Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0311

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0311
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)

"Vâng, Tiểu Vũ Điểm đã biết ạ." Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê dùng sức gật đầu một cái, cô bé đã biết chú đang ngủ, cho nên, nhất định sẽ không đi làm ồn đến chú, nếu cô bé muốn đi ngủ, mà người khác làm ồn đến cô bé, cô bé sẽ thực không vui.

Lúc này Hạ Nhược Tâm mới đi vào trong phòng bếp, chuẩn bị làm một bữa cơm, như vậy Cao Dật thức dậy là có thể ăn ngay.

Tiểu Vũ Điểm chạy chậm qua, dùng tay nhỏ giữ cô lại, "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm giúp mẹ."

Nói xong, cô bé buông búp bê trong tay xuống, đứng lên, tay nhỏ vẫn lôi kéo góc áo Hạ Nhược Tâm.

"Được, đi thôi." Hạ Nhược Tâm bàn nắm tay nhỏ của con gái dẫn cô bé vào phòng bếp.

Cao Dật đặt tay lên hai mắt của mình, có chút mê mang mở tỉnh lại, anh ngồi dậy, rèm cửa đã được kéo lại, trong phòng có ánh sáng rất dịu nhẹ, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, như thế nào mà anh đã ngủ hơn ba giờ đồng hồ rồi, từ trước đến nay anh đều là người ngủ cực kỳ ngắn, thoạt nhìn, hình như anh đã bị người phụ nữ kia làm cho lười đi rồi.

Kéo chăn ra, anh mới phát hiện chân của mình để trần, trên môi anh có ý cười thỏa mãn, thật đúng là chính là một người phụ nữ rất biết săn sóc, lấy quần áo đặt ở một bên mặc vào chỉnh tề, anh đặt tay lên bụng, ah, ở đây thấy đói rồi, thật sự rất đói bụng đó.

Mở cửa ra, anh đứng ở cửa, Hạ Nhược Tâm đang ôm Tiểu Vũ Điểm, đang dạy cô bé nhận mặt chữ, Tiểu Vũ Điểm xác thật là rất thông minh, còn chưa hề đi học, nhưng cô bé đã có thể nhận ra rất nhiều chữ.

Anh nhìn hai mẹ con, trên mặt tràn đầy tươi cười, thật là một bức tranh tuyệt đẹp, làm người ta luyến tiếc dời ánh mắt, ôn nhu mẹ, đáng yêu con gái, khiến cho cái nhà này, rốt cục cũng có một bộ dáng của gia đình, không còn quạnh quẽ như trước nữa, cũng không còn là một nơi chỉ dùng để ngủ.

"Chú." Tiểu Vũ Điểm nghe được cửa phòng mở, sau khi nhìn thấy Cao Dật, vội vàng nhảy xuống khỏi chân Hạ Nhược Tâm, chạy từng bước nho nhỏ về phía Cao Dật.

Cao Dật vội vàng đón được tiểu gia hỏa chạy rất nhanh này, rõ ràng cái chân ngắn như vậy, nhỏ như thế, sao lại có thể chạy nhanh như vậy chứ.

Anh ôm Tiểu Vũ Điểm lên, duỗi tay đặt lên cái bụng nhỏ của cô bé, "Hôm nay Tiểu Vũ Điểm đã ăn no chưa?"

"Dạ, Tiểu Vũ Điểm đã ăn thật nhiều đồ ăn rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm non nớt nói, bây giờ mỗi ngày cô bé đều ăn rất no, còn có, mỗi ngày đều phải uống sữa bò, chỉ là nhớ tới sữa bò, khuôn mặt nhỏ của cô bé sẽ nhăn lại thành một nhúm.

"Chú, Tiểu Vũ Điểm có thể không cần uống sữa bò được không?" Cô bé không thích, thật sự không thích chút nào.

