Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0535

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0535
Ba đã về
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)

"Chúng ta ly hôn đi." Cao Dật thu hồi tay mình, khuôn mặt gầy ốm không có nửa phần tươi cười.

"Không!" Bạch Lạc Âm đột nhiên hét lên, "Em không ly hôn, cho dù có chết cũng không, Cao Dật, anh muốn cùng em ly hôn để đến với người phụ nữ kia có đúng hay không, em nói cho anh biết, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, cho dù có chết thì anh cũng đừng nghĩ cùng người phụ nữ kia bên nhau."

Cô đột nhiên nở nụ cười, hiển nhiên cô đã mất hết lý trí, "Cao Dật, ha ha... Cao Dật, anh không biết sao?"

"Em tiêm thuốc phiện vào người anh đó, ha ha.... Em tiêm thuốc phiện cho anh..." Cô ôm lấy khuôn mặt mình, xé rách quần áo mình: "Về sau anh không thể rời xa em, anh chỉ có thể ngu ngốc đứng bên cạnh em, cả đời cũng chỉ được phép ở bên em, cho dù chết cũng sẽ chết cùng một chỗ."

Cánh cửa mở ra, hai cảnh sát đi vào đứng trụ hai bên người Bạch Lạc Âm, gắt gao đem Bạch Lạc Âm còng lại, những lời Bạch Lạc Âm vừa nói đã chứng thực cho tội danh của cô, Cao Dật kéo nhẹ khóe môi sau đó nhanh chóng rời đi, bên tai còn mơ hồ nghe tiếng la hét của Bạch Lạc Âm ở bên kia song cửa sắt.

Có lẽ, người phụ nữ này đã sớm bị điên, thứ cô ta chiếm không được, cầu không được liền muốn phá hủy.

Lại một lần nữa Bạch Thần Phong đối mặt với Cao Dật, một già một gầy ngồi đối diện với nhau.

Chỉ mới qua mấy tháng mà hai người dường như đã thay đổi rất nhiều, thật sự cả hai người cơ hồ đều không thể nhận ra đối phương.

"Cao Dật, thực xin lỗi." Bạch Thần Phong nợ Cao Dật một lời xin lỗi, ông cũng nợ Vệ Lan một lời xin lỗi.

Khóe môi Cao Dật con lên có chút lạnh nhạt: "Tôi tưởng Bạch Lạc Âm cũng phải xin lỗi ông mới đúng, cô ta làm sai nhưng cuối cùng lại để ông gánh vác."

Sắc mặt Bạch Thần Phong có chút tái đi, ông biết Cao Dật đang nói đến cái gì.

"Mẹ cậu bên kia..." Ông không biết nên hỏi như thế nào, chuyện này khiến ông rất khó mở miệng.

"Tôi tôn trọng ý kiến của bà." Đầu ngón tay Cao Dật nhẹ nhàng chạm vào cái ly bên cạnh, chuyện mà Vệ Lan đã quyết định, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ cái gì, rời khỏi Bạch gia có lẽ đối với anh và bà là một quyết định tốt.

"Lạc Âm..." Bạch Thần Phong đem đề tài chuyển sang Bạch Lạc Âm, ông hiện tại không trông cậy vào việc Cao Dật có thể ghánh tội thay Bạch Lạc Âm, hiện tại ông chỉ hi vọng, Cao Dật không khởi tố Bạch Lạc Âm thì vẫn còn cơ hội.

Cao Dật cầm cái ly lên, đặt ở trên bàn nghe cái cạch một tiếng, tim của Bạch Thần Phong cũng vì thế mà run theo.

"Tôi sẽ không khởi tố Bạch Lạc Âm." Thanh âm Cao Dật cực nhẹ, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, anh cũng đang cười nhưng ý cười thì lạnh băng.

Bạch Thần Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Cao Dật hiển nhiên lại chưa nói xong.

"Bạch thúc, Lạc Âm khả năng tinh thần có chút vấn đề, cô ấy sẽ sớm bị cưỡng chế đưa vào bệnh viên tâm thần."

