Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1010

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 1010
Cao Dật tìm đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)

Hạ Nhược Tâm cầm cái bát nhỏ của con gái, múc vào một chút cháo, lại thả đặt thêm vào một cái muỗng nhỏ, sau đó đặt trước mặt con gái.

"Cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm cầm lấy cái muỗng, tự mình ăn cháo, không cần người lớn đút ăn, cũng sẽ không làm rơi ra bàn. Hạ Nhược Tâm vươn tay nhẹ nhàng xoa một chút lên mái tóc mềm mại của con gái, môi đỏ hơi kéo lên đường cong, giống như lúc trước.

Nếu như có người nhìn thấy.

Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cô cầm lên xem xét, là người đã lâu rồi không gọi tới, cũng là người rất lâu rồi chưa tới đây.

Cô đứng lên, đi sang phía bên kia, thuận tay tiếp điện thoại.

"Tiểu Hoa, thật đúng là em rồi, em có khỏe không?"

Thanh âm của đàn ông mang theo vội vàng, cũng mang theo phức tạp. Vội vàng này, Hạ Nhược Tâm hiểu, phức tạp này, cô cũng hiểu.

"Là em." Cô nói không nên lời chính mình bây giờ đang có tâm trạng như thế nào, chỉ là cảm giác rất bình tĩnh, không oán niệm, cũng không hận, mặc kệ là đối với Cao Dật, hay là Bạch Lạc Âm.

Quanh đi quẩn lại, thì ra trong lúc này, không chỉ có cô về lại như trước đây, thì ra bọn họ cũng như thế.

"Em rất khỏe." Cô hơi mấp máy môi đỏ một chút, trong lời nói còn mang theo tiếng thở dài.

"Tiểu Hoa, em ở đâu?" Cao Dật vội vàng hỏi, bên kia cũng xuất hiện tiếng loảng xoảng, dường như có đồ vật gì đó rơi trên mặt đất.

"Em ở nhà." Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười, lại không hề coi trọng, bên kia điện thoại, dường như là có tiếng mở cửa, và tiếng nói của một người phụ nữ nói thật xin lỗi, mà cô đoán được đó là ai rồi.

"Em chờ anh một chút, anh lập tức qua đó."

Nói xong, thì Cao Dật đã buông xuống điện thoại di động, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, thế nhưng lại đúng lúc thấy được, lúc này Bạch Lạc Âm đang đứng trước cửa, ánh anh mắt rơi vào trên bụng của cô ta.

Dường như một loại cảm giác bất lực, trong nháy mắt đã bủa vây anh.

"Anh đi ra ngoài một lát." Bước chân của anh ngừng lại một lát, sau đó đi ra ngoài.

Trên mặt Bạch Lạc Âm lúc này đã mất không ít nhan sắc, cô ngồi xuống, nhặt lên cái cốc bị rơi vỡ dưới đất, đột nhiên, ngón tay của cô tê rần, trong lúc cúi đầu, mảnh thủy tinh vốn trong suốt, giờ đã nhuộm đỏ màu máu của cô.

"Dật..."

Cô gọi tên Cao Dật, mà bước chân Cao Dật ngập ngừng một lát, lại vẫn không dừng lại.

"Dật, em chảy máu rồi..."

Cô khẽ rũ xuống mi mắt có mấy giọt nước mắt rơi, thế nhưng mà môi đỏ lại giương lên một độ cong quỷ dị, cô cầm lên một mảnh thủy tinh, ngoan độc, cắt một vết lên tay của mình.

Trong nháy mắt, cả gian phòng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, loại mùi vị Cao Dật quen thuộc nhất, bàn tay anh vừa đặt lên tay nắm cửa, cứ như vậy chầm chậm nới lỏng...

Anh nắm chặt tay của mình, mãi hồi lâu sau, mới lấy điện thoại di động trong túi áo ra, gọi đến một số điện thoại đã lâu rồi anh không liên lạc.

"Thật xin lỗi, Tiểu Hoa, anh còn có việc, hôm nay không tới chỗ em được rồi."

"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm buông điện thoại di động xuống, sau đó cô cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của con gái. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của con gái, lại đặt cằm của mình ở trên đầu con gái.

Nếu có lòng, sớm đã nghĩ đến, gọi cho cô một cuộc điện thoại, thử một chút xem có thể liên lạc được hay không. Trên thế giới này có một loại hành động, gọi là khôi phục, điện thoại di động mất đi có thể mua lại, điện thoại bị hỏng, cũng có thể chữa lại được.

Là có tâm, hay là bất lực, hoặc là cả hai đi.

***

Mà khi Cao Dật lại đến Lục gia một lần nữa, đúng là có loại cảm giác giật mình.

"Cao tiên sinh, cậu đã đến."

