Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0313

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0313
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cao Dật vừa đi đến cửa phòng bếp, lại nghe được giọng nói của cô vang lên sau lưng anh.

Anh bỗng nhiên xoay người, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn, sau đó bước nhanh về phía cô, trong ngực Hạ Nhược Tâm dần dần dâng lên cảm giác chua xót, cô như vậy, ngay cả bản thân cô còn không tiếp nhận được, thì huống chi là người khác?

Một thân thể ấm áp sát lại gần cô, khóa chặt cô trong ngực. Mà cô nghe được tiếng hít thở cực kỳ rõ ràng của người đàn ông, dường như là đang cực lực nhẫn nại cái gì?

"Cao Dật, thực xin lỗi." không biết vì cái gì cô lại muốn nói câu xin lỗi, có lẽ bởi vì, cô đã làm anh thất vọng rồi đi.

"Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm sao?" Cao Dật nâng cằm Hạ Nhược Tâm lên, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy người phụ nữ đang run bần bật trong lòng ngực này, anh đã sớm nghĩ tới, một người phụ nữ không nơi nương tựa, một người phải bán máu mới có thể đi cứu được con gái của mình, thì sẽ phải dùng loại biện pháp nào mới có thể thanh toán được nhiều tiền thuốc men như vậy.

"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô khóc, cô rất ít khi khóc vì bản thân mình, bởi vì cô chịu khổ đã đủ nhiều rồi, chỉ là lúc này, cô vẫn cứ khóc, vẫn cứ tủi thân."Lúc ấy không có ai giúp em, ai có thể cầu em đều đã cầu rồi, chỉ là vẫn không hề có người tình nguyện giúp em, cho nên, em chỉ có thể bán chính bản thân mình, bởi vì, em không thể nhìn Tiểu Vũ Điểm chết được."

"Con bé còn nhỏ như vậy mà, em đã không có đủ bản lĩnh để cho con bé một cuộc sống tốt, thì không thể lại khiến cho con bé mất mạng được."

"Cao Dật, em thực dơ bẩn, phải không?" Cô cười rất thê lương, nhưng mà, mặc kệ đã từng mất đi cái gì, cô đều không hề hối hận, bởi vì con gái của cô vẫn còn sống.

Cao Dật lắc đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Làm sao có thể như vậy được? Em vẫn còn không tin anh, anh đã nói rồi, anh sẽ không để ý bất kỳ chuyện gì trong quá khứ của em, bất kể là chuyện gì, em có hiểu không?"

Anh dùng trán của mình chống lên trán của Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng hơi thở sạch sẽ lại phun lên mặt cô, mà cô chỉ dám chớp chớp hàng mi dài, nhưng rơi vào trong mắt của người đàn ông kia lại chính là đau lòng, anh thật sự không hề ghét bỏ, không hề khinh thường.

"Tin tưởng anh, Nhược Tâm, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn là Hạ Nhược Tâm, bởi vì anh cũng không hề sạch sẽ, như vậy không phải rất tốt sao?" Anh để cho Hạ Nhược Tâm dựa vào bả vai của mình, khóc đi, khóc được như vậy rồi, so với khóc nghẹn ở trong lòng còn tốt hơn.

Vào lúc này, ai có thể trách cứ cô được đây, ai có lý do mà chỉ trích cô đây, và ai có tư cách mà chỉ trích cô, cô đã quá vất vả rồi, một người phụ nữ có thể làm được như này, cũng đã đủ làm người khác rung động, ai có thể nhẫn tâm được chứ.

Mà anh, lại càng không thể, bởi vì, anh thật sự, thật sự yêu thượng người phụ nữ này, cũng yêu thương đứa bé đáng yêu kia.

"Nhược Tâm, cho anh một cơ hội, học cách tin tưởng anh, chúng ta cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, anh cần em, em không phát hiện rằng anh rất hạnh phúc sao?" Anh đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lòng bàn tay lại vuốt ve mặt cô.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cô vẫn không hề trả lời. Không ai biết trước được tương lai, từ trước tới nay đều không ai có thể chi phối được.

Cô muốn thử một lần, muốn cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, cũng muốn hạnh phúc, có thể như vậy chứ? Như vậy thật sự không ích kỷ sao?

*****

"Không cần nghĩ nhiều, anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ cho em thời gian." Cao Dật lấy tay áo của mình lau khô nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó lại nói với cô, anh không muốn khiến cô cảm thấy áp lực quá lớn khi tiếp nhận tình yêu của anh.

Môi Hạ Nhược Tâm hơi hơi giật, vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng lại không nói nổi thành lời, đúng lúc này, cô vừa cúi đầu, lại đúng lúc nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm đứng ở cửa.

