Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1005

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 1005
Cao tiên sinh đã biết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cảm ơn." Edward hơi cúi người xuống đúng nghi lễ của quý tộc châu Âu. Hạ Nhược Tâm lần đầu muốn biết người đàn ông này rốt cuộc lớn lên ở đâu, cảm giác thật sự, phải nói thể nào nhỉ, lễ phép lịch sự khiến cô xúc động.

Cô nghĩ có lẽ Ngô Sa cũng có cảm giác như vậy.

"Em nói cái gì?" Ngô Sa ném nửa quả táo mình ăn dở lên trên bàn: "Em nói, em muốn chị, " cô chỉ vào mặt mình, rồi lại chỉ vào Edward ngồi bên canh, "muốn chị ở chung với anh ta?"

Edward vẫn cười lịch sự như cũ.

"Vâng." Hạ Nhược Tâm ăn từng miếng táo, so với Ngô Sa hiển nhiên cô khuôn phép hơn nhiều.

Ngô Sa nhếch miệng xem thường: "Vì sao chị lại phải ở cùng con mọt sách ngốc nghếch này?" Nhưng trong mắt cô chợt lóe lên một chút chột dạ, lộ ra không ít vẻ hợp tình đúng lý trong cô.

Hạ Nhược Tâm ngước lên nhìn Edward vẫn luôn cười hiền lành, cũng không thấy giống mọt sách, chỉ có thể nói tính tình hiền lành, giống như tú tài cổ đại, đương nhiên Ngô Sa không phải loại tiểu thư khuê các.

Cô cảm giác hai người rất xứng.

Tính cách bổ sung cho nhau, một người tính tình táo bạo, một người lại có thể khoan dung.

"Chị Ngô, chị đồng ý không?" Cô đặt đĩa trong tay xuống bàn.

"Sao em cứ một hai phải như vậy?" Ngô Sa khẽ bĩu môi."Em phải biết rằng, để chị nợ ân tình không dễ dàng huống chi là ân nhân cứu mạng, chị sẽ nhớ em cả đời, cho dù em muốn một nửa tài sản của chị thì chị cũng sẽ cho em, dù sao chị cũng không có con cái." Nói tới đây cô khoát tay một chút, "Nếu chị vạn nhất có làm sao, em có thể trở thành người thừa kế tài sản của chị."

"Em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Đem chôn chính mình sao?" Ngô Sa còn muốn nói nhưng Hạ Nhược Tâm đã chặn lời cô lại. Cô không có hứng thú với tài sản của Ngô Sa, lại nói nữa, bọn họ không thân thích, cô sẽ không có chủ ý gì tới tài sản của người ta, hơn nữa Lục gia cũng cũng không có khả năng để cô thiếu ăn thiếu mặc.

Có bao nhiêu quyền lợi thì cũng có bấy nhiêu gánh nặng.

Cô có thể nhận được mọi thứ của Ngô Sa nhưng có khả năng cô không đủ sức gánh.

Cô lại đẩy xe lăn đi tới bên cửa sổ, sau đó kéo bức màn ra, cứ như vậy an tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, một ngày tươi đẹp cũng chuẩn bị kết thúc.

"Chị Ngô, chị xem kìa, thật đẹp." Cô dựa lưng vào xe lăn.

"Đúng vậy." Ngô Sa cũng đã đi tới đứng ở phía sau Hạ Nhược Tâm. Bọn họ quanh năm suốt tháng đều sống vội vàng, cho dù có tâm thì có khi phong cảnh đẹp cũng chỉ là mây khói thoảng qua trong mắt.

"Chúng ta có thể ngắm nhìn được bao lâu đâu?" Ánh mắt Hạ Nhược Tâm có chút hơi mông lung."Chị có biết để sống sót có bao nhiêu khó khăn không? Đều nói không cần phải khiến chính mình tủi thân thiệt thòi, nhưng có khi những cái đó cũng chỉ có chính mình mới có thể thừa nhận, ai sẽ chia sẻ với mình? Chúng ta kỳ thật cũng không có nhiều năm để sống, sinh mệnh vô thường, vì sao lại không cho chính mình một cơ hội. Đến già rồi chết mới có thể phát hiện hóa ra chúng ta còn có nhiều chuyện muốn làm mà chưa làm, hóa ra chúng ta thật sự có thể chọn một con đường khác, chỉ là chúng ta lại không có cơ hội."