Tần Tuyết Quyên thấy Cao Dật, hỏi anh một câu, có điều thái độ cũng không nhiệt tình như trước kia, Cao Dật có thể cảm giác được, trong lòng của anh đắng chát, cũng chỉ có thể biểu lộ một cười cũng chua xót như trong lòng.

"Dì Tần, Tiểu Hoa có ở đây không?"

"Tiểu thư nhà chúng tôi có ở nhà. Cao tiên sinh chờ một chút." Tần Tuyết Quyên khách khí nói, nhưng sau đó thì xoay người, tự mình đi tìm Hạ Nhược Tâm, cũng sẽ không để anh trực tiếp đi tìm người giống trước kia.

Cao Dật ngồi ở trên ghế sofa, bàn tay lại hơi hơi run lên, có loại kiềm chế không nói rõ được, cơ hồ đều khiến hô hấp của anh bắt đầu khó khăn.

Khẽ hít thở sâu một cái, trái tim nhảy lên bịch bịch, bốn phía rất yên tĩnh, an tĩnh đến mức anh có thể nghe được tiếng trái tim mình đập rất rõ ràng.

Đầu bậc thang truyền đến một loạt tiếng bước chân, anh vội vàng xoay người, chỉ thấy Hạ Nhược Tâm đi ra, cô ăn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, mặc dù ăn mặc không quá kiểu cách, thế nhưng lại khiến cho người ta không dời nổi mắt.

Trước đây, có lẽ cô cũng thong dong như này đi.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cơ hồ đều đã dạo quanh cái chết vài lần, khả năng đã khiến cho cô dù núi có sụp đổ ngay trước mắt thì sắc mặt cũng không thay đổi, cô lại có thể che giấu đi tâm tư và cả biểu lộ của mình một cách hoàn mỹ, cũng như bây giờ, nhìn cô, nhiều người sẽ bị gạt, cô cũng đã gạt được cả Cao Dật.

"Tiểu Hoa." Cao Dật đứng lên, vội vàng tiến lại gần, anh đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm: "Em không sao, em thật sự không xảy ra chuyện gì đó chứ, có bị thương ở chỗ nào hay không?"

Hạ Nhược Tâm nhìn đôi tay anh đặt ở trên bả vai của mình, cũng không đẩy anh ra, cũng không giãy dụa, giống hệt như lúc trước.

Cô khẽ mỉm cười với anh một cái: "Vẫn tốt, lúc ấy chân bị thương, ngồi xe lăn hơn một tháng, bây giờ, anh nhìn xem, không phải là em không có chuyện gì rồi sao?"

"Để anh kiểm tra giúp em một chút." Cao Dật nói xong, đã muốn ngồi xổm xuống, thế nhưng mà Hạ Nhược Tâm lại xoay người đi tới ghế sô pha bên kia, ngồi xuống, cô rót một chén nước, đặt ở trên bàn phía đối diện.

"Không cần đâu." Cô lại rót cho chính mình một chén."Bác sỹ cũng đều đã kiểm tra xong mới để cho em ra viện, anh không cần lo lắng." Cô ngẩng đầu, lại nở nụ cười với Cao Dật.

Chỉ là những cảm xúc không rõ ràng trong mắt cô kia, Cao Dật cũng không bắt kịp.

Cao Dật đành phải đứng lại đi tới, bưng lên trên bàn ly kia nước, uống vào, mà cái này chén nước cũng làm dịu anh làm câm cổ họng.

"Tiểu Hoa, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại té xuống, còn có, em đã được cứu như thế nào."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng run lên một cái, ngón tay cũng nắm chặt cái chén hơn."Là lúc em cứu chị Ngô, không cẩn thận ngã xuống, về phần làm sao trở về được, nói ra cũng phải cảm ơn chị Ngô rất nhiều." Nói xong, cô im lặng sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ một chút, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, ấm áp.

"Trên người Chị Ngô mang theo hệ thống định vị, cho nên bọn em được máy bay trực thăng cứu đi, còn may, cũng không bị thương gì, anh cũng biết, ngay lúc đó, điện thoại di động của em cũng không ở bên người, cho nên không cách nào liên lạc được với anh, thế nhưng mà, em đã bảo chị Ngô báo tin bình an cho anh, chị ấy nói rằng đã báo cho anh biết, anh không nhận được à."

Cô nói như thể không có chuyện gì, nửa thật nửa giả.

*****

"Anh..." Cao Dật cứng rắn muốn nói ra, sau cùng vẫn là nuốt xuống, cuối cùng anh gật đầu một cái: "Cô ấy có nói, Tiểu Hoa." Anh đột nhiên nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: "Anh xin lỗi, anh không biết em đã trở về, anh thật sự không biết."

Giọng nói của anh khô khốc, như là ngậm hạt cát trong miệng, khàn khàn, rất khó chịu.

