Không thích hợp
← Ch.0975 | Ch.0977 → |
"Lục Tiêu Họa." Lục Tiêu Họa nói tên của mình, bắt tay Bạch Lạc Âm một chút, không có sự nảy lửa như gặp tình địch. Trong lòng cô rất rõ ràng đây vốn là người nhà người ta, tuy rằng đã ly hôn.
Mà tới tận hiện tại Cao Dật cũng không có ý định nói cho cô biết thân phận thật sự của Bạch Lạc Âm.
Có một vợ cũ chẳng lẽ khó mở miệng như vậy sao?
Cô đưa tay lên túi, kết quả lại tìm được thứ gì, cô vội đem ra, buông lỏng tay, hóa ra là một chiếc vòng cổ. Hai mắt cô mở to, có chút vui mừng chợt lóe qua, đây không phải chiếc vòng cổ Sở Luật cho cô sao, cô vẫn luôn nghĩ làm mất, rốt cuộc vật nho nhỏ như vậy lại không đánh mất, vậy mà trong thời gian ngắn vẫn không ra. Nếu không phải vận may thật tốt thì có lẽ thì không có khả năng đi.
Có điều, xem ra vận may của cô không tệ lắm, nhưng lúc này cô mới nghĩ tới, hóa ra chính cô sợ làm mất chiếc vòng cổ này cho nên việc đầu tiên là nhét vào trong túi áo.
Còn may, tìm được rồi, cô nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem chiếc vòng đeo lên cổ mình, cũng không biết vì cái gì sau đó đột nhiên lòng cô cảm thấy yên ổn.
Bạch Lạc Âm thỉnh thoảng nói chuyện với Cao Dật, cũng chỉ hỏi tới chuyện bọn họ sắp leo núi mà không đề cập tới cái khác, Cao Dật trả lời, hai người một hỏi một đáp cực kỳ ăn ý.
Lục Tiêu Họa có cảm giác mình đang bị ngược.
Xe chạy tới điểm hẹn đã có mười mấy người đang chờ bọn họ, mọi người đều mặc quần áo leo núi bên ngoài.
"Cô gái này trang bị không tồi." Một người liếc mắt liền biết thân phận Lục Tiêu Họa tuyệt đối không bình thường.
"Đây đều là sản phẩm trong quân đội, chỉ dùng cho bộ đội đặc chủng, bên ngoài khó mà mua được."
Lục Tiêu Họa nghe bọn họ nói chỉ cười cười không nói gì, anh trai cô mua cho tất nhiên không phải là đồ vật bình thường.
"Anh trai em thật có tâm." Cao Dật nhìn quần áo Lục Tiêu Họa cười tươi như nắng, giống như mặt trời đang sắp sửa lên. Lục Tiêu Họa ngẫu nhiên lại nhận ra địch ý trong mắt Bạch Lạc Âm, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Lạc Âm đang nhìn mình, Bạch Lạc Âm sửng sốt, cô vén tóc về phía sau rồi quay sang chỗ khác, có thể là xấu hổ, cũng có thể là né tránh.
Như này nếu nói Bạch Lạc Âm không tính kế với cô thì Lục Tiêu Họa sẽ không tin, cô gái này tuyệt đối không phải thuần túy muốn giải sầu, sợ là tâm không để ở chuyện leo núi. Còn với Lục Tiêu Họa, cô cũng không có nhiều lo lắng, giữa cô và Cao Dật nếu một Bạch Lạc Âm có thể chen chân vào thì cô chỉ có thể nói tình cảm giữa bọn họ không đủ chứ không phải lý do gì khác.
Bọn họ lên một chiếc xe khác, không biết ai mang tới, là một chiếc xe quân sự được cải tạo rất đẹp. Lĩnh vực này tuy rằng cô không hiểu biết lắm nhưng chiếc xe Sở Luật lái cũng được cải tạo lại, hơn nữa rất kiên cố, có thể trực tiếp cho quân đội sử dụng, cũng không biết tổng giám đốc Sở là tránh nguy hiểm hay là sợ chết. Xe Sở Luật lái từ trước đến nay đều sẽ có sự cải tạo rất tinh vi mới có thể dùng, hơn nữa rất ít khi anh dùng tái xế, hầu hết đều dựa vào đôi tay mình.
