Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0305

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0305
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Để em đi làm." Hạ Nhược Tâm xoay người, không khỏi cười, vẻ mặt một lớn một nhỏ kia, lúc này trông giống nhau tới cực điểm, làm người ta thật sự muốn cười.

Cô đi vào trong phòng bếp, bên trong vô cùng sạch sẽ, mở tủ lạnh, chất đống đồ ăn, tại sao tự dưng cô lại cảm thấy, hình như mình bị lừa.

Nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện đồ trong nhà bếp đều là đồ mới chưa dùng lần nào.

Cô dựa vào tường nghỉ một hồi, kỳ thật, mặc kệ thế nào, cô đã quyết định ở lại, cô sẽ chăm sóc nơi này, còn có, bọn họ.

Cô lấy từ trong tủ lạnh ra một ít đồ ăn, sau đó thuần thục xắt rau rửa sạch. Trong không gian truyền đến tiếng cạch cạch, vô cùng dễ nghe.

Cao Dật nhắm mắt, khóe môi cong cong, kỳ thật, đây mới là cảm giác mái ấm, cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao nhiều năm rồi, cho dù anh ở nơi nào, cũng không có cảm giác, nhiều nhất chỉ là nơi anh ngủ, hoá ra chính là thiếu âm thanh ấy, cảm giác ấy.

"Tiểu Vũ Điểm thích nơi này không?" Anh cúi đầu hỏi Tiểu Vũ Điểm vẫn đang tròn vo đôi mắt

"Thích!" Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, nơi này thật lớn, cũng thật xinh đẹp, bé thích lắm

"Như vậy, Tiểu Vũ Điểm về sau cùng với mẹ ở đây nhé? Nơi này về sau chính là nhà của Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật cúi xuống, nghiêm túc nói.

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bế, nghĩ nghĩ, sau đó nói, "Vâng." giọng nói non nớt êm tai, vô cùng đáng yêu, sau đó Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, như nhớ tới cái gì.

"Chú, giúp Tiểu Vũ Điểm cầm búp bê nha." bé dúi con búp bê vào trong ngực Cao Dật, sau đó chạy lon ton vào phòng bếp.

Cao Dật cầm con búp bê, cũng đứng dậy.

Tiểu Vũ Điểm chạy vào, ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ thỉnh thoảng cọ lên chân cô, trên khuôn mặt là nụ cười ngây thơ.

"Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm giúp mẹ."

Hạ Nhược Tâm cười, xoa lấy cái đầu trọc của con, lấy ra một ít đồ ăn, đặt trên mặt đất.

Tiểu Vũ Điểm hiểu chuyện ngồi xổm xuống, tay nhỏ thuần thục trích đồ ăn, nhìn dáng vẻ của bé là biết đây không phải lần đầu bé làm.

Cao Dật nhìn cảnh tượng trước mặt, bất giác thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập chua xót, còn nhỏ như vậy mà đã đã biết giúp mẹ làm việc, đứa nhỏ này nhất định đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.

Cao Dật ngồi xổm xuống, tay đặt trên khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm, "Tiểu Vũ Điểm có thể làm, nói cho chú biết, con còn biết làm cái gì?" Anh chỉ cho rằng đứa nhỏ này trời sinh đã ngoan ngoãn, nhưng nào ngờ, sự ngoan ngoãn còn vượt quá mức tưởng tượng của anh.

"Tiểu Vũ Điểm biết giúp mẹ nhận quần áo, còn giúp mẹ giặt quần áo, giúp mẹ nhặt đồ ăn, còn biết nấu mì nữa, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng làm được." đôi mắt bé lại cong lên, đáng yêu vô bờ.

Đúng, cái gì bé cũng làm được, chỉ là, cái gì cũng làm được, lại khiến người ta đau lòng.

