Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0328

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0328
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Em muốn nhanh chóng đưa cho anh cái này." Hạ Nhược Tâm giơ thứ trong tay mình lên lắc lắc.

"Đưa ô đây, chẳng lẽ em không tự biết mở ô?" Cao Dật nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái, sau đó mới lấy ô trong tay cô rồi mở ra, vừa vặn che hết được hai người, cuối cùng thì cũng có một góc này nước mưa không chạm tới được nữa.

"Chúng ta đi thôi." Anh ôm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, ánh mắt Sở Luật đột nhiên trở nên lạnh giá, Cao Dật biết, người đàn ông này đang trợn mắt nhìn anh, thậm chí còn có ý cảnh cáo rõ ràng, anh hận không thể đánh gãy cánh tay đang ôm cô kia.

Quả nhiên là Sở Luật, người mà chỉ cần một ánh mắt tàn bạo cũng có thể đánh bại đối thủ, lại là một kẻ thất bại, Cao Dật không phải là người bình thường, anh sẽ không sợ Sở Luật, không bao giờ.

Hai người đàn ông đối mặt, giống như có thâm cừu đại hận, lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã được định là kẻ thù.

"Cao Dật, em..." Hạ Nhược Tâm muốn giải thích, nhưng Cao Dật chỉ lắc đầu, "Em không cần nói gì cả, anh hiểu mà, em không cần lo lắng, anh đã từng nói anh sẽ không ép em, sẽ cho em thời gian, anh biết, em cần rất nhiều thời gian."

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, "Chúng mình phải đi đón con thôi, nếu không con sẽ khóc mất." bọn họ đương nhiên biết con ở đây là ai, đó là bảo bối của bọn họ, thiên sứ nhỏ đáng yêu đó, nhất là khi trời đang mưa, sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm nhớ nhà hơn.

Hai người thản nhiên nói chuyện, không thèm quan tâm đến Sở Luật bên cạnh, dường như đã coi anh là không khí, nước mưa vẫn không ngừng quật vào người anh, cả người bị ngâm nước lạnh, thấu vào tận trong tim.

"Vâng." Hạ Nhược Tâm gật đầu, để Cao Dật ôm cô từng bước đi xa khỏi người đàn ông mà cô đã dùng nửa cuộc đời để yêu thương, cô đôt nhiên quay đầu, trong màn mưa, Sở Luật vẫn đứng thẳng lưng ở đó, bộ âu phục màu đen đã ướt đẫm, không khỏi có chút chật vật, cô không muốn thừa nhận rằng mình có chút mềm lòng, nhưng cứ coi như chuyện hôm nay là không có thật đi, không còn liên quan đến cô nữa.

Thế giới của Sở Luật trước kia không cần Hạ Nhược Tâm, như vậy, bây giờ thế giới của Hạ Nhược Tâm cũng không chấp nhận Sở Luật nữa, chẳng là cô cảm thấy có dự cảm không lành, sao trời lại mưa to như vậy chứ?

Cô cúi xuống nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống bàn tay mình, không hề để ý tới vẻ ảm đạm trên mặt Cao Dật.

Mưa càng lúc càng lớn, Sở Luật ngồi xuống, nhặt lại từng hạt ngọc trai một, anh biết cảm giác này anh đã từng bắt Hạ Nhược Tâm phải trải qua, cho nên kết quả này anh vốn phải chấp nhận.

Anh biết, sự tổn thương anh gây ra cho cô còn lớn hơn cảm giác lúc này rất nhiều.

Nhặt lại được hết những hạt ngọc trai, anh cất cẩn thận trong hộp, rồi ôm nó vào lòng, giữ gìn để nó không bị ngấm mưa.

Xoay người bước đi, trước mắt, anh hoàn toàn mất phương hướng, lần đầu tiên anh thấy mình cô đơn như vậy, hóa ra, bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác, hóa ra, người đàn ông kia chính là người có thể cho cô điều mà cô muốn, những điều mà anh chưa bao giờ cho cô.

*****

Những gì cô nhận được từ anh, chỉ có sự tàn nhẫn, chỉ có những vết thương, hay hận thù, kể cả những sự dịu dàng trước đó, anh cũng không thèm để vào trong mắt.