Không khí trên xe rất vui vẻ, Lục Tiêu Họa phát hiện những người tích leo núi này không ít người có gia cảnh tốt nhưng rất thích mạo hiểm. Kỳ thật cũng có thể nghĩ đến, đây là hoạt động hao tâm tốn sức nhất, nếu bản thân mình phải bôn ba vì cuộc sống thì ai có thể tiêu tốn mấy tháng thời gian kiếm tiền để tham gia hoạt động vừa nguy hiểm vừa tốn sức này.
Không biết xe đã đi bao lâu, Lục Tiêu Họa cảm giác mình có chút mơ màng sắp ngủ, cô rất ít khi có cơ hội có thể ngủ ngon một giấc cho nên cô thừa dịp mình có chút buồn ngủ cũng liền không miễn cưỡng bản thân, rất mau đã ngủ rồi.
Cao Dật lấy ra một cái chăn, mới vừa định choàng lên cho Lục Tiêu Họa, cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Lạc Âm đang khoanh tay lại, đôi mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng anh đem chăn cho Bạch Lạc Âm.
Anh còn chưa quên Bạch Lạc Âm mới vừa từ trong bệnh viện ra, cho nên cô vẫn cần chú ý hơn một chút.
Mà anh không biết, Lục Tiêu Họa đã ngủ nhưng kỳ thật anh chỉ cử động cũng đều đánh thức cô, cô mở hai mắt, môi khẽ nhấp một chút, trong lòng vẫn cứ là trống trải.
Xe đi khoảng nửa ngày thì bọn họ tới nơi, lúc này xe không thể đi được nữa, bọn họ bắt đầu đi dã ngoại sinh tồn.
Tất cả mọi người đều xuống xe.
Dẫn đầu là một anh chàng cắt đầu cua, anh vỗ tay một chút để toàn đội tập trung về phía mình.
Anh nói những việc cần chú ý, lúc này Lục Tiêu Họa mới biết đây không phải một đoàn leo núi chuyên nghiệp, chỉ có đội trưởng và vài thành viên là có một ít kinh nghiệm, còn lại chỉ những người thích leo núi hợp lại thành một nhóm tạm thời.
Lời đội trưởng nói, cô chú ý nghe, cũng nhớ kỹ.
Ví như, không thể tự tiện rời khỏi đội ngũ, luôn mang theo đồ vật của mình. Lại ví như, nhất định phải nghe đội trưởng chỉ huy, nếu ai thấy thân thể mình có chỗ nào không thoải mái nhất định phải thông báo cho mọi người. Còn có, anh nói, ở trong núi có những khu vực không có tín hiệu điện thoại, nhưng chuyện này không cần lo lắng, bởi vì bọn họ có điện thoại vệ tinh nên không sợ không liên lạc được ra bên ngoài. Thêm một vài tình huống có thể xảy ra anh cũng nói qua.
Lục Tiêu Họa tuy chưa từng leo núi nhưng thân thể của cô lại không tồi, cô nhìn qua bạch Lạc Âm, nếu theo như vị đội trưởng này nói thì hiển nhiên Bạch Lạc Âm là không thích hợp để leo núi. Cô ấy mới khỏi bệnh, tham gia chuyến đi này thật không thích hợp.
"Cao Dật, Bạch tiểu thư sẽ không sao chứ?" Lục Tiêu Họa thật sự không có ý gì khác, cô chỉ cảm thấy loại vận động này thật sự không phù hợp với Bạch Lạc Âm.
Trên xe nhiều người như vậy, mọi người đều vui vẻ cười cười nói nói, cũng chỉ có Bạch Lạc Âm luôn im lặng, lại ra mồ hôi lạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cao Dật hơi nhíu mày một chút, có lẽ anh cũng cảm thấy điều này.
"Lạc Âm, em đi cùng anh một chút, anh có chuyện muốn nói."
Cao Dật dẫn theo Bạch Lạc Âm tới một khoảng cách đó không xa, Lục Tiêu Họa cũng không đi tới, đương nhiên cũng không có khả năng đi rình mò chuyện riêng tư của người khác, cho dù cô có tới nghe thì có lẽ cũng không có liên quan gì tới cô.
Bọn họ nói chuyện thật lâu, tới lúc quay lại Cao Dật vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ, Bạch Lại Âm lại liếc mắt không chút hòa khí với Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa liền biết Cao Dật khuyên bảo thất bại.
