Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0622

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0622
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)

Phía đầu dây bên kia đem việc Hạ Nhược Tâm nói lại cho Sở Luật.

"Cô ấy muốn nhận nuôi hai đứa nhỏ?"

Sở Luật buông tư liệu trong tay xuống, nhưng lại không buông điện thoại trong tay.

"Đúng vậy, Sở tiên sinh", viện trưởng lại tiếp tục nói, "Một đứa là Lâm Thanh, một đứa là Quả Nhi, trước kia Sở phu nhân cũng muốn nhận nuôi, nhưng lại là Sở Tương."

"Được, tôi đã biết", Sở Luật đối với chuyện này cũng không có phản đối."Nếu cô ấy muốn vậy thì bà cứ an bài cho cô ấy, mọi sinh hoạt phí của hai đứa trẻ đều do Sở thị cung ứng."

Sở Luật vừa nói như vậy thì viện trưởng liền thật sự yên tâm.

Chỉ cần có Sở Luật, cuộc sống sau này của hai đứa nhỏ cũng sẽ được đảm bảo, có lẽ đây cũng chính là duyên phận.

Lâm Thanh trấn an em gái nửa ngày, cho đến khi lúc em gái đi ngủ cậu mới đi tìm viện trưởng.

"Tiểu Thanh, con lại đây." Viện trưởng Lâm vẫy tay.

Tiểu Thanh bước qua, kì thật cậu cũng không biết đây là lần thứ mấy cậu bước vào chỗ này. Cậu nâng tầm mắt lên, khuôn mặt lúc này so với tuổi cũng không tương xứng, "Viện trưởng, có phải có người muốn nhận nuôi con không?".

Con đã đoán được, viện trưởng cười cười."Đúng vậy, có người muốn nhận con."

Lâm Thanh cũng không có cảm giác hào hứng, thậm chí còn có chút nặng nề, trước giờ người muốn nhận nuôi cậu rất nhiều, chỉ là, bọn họ không có ai muốn nhận nuôi cả em gái cậu, ngay cả khi cậu đáp ứng sẽ tự mình chăm sóc cho em gái, cũng sẽ tự mình chữa trị đôi chân cho em gái. Nếu không có cậu, Quả Nhi có thể hay không sống được ở chỗ này, cậu cũng biết, không có gia đình nào nguyện ý nhận nuôi một đứa trẻ tàn tật cả.

Như vậy thì vận mệnh của Quả Nhi cũng vì thế gắn liền với cái viện phúc lợi này.

"Như thế nào, con không muốn?"

Viện trưởng đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Khanh, "Tiểu Thanh, con đã sắp mười tuổi, con phải biết rằng, con càng lớn thì cơ hội nhận nuôi càng ít."

Đúng vậy, cái này thì Lâm Thanh biết, thời điểm khi cậu vừa tới viện này, cơ hồ mỗi ngày đều được viện trưởng giới thiệu rất nhiều gia đình muốn nhận nuôi cậu, cho cậu một môi trường sinh hoạt tốt, nhưng bọn họ lại không nguyện ý nhận nuôi Quả Nhi, cũng chỉ bởi vì bé cũng chỉ có một chân.

Cậu cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.

"Viện trưởng, con có thể mang theo Quả Nhi không?"

Kỳ thật cậu cũng không có hi vọng gì đến chuyện này, mỗi lần cậu hỏi câu này, đáp án mà viện trưởng luôn cho cậu chỉ là câu xin lỗi.

Xin lỗi, không thể.

Xin lỗi, không được.

Bọn họ không cần Quả Nhi. như thế cũng là coi như không muốn cậu.

Nhưng lúc này viện trưởng lại cười, bà vươn tay xoa nhẹ đầu tóc của Lâm Thanh một chút, "Duyên số của con rất tốt, có người nhận nuôi con, cũng tình nguyện nhận nuôi cả Quả Nhi."

"Là một người rất tốt, công việc cũng không tệ, trong nhà cũng có thêm một cô con gái, người đó cũng rất thích vẽ trang giống con."

Lâm Khanh ngẩng mặt mình lên, cậu cũng không có bất chút vui vẻ nào, chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng như là tới một nơi khác xa lạ mà thôi. Là tốt hay xấu, cũng không ai biết.

