Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0329

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0329
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đương nhiên, cô cũng phải dạy dỗ con gái cho tốt, "Tiểu Vũ Điểm, nhớ kỹ chưa? Không được vọc nước, bằng khôngmẹ sẽ tét mông con." không biết có phải vì đứa nhỏ này lúc trước giúp cô giặt nhiều quần áo quá, nên một ngày không đụng nước là không được, bây giờ cũng không thể trách con bé được.

Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, nâng tay lên một chút, vọc nước và bị tét mông, cái nào quan trọng nhỉ?

Cuối cùng, bé dùng sức gật đầu một cái, bởi vì, bị đánh sẽ đau, chơi nước sẽ không đau, nên cô chọn cái thứ hai.

"Còn may là con không ngu ngốc, bằng không mẹ thật sự muốn khóc rồi." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, chơi đùa với bé, mà không biết từ lúc nào Cao Dật đã đứng ở cửa cười ra tiếng, nếu, Tiểu Vũ Điểm thông minh một chút, anh liền phải khóc rồi, tiểu gia hỏa này, đủ tinh nghịch.

Tiểu Vũ Điểm nhìn nhìn Hạ Nhược Tâm, lại nhìn nhìn Cao Dật, trong mắt hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, bởi vì, bé vẫn là không biết bọn họ đang cười cái gì, Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của con gái, "Được rồi, mẹ đi nấu cơm, con chơi ở đây nhé."

Cô nhìn đồng hồ trên tường, ngay cả cô cũng đói bụng rồi chứ đừng nói là người khác.

"Ọt ọt..." bụng Tiểu Vũ Điểm phối hợp kêu một tiếng, sau đó lại thêm một tiếng, mẹ không nói thì không sao, đến lúc nghe thấy cơm rồi thì bụng bé lại bắt đầu than vãn.

"Mẹ đi nấu cơm đi ạ, Tiểu Vũ Điểm đi thăm oa oa." Tiểu Vũ Điểm nói xong, liền chuẩn bị đi chơi với búp bê của bé, một ngày không có nhìn thấy oa oa, nhớ quá đi, bé bước nhanh về phòng, chuẩn bị chơi với oa oa.

Bất kể là bao lâu, con búp bê đó đối với bé mà nói, vẫn là tất cả.

"Nhược Tâm, anh rất đói bụng." Cao Dật đem tay đặt ở trên bụng, vừa rồi cũng đã kêu, cho nên, bụng anh, có lẽ bây giờ nó đang khóc đó.

"Rất nhanh sẽ xong thôi." Hạ Nhược Tâm đem ngón tay day nhẹ trán, có khi cô cảm thấy, Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm thật giống nhau, đối với phương diện ăn uống, quả thực chính chịu đói một chút cũng không được.

Trong phòng bếp, Cao Dật đứng ở cửa, anh chỉ an tĩnh đứng nhìn người phụ nữ bận rộn trong bếp, người ta thương nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là soái nhất, nhưng anh lại cảm thấy, người phụ nữ lúc ở trong bếp mới mang lại cho người ta cảm giác ấm áp đẹp đẽ nhất.

"Nhược Tâm, anh nghĩ nếu anh không có em, chắc canh sẽ bị đói chết." anh đem bàn tay đặt lên bụng, dạ dày anh thực sự đã bị cô chiều hư rồi, bây giờ ngoài đồ ăn cô làm ra thì không có chổ nào có thể làm nó vừa lòng được.

"Anh làm sao mà chết đói được, em nhất định sẽ nấu xong đồ ăn trước khi anh chết đói." Hạ Nhược Tâm là thực thành thật trả lời, cô đương nhiên sẽ không để anh bị đói chết.

"Như vậy, em phải àm cơm cho anh ăn cả đời, như vậy cả đời này anh sẽ không có khả năng bị chết đói" Cao Dật đến gần cô, đứng ở sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, "Được không hả, Nhược Tâm?"

Hạ Nhược Tâm chỉ là mặc cho anh ôm, không nói được, cũng không có nói không được, mà cô thậm chí cũng không biết mình nên trả lời anh như thế nào.

Khóe môi Cao Dật hơi xụ xuống, nhưng rất nhanh lại cong lên, a, thơm quá, anh rất thích loại hương vị này, nếu cô không thích trả lời vấn đề này, như vậy, anh liền không hỏi, sớm muộn sẽ có một ngày, cô sẽ trả lời anh, mà anh hy vọng, đáp án của cô sẽ koong phụ lòng mong mỏi của anh, cũng là hy vọng, ngày đó, sẽ không quá xa.

