← Ch.0299 | Ch.0301 → |
"Dạ, tên con là Tiểu Vũ Điểm, năm nay ba tuổi, con họ Hạ, cùng họ với mẹ." Bé giơ ra ba ngón tay, cười xấu hổ."Dì đẹp quá, trên người cũng thơm nữa, giống hệt mẹ á."
Bé cọ vào ngực Thẩm Vi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Mà Thẩm Vi cũng cảm thấy như mình bị đứa trẻ này lây sang, bị bắt làm tù binh, cô thích nó, thích đứa nhỏ này.
"Tôi có thể biết nó bị bệnh gì không?" Thẩm Vi ôm Tiểu Vũ Điểm hỏi Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm tâm đột nhiên run rẩy.
"Nó bị bệnh bạch cầu cấp tính." giọng cô khô khốc, mãi cho đến khi bàn tay đặt trên vai cô kia dùng lực mạnh hơn một chút.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ làm phẫu thuật sớm thôi."
"Em biết." Hạ Nhược Tâm nắm chặt túi giấy trong tay, rốt cuộc cũng cười, đúng vậy, phẫu thuật xong, con gái cô sẽ trở nên khoẻ mạnh.
Thẩm Vi đi theo sửng sốt nhìn, hoá ra đứa nhỏ này bị bệnh nan y như vậy.
Cô ngẩng đầu, hỏi người đang đứng phía sau Hạ Nhược Tâm, "Xin hỏi vị này là?" Trước giờ cô chưa từng nghe Hạ Nhược Tâm nhắc tới người này, cô còn cho rằng, Hạ Nhược Tâm chỉ biết có một mình Sở Luật thôi chứ.
"Xin chào, cô Thẩm, tôi là Cao Dật, là người hiến tuỷ cho Tiểu Vũ Điểm." nếu không phải người phụ nữ này có ý tốt, anh tuyệt đối sẽ không cùng cô ta nói nhiều thêm nửa câu, nếu cô ta làm tổn thương Hạ Nhược Tâm hoặc Tiểu Vũ Điểm, anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
À, hoá ra là như thế, vậy đứa bé này không sao rồi, cô tin, đứa trẻ ngoan như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.
"Được, giờ tôi phải đi rồi, nếu có cơ hội tôi sẽ lại đến thăm Tiểu Vũ Điểm."
Cô bồng đứa bé lên, nụ cười chân thật, nụ cười của cô trước nay vốn đều giả tạo, chỉ có lúc này, mới là thật tình.
Cao Dật đi qua ôm Tiểu Vũ Điểm về, Tiểu Vũ Điểm lắc tay, "Chào dì ạ!" mà bé nói xong, lại thấy mệt, ngáp một cái, bé dựa vào ngực Cao Dật trong, chậm rãi khép mắt.
"Cám ơn cô, Thẩm Vi." Hạ Nhược Tâm cầm túi giấy, ôm siết trong ngực, cô sẽ còn đứa bé, nhất định sẽ.
Thẩm Vi xoay người, giống như lúc tới, bóng dáng màu đen dần viến mất trong tầm nhìn
Cô nói đúng, nếu không có cô ấy, có lẽ hiện tại cô đã không phải cô như bây giờ, mà cuối cùng cô cũng hiểu ra, Thẩm Vi từ trước tới nay đều chăm sóc cô, như vậy nên trong hoàn cảnh ấy cô mới không mất đi trinh tiết. Cô không bị hủy, thật sự không. Nhưng mà, cô vẫn ô uế. Phụ nữ từ đó ra, làm gì có ai còn trong sạch.
"Tiểu Vũ Điểm mệt rồi, chúng ta mang nó đi ngủ đi." Cao Dật một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo tay Hạ Nhược Tâm, anh chẳng hỏi cái gì, cũng không nói cái gì, giống như Thẩm Vi nói, anh không muốn ép cô, nếu có một ngày, cô muốn nói cho anh, như vậy, tự nhiên sẽ nói.