"Sao lại không vui?" Viện trưởng thấy Lâm Thanh trên mặt cũng không có mấy phần vui vẻ, liền biết cậu đang lo cho cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào, mỗi đứa trẻ đi ra từ trong này trước nay đều như thế. Trước khi đến nhà mới bọn nhỏ đều bất an, nhà mới tốt xấu thế nào bọn nhỏ đều không biết trước được, nhưng trước giờ họ luôn đều tra rõ ràng, nhà nhận nuôi đó có tốt và đủ điều kiện hay không, nếu như không đủ thì cũng sẽ không giao lại quyền nuôi con cho gia đình đó để đứa trẻ phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Lâm Thanh lắc đầu, đối với viện trưởng miễn cưỡng cười: "Không có, Viện trưởng, Tiểu Thanh rất vui, về sau Tiểu Thanh sẽ có nhà mới."

"Đúng vậy, con có thể chuyển tới nhà mới ngay." Viện trưởng đứng lên, cũng cảm giác trong lòng mình dường như trút được một gánh nặng. Nếu Lâm Thanh quả thực không đi, đến khi cậu mười một tuổi thì sẽ không ai nguyện ý dẫn cậu đi nữa, về sau, việc học của cậu, tương lai của cậu đều sẽ bị chôn vùi ở nơi này, đặc biệt còn có một em gái còn cần cậu chăm sóc.

"Đúng rồi." Viện trưởng như nhớ ra được cái gì."Cô quên mất, nhận nuôi con chính là người con đang theo học vẽ, cô Hạ, con gái của cô Hạ cũng thường xuyên chơi với các con đó thôi."

"Cô Hạ?"

Lâm Thanh kinh ngạc hô lên, cậu không nghĩ tới cô Hạ chính là người nhận nuôi cậu. Nếu là Hạ Nhược Tâm thì cậu rất nguyện ý, dì Hạ quả thực là người tốt, cậu sống nhiều năm qua cũng chỉ có dì Hạ là người tốt nhất đối với cậu.

Đúng vậy, chính là cô.

Viện trưởng cuối cùng cũng thật sự an tâm, khó có thể thấy được sự trẻ con của Lâm Thanh lúc này. Đứa nhỏ này trưởng thành sớm, cũng lại cố chấp, còn cần nhiều thời gian để mài dũa. Mà đứa nhỏ này hiện tại thiếu nhất cũng chính là thời gian.

Nhưng bà lại có cảm giác về sau đứa nhỏ Lâm Thanh này sẽ không bình thường, có lẽ sẽ là một người thành công trong một lĩnh vực nào đó.

Hôm nay rốt cuộc Lâm Thanh cũng tìm được cơ hội đi hỏi Hạ Nhược Tâm chuyện kia, cậu vẫn không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ là nói cho em gái bọn họ được nhận nuôi, Quả Nhi rất vui, bé sắp có được mẹ mới cũng ba mới.

Nhưng Lâm Thanh lại không có vui như bé, cậu còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, càng có nhiều chuyện không thể nghĩ ra được.

"Dì Hạ, , con có thể hỏi dì một số chuyện được không?"

Lâm Thanh đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi cô.

"Được." Hạ Nhược Tâm buông bút trong tay xuống, cô nhìn thoáng qua về phía sau, Tiểu Vũ Điểm cùng Quả Nhi đang ngồi ở đó vẽ tranh, hai khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, lại còn có những giáo viên khác, cho nên cô cũng yên tâm đứng lên, dẫn Lâm Thanh vào phòng mình.

"Nói đi, có chuyện gì?" Hạ Nhược Tâm cười hỏi cậu, kỳ thật trong lòng đại khái cũng đoán ra được một ít.

Lâm Thanh do dự nửa ngày, cậu cắn cắn môi mình, dường như cách làm đau bản thân này lại làm cậu suy nghĩ được rõ ràng hơn một ít, một biến hóa thật lớn, cậu từ nhỏ đã không có cha mẹ che chở, anh là anh trai, muốn che chở em gái, cũng muốn bảo vệ cho em gái mình.

"Dì Hạ, dì thật sự muốn nhận nuôi con cùng Quả Nhi sao?" Cậu không xác định hỏi lại một câu, tuy rằng viện trưởng đã nói nhưng cậu vẫn không dám tin vào điều đó.