Hạ Nhược Tâm hơi ngừng lại một chút, trong mắt là hơi nước nhàn nhạt, từ lúc con còn rất nhỏ đã có thể giúp cô làm việc. Dùng thân thể nho nhỏ ấy làm rất nhiều giúp cô, cô duy trì ngôi nhà này, còn Tiểu Vũ Điểm lại duy trì mẹ của bé.

"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan." Cao Dật xoa đầu bé, đứng lên, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.

*****

Trên đường, một đôi chân lảo đảo đi tới, đó là một đứa nhỏ rất đẹp, trên đầu mang theo cái nón kết che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo chớp chớp, tròng mắt đen nhánh, lông mi cong dài, thỉnh thoảng lại rung rung, đôi môi hồng nhuận cong cong, chắc hẳn bé đang rất vui.

Trong ngực bé ôm con búp bê, một tay được người đàn ông cao lớn bên cạnh nắm lấy.

"Có muốn ăn cái gì để chú đi mua?" Cao Dật xoa má Tiểu Vũ Điểm, bởi vì đi mệt, khuôn mặt bé đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.

"A, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn kẹo que." giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm Cao Dật như muốn hòa tan.

"Được rồi, chú đi mua kẹo que, nhưng chỉ được ăn một cái thôi, không sẽ sâu răng."

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, Cao Dật tiếp tục nắm tay bé đi tới, đi đến một siêu thị.

Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng tránh phía sau Cao Dật, nghĩ, nhiều người quá, thân thể bé tẹo của bé bị bao quanh bởi đám người, Cao Dật cầm cây kẹo đến quầy thanh toán, tay nắm chặt tay bé, sợ đi lạc mất.

Một tay anh lấy ví tiền ra, mà Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn giữ chặt gấu áo anh, mẹ nói, phải bám theo người lớn, bằng không sẽ bị người xấu bắt đi, sau đó người xấu sẽ ăn luôn bé.

Lúc này, có hai người đi về phía này, trong tay họ còn cầm rất nhiều đồ vật.

"Cô ơi, có cần thiết phải mua nhiều như vậy không? Chị dâu mỗi ngày đều ăn đồ bổ, cứ ăn như vậy không sinh bệnh thì cũng sẽ ăn thành heo." Đỗ Tĩnh Đường hoàn toàn không đồng ý với đống đồ bổ trong tay dì, liền một lúc mua nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào mới ăn hết.

"Con không nói không được à?" Tống Uyển đập một cái lên đầu Đỗ Tĩnh Đường đầu, "Heo cái gì mà heo."

Đỗ Tĩnh Đường xoa đầu, ôi, anh nói sự thật mà, sao không ai tin?

"Còn nữa, sao có thể ăn ra bệnh được?" Tống Uyển lắc đầu, lầm bầm lầu bầu, "Mạn Ni hiện tại cũng không phải chỉ có một mình, trong bụng nó còn có bảo bối tương lai của nhà họ Sở, đương nhiên phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, bằng không, cháu nội bị đói, ta cũng thấy đau lòng."

Mà Đỗ Tĩnh Đường xì mũi xem thường, mới có mấy tháng, có thể đói được sao?

"Cô ơi, sao cô chỉ biết đến cháu trai mà chẳng thèm đoái hoài gì đến cháu gái thế?" Đỗ Tĩnh Đường chu môi, anh thích con gái, đáng yêu bao nhiêu, nhà họ toàn con trai, anh họ cũng là con trai độc nhất, anh cũng thế, cho nên cái nhà này rất thiếu con gái.

Ba anh ngày nào cũng ngồi trách mẹ, nói mẹ không có bản lĩnh, sinh không ra được công chúa, còn mẹ anh thì ngày nào cũng làm ầm lên trước mặt anh, bảo tại sao anh không phải con gái.

"Là con gái cũng tốt, ta cũng thích con gái." Kỳ thật bà cũng chẳng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ cần là cháu ruột thì đương nhiên đều là máu thịt của mình, mặc kệ là nam hay là nữ thì đều giống nhau.