Có lẽ là hôm nay người đàn ông kia thực sự đã kích thích tới anh, anh ta, chính là Sở Luật, vốn là người khá nổi tiếng trên các mặt báo, anh đương nhiên sẽ không thể nào không biết anh ta.

*****

"Được." Hạ Nhược Tâm tiếp tục xắt rau, mà cô nói ra nói, lại là làm Cao Dật nửa ngày phản ứng không kịp.

"Nhược Tâm, vừa rồi em nói gì đó?" Cao Dật đột nhiên buông eo cô ra, có chút khẩn trương hỏi cô, anh không có nghe lầm đi, cô nói là "Được", có đúng không?

"Cá trong nồi có thể ăn được rồi." Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn về phía anh, sau đó chỉ vào cái nồi bên cạnh, "Nếu anh còn không buông em ra, thì có lẽ anh sẽ không được ăn cá đâu" cô nói, sau đó vội vàng đem nồi cá bưng qua bàn ăn.

Mà Cao Dật đứng đó, dùng tay xoa xoa trán, cái cảm giác kinh hỉ (vừa mừng vừa sợ) lúc nảy thực sự không dễ chịu chút nào.

Đột nhiên, anh ngưỡi thấy một mùi rất thơm, anh cúi đầu, thấy một cái thìa được đặt trước mặt mình, "Đây, anh uống trước một chút canh đi."Hạ Nhược Tâm cho anh uống canh trước, vì cô còn vài món chưa có làm xong đâu.

Cao Dật lấy cái thìa qua, vội vàng uống, đúng là thập phần mỹ vị, chỉ là, anh vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, người phụ nữ này, vừa rồi không có đem bệnh tim của anh dọa ra tới, mmà lúc anh cho là cô muốn trầm mặc, thì lại nghe thấy giọng của cô, tuy rằng cô đang quay lưng về phía anh.

Cao Dật, cho em thêm chút thời gian, đến khi em xác định sẽ không hối hận, mà anh cũng không, em sẽ đáp ứng anh, rồi sau đó, cô xoay người, cầm lại cái muôi của mình, mà trong mắt cô có một tia phức tạp rất nhỏ hiện lên, kỳ thật, vừa rồi từ "được" mà cô nói, là lời đáp ứng của cô, nhưng cô vẫn cần thêm chút thời gian nữa.

Cô cần biết Cao Dật có hối hận hay không, bởi vì, cô đã từng kết hôn, lại ly hôn, bên người mang theo một đứa con gái, hơn nữa, có khả nưng cô sẽ không thể sinh con nữa, như vậy cô, đối với Cao Dật mà nói, thật sự công bằng sao?

Cô kỳ thật là cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh.

"Nhược Tâm, không cần nghĩ quá nhiều, nghe theo lựa chọn của con tim mình đi, em cũng không thể biết được niềm hạnh phúc của anh? Cho nên, không thể tự mình cho là đúng rồi quyết định hết được." Cao Dật tựa hồ đã sớm biết cô suy nghĩ cái gì, vội vàng ngăn cản dòng suy nghĩ miên man của cô, bằng không nếu người phụ nữ này lại tiếp tục chui vào mai rùa, sẽ rất khó thoát ra. Mà anh cũng là tiếp nhận cá trong tay cô, cho cô nghĩ ngơi một lát.

"Được rồi, tiếp tục đi, anh còn đang đói đó, em mà còn ngây người nữa là anh chết đói mất."

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, lông mi hơi hơi run. Cô tựa hồ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Cô nhẹ nhàng cười, được rồi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, bọn họ như vậy, kỳ thật cũng không khác các cặp vợ chồng cho lắm.

Lý Mạn Ni đi ra từ bệnh viện, tay cô cầm một túi hồ sơ, kết quả đã ra tới, cô đúng là là mang thai, chỉ là tâm cô vẫn cứ là thập phần phức tạp, vừa kinh hỉ là vừa bất an.

Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, nhưng cũng không phải thời điểm. Nó có thể là của Sở Luật, nhưng cũng có thể là của người đàn ông kia.