"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm đi tới, sửa sang lại cổ áo Lâm Thanh."Con cũng biết, dì chỉ có một đứa con gái là Tiểu Vũ Điểm, công việc của dì bây giờ cũng không tồi, cũng có một ít tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng, nhận nuôi thêm hai đứa cũng không thành vấn đề, hơn nữa dì thật sự rất thích các con, như vậy không tốt sao?"

*****

"Cảm ơn dì nhiều lắm, dì Hạ", Lâm Khanh hít hít cái mũi, cậu đột nhiên vươn hai tay ôm Hạ Nhược Tâm: "Dì Hạ, dì yên tâm, con cũng quả nhi nhất định sẽ thực ngoan, chúng con sẽ chăm sóc Tiểu Vũ Điểm thật tốt, cũng sẽ đi học thật tốt, sẽ không làm cho dì nhọc lòng."

Hạ Nhược Tâm lại bởi vì Lâm Thanh hiểu chuyện mà có chút khổ sở.

Cô kì thật cũng hi vọng đứa nhỏ này trẻ con một ít, ngốc đi một ít, bởi vì cậu vẫn là một đứa trẻ, những chuyện lớn trong cuộc sống, chúng cũng không cần phải quản nhiều, chỉ cần chúng lớn lên khỏe mạnh là được.

Nhưng, có đôi khi, được sống và lớn lên đối với ai đó cũng là một thứ xa xỉ.

Hạ Nhược Tâm an ủi vỗ về bả vai của Lâm Thanh, đột nhiên cô cảm giác chính mình thật sự đã già, cô nheo hai mắt lại, ánh sáng nhu hòa bên ngoài dừng trên đôi mắt.

Viện trưởng bên kia còn đang làm thủ tục, nhưng cũng không phải dễ dàng bởi vì Hạ Nhược Tâm còn có một đứa con gái, cô lại là mẹ đơn thân, hơn nữa cái phiền toái nhất lại chính là Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm lại không phải là người trong nước, liên quan đến điều đó thì thủ tục sẽ hơi lằng nhằng một tí, nhưng cũng không phải là việc quá khó, chỉ cần một ít thời gian là được.

Lâm Thanh cùng Quả Nhi cũng đã dọn tới nhà của Hạ Nhược Tâm, nhà của Hạ Nhược Tâm hiện tại cũng rất lớn, đủ cho bốn người họ mỗi người một gian, không kể đến việc Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, bé lại muốn cũng ngủ chung với mẹ.

Lâm Thanh cũng Quả Nhi thực sự rất thích căn phòng mới của mình, đứa ở giường trên đứa ở giường dưới. Hai đứa từ nhỏ đã không tách nhau ra, về sau cũng sẽ không tachsra, đương nhiên đối với Tiểu Vũ Điểm mà nói, sau này cả ba người có thể cùng nhau chơi, bé đương nhiên là rất vui vẻ.

Nhưng trong nhà đột nhiên có thêm hai đứa nhỏ, nói thật đối với Hạ Nhược Tâm quả thật có chút quá sức, Lâm Thanh thì tốt, cậu đã đi học, nhưng ngược lại Quả Nhi lại là người cần phải được chăm sóc, chân của bé không tiện, có một số việc cũng không thể tự mình làm được. Cho nên Hạ Nhược Tâm luôn mang theo bé đi làm, tự mình dạy bé cách viết chữ, về sau nếu có cơ hội thì lại đưa bé đi đến trường, sinh hoạt giống như một đứa trẻ bình thường.

Nhưng là, tính tình của Quả Nhi quả thật không hợp, ít nhất hiện tại là thế. Bé so với những đứa trẻ khác đều rất dễ mẫn cảm nên có chút tự ti với các bạn khác.

Bây giờ là như thế nhưng có lẽ đến một lúc nào đó khi trưởng thành, đến lúc bé có thể nhìn thẳng vào sự thật mình chỉ có một chân, hoặc có lẽ chờ đến khi bé có thể mang chân giả, có thể tự mình đi lại.

Quả thật mỗi ngày đối với cô đều rất mệt, phải đi làm, chăm sóc cho Quả Nhi và Tiểu Vũ Điểm, còn phải nấu cơm cho mấy đứa nhỏ ăn, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng không thể không nói, cô bận như thế lại khiến cô quên đi rất nhiều việc, bận như thế mới có thể mới nằm xuống liền ngủ được, ngay cả ác mộng cũng không thể nào tới.

