người đàn ông tốt cũng cần được đào tạo.

Tiểu Lạc hy vọng người đàn ông mà mình đào tạo là một người đàn ông 3T, là người đầu tiên, tốt nhất và cuối cùng của cô.

"Trình Hạo, anh đã là người đàn ông đầu tiên và tốt nhất của em rồi nhưng em muốn anh là người đàn ông cuối cùng của em, được không?" Tiểu Lạc tựa vào lưng Trình Hạo, thủ thỉ nói.

"Đương nhiên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Trình Hạo nắm chặt bàn tay Tiểu Lạc và bộc bạch: "Anh sẽ là "người đàn ông 3T" độc nhất vô nhị của em."

Crypto.com Exchange

Chương (1-18)