Cao Dật vừa nói xong, Bạch Thần Phong liền mở to hai mắt không thể tin được, chính mình vừa nghe được cái gì, cưỡng chế đưa vào viện tâm thần, hơn nữa có bệnh án là bệnh nhân từng vị tâm thần, ông cũng có thể đoán ra được con gái của mình sẽ mang cái mác bệnh tình ấy cả đời, không thể nào rửa sạch được.

Mà Bạch gia bây giờ cũng chỉ còn mỗi mình ông.

Vợ muốn cùng ông ly hôn, con gái bị đưa vào bệnh viên tâm thần, bởi vì có tiền án phạm tội nên bị cưỡng chế giam giữ trong viện, mà con nuôi từ nhỏ đến lớn cũng đã bỏ ông mà đi.

Ông suy sụp vô lực ngã ngồi trên ghế, thất thần.

Mà Cao Dật cũng đã sớm rời đi.

Bên ngoài ánh nắng chiếu lên người anh, làm lộ ra khuôn mặt thon gầy, hai bên xương gò má nhô ra thấy rõ, anh đem tay mình đặt lên mặt, hiện tại anh cùng ma quỷ không khác gì mấy.

"Cộc cộc..." Anh gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, cửa mở, Tiểu Vũ Điểm đem cái đầu nhỏ của mình thò ra, vừa thấy người bên ngoài thì hơi sửng sốt một chút.

"Ba..." Bé cắn cái môi nhỏ của mình ngón tay nhỏ chỉ chỉ, bé hít một hơi thật sâu rồi lại chú ý quan sát, mặc dù bé thấy ba hơi khác một chút nhưng bé vẫn nhận ra.

"Lại đây, bảo bối, để ba ôm con một cái." Cao Dật ngồi xổm xuống, hướng Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra, đứa trẻ này mặc dù không có huyết thống của anh nhưng nó lại là con của anh, là đứa con anh yêu nhất từ trước đến nay.

"Ba." Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm cổ Cao Dật.

"Ba có phải không cần Tiểu Vũ Điểm nữa cho nên mới không trở về nhà?" Bé chép chép cái miệng nhỏ, mẹ nói ba đi rất xa để kiếm tiền, rất lâu mới về nhưng bao nhiêu lâu thì mẹ không biết, nhưng mà trong lòng bé kì thật chẳng khác nào ba không cần bé nữa.

"Không có, con xem, không phải ba đã trở lại với con rồi sao." Cao Dật ôm bé lên từ trên mặt đất lên, đã bao nhiêu lâu rồi anh đã không ôm qua bé, đứa trẻ trong ngực thân hình nho nhỏ mềm mại làm anh thực nhớ, không khỏi cảm thấy có chua xót trong lòng.

Anh đứng lên, bé con trong lòng ngực dường như béo lên không ít, bất quá vẫn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời như trước kia.

"Tiểu Vũ Điểm, bên ngoài là ai?"

Vệ Lan thấy Tiểu Vũ Điểm mở của nhưng rất lâu cũng chưa thấy vào mới hỏi một câu, sau đó cửa mở, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đi đến.

"Mẹ..." Anh kêu lên một tiếng.

Phịch một tiếng, Vệ Lan làm rơi chiếc chén lên bàn, may quá, còn tốt, chén đủ chắc, không có bị vỡ.

"Tiểu Dật..."

Vệ lan đi qua, vươn đôi tay run rẫy ra nhẹ nhàng vỗ về trên mặt con trai, "Sao lại gầy như thế?"

Đúng lúc Nhược Tâm vừa từ trong bếp ra tới, cô vừa nhìn thấy Cao Dật thì tâm tư rốt cuộc tâm tư cũng nhẹ nhàng buông lỏng xuống, mọi chuyện có phải đều đã kết thúc.

"Nhược Tâm, anh đã trở về." Cao Dật cười với Hạ Nhược Tâm.

Trở về, tất cả đều thay đổi.

"Đã trở lại liền tốt, chúng ta ăn cơm thôi." Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, lại vào phòng bếp đem đồ ăn bưng ra.

Ba người hiểu ý đều không đề cập đến chuyện của Bạch gia, bữa cơm này bọn họ ăn rất ngon miệng, cũng rất vui vẻ.

