Truyện:Tân Hôn Phòng - Chương 1

Tân Hôn Phòng
Trọn bộ 18 chương
Chương 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Ch.02
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Có lẽ, thiên tính của người phụ nữ là "xây tổ ấm" nhưng yếu tố quan trọng để tạo nên một tổ ấm lại chính là ngôi nhà. Một mái nhà ấm áp, một người đàn ông để yêu thương và một bộ đồ gia dụng ưng ý cũng đủ làm thỏa mãn niềm mơ ước của Tiểu Lạc về một gia đình hạnh phúc.

Lâm Tiểu Lạc thường ngủ say đến nỗi người bạn trai sống chung với cô là Trình Hạo đã gọi cô là "heo con vô đối". Anh thường trêu rằng, khi đã ngủ thì có khiêng đi bán, cô cũng không hề hay biết. Nếu không phải một buổi tối Chủ nhật nọ Tiểu Lạc thức khuya thì cô sẽ không thể biết được Tần My, người hàng xóm cùng thuê trọ, ngoài công việc phiên dịch xuất sắc ra, còn rất có tố chất trở thành một ca sĩ có "giọng ca vàng".

Tối hôm đó, Tiểu Lạc ngồi lì bên chiếc máy tính bận rộn xử lý bản thảo cho chuyên đề mới nhận, trong khi Trình Hạo thư thái ngồi xem ti vi, vừa xem vừa cười vui vẻ. Cùng là một ngày cuối tuần, vậy mà một người phải làm thêm giờ, trong khi một người nhàn rỗi ngồi xem ti vi, sao lại bất công như vậy chứ? Tiểu Lạc nhăn nhó nhìn Trình Hạo:

"Anh chàng "đẹp chai" kia ơi, qua đây mát xa cho em một chút đi! Viết chuyên đề đúng thật không phải là việc dành cho con người mà."

Thực ra không phải cô mệt mà là cô không cam tâm. Cô hơi gai mắt khi nhìn cảnh Trình Hạo hưởng thụ an nhàn trong khi mình vất vả như vậy.

"Tuân lệnh, sếp Lâm."

Trình Hạo bấm nút tạm dừng, bò ra khỏi giường rồi lật đật đến bên cạnh Tiểu Lạc, nhẹ nhàng bóp vai cho cô.

"Thoải mái không?"

"Tạm được, nhưng không đủ lực, giống như kiến bò ấy, phải mạnh tay hơn một chút nữa."

"Thế này thì sao?"

Nói xong, bàn tay trái của Trình Hạo không chịu an phận đã luồn vào bên trong lớp áo ngủ của Tiểu Lạc, trượt xuống trước ngực cô.

"Bảo anh mạnh tay hơn một chút chứ có nói anh phải di chuyển vị trí đâu. Thôi, thôi, anh về chỗ nghỉ ngơi trước đi! Em vẫn chưa làm việc xong, đừng có mà dụ dỗ em!" Tiểu Lạc gỡ bàn tay của Trình Hạo ra rồi cười gian tà: "Anh đi nằm trước đi, lát xong việc em sẽ đến "tiếp chiêu" với anh. Ok?"

"Nhớ đấy nhé!" Trình Hạo bắt chước giọng điệu của cậu bé bút chì Shin[1] để nói với Tiểu Lạc.

[1] Shin - cậu bé bút chì là truyện manga của tác giả Yoshito Usui, Nhật Bản. Nhân vật chính của truyện là cậu bé Shin năm tuổi trong một gia đình Nhật Bản, cha là Trưởng phòng một công ty và mẹ ở nhà làm nội trợ.

"Thôi, anh đừng chần chừ ở đây nữa, chuẩn bị tinh thần và dưỡng sức đi, để lát nữa xem em giải quyết anh như thế nào." Thực ra, Tiểu Lạc cứ mạnh mồm thế cho oai thôi, chứ xử lý xong bản thảo cô đã quá mệt rồi, còn sức đâu mà làm gì nữa.

"Vậy em phải nhanh lên nhé, cứu người như cứu hỏa đấy..." Trình Hạo không hề để ý xem Tiểu Lạc có thật sự muốn "giải quyết" anh hay chỉ là giả vờ tỏ vẻ như vậy nhưng anh vẫn mang bộ dạng nóng lòng chờ đợi như mọi khi. Thực ra, anh đang đợi Tiểu Lạc cùng đi ngủ. Nếu là ngày thường thì lúc này anh và Tiểu Lạc đã nằm trên giường cùng nhau đi ngủ rồi."Bed time" chính là thời gian sau khi tắm xong, hai người ôm nhau nằm trên chiếc giường ấm áp và thoải mái. Đó cũng chính là giây phút cả hai cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày, cũng là chuyện không thể thiếu trong đời sống vợ chồng của họ. Không nhất thiết phải làm gì đó, chỉ cần nằm trong vòng tay nhau cùng tận hưởng cảm giác ấm áp, hạnh phúc cũng đủ để giấc ngủ đến nhanh hơn và sâu hơn.

Khi Tiểu Lạc hoàn thành bản thảo thì đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng. Trình Hạo lúc nãy còn nóng lòng giục giã, cuối cùng cũng không chờ được nên đã ngủ say mất rồi.

"Xí, đúng là nói khoác." Sau khi tắm xong, cô nhẹ nhàng bước lên giường, ngắm nhìn dáng nằm cong cong giống như đứa trẻ co ro trong lòng mẹ của Trình Hạo rồi lại nhớ anh chính là người mỗi tối nằm ôm cô từ phía sau và hai người dán chặt vào nhau giống như một cặp thìa được đặt làm sẵn. Tiểu Lạc bất giác mỉm cười, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

"Em viết xong rồi à?" Trình Hạo khẽ hé cặp mắt đang ngái ngủ.

"Chà chà, còn nói người ta là "heo con vô đối". Em thấy anh mới chính là "heo con vô đối". Bảo anh đợi em, vậy mà anh lại ngủ trước từ bao giờ." Tiểu Lạc giả bộ nói dỗi.

"Bây giờ vẫn còn kịp." Vừa nói Trình Hạo vừa nhoài tới ôm Tiểu Lạc.

"A... a... a... a..."

"Hôm nay em có cần phải rạo rực thế không? Anh vừa ôm mà em đã kêu lên như vậy rồi. Nhưng mà anh lại thích thế." Trình Hạo vẫn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Cái gì cơ? Ai kêu lên chứ? Anh đang nằm mơ đấy à?" Tiểu Lạc mơ hồ chẳng hiểu gì.

"Không phải em, vậy thì ai kêu chứ?" Rõ ràng Trình Hạo vừa nghe thấy có tiếng phụ nữ kêu rên khi bị sốc lên giường mà.

"Mau thành thật khai báo, vừa rồi có phải anh nằm mơ thấy cô nào không? Mơ thấy ai hả? Thành thật sẽ được khoan hồng, gian dối thì phải chịu tội nặng." Tiểu Lạc lên cao giọng, nắm chặt tay Trình Hạo không cho cử động, đang chuẩn bị bắt nạt anh thì đột nhiên lại nghe thấy một hồi những tiếng ân ân ái ái liên tiếp.

Cơn ngái ngủ bao vây Trình Hạo đã bị chất giọng cao vút của Tiểu Lạc làm tiêu tan hết sạch. Lúc này anh mới phát hiện tiếng kêu ban nãy không phải của Tiểu Lạc mà phát ra từ phòng bên cạnh.

