Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0325

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0325
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cẩn thận một chút!" Anh bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

"Ừ, chờ em một chút." Hạ Nhược Tâm vội vàng đi qua anh, dường như là rất vội, Cao Dật khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sô pha, phụ nữ thật là khó hiểu, anh lắc đầu cười, nhưng hấp tấp như vậy so với vừa rồi khóc thì tốt hơn, anh đặt tay lên ngực, cảm giác nơi này vẫn nhói đau.

Nhược Tâm à Nhược Tâm, anh đã khiến trái tim này không còn là của anh nữa rồi, em nói xem phải làm sao đây?

Hạ Nhược Tâm vội vàng tìm cái túi kia, cô không nhớ lúc về nhà đã tiện tay để ở chỗ nào, bây giờ muốn tìm lại không thấy, cô vỗ trán mình, sao trí nhớ của cô giờ lại kém như vậy chứ, hay là già mất rồi?

Cô vào phòng mình, tìm một vòng cũng không thấy, sau đó là phòng Tiểu Vũ Điểm, ngay cả phòng của Cao Dật cũng đã tìm, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu đi ra, thực sự cô không nhớ nổi mình đã để chiếc áo mới mua ở đâu.

"Em đang tìm cái gì, anh giúp em." Cao Dật đứng lên, khó hiểu hỏi cô.

"Một cái túi, màu xanh, em quên mất để đâu rồi." Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay lên trán, vẫn nhớ không ra, lúc đó cô vừa về là đi nấu cơm luôn, vừa nấu cơm vừa ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa thì cắt phải tay mình, mà chiếc áo kia để ở đâu cô hoàn tooàn không có ấn tượng gì.

"Một cái túi màu xanh?" Cao Dật hỏi lại.

"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô chỉ nhớ được mỗi màu sắc chiếc túi.

"Có phải là cái này không?" Cao Dật lấy một chiếc túi từ sau lưng mình, cái này vẫn luôn ở trên ghế sô pha, anh không biết bên trong là cái gì nên đã đặt sang một bên, sợ ngồi đè lên nó.

"A! Chính là cái đó!" Hạ Nhược Tâm vội vàng lấy lại chiếc túi trong tay Cao Dât, ôm khư khư trong ngực mình, nếu làm mất nó cô sẽ hối hận muốn chết luôn, đây chính là món quà đầu tiên cô tặng cho anh mà.

Đúng rồi, cô mỉm cười với Cao Dật rồi đặt lại chiếc túi vào tay anh.

Thấy cái túi lại trở về với mình, lúc này Cao Dật mới nhận ra được điều gì đó.

"Ý em là, cái này là cho anh?"

"Đúng vậy, em mua cho anh đó." Hạ Nhược Tâm gật đầu, trên mặt ửng hồng có chút mất tự nhiên, đương nhìn cũng có sự mong đợi, không biết anh có thích không, bởi cô không hề có kinh nghiệm trong chuyện này.

Đôi mắt Cao Dật cong lên, dường như anh thực sự rất vui, lần đầu tiên anh nhận được một món quà đặc biệt thế này, không ngờ Nhược Tâm có lòng mua qua tặng anh.

Anh mở túi, bên trong là một chiếc sơ mi màu xám tro nhạt, cô có nhớ việc áo của anh bị rách sao?

"Anh có thích không?" Hạ Nhược Tâm nhìn anh chăm chú, cô vẫn là có chút lo lắng lỡ anh không thích.

"Đương nhiên rồi, anh rất thích màu này." Cao Dật nhẹ nhàng vuốt áo sơ mi, chất vải rất mềm mỏi, áo màu trắng hoặc có màu sắc đơn giản là kiểu áo mà anh thích mặt nhất.

*****

"Vậy thì tốt." lúc này Hạ Nhược Tâm mới yên tâm, mua đắt không bằng mua đúng đồ, mua đúng đồ không bằng có được tấm lòng, đương nhiên cái này cũng không tính là có được lợi lộc gì.

"Để anh mặc thử." Cao Dật đứng lên, lập tức cởi nút áo của mình, Hạ Nhược Tâm há hốc miệng, vội vàng quay mặt đi, cái này gọi là hoàn cảnh tế nhị không được nhìn.

"Haha.." Cao Dật bật cười, vào phòng thay áo, anh biết nếu cứ cởi thẳng ra ở đây, cô sẽ còn ngượng chín cả mặt, đã làm mẹ rồi da mặt vẫn mỏng như vậy, đáng yêu y như con gái cô.

Anh vào phòng mặc thử áo sơ mi mới, thật sự vừa vặn, không thừa không thiếu một phân.

Anh ra ngooài dựa lưng vào cửa, "Em đừng lo lắng, anh mặc rất vừa." dáng vẻ thản nhiên vô cùng mê người, người đàn ông này nếu bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn mang lại cho cô cảm giác thoải mái như gió xuân ấm áp, không có bất kỳ sự áp lực nào.

