Giả vờ ngoan
← Ch.0539 | Ch.0541 → |
Hạ Nhược Tâm cũng choáng váng, lúc này đôi mắt của cô bị ánh sáng chói bên ngoài khiến cho không thấy được gì, đến khi mắt thích ứng được rồi mới phát hiện một người đàn ông dường như đang đứng sừng sững chiếm hết khoảng không trước mặt.
Cô mở to hai mắt.
Cô không tin được.
Cô không dám tin.
Đây là nhìn lầm rồi, vẫn đang nằm mơ?
Sao lại là anh ta, sao có khả năng sẽ là anh ta?
Anh ta sao có thể tới nơi này?
Sở Luật, thế mà lại là Sở Luật, dẫu người đàn ông này chỉ còn bộ xương cô cũng có thể nhận ra.
'Cạnh' một tiếng, cửa đóng lại cũng đem toàn bộ ánh sáng bên ngoài chắn lại. Bên ngoài trời xanh mấy trắng, mưa gió nhật lệ, chính là những ngày tháng yên bình, mà trong phòng địa ngục bừng tỉnh cùng an tĩnh.
"Đặt anh ấy ở đâu?" Sở Luật bế Cao Dật lên hỏi Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lúc này mới phản ứng lại được, cô lấy bình tĩnh, sau đó chỉ vào một căn phòng: "Nơi đó."
Mà cô biết hiện tại không phải lúc nói nhiều, tình huống Cao Dật thật không tốt.
Sở Luật vác Cao Dật lên vai giống như vác một thứ không có trọng lượng, anh đem Cao Dật vào phòng, trên mặt đất đồ vật văng bừa bãi, phía dưới giường còn có dây thừng bị cởi ra.
Phịch một tiếng, Cao Dật bị ném vào giường. Chỉ cần nghe được âm thanh cũng có thể biết rốt cuộc có bao nhiêu đau. Lúc này trên mặt anh vẫn mang theo sự nhăn nhó vừa rồi, giống như thời gian của anh đã vĩnh viễn dừng lại ở lúc đó.
Vệ Lan đi tới cửa nhìn thấy liền suýt ngã, Hạ Nhược Tâm vội vàng vươn tay đỡ bà.
"Tiểu Dật không sao chứ?"
Mà ngay cả nói như vậy bà đều thấy sợ. Nó không có việc gì chứ, thật sự không có việc gì chứ.
"Không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu." Sở Luật vuốt vuốt lại tóc mình: "Anh ấy sẽ không sớm tỉnh, chờ đến khi tỉnh rồi lại nói."
Vệ Lan rốt cục là thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng đôi mắt cũng tối sầm, lại suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Lúc này lòng bà vẫn còn sợ hãi, đều là bà không tốt, đều là do bà không tốt, bà không nên bị mềm lòng mà cởi dây thừng cho con trai. Bà rõ ràng biết anh không còn lý trí, dù biết mà bà vẫn làm, nếu Tiểu Dật thật sự chạy ra ngoài sẽ phát sinh chuyện gì, bà thật không dám tưởng tượng.
"Dì, con đỡ dì đi nghỉ ngơi."
Hạ Nhược Tâm vội vàng đỡ Vệ Lan đưa bà đi nghỉ ngơi. Sắc mặt Vệ Lan thật sự không tốt, có lẽ cần phải ngủ một giấc mới được.
"Được." Vệ Lan mềm chân để Hạ Nhược Tâm đỡ lấy, từng bước từng bước về tới phòng của mình, bà nằm xuống, trước mắt dường như toàn màu đen.
Hạ Nhược Tâm lấy một cốc nước đặt trước mặt Sở Luật.
"Cảm ơn." Sở Luật tiếp nhận cốc uống từng ngụm. Nhìn anh có chút phong trần mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng có thể nhìn thấy có không ít bụi đất, ngày thường anh rất chú trọng bề ngoại nhưng ngay cả mặt trên giày cũng đầy bụi, có thể biết được anh đã vội vàng tới đây như thế nào.
Trong mắt anh có không ít tơ máu hồng, lông mi cũng rũ xuống, cũng có màu xám nhạt thành quầng xung quanh mắt.
"Có phòng cho anh nghỉ không? Để anh ngủ một chút, tới khi tỉnh dậy rồi cùng nói chuyện."
Anh buông cốc trong tay rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo ấn đường của mình, không khó nhìn ra lúc này anh thật sự rất mệt.