Người vui mừng nhất không ai khác chính là Tiểu Vũ Điểm, bé thực sự rất thích Lâm Thanh cùng Quả Nhi. Rõ ràng bây giờ tính tình của bé ngày càng cởi mở hơn nhiều, cả ngày cứ lẽo đẽo theo sau Lâm Thanh, mà Lâm Thanh cũng lại chăm sóc hai đứa nhỏ này, có khi Nhược Tâm về trễ, cũng là cậu chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm, trời mưa cũng đón bé từ nhà trẻ về, đường khó đi, cũng cõng bé trên lưng.

Quả thật cậu cũng không lớn lắm nhưng cậu luôn cố gắng trở thành một người anh tốt của cả Quả Nhi và Tiểu Vũ Điểm.

Hôm nay Hạ Nhược Tâm đem theo Quả Nhi cùng Tiểu Vũ Điểm đi Cô nhi viện, Quả Nhi muốn phơi nắng, Hạ Nhược Tâm suy nghĩ một chút, để cho Quả Nhi ngồi trên xe lăn, để cho bé tự mình đi, nơi này đều là nơi đã lớn lên cùng Quả Nhi và Lâm Thanh, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều y tá, không cần lo lắng đứa nhỏ sẽ gặp chuyện. Từ khi trải qua chuyện của Tống Uyển, Cô nhi viện đã không cho phép người lạ vào và cũng không cho phép ai mang trẻ dưới tám tuổi ra khỏi viện.

Chính là sợ lại có người như Tống Uyển vậy, sẽ làm những chuyện không tốt, ví như lấy nội tạng của bọn trẻ.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không đi, Tiểu Vũ Điểm muốn ở lại chơi với chị Quả Nhi", Tiểu Vũ Điểm kiễng chân tóm vào áo mẹ.

"Được rồi", Hạ Nhược Tâm ngồi xổm mình xuống, gõ gõ cái trán con gái,

"Tiểu Vũ Điểm phải nhớ chăm sóc cho chị thật tốt, không được cho chị đi lung tung, có biết chưa?"

"Dạ", Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, sau đó vỗ vỗ lên cái ngực nhỏ của mình, nhất định Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời mẹ.

Được con gái bảo đảm, Hạ Nhược Tâm lúc này mới đứng lên, chuẩn bị hướng về phía phòng tranh, chỉ là không biết vì cái gì, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Quả Nhi đang ngồi trên xe lăn phơi nắng.

Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua những khe hở trong tán lá cây, rơi xuống mặt đất là hình ảnh những tia nắng loang lổ. Quả Nhi đem cái tay nhỏ hứng ánh nắng trước mặt mình, ấm áp, ánh nắng rơi xuống thật ấm áp.

"Thật ấm áp", bé nheo hai mắt lại, đôi mi nho nhỏ cũng dần rạng rỡ.

Tiểu Vũ Điểm đang ở trong vườn ngắt hoa dại, vừa hái một bông lại đưa cho chị.

Một hồi như thế, bé lại hái được một đống, sau đó lại chạy tới. Đặt ở trên lòng bàn tay nhỏ của Quá Nhi.

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi nơi khác chơi được không?"

Quả Nhi mở mắt, kéo lấy bàn tay nhỏ của của Tiểu Vũ Điểm nói.

Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, "Mẹ không cho."

Quả Nhi, "Chúng ta lén đi, một chút rồi lại trở về, dì sẽ không biết."

Mà cuối cùng hai đứa nhỏ thương lượng một lúc lại quyết định sẽ lén đi chơi.

Không lâu sau:

"Chị, chúng ta trở về đi, mẹ biết sẽ rất tức giận đó." Tiểu Vũ Điểm cố gắng đẩy xe lăn đi, nhưng sức lực ủa bé nhỏ quá, không đẩy được xe lăn di chuyển. Đừng nói trên xe còn có một người ngồi, ngay cả một cái xe không có lẽ bé cũng chưa thể đẩy đi được.

Xe lăn là Quả Nhi tự mình đẩy, bé đã ngồi lâu trên xe lăn, đã sớm thành thói quen nên bé biết cách tự mình làm cho xe chạy được, vốn dĩ vừa rồi hai đứa vừa ở trong sân nhưng bây giờ lại ra được tận đây, tuy rằng cũng là hoa viên, cũng, cũng có rất nhiều loài hoa, nhưng là, không phải là khoảng sân vừa rồi, mẹ đã nói không được cho chị rời khỏi chỗ đó.