"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, đi theo anh, Cao Dật cẩn thận để Tiểu Vũ Điểm lên giường, sau đó đắp chăn cho bé, thân thể đứa nhỏ cực kỳ suy yếu, vậy nên rất dễ chìm vào giấc ngủ.
"Đừng lo lắng, nó không sao đâu." Cao Dật lạo đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, biết cô đang nghĩ cái gì, mà anh cũng sẽ không để Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện.
Hạ Nhược Tâm vô lực cười, sau đó ngồi bên giường bệnh.
Cao Dật nhẹ nhàng thở dài một hơi, cong tay, ôm vai Hạ Nhược Tâm, để cô dựa vào người mình, "Em có thể tin tưởng anh."
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó mới tựa đầu lên vai anh, cô tin tưởng, cô thật sự tin tưởng.
*****
Cửa nhẹ nhàng mở ra, bác sĩ đi đến, lúc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, chợt nghĩ, Cao tiên sinh đối xử với họ thật tốt, như vậy ông cũng có thể yên tâm, cũng vui thay cho cô Hạ và Tiểu Vũ Điểm, Cao tiên sinh là một người tốt.
"Anh Cao, anh cần phải kiểm tra thân thể, chuẩn bị cho cuộc tiểu phẫu, Tiểu Vũ Điểm không đợi được lâu."
Cao Dật ngắt lời bác sĩ, nói thẳng, "Tôi cũng là bác sĩ, tới thời điểm tôi đã làm kiểm tra toàn diện rồi, lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật."
Bác sĩ lại cảm thấy ngoài ý muốn, anh Cao này là bác sĩ á, một chút cũng không giống, trông giống một doanh nhân thành đạt thì đúng hơn, so với anh Sở kia, dường như là một chút cũng không kém.
"Ừ, tôi biết rồi. Như vậy tôi sẽ đi sắp xếp thời gian làm phẫu thuật." Sau khi nói xong, ông liền đóng cửa lại, cần làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, bọn họ cũng đều biết.
"Anh không giống một cái bác sĩ." Hạ Nhược Tâm mở mắt, nghiêm túc đánh giá anh, ngũ quan rõ ràng, phá lệ lập thể, tuy rằng không quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng vô cùng nam tính, mày rậm mắt to, môi hình nhỏ bé, vừa thấy đã biết không phải một người dễ trêu chọc.
Tuy rằng biết anh là bác sĩ, nhưng cô vẫn không thể nào liên tưởng được, nếu không phải từng nhìn thấy anh mặc quần áo bác sĩ, cô cũng không cách nào nghĩ đến, anh sẽ là một bác sĩ, lại còn là một bác sĩ y đức.
"Anh không giống, vậy em nói anh giống cái gì?" Cao Dật nhướng mày cười, những lời này anh nghe quá nhiều, nhưng anh thật sự là bác sĩ, còn là bác sĩ nổi tiếng.
"Như sát thủ ý." Hạ Nhược Tâm nghiêm túc phân tích, bộ dáng của anh lúc nào cũng cao thâm khó đoán.
"Thật sự không biết em ngốc hay là ngây thơ? Anh không tài nào tưởng tượng nổi em lại là mẹ của một đứa trẻ ba tuổi." Cao Dật búng trán cô, mà động tác như vậy, lại làm trán Hạ Nhược Tâm hơi ửnh lên, tựa hồ là hiện khỏe mạnh hơn rất nhiều.
"Thì em đâu có thông minh lắm đâu." Hạ Nhược Tâm lẩm bẩm nói, cô thật sự không thông minh, nếu không cũng sẽ không phải chịu nhiều thương tổn như vậy, nếu cô thông minh, như vậy cô đã biết cách tự bảo vệ mình, sẽ cách người đàn ông vô tình ấy rất xa.