Cô xoay người, vỗ nhẹ tay Ngô Sa.

"Buông mặt mũi, buông tự tôn, thản nhiên đối mặt với chuyện này. Em rất may mắn, em đã làm theo lựa chọn của mình, mặc kệ có bao nhiêu đau em cũng muốn nhớ lại. Đúng vậy, cho dù rất khổ sở."

Ngô Sa sửng sốt một chút, đôi mắt cũng hơi mờ mịt.

"Tiểu Hoa, chị bốn mươi hai tuổi, hơn nửa đời người đã đi qua, lúc này sắp là hoàng hôn của chị, sắp đi xuống."

"Hoàng hôn không phải là cảnh đẹp sao?"

Hạ Nhược Tâm hỏi Ngô Sa, thời gian chỉ có thể trôi đi, không thể tóm lại được, nhưng để mình cũng trôi theo hay nắm lấy chính điều mình muốn cũng chỉ là một bước mà thôi.

Hoàng hôn bên ngoài đã sắp tắt, mà trời cũng bắt đầu đen.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận từ trên xe xuống, sau đó ngồi lên xe lăn của mình, Ngô Sa cũng đi ra đẩy xe cho cô.

"Em thật sự không cần tài sản của chị sao?" Ngô Sa lại hỏi một câu.

"Dạ, không cần, chị đã cho em rất nhiều." Hạ Nhược Tâm không tham tài sản của Ngô Sa, có lẽ rất nhiều người sẽ động tâm nhưng cô sẽ không, bởi vì cô có rất nhiều, thật sự không cần.

Kỳ thật cô phải cảm ơn Ngô Sa mới đúng, nếu không phải Ngô Sa cô thật sự không biết khi nào mới có thể tìm được ký ức của mình, tìm về những lo lắng, cũng là tìm về những điều quan trọng nhất với cô, Tiểu Vũ Điểm của cô, con gái của cô.

Khi tới cửa Lục gia Ngô Sa muốn đi.

"Không vào ngồi chơi sao?" Hạ Nhược tâm hỏi Ngô Sa, có thể uống ly trà.

Ngô Sa hừ một tiếng: "Không phải em đem ân cứu mạng nhường cho gã kia sao, chị muốn đi uống trà với anh ta." Cô cường điệu, biểu tình ghét bỏ này cũng chỉ là cố ý.

Yêu không phân biệt tuổi tác.

Hạ Nhược Tâm vẫy tay: "Chúc chị may mắn."

"Cảm ơn." Ngô Sa nói câu cảm ơn này rất thật tình.

"Là em cảm ơn chị mới đúng." Hạ Nhược Tâm cũng cười theo, chỉ trong lòng có chút chua xót khó bình lại được.

Ngô Sa có thể là muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giữ lại bí mật của Hạ Nhược Tâm, đương nhiên trong lòng cô cũng có bí mật không nói cho Hạ Nhược Tâm.

Cửa mở, Tần Tuyết Quyên đi đến đẩy xe lăn, nhưng trên mặt bà lộ vẻ có gì đó khó nói.

"Dì, có chuyện gì vậy?" Hạ Nhược Tâm nhìn ra Tần Tuyết quyên có vẻ ngại ngùng mở miệng, chuyện này có lẽ có liên quan tới cô đi.

Tần Tuyết Quyên nhẹ thở ra, cũng than một tiếng.

"Tiểu thư, hôm nay Cao tiên sinh tới, cậu ấy hỏi tình hình của cháu."

"Dì nói thế nào?" Hạ Nhược Tâm vươn tay ôm lấy Tiểu Miêu béo ú ở dưới chân mình, Tiểu Miêu mập nheo lại hai mắt, an tĩnh nằm trên đùi chủ nhân.

"Dì không nói gì, chỉ nói là đã lâu không gặp cháu, nhưng dì nghĩ Cao tiên sinh hẳn đã nhận ra điều gì đó."

"Dạ?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa đôi tai của méo ú."Sao anh ấy lại phát hiện?"

"Dép lê của tiểu thư." Tần Tuyết Quyên ngừng lại, ở cửa có một đôi giày là Hạ Nhược Tâm khi tiến vào đã đổi, khi cô đi ra tất nhiên cũng đổi, nhưng dép lê lại sẽ đặt ở bên ngoài.