"Phản đối không có hiệu quả." Cao Dật nhéo cái mũi nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một chút. Tiểu Vũ Điểm vừa nghe trực tiếp xụ mặt xuống. Cao Dật lại bật cười một tiếng, cái này không phải là chuyện anh có thể quyết định được, kỳ thật anh cũng cực kỳ ghét uống nó, nhưng mà, có một người phụ nữ không muốn nha, anh và Tiểu Vũ Điểm chính là mỗi ngày đều vẫn phải uống, nếu không, hai người bọn họ đều sẽ không có cơm ăn.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, vỗ lên con gái còn đang ngồi trong lòng ngực anh, "Đồ ăn ở trên bàn đó, vừa rồi em đã hâm nóng lại, anh có thể ăn rồi."

Cao Dật đã hiểu, bước qua, mà bụng anh thật là đói đến bẹp rồi.

Anh ngồi xuống, quả nhiên là một bàn đồ ăn chưa động đũa.

"Nhược Tâm, lại đây cùng ăn." anh gọi Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm đặt con gái trong lòng ngực xuống, mà hai chân Tiểu Vũ Điểm lại lập tức chạy đi, tự mình đi chơi, bởi vì, Hạ Nhược Tâm đã sớm làm no cái bụng nhỏ của cô bé rồi.

Bấy giờ Hạ Nhược Tâm mới ngồi ở đối diện Cao Dật, mà cái chén ở trước mặt cô đã sớm bị xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi.

*****

"Nhược Tâm, về sau em có thể không cần chờ anh, tự mình ăn trước là được rồi." Cao Dật đang ăn cơm, trong giọng nói có chút trách cứ nhàn nhạt, cô như vậy là muốn chính mình bị đói sao? Bất kể thời điểm nào, cô cũng đều chờ anh về cùng nhau ăn cơm, cho dù là có khi anh trở về đã khuya, cô cũng sẽ vẫn luôn chờ, cô đối tốt với anh, anh biết, chính là ở phương diện khác lại cho thấy, cô sống quá cẩn thận.

"Em không muốn ăn cơm một mình." Hạ Nhược Tâm chỉ nhàn nhạt cười, kỳ thật cô cũng không hề nói sai, cô thật sự cảm thấy nếu một mình ăn cơm, thật sự là quá cô đơn, thay vì nói là cô ăn cùng anh, không bằng nói là, kỳ thật chính là anh ăn cùng với cô.

"A, anh cũng không nghĩ đến." Cao Dật không ngừng gắp thức ăn đưa lên miệng, tuy rằng chỉ là một ít món ăn thường ngày, nhưng, thật sự ăn rất ngon, nếu để cho mấy người biết anh nhìn thấy tướng ăn của anh lúc này, nhất định sẽ dọa họ rớt cằm, anh là người cực kỳ kén ăn, nếu không thích, thì căn bản là sẽ không động đũa một chút nào, nhưng mà, ở đây cùng Hạ Nhược Tâm, cô làm cái gì anh ăn cái đó, cho nên, xem đi, người một nhà bọn họ đều béo.

"Ừ." người một nhà, xác thật là một kiểu xưng hô thực tốt, anh sẽ nhanh chóng làm cho bọn họ trở thành người một nhà.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu ăn cơm trong chén, cô đã không cần tự mình gắp đồ ăn, bởi vì, một tòa núi nhỏ như vậy, đủ đê cô ăn thật lâu.

Mà bộ dáng Hạ Nhược Tâm vùi đầu ăn, làm khóe miệng Cao Dật cuối cùng cũng có một tia nếp nhăn nhàn nhạt trên mặt khi cười, "Cứ như vậy là được rồi, ăn nhiều một chút, anh sẽ không chê em béo, chỉ thấy chê em gầy thôi."

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, chóp mũi của cô nhỏ nhắn tinh xảo, mà xuyên qua đó, lại là đáy mắt đầy sương mù.