"Không thông minh cũng tốt, quá thông minh sẽ rất mệt." Cao Dật để Hạ Nhược Tâm dựa vào ngực mình, anh thích nhất khuôn mặt hơi hồng hồng này của cô, cô là một người rất đơn giản, trong lòng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt.
"Đừng giãy giụa, cứ như vậy đi, anh đã nói rồi, nếu em mệt mỏi, vậy giao hết cho anh."
*****
Tay anh đè vai Hạ Nhược Tâm xuống, ôm cô, người phụ nữ này, kỳ thật từ bốn năm trước, đã bước vào lòng anh rồi, hiện tại, coi như bọn họ có duyên phận đi.
Anh cúi đầu, lúc này, người phụ nữ trong ngực lại nhắm mắt, không hề có ý đề phòng, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ ràng.
Anh không phải người quá mức để ý, sẽ không để ý cô có từng kết hôn hay không, cũng sẽ không để ý cô có một đứa con, anh chỉ biết cô là lựa chọn anh muốn. Đến nỗi Tiểu Vũ Điểm, anh cũng rất thích.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lật người, nhét ngón tay nhỏ vào trong miệng..
"Mẹ, chú......" bé thỉnh thoảng gọi, mà bé đã chấp nhận Cao Dật, ai đối tốt với bé, ai đối xử không tốt với bé, bé biết, bé vẫn luôn biết.
Trong văn phòng của bác sĩ chủ trị, Cao Dật cầm bệnh án của Tiểu Vũ Điểm lên xem, mà bác sĩ này cũng bắt đầu tin Cao Dật thật sự là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh còn rất cao.
Phương án phẫu thuật đã được sửa lại, m càng thêm an toàn, càng thêm hoàn mỹ.
"Được, cứ như vậy đi, ngày mai sẽ phẫu thuật, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì chứ?" Cao Dật đứng lên, đem ca bệnh đặt ở một bên, hỏi mấy người trước mặt.
"Ừ, rõ rồi." tất cả đều đồng ý, đối với cuộc phẫu thuật này, bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ, "Tiểu Vũ Điểm, sợ không?" Anh nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ trong ngực, sẽ nhanh thôi, bé có sợ hãi không? Một đứa trẻ còn nhỏ như thế.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, "Không sợ, có chú rồi." Bé đạp đôi chân không mang giày, tay ôm lấy cổ Cao Dật, thật sự, có chú ở đây, bé không sợ.
Phải dũng cảm, chú mới thích, anh nhẹ nhàng xoa má Tiểu Vũ Điểm, ôm bé càng chặt hơn.
Hạ Nhược Tâm đã đi tới, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng khiến mình trấn định, đừng hoảng loạn, nhưng mà, cô vẫn thấy sợ hãi.
Cô ngẩng đầu nhìn Cao Dật, lại nhìn Tiểu Vũ Điểm đang nằm trong ngực anh, vành mắt bắt đầu phiếm hồng, nói không căng thẳng là giả.
"Em đang lo lắng cho Tiểu Vũ Điểm à?" Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm, tay kia chạm lên mặt Hạ Nhược Tâm độ ấm nơi đầu ngón tay anh làm Hạ Nhược Tâm vỡ oà, nước mắt ào ào chảy xuống.
Ngón tay Cao Dật hơi run, tựa hồ bỏng tay, hoặc cũng có thể là bỏng cả trái tim.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, tuy rằng luôn nói không có gì nguy hiểm, nhưng cô vẫn thấy lo.
"Em lo lắng cho anh à?" Cao Dật nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hỏi lại.
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cao Dật cong môi cười, mà Tiểu Vũ Điểm thật không rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, vì sao mẹ lại khóc còn chú thì đang cười?
"Không phải sợ, anh và bé sẽ không có việc gì, phải không, Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật thu tay về, cổ vũ đứa bé đang nằm trong ngực, anh biết, bé nghe hiểu, nó thông minh lắm.