Mà Lục gia có khách hay không trong lòng Cao Dật rất rõ ràng, hơn nữa dép của cô sẽ không có người đi, cô rất hiểu Cao Dật nhưng Cao Dật hiện tại chưa chắc đã hiểu cô.

Cô rũ lông mi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm Tiểu Miêu mập, Tiểu Miêu mập vẫn lười biếng nằm không động.

*****

"Nếu ngày mai anh ấy lại đến cháu sẽ gặp anh ấy." Nói xong câu này cô liền đặt Tiểu Miêu xuống đất. Tiểu Miêu cũng biết cho chủ nhân mặt mũi, biết lấy lòng để có được đồ ăn ngon, vừa xuống mặt đất nó liền chậm chạp đi tới trước mặt Tần Tuyết Quyên, hai chân cũng ôm lấy Tần Tuyết Quyên, cho dù hiện tại có phải đi đâu thì có lẽ bà cũng phải lôi theo một con mèo béo ú.

Hạ Nhược Tâm không nói cho bất cứ ai biết cô đã tìm lại được ký ức.

Cô đã chậm một năm cho nên không vội, bây giờ đã biết Tiểu Vũ Điểm rất tốt, Sở Luật nuôi dạy con gái cũng tốt, hiện tại biết khiêu vũ, vẽ tranh, cũng rất ngoan.

Còn những cái khác, những thù hoặc oán trước kia cô không nghĩ sẽ lại truy cứu. Hại người cuối cùng sẽ gặp báo ứng, ví như Hạ Dĩ Hiên, ví như Lý Mạn Ni, cũng ví như Tống Uyển. Tuy rằng Tống Uyển so với người khác cũng tốt hơn một ít, ít nhất bà vẫn khỏe, cuộc sống hàng ngày rất dễ chịu, còn có vinh quang Sở gia, còn có một đứa cháu là Sở Tương, nhưng cũng không biết có ai nói cho bà không, kỳ thật bà đã không có con trai.

Chuyện đã làm cuối cùng đều chính mình gánh vác.

Cô lấy điện thoại ra, bấm xong dãy số cô lại bắt đầu thấy do dự.

Sở Luật, đúng vậy, Sở Luật.

Bọn họ dây dưa từ lúc cô 4 tuổi mãi cho tới hiện tại, hơn hai mươi năm đã qua đi, hiện giờ dường như càng thêm dây dưa không ngừng. Cô sẽ không nghĩ tới tương lai sẽ thế nào, là tách ra hay xum hợp.

Cô sẽ để thời gian trả lời, cô tin rằng thời gian sẽ là đáp án tốt nhất, cho dù tính nhiều cũng đánh không lại một cái sau này...

Sau này sẽ lại thế nào.

Ai biết?

Cuối cùng cô vẫn buông điện thoại, sau đó nằm lên giường, tay vẫn nắm chặt điện thoại, đến khi 'ting' một tiếng, điện thoại báo có tin nhắn đến.

Cô mở điện thoại ra, đột nhiên lòng cô nhảy một chút, đó là một cảm giác không nói rõ được, rồi sau đó mũi hơi cay cay.

"Ngày mai cần tái khám, anh sẽ đến đón em... Sở Luật."

Cô đưa tay gõ một chữ "Được", nhưng chữ này cô lại không gửi đi, coi như cô đã ngủ rồi, coi như cô không nhìn thấy, cũng coi như cô lừa mình dối người đi.

Đêm, cô ngủ đã thấy an ổn hơn, tuy rằng cũng nằm mơ nhưng giấc mơ lại rõ ràng, đến khi tỉnh lại cô cũng vẫn nhớ rõ.

Mà lúc này cô mới biết được, hóa ra có khi nằm mơ cũng là một loại may mắn, cho dù đó là ác mộng.

Đến khi cô mở hai mắt bên ngoài trời đã sáng, cô mơ thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều điều trước kia hiện tại đã nhớ lại. Có lẽ trước kia của cô thật sự là một giấc mộng, giấc mộng rất dài rồi khi tỉnh lại cô giống như đã không còn trẻ.