Người ở phòng bên là cô gái thuê chung căn hộ này với họ - Tần My. Lúc đầu, cô ta nói không có bạn trai, vì vậy hai người mới ưu tiên cho cô ta thuê lại một phòng còn trống. Nào ngờ, chưa đầy một tháng sau, Tần My không nói không rằng đã dẫn ngay về một người đàn ông quốc tịch Mỹ tên là Jack. Trước việc này, hai người cũng chỉ mắt nhắm mắt mở không có ý kiến gì. Dù sao thì mọi người đều là bạn thuê trọ với nhau, không dễ gì bám trụ ở nơi đất khách, huống hồ, người ta có bạn trai cũng không có gì sai trái cả.

Có điều, dù có bạn trai cũng không cần phải khoe khoang huyên náo bằng thứ âm thanh như vậy chứ? Mà cô ta đang muốn khoe khoang cái gì đây? Khoe tiếng kêu của cô ta có "tố chất trời sinh"? Hay là khoe bạn trai cô ta có bản lĩnh?

Tiếng thở gấp gáp của người đàn ông hoà lẫn với tiếng rên rỉ, nũng nịu của người đàn bà tựa hồ như tiếng hát vang lên trong màn đêm thanh tĩnh, vừa nhịp nhàng lại vừa sinh động.

"A... a... a..." Một loạt các âm thanh có âm điệu cao thấp, tiết tấu nhanh chậm kèm theo sự sung sướng khoái lạc của người hàng xóm truyền đến phòng Tiểu Lạc và Trình Hạo.

Ngày thường, Trình Hạo ngủ rất sớm. Anh chưa bao giờ gặp "buổi phát thanh khiêu dâm" trực tiếp như thế này nên đột nhiên cao hứng, liền ghé sát bức tường say sưa lắng nghe.

"Anh làm gì vậy? Có thấy vô duyên không?" Tiểu Lạc nói rất khẽ, cơ hồ sợ làm phiền "giọng ca vàng" hàng xóm.

"Anh đang nghiên cứu mà, thật không thể hình dung nổi, Tần My gầy như vậy mà tiếng kêu sao lại to thế nhỉ!" Trình Hạo vừa lắng nghe vừa trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.

Anh vừa phát biểu xong thì âm thanh của giọng ca nữ cao bên hàng xóm cũng đột nhiên tắt ngấm.

Tiểu Lạc đưa ngón trỏ lên môi để ra hiệu cho Trình Hạo im lặng, không chừng hàng xóm của họ đã phát hiện ra bức vách có tai mà dừng lại mọi động tác cũng nên. Tiểu Lạc cảm thấy hơi mất hứng. Có lẽ do tính cách của một người biên tập chuyên mục chuyện phiếm nên một khi bắt gặp trường hợp như thế này thì toàn bộ các tế bào trong cô đều rất nhạy cảm.

Trình Hạo cũng có cảm giác hụt hẫng và rời tai khỏi bức tường. Vừa mới khai trận sao lại kết thúc nhanh như vậy chứ?

Nhưng chỉ mấy giây sau, "giọng ca vàng" đã không phụ lòng "quần chúng" hâm mộ, lại tiếp tục một màn biểu diễn mới, âm thanh càng cao, trong và rõ ràng hơn. Trong đoạn nhạc cá heo "a... a... a..." đứt quãng còn không ngừng xen lẫn các từ "oh, yeah", "come on baby".

"Ồ, thì ra là nghỉ giữa hiệp. Kịch hay còn ở đoạn sau à?" Trình Hạo thở phào.

"Vừa rồi chắc là thay đổi tư thế chăng?" Tiểu Lạc phân tích.

"Wow, trí tưởng tượng của em còn phong phú hơn cả anh đấy." Trình Hạo giơ ngón tay cái ra hiệu bái phục.

"Thứ âm thanh này thật đê mê đúng không anh?" Tiểu Lạc nhìn bộ dạng dán chặt tai vào bức tường, mắt mở to của Trình Hạo, cố ý nói móc anh.

"Khá đê mê." Nói xong, Trình Hạo liền cảm thấy nói những lời này trước mặt Tiểu Lạc không hợp cho lắm. Vốn là một sinh viên khoa học nên phản ứng của anh khá linh hoạt, ngay lập tức anh ra chiêu "mỹ nam kế" để lấy công chuộc tội. Anh nhào tới ôm chặt Tiểu Lạc vào lòng rồi thì thầm bên tai cô: "Đứng bên hồ ngắm cá, chi bằng lui về đan lưới."

Không biết là Trình Hạo đã lâu không "xuất quân" nên tinh thần rất hưng phấn hay do ảnh hưởng của những âm thanh từ phòng bên cạnh mà lần này anh thể hiện vô cùng sung mãn và mãnh liệt. Giống như một dũng sĩ hiếu thắng, anh nóng lòng xung phong lên trận tiền, không đợi Tiểu Lạc đồng ý đã ngay lập tức tiến thẳng đến trận địa bằng đôi môi nóng bỏng và bàn tay cuồng nhiệt. Tiểu Lạc như tan chảy trước đợt tấn công mãnh liệt của anh, trong đầu thoáng nghĩ, phụ nữ vốn không nên tùy tiện nói mạnh mồm. Cô nói sẽ "giải quyết" anh, kết quả lại bị anh "giải quyết". Trong đầu cô chợt hiện lên một câu nói: "Phụ nữ, cái tên nói lên tất cả, bạn chính là phái yếu." Câu ấy cũng không phải hoàn toàn không có lý. Đấu võ mồm thì đàn ông không bao giờ thắng được phụ nữ nhưng trên giường thì phụ nữ mãi mãi là kẻ thua trận.

Sáng hôm sau là một ngày thứ Hai đen tối. Tiểu Lạc vừa phải nộp chuyên đề, lại còn phải chen chúc trên xe buýt đến công sở. Nơi làm việc của Trình Hạo cách nhà khá xa nên anh thường dậy sớm hơn Tiểu Lạc một chút. Khi anh đi làm, Tiểu Lạc vẫn còn đang ngủ ngon lành trên giường. Mỗi buổi sáng trước khi rời nhà, Trình Hạo đều đến hôn lên trán Tiểu Lạc và khẽ nói:

"Tiểu Lạc, anh đi làm đây. Em dậy nhớ ăn sáng, anh đã chuẩn bị sẵn cho em sữa và bánh rồi đấy, em có thể mang đến công ty ăn." Những lúc như thế, Tiểu Lạc luôn có cảm giác mình là nàng công chúa đang chìm vào giấc ngủ trong truyện cổ tích. Mặc dù Trình Hạo không phải hoàng tử mà chỉ là một chàng thanh niên đang nỗ lực hết sức nơi đất khách, nhưng chính vì tình yêu của chàng trai này mà cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.

Điện thoại của Tiểu Lạc có thể đặt báo thức ở hai khung giờ khác nhau: một khung giờ mang tính chất theo tuần, cô thường để bảy giờ hai mươi phút; còn một khung giờ hẹn khác có thể tuỳ ý điều chỉnh, cô để bảy giờ bốn mươi phút. Như vậy, khi đồng hồ báo lần thứ nhất, cô còn có thể nấn ná ngủ thêm được một chút. Tiếng chuông báo thức chính là giọng cô tự ghi âm lại: "Kiếm được tiền rồi, kiếm được tiền rồi, có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa."

Cuối cùng, tiếng chuông báo lúc bảy giờ bốn mươi cũng kêu lên ầm ĩ. Tiểu Lạc từ trên giường bật dậy, mặc nguyên bộ đồ ngủ, mắt nhắm mắt mở bước tới phòng vệ sinh. Vừa khẽ đẩy cửa vào để giải quyết nỗi buồn thì Tiểu Lạc phát hiện Jack đang ngồi trên bồn cầu, nhìn cô với đôi mắt xanh sâu thẳm. Anh ta nói bằng giọng Bắc Kinh không chuẩn:

"Chào cô, xin đợi."