Người đàn ông kia đối tốt với cô như vậy, nếu anh là cô, anh cũng sẽ không bao giờ lựa chọn Sở Luật. Anh đột nhiên cười phá lên, đầy bất lực, bả vai run rẩy không ngừng.

Đều là anh tự làm tự chịu, cuối cùng anh cũng đã biết mùi vị hối hận là thế nào

Nhưng anh thực sự cam tâm sao?

Anh cẩn thận cất chiếc hôm trong ngực áo mình, giống như lúc tới đây, đây là đồ của cô, anh vẫn muốn mang trả lại, ngay cả khi cô không muốn anh cũng sẽ để những thứ này được gần cô hơn một chút, còn anh, chỉ e là không có tư cách tới gần.

Cơ thể anh có chút lảo đảo, cố chấp đi về phía trước, từng bước đi nặng trĩu, nước mưa tràn vào giày anh, không còn sự hào nhoáng, hai chân ngâm trong nước, lạnh lẽo như băng.

Ngồi vào trong xe của mình, anh như người mất hồn khởi động xe, con đường phía trước không có một bóng người, thỉnh thoảng mới có xe đi qua, rõ ràng chỉ là một quãng đường ngắn chỉ mất mấy phút là đi hết, mà anh lại đi mất nhiều thời gian như vậy.

Lái xe về nhà đã là một loại bản năng, không có mục tiêu, cũng không có đích đến, Sở Luật cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm, chẳng qua lỗi lầm của anh thực sự quá lớn.

Khi anh xuống xe, mưa vẫn không ngớt, anh ngẩng đầu đón nhận những giọt mưa, một lúc lâu sau anh mới mở mắt, trong mắt chỉ có một màu đen kịt nặng nề.

Đây chính là màu sắc duy nhất trong thế giới của anh.

Đẩy cửa đi vào, Lý Mạn Ny vừa nhìn thấy anh lập tức vứt gối ôm xuống, "Luật, anh về rồi." cô chạy tới, thấy quần áo anh ướt đẫm, không khỏi có chút luống cuống.

"Luật, anh sao vậy, anh không mang ô sao? Sao lại để bị ướt thành như vậy?" Cô chạm vào anh, nhận ra nhiệt độ của anh chẳng khác gì đống quần áo ướt sũng, lạnh đến mức muốn đóng băng.

"Không sao." Sở Luật nhàn nhạt nói, "Anh đi nghỉ ngơi một chút, đừng quấy rầy anh." Anh ngừng lại nửa bước rồi đi thẳng vào phòng, anh không còn cách nào đối với Lý Mạn Ny như trước đây, anh càng đối tốt với cô, thì sẽ càng cảm thấy tội lỗi với người phụ nữ đó, anh đã không thể thay đổi được điều gì nữa rồi.

Đóng cửa lại, anh tự nhốt mình trong phòng.

Lý Mạn Ny đứng ngây ngốc trong phòng khách, tay cô vẫn giơ lên trong không trung, cô chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt nóng hổi liền rớt xuống, sắc mặt cô vô cùng ảm đạm, đôi môi hồng hào sớm đã nhợt nhạt đi rất nhiều.

Cô đột nhiên bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, một lúc lâu sau cô mới yếu ớt đứng lên, đặt tay lên bụng, có phải cô đã mang thai không? Cô dùng sức siết chặt nắm tay, không đến mức mừng rỡ như điên, nhưng nếu là thật, đứa bé này là của Sở Luật, đứa trẻ bọn họ chờ đợi suốt 4 năm cuối cùng cũng tới, có nghĩa, cô sẽ không bị mất đi tất cả nữa.

*****

Cho dù Sở Luật phát hiện anh ấy không yêu cô, nhưng cô cũng sẽ là Sở thiếu phu nhân, vợ của Sở Luật, như vậy không phải cũng rất tốt sao? Chỉ là, cô cũng không biết, đứa bé này, là con của anh, hay là của người đàn ông đó.