Cô đem tay đặt trên bụng, môi gắt gao mím lại, đứa nhỏ này, mặc kệ có phải là của Sở Luật hay không, cô nói phải, thì nó là phải, nó là đứa con của Sở Luật và Lý Mạn Ni cô, là đứa nhỏ của Sở gia, là người thừa kế tập đoàn Sở thị tương lai, cũng là người giúp cô giữ lại tất cả, cô hôn nhân, chồng, và thân phận của cô.

*****

Cô ngồi vào xe, tay cẩn thận vỗ về bụng mình, "Bé con, con nhất định phải bình an lớn lên, bởi vì, tất cả mọi thứ bây giờ của mẹ đều dựa vào con." dựa vào tình yêu rất là không đáng tin cậy, người đàn ông kia có từng yêu cô sao? Dựa vào vợ chồng Sở Gia?, bọn họ chỉ lo cho con trai của họ thôi, còn cha cô? Ông ta chỉ biết há miệng chờ miếng ăn ngon từ Sở thị mà thôi.

Cho nên, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ này.

Mà trong lòng cô rất rõ ràng, Sở Luật trước giờ chưa từng yêu cô, anh sủng ái cô, thích nàng, cho cô hết thảy, nhưng mà, chỉ có phần tình yêu đó, cô không cảm giác được, cô cho rằng anh ấy yêu Hạ Dĩ Hiên đã chết kia, cho nên, cô sẽ không so đo với người đã khuất, cô tự lừa dối chính mình rằng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ thật lòng yêu thương cô, chỉ là, bây giờ, tất cả lại biến hóa như một vở hài kịch.

Hạ Dĩ Hiên không có chết, Hạ Nhược Tâm lại thay thế cô ấy, là ai đều có thể, nhưng mà, tuyệt đối không có khả năng là Hạ Nhược Tâm, bốn năm trước, cô cướp Sở Luật từ tay cô ta, bốn năm sau, cô sẽ càng không để vụt mất Sở Luật.

Đôi môi cô nhẹ nhàng giương lên, "Bé con, con nhất định phải giúp mẹ giữ lại ba của con, bởi vì, tất cả những gì ở Sở gia đều là của chúng ta, tất cả... Nếu không, mẹ chết cũng không cam lòng."

Sở Luật xuống xe, anh đã ở công ty ở rất nhiều ngày rồi, cũng không phải bởi vì bận rộn, mà là vì anh không biết phải đối mặt với người vợ này như thế nào, người là do anh lựa chọn, nhưng bây giờ anh lại không thể đối mặt.

Tay anh đặt lên lồng ngực, anh không muốn lừa chính mình, anh muốn gặp người phụ nữ kia, thật sự muốn gặp cô ấy, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng anh lại sợ.

Sợ cô lãnh tình, bởi vì, tất cả những thương tổn mà cô phải gánh chịu, đều do một tay anh dựng nên.

Anh đi vào, mở cửa ra, chờ đến khi nhìn rõ được người ở bên trong, anh nheo mắt lại

Cha mẹ anh, còn cha mẹ Lý Mạn Ni, đều ở đây, trên mặt bọn họ ngăn không được cảm xúc vui mừng.

"A Luật, con đã trở lại, mau tới đây, mẹ có chuyện phải nói với con." Tống Uyển vừa nhìn thấy con trai liền ngoắc anh lại.

Sở Luật đến gần vài bước, mà Lý Mạn Ni ngồi ở giữa hình như cũng có chút khác lạ, khuôn mặt cô đầy ôn nhu nhìn anh. Cô bị làm sao vậy, sắc mặt Sở Luật hơi trầm xuống một chút, trong lòng luôn là có một loại cảm giác phập phồng kì lạ.

Trực giác nói cho anh, họ đang rất vui vẻ, nhưng chuyện vui này, không tốt cho anh.

"Ba, mẹ, sao mọi người lại tới đây?" Anh hỏi mẹ mình, mà Tống Uyển đang kéo tay Sở Luật, trên mặt lại thoáng có một nét ưu sầu.

"A Luật, sao con có thể sơ ý như vậy? Mạn Ni nó có thai, con làm chồng sao lại không biết? Đáng lý ra con phải chú tâm nhiều một chút mới đúng, nếu cháu trai của mẹ bị làm sao, thì mẹ từ con luôn." hiện tại đối với Tống Uyển mà nói, quả thực cháu trai quan trọng hơn con trai rất nhiều, chỉ cần cho bà cháu trai, có con trai hay không cũng không quan trọng, con trai đã trưởng thành rồi, không có khả năng tùy thời đều là bồi bọn họ, nhưng cháu trai thì lại khác, về sau bọn họ có thể mỗi ngày sống với cháu trai, cùng nhau chơi, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ.