Tiểu Lạc "Á" lên một tiếng kinh ngạc rồi vội vàng lấy tay che bớt phần xuân sắc lộ ra trong bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn gợi cảm trên cơ thể mình, nói vội một câu:

"Tôi không nhìn thấy gì hết, anh cứ tiếp tục công việc của mình đi." Tiểu Lạc kéo mạnh cửa nhà vệ sinh, nhanh chóng rút lui như đang chạy trốn.

Khóa phòng vệ sinh là loại cài chốt nhưng đã hỏng mấy ngày hôm nay, không có cách nào chốt lại được. Chẳng trách vừa rồi cô có thể "phá cửa mà vào" một cách dễ dàng đến vậy.

Trở về phòng ngủ, Tiểu Lạc nhìn lại bộ áo ngủ hai dây thiếu vải đến đáng thương của mình trong gương. Hơn nữa cô còn không mặc áo ngực nên tất cả đều được phô bày lồ lộ. Thôi, thế là hết, để cho một gã người Mỹ nhìn thấy gần hết cơ thể rồi! Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, không đúng, mình còn nhìn thấy anh ta trong bộ dạng đang đi cầu, nhìn thấy cái mông của anh ta nữa chứ, vậy là công bằng rồi. Nghĩ thế, Tiểu Lạc cũng thấy nguôi ngoai phần nào.

Lúc trước, khi tìm người thuê trọ chung, Trình Hạo đã nhắc đi nhắc lại điều kiện tiên quyết: nhất định phải là phụ nữ độc thân. Tiểu Lạc không hiểu tại sao lại không thể là cặp tình nhân hay người đàn ông độc thân? Trình Hạo lúc ấy có giải thích với cô rằng: "Cặp tình nhân ắt phải có hai người. Diện tích họ sử dụng sẽ lớn hơn, buổi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt, buổi tối tắm rửa sẽ rất tốn thời gian. Vì thế, nếu ở một mình, người ta sẽ không có hứng thú nấu cơm, phòng bếp tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta."

Còn tại sao không phải là một người đàn ông độc thân thì lý do của Trình Hạo vô cùng đơn giản, đó là vì anh không muốn tự tìm cho mình một tình địch. Tiểu Lạc không phục liền nói: "Tại sao anh không muốn có đối tượng làm tình địch của anh nhưng lại chấp nhận đối tượng là tình địch của em? Tại sao anh nhất quyết tìm người phụ nữ độc thân chứ không phải là bà lão độc thân?"

Trình Hạo bình thản đáp: "Người phụ nữ trẻ tuổi sẽ có tiếng nói chung với chúng ta, có thể thích nghi khá dễ dàng. Nếu tìm một bà lão độc thân, khó tránh việc chúng ta phải xưng hô "bác này bác nọ, bà này bà nọ", không khéo lại ràng buộc chúng ta như con cái, như vậy anh đâu còn tư cách của người thuê chính nữa chứ?"

Cuối cùng, Tiểu Lạc cũng đồng ý thoả hiệp, chấp nhận những quy định về đối tượng thuê trọ chung.

Cho đến bây giờ, Trình Hạo đã tính sai mất rồi. Người phụ nữ trí thức trong tưởng tượng của anh là người có khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã. Nhưng không ngờ, ẩn giấu đằng sau vẻ bề ngoài trầm tĩnh, Tần My lại là một người đàn bà đam mê hoan lạc, không những dẫn bạn trai về nhà mà còn làm "ca sĩ hát giọng nữ cao" suốt đêm. Tình hình hiện nay thật đáng sợ, vì cặp tình nhân là nỗi phiền hà thường trực, còn "giọng nữ cao" lại là quả bom hẹn giờ vô định, không biết đến lúc nào sẽ phát nổ.

***

Khi Tiểu Lạc chân cao chân thấp tất tả chạy đến trước cửa tòa nhà nơi tòa soạn tạp chí của cô tọa lạc thì đã là chín giờ kém hai phút. Cô chạy như bay qua chiếc cửa xoay, lao thẳng một mạch đến trước cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại. Bên trong thang máy đã chật cứng người.

"Xin đợi một chút." Tiểu Lạc vừa chạy vừa hét lớn.

Thế nhưng, những người thuộc "Hội sát giờ" kia dường như không hề nghe thấy tiếng hét của cô và cánh cửa thang máy đóng lại một cách vô tình.

Những người thuộc "Hội sát giờ" đều có chung một đặc điểm, đó là hầu như ngày nào họ cũng chạy thục mạng đến quẹt thẻ lúc tiếng chuông điểm chín giờ vang lên. Bọn họ thà ngủ nướng thêm một phút trên giường chứ quyết không chịu đợi người ta được một giây.

"Trời ạ, thật là chẳng có lòng thương người gì cả. Chỉ mất có vài giây thôi mà." Tiểu Lạc sốt ruột hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn chiếc thang máy đang đi lên từ từ. Cô quay lại nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút hai mươi giây nữa. Ngoài chiếc thang máy vừa rồi, chiếc bên cạnh hiện đang dừng ở tầng hai mươi hai, cho dù cô có muốn leo cầu thang bộ coi như tập thể dục thì ông trời cũng không cho cô cơ hội.

"y da, bị muộn là cái chắc rồi." Tiểu Lạc ỉu xìu. Lúc này, cô hận không thể hoá thành siêu nhân với đôi cánh rộng để bay thẳng đến văn phòng làm việc. Cô vốn không phải là thành viên của "Hội sát giờ". Trước nay, cô chưa hề đến muộn và hầu như luôn là gương mặt tiêu biểu của tòa soạn. Tháng nào cô cũng được lĩnh đủ tiền thưởng chuyên cần, ngay cả đến "lão yêu bà" Từ Lợi, Chủ nhiệm Tòa soạn cũng phải biểu dương cô. Thế nhưng, một đời hiển hách của Tiểu Lạc có lẽ sẽ bị hủy hoại trong ngày hôm nay. Muốn trách thì phải trách tên Jack kia dám tranh nhà vệ sinh với cô. Nghĩ đến đây, trong cô chợt có một nỗi bi ai bay bổng "đậm chất thơ" của một thi sĩ sầu đời. Đáng thương cho một trang nữ tử tài hoa như cô đã bị "huỷ hoại" trong một buổi sáng. Cô đã bị một gã trai người Mỹ nhìn chằm chằm vào thân hình thiếu vải của mình, cái đó vẫn chưa là gì so với việc tên Jack đã "tự sướng" một mình hàng tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh. Cô còn nghi ngờ anh ta không phải đang "đi nặng" mà là đang tập luyện "một dạng âm thanh đặc thù" để tối đến có thể dễ bề "song ca" nhịp nhàng hơn với nàng ca sĩ chuyên hát giọng nữ cao Tần My kia, tạo nên bản hợp xướng tuyệt vời nhất cho một đêm chăn gối mặn nồng.

Anh ta thì không vội nhưng thời gian quý báu của cô từng phút từng giây cứ trôi đi vô tình. Tiểu Lạc vốn có ý định giải quyết vấn đề đánh răng, rửa mặt trong nhà bếp nhưng "đồ nghề" của cô lại để hết trong nhà vệ sinh. Không còn cách nào khác, cô đành bất lực ngồi đợi.