Hạ Nhược Tâm sắp xếp cho Cao Dật một gian phòng ngủ, cách bày trí sắp xếp đều bố trí theo sở thích của anh, đầu giường còn đặt thêm một bình hoa hồng nhàn nhạt mùi hương, cô hi vọng mùi hương này sẽ giúp anh có một đêm ngủ thật ngon giấc.

*****

Chuyện của Bạch gia rốt cuộc cũng đã được quyết định.

Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong thật sự ly hôn, mà Cao Dật cũng cùng Bạch Lạc Âm cũng giải trừ mối quan hệ vợ chồng, tuy trong lòng Vệ Lan có chút khổ sở nhưng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ dần trở nên tốt đẹp, bà cũng sẽ quên đi tất cả.

Bà hiện tại mỗi ngày đều chơi với Tiểu Vũ Điểm, cũng không để chính mình rãnh rỗi. Vì thế cũng cảm giác thời gian trôi đi cũng thật mau.

Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha đang cầm bút vẽ, cô dùng cọ điểm một chút ánh sáng trong bức tranh nhưng vài phút sau cô liền ngừng lại, đem giá vẽ ôm vào lòng, bắt đầu phát ngốc, suy nghĩ mông lung, cô hiện tại ở cùng mái nhà với Cao Dật, nhưng mọi thứ đều bị thay đổi chỉ sau vài tháng, tất cả đều không thể trở về lại ban đầu.

Cô than nhẹ một tiếng, lại cầm cọ điểm một chút lên bức tranh, đột nhiên cô nghe thấy tiếng phịch một cái, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, cô bắt đầu cảm giác có thứ gì đó không tốt.

"Cao Dật?"

Cô gõ cửa, không có người trả lời.

"Cao Dật." Cô lại gõ cửa, lại như cũ không có người đáp trả, nhưng bên trong lại phát ra những âm thanh rất đáng sợ, cô đẩy cửa ra tiến vào, mọi thứ bên trong đều dọa cô giật mình...

Trên mặt đất rải rác đồ vật, Cao Dật thân hình gầy còm lúc này đang nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cơ hồ hằn lên tia đỏ như máu.

Anh vừa thấy cửa mở, liền hướng ra phía ngoài chạy đi.

"Cao Dật!" Hạ Nhược Tâm ôm chặt anh từ phía sau, cô có chết cũng không cho anh đi, Cao Dật hiện tại tuy rất gầy nhưng cũng vẫn là một người đàn ông, sức lực cũng không phải vừa, đặc biệt bây giờ anh còn rơi vào tình trạng mất kiếm soát nên rất khó để giữ anh.

Một người định bỏ đi, một người níu lại, phịch một tiếng, hai người đều té lăn ra mặt đất, Hạ Nhược Tâm thành công trở thành đệm lót cho Cao Dật, may mắn anh không đem thân thể của cô đè chết.

"Chuyện gì vậy?" Vệ Lan nhanh chân chạy tới, vừa thấy tính huống bên trong thì bị dọa tới phát hoảng.

"Tiểu Dật!" Bà vội vàng chạy tới, lúc này trên trán Cao Dật chảy ra rất nhiều mồ hôi, cánh tay anh đầy vết trầy xước, từng giọt máu chảy ra nhìn thập phần ghê người.

"Dì, đi tìm dây thừng lại đây, anh ấy đang lên cơn nghiện." Hạ Nhược Tâm gắt gao lôi kéo Cao Dật, tay áo của cô đã bị xé, cánh tay cũng đã bắt đầu có vết thương do Cao Dật cấu nhưng cô vẫn ôm chặt anh, quyết không bỏ ra.

"Được, dì đi lấy." Vệ Lan vội vàng chạy đi tìm dây thừng.

"Buông ra..." Cao Dật đôi mắt hằn lên tia máu, cơn nghiện ma túy dường như đã làm anh mất hết lý trí.

"Cao Dật, cố chịu đựng, anh nhất định phải cố chịu đựng." Hạ Nhược Tâm không có cách nào chỉ đành liều chết ôm lấy anh.

Phịch một tiếng, cô bị Cao dật ném lên giường đầu đụng phải mép giường đau nhức.