"Chú, mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, đói bụng." cô bé ôm búp bê, đang tủi thân nhìn bọn họ, người lớn thật là, chỉ biết ôm tới ôm lui, làm cô bé đói bụng.

Cao Dật vội vàng buông Hạ Nhược Tâm ra, lúc này mới bế tiểu gia hỏa đứng ở cửa đang chu cái miệng nhỏ lên, "Đâu chỉ con đói, chú cũng đói nha." anh ôm cô bé đi ra ngoài, một tay thuận tiện bưng cái khay kia lên.

Hạ Nhược Tâm xoay người, vội vàng bưng trà đã rất ngon từ trong phòng bếp ra ngoài, mà trong mắt cô và Cao Dật đều có ý cười, bên môi cũng là nụ cười nhàn nhạt.

Kỳ thật, có lẽ quyết định này thật sự giống như anh nói, không hề khó.

Tình cảm của bọn họ có lẽ không đủ kịch liệt, không đủ nồng liệt, cũng không đủ kinh thiên động địa, thề sống chết có nhau, nhưng, lại là ở trong từng chút từng chút quan tâm và yêu thương mà xây đắp nên, không có thương tổn, cũng không có đau khổ, bọn họ có thể sống thật hạnh phúc, chỉ cần có thể vĩnh viễn như vậy.

Mà lúc này ở trên tầng 18, tòa nhà của tập đoàn họ Sở, một đôi chân to bước đi cực nhanh, sau đó là một người người đàn ông đang vặn mi tâm của mình, trong tay ôm một đống lớn tư liệu, thỉnh thoảng bụng anh lại xấu hổ kêu lên, ục ục......

"Kêu cái rắm!" Anh quát cái bụng mình một tiếng.

Sau đó bớt thời giờ nhìn đồng hồ trên tay mình một chút, lúc này, hẳn là giờ tan tầm, hẳn là ăn cơm, hẳn là về nhà, nhưng mà anh vẫn phải ở chỗ này đáng thương làm thêm, bụng anh thật sự rất đói rồi, rất muốn ăn cái gì đó, nhưng mà anh họ của anh bây giờ chẳng khác nào một người máy, cũng không muốn thả anh đi, anh cũng rất bất đắc dĩ.

Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, anh cũng không hề gõ cửa, như vậy là anh đã đủ nể tình rồi, hiện tại anh chỉ là đẩy thôi, mà không phải là đá.

Chất toàn bộ đống tư liệu trong tay lên bàn làm việc của Sở Luật, mà tổng giám đốc Sở, lúc này vẫn đang bình tĩnh gõ máy tính ở một bên.

Anh không thấy mệt sao? Mỗi ngày đều như thế này, anh không nhớ đến người vợ ôn nhu kia của mình sao, không nhớ gia đình sao? Từ sau khí đứa bé kia mất đi, anh liền trở nên như thế? U mê, hay là điên rồi?

"Anh họ, 5 giờ rồi." anh nhắc nhở.

"Ừ, " mà Sở Luật chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

"Anh họ, anh có thấy đói bụng không?"

"Không đói bụng." Sở Luật nhanh chóng gõ một chuỗi mệnh lệnh, sau đó lại xoay ghế dựa một chút, cầm tài liệu trên bàn lên xem, dường như mỗi một ngày, anh đều như thế, đã sớm quên mất bây giờ đã là thời gian tan tầm rồi, ở cái công ty này, không ai có thể so với tổng giám đốc bọn anh, thời gian tăng ca rất nhiều, lại còn không có tiền tăng ca, bởi vì, anh là ông chủ.

"Chuyện là, anh họ, em tan làm đây, em đói bụng rồi." Đỗ Tĩnh Đường hữu khí vô lực ngồi xuống sô pha, ục ục, bụng của anh lại rất phối hợp kêu một chút.

Sở Luật ngẩng đầu lên, nheo lại đôi mắt đen có chút ánh sáng vụn vặt, "Anh không bảo em phải tăng ca." nói xong, anh lại quay trở lại công việc của mình, có lúc, thật là mạnh mẽ như người máy rồi.

Đỗ Tĩnh Đường trợn mắt lên một chút, nói vậy chẳng khác nào chưa nói, ông chủ còn chưa đi, anh có thể đi sao?

*****

Sở Luật nhìn nhìn đồng hồ treo tường, "Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa." mở di động của mình, trên màn hình đã có vài cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là từ một người gọi tới, đây là số máy cá nhân của anh, ngoại trừ người bên ngoài kia, căn bản là không có mấy người biết.