Hạ Nhược Tâm đứng lên mở cửa phòng cho khách, cô cứ đứng đó kỳ thật cũng không biết nói gì với người đàn ông đột ngột xuất hiện này, chẳng lẽ cãi nhau sao.
Xin lỗi, hiện tại cô không còn dư sức để cùng người khác cãi nhau.
Sở Luật đi qua, ngừng lại ở cửa: "Cảm ơn."
"Không cần." Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói ra hai chữ, cũng đã tránh ra.
Tính tình vẫn giống như vậy, Sở Luật bật cười, sau đó lại xoa chính ấn đường của mình. Thật sự anh phải ngủ một giấc mới được, anh đã liên tục hai ngày không ngủ, dẫu thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Huống chi anh còn không phải làm bằng sắt, anh chính là một con người, một con người như bao người khác.
Đầu của anh vừa đặt lên gối đã rất nhanh đi vào giấc ngủ, có lẽ là do nơi này có hơi thở của cô đi. Bấy lâu nay anh bị mất ngủ không thuốc nào chữa được, mà trong không khí này có mùi hoa thoang thoảng, là hương hoa hồng, còn có một loại cảm giác an tâm thư thái, đó là hương vị của cô.
Bình thường anh luôn có vẻ mặt nghiêm túc, vậy mà khi ngủ rồi bắt đầu bình thản lên, ngay cả khóe miệng luôn nghiêm nghị lúc này cũng hơi mỉm cười.
Khi anh tỉnh lại thì trời đã tối. Anh ngồi dậy, theo thói quen sờ bàn đèn đặt ở đầu giường, nhưng sờ hồi lâu không thấy gì cả khiến anh hơi giật mình, lúc này mới tỉnh hẳn.
Nguyên nhân là do không phải đang ở nhà, anh có hơi chút ghét bổ lôi kéo quần áo của mình, quần áo này đã mặc hai ngày sợ là đã có mùi hôi. Lần này anh đi vội vàng không mang chút hành lý nào, ngay cả quần áo cũng chỉ có bộ mặc trên người này. Anh ngửi chút dưới cánh tay quả nhiên thấy đã có mùi.
Một lát phải đi ra ngoài mua một ít, không thì anh vẫn phải mặc bộ này.
Anh mở cửa bước ra, bên ngoài Hạ Nhược Tâm đang bày cơm lên bàn ăn, bát đũa đều đã dọn xong.
Một, hai, ba, bốn.
A, bốn cái bát, có cho anh.
Không đúng, còn có một cái của Tiểu Vũ Điểm. Anh dựa vào cửa, trong bụng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ọc ạch, không phải tới mức cơm cũng không được ăn chứ.
Cao Dật xoa xoa cổ mình đi ra, anh nhìn thẳng vào hai mắt Sở Luật.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu không nói gì, sau đó mới thu trở về.
"Vị tiên sinh này, anh lại đây ăn cơm nhé?" Vệ Lan hỏi Sở Luật, sao vẫn còn đứng đó, không thấy đói bụng sao.
Còn anh, trong lòng Sở Luật không khỏi vui vẻ vội vàng đi tới, nhưng có chút khó chịu không biết mùi trên quần áo của anh có bị người khác ngửi thấy.
Hạ Nhược Tâm lại mang thêm đồ ăn tới sau đó ngồi xuống, vài người trầm mặc không tiếng động ăn cơm, không khí có chút kì lạ vi diệu, ngay cả Vệ Lan cũng cảm nhận được.
Bà khá tò mò về thân phận của Sở Luật, không biết là người nơi nào tới, là bạn của con trai bà hay của Nhược Tâm, nhưng sao trước nay đều không ai nhắc tới với bà. Có điều lúc này Tiểu Dật không có vấn đề gì cũng ít nhiều do anh, cho nên bà thật sự cảm kích Sở Luật.
"Vị tiên sinh này..."
Vệ Lan muốn nói câu cảm ơn, kết quả phát hiện bà còn chưa biết tên.
"Cháu là Sở Luật. Dì cứ gọi cháu là A Luật được rồi." Sở Luật biết Vệ Lan muốn hỏi cái gì cho nên trực tiếp liền giới thiệu.
Mà bên cạnh một nam một nữ dường như đồng thời cùng nhếch miệng.
"Giả vờ ngoan thật giỏi." Cao Dật.
"Khoe khoang cái gì?" Hạ Nhược Tâm.