Tiểu Vũ Điểm xoa cái mông nhỏ của mình, tựa hồ có thể cảm giác được tay mẹ đang phết vào mông, tuy rằng mẹ không thường đánh bé nhưng có khi cũng sẽ đánh.

*****

"Chị, chúng ta trở về được không, nếu mẹ biết sẽ tức giận." Bé làm mặt quỷ: "Khi mẹ tức giận chính là bộ dạng này."

Quả Nhi vươn cái tay nhỏ của mình lắc lắc, cũng làm một bộ dáng mặt quỷ: "Nếu dì biết em nói xấu dì như thế, dì sẽ rấ tức giận."

Tiểu Vũ Điểm che lại cái miệng nhỏ của mình, đôi mắ cũng linh hoạt biến đổi.

"Tiểu Vũ Điểm, ở đó có rất nhiều hoa, em qua đó hái giúp chị một ít đi." Quả Nhi chỉ vào hoa viên cách đó không xa, ngắt một hai cái chắc cũng không có vấn đề gì, mà hơn nữa bé cũng muốn phân tán sự chú ý của Tiểu Vũ Điểm, tránh cho việc bé cứ đòi về, kỳ thật bé muốn phơi nắng một chút, cũng là muốn... đi học giống anh và Tiểu Vũ Điểm.

Chỉ là, bé sờ cái chân duy nhất của mình, khi nào bé mới có thể được đi học.

Tiểu Vũ Điểm vui vẻ đi hái hoa, bé cẩn thận bò lên phía hoa viên, chân nhỏ dẫm vào trong, cũng không biết phải ngắt bông nào đây, được, ngắt một bông cho chị, một bông cho mẹ.

Nhưng bé lúc này lại không biết, có một đứa bé khác mặc một chiếc váy công chúa đi ra, toàn thân trên dưới đều là đồ đắt tiền, mang dáng vẻ con nhà giàu đi tới, đứng ở trước mặt của Quả Nhi.

"Lâm Quả Nhi, ngươi thật xấu xí." Nó nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ, dùng cái chân mình đá vào xe lăn của Quả Nhi."Đồ què chân, đồ xấu xí, dị hợm." Nó chính là chán ghét con bé này, ghét tới chết.

"Tôi cũng ghét cậu." Quả Nhi không phục trừng mắt nhìn trở về: "Cậu mới là người xấu, tôi cùng Tiểu Vũ Điểm mới là người đẹp nhất trên thế giới này."

Đối với Sở Tương mà nói, trên đời này có rất nhiều người nó ghét nhưng ghét nhất vẫn chính là Quả Nhi và Tiểu Vũ Điểm.

Hơn nữa, mức độ chán ghét Tiểu Vũ Điểm của nó cũng đã tới mức tột độ, bây giờ nghe được cái tên thôi cũng đã thấy ghét, bởi vì đứa em kia đã cướp đi ông và cha của nó.

"Lâm Quả Nhi, mày mau nói ta xinh đẹp nhất." Sở Tương tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Quả Nhi.

"Không phải." Quả Nhi cũng mạnh miệng: "Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp nhất."

"Là tao." Sở Tương đột nhiên dùng chân đá Quả Nhi một cái, Quả Nhi không phục vươn cái tay nhỏ đánh nó, tay đánh tới cổ của Sở Trương, Sở Trương tê rần, đột nhiên dùng sức đẩy xe lăn một cái, xe lăn bắt đầu mất kiểm soát đi về phía trước, nhưng phía trước cách không xa lại chính là cầu thang, Quả Nhi thậm chí còn chưa kịp phản ứng, xe lăn phịch một tiếng đổ về phía trước, người Quả Nhi cũng vì thế như một con búp bê lăn từ trên cầu thang xuống.

Sau đó đầu của bé đập vào mặt đất, đôi mắt vẫn hướng nhìn chằm chằm Sở Tương.

Sở Tương thét lên một tiếng, lui về phía sau một bước, bị dọa liền hướng phía sau chạy đi.

Vừa mới hái được mấy đóa hoa, thì Tiểu Vũ Điểm nghe được thanh âm kì lạ, bé kì quái chớp chớp đôi mắt, sau đó cầm mấy đóa hoa dại bò ra từ trong hoa viên. Trên váy bé dính đầy bùn đất, bé bước đôi chân nhỏ quay trở về, kết quả nhưng lại không thấy Quả Nhi.