Cô nghĩ, nếu đổi thành Sở Luật sẽ thế nào?
*****
Người đàn ông kia trước tới nay đều không thương hoa tiếc ngọc với phụ nữ, khả năng nhiều nhất là anh sẽ tống cổ người ta về. Cao Dật lại hiền lành, nhưng có khi chính vì hiền lành nên anh không đành lòng, đó lại là điểm yếu trí mạng của anh.
Cuối cùng, quả nhiên Cao Dật khuyên bảo không thành công, Bạch Lạc âm vẫn cứ theo mọi người đi.
Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ khoảng nửa giờ rồi xuất phát.
Trước khi đi Lục Tiêu Họa cũng tìm hiểu trước kiến thức leo núi nên cũng không quá xa lạ, hơn nữa Sở Luật cũng nói cho cô rất nhiều thứ, anh trước kia xuất thân từ bộ đội đặc công nên có những kinh nghiệm mà người thường không có, rất chuyên nghiệp cũng thêm an toàn.
Cô cũng coi như bị anh ép phải tìm hiểu, thông thường anh nói còn cô chỉ nghe, mà anh nói rất đơn giản nhưng thật tinh diệu, không hổ là Sở Luật, thủ đoạn kinh doanh rất cao minh, đương nhiên ăn nói cũng rất rõ ràng khiến cô nghe là có thể hiểu.
Cho nên cô đã biết một chút kỹ năng dã ngoại, tuy rằng chưa có kinh nghiệm nhưng tri thức cũng không đến nỗi tồi, biết phải đi theo trưởng nhóm, thậm chí thở như nào, uống nước như nào đều nhớ rất rõ giống như đã khắc trong đầu cô.
"Trước kia em từng leo núi sao?" Ở chỗ nghỉ ngơi, một phụ nữ cùng đoàn leo núi hỏi Lục Tiêu Họa, mọi người đều đã thấm mệt nhưng cô gái gầy yếu này lại giống như không mất nhiều sức.
"Không có, lần đầu tiên." Lục Tiêu Họa lấy bình nước, nước này đều là Cao Dật chuẩn bị, vị uống không quá ngon nhưng lại bồi bổ thêm cho cơ thể khi vận động.
"Không giống, " người phụ nữ lắc đầu, "nhìn em rất chuyên nghiệp."
Lục Tiêu Hoạc ó chút dở khóc dở cười, cô thật sự không chuyên nghiệp chút nào, cô vẫn là lần đầu tiên, chỉ là có người huấn luyện cho cô, không ngờ được lại rất hữu dụng.
Cô lại uống một ngụm nước, liếc mắt sang liền thấy Cao Dật và Bạch Lạc Âm đang ngồi cùng nhau, mà tinh thần Bạch Lạc Âm dường như không tốt lắm.
Cô xoay mặt đi, uống nước của chính mình, đi con đường của mình. Cô cùng Bạch Lạc Âm không thân, cho nên xin lỗi, cô cũng sẽ không có lòng đốt đi an ủi trợ giúp người khác như vậy.
Nghỉ ngơi một lúc, trưởng nhóm đứng lên, mọi người cần đi tiếp.
"Dật, anh không cần phải trông em, em có thể đi." Bạch Lạc Âm cười với Cao Dật nhưng bộ mặt kia cho dù thế nào cũng không thấy như đang khỏe mạnh.
"Em phải cẩn thận, nếu không cố gắng được nữa nhất định phải nói." Hiện tại Cao Dật cũng đang hối hận, rốt cuộc nghe lời Vệ Lan mang theo Bạch Lạc Âm là đúng hay sai.
Bọn họ lại leo một đoạn đường, đừng nói phụ nữ, ngay cả mấy người đàn ông cũng có chút mất sức, rồi sau đó bọn họ tìm một nơi có nước để căng lều trại, chuẩn bị ngủ lại ở nơi này.
Lục Tiêu Họa lấy lều trại ra, Cao Dật tiến tới trợ giúp, còn chưa kịp làm gì đã nghe được tiếng Bạch lạc Âm giống như âm hồn bất tán.
"Dật, anh giúp em một chút, em không căng lều ra được."
"Tiểu Hoa, em chờ anh một chút." Cao Dật đứng lên, liền thấy Bạch Lạc Âm đang cố gắng căng lều, ai nặng anh nhẹ anh vẫn có thể phân tranh.