Hạ Nhược Tâm nháy mắt một cái, ý cười ngập tràn khóe môi cô: "Em cũng mới vừa mới trở về thôi, điện thoại cũng mới sửa lại trước đây không lâu, không phải vậy thì anh thật sự cũng không liên lạc được với em, bởi vì em bị thương trên đùi, cho nên không tiện ra ngoài, em lại không muốn làm phiền chị Ngô, cho nên chỉ có thể chờ đợi đến sau khi vết thương lành lại, mới ra ngoài."

Cái cớ như này, cô nói rất giống thật, kỳ thật có phải thật vậy hay không, ai có thể biết, mà cô thấy Cao Dật thở dài một hơi, thì biết là Cao Dật đã tin, chỉ là Hạ Nhược Tâm cũng biết, nếu như lúc này người ngồi trước mặt cô không phải là Cao Dật, mà đổi thành Sở Luật, khả năng lời nói láo trăm ngàn sơ hở này, anh sẽ không tin.

Đến khi Cao Dật vừa định mở miệng lần nữa, thì điện thoại di động của anh lại vang lên tiếng chuông, rõ ràng là tiếng nhạc nhu hòa, thế nhưng mà rơi vào trong tai của anh, lại rất chói tai, cũng rất ngột ngạt. Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn cái tên trên màn hình, ánh sáng trong mắt cũng dần dần tối lại.

Anh đứng lên, cũng không nhận điện thoại ngay trước mặt Hạ Nhược Tâm, mà chờ đến khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia cũng lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của Vệ Lan: "Tiểu Dật, con nhanh nhanh trở về, Bạch Lạc Âm cảm thấy khó chịu, bác sỹ nói, đứa trẻ có thể sẽ sinh non..." Mà nói đến đây, Vệ Lan đều cũng bắt đầu nghẹn ngào, cháu trai của bà, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không bà phải làm sao bây giờ.

"Mẹ, mẹ đừng vội, con lập tức trở về."

Trên mặt Cao Dật cũng không khỏi hiện lên một chút lo lắng, đến khi anh quay đầu muốn nói với Hạ Nhược Tâm cái gì, Hạ Nhược Tâm lại đứng lên, "Cao Dật, có phải là bệnh nhân hay không?"

Cô giả vờ như không biết gì, hỏi anh, kỳ thật cô mơ hồ đã nghe được, dường như là đứa trẻ trong bụng Bạch Lạc Âm xảy ra chuyện, nhưng mà, cô sẽ không vạch trần, nếu như đây là sự tôn trọng dành cho đối phương, cô sẽ cho.

Cao Dật khẽ cắn răng một chút, ngón tay của anh cũng siết chặt lại.

Sau đó ngửa mặt lên, chật vật nói nói, "Thật xin lỗi, Nhược Tâm, là trong bệnh viện xảy ra chuyện, anh phải về trước, chờ đến khi xong việc, anh sẽ lại đến."

"Được." Hạ Nhược Tâm vẫn cười nhàn nhạt như cũ, khóe môi cũng kéo lên độ cong rất hoàn mỹ, cơ hồ cũng có thể nói là không hề có kẽ hở.

Cao Dật vội vàng chạy về phía cửa, trong lòng lo lắng cho Bạch Lạc âm, còn có đứa trẻ trong bụng Bạch Lạc Âm, rõ ràng buổi sáng vẫn còn rất tốt, chỉ là vì sao bây giờ lại xảy ra chuyện rồi?

Bây giờ trong lòng anh đều là Bạch Lạc âm, còn có đứa trẻ, tuy nhiên lại không để mắt đến một số chuyện rất trọng yếu, mà ở phía sau anh, nụ cười trên mặt Hạ Nhược Tâm, cũng từ lúc anh xoay người rời đi, thì đã bắt đầu bị thu hồi.

Cô lại nâng cái cốc trên bàn lên, uống một ngụm nước trong cốc, cửa một gian phòng bị mở ra, Tiểu Vũ Điểm lật đật đi xuống lầu, sau đó chạy tới, ôm lấy chân mẹ.

"Bảo bối của mẹ tỉnh rồi à?" Hạ Nhược Tâm cười vô tư với con gái, mà lúc này cô cười, mới là thật tâm, mới là chân thực, mà cũng không phải là...

Cố gắng hết sức.

Cô thay một bộ quần áo khác cho con gái, tiểu cô nương lớn lên rất xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm, là một cái bánh bao nhỏ đáng yêu. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của con.

"Mẹ, chúng ra đi đâu vậy?" Tiểu Vũ Điểm lôi kéo cái mũ nhỏ trên đầu của mình, bắp chân ngắn ngủi đi theo mẹ.

Hạ Nhược Tâm hít một tiếng: "Tìm cha con nhé."