Vừa bẽ bàng, vừa bị đi muộn, cuộc đời con người ta có cần thiết phải thê thảm như thế này không!

Tiểu Lạc mơ màng hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, ví dụ như máy quẹt thẻ bị hỏng, hoặc đồng hồ của cô nhanh vài phút, hay thời gian chạy ngược lại.

Khi Tiểu Lạc bước chân đến cửa lớn của văn phòng thì cũng là lúc máy quẹt thẻ kêu "tinh" một tiếng khô khốc, điều đó có nghĩa là chín giờ đã qua. Nỗi bi thương lớn nhất của loài người chắc cũng chỉ đến thế là cùng. Cô chỉ còn cách chiếc máy một bước chân nhưng cũng vẫn không thoát khỏi vận mệnh đến muộn.

Cô rệu rã bước đến trước máy quẹt thẻ rồi đút chiếc thẻ có in tên mình vào trong, lưu lại bằng chứng việc cô đến muộn.

Tiểu Lạc đặt chiếc túi xách lên bàn, vừa định thưởng thức bữa sáng chứa đầy yêu thương mà Trình Hạo đã chuẩn bị thì bỗng một âm thanh truyền đến từ phía sau có sức tàn phá còn ghê gớm hơn cả tiếng bom:

"Lâm Tiểu Lạc, chuyên đề của cô sao rồi?" Chủ nhiệm Từ Lợi không biết bằng cách nào đã "bay" đến đứng ngay phía sau lưng cô từ bao giờ.

Miệng của Tiểu Lạc liền dừng lại ở tư thế "chữ O", không phải vì ngạc nhiên mà ở tư thế chuẩn bị cho việc thưởng thức bữa sáng khoái khẩu lẽ ra sắp được tận hưởng.

"Cháu viết xong rồi, sẽ in ra ngay bây giờ cho cô xem đây ạ." Tiểu Lạc thật sự khâm phục mình vì có thể nhanh chóng thay đổi nét mặt theo ý muốn.

Tiểu Lạc lập tức in ra kết quả của cuộc chiến thức khuya hôm qua rồi đặt ngay ngắn lên bàn Từ Lợi.

Từ Lợi cầm bản thảo, vừa xem vừa nhấp ngụm trà với dáng vẻ điệu đà. Chuyên đề của cô lần này là Những bông hoa đó. Chuyên đề không phải là tên bài hát mà ca sĩ Phác Thụ đã hát, cũng không phải viết về những bông hoa dại ven đường, càng không phải những đóa hoa rực rỡ trong vườn bách thảo mà là những nữ minh tinh đã từng để lại dấu ấn tốt đẹp trong lòng khán giả nhưng lại ra đi quá sớm giữa lúc tuổi thanh xuân đang tràn trề sức sống.

Toà soạn tạp chí có ba biên tập viên, mỗi tháng họ đều phải làm một chuyên đề. Các biên tập viên lần lượt thay nhau làm và chủ đề đều do Từ Lợi lựa chọn. Tiểu Lạc trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ làm chuyên đề. Vì làm chuyên đề có nghĩa là cô phải thu thập rất nhiều tài liệu, ngồi nghiền ngẫm nghiên cứu, chỉnh sửa, sau đó phát huy tài năng văn chương của bản thân mà "dựng" thành bài. Điều này còn vất vả hơn cả viết luận văn tốt nghiệp.

Chủ đề của hai tháng trước là Cùng du lịch với người nổi tiếng, công việc chủ yếu là phỏng vấn một số người nổi tiếng, trao đổi với họ về những câu chuyện liên quan đến vấn đề du lịch, nên chỉ cần ghi chép lại là được. Tiểu Lạc thấy chủ đề này khá đơn giản. Còn chủ đề tháng vừa rồi là Phụ nữ hãy yêu đi, yêu không phải là tội, chủ yếu là điểm lại gương mặt một số nữ minh tinh làm vợ lẽ và cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện trở thành chính thất. Tháng này đến lượt Tiểu Lạc viết chuyên đề, chủ đề lần này rất trừu tượng, hơn nữa lại viết về những nữ minh tinh tài hoa bạc mệnh, ra đi khi đang độ xuân thì. Những câu chuyện kiểu này rất dễ khiến cho người ta rơi lệ. Tiểu Lạc đón nhận đề tài một cách hiên ngang và đã cất công lục lại tất cả mọi thông tin về những nữ minh tinh mà cô yêu thích như Ông Mĩ Linh, Đặng Lệ Quân...

Từ trước đến nay, khi đứng trước mặt Từ Lợi, Tiểu Lạc luôn cư xử rất đúng mực, nhưng hôm nay cô không thể kìm được những cơn ngáp ngắn ngáp dài. Có thể là do "hoạt động" quá sức chăng? Ai bảo tối qua Trình Hạo nhất quyết muốn thể hiện uy phong của người đàn ông làm gì. Một gương mặt tiêu biểu của toà soạn dám nghĩ đến những chuyện nơi khuê phòng ngay tại phòng làm việc của "lão yêu bà", thật mất mặt quá đi thôi!

"Có cần lấp miệng cháu bằng một viên kẹo không?" Từ Lợi hỏi một cách vu vơ khi thấy Tiểu Lạc ngáp đến cái thứ hai mươi tám.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao? "Lão yêu bà" Từ Lợi mà cũng biết đùa ư? Trong lúc nghĩ như vậy cô đã ngáp tới cái thứ hai mươi chín.

"Cảm ơn cô, cháu có bữa sáng ở đây rồi, nhét vào bụng cái là hết ngáp liền ạ." Hiếm khi "lão yêu bà" cao hứng nói đùa như vậy, cô cũng nên phối hợp một chút.

"Chuyên đề lần này cháu viết không tồi. Biên tập lại một chút rồi mang xuống cho in đi." Từ Lợi nói rồi đặt bản thảo xuống bàn.

Chẳng trách thái độ "lão yêu bà" lại hiền như vậy, còn nói đùa một cách bất bình thường, thì ra là bà ta hài lòng với chuyên đề của cô. Thật không uổng phí công sức thức đêm đến hơn một giờ sáng để hoàn thành.

"Vâng, vậy cháu trở về chỗ làm việc đây ạ." Tiểu Lạc thật không muốn ngáp cái thứ ba mươi trong phòng Tổng biên tập.

"Lần sau viết chuyên đề thì phải chuẩn bị trước, đừng để nước đến chân mới nhảy. Phụ nữ thức khuya không tốt cho nhan sắc đâu. Tôi có cà phê đấy, cầm lấy một gói về pha mà uống, nó sẽ giúp cháu đỡ buồn ngủ." Từ Lợi đưa cho Tiểu Lạc một gói cà phê.

Ôi trời ơi! "Lão yêu bà" đột nhiên sao lại quan tâm đến cô như vậy? Trong lòng Tiểu Lạc bất giác vô cùng cảm động."Lão yêu bà" cho rằng tối qua vì làm chuyên đề nên cô mới ngủ muộn, ai ngờ đâu đêm qua cô "làm chuyện xấu", hi hi!

"Còn nữa, thứ Tư tuần sau cháu phải đi phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng. Đó là Thẩm Lộ Dao, nghệ sĩ mới nổi của làng giải trí. Đây là một số tư liệu về cô ấy, thời gian và địa điểm phỏng vấn đều đã được ghi rõ ràng trên đó rồi." Thì ra, "lão yêu bà" tặng cà phê là có mục đích, chứ làm gì có chuyện miếng ngon từ trên trời rơi xuống cho mình dễ dàng như vậy.

