← Ch.0319 | Ch.0321 → |
Anh phải biết được tin tức của cô, ngay lập tức!
Thẩm Vi nhếch đôi môi đỏ mọng lên.
"Loại đàn bà như cô ta, thứ "gái điếm" đó, anh còn tìm làm cái gì, anh Sở Luật, anh không sợ thân phận cao quý của anh bị dơ bẩn, gia phong nhà anh bị miệt thị sao? Nếu muốn tìm đàn bà, trong nhà anh chẳng phải đã có một người rồi sao? Đây không phải là chỗ anh nên tìm, cứ cho là tôi ra mặt tìm, cũng phải có tiền."
Thẩm Vi một thân diêm dúa lòe loẹt đứng lên, Sở Luật híp mắt lại, những lời này vốn dĩ là những lời trước kia ngày nào anh cũng nói với Hạ Nhược Tâm, lúc này được nói ra từ miệng người khác, anh mới cảm thấy tim mình thắt lại, cứ như bị người ta cắt đi một miếng thịt.
Không đâu, không phải vậy đâu, anh không biết, thực sự không biết nữa.
"Tôi đã nói rồi, cô ta không có ở đây, anh Sở có thể tự mình điều tra, cô ta còn sống hay chết không liên quan gì đến tôi, bởi kẻ dồn ép cô ấy vào con đường này, không phải là tôi, mà chính là anh."
Thẩm Vi mím môi, xoay người rời đi, anh sẽ đi tìm, chỉ cần anh muốn là có thể tìm được, nhưng dáng vẻ của Sở Luật lúc này, dường như cũng đã nhận ra rằng tất cả đã quá trễ rồi.
Khi trái tim người phụ nữ bị tổn thương quá sâu, cô ấy sẽ không thể yêu được ai khác được nữa, trừ bản thân mình.
Vẻ mặt kinh khủng như vậy, rõ ràng đã yêu người ta đến điên cuồng, nhưng tại sao lại không thể dũng cảm thừa nhận chứ, để lúc này lại muốn cứu vãn, nào có đơn giản như vậy.
Phụ nữ không phải là đồ vật, bảo đến thì đến bảo đi thì đi.
Sở Luật sầm mặt nhìn bóng người biến mất trước mắt mình, không thốt ra được câu nào, anh đấm mạnh vào tường, không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn này, bởi lòng anh cũng sớm chết lặng rồi.
Anh xoay người đi ra ngoài, khí chất cường thế trước kia luôn tỏa ra từ anh, giờ lại trở nên suy yếu, hóa ra anh vẫn luôn cô độc, cái gì gọi là hận, cũng chỉ là cái cớ cho anh không muốn buông tay mà thôi.
Không yêu thì sao lại sinh hận, hận càng nhiều, không phải yêu sẽ càng sâu đậm sao?
Anh đi ra ngoài, trời đã tối, từng làn gió thỉnh thoảng vẫn thổi qua gương mặt anh, cảm thấy có chút đau rát. Anh đặt tay lên ngực mình, đau đớn ở nơi này dường như sẽ không bao giờ nguôi ngoai được.
Ngồi ở trong xe của mình, điện thoại di động đổ chuông không ngừng, anh cầm lên xem, đã có mấy cuộc gọi nhớ, đều là của Lý Mạn Ny.
Bỏ điện thoại xuống, lúc này anh mới nhớ ra trong nhà anh còn có một người phụ nữ, anh vẫn cho rằng chuyện lấy vợ hoàn toàn là do bản thân mong muốn, 4 năm trước tại sao anh lại lấy cô, bởi vì, anh sợ, sợ mình sẽ tiếp tục bị người phụ nữ kia ảnh hưởng, sợ mình sẽ quên mấy Dĩ Hiên.
Vậy nên anh mới cưới Lý Mạn Ny, anh đối với Hạ Nhược Tâm ác độc bao nhiêu, còn đối với Lý Mạn Ny càng tốt bấy nhiêu, 4 năm qua anh cũng cảm thấy tội lỗi, cuối cùng anh lại buộc tội nhầm người.
Chính anh chưa từng suy nghĩ tìm hiểu sâu sắc vấn đề, có lẽ anh vốn không hề suy nghĩ, càng không muốn suy nghĩ.
Anh đặt tay lên ngực mình, anh cẩn thận hàn gắn từng mảnh vỡ trong trái tim này là vì cái gì? Chính anh cũng không biết sao? Anh cố gắng đè nén còn chưa đủ sao?