Nếu như có thể, cô thật sự hi vọng con gái vẫn là của một mình cô, thế nhưng mà bây giờ lại muốn chia sẻ con gái với người khác, khiến cho cô thực là có chút không tiếp nhận được, nhưng mà, cô biết, bây giờ Tiểu Vũ Điểm có tình cảm rất sâu đậm với Sở Luật, cô không thể nào khiến con gái phải lựa chọn, muốn cha, hay là muốn mẹ.

Lời này cô không nói nổi.

Việc này cô cũng không làm được.

Quả nhiên, Tiểu Vũ Điểm nghe là tìm cha xong, đôi mắt cũng sáng rực lên, mà khi cô bé thấy một chiếc xe từ đằng xa lao tới, cũng lập tức buông tay Hạ Nhược Tâm ra, chạy về phía chiếc xe kia.

Bởi vì cô bé biết, đây là xe của cha mình.

Sở Luật dừng xe lại, anh đi xuống, duỗi tay ôm con gái lên.

"Có nhớ ba không nào?" Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, gương mặt vẫn luôn là bình tĩnh xa cách, cũng bởi vì gặp được con gái, mà cảm giác có mấy phần ấm áp.

"Nhớ ạ!" Tiểu Vũ Điểm mềm mại nói, cũng ôm chặt cổ của cha, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình và cổ cha: "Sao ba lại không đến thăm Tiểu Vũ Điểm, có phải ba không cần Tiểu Vũ Điểm nữa hay không?" Cô bé hít hít cái mũi nhỏ, rất không thể chịu đựng được sự chia cách này.

Ánh mắt Sở Luật rơi trên người Hạ Nhược Tâm, một màn giống như cười mà không cười kia, khiến Hạ Nhược Tâm có chút xấu hổ, anh đây là ý gì, là lên án cô sao? Chẳng lẽ cái này là lỗi của cô sao? Về cơ bản, còn không phải do Sở gia phạm sai lầm sao, bây giờ, anh đây là đang phàn nàn cô khiến cho con gái thiếu chút nữa thì thành không cha không mẹ sao?

Nghĩ đến việc này, tầm mắt của cô hơi hơi lạnh lẽo, Sở Luật khẽ sững sờ, có lẽ cũng cảm giác được, Hạ Nhược Tâm đang nghĩ đến cái gì.

Mà anh đặt tay bên môi, ho nhẹ một tiếng, giống như đó cũng không phải là một chủ đề nên nói.

Anh tháo chiếc mũ trên đầu con gái xuống: "Đi nào, bảo bối, hôm nay cha dẫn con đi ăn đồ ăn ngon nhé!" Hôm nay anh tới chính là vì nhìn con gái, chứ không phải muốn cãi nhau với mẹ của con gái.

Đương nhiên, Sở Luật không phải kẻ đần độn, lúc nào bận rộn thì bận rộn, đương nhiên khi cần buông lỏng thì cũng phải làm.

Cho nên, anh trầm mặc, chỉ là hi vọng Hạ Nhược Tâm nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Trên bàn ăn, Hạ Nhược Tâm gỡ xương cá cho con gái theo thói quen, sau đó lại đặt ở trong chén nhỏ của con gái.

"Cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm bây giờ càng ngày càng hiểu được lễ phép, cô bé ngoan ngoãn ăn cá, ngay trước mặt ca mẹ, đương nhiên cũng là một ngọn đèn nhỏ không sáng.

"Anh ta tin?" Sở Luật bưng một chén sữa bò lên uống, đương nhiên đây là sữa bò thực sự, chứ không phải là sữa bột của con gái anh, anh cũng không dám lấy sữa bột của con gái ra, nếu không, sợ là mặt mũi của Sở đại tổng giám đốc là anh cũng sẽ bị một bao sữa bột làm cho mất hết rồi.

"Anh ta không nên tin sao?" Hạ Nhược Tâm hỏi ngược lại Sở Luật: "Nhìn xem, đây là lời nói dối hoàn mỹ cỡ nào, chính tôi cũng còn muốn tin không sai biệt lắm, huống chi là anh ta."

"Là vậy sao, em cho là đã hoàn mỹ rồi hả?" Sở Luật đặt cái chén xuống, đôi mắt đen của anh vẫn luôn nhìn được xuyên vào lòng người khác.

Vì sao lúc đầu Ngô Sa không nói ra chỗ của cô, vì sao Ngô Sa không cho cô đi ra ngoài, anh đều không nghĩ đến, không có địch ý nào là vô duyên vô cớ, tuy nói, lúc ấy là do cô yêu cầu, không có khả năng Ngô Sa không hiểu, đó là chuyện rất dễ hiều, bây giờ người kia lại cứ không hiểu.

Chương (1-1106)