Tam Ca
← Ch.1075 | Ch.1077 → |
Anh hẳn từ người đàn ông kia học được rất nhiều thứ, cũng từ ánh mắt Thẩm Vi thấy được sự thất bại của chính mình.
Anh nghĩ mình có thể kiên trì rất lâu kia.
Xa xa một mảnh kia trời xanh mây trắng chiếu vào mặt anh, khiến anh nhớ về các ký ức cũ, hình như có thứ gì đó đang tràn đầy trong tim anh.
Vô tình không ai biết người đàn ông này sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Thẩm Vi ôm khung hình trong lòng mình, giống như trong năm năm nay đây là điều cô làm nhiều nhất. Cô ghé đầu vào bàn, hầu như đem mặt mình vùi hẳn vào cánh tay.
Cũng hình như chỉ có làm vậy cô mới có cảm giác an toàn.
Ước gì Tam Ca vẫn còn, cho cô sự chăm sóc, mà lúc này ở Giang Nam cô mới hiểu được Tam Ca đến tột cùng đang làm gì, đang phải chịu những gì.
Cô nhớ Tam Ca, mỗi ngày đều nhớ.
Hạ Nhược Tâm nói, Sở Luật sẽ cho rửa chân cho cô ấy, ai có thể tưởng tượng đường đường là tổng tài của tập đoàn Sở thị lại tự mình rửa chân cho vợ, ai có thể tưởng tượng một người lạnh lùng như Tam Ca cũng sẽ rửa chân cho cô.
Hạ Nhược Tâm nói, nếu như một người phụ nữ có thể gặp phải một người đàn ông tốt như vậy chắc hẳn là đã tích không ít đức. Chỉ là Thẩm Vi không biết mình cả đời chưa từng làm chuyện tốt, lại mang tội đầy mình, cô tình nguyện chết để đổi lấy mạng sống cho Tam Ca. Cô có thể dằn vặt Thượng Quan Đồng, cũng có thể khiến Thượng Quan gia nhà tan cửa nát, thế nhưng cô cũng biết cho dù là cô giết một trăm, một nghìn Thượng Quan Đồng vẫn không có cách nào khiến Tam Ca sống lại.
Mơ mơ màng màng cô cảm giác có người nhìn cô, quen thuộc như thế, giống y như Tam Ca. Cô nhớ lúc mình vừa được Tam Ca cứu ngay cả ngủ cô cũng không dám, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm giác có người ở cửa xem chừng cô, che chở cô. Từ đó, cô mới có thể ngủ ngon.
Mà càng lâu dần về sau, cô mới biết người kia không ai khác ngoài Tam Ca, anh biết cô vẫn luôn dễ giật mình tỉnh giấc, vì vậy lúc ban đầu anh đều trải đệm chăn ngủ ngoài cửa. Có thể là từ khi đó, cô đã tập thành thói quen có Tam Ca bên cạnh.
Ai có thể đảm bảo, thói quen không phải một cách thức của tình yêu?
Một cánh tay đặt nhẹ lên vai cô, vỗ nhẹ. Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, đường nhìn mông lung, người đàn ông trước mặt lướn lên thật là dễ nhìn.
"Tam Ca "Cô nở nụ cười "Thật tốt, em rốt cuộc có thể mơ thấy anh..."
Bốp một tiếng, khung hình trong tay cô rơi xuống đất, cô vươn hai tay ôm lấy mặt của Tam Ca, giống như trước kia, từ thân thể anh hấp thu nhiệt độ ấm áp mà cô thích.
Tam Ca vươn tay nhẹ vỗ về mặt của Thẩm Vi, trong nháy mắt đó, có giọt nước rơi xuống từ khóe mắt anh.
Năm đó, anh bảy tuổi, anh không cha không mẹ, không nhà để về, cũng không có người thân, anh thường xuyên đều là phải xin cơm ăn, đi nhặt từng cái chai nhựa đã bỏ đi bán lấy tiền mới mới có thể nuôi sống chính mình, mới có thể sống sót.
Có một ngày, trời đổ mưa to, anh không chỗ dung thân, không thể làm gì khác hơn là trốn phía dưới mái hiên một gia đình nọ, gia đình này hẳn là rất có tiền, không biết bên trong có nuôi chó hay không.