*****

Đỗ Tĩnh Đường xách một đống đồ, nặng chết anh rồi, nhưng mà, cũng hết cách, ai bảo anh họ vừa về, công ti có một đống chuyện cần nhờ anh ấy giúp.

Việc nhỏ thì Đỗ Tĩnh Đường anh có thể tự giải quyết được, nhưng nếu là đại sự thì anh bất lực rồi.

Đã không có Sở Luật, Sở Thị cũng không thể đi lên, hơn nữa lại chỉ là tạm thời, nếu anh ấy biến mất mấy năm, không ngã mới là lạ.

Anh mím môi, suýt nữa thì làm loạn lên với anh họ, bất quá, cuối cùng ngẫm lại, ai cũng có chỗ dựa của mình, anh chẳng có gì để mà oán trách cả, rốt cuộc người khác cũng chẳng phải anh.

Anh họ làm như thế, cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Mà nói thật, đối với Lý Mạn Ni, anh bắt đầu không thích, thậm chí là thấy ghét, anh có cảm giác cô ta quá mức giả tạo, nếu không phải do cô ta thì đứa bé ở bệnh viện kia có lẽ vẫn còn sống.

Nhưng giờ, nói gì thì cũng chẳng có tác dụng nữa rồi.

Anh cúi đầu, tự dưng lại thấy một khuôn mặt nhỏ vô cùng quen thuộc.

Không thể nào, là bé sao? Anh muốn dụi mắt nhìn cho kỹ, nhưng tay lại đang phải cầm một đống đồ.

Anh vội vàng chạy lên, như sợ sẽ không còn được gặp lại đứa trẻ đáng yêu kia nữa.

"Tiểu Vũ Điểm......" anh đứng giữa siêu thị hét lên, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến thân phận của mình, thân phận là cái gì, không thấy được bóng người, như vậy còn không phải là vô dụng sao?

"Dạ?" Tiểu Vũ Điểm cầm kẹo que ăn, búp bê được Cao Dật cầm trong tay, Tiểu Vũ Điểm coi như cũng là tên độc, cho nên, hai người đúng là không biết, trong siêu thị này còn có ai là Tiểu Vũ Điểm nữa nhỉ?

Cao Dật dừng bước, nhìn người đang xông tới, anh vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, đứng sang một bên, sợ anh ta sẽ đụng vào bé.

A, đúng là Tiểu Vũ Điểm, Đỗ Tĩnh Đường ngạc nhiên, đúng là duyên phận, vậy mà anh còn được gặp lại đứa trẻ bày, nhưng người đàn ông kia, sao quen vậy nhỉ?

"Chú ơi." Tiểu Vũ Điểm bỏ kẹo xuống, cười với anh, mà lúc này Đỗ Tĩnh Đường đã đã sớm không biết đông nam tây bắc.

Khác với Đỗ Tĩnh Đường, Cao Dật chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, anh chính là người lần trước cứu Tiểu Vũ Điểm, cho nên, người này có thể tin.

Anh thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm cầm cây kẹo que.

"Đi đi, rồi lát mình về." anh xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm.

*****

Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Đỗ Tĩnh Đường, bé đứng trước mặt anh, cắn kẹo bông, sau đó nhìn người cao lớn trước mặt. Còn cả đống đồ trong tay anh. Giống hệt mẹ bé lúc truowc, nhất định rất vất vả..

"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm xách giúp chú nhé." bé nói, tay muốn cầm giúp anh.

"A, không cần không cần, chú tự xách được mà." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng buông đồ trong tay, đây đều là đồ nặng, nếu để đứa nhỏ này ôm, chắc chắn bé sẽ bị đè cho dẹp lép.

Nhưng anh cũng thấy ấm lòng, chẳng giống dì vứt cho anh xách đồ, chẳng thèm quan tâm anh có bị nặng chết hay không, còn may, còn có người quan tâm hỏi anh có vất vả hay không, tuy rằng đó chỉ là một đứa bé gái.