*****
Trong sâu thẳm tận cùng nội tâm đột nhiên phun trào, anh bất lực đặt tay lên tay lái, điện thoại bên cạnh vẫn liên tục đổ chuông, anh tắt máy rồi ném ra bên ngoài, hai mắt vằn lên những tia máu, đầy nóng nảy và cuồng loạn.
Lúc này anh không muốn bị quấy rầy, nếu còn ồn ào, anh sẽ giết người mất, sẽ tự kết liễu chính mình.
Lý Mạn Ny cúp máy, lại nhìn một bàn đầy thức ăn, anh chưa bao giờ thất hẹn với cô, lần lại lại làm sao? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vật, anh có thực sự đang bận rộn không?
Cô đặt tay lên bụng mình, đứa bé này rất quan trọng với cô, nó mất đi, tình cảm giữa bọn họ cũng mất đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô vội vàng chạy ra, thậm chí còn có chút kích động, anh đã về, cô biết rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cô mà.
"Luật, anh về rồi." Cô vội vàng mở cửa, quả nhiên là Sở Luật, vừa nói cô vừa nhào vào lòng Sở Luật.
Sở Luật đưa tay ngăn cản Lý Mạn Ny, giọng nói đầy mệt mỏi và có phần lạnh lùng, "Anh rất mệt, đi nghỉ trước." Vừa nói anh liền đi lướt qua cô, những cử chỉ thân mật qua loa lấy lệ cũng không có nữa. Anh thực sự mệt mỏi, có một số việc anh phải suy nghĩ thật cẩn thận.
"Luật, hôm nay anh sao vậy?" Lý Mạn Ny sững sờ, xoay người nhìn theo bóng lưng anh, lẩm bẩm hỏi, hôm nay anh thật lạ, nhưng lạ ở chỗ nào cô không đoán ra được.
Một bàn thức ăn vẫn còn nguyên, không ai động vào.
Sở Luật đi vào phòng mình, ném cặp táp sang một bên, toàn thân chịu đựng sự đè nén thật khó khăn, anh reo mình xuống ghế, mi tâm đau buốt, anh xoa bóp liên tục cũng không đỡ, anh lấy chìa khóa mở một chiếc ngăn kéo.
Bên trong là một tủ đầy ngọc trai, cả chuỗi đã bị anh kéo đứt, nhưng cô đã nhặt lại từng viên ngọc trai, anh không cho phép cô mang theo bất kỳ thứ gì của nhà họ Sở, dĩ nhiên bao gồm cả những viên ngọc trai này.
Ánh sáng trong phòng ấm áp và nhu hòa, những viên ngọc trai tinh xảo óng ánh trong suốt, mỗi viên đều có cùng kích thước, màu sắc hoàn mỹ, đáng tiếc, nó đã bị đứt đoạn lẻ tẻ, không còn hoàn chỉnh nữa.
Khóa ngăn kéo lại, anh vào trong phòng nhỏ, nằm sấp xuống giường, hôm nay anh không muốn tới căn phòng chung đó, anh không muốn nằm cạnh người phụ nữ nào khác, càng không muốn tự ép buộc mình đi giúp người phụ nữ đó sinh con.
Anh mệt mỏi, không sinh được con, có lẽ vì anh đã làm quá nhiều việc xấu, nên giờ phải chịu báo ứng.
Nằm trên giường, anh siết chặt ngực áo mình, nhắm mắt lại, Lý Mạn Ny ở bên ngoài do dự đặt tay lên nắm cửa, cuối cùng vẫn không dám làm gì, dường như lúc này khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.
Không gì có thể phá bỏ khoảng cách này.
"Tôi đã nói, sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật lớn." Người đàn ông lấy ra một cây gậy gỗ, híp mắt lại, vô cùng tàn nhẫn hung hăng giáng thẳng xuống cánh tay người phụ nữ.
Người phụ nữ thét lên vô cùng thảm thiết, anh lạnh lùng xoay người, không liếc nhìn người phụ nữ đang co giật từng cơn nắm dưới đất.
Bàn tay anh hung hẵn siết cổ cô, hận đến mức muốn bóp chết cô, "Cô không chỉ là một ả đàn bà hèn hạ, cô còn là một con điếm!" những lời lẽ tuyệt tình không ngừng tuôn ra từ miệng anh, anh không màng đến đau đớn khổ sở mà anh mang đến cô.