"Vâng, " Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó vươn tay, ôm cổ Hạ Nhược Tâm, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm và chú sẽ dũng cảm, sẽ không sợ đau." Bé cọ lên mặt mẹ, sau đó hôn hôn một cái.
"Mẹ ơi, cũng hôn Tiểu Vũ Điểm đi." đôi mắt bé biến thành vầng trăng non cong cong, cười vô cùng đáng yêu.
"Được." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hôn con một cái, mà Tiểu Vũ Điểm lúc này lại chui về ngực Cao Dật, cũng hôn mặt Cao Dật một cái.
Cao Dật vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cười ôn hòa.
*****
"Chú ơi, sao chú còn chưa hôn Tiểu Vũ Điểm?" Bé bẹp miệng.
"Được, chú hôn." Cao Dật buồn cười chọc bé, sau đó hôn một cái.
"Chú ơi, chú chưa có hôn mẹ á." bé chỉ tay vào Hạ Nhược Tâm, Cao Dật cùng Hạ Nhược Tâm hai người đồng thời sửng sốt, bọn họ khác nhau mà, là nam và nữ, không phải trẻ con.
Đôi mắt Cao Dật hiện lên sự nhu hoà, anh nguyện ý.
Anh đến gần Hạ Nhược Tâm, lại nhìn thấy sự ngượng ngùng xấu hổ trên mặt cô, thật đúng là ngoài ý muốn.
Hoá ra mẹ và con gái đều đáng yêu giống nhau.
Khuôn mặt Cao Dật không ngừng phóng đại, thậm chí còn có thể thấy được lông mi cực dài của anh, còn có sống mũi cao thẳng vô cùng.
Hơi thở thuộc về Cao Dật phả lên mặt cô, cô hơi hơi rụt người lại, nhưng cũng không né tránh, bởi vì, đây là con gái cô yêu cầu, càng bởi vì, cô phát hiện mình kỳ thật không cảm thấy chán ghét sự tiếp cận của anh
Hơi thở nam tính thuần hậu. Cũng rất sạch sẽ, trên người anh cũng không có quá nhiều hương vị, có cũng chỉ là mùi sữa tắm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
Môi Cao Dật nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, lúc ngước mắt lên, có ý cười hơi nhạt.
Cô căng thẳng.
Rồi sau đó anh rời đi, cũng không ở lại lâu, bởi vì, anh sợ, cô sẽ căng thẳng đến phát ngất luôn.
"Được rồi Tiểu Vũ Điểm, chú hôn rồi, chúng ta đi phẫu thuật nào." Anh nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Sau đó quay đầu lại duỗi một cái tay khác ra.
"Đưa bọn anh vào đi, Nhược Tâm." không phải lần đầu tiên được anh gọi như thế, nhưng mỗi lần đều làm Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng xúc động. Cô duỗi tay, Cao Dật nắm lấy, lại phát hiện tay cô đổ đầy mồ hôi, anh thở dài, mặt ngoài nói không căng thẳng, nhưng thật ra cô lại căng thẳng muốn chết. Cả người cũng căng ra, anh không lo cho mình hay Tiểu Vũ Điểm, anh chỉ lo cho cô, anh sợ cô sẽ căng thẳng quá mà ngất luôn trước cửa phòng tiểu phẫu.
"Không cần lo lắng, bọn anh sẽ ra nhanh thôi." nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, Cao Dật lại an ủi cô, cô căng thẳng quá rồi. Cần phải nghỉ ngơi lại cho tốt.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm đỏ mắt đồng ý, nhưng đồng ý thì đồng ý, không yên tâm, vẫn là yên tâm.
Hiện tại cô còn không bằng Tiểu Vũ Điểm, xem đi, Tiểu Vũ Điểm còn đang chơi cúc áo của Cao Dật, chỉ có cô, căng thẳng vô thố.
Mà lúc này, bác sĩ đã chờ bọn họ ngoài phòng tiểu phẫu.
← Ch. 0299 | Ch. 0301 → |