"Cho tôi, cho tôi!"

Anh vươn tay, dùng sức lắc mạnh bả vai của Hạ Nhược Tâm, lúc này có lẽ ở trong mắt anh không cần biết là ai, anh hiện tại chỉ cần thứ để giúp anh thỏa mãn mà thôi.

"Cho tôi." Anh dùng sức lắc, ngón tay tựa hồ đều bóp chặt bả vai cô, "Cho tôi, cho tôi!" Anh lớn tiếng gào thét.

"Không có." Hạ Nhược Tâm dùng sức đẩy cánh tay Cao Dật ra.

"Cao Dật, bình tĩnh một chút, anh là bác sĩ, là người chuyên trị bệnh cứu người, anh sẽ vượt qua, anh sẽ vượt qua."

"Biến..." Cao Dật không muốn nghe những lời vô nghĩa, anh vươn tay tát một cái liền trúng một bên má của Hạ Nhược Tâm, rồi đường như đã mất hết lý trí bóp lấy cổ của Hạ Nhược Tâm, chỉ có như thế, chỉ có như thế thì thân thể anh mới bớt khó chịu, anh mới thỏa mãn lên được một ít.

Sắc mặt Hạ Nhược Tâm cơ hồ đã có chút trắng bệch, cô cảm giác mình đang bị ngạt thở, cô dãy dụa lung tung, muốn hất cánh tay dang bóp cổ mình ra.

"Tiểu Dật." Vệ Lan vừa đến liền thấy Cao Dật bóp cổ Hạ Nhược Tâm thì bị dọa sợ.

Bà vội vàng chạy tới, kéo hai tay Cao Dật, chỉ là hiện tại Cao Dật không nhận ra ai cả, anh không nhớ, cũng không biết rõ người trước mắt mình là ai.

Vệ Lan từ trên mặt đất nhặt lên một cái đèn bàn, chạy tới đập vào đầu của Cao Dật, Cao Dật buông tay, thân hình nhẹ nhàng đổ xuống dưới, khuôn mặt hiện lên nét gầy gò nhếch nhác, mu bàn tay cũng hiện lên đầy gân xanh rất đáng sợ, có thể thấy được anh lúc này đã chịu đựng biết bao nhiêu thống khổ.

"Nhược Tâm, con không sao chứ?" Vệ Lan vôi vàng nâng người Nhược Tâm dậy, nhưng lại phát hiện trên người cô đều là vết thương, ngay cả mặt cũng bắt đầu sưng lên.

Hạ Nhược Tâm lấy dây thừng tới, đem Cao Dật trói chặt lại, chờ đến khi cột chắc chắn rồi mới đi ra dọn dẹp đồ vật vương vãi trên nền nhà. Vệ Lan lau nước mắt, đem sàn nhà quét dọn sạch sẽ, lúc này trong phòng trừ bỏ một chiếc giường thì cái gì cũng không có, mà Cao Dật đã sớm bị cột chặt trên giường.

Anh vẫn hôn mê, nhưng qua hơi thở của anh lại có thể cảm giác được lúc này tinh thần anh, thân thể anh đều bị tra tấn dữ dội, sống không bằng chết.

Hạ Nhược Tâm kiểm tra lại dây thừng một chút, bất luận như thế nào, cô nhất định sẽ giúp anh cai nghiện.

Đột nhiên, Cao Dật mở hai mắt...

"Cởi... Cởi..." Anh lớn tiếng gầm lên, cơ bắp trên người cũng dần run rẩy theo, một tiếng kia giống như dã thú, dọa tới Tiểu Vũ Điểm và Vệ Lan sắc mặt trắng bệch.

"Bà ơi, ba làm sao vậy?" Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của Vệ Lan.

Bé không rõ rốt cuộc ba bị làm sao, tại sao ba không ra chơi với bé, ngay cả mẹ cũng mặc kệ bé?

"Không có việc gì, ba cùng mẹ con đang xem TV." Vệ Lan lau nước mắt chính mình, đem khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm ấn vào trong lòng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Bà có thể làm gì, bà có thể vì con trai mình làm được gì bây giờ?

Chương (1-1106)