"Bé con, con ngoan quá." Amh cúi xuống bế Tiểu Vũ Điểm lên, nhìn kẹo trong tay bé, sao lại chỉ có một, "Bé con, chú mua nhiều kẹo cho con ăn nhé, con có thể ngồi trong ăn."

Kỳ thật đừng nói là nhiều, mua cả cái siêu thị này luôn cũng được.

Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu, bé không tham, "Chú nói, không được ăn quá nhiều đường, cho nên Tiểu Vũ Điểm chỉ ăn một cái thôi, ăn nhiều là hư." bé cười đáng yêu.

"Chú, chú nào?" Đỗ Tĩnh Đường vẫn không rõ, bất quá, anh nhìn về phía Cao Dật, mà Cao Dật dựa vào một bên, khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ Điểm, mà con búp bê anh đang cầm kia, rõ ràng chính là của Tiểu Vũ Điểm.

"Là chú của Tiểu Vũ Điểm á." Tiểu Vũ Điểm quay đầu lại, chỉ vào Cao Dật, bé có mẹ, lại còn có chú, giờ bé rất vui vẻ.

Thật là, Đỗ Tĩnh Đường thầm thấy ghen tị.

Bất quá, anh cẩn thận chạm vào nón chả Tiểu Vũ Điểm, không biết tóc bé đã mọc dài ra chưa.

Nghĩ, tay anh đặt lên đầu Tiểu Vũ Điểm, kẹo trong tay Tiểu Vũ Điểm rơi xuống đất, hai chỉ tay giữ lấy mũ, miệng bẹp ra.

Bé không quên, dáng vẻ lần trước chú nhìn bé như thế nào.

Cao Dật cả kinh, vội vàng cướp bé về khỏi tay Đỗ Tĩnh Đường, "Ngoan, không phải sợ, có chú ở chỗ này, Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu, rất nhanh là tóc sẽ mọc dài ra thôi."

Anh lạnh nhạt nheo mắt, tuy rằng không nặng lời, nhưng Đỗ Tĩnh Đường cũng nhìn ra anh không vui, Đỗ Tĩnh Đường lúc này chân tay luống cuống, anh không có làm gì đâu.

"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, cho nên không cìn tóc, nó cho rằng người khác đều không thích mình, cho nên, ở trước mặt người ngoài luôn mang mũ." Cao Dật vỗ nhẹ vai Tiểu Vũ Điểm, nói với Đỗ Tĩnh Đường, trong tông giọng hơi lộ ra một ít lạnh nhạt.

Đỗ Tĩnh Đường vừa nghe xong, cảm thấy trái tin khó chịu, nói như vậy, lần trước hẳn là họ đã làm tổn thương bé con này rồi.

"Bé con, lần trước con chạy nhanh quá, kỳ thật chú định nói với con, con đáng yêu hơn trước nhiều, chú không có ghét bỏ con đâu."

"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm quay sang, mắt đỏ hồng, quả thực làm người ta đau lòng cực kỳ.

"Đúng vậy, chú là người lớn, nói dối mũi sẽ dài ra." anh chỉ mũi của mình, mà Tiểu Vũ Điểm rốt cục cũng cười, bất quá, mắt vẫn đỏ hồng, vô cùng đáng thương.

Bé dựa vào vai Cao Dật, sau đó bẹp miệng, "Chú ơi, kẹo rớt." bé giơ lên cánh tay trống rỗng, không còn kẹo rồi.

"Không sao, chú mua lại cho con......"

Cao Dật còn chưa có nói xong, liền cảm giác trước mặt tựa như có một trận gió thổi qua, sau đó, trên mặt đất rơi xuống một đống đồ vật, người đàn ông kia biến mất.

Cao Dật nhấp môi, nhìn đống đồ trên đất, giờ nên đi hay không đi?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1106)