"Đi thôi." anh cầm lấy quần áo ở một bên rồi đứng lên, đi ra ngoài, anh không định trở về, nhưng, cuối cùng vẫn phải trở về, anh không hề quên, trong nhà còn có trách nhiệm của anh, còn có người vợ chờ anh.

Không biết từ khi nào, đối anh mà nói, đã có thể dùng từ trách nhiệm để nói tới Lý Mạn Ny, hiện tại anh chỉ muốn cô sớm có một em bé, như vậy, có phải anh sẽ có thể cảm thấy nhẹ nhàng một chút hay không, có phải sẽ có thể không bị áp lực như vậy hay không.

Sở Luật anh, thế nhưng lại có một ngày trở thành một công cụ để sinh con, ngẫm lại đúng là đủ châm chọc.

Đỗ Tĩnh Đường chống một tay dưới cằm, trong mắt hơi hơi mang theo một ít suy tư, dường như anh họ của anh đã thay đổi rồi, biến càng thêm trầm mặc hơn trước kia, dường như anh rất mệt mỏi, mà anh thấy được Sở Luật vừa mặc quần áo, lại vừa theo thói quen làm động tác nhéo ấn đường.

Sở Luật lái xe, lúc mở cửa xe ra, xe lại đã dừng trước cổng một bệnh viện, anh ngây ngốc nhìn cổng bệnh viện, cuối cùng chỉ là mấp máy môi mỏng, lại một lần nữa lái xe đi, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.

Về tới Sở gia, Lý Mạn Ny săn sóc cầm cặp tài liệu trong tay anh, mà Sở Luật cũng là đứng nhìn người vợ hoàn mỹ của mình, đột nhiên, lại có cảm giác thật sự thiếu đi cái gì.

Cuộc sống của bọn họ trôi qua từng ngày từng ngày, cũng không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt, anh vẫn cưng chiều cô như cũ, cô muốn cái gì anh sẽ cho cô cái đó, cô muốn một đứa bé nữa, anh cũng có thể cho cô một đứa bé nữa, tất cả đều như là trách nhiệm của anh.

Ban đêm, một phòng tràn ngập không khí ôn hòa, khi tất cả mọi thanh âm đã dừng lại, Sở Luật mới xoay người rời khỏi thân thể của Lý Mạn Ny, mà Lý Mạn Ny mới vừa thỏa mãn dựa vào trong lòng ngực anh, "Luật, anh nói lần này chúng ta sẽ có đứa bé không?" Tay cô đặt ở trên bụng của mình, hẳn là sắp có rồi đi, bọn họ nỗ lực tạo người như vậy, không có khả năng lại không có.

"Sẽ có." Sở Luật vòng tay ôm lấy bả vai trần trụi trắng nõn của Lý Mạn Ny, ánh mắt lại có chút u ám, bọn họ làm mấy chuyện trên giường như này, từ trước tới nay đều là như thế, thân thể anh không hề thấy thỏa mãn, trong lòng lại càng không có, luôn là cảm giác thiếu thốn quá nhiều, thiếu đi cái mà anh muốn nhất, mà anh cũng tự hiểu rõ, trước đây anh đã có được, thật sự đã được trải qua.

Chỉ là, hiện tại lại thất lạc mất rồi.

Đến nỗi đứa bé, anh cũng muốn, chỉ cần có đứa bé, loại cảm xúc sai lệch này, có lẽ phải kết thúc thôi.

"Ngủ đi." Sở Luật ôm Lý Mạn Ny vào trong lòng ngực, nhắm hai mắt lại, mãi đến một lúc lâu sau, người phụ nữ trong lòng ngực đã ngủ rồi, nhưng anh vẫn không hề có nửa phần buồn ngủ.

Trong lúc cúi đầu, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ đầu giường, anh nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ trong lòng ngực, dường như lại thấy được một khuôn mặt khác, một gương mặt đã từng hạnh phúc nằm trong lòng ngực của anh, lại bị anh tàn nhẫn giết chết.

Anh lắc đầu, sao anh lại nghĩ tới người phụ nữ kia, người phụ nữ kia không đáng, vĩnh viễn không đáng.

*****

Chỉ là, rõ ràng biết là không đáng giá, nhưng vì sao anh vẫn còn muốn nhớ đến, dường như là mỗi ngày đều suy nghĩ, người mà anh không muốn nhớ đến, nhưng trong lòng anh lại vẫn luôn nghĩ đến, đây là vì sao, rốt cuộc là vì sao?

Không có ai có thể trả lời anh, mà anh, lại càng không thể.