*****
Ăn cơm xong Cao Dật liền cảm thấy có chút mệt mỏi, mới sáng sớm đã náo loạn làm anh ngủ không đủ giấc, cho nên bây giờ anh liền muốn ngủ ngay tức khắc mà thôi. Anh biết Sở Luật đến đây để đào góc tường anh nhưng anh hiện tại chuyện gì cũng không quản nổi, bây giờ đến một người bình thường anh cũng không bằng thì lấy gì để tranh đoạt cùng người khác đây.
Vệ Lan đến, ngồi ở một bên cũng giống như lúc nhỏ, bà đem tay đặt trên trán con mình.
"Tiểu Dật, người đàn ông kia có quen Nhược Tâm sao?"
Bà có thể cảm giác được, Hạ Nhược Tâm đối với Sở Luật cảm giác rất lạnh nhạt, nhưng bà đối với tính tình của Nhược Tâm cũng có hiểu biết chút ít, cô đối nhân xử thế trước nay không quá khắc nghiệt, nhưng đối với Sở Luật bây giờ lại có chút khác biệt, ánh mắt của Sở tiên sinh đối với Nhược Tâm cũng có chút bất đồng, cho nên bà cũng có thể đoán ra được cậu ta cùng Hạ Nhược Tâm có quen biết chứ không phải là con bà.
Cao Dật mở hai mắt, nắm chặt tay: "Vệ Lan, mẹ, cảm ơn."
"Có cái gì mà cảm ơn?" Vệ Lan than nhẹ một tiếng: "Đều là mẹ không tốt, là mẹ lúc trước không biết nhìn người, gả cho Bạch Thần Phong làm khổ cho con cùng Cao Hân, hiện tại lại hại con ra nông nỗi này".
"Mẹ, không có việc gì đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi." Cao Dật an ủi mẹ mình, kì thật chính anh cũng không biết mình bây giờ có thật sự ổn hay không, chỉ là anh tin tưởng, tương lai của anh thực sự sẽ khác bây giờ.
"Ài..." Vệ Lan thở dài một tiếng, trong lòng cũng âm thầm tự trách mình.
"Đều là tại mẹ không tốt, là mẹ hại con." Bà hiện tại mới tự mình nhận ra rằng, quá yêu cũng sẽ hại người, cũng giống như bà hôm nay.
"Mẹ, là con sai." Cao Dật nhắm mắt lại, anh thật sự sợ hãi nếu anh mất lý trí thêm một lần nữa thì sẽ lại làm ra chuyện gì, tổn thương tới người mà anh yêu thương và quý trọng nhất.
"Mẹ biết." Vệ Lan xoa nhẹ mắt mình: "Lần sau sẽ không như thế nữa, cho dù con có bị dây thừng trói chết mẹ cũng sẽ không giúp con nữa."
Cao Dật...
"Đúng rồi, tiểu Dật, Sở Luật kia là ai vậy?"
"Anh ta? Anh ta là chồng trước của Nhược Tâm, là cha ruột của Tiểu Vũ Điểm"
"Chính là người đàn ông không ra gì đó sao?"
Cao Dật sờ sờ trán chính mình, 'người đàn ông không ra gì' đó nhất định là Cao Hân đã chỉ cho bà, cái gì không nói, nói toàn mấy thứ vô ích.
Bên ngoài, Sở Luật đang cùng Hạ Nhược Tâm mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
"Em yên tâm", Sở Luật trong lòng thầm thở dài một tiếng, "anh không phải đến để tranh đoạt quyền nuôi con." Anh một chữ con hai chữ con làm lòng anh không khỏi mềm mại hẳn lên, anh còn có một đứa con gái.
"Vậy anh tới làm gì?" Đây là lần đầu tiên cô cùng anh nói chuyện, tuy rằng cô thực sự không muốn chào đón anh.
"Chỉ là anh muốn tới thăm con gái một chút, vừa lúc thấy em cũng có việc." Sở Luật nói dối nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, rõ ràng anh đến đây là để giúp cô nhưng anh lại cứ nói thành anh muốn đến thăm con gái.
"Ngày mai tôi mang anh đi gặp con."
Hạ Nhược Tâm xoay người đi, xem ra bây giờ có vẻ như cô rất vội, cũng có vẻ như rất đề phòng anh, cô đề phòng anh còn hơn đề phòng cướp nữa, nhưng đối với cô thì anh cũng không khác gì cướp là mấy, anh luôn tìm cách cướp đi Tiểu Vũ Điểm, cũng cướp đi đứa con gái duy nhất của cô.