Nhớ tới người đàn ông kia, cô dùng sức ôm chặt thân thể của mình, chỉ là cảm giác có một trận gió lạnh từ chân thổi lên, lạnh đến tận xương tủy.

Nâng tay, cô vuốt ve sợi tóc trên vai, trên gương mặt ôn nhu đầy nét lạnh lẽo.

Có lẽ ngày mai mưa cũng sẽ không ngừng, thậm chí có lẽ còn to hơn.

Cao Dật đem xe dừng lại, anh bả vai của Hạ Nhược Tâm, để cô ngồi trên xe, "Không có việc gì, em ngồi ở trong xe đi, một mình anh đi được rồi." anh không khỏi phân trần đóng cửa xe lại, sau đó đem dù bật ra, cũng chỉ có một đoạn đường ngắn mà thôi, anh đã thấy được cô nhóc ở kia rồi.

Anh buông xuống dù, vươn tay ôm lấy Tiểu Vũ Điểm từ tay cô giáo, anh gật đầu chào cô giáo, mà cô giáo không biết vì sao lại không dám nhìn anh, thậm chí là không thèm nói một lời, cúi đầu, Cao Dật cảm thấy có chút kì lạ, Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực rất ngoan, không lẽ hôm nay đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.

"Hôm nay con bé có gây chuyện gì sao?" Cao Dật hỏi cô giáo, anh một tay cầm ô, canh ngay đầu Tiểu Vũ Điểm, sợ mưa sẽ tạt trúng bé.

"A, không có, không có, bé hôm nay rất ngoan." cô giáo vội vàng phẩy tay, chỉ là trong lòng chột dạ cực kỳ. Đúng vậy, đứa bé rất ngoan, nhưng lại bị người khác khi dễ.

"Ba, con muốn về nhà." Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm cổ của Cao Dật, thanh âm mềm mại của trẻ con chen lẫn ít tiếng nấc, đây cũng là câu nói đầu tiên của bé cả chiều nay, tay bé rất đau, bé chỉ muốn nhìn thấy mẹ, chỉ cần ba. Cũng chỉ muốn về nhà.

"Được, ba đưa con về nhà." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi về phía xe của mình, cô giáo thỉnh thoảng lại vặn vẹo tay, trời lạnh như thế nhưng trên trán cô toát đầy mồ hôi.

Mỗi đứa trẻ đều là cục cưng trong mắt bố mẹ, nếu bị khi dễ, đương nhiên không thể để yên, đặc biệt là người đàn ông này, cũng không giống một người bình thường, nếu thật sự nói cho anh biết, hôm nay có người khi dễ con gái của anh, anh còn không phá nát trường học của bọn họ.

May mắn, anh không biết, may mắn, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng không nói.

Cao Dật đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào trong xe, Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

"Mẹ..." Bé mở hai bàn tay của mình ra, để Hạ Nhược Tâm đem bé ôm vào trong lòng ngực.

Bé ôm Hạ Nhược Tâm, hai bàn tay vẫn nắm chặt, thỉnh thoảng hai hàng mi khẽ chớp.

"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mới mọc của con gái, cực mềm, nhưng mà lại là có chút thưa thớt, không có dày đặc như trước.

Tiểu Vũ Điểm nâng lên khuôn mặt nhỏ, sau đó lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm chỉ là nhớ mẹ thôi à." cô nhỏ giọng nói, tay nhỏ buông, bất quá đôi mắt vẫn cứ hồng hồng.

"A, tiểu nha đầu, con không nhớ ba hay sao?" Cao Dật đưa ra bàn tay, nhéo gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, anh đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị rồi.

"Tiểu Vũ Điểm cũng rất nhớ ba á" Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lúc lắc hai chân, bé rất rất rất nhớ ba mẹ.

Coi như không uổng công ba thường con như vậy, chỉ là, đột nhiên, Cao Dật nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ của Tiểu Vũ Điểm, trên mặt có một ít ngưng trọng. Anh quay đầu, tập trung lái xe.

*****

Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ là dựa vào trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm, ngón tay nho nhỏ tựa như trước kia, nắm lấy quần áo cảu mẹ.