"Anh đi đi, em tự mình làm được." Lục Tiêu Họa đã dựng lều lên, cô dựng rất dễ dàng, ở nhà đã làm vài lần, chỉ cần mở túi bên ngoài ra, ấn một nút bẩm lập tức lều sẽ căng ra. Lều này mang theo rất nhẹ nhưng khi bung ra lại rất lớn.
Đồ của bên quân đội thật sự là khác biệt.
Người phụ nữ kia tiến tới giúp Lục Tiêu Họa cố định lều trại, trên đường tiếp xúc Lục Tiêu Họa biết chị này tên Ngô Sa, đã bốn mươi tuổi, là một bà chủ có một công ty riêng, ngày thường không thích gì cả chỉ thích dã ngoại, những chuyện khác không nói, đương nhiên cô cũng không hỏi.
"Cậu trai kia là bạn trai em à?" Ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngô Sa hỏi Lục Tiêu Họa, sau đó cô lấy ra bánh quy cho Lục Tiêu Họa một cái.
"Cảm ơn." Lục Tiêu Họa nhận lấy, cô nhìn thoáng qua phía trước liền thấy Cao Dật đang cùng Bạch Lạc Âm chỉnh lại lều.
"Chị không thấy bọn họ mới giống là một đôi sao."
"Em không khó chịu à?" Ngô Sa lại ăn một miếng bánh quy.
"Là của mình thì sẽ là của mình, nếu không phải của mình thì giữ thế nào cũng không được." Cô không muốn nói nhiều, người ta dù sao cũng là vợ trước, còn cô thì là cái gì.
"Đúng rồi, em còn chưa nói, cô gái đó quan hệ thế nào với bạn trai em?" Ngô Sa lại lấy một miếng bánh, ăn rất chậm, ăn như vậy dạ dày sẽ không bị căng, Lục Tiêu Họa biết vì Sở Luật đã nói với cô.
Lục Tiêu Họa cũng ăn bánh Ngô Sa đưa, uống một miếng nước, cuối cùng mới nhàn nhạt nói: "Đó là vợ trước."
Ngô Sa chỉ có thể cười ha hả, cô vươn tay vỗ bả vai Lục Tiêu Họa: "Chị khuyên em, đàn ông như vậy thì nên bỏ đi."
Lục Tiêu Họa cầm cốc uống nước, cô không nói gì, chuyện sau này thế nào thì để sau hãy nói.
Lục Tiêu Họa lấy từ trong ba lô một bếp lò nhỏ chạy bằng ắc quy, pin có thể dùng trong thời gian dài, rất tiện. Người khác đang tìm cách nhóm lửa, cô không cần, cô mở bếp lò ra, đặt lên trên một chiếc nồi nhỏ, ngay cả nồi cũng có thể gấp lại được, nơi này gần nguồn nước cho nên lấy nước cũng không khó.
Cô lấy từ trong túi một gói mì ăn liền, đến khi nước sôi liền cho mỳ vào.
Chỉ chốc lát sau mỳ đã chín, cô chia làm 2 bát, đem một bát đưa cho Cao Dật.
"Cảm ơn." Cao Dật nhận lấy nhưng không ăn mà đưa bát mỳ tới trước mặt Bạch Lạc Âm: "Em ăn đi."
Bạch Lạc Âm cũng đã quá đói, bê bát mỳ ngấu nghiến ăn.
"Anh sẽ không ăn." Cao Dật không nghĩ tới bát mì khác, anh thật sự cũng không đói bụng. Lục Tiêu Họa đem bát mì còn lại đưa cho anh: "Anh ăn đi, em ăn rồi." Cô đứng lên đem nồi xuống dòng suối rửa sạch, sau đó lại nhét vào trong balo.
Bộ đồ dùng trong quân đội này thực sự dùng rất tốt, cũng may cô đã dùng thử vài ngày, bằng không có lẽ sẽ luống cuống tay chân không biết phải dùng thế nào.
Lục Tiêu Họa đi vào trong lều của mình, cô lấy túi ngủ ra chuẩn bị ngủ. Chỉ là cô không biết mình có thể ngủ không, cô sợ nếu không ngủ được thì ngày mai không tỉnh táo, không biết sẽ phải đi như nào.
"Tiểu Hoa." Cao Dật đứng bên ngoài lều của cô khẽ gọi.
← Ch. 0975 | Ch. 0977 → |