Sở Luật thu hồi cánh tay bỏ vào túi quần, đem hai tay mình cuộn chặt thành nắm đấm, tránh cho việc cô làm anh mất khống chế: "Anh không mang quần áo đến, anh muốn mua một ít quần áo."
"Anh tự đi đi." Hạ Nhược Tâm lớn giọng phản đối.
Anh ta muốn mua quần áo thì tự mình đi mua đi, nói với cô làm gì, chẳng lẽ còn muốn cô đi mua giúp anh nữa?
"Không phải." Sở Luật đáp, anh cũng không phải trẻ con, anh hiện tại chỉ là có chút xấu hổ.
"Anh không biết nơi này có chỗ nào bán quần áo."
Hạ Nhược Tâm thật sự muốn đi khỏi đây, đột nhiên mũi cô đột ngửi được mùi gì đó, mùi này phát ra từ trên người Sở Luật.
"Bốc mùi quá."
Khuôn mặt Sở Luật bỗng chốc đen thêm vài phần.
Áo quần này đã mặc hai ngày rồi, có thể không bốc mùi sao?
Sau đó Hạ Nhược Tâm đành phải tự mình dẫn Sở Luật tới một tiệm bán áo quần, tuy không phải lớn nhưng bên trong bày biện đủ thứ phụ kiện, áo quần vật dụng của nam bày biện cũng không tệ lắm, Sở Luật từ trước đến nay đều mặc một thân âu phục, có phải hay không sẽ không quen mặc những loại bình thường này?
Sở Luật trước giờ đều mang quần áo thiết kế làm theo yêu cầu, sẽ có người đặc biệt qua giúp anh đo đạc kích cỡ, rồi may áo quần theo yêu cầu. Một người như vậy nhưng bây giờ lại phải đứng ở trong một cửa tiệm bán quần áo nho nhỏ này, quả là một điều hiếm thấy.
"Cái này thế nào?" Sở Luật cầm lấy một bộ quần áo rồi hướng Hạ Nhược Tâm hỏi, nhưng Hạ Nhược Tâm lại xoay mặt đi, cũng không để ý tới anh.
Được, chính anh sẽ lựa chọn, mặc lên trên người là được chứ gì, nhưng mà anh thực sự lại không để ý đến, chính mình như thế lại giống như một đứa trẻ đần độn, đi qua đi lại cũng không biết mình phải mua cái gì.
Cuối cùng anh ướm thử hai bộ âu phục, cảm giác cũng tạm được, không khó coi mấy, tuy nói là hai bộ nhưng ở nơi này lại mắc nhất, nhưng đối với anh, loại này cũng coi như bình thường mà thôi.
Đương nhiên, anh cũng không quên phải mua nội y cho mình.
Được rồi, đã mua xong, bây giờ có thể về.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, chờ nhân viên bên trong cầm quần áo đi gói lại, kết quả khi áo quần được mang ra, cô vừa nhìn thấy những thứ bên trong thì lại có cảm giác xúc động muốn đánh người.
Người đàn ông này rốt cuộc có mắt thẩm mĩ không vậy?
"Anh ở nhà cũng mang âu phục sao?" Cô hỏi.
"Ừ, " Sở Luật gật đầu, "Cơ bản đều mặc như thế, thứ bảy chủ nhật cuối tuần là thời điểm tôi phải tăng ca nhiều, có khi còn phải đi xã giao nên đa số thời gian tôi phải mặc âu phục."
"Anh muốn mặc những thứ này lúc ở nhà sao? Ở nhà mang cà vạt, âu phục, bây giờ là kiểu thời tiết gì chứ, cứ mặc như thế có ngày cũng sớm bị rôm thôi."
Sở Luật sửng sốt, hình như có chút xấu hổ, anh hình như quên mất chuyện này, đây là ở nước ngoài, không phải là trong nước, anh cả ngày mang âu phục, đeo cà vạt xác thực là rất không bình thường.
"Anh muốn ở chổ này biến thành kẻ thần kinh sao?" Hạ Nhược Tâm hỏi anh.
"Nếu ở liền mấy ngày, anh lại muốn cứ mang bộ đó mà về sao?"
"Chờ tôi một chút." Mấy phút sau Sở Luật mới nói lại một câu rồi chính mình lại tiếp tục đi chọn quần áo.
Đi thăm bệnh tình địch, tình huống của anh hiện giờ đúng thật là rất lạ đời, nếu là trước kia anh đã không ngần ngại mà mặc kệ, nhưng hiện tại anh thế mà chính mình bỏ mặc hết việc công ty, đến đây để cứu tình địch của mình, nếu chuyện này mà lưu lại mấy năm về trước thì anh nằm mơ cũng không tin được anh sẽ làm như thế.