Anh đi tới trước Hạ Nhược Tâm, cúi đầu nhìn chiếc áo, rồi nhìn thẳng vào cô, "Nhược Tâm, đã rất lâu rồi không có ai mua quần áo cho anh, anh thực sự rất vui." Anh vuốt ve gương mặt cô, "Mua quần áo cho anh cả đời này có được không? Em mua, anh sẽ chi trả." Anh cười, có vẻ nửa đùa nửa thật, nhưng hoàn toàn có thể nhận ra được sự nghiêm túc trong đó.

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

Thời gian cả đời rất dài, cô không chắc mình có thể làm được hay không.

"Đừng lo lắng, anh sẽ không ép em, anh sẽ cho em thời gian." Trong mắt Cao Dật không khỏi có chút mất mát, nhưng vẫn không quên nở nụ cười, anh cho cô thời gian suy nghĩ, bao lâu cũng được.

Anh tin, cô sẽ không để anh đợi quá lâu.

Cô đã chịu nói với anh tất cả, cũng có nghĩa cô đã chấp nhận tin tưởng anh, đây chính là bước ngoặt đầu tiên.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô nhận ra anh bỏ quên một nút áo chưa cài, cô chủ động giúp anh cài lại, Cao Dật cũng vô cùng phối hợp cúi người xuống, ánh nhìn vẫn luôn ấm áp như mặt trời.

Trên bàn ăn, Tống Uyển thỉnh thoảng vẫn quan sát con trai mình và Lý Mạn Ny, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù con trai vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, nhưng hình như so với trước còn trầm mặc hơn nhiều.

Mà Lý Mạn Ny có vẻ không cảm thấy ngon miệng, bát cơm một miếng cũng chưa ăn.

"Ba, mẹ, con đi làm." Sở Luật đặt bát xuống, đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm nữa, nếu không phải đột nhiên ba mẹ đến, có lẽ anh đã đi sớm hơn rồi.

"A Luật, chờ một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con." Tống Uyển vội vàng đứng lên, kéo tay con trai sang một bên, nhẹ giọng hỏi, "A Luật, có phải con và Mạn Ny cãi nhau không?" Con trai mình bà còn không hiểu hay sao, nhìn bên ngooài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng sự phức tạp trong ánh nhìn của cả hai đều nói lên rằng, giữa hai đứa thực sự có điều gì đó không đúng.

*****

"Không ạ, mẹ hiểu nhầm rồi." Sở Luật nhếch môi, từ chối trả lời câu hỏi này.

"A Luật, các con đã lấy nhau được 4 năm rồi, chẳng qua mẹ chỉ hy vọng các con có thể chung sống hài hòa, đừng có quá nhiều sóng gió nữa, một người có hai cuộc hôn nhân trong đời là đủ rồi." Tống Uyển kéo tay Sở Luật, than thở, "Con đừng để chuyện đó xảy ra một lần nữa, mẹ sẽ không ngẩng đầu nhìn ai được nữa đâu." Bà đang vô cùng nghiêm túc, mặc dù bà là người rất dễ nói chuyện nhưng cũng rất ưa thể diện.

"Con biết mà mẹ, con sẽ tự biết chừng mực." Sở Luật an ủi mẹ mình để bà yên tâm, dù trong thế giới của anh đang biến đổi tới long trời lở đất.

Anh vẫn chưa nghĩ ra được một cách giải quyết vẹn toàn, muốn thay đổi hiện tại thực sự không hề đơn giản, càng không biết sẽ phải làm gì với Lý Mạn Ny. Là anh lấy cô về đương nhiên anh sẽ phải có trách nhiệm với cô, thậm chí là trách nhiệm cả đời, nhưng lúc này anh thực sự không muốn nghĩ tới.

"Vậy thì tốt, mẹ biết con đã hiểu." Tống Uyển vỗ vai Sở Luật, rồi mới vào nhà, Lý Mạn Ny vẫn như người mất hồn, Tổng Uyển còn có thể nhận ra không khí bất thường giữa bọn họ, lẽ nào thực sự rõ ràng như vậy sao?

Sở Luật ra ngoài, bên ngoài đã lạnh hơn rất nhiều, giống trái tim anh lúc này vậy, bị đè nén hết sức khó chịu, mấy tháng gần đây anh chưa có một ngày nào được thanh thản hay vui vẻ, nhất là sau khi gặp lại Hạ NHược Tâm, anh mới nhận ra anh đã nhớ cô nhiều đến thế nào.

Toan tính nửa đời, anh chưa từng quay đầu lại, chẳng qua không hề ngờ tới, bốn năm trước vì trả thù đã để mình bị kéo vào, bị tổn hại.

Vào trong xe, anh tự châm một điếu thuốc, thở ra từng làn khói, tròng mắt tối đen, so với quá khứ càng thêm vài phần thâm trầm.

Anh đặt tay lên tay lái, ngón tay dùng sức mắt chặt.

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, hôm nay thật lạnh, cô ngồi xổm xuống đặt tay lên trán con gái, nhiệt độ bình thường, cô lại lấy một chiếc áo nhỏ từ trong túi mặc cho con, cũng may cô đã chuẩn bị trước, nếu không lại phải quay về lấy thêm áo cho con. Sáng sớm nay Cao Dật có một cuộc phẫu thuật, nên cô sẽ đưa Tiểu Vũ Điểm đi học.