Anh rúc thân thể nho nhỏ dưới mưa, mà mưa cũng không ngừng rơi xuống thân anh, rất nhanh làm quần áo của anh đều ưởt sũng. Anh lạnh đến không ngừng run rẩy, cũng sợ chính mình thực sự chết dưới cơn mưa này.
Đột nhiên có một chiếc ô màu xanh che đến trên đỉnh đầu anh, anh mở hai mắt ra, thấy được một cô gái rất đẹp, cô hình như rất nhỏ con, mỏng manh như thủy tinh vậy. Cô nhìn tựa như búp bê, tóc đen, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cô mặc một bộ váy màu trắng rất đẹp, chân cũng đi một đôi giày da, trang phục nhìn qua là biết ngay con nhà giàu.
Cô gái nhỏ cắn ngón tay út e thẹn rồi thật nhanh đưa ô vào trong tay anh, sau đó chạy vào mưa. Anh đang nắm cán ô, cảm nhận được sự ấm áp duy nhất giữa cơn mưa lạnh như băng.
Hai tay anh đem cán ô nắm chặt, sau đó núp vào một góc tường.
Chỉ là sau đó không lâu, từ bên trong mưa to chạy đến một cô bé, tóc của cô đều ướt sũng, quần áo cũng giống như vậy, mà trong ngực của cô còn ôm một thứ gì đó.
Một lần nữa, cô chạy tới bên người của anh, sau đó ngồi xổm xuống từ trong người lấy ra một hũ đựng tiền rất đẹp nhét vào tay anh, sau đó từ trong bọc lại lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt, còn có một cái áo bành tô.
"Như vậy anh sẽ không lạnh nữa." Cô hé cái miệng nhỏ nhắn cười, tóc dài như suối xõa tung, cô là người con gái đẹp nhất anh từng gặp. Anh ăn đồ ăn vặt cô đem đến, cô gái nhỏ rõ ràng mặc rất nhiều quần áo bên trong, hẳn là cô thấy lạnh lắm. Ahh mở hủ đựng tiền ra, lấy tiền đựng bên trong ra ngoài.
Cô gái này cho anh rất nhiều tiền, có thể cô cũng không biết được nó nhiều bao nhiêu, nhưng mà lại nhìn ra được đây là toàn bộ số tiền cô có.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định tìm gặp lại cô gái hôm ấy, sau khi tìm đến vài trường học mới tìm được cô, anh biết tên của cô, gọi là Trầm Tiểu Vi, đích thị là con nhà giàu. Lúc đầu anh còn nghĩ có thể thường xuyên gặp cô, cho đến một ngày anh không còn gặp cô trên con đường quen hàng ngày nữa, thật lâu cũng không gặp lại.
Mãi sau này anh mới biết là cô đã dọn đi, đi một chỗ rất xa. Anh nhớ cảm giác bị lạc mất cô lúc đó rất khó chịu, bởi vì anh xem cô là người bạn tốt duy nhất. Mặc dù cô không biết nhưng thật ra anh vẫn luôn ở đây, nhưng vì anh quá tự ti, anh chỉ là một trẻ mồ côi còn cô là một công chúa nhỏ.
Sau này trưởng thành rồi, anh bắt đầu cùng anh em vào sinh ra tử, những vết sẹo cứ chồng chất hết năm này qua năm khác, năm sau nhiều hơn năm trước. Thế nhưng đến bây giờ anh vẫn không quên được cô gái ngày đó, thẳng đến khi anh thành lập ra Giang Nam, danh tiếng của anh truyền xa, không một ai dám chọc tới, cũng không ai dám trêu vào.
Cho đến một ngày, anh gặp mấy gã đàn ông đang làm nhục một người phụ nữ, mặt của cô gái ấy không có bất kỳ sự tức giận nào, da trắng đến mức trong suốt, mặt cũng không chút huyết sắc, tóc cô ấy rất loạn, đôi mắt cũng yên tĩnh lạ thường. Tất cả quần áo dường như đều bị xé nát, hơn nữa hạ thân đang là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
*****
Tuy rằng cô đã trưởng thành, tuy rằng cô biến thành như vậy nhưng anh vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra đây là Thẩm Tiểu Vi của năm đó, chỉ là cô không biết đến anh mà thôi.