*****
Hạ Nhược Tâm đương nhiên biết Sở Luật đến đây làm gì, nhưng thật sự hiện tại cô cũng rất cần có người giúp. Cô cùng Vệ Lan dù sao cũng chỉ là phái yếu, hơn nữa Vệ Lan dạo gần đây thân thể cũng không tốt, cô chỉ sợ nếu lại xuất hiện tình huống giống hôm qua, thì cô và Vệ Lan phải làm thế nào bây giờ, Cao Dật sẽ ra sao đây?
Tính đi tính lại, cô lại đi vào quầy quần áo lựa chọn, nhưng chính lúc đó cô cũng không biết phía bên kia Sở Luật đã âm thầm cong khóe môi lên, cô dường như đã quên mất một điều quan trọng, anh là người từ nhỏ đã sống trong thương trường cho nên đối với bất cứ thứ gì, anh đều có thể tính toán hết thảy, cho dù là một chuyện nhỏ đi chăng nữa.
Nhược Tâm chọn ra hai bộ áo quần đơn giản rồi đưa đến cho Sở Luật.
Sở Luật thử cũng không thèm thử, trực tiếp mang ra quầy tính tiền.
"Anh không thử trước sao?" Hạ Nhược Tâm hỏi.
"Không cần." Sở Luật lấy thẻ ra từ trong túi, "Đồ em chọn nhất định không vấn đề gì."
Hạ Nhược Tâm nghe thế cũng lười đáp lại, dù sao anh mặc gì cũng là đồ ở nhà mà thôi, hơn nữa dáng người Sở Luật vốn dĩ cũng không xấu.
Sở Luật bên kia đổi đi đổi lại nhiều loại thẻ, nhưng kết quả nhân viên cửa hàng thu về lại báo không hợp lệ.
Sở Luật liền lấy mấy cái thẻ khác ra, nhưng kết quả cũng là không nhận, cho đến khi anh thay đổi tới ba bốn chiếc thẻ khác nhau mới chợt nhớ tới, hôm đó anh đi vội chỉ kịp mang theo thẻ nội địa, còn thẻ quốc tế thì lại không mang, tiền mặt trong túi anh cũng chỉ có nhân dân tệ anh cũng chưa kịp đổi, không xài được ở nước ngoài.
Hết cách, anh đành phải quay sang cầu cứu Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm, cho tôi mượn tiền, trở về tôi sẽ trả lại em gấp mười lần."
Sở Luật lần đầu tiên gặp được tình huống túng quẫn như thế này, trước giờ anh đi mua đồ với phụ nữ đều là anh trả tiền, nhưng bây giờ thì lại đổi ngược lại, làm anh bây giờ chỉ có cảm giác muốn đào một cái động dưới đất mà chui vào, thật mất mặt.
Tùy rằng đây là ở nước ngoài, không giống như đàn ông trong nước phải đứng ra thanh toán mọi thứ, nhưng nếu đi mua sắm mà để phụ nữ trả tiền ít nhiều cũng sẽ làm người ta chú ý, tính tình Sở Luật trước giờ kiêu ngạo, nhưng đến khi sang bên này lại thấy mất hết cả mặt mũi.
Hạ Nhược Tâm lấy thẻ của mình ra, còn may, cô cũng có tích lũy được một ít tiền, nếu không có chút tiền tích cóp này thì chắc cô cũng không đủ tiền để chi trả cho đống đồ của anh mất. Đồ anh chọn chỉ toàn là đồ tốt, vài món như vậy cũng đã lên tới vài ngàn, phải mất tới một phần ba tháng lương của cô.
Tính tiền xong cô lại mua một đôi dép lê dành cho nam, rồi còn mấy đống phụ kiện nhu yếu phẩm linh tinh khác rồi ném lại cho anh xách đồ, anh cũng đừng tưởng cô sẽ ngu ngốc làm cu li đi theo anh xách đồ nhé.
Lúc trở về thì Hạ Nhược Tâm vội vàng về thăm Cao Dật, nhìn cảnh một ngày không gặp như cách tam thu trước mặt khiến Sở Luật không khỏi chua xót trong lòng, bất quá anh cũng không thể làm gì cả, chuyện đến nước này đều là do anh gây ra bây giờ chính anh phải gánh lấy hậu quả.
"Dì, anh ấy vẫn ổn chứ?"