*****
Khi đó anh một chân nhẫn tâm nghiền nát người phụ nữ đó, chân kia còn không quên đạp thêm một cước xé gân.
"Anh có từng yêu em không?" Cô thống khổ hỏi, nước mắt từng giọt rơi không ngừng.
"Cô mà xứng với tình yêu sao? Tôi nói cho cô biết, Sở Luật tôi có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu Hạ Nhược Tâm cô."
"Sở Luật, anh đừng đi, em van xin anh, đừng cưới cô ta có được không, em xin anh..." Cô ôm chân anh, lại bị anh đá văng ra.
Cả người anh co rúm lại, cuối cùng vẫn không hề quay đầu mà rời khỏi nhà họ Sở. Nơi này sẽ rất nhanh có một căn phòng mới, một nữ chủ nhân mới, trong tay cô không còn gì cả, không một đồng nào cả, anh lại muốn cô trở thành kẻ ăn mày.
Thực ra không phải đâu, không phải như vậy đâu, anh chỉ là muốn cô quay về cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho cô, thực sự có thể buông tha cho cô.
"Anh ơi..." Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo anh, "Anh phải đi sao?"
Anh rất thích gương mặt đáng yêu của cô, ngón tay đặt lên tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô mà anh vừa đích thân đeo lên. Anh đã nói cô hãy chờ anh trở về, anh nhất định sẽ trở về, nói được là làm được.
Đúng vậy, anh đã trở về, nhưng anh đã nhận nhầm người, yêu sai người, . thù sai người, hận sai người mất rồi.
Anh lấy tay day day mắt, dường như chỉ một tia sáng nhỏ cũng có thể làm đau mắt anh. Anh ngồi dậy, trong mắt vằn đỏ, anh của bốn năm trước, thực sự là anh hay sao?
Anh chính là một kẻ tàn nhẫn, vô nhân tính như vậy sao?
Ánh cúi nhìn hai bàn tay của mình, chính hai bàn tay này đã hủy hoại người con gái anh chọn làm vợ từ nhỏ, nhưng mãi sau anh mới phát hiên ra người anh đã thực sự hủy hoại chính là bản thân mình.
Anh ngồi dậy châm một điếu thuốc, rồi hút hết điếu này đến điếu khác, có thể là do tâm sự trong lòng thật nặng khiến anh quên đi thời gian, quên cả đói khát, nơi này thật lạnh lẽo biết bao, anh đã ở nơi này rất lâu, cũng rất lâu rồi anh không còn thực sự vui vẻ và chân thành nữa.
Nhưng không chỉ có mình anh không ngủ được, Lý Mạn Ny rốt cuộc cũng không ngủ được, ngồi dậy đi ra ngoài.
Sở Luật thở ra một luồng khói, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng lên đi mở cửa, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhà này ngoài anh ra chỉ còncó cô thôi.
Cô ôm choàng lấy anh từ phía sau.
"Luật, em nằm một mình rất sợ, không ngủ được, anh sang ngủ cùng em được không?"
Lý Mạn Ny cắn môi, nép sát cả người vào lưng Sở Luật, cơ thể anh liền chấn động, cũng không đẩy cô ra, đây là vợ anh, mọi sai lầm đều là do anh, cô không hề có tội.
"Được." Anh nắm tay Lý Mạn Ny, ôm vai cô đi về phía phòng ngủ, hai người nắm xuống giường, Sở Luật gượng gạo ôm cô vào lòng, ép mình nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cô.
"Luật, anh vẫn yêu em đúng không?" Lý Mạn Ny đặt tay lên lồng ngực Sở Luật, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, anh có yêu cô chăng? Vì sao càng ngày cô càng không thể cảm nhận được nữa.
Cô đang chờ câu trả lời của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn nhăm nghiền, phải đến khi cô buồn bã bỏ cuộc, anh mới từ từ mở đôi mắt tối đen, đầy sự phức tạp.
"Mạn Ny, chúng ta đã là vợ chồng."
Anh cướp đi mọi thứ của một người phụ nữ để dâng hiến cho cô, tất cả thân phận, danh dự, địa vị của cô ấy vẫn còn chưa đủ hay sao?