Cô cẩn thận đứng lên, sau đó bám vào tường từng chút từng chút đi tới, không còn quá đau cho nên động tác cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Gương mặt trong gương rất quen thuộc nhưng cũng là xa lạ, cô tìm từ gương mặt này không ra bất cứ cái gì thuộc về bóng dáng Hạ Nhược Tâm, kỳ thật giống như hai người hoàn toàn khác biệt. Cô thật sự không biết rốt cuộc Sở Luật nhận ra cô như thế nào được.

Cô xoa xoa mặt mình, dường như cũng đã quen thuộc. Cô là Hạ Nhược Tâm, nhưng cũng là Lục Tiêu Họa, hai người đều là cô.

Cô bắt đầu rửa mặt, khi nước lạnh chạm vào mặt cũng khiến cô nháy mắt tỉnh táo hơn, cô không trang điểm cũng chỉ bởi vì làn da cô vốn dĩ rất đẹp, nói hiện tại cô đã hai mươi bảy tuổi có lẽ không có ai tin.

Điểm này cô thừa hưởng từ Thẩm Ý Quân.

Nhưng nhớ tới Thẩm Ý Quân mắt cô liền tối sầm lại một chút.

Người mẹ kia...

Cô thật sự không nghĩ sẽ lại nhận mẹ, nhưng cô không thể không thừa nhận khi bà che chở cho đứa con gái giả kia thì đó chính là tình thương của mẹ.

Cô vẫn cứ không nghĩ sẽ làm gì với bà. Thẩm Ý Quân muốn một người con mà Dương Nhược Lâm lại cần thân phận Hạ Nhược Tâm. Cứ để bọn họ tương thân tương ái đi, cùng cô có quan hệ gì.

Cô lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, soi đi soi lại mặt mình, vẫn là làn da trắng hồng có chút trong suốt hoàn mỹ không tì vết.

Điện thoại cô vang lên khiến cô sửng sốt, vội vàng cầm lấy điện thoại, là Sở Luật gọi tới. Cô đưa điện thoại lên tai, người cũng đi tới hướng cửa sổ. Kỳ thật lúc này cô không biết muốn đối mặt với người đàn ông này như thế nào.

Hận, giống như hận không nổi.

Oán, anh đã chuộc tội vì cô.

Yêu, cô không dám nói.

Trong cô cứ có cảm giác dây dưa không ngừng như vậy. Cô nhẹ kéo bức màn ra một góc, quả nhiên ở phía dưới đường là một chiế ô tô màu đen, chỉ liếc mắt sẽ có cảm giác chiếc xe này rất bình thường nhưng nếu xem kỹ lại sẽ biết chiếc xe này cho dù có muốn mua thì cũng không chắc đã mua được.

"Là anh." Từ trong điện thoại truyền đến giọng anh trầm thấp."Anh ở dưới chờ em, anh vào trong đợi hay ở đây chờ em ra?"

Hạ Nhược Tâm rũ lông mi xuống, cũng thả bức rèm ra: "Tôi sẽ đi ra."

Nếu có thể cô thật sự muốn nhất là làm anh rời đi, bởi vì cô còn chưa suy nghĩ xong sẽ đối mặt với anh như thế nào, đối mặt với người cô đã quên nhưng hiện tại đã nhớ ra, anh khiến cô thống khổ nhưng cũng có vui sướng, có yêu nhưng cũng có hận.

Thế cho nên tới hiện tại cô thật sự không biết phải dùng tâm tư cùng thái độ gì đối mặt với anh.

"Tiểu thư, cháu muốn ra ngoài sao?" Tần Tuyết Quyên mới từ trong phòng bếp đi ra liền thấy Lục Tiêu Họa đang đẩy xe lăn, có vẻ đang muốn đi ra ngoài, không muốn ăn cơm sao?

"Vâng, cháu ra ngoài một lúc." Hạ Nhược Tâm dừng lại, xoay người cười với Tần Tuyết Quyển."Dì, cháu đi tái khám, cơm sẽ không ăn."

"À, được." Tần Tuyết Quyên lau tay một chút rồi vội vàng đi tới đẩy xe cho cô. Khi tới cửa là lúc có gió lạnh thổi tới trên người Hạ Nhược Tâm, cô thở nhẹ ra một làn hơi, bảo Tần Tuyết Quyên quay vào nhà.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1106)