Tiểu Lạc đón lấy tài liệu, liếc mắt qua vài dòng: "Thẩm Lộ Dao, chủ nhân ngôi vị quán quân trong bảng xếp hạng ca sĩ mới của các Đài truyền hình, từng là người đại diện phát ngôn cho hãng mỹ phẩm..."

Làng giải trí giờ đây đúng là "Trường Giang sóng sau xô sóng trước - Sóng trước mất hút trên bờ cát trắng phau". Sao lại xuất hiện một nghệ sĩ mới lạ hoắc, cô chưa từng nghe qua thế này?

***

Nhân viên trong tòa soạn tạp chí Minh tinh phong hướng tiêu điển hình cho kiểu "âm thịnh dương suy". Bên Bộ phận Phát hành chỉ có hai anh chàng đẹp trai, còn bên Bộ phận Biên tập thì đều là mỹ nữ cả. Không khó để thấy được rằng phụ nữ trời sinh đã thích "buôn dưa lê". Tổ QQ bên Bộ phận Biên tập có ba biên tập hiệu đính, hai biên tập nghệ thuật được mọi người gọi là "ổ buôn dưa lê của yêu tinh"."Lão yêu bà" Từ Lợi không bị liệt vào danh sách này.

Hàng ngày, ngay sát giờ ăn trưa, những "bà cô buôn dưa lê" lại bắt đầu "hành nghề"."Buôn trước khi ăn, bán trong khi ăn" đã trở thành "tiết mục" thường nhật không thể thiếu của họ.

A: "Mọi người chia sẻ xem hai ngày cuối tuần đã làm những gì?"

B: "Hai ngày cuối tuần tớ chỉ toàn dọn dẹp vệ sinh, chẳng đi được đâu cả."

C: "Đó là nhà riêng của cậu, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa là điều đương nhiên. Cống hiến cho chính ngôi nhà thân yêu của mình sẽ khiến cậu có cảm giác hạnh phúc và thành công. Còn tớ thì thôi rồi, phải đi dọn dẹp vệ sinh cho cả người khác. Cái người thuê trọ chung với bọn tớ ấy, thật hết chỗ nói! Lần nào cô ta cũng nhét đủ mọi thứ vào thùng rác trong nhà bếp, thế mà ngay cả câu chào hỏi cũng không có, cứ làm như tớ là bảo mẫu của cô ta vậy. Đã thế, lần nào ăn xong cô ta cũng không thèm rửa bát, cho nên bây giờ gián ùn ùn kéo đến nhà tớ."

Tiếp đó, các đồng nghiệp khác sẽ túm tụm vào an ủi, đa phần là biểu thị sự đồng tình.

Cứ theo đà như vậy, đề tài "cuối tuần làm gì" dần dần chuyển sang "đối tượng thuê nhà trọ chung" từ lúc nào không biết.

Tiểu Lạc: "Tớ thấy cô ta vẫn chưa nhằm nhò gì, cô bạn thuê chung cùng chúng tớ mới là cực phẩm. Một "giọng ca vàng" chính cống đó. Khi XXX cùng bạn trai, cô ta không ngại thể hiện sự phóng túng của mình. Cái âm thanh mà cô ta phát ra ấy à, cứ gọi là có thể vang xa đến mấy dặm ấy chứ. Không chỉ âm thanh lớn mà tất cả những âm thanh cao thấp, trầm bổng đều rõ mồn một."

Câu nói vừa rồi của Tiểu Lạc đúng là có hiệu quả, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong tổ. Ngay cả người C vừa kêu ca cằn nhằn cũng tỏ vẻ cực kỳ thích thú:

"Có thật không? Vậy chúng ta đổi phòng nhé?"

"Wow! Có thể thưởng thức "phim hay" miễn phí à? Tớ có thể đến nhà cậu ngủ nhờ một tối không?"

"Cậu nên đục một lỗ bên tường nhà cậu, sau đó cài một cái camera để truyền hình trực tiếp toàn cảnh rồi tung lên mạng, bảo đảm hai người họ sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật hot nhất trên mạng hiện nay."

"Tiểu Lạc, tớ thấy giọng cậu cũng không nhỏ đâu. Cậu có thể thi thố với bọn họ một phen xem thế nào?"

"Phải đòi cô ta tiền quấy nhiễu giấc ngủ chứ, nhân cơ hội này tống tiền một mẻ."

...

Nghe những bình luận của các đồng nghiệp, Tiểu Lạc cảm thấy dở khóc dở cười. Quả nhiên không hổ danh là toà soạn của tạp chí viết về làng giải trí, tập trung một đội ngũ những cái miệng "buôn dưa lê" xuất sắc nhất trần đời. Không biết khi "lão yêu bà" Từ Lợi chứng kiến cảnh này thì có tức giận đến mức mặt mày tím tái không?

Tiểu Lạc: "Người ta đang kể khổ đấy ạ, mọi người cho xin ít lòng thương hại đi có được không?"

A: "y da, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Buổi đêm có giọng ca nữ ngọt ngào như thế ru ngủ, còn lo gì không ngủ được chứ."

Tiểu Lạc nghĩ thầm, đó là khúc ca ru ngủ sao? Đó phải gọi là thuốc kích dục, ảnh hưởng đến giấc ngủ mới đúng. Tối qua, sự mãnh liệt của cô và Trình Hạo chẳng phải là bằng chứng đanh thép đó ư? Nhưng cô sẽ không đem chuyện riêng tư của mình phơi bày giữa bàn dân thiên hạ đâu.

B: "Tớ đóng góp cho cậu một ý này. Cậu hãy mua một chiếc còi, khi bọn họ bắt đầu XXX thì cậu "tuýt" một bản nhạc làm cho họ một phen khiếp vía. Nếu tên đàn ông đó vì thế mà biến thành ED[2] thì cậu chẳng phải đã trừ được mối lo về sau rồi sao?"

[2] Viết tắt của từ tiếng Anh "Erectile dysfunction" - Rối loạn cương dương.

Tiểu Lạc: "..."

C: "Người ta đổi một tên đàn ông khác, vậy là có thể tiếp tục "ca hát" thôi. Đó không phải là một kế lâu dài."

B: "Vậy kế sách lâu dài là đổi bạn thuê nhà trọ chung đi, hoặc là tự mua lấy một căn hộ."

Tiểu Lạc: "..."

Nhắc đến việc mua nhà đúng là đã chạm vào chỗ nhức nhối nhất trong lòng Tiểu Lạc.

Không phải Tiểu Lạc chưa từng nghĩ tới việc mua một căn nhà trong thành phố này. Nếu được như vậy thì cuộc sống của hai người sẽ ổn định và không phải hết lần này đến lần khác dọn nhà giống như những con kiến chăm chỉ nữa. Lịch sử dọn nhà của cô dường như là một "cuốn sổ chứa đầy máu và nước mắt". Cô đến Bắc Kinh chưa được bao lâu đã phải dọn nhà rất nhiều lần, từ một căn phòng chưa đầy bảy mét vuông và tất cả sáu hộ gia đình cùng dùng chung một nhà vệ sinh dọn đến một căn phòng ba gia đình cư ngụ. Giờ đây, để tiết kiệm tiền thuê nhà, cô và Trình Hạo đã quyết định chuyển đến một căn phòng đôi thuê chung với người khác ở gần ngã ba. Cuộc đời thuê trọ của Tiểu Lạc chấp hành nghiêm chỉnh theo lộ trình "từ nông thôn tiến lên thành phố".