"Chị đi đâu rồi?" Bé kì quái, chị có phải hay không đi chơi một mình, bỏ lại bé ở chỗ này hay không.

Bé chép chép cái miệng nhỏ, rất khổ sở, bé còn hái hoa cho chị nữa, chút nữa bé cũng mang hoa đi tặng mẹ, thế nhưng chị lại không để ý tới bé mà đi chỗ khác chơi rồi.

Bé đi về phía trước một bước, nhưng lại cảm thấy lòng bàn chân dường như dẫm phải thứ gì đó, bé nâng đôi chân nhỏ của mình lên, ngồi xổm xuống nhặt từ dưới đất lên một cái vòng cổ, mặt trên của nó còn có khắc chữ.

Chiếc vòng đẹp quá, nhưng ai lại vứt ở đây, chút nữa đưa lại cho mẹ đi, bé đem chiếc vòng cổ để lại trong túi, mới vừa định đi nhưng đột nhiên lại phát hiện cái gì ở phía trước.

Đôi chân nhỏ của bé di cuyển về phía trước, đó là xe lăn của chị...

"Chị..."

Bé vui vẻ chạy tới, nhưng khi nhìn được toàn cảnh phía dưới thì đôi mắt cũng đột ngột mở to, có lẽ cả đời bé cũng không thể quên được cảnh này, dù bé còn rất nhỏ, mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, dù bé đã từng ở gần cái chết như vậy.

Bông hoa Tiểu Vũ Điểm cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, có một bông còn từ trên cầu thang lăn xuống.

Lúc này, một thân ảnh hướng nơi này chạy đến, là Lâm Thanh, cách rất xa nó cũng đã nhìn thấy được em mình đang nằm trên mặt đất, dường như tâm can đều nứt ra. Nó chạy vội về phía trước, cũng bị ngã vài lần trên mặt đất nhưng lúc gần đến, bước chân nó lại dần chậm lại, tròng mắt cũng bắt đầu đen lại dường như không thấy chút ánh sáng nào. Nó tiến lên, một bước rồi một bước, nhưng đột nhiên lại dừng lại, đáy mắt cũng trở lên tối tăm, môi nó run run, nó cố gắng cắn chặt môi mình, xoay người gục vào cây cối bên cạnh.

Cách đó không xa, dưới bậc cầu thang, xe lăn bị ngã ở một bên, thân hình Quả Nhi cũng nằm bò trên đó, nhưng đầu lại xoay một trăm tám mươi độ, gắt gao trừng về phía trước, chết không nhắm mắt.

Lâm Thanh dời đi tầm mắt về phía cầu thang, thân thể nho nhỏ đã trắng bệch không còn sức sống, đôi mắt của em gái đã trở nên vô hồn.

Tiểu Vũ Điểm mếu máo, không biết vì cái gì bỗng dưng muốn khóc. Lúc này đột nhiên có một bàn tay to đột nhiên duỗi tới, che kín mắt bé.

Lại đem bé ôm lên, đem đầu bé ấn vào lồng ngực.

"Không sợ, chú ở chỗ này."

"Chú", thanh âm của Tiểu Vũ Điểm từ trog ngực người đàn ông truyền đến. Thân thể của người đàn ông thực ấm áp, cũng thực rộng lớn, cũng thật nghiêm nghị cũng trầm mặc.

"Chú, chị làm sao vậy?"

Sở Luật đem tay đặt trên đầu tóc bé, nói "Chị ngủ rồi."

"Chị tại sao lại ngủ ở đó, không có chăn sao?" Thanh âm Tiểu Vũ Điểm mềm mại, vẫn không rõ đã sảy ra chuyện gì.

"Ánh nắng rất ấm áp cho nên chị rất thích nằm ở đó." Sở Luật nâng khuôn mặt lên, những tia nắng chiếu lên mặt anh, mang theo tia ấm áp.

Anh lấy di động của mình ra, bấm điện thoại một chút, rồi sau đó liền ôm con gái rời đi, cho dù thế nào, chuyện này nhất định cũng phải áp xuống, mặc kệ đứa bé kia có sống hay chết, chuyện này vẫn không thể để nó phát sinh ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm, cũng không thể để nó phát sinh ở Cô nhi viện này.

Chương (1-1106)