*****

Tống Uyển còn đang nói, mà Sở Luật chỉ nghe được đúng hai chữ: mang thai!

Lý Mạn Ni mang thai, cô ta mang thai con của anh. Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp, tại sao lại ngay lúc này, tại sao lại có. Ngay thời điểm anh vừa mới cỡi bỏ khúc mắc của mình, ngay lúc anh vừa muốn sửa đổi những sai lầm mà mình đã gây ra với người phụ nữ kia, ngay lúc anh phát hiện mình không thể nào buông bỏ người đó, thì tại sao lúc này, ông trời lại cho anh có con.

"Em mang thai? Bao lâu rồi?" Nghe giọng và nhìn sắc mặt của anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh mới biết được, lúc này, trong lòng anh có bao nhiêu cuộn sóng đang gầm thét, không biết là giống ai, nhưng anh chưa bao giờ biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài.

Đứa nhỏ này là cái ngoài ý muốn, là sự việc mà anh chưa bao giờ mường tượng đến.

"Đúng vậy." Lý Mạn Ni cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về bụng, "Em cũng vừa mới biết thôi, Luật, cục cưng của chúng ta được một tháng rồi, anh có vui không? Đây là đứa bé thứ hai của chúng ta, em sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì nữa."

Sở Luật hít một hơi thật sâu, "Anh biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, không nên để bản thân quá mệt mõi." ánh mắt anh dừng ở phía trên bụng cô, lần đầu tiên là bị động tiếp thu, lần thứ hai là bất đắc dĩ tiếp thu.

Nhưng, anh chỉ có thể tiếp thu mà thôi.

"Em sẽ chú ý." Lý Mạn Ni nhẹ nhàng gật đầu một cái, lần này không giống với lần trước, lúc này, cả người cô đều toát ra nét ôn nhu của một người sắp làm mẹ, dù sao cũng đã mang thai rồi, cô sẽ bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, cũng sẽ bảo vệ cơ hội duy nhất của cô.

Hai cặp vợ chồng nhà Sở, Lý đều cao hứng đến không khép được miệng, hai nhà đều đã chuẩn bị đồ dùng của trẻ con hết rồi, tuy đứa nhỏ chỉ mới có một tháng, vẫn là một cái phôi thai nho nhỏ, nhưng bọn họ đều hận không thể nhanh chóng đem đứa nhỏ từ trong bụng cô ra để ôm, để hôn. =))

Sau khi hai bên đã thương lượng xong rồi, liền rời đi, bởi vì, bọn họ muốn cho Lý Mạn Ni nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm phiền cô. Sau khi cánh cửa đóng lại, căn biệt thự Sở gia chìm vào một bầu tĩnh lặng, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở cùng nhịp đập của tim.

Sở Luật đứng ở trước cửa sổ, nhìn về phía phụ huynh đang rời đi, mẹ anh còn kéo tay ba anh nói nói gì đó, không biết đã bao lâu rồi anh không thấy bà vui vẻ đến như vậy, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười kia của ba anh.

Quả thật là rất lâu rồi.

Anh cảm nhận thấy phía sau có một cơ thể mềm mại quen thuộc đang áp sát, hơi thở gần kề khiến anh có chút bài xích, trong lòng anh bây giờ dang nghĩ đến một người phụ nữ khác, nghĩ đến cảm xúc từ hận hóa yêu của anh với người phụ nữ ấy, bản năng muốn đẩy người phụ nữ phía sau ra.

Nhưng mà, con ngươi anh tối sầm lại, cánh tay bên người vô lực mà buông thỏng xuống.

Anh không có quên, cô ấy đang mang thai đứa con của anh, mà tất cả hành động của anh, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến đứa bé.

"Luật, chúng ta lại có con rồi, anh không vui sao?" Lý Mạn Ni áp mặt tựa lên lưng anh, thỏa mãn thở dài một hơi, đã bao lâu rồi bọn họ không có thân cận như vậy, anh vẫn luôn bên cạnh cô, nhưng lại như gần như xa, bây giờ, rốt cuộc bọn họ đã có thể chân chính gần gủi rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1106)