Có một điều an ủi cô là càng chuyển nhà nhiều lần thì nhà càng gần với nơi làm việc. Cô có thể tiết kiệm được khoảng thời gian đi trên đường để làm một số việc có ích cho xã hội. Nhưng điều đáng buồn là chuyển đây chuyển đó, chuyển tái chuyển hồi vẫn là chuyển vào căn phòng của người khác, còn bản thân thì không thoát khỏi số mệnh phải chạy tới chạy lui, mãi vẫn chưa có được một mái nhà của riêng mình.

Vì vậy, từ khi sống cùng Trình Hạo, Tiểu Lạc đã hạ quyết tâm: Đây là lần thứ hai từ dưới lên mình chuyển nhà, lần cuối cùng sẽ dọn đến căn nhà của mình!

Người cùng thuê trọ lần trước với họ tên là Trương Nghiêu, cùng tuổi với Trình Hạo. Cô ta chuyển đi chính là do đã mua được nhà riêng. Tin tức này đã tác động một cách sâu sắc đến Tiểu Lạc. Căn nhà của Trương Nghiêu mua cách đây một năm, ở gần ngã ba, hơn nữa lại là nhà mới. Cô ta vừa cầm chìa khoá là dọn sang nhà mới ngay.

Cứ lần nào đi bộ về nhà từ bến xe buýt, Tiểu Lạc thường đi qua khu nhà Trương Nghiêu ở. Mỗi lần như vậy, cô đều không kìm lòng được, đưa mắt nhìn chăm chăm về hướng đó. Ánh đèn sáng dìu dịu hắt ra từ khung cửa sổ vô cùng ấm áp khiến cô không khỏi tưởng tượng, mong ước đến một ngày mình cũng sẽ có căn nhà như thế và ánh đèn sau khung cửa sổ kia sẽ chiếu sáng vì cô.

Có một hôm, Tiểu Lạc không kìm được đã nói chuyện và nhắc đến ước mơ mua nhà vĩ đại nhưng xa vời này với Trình Hạo. Mặc dù cô mới chỉ gợi ý chứ không phải lập tức triển khai (vì dù có muốn cũng không đủ sức) nhưng đã bị Trình Hạo dội cho một gáo nước lạnh: "Áp lực cuộc sống ở Bắc Kinh vô cùng lớn, giá nhà lại rất cao. Anh không muốn mua nhà ở đây."

"Vậy ý anh có nghĩa là chúng ta sẽ thuê trọ cả đời hay sao?" Tiểu Lạc khó khăn lắm mới có thể làm một thanh niên cầu tiến, có lý tưởng, có chí hướng trong thời đại mới, vậy mà Trình Hạo lại phủ định hết lý tưởng của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Mọi lần, chỉ cần cô nói muốn mua gì thì Trình Hạo đều đáp: "Ừ, em mua đi." Nhưng lần này anh lại trả lời không mấy vui vẻ, hơn nữa còn nói "không" một cách dứt khoát. Lẽ nào, căn nhà cô muốn mua lại là thứ vật chất vô cùng nặng nề nên đã làm khó cho Trình Hạo sao? Nếu anh không đồng ý thì cũng nên chọn cách cự tuyệt mềm mỏng một chút, ví dụ như: "Vậy hãy đợi đến khi nào chúng ta có được ba trăm nghìn mới suy nghĩ đến vấn đề này được không em?" Tóm lại, Tiểu Lạc vô cùng bất mãn với câu trả lời của Trình Hạo, vì lời nói đó đã tác động nghiêm trọng đến tính tích cực trong ý nghĩ mua nhà của cô.

"Anh không có ý đó, anh chỉ không muốn mua nhà ở Bắc Kinh và mua nhà sớm như vậy. Số tiền trong tài khoản của chúng ta còn cách rất xa số tiền đặt cọc nhà nữa cơ, hà tất chúng ta phải như con ốc sên khổ sở mang chiếc vỏ ốc nặng nề trên lưng chứ? Hơn nữa, mua nhà sớm có nghĩa là tự bó buộc mình sống cố định ở một thành phố, đó không phải là một lựa chọn thông minh. Biết đâu chúng ta lại có cơ hội đến phát triển ở một thành phố khác tốt hơn thì sao? Em xem, mặc dù Đặng Giai và Thẩm Diệu có tiền mua trọn một căn nhà nhưng sau đó Thẩm Diệu lại bị công ty điều ra nước ngoài khảo sát ba năm. Vốn dĩ hai người mua một căn nhà là muốn biến nó thành toà lâu đài bảo vệ cho tình yêu của họ nhưng hiện tại chẳng phải là Đặng Giai phải ở một mình cô đơn trong căn phòng trống vắng đó sao." Trình Hạo bắt đầu giải thích một cách thấu tình đạt lý.

"Xí, anh ấy, anh đúng là không ăn được nho thì chê nho chua mà." Tiểu Lạc tỏ ra không thể "tiêu hoá" nổi những lý lẽ vừa rồi của Trình Hạo.

Đặng Giai và Thẩm Diệu đều là bạn cùng lớp đại học với Tiểu Lạc. Sau khi tốt nghiệp, họ đã đến Thâm Quyến mua nhà, bố mẹ hai bên cho tám trăm nghìn tệ. Lúc đó, Tiểu Lạc thầm nghĩ có bố mẹ giàu thật tốt vì áp lực mua nhà sẽ không lớn như những người khác. Có điều, lúc đó cô vẫn chưa có ý niệm mua nhà, bởi bố mẹ cô và bố mẹ Trình Hạo đều không giàu có, cô tự cảm thấy ý định mua nhà không thực tế chút nào. Nhưng bây giờ, người bạn cùng thuê trọ trước đây là Trương Nghiêu và bạn trai cô ta đã tự dựa vào sức mình mà mua được nhà ở Bắc Kinh, điều đó chứng tỏ không cần dựa vào tiền của bố mẹ, chỉ dựa vào năng lực của bản thân thì việc mua nhà cũng không phải là hoàn toàn không thực hiện được. Đây là lần đầu tiên cô thấy rằng, việc mua nhà không phải một ước mơ xa vời.

***

Mục đích Tiểu Lạc muốn mua nhà là hy vọng có thể sống một cuộc sống ổn định với Trình Hạo. Thêm vào đó, cô đã bước vào tuổi lập gia đình, những đứa bạn khác đều đã mua được nhà riêng khiến bố mẹ sốt ruột, cứ luôn gọi điện thoại thúc giục, hỏi cô và Trình Hạo khi nào thì mua nhà làm đám cưới. Đến lúc đó, cô mới có ý định mua nhà riêng.

Tiểu Lạc phát hiện ra một điều, giờ đây mua nhà gần như đã biến thành nhu cầu bắt buộc của những người muốn tiến tới hôn nhân. Khi dự định kết hôn, việc đầu tiên họ nghĩ đến là mua nhà, mà giới 8X mua được nhà chủ yếu có ba trường hợp. Một là có tài trợ trọn gói của bố mẹ, Đặng Giai và Thẩm Diệu chính là đại diện của loại này. Hai là tự lực cánh sinh, Trương Nghiêu thuộc loại này. Còn loại thứ ba là kết hợp mua nhà "4+2", chính là bố mẹ trả trước tiền đặt cọc, sau đó đôi trẻ tự trả góp hàng tháng. Hiển nhiên, Tiểu Lạc thuộc loại thứ hai - tự lực cánh sinh nên cô chỉ biết cố gắng, phấn đấu hết mình mà thôi.

Muốn tự mình mua nhà, trước tiên phải thống nhất tư tưởng của các thành viên trong gia đình. Chỉ có thống nhất tư tưởng mới có thể hình thành được liên minh, cùng nhau chiến đấu vì mục tiêu đó. Thế nhưng có vẻ Trình Hạo không hứng thú gì với việc này nên xem ra, Tiểu Lạc nhất định phải triển khai công tác tư tưởng với anh rồi.