"Tiểu Vi, anh rốt cuộc tìm được em!" Chỉ mình anh biết lúc đó khi ôm thân thể bị tàn phá của cô anh đã gào khóc cỡ nào.
"Anh rốt cuộc tìm được em."
"Nhưng tại sao em lại trở thành như vậy?"
"Anh bên cạnh em năm năm, nhưng vì sao em chưa một lần nhìn lại?"
"Vì em, anh có thể buông bỏ tất cả, cho dù là mạng của anh, cho dù anh phải buông em ra..."
Phịch một tiếng, Hạ Nhược Tâm làm rớt cái ly xuống đất: "Anh nói cái gì, Tam Ca chưa chết?"
"Cẩn thận." Sở Luật nhặt lên cái ly dưới đất, đem đi cất xong rồi mới nói, "Con gái mình ngủ, em đánh thức con là con khóc đấy." Bảo bảo nhà anh mặc dù 10 tuổi rồi, thế nhưng không còn cách nào, anh nuông chiều quen rồi, sao có thể để bảo bối khóc. Hạ Nhược Tâm vội vã bưng kín miệng mình, cũng biết âm thanh vừa rồi hơi lớn, cô liền kéo Sở Luật vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Thế nào?" Sở Luật nhướng mày, "Có phải em định làm gì?" Môi anh cong lên rất nhẹ, năm năm làm người đàn ông này càng thành thục, cũng là càng có mị lực, giở tay nhấc chân đều câu hồn người, mặc dù anh là đàn ông mà vẫn có sức hút như thế.
Mà Hạ Nhược Tâm lúc đầu cũng không quá rõ ràng anh là có ý gì thế nhưng rất nhanh cô cũng phản ứng lại.
"Sở Luật, anh xấu xa."
"Anh xấu xa?" Sở Luật đương nhiên sẽ không tức giận, "Sở phu nhân, anh xấu xa cỡ nào không phải em đều biết rồi à? Nếu em chưa biết, hôm nay anh sẽ cho em thấy một chút cái gì gọi là xấu xa." Anh cười gian một tiếng, Hạ Nhược Tâm vội vã chạy tới bên giường, cầm lấy gối ném vê phía anh.
"Sở Luật, anh đứng đắn lại cho em, em đang hỏi chính sự mà."
Cô vuốt lại tóc của mình, gương mặt cũng chợt đỏ bừng.
Nói đến cũng lạ, cô cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, năm năm này cô thay đổi rất nhiều, vóc người mặc dù không có thay đổi quá lớn, nhưng lại thành thục hơn rất nhiều. Không thể không công nhận, người xưa có một câu rất hay.
Người phụ nữ có đẹp hay không còn tùy thuộc cô gả cho người chồng thế nào.
Mà gả cho Sở Luật, anh xem cô như con gái mà yêu thương, còn con gái thật sự thì cũng là bảo bối trong lòng anh. Người phụ nữ mỗi ngày sống trong bầu không khí hạnh phúc như vậy, còn có thể xấu sao?
Thế nhưng, Sở Luật cũng có chỗ rất bá đạo, như là không cho cô mang giày cao gót, nói là giày cao gót hại chân, nhưng hình như anh nói đúng. Hạ Nhược Tâm mấy năm này thân thể càng ngày càng tốt, đương nhiên thân thể tốt khí sắc cũng tự nhiên tốt lên, cả người đều khỏe mạnh. Đương nhiên về mặt sinh hoạt vợ chồng cũng rất hài hòa, đương nhiên đây chỉ là bí mật của hai người, không có khả năng nói với người ngoài. Mỗi ngày đều phóng ra tinh lực, đương nhiên Sở đại tổng tài mấy năm này sống tốt khỏi bàn, đương nhiên việc làm ăn cũng thuận lợi không kém khiến người khác nhìn đỏ cả mắt. Anh không thích mắng chửi người khác, ở trước mặt người ngoài còn có thể giả bộ lạnh lùng, lạnh đến nỗi có thể dọa khóc con nít được luôn, nhưng trong đó không bao gồm con gái của Ngô Sa.