Bóng đêm sâu đậm, luôn có một vài người khó ngủ, mà người đàn ông nằm trên giường lúc này, chỉ là mở to chính mình một đôi phức tạp quá phận mắt đen, vẫn luôn mau tới rồi hừng đông thời gian, mới mơ hồ ngủ rồi.

Lý Mạn Ny thất vọng đi ra khỏi bệnh viện, tay cô đặt ở trên bụng, gần đây cô vẫn luôn thích ngủ, cũng hơi hơi nôn khan, cô vui mừng như điên cho rằng mình đã có, lòng ngập tràn hy vọng đi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà, kết quả vẫn lại làm cô thất vọng, cô không có, cô chỉ là ăn đến hỏng bụng mà thôi.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tại sao đã lâu như vậy rồi, mà cô vẫn không mang thai đứa bé, mà rốt cuộc đến khi nào cô mới có thai đây.

Cô ngồi trên xe, cũng không hề phát hiện, một đôi mắt vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm cô, lộ ra ánh mắt u ám lạnh lùng giống như chim ưng tàn nhẫn bắt được con mồi.

Xe dừng lại, Lý Mạn Ny xuống xe, cô ngẩng đầu, mà tòa biệt thự hai tầng trước mắt này, là nơi cô đã ở bốn năm, vẫn quạnh quẽ như vậy, đúng là thiếu mất một đứa trẻ, nếu có một đứa trẻ, vậy thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Mà hai vợ chồng nhà họ Sở cũng đã lâu không tới đây, có lẽ là bởi vì nguyên nhân kia, cho đến bây giờ bọn họ cũng vẫn chưa hết đau thương, dù sao cũng là đứa cháu trai họ đã mong bốn năm trời, trong lúc nhất thời bọn họ thật là không có cách nào tiếp nhận, vốn dĩ đã là rất mong cháu trai ròi, đột nhiên nói không có là không có luôn, cho nên mới càng cần nhiều thời gian hơn, mà thời gian ít nhiều, khả năng sẽ có một đến, chỉ là một đứa trẻ khác, dường như vẫn cứ là xa xa không hẹn.

Một bóng người chậm rãi tiếp cận cô, giọng nói có chút âm dương quái khí vang lên, "Sở phu nhân, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi?"

Lý Mạn Ny vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, "Là ông?"

Mà đứng phía sau cô là một người người đàn ông, tuy rằng người đàn ông này mặc tây trang phẳng phiu, nhưng lại cao không đến một mét bảy mươi, người cũng gầy ốm, xương gò má cao cao nhô ra, còn có cặp mắt kia quá mức âm lãnh, nháy mắt đã khiến cho người ta cảm nhận được một loại hơi thở sợ hãi, mà vừa nhìn thấy người đàn ông này, đã biết ông ta tuyệt đối không phải là một người tốt.

Lúc này, khóe miệng ông ta hiện lên nụ cười đầy âm mưu, "Là tôi, không thể tưởng tượng được, bốn năm qua đi, Sở phu nhân vẫn xinh đẹp giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi." đôi mắt ông ta không có hảo ý nghiêm túc đánh giá Lý Mạn Ny từ trên xuống dưới, lộ ra một loại tham lam cuồng loạn đối với thân thể của cô.

Đẹp, thật đúng là rất đẹp, người phụ nữ của Sở Luật, quả nhiên là không tồi, trước đây như vậy, bây giờ cũng thế, chỉ là...... Nghĩ tới chuyện gì, trong nháy mắt, ánh mắt của ông ta bắn ra một loại hận ý cực kỳ mãnh liệt.

"Thu hồi ánh mắt ghê tởm của ông lại." Lý Mạn Ny lui về phía sau một bước, vô cùng chán ghét ánh mắt ông ta đang nhìn mình, có cảm giác giống như ông ta đang dùng đôi mắt của mình lột sạch quần áo trên người cô.

"Ghê tởm?" Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, "Sở phu nhân, nếu tôi ghê tởm, vậy cô thì sao? Cô cho chồng mình uống thuốc bốn năm, cô không hề có cảm giác chính mình ác độc ghê tởm sao? Ngay cả chồng của mình cũng dám làm hại, người phụ nữ như cô, còn mong được đàn ông yêu sao, nói tôi ghê tởm, tôi thấy cô mới là ghê tởm, cô nói đi, có phải hay không, Sở phu nhân xinh đẹp?" Từng câu từng chữ ông ta nói, lại lập tức làm cho lòng của Lý Mạn Ny như bị đóng băng, có một loại lạnh lẽo ập tới, đau đến tận xương tủy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1106)