"Lạnh không?" Cô mặc áo khoác cho con gái, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của con.

"Không ạ." Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, trên lưng có đeo một cặp sách nhỏ, cũng ra dáng học sinh lắm rồi, cũng đã học được nhiều chữ hơn, nhưng cô bé vẫn còn quá bé bỏng.

"Tối mẹ sẽ tới đón con, nhớ là phải ngoan nhé." Cô xoa đầu con gái rồi đứng lên.

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, ngày nào cô bé cũng rất ngoan, cô bé còn là học sinh ngoan nhất trường nữa.

"Vậy thì tốt." Hạ Nhược Tâm nắm bàn tay nhỏ bé của con, đưa cô bé đến nhà trẻ.

Tiểu Vũ Điểm được cô giáo nắm tay dắt đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mẹ, gương mặt nhỏ đã an tĩnh hơn trước rất nhiều.

"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm vào học nào." Cô giáo dịu dàng nói với Tiểu Vũ Điểm, cô bé nhẹ nhàng gật đầu đi theo, Hạ Nhược Tâm nhìn con gái đi vào rồi mới xoay người.

Tiểu Vũ Điểm ở nơi này cô rất yên tâm, mà cô cũng cần phải về ngay, cô không hề biết rằng cô vừa rời đi thì một chiếc xe hơi liền dừng lại trước cửa nhà trẻ, một đôi vợ chồng trung niên bước xuống.

Chính là ba mẹ của Lý Mạn Ny.

*****

"Ông Lý, bà Lý, xin chào." Hiệu trưởng nhà trẻ vội vàng đi ra, khom người chào hỏi, đứa trẻ nhà này cũng là một đại nhân vật, không thể đắc tội.

"Vâng." Mẹ Lý nâng cằm, trong mắt đương nhiên chính là dáng vẻ không cần chú ý đến người khác, bọn họ chỉ cần chú ý tới bà là được rồi, chồng bà là tổng giám đốc một tập đoàn, con gái lại là phu nhân của tập đoàn Sở thị, bà không để ai vào trong mắt cũng có thể hiểu được.

"Hai vị mời vào, bọn trẻ đều đang chờ ở bên trong." Hiệu trưởng nhà trẻ cảm giác hông mình sắp bị bẻ cong đến nơi, đám người có tiền này quả nhiên khó hầu hạ, rốt cuộc bọn họ mới chịu rời bước vào bên trong nhà trẻ.

Bọn họ ngồi phía trên, đố diện với bọn trẻ đang ngoan ngoãn ngồi phía dưới.

Mẹ Lý thỉnh thoảng quan sát đám trẻ con bên dưới, thân phận của bà hiện tại vô cùng tôn quý, nhưng bà cũng có chuyện vô cùng nuối tiếc, không thể trông cậy vào cháu trai, bà vẫn chưa tìm được một người phụ nữ có thể xứng đôi với con trai bà, giờ chỉ có thể dồn hết tâm trí cho cháu ngoại, nhưng tới giờ vẫn không có, bà và thông gia nhà họ Sở cũng rất mong chờ, hận không thể làm cho con gái có mang, sinh ra cháu ngoại, sau này liền có thể vô tư không lo rồi.

Cứ nghĩ tới việc không có duyên với cháu ngoại bà liền cảm thấy khó chịu, rõ ràng có cháu trai mà cứ như không có, thật sự không cam lòng, cho nên mới tài trở cho nhà trẻ này, bà thường tới đây nhìn ngắm bọn trẻ con, dù chúng là đứa trẻ của nhà người khác.

"Đứa trẻ kia thật đáng yêu." Mẹ Lý tròn mắt nhìn, dồn sự chú ý tới một đứa trẻ có dáng vẻ vô cùng thuần khiết, mắt to, cằm nhọn, gương mặt phúng phính bụ bẫm, vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn ra được dáng dấp như thiên tiên.

"Ồ, bà đang nói tới đứa bé tóc ngắn đó?" Hiệu trưởng nhà trẻ vội vàng hỏi.

"Đúng, chính là cô bé đó." Mẹ Lý nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, thật xinh đẹp, so với con gái bà ngày còn bé còn đẹp hơn.

"Vâng, cô bé là đứa trẻ xinh xắn nhất trong trường của chúng tôi." hiệu trưởng vừa nói với ra hiệu cho cô giáo, cô giáo lập tức hiểu ý, đi tới trước mặt đứa trẻ, ngồi xổm xuống.

"Tiểu Vũ Điểm, vị phu nhân kia thích con, nhớ phải thật lễ phép với bà nhé." Cô xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, vô cùng yên tâm với đứa trẻ này, bởi cô bé không những đáng yêu nhất, mà còn là đứa trẻ ngoan nhất, chưa bao giờ có xích mích, lại rất hiểu chuyện.

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu, để cô giáo dắt đi tới phía trước.

Cô bé tròn mắt nhìn bà Lý, không hề chớp mắt, mới chỉ là một đứa nhỏ bé bỏng như vậy, mà lại có ánh nhìn khiến bà Lý có chút không thoải mái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1106)