Sau khi về đến nahf. Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, kêu Hạ Nhược Tâm đi thay quần áo trước, sau khi Hạ Nhược Tâm đi, anh mới đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào lòng.

Kéo bàn tay của bé ra nhìn, quả nhiên, trong lòng bàn tay nho nhỏ có vài vết trầy, vệt đỏ trên bàn tay trắng nỏn, thật sự là có chút ghê người, tay đưa bé vốn rất nhỏ, làn da cũng mềm mại, cho nên vết thương quả thực có chút đáng sợ, hơn nữa còn sắp sưng lên.

"Sao lại bị thương rồi?"

Cao Dật tận lực để thanh âm của bản thân nhẹ một chút, để tránh dọa bé sợ.

Tiểu Vũ Điểm giật giật bàn tay nhỏ của mình, "Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận té ngã." Đôi mắt bé đỏ lên, giống như thỏ con vậy, làm Cao Dật vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

"Được, lần sau con phải cẩn thận một chút nha."

"Để ba thoa thuốc cho con" có lẽ sự tình không phải giống như lời của đứa nhỏ, nhưng mà, anh cũng không muốn hỏi tiếp, Tiểu Vũ Điểm thích thế nào liền thế ấy đi? Anh sẽ không bức Hạ Nhược Tâm, tự nhiên cũng sẽ không để đứa bé khóc, xem đi, đôi mắt đều hồng thành như vậy, hỏi nữa, không khóc ra tới mới là lạ.

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm điểm gật đầu, Cao Dật lúc này mơi smang bé đặt lên sô pha, đem thuốc cùng băng gạt đến, vết thương tuy nhỏ nhưng cũng nên xử lí cho tốt.

Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng muốn giật tay lại, bởi vì, thật sự đau quá a, bé bậm chặt môi, chờ Cao Dật làm xong, sau đó băng lại.

"Xong rồi, Tiểu Vũ Điểm thật dũng cảm." Cao Dật xoa đầu bé, có lẽ là do sau khonagr thời gian trị liệu kia, đứa nhỏ này trưởng thành hơn những đứa bé cùng tuổi khác, cho dù đau, cũng có thể nhẫn.

Tiểu Vũ Điểm lúc này mới cười cười, nắm lấy bàn tay đã được băng lại, tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng đã đỡ nhiều lắm.

"Ừm." Cao Dật lại là chọc chọc đầu của bé, "Mấy ngày này không được vọc nước, bằng không, ba sẽ đánh tét mông của con."

Tiểu Vũ Điểm vừa nghe sẽ bị tét mông, hai tay nhanh chóng bảo vệ mông nhỏ, bé không muốn bị đánh mông đâu, đau lắm.

Hạ Nhược Tâm đi ra, Tiểu Vũ Điểm vội vàng nhảy xuống hạ sô pha, nhanh chóng ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, "Mẹ, ba muốn đánh mông Tiểu Vũ Điểm." bé hướng về Hạ Nhược Tâm cáo trạng, đồng thời, còn hướng Cao Dật làm một cái mặt quỷ, làm Cao Dật bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Tại sao ba lại muốn đánh con?" Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, đến khi nhìn thấy băng gạt trên tay của bé, hơi hơi nhíu mi một chút, tay bé con của cô là sao?

"Không cần lo lắng, không có việc gì, chỉ là bị ngã, anh đã thoa thuốc cho con bé rồi, vài ngày này không cần đụng nước, nếu đụng đến nước, vậy... hừ hừ, ba liền cáo trạng" Cao Dật đứng lên, cũng là chuẩn bị đi đổi quần áo, bởi vì, quần áo của anh đã ướt một nữa rồi, mặc rất khó chịu.

Hạ Nhược Tâm cũng không hoài nghi, đồng thời tâm cũng là thả lỏng một chút. Cô nâng tay bé lên nhìn, bởi vì, đã băng tốt rồi, cho nên nhìn không ra cô vết thương có nghiêm trọng hay không.

Bất quá, xem bộ dáng của Cao Dật, cũng có thể đoán ra, sẽ không quá nặng, anh là bác sĩ, đối với phương diện này anh rất lành nghề.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1106)