Hạ Nhược Tâm hỏi Vệ Lan, cẩn thận đem tay áp lên trán cao Dật, cô sợ anh lại sinh bệnh, như vậy thì thật là dậu đổ bìm leo.
"Ừ, không có việc gì, mọi chuyện vẫn ổn." Vệ Lan cười cười, bà rất vui mừng: "Nó vẫn ngủ như thế, không có phát tác, dì cũng không dám hi vọng xa vời hơn nữa, nó như hiện tại cũng tốt rồi, chỉ mong nó có thể ngủ nhiều hơn một tí nữa để có thể lấy lại được sức."
Bà thực sự rất đau lòng thay con trai, hiện tại bà chỉ muốn anh ngủ được một giấc ngon lành, những thứ khác bà đều không dám nghĩ đến.
Hạ Nhược Tâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô sợ mình trở về chậm, lỡ Cao Dật lên cơn thì chỉ có một mình Vệ Lan không giải quyết được. Còn tốt, anh vẫn luôn ngủ mà chưa tỉnh.
"Dì, dì đi nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc cho anh ấy."
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, hai người thay phiên nhau chăm sóc rồi tranh thủ đổi phiên nghỉ ngơi, tinh thần cũng có thể tốt hơn một chút, hơn nữa tình trạng của Cao Dật bây giờ cũng vẫn còn rất tốt, Vệ Lan cũng có thể nghĩ ngơi một tí.
"Không cần, để dì trông."
Vệ Lan không cần nghỉ ngơi, kì thật bà cũng không ngủ được.
Hạ Nhược Tâm không nói gì nữa, cô cũng biết Vệ Lan sẽ trả lời như thế.
Nhược Tâm lấy ra từ trong tủ một bộ chăn nệm trải trên mặt đất, cũng không có ý đi ra ngoài.
"Dì Vệ, dì nằm nghỉ ở chỗ này một lát đã, nếu Cao Dật tỉnh thì dì cũng biết, con cũng ở đây, nếu anh ấy không ổn con sẽ gọi."
Vệ Lan nghĩ nghĩ, cuối cũng vẫn gật đầu đồng ý.
Hạ Nhược Tâm đắp lại chăn giúp bà, cứ như vậy ngồi dưới đất chờ Vệ Lan ngủ, mà vệ Lan vừa nằm xuống thì cũng từ từ ngủ say, bà thật sự đã quá mệt mỏi.
Hạ Nhược Tâm xoay người, Cao Dật lúc này đang ngủ, hô hấp đều đều, thỉnh thoảng nhăn nhó, xem ra trong giấc ngủ anh cũng rất thống khổ. Nhưng bọn họ ai cũng biết đây chỉ là bắt đầu, còn chưa có kết thúc.
Cô dựa vào một bên góc tường, cũng muốn ngủ một chút nhưng vừa mới nhắm mắt không bao lâu thì bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng động.
Hạ Nhược Tâm vội vàng mở mắt, trước hết xem dây thừng trên người Cao Dật xem có được cột chắc không, kết quả vẫn là Vệ Lan đau lòng cho con trai, nghĩ con trai cả ngày đều bị trói, hiện tại đã ngủ hẳn là không có chuyện gì nên mới đem dây thừng mở ra, nhưng thời điểm Cao Dật phát tác cơn nghiện căn bản không bất luận là ban ngày hay ban đêm.
Hạ Nhược Tâm trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc Bạch Lạc Âm đã tiêm vào người Cao Dật thứ gì mà đáng sợ như vậy.
Cô vội vàng trói tay Cao Dật lại, nhưng động tác của anh tựa hồ đối với cô còn nhanh hơn, Cao Dật đã mở được cửa, định xông ra ngoài nhưng đúng lúc này một bàn tay từ bên ngoài duỗi vào trực tiếp đem Cao Dật kìm lại.
"Buông ra!"
Cao Dật lớn tiếng gầm lên.
Phịch một tiếng, người của anh đã bị đẩy ngã trên giường, còn chưa kịp giãy dụa thì một sợi dây thừng cũng đã bay nhanh đến hướng của anh, nhanh chóng trói anh lại.
Vệ Lan ở bên kia mới vội vàng lo lắng hướng con trai mình nhào tới.
'Tiểu Dật, Tiểu Dật, con sao rồi?"
Cao Dật bên kia cắn chặt răng, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đầy thống khổ, thập phần khiến người ta đau xót.
← Ch. 0539 | Ch. 0541 → |