"Mặc dù hiện nay chúng ta không thể mua được nhà nhưng đời người cũng phải có một mục tiêu để phấn đấu chứ. Hãy lấy việc mua nhà ở Bắc Kinh làm mục tiêu được không? Ở đây công việc của chúng ta cũng không tồi, thu nhập không phải loại thấp, nếu đến thành phố khác chưa chắc đã tìm được công việc tốt hơn."

"Nếu chúng ta quyết định phấn đấu ở Bắc Kinh thì mua nhà ở đây chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Không thể cả đời cứ trôi nổi như thế này được, đúng không?"

"Chúng ta đã ở bên nhau khá lâu rồi, cả hai cũng xác định sẽ đến với nhau và căn nhà chính là một phần của cuộc sống đó."

...

Tiểu Lạc đã tốn bao công sức cố gắng thuyết phục Trình Hạo về việc mua nhà ở Bắc Kinh nhưng chẳng những anh không chịu hiểu mà còn thuyết giáo cho cô một trận: "Mua nhà ở đất Bắc Kinh này thật không thực tế chút nào. Em nghĩ xem, chưa nói tiền đặt cọc, chỉ tính khoản thế chấp thôi đã là một vấn đề lớn rồi. Lương tháng của em là ba nghìn tệ, của anh là năm nghìn tệ, trừ thuế, trừ bảo hiểm, mỗi tháng chúng ta còn được bảy nghìn tệ. Tiền đi lại mỗi tháng khoảng hai trăm tệ, ăn uống chi tiêu khoảng một nghìn năm trăm tệ. Như vậy thì chúng ta chỉ còn hơn năm nghìn tệ. Nếu mua một căn nhà khoảng tám mươi mét vuông thì mỗi tháng chúng ta phải trả góp bốn nghìn tệ, với số tiền còn lại em nói xem chúng ta sẽ sống kiểu gì? Người ta sống trên đời là phải hưởng thụ, chứ không cần thiết phải ép buộc mình khổ sở như thế em à."

Mặc dù Trình Hạo nói xem ra cũng có lý nhưng Tiểu Lạc vẫn không muốn nghe những lời giải thích cho lý do không muốn mua nhà đó. Thanh niên chịu một chút áp lực có gì là không tốt đâu? Áp lực về việc mua nhà có thể giúp hai người có thêm động lực kiếm tiền hơn chứ. Trình Hạo nói, con người sống là phải biết hưởng thụ, vậy không có nhà thì còn nói gì đến hưởng thụ với không hưởng thụ nữa? Mỗi lần đi nộp tiền thuê nhà hoặc có việc đột xuất phải chuyển sang thuê nhà khác thì đó mới là hưởng thụ cuộc sống hay sao?

Có lẽ, thiên tính của người phụ nữ là "xây tổ ấm", nhưng yếu tố quan trọng để tạo nên một tổ ấm lại chính là ngôi nhà. Một mái nhà ấm áp, một người đàn ông để yêu thương và một bộ đồ gia dụng ưng ý cũng đủ làm thoả mãn niềm mơ ước của Tiểu Lạc về một gia đình hạnh phúc. Nhưng mơ ước của cô đã hoàn toàn tan thành bọt nước bởi người đàn ông cô yêu lại không thích có áp lực và không muốn mua nhà ở Bắc Kinh.

Mặc dù chưa nói được bao nhiêu với Trình Hạo về việc mua nhà, Tiểu Lạc đã quyết định từ nay về sau sẽ không bàn chuyện này với anh nữa, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ mục tiêu vĩ đại của đời mình. Woolf - một tác giả người Anh - đã viết: "Phụ nữ nên có căn nhà của riêng mình." Tiểu Lạc muốn kiếm tiền để đến lúc mua được nhà, cô có thể tự đắc mà nói với Trình Hạo: "Lão nương ta đã mua được nhà rồi nè. Tiểu tử, ngươi có ở hay không?" cho anh phải trố mắt ra xem. Thế nhưng, hàng ngày cô chi tiêu tiết kiệm như thế mà đến giờ mới tích cóp được có ba mươi nghìn tệ, còn không đủ cả tiền đặt cọc.

Lý tưởng thật đẹp nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Những người không có lý tưởng sẽ không bao giờ tiến bộ được, còn những người có lý tưởng nhưng không thực tế thì cũng thật đáng thương.

Đó cũng chính là nguyên nhân khi có một đồng nghiệp hỏi Tiểu Lạc về việc mua nhà, cô đã trả lời một cách vô cùng đau khổ.

Nhưng có một điều mà cô không nghĩ đến, đó chính là sau khi cô bạn B nói câu đó xong thì các đồng nghiệp đều đồng loạt thốt ra những câu bi thương kiểu như: "Kẻ no bụng thì làm sao biết đến cảm giác cồn cào của kẻ đói bụng." "Hội những người có nhà" đương nhiên trở thành đối tượng công kích chung. Xem ra, vấn đề mua nhà là vấn đề đau khổ của tất cả mọi người.

Ha ha, thì ra mọi người cùng hợp sức lại tạo ra sức mạnh to lớn như thế. Số người không có nhà riêng chiếm đa số, còn những người có nhà riêng là thiểu số. Tiểu Lạc có thể nhảy lên vui sướng vì mình thuộc phía đa số sao?

***

Sự vui sướng tự lừa dối mình đó của Tiểu Lạc chẳng bao lâu thì biến mất, ngay lập tức cô bị thực tế đau lòng kéo về hiện tại.

Buổi tối, sau khi Tiểu Lạc và Trình Hạo ăn cơm và tắm rửa xong, cả hai cùng ngồi trên giường ôm chiếc laptop xem phim Hàn Quốc Tôi là Kim Sam Soon. Khi xem đến đoạn nhân vật nam chính gối đầu lên bụng nhân vật nữ chính thì Trình Hạo bỗng nói: "Em nằm xuống đi."

"Anh muốn làm gì?" Tiểu Lạc không hiểu ý.

"Em nằm xuống đi mà." Trình Hạo kiên quyết.

"Được thôi, nằm thì nằm." Tiểu Lạc vẫn không hiểu Trình Hạo đang có ý đồ gì.

Ngờ đâu Tiểu Lạc vừa nằm xuống, Trình Hạo liền gối đầu mình lên bụng cô, còn nói một cách vô cùng sung sướng: "Không ngờ bụng con gái lại êm như thế này! Đặc biệt là bụng đầy mỡ còn êm hơn cả gối nữa. Từ giờ anh sẽ ngủ như thế này, nhất định sẽ ngủ rất ngon cho mà coi."

"Này, này, có phải anh đang ám chỉ là em béo đúng không?" Tiểu Lạc không chịu được vì tự dưng phải làm cái gối miễn phí đã đành, lại còn bị nói là béo bụng. Thực tế, Tiểu Lạc không béo như nhân vật nữ chính Kim Sam Soon kia.

"Anh có nói em béo đâu. Anh nói là em cực kỳ gợi cảm, vòng một và vòng ba của em rất đầy đặn." Trình Hạo vẫn tiếp tục gối trên bụng Tiểu Lạc, vẻ mặt hưởng thụ.

"Anh còn giảo biện? Anh nói vòng ba và vòng một của em bằng nhau chẳng phải là nói em giống cái lu à?" Tiểu Lạc ưỡn bụng định hất đầu Trình Hạo ra.