Cô con gái của Ngô Sa này đích thị là một tiểu bá vương, tính tình bướng bỉnh, chuyên gây rắc rối. Từ năm 4 tuổi đã biết bỏ nhà đi trốn, may mắn là tiểu bá vương không có việc gì, nói cách khác Ngô Sa có bệnh điên.
May thay con gái của Sở Luật anh cho tới bây giờ cũng là một cô gái thùy mị.
Anh đi tới, ngồi xuống sau đó chỉ chỉ bả vai của mình: "Bóp đi, anh nói cho em biết.
Được rồi, anh không đùa cô, cô gái này không dễ chọc đâu, mặc dù nói con gái của bọn họ đã 10 tuổi, là kết tinh tình yêu của vợ chồng bọn họ. Có thể nói, có một loại vợ chồng trời sinh, tình cảm của bọn họ sẽ theo tuổi tác mà ngày càng tăng chứ không giảm. Càng nồng nàn thì càng quý trọng nhau, sở dĩ bọn họ có thể vượt qua thất niên chi dương là do họ đã qua rất nhiều lần 7 năm rồi, quen biết từ khi còn bé, hiện tại xem ra có lẽ đã gần 30 năm.
Hạ Nhược Tâm quỳ lên giường, thay anh xoa bóp bả vai, gần đây đều mệt như vậy, bắp thịt đều cứng rắn.
Một hồi lâu ngón tay của cô đều mỏi nhừ, cô tựa cằm vào vai Sở Luật, đôi tay cũng ôm lấy hắn từ phía sau.
Sở Luật nắm chặt tay cô, không khỏi cười khẽ một tiếng, đời này của anh vậy là đủ.
"Tam Ca thật không có chết sao? "Hạ Nhược Tâm hỏi.
"Đúng vậy." Sở Luật gật đầu."Anh ấy không có chết, kỳ thực sự tình phía sau Giang Nam đều là Tam Ca xử lý, nói cách khác, Thẩm Vi căn bản không có khả năng trấn áp được. Dù sao Giang Nam cũng không phải một chỗ bình thường, chỉ mình Thẩm Vi là không được." Bên ngoài là anh và Mạc Mính đang giúp đở, nhưng thật ra là Tam Ca ở trong tối thao túng, không thôi Giang Nam không có khả năng chuyển hình thành công dễ dàng như vậy, trở thành một Giang Nam quang minh chính đại.
Hạ Nhược Tâm nghe Sở Luật khẳng định, nói thật, cô còn có cảm giác không thật. Nhưng là mọi chuyện luôn thay đổi, chính cô cũng cửu tử nhất sinh nhiều lần, Tam Ca đáng ra không phải người đoản mệnh.
"Vậy tại sao các người đều nói Tam Ca đã chết?"
Hạ Nhược Tâm không rõ là chuyện này, rõ ràng còn sống vì sao vẫn luôn nói anh ấy đã chết, mà chết một lần tận năm năm.
"Đây là ý của Tam Ca." Sở Luật cầm lên ngón tay của Hạ Nhược Tâm, Tam Ca trước lúc tiến vào phòng giải phẫu đã nói với anh như vậy, bất luận sống hay chết cũng phải làm cho Thẩm Vi tin rằng anh đã chết.
"Vì sao? "Hạ Nhược Tâm vẫn không hiểu.
"Em không biết." Sở Luật hít một tiếng, nhớ tới một màn của năm đó tựa hồ còn đang trước mắt anh, bỗng nhiên có chút đau lòng."Tam Ca lúc đó bị thương rất nặng, trái tim đã bị tổn thương, cũng là thương tổn tới động mạch nữa, lúc đó mất máu quá nhiều, trong cơn sốc anh sợ anh ấy có thể kông vượt qua nổi. Nếu như vậy, còn không bằng để Thẩm Vi đau lòng một lần thôi, cơn đau qua rồi cô ấy cũng sẽ quên."
"Sau đó mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng cung phải hồi sức cấp cứu nhiều lần, trái tim của anh ấy lúc đó đập không ổn định. Nhưng thật may, cuối cùng cũng giữ được mạng, nhưng cũng phải nghỉ ngơi gần một năm mới hồi phục."
"Một năm kia, anh ấy vì sao không nói rõ ràng, không phải nói ra là được rồi sao?"
← Ch. 1075 | Ch. 1077 → |