*****
Lý Mạn Ny siết chặt lưng áo của anh, nhắm mắt lại không hỏi thêm nữa, đúng vậy, bọn họ đã là vợ chồng rồi, dù có thêm bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa thì bọn họ vẫn sẽ là vợ chồng, đã được 4 năm rồi.
Đêm khuya, hai con người rõ ràng đang ôm siết lấy nhau thật chặt, nhưng trái tim của bọn họ không biết đã cách nhau bao xa rồi, bởi giữa bọn họ còn tồn tại một người phụ nữ, thực ra bọn họ không biết, giữa bọn họ không chỉ có riêng người phụ nữ đó, mà còn có thêm một người đàn ông nữa.
Đỗ Tĩnh Đường đi tới, chống hai tay lên bàn làm việc, gương mặt không rõ hị nộ, giọng nói cũng trầm xuống, "Anh họ, tại sao anh vẫn muốn tìm kiếm chị ấy, chị ấy đã biến mất 4 năm nay rồi, dù chị ấy còn sống đã chết, anh cũng trả thù chị ấy đủ rồi, hãy để cho chị ấy được yên ổn sống tiếp đi, hãy cứ coi như chị ấy đã chết có được không?"
Giọng ĐỗTĩnh Đường vô cùng gay gắt, không hiểu vì sao Sở Luật lại đi điều tra tin tức của Hạ Nhược Tâm, những việc anh đã làm ra còn chưa đủ hay sao?
"Ở trong mắt chú, tôi chính là một kẻ chỉ biết có hận thù thôi sao?" Sở Luật ném cây bút trong tay xuống, trong mắt cậu ta, Sở Luật anh thực sự là kẻ máu lạnh hay sao?
"Đúng, anh chính là loại người đó đấy. chẳng có chuyện gì anh không dám làm? Anh thậm chí còn ruồng bỏ vợ mình để tình nhân của anh có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà họ Sở? Chẳng nhẽ giờ anh đột nhiên muốn đi tìm người ta để xin lỗi? Có đánh chết tôi cũng không tin!"
Đỗ Tĩnh Đường nói năng không chút khách khí, người anh họ này của anh thái độ làm người thế nào anh còn không rõ sao, anh ta căn bản là người không có trái tim, máu lạnh vô tình, đã là chuyện mà anh ta đã nhận định thì không có cách này thay đổi được, như chuyện 4 năm trước, chuyện mà người ta có thể nghĩ tới anh ta cũng làm được, chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi anh ta cũng dám làm.
Một khi anh ta đã ghi thù ai thì chính là cục diện không chết không ngừng, hại người phụ nữ kia sống không bằng chết, còn chuyện gì mà anh ta không dám làm nữa không?
"Nếu như tôi nói, tôi thực sự muốn tìm cô ấy để nói lời xin lỗi thì sao?" Sở Luật sầm mặt xuống, trong mắt có một sự khổ sở không dễ phát hiện, anh lại là một con người không đáng được tin tưởng đến vậy sao?
Hay do những chuyện trước kia anh đã làm ra quá kinh khủng, nên giờ không còn ai dám tin tưởng anh nữa.
"Anh sẽ không làm được đâu." Đỗ Tĩnh Đường nói chắc chắn như đinh đóng cột, Sở Luật anh tuyệt đối không làm được.
"Vậy sao?" Sở Luật thẫn thờ nhìn bộ tài liệu trên mặt bàn, Đỗ Tĩnh Đường đứng thẳng người, "Anh họ, chị ấy đã nợ anh cái gì đều đã trả hết từ 4 năm trước rồi, anh hãy buông tha cho chị ấy đi, nếu anh còn lại chút lòng trắc ẩn, chị ấy rất đáng thương, chị ấy đã khổ lắm rồi." anh buồn bã nói, nhớ lại sự tuyệt vọng trên gương mặt người phụ nữ ấy, 4 năm trước anh không thể làm gì giúp cho cô, nhưng 4 năm sau anh nhất định sẽ dốc sức để Sở Luật buông bỏ mọi ý niệm với cô.
"Chú yên tâm, tôi không hề muốn làm gì cô ấy cả, chỉ là có một món đồ, tôi nhất định phải trả lại cho cô ấy." Sở Luật lặng lẽ nói, cũng không hề ngẩng đầu, âm thầm chịu đựng sự tội lỗi trong lòng, không một ai có thể phát hiện ra
← Ch. 0319 | Ch. 0321 → |