"Ngoan nào, Tiểu Lạc. Cho anh nằm trên bụng em thêm một lát nữa đi mà. Bụng em tròn như thế này, nằm ngủ thật là thoải mái."

"Biến sang một bên. Anh thoải mái còn em thì chẳng dễ chịu chút nào."

"Vậy em thử nằm lên bụng anh xem." Trình Hạo bật dậy rồi nằm xuống bên cạnh Tiểu Lạc, vỗ vỗ vào bụng mình.

"Ừm, cũng được đó." Tiểu Lạc đắc thắng gối đầu lên bụng Trình Hạo."Ha ha, em nghe thấy bụng anh đang kêu nè."

Hai người đang hưởng thụ giây phút "gối bụng" trên giường thì bỗng đâu một chuỗi âm thanh chói tai như xé rách không gian truyền ra từ nhà tắm: "Aaaaa..."

Trình Hạo và Tiểu Lạc đều bị tiếng kêu này làm cho chấn động, đầu cô trượt thẳng từ trên bụng anh xuống giường. Trình Hạo cũng thất kinh đến mức không nói được câu nào. Sức bùng phát ghê gớm của "giọng ca vàng" Tần My thì thôi không phải bình luận làm gì, nhưng cô ta đang ở trong nhà tắm, sao lại có thể phát ra thứ âm thanh lớn như thế nhỉ?

"Trình Hạo, anh có thể đến đây xem thế nào được không?" Trong khi Trình Hạo và Tiểu Lạc vẫn chưa ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Tần My phải thét lên như vậy thì họ lại nghe thấy tiếng gọi của cô.

"Không phải cô ấy đang tắm ư? Sao lại gọi anh ra đó vậy?" Tiểu Lạc vô cùng sốt ruột hỏi.

"Ai mà biết được chứ?" Trình Hạo nói xong liền bước xuống giường.

"Nói cho anh biết, nếu cô ta đang tắm thì có xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng không được vào, nếu không em sẽ cho anh biết tay đấy." Tiểu Lạc nghiến chặt răng.

"Được. Anh sẽ nhắm mắt mà đi ra đó." Trình Hạo nói một cách khoa trương rồi bước ra ngoài.

Hoá ra, trong lúc Tần My đang tắm thì đường ống bị tắc nên nước không thoát được làm ngập cả nền nhà tắm. Sau đó cô ta còn nhìn thấy một con gián trong góc phòng nên mới hét toáng lên như vậy.

"Cái nhà tắm này bị làm sao thế? Nào là gián, nào là tắc cống." Căn hộ mà họ thuê có nhà tắm và phòng khách kế nhau nên khi Trình Hạo vừa bước ra phòng khách đã nghe thấy Tần My phàn nàn.

"Là do căn nhà quá cũ rồi. Cô xem có phải tóc làm tắc cống không? Cô chỉ cần vớt mớ tóc ở lỗ thoát nước đi là được." Đèn trong nhà tắm còn sáng, Tần My vẫn ở lì trong đó khiến Trình Hạo đành đứng ở phòng khách mà không dám manh động.

"Woa, nhiều tóc thế này cơ à?" Tiếng Tần My vang lên lanh lảnh."Là tóc của các cậu à? Sao nhiều thế?"

Trong nháy mắt, cô ta đã mặc xong quần áo, mở cửa nhà tắm ra lệnh: "Cậu đến mà vớt nó đi. Tôi chẳng có bao nhiêu tóc, mớ tóc đó nhất định là của các cậu. Cậu dọn xong chỗ đó, nhân tiện dọn luôn mấy con gián ở góc tường đi nhé."

Giọng điệu của Tần My giống như mệnh lệnh của cấp trên giao việc cho cấp dưới vậy. Vì giọng nói của cô ta cứ oang oang nên Tiểu Lạc ở nhà trong nghe rõ từng câu, từng chữ. Trước nay, cô chưa bao giờ nói với Trình Hạo bằng giọng điệu như thế, vậy mà giờ đây anh lại để Tần My biến thành kẻ hầu sai bảo, hơn nữa, mỗi lần xảy ra chuyện gì cô ta đều tìm anh. Mặc dù Trình Hạo là chủ nhà trung gian - người đã cho Tần My thuê một nửa gian nhà nhưng tiền thuê nhà đều chia bình quân mỗi tháng, anh không hề lấy thêm của Tần My một đồng nào, sao cô ta lại có thể không biết điều như thế? Cô ta còn dám biến anh thành kẻ hầu để sai bảo và lao động công ích nữa sao?

Trước đó, máy tính của Tần My hỏng, cô ta cũng nhờ Trình Hạo sửa. Trong nhà, ngoài phòng ngủ của mình ra, cô ta chưa từng quét dọn bất cứ chỗ nào. Mỗi lần dẫn bạn trai về nhà, cô ta cứ làm như sợ người khác không biết cô ta "có nhiều tài năng" nên nhất quyết phải gây nên ồn ào. Cô ta lại tắm rất lâu, nếu cô ta tắm trước thì chiếc bình nóng lạnh cũ kỹ trong nhà trọ phải mất khá nhiều thời gian để đun nóng lại nước, vì vậy, hôm nay họ phải tranh tắm trước.

Vậy mà bây giờ, Tần My còn dám mở miệng nói nhất định đều là tóc của Trình Hạo và Tiểu Lạc. Chẳng phải ngày nào cô ta cũng tắm sao? Tóc bị mắc dưới cống lại không viết rõ tên của người nào, cô ta dựa vào đâu mà cho rằng, nhất định đó là tóc của hai người bọn họ? Làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ!

Tiểu Lạc càng nghĩ càng tức, giận đến mức nghiến chặt răng, chỉ hận một nỗi không thể xông ra nói cho Tần My một trận.

Đã thoả thuận là chung sống hoà bình nên Tiểu Lạc hít một hơi thật sâu, nén sự kích động vào trong lòng.

Sau khi Trình Hạo sửa xong ống nước trong nhà tắm và bước vào phòng ngủ, Tiểu Lạc vẫn chưa hết tức giận về chuyện của Tần My. Vừa nhìn thấy anh, cô nhịn không được liền xổ ra một tràng dài: "Anh thử nói xem, sao ả Tần My này lại có thể yếu ớt đến mức ấy? Nếu cô ta là tiểu thư kênh kiệu không muốn làm gì thì sao nhất định phải đến thuê trọ chung với chúng ta? Sao không tự mình mua lấy một căn hộ riêng rồi thuê lấy một bà giúp việc, cứ làm như anh là người ở của cô ta không bằng."

"Thuê chung cùng với người khác là như thế, chúng ta đành nhịn một tí vậy."

Kỳ thực, Trình Hạo cũng bất mãn với Tần My nhưng dù sao thì đều là người cùng thuê và sống chung trong một căn hộ, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng chạm trán, không cần thiết phải làm cho quan hệ giữa hai bên trở nên căng thẳng. Vả lại, anh cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa khi Tiểu Lạc đang tức giận.

"Những người trước đây em đều có thể nhịn được hết, chỉ có cô ta là em không thể chịu nổi. Dám coi người yêu em là nô tài sai bảo, cô ta thậm chí còn nói dối nữa, lúc đầu bảo không có bạn trai, thế mà tuần nào cũng dẫn gã Tây đó về nhà." Tiểu Lạc vô cùng bất mãn với Tần My.

"Xem ra lúc mới dọn đến cô ta chưa có nhưng sau khi dọn đến thì mới có." Trình Hạo cố gắng tháo gỡ các mâu thuẫn.

Crypto.com Exchange

Ch. 02
Chương (1-18)