Giày da trâu nhỏ nhắn mềm mại đi dưới chân, thỉnh thoảng Tiểu Vũ Điểm lại ngẩng đầu lên nói cái gì đó với Hạ Nhược Tâm, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

"Mẹ, trường học có phải sẽ có rất nhiều bạn nhỏ hay không?" Đôi chân nhỏ nhắn của cô bé bước đi thực mau, trước kia cô bé rất trầm tĩnh, mà hiện tại, kỳ thật lại có chút hiếu động.

"Đúng vậy, có rất nhiều bạn lớn nhỏ giống như Tiểu Vũ Điểm này, như vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ có rất nhiều bạn." Hạ Nhược Tâm nói chuyện với con gái, tay cũng xoa xoa bàn tay nhỏ của con gái, kỳ thật cô rất lo lắng cô bé sẽ có ý bài xích trường học, chẳng qua là, xem ra tình hình tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô một ít.

Tiểu Vũ Điểm duỗi cánh tay ngắn ngủn đặt ở trên cái đầu nhỏ của mình, "Liệu bọn họ có thể nói Tiểu Vũ Điểm lớn lên xấu hay không ạ?" Cô bé chu cái miệng nhỏ của mình lên, tóc của cô bé còn chưa có thật dài đâu đấy.

"Thế này là Tiểu Vũ Điểm nói mẹ xấu sao?" Hạ Nhược Tâm sửa sang lại đầu tóc của mình. Tóc cô cũng rất ngắn, rất xấu sao, cô lại có cảm giác thực mát mẻ nha.

Tiểu Vũ Điểm dùng sức lắc đầu, tay nhỏ vẫn luôn lôi kéo tay phải của Hạ Nhược Tâm, "Mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới."

"Tiểu Vũ Điểm lớn lên rất giống mẹ nha, cho nên sao có thể xấu được." cô xoa nhẹ mái tóc của con gái một chút.

"Vâng, Tiểu Vũ Điểm đã biết ạ." cô bé đáng yêu cười lên, hai chân nho nhỏ thỉnh thoảng lại bước về phía trước, cô bé sẽ phải đi học, tuy rằng còn có chút sợ hãi, nhưng mà lại càng nhiều cảm giác vui vẻ hơn.

Hạ Nhược Tâm nắm tay nhỏ của con gái tiếp tục đi tới, trường học Cao Dật đã sắp xếp tốt, chỉ là, hôm nay anh có một ca phẫu thuật, cho nên, cô chỉ có thể tự mình đưa Tiểu Vũ Điểm tới, khi anh trở về nhất định là rất mệt, nhưng vẫn còn muốn đưa Tiểu Vũ Điểm đi học, mà cô không muốn làm anh mệt mỏi thêm nữa, chuyện này, cô có thể tự mình làm được, cô muốn để cho anh nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.

*****

Trong nhà trẻ, hôm nay chính là thời điểm báo danh, đều là cha mẹ đưa con của mình tới, chỉ có cô là bà mẹ đơn thân, đây là một trường học bán trú quý tộc, mỗi ngày chỉ cần tới đón một lần vào buổi tối là được.

Cô giáo kinh ngạc nhìn bé gái có mái tóc ngắn ngủn đứng ở trước mặt mình, không ngừng tán thưởng đứa nhỏ này lớn lên thật tốt, có lẽ là đứa bé xinh đẹp nhất nhà trẻ của bọn họ rồi.

Mà lại vừa thấy mẹ của đứa bé, cô giáo lập tức hiểu ra, trách không được sẽ có con gái xinh đẹp như vậy, hóa ra là vấn đề về gien, chỉ là, dường như đứa bé lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mẹ mình một ít, không biết bố đứa bé lớn lên có bộ dáng gì, dựa vào cách cô bé ăn mặc, bố của nhóc nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.

"Bạn học nhỏ, nói cho cô giáo nghe, con tên là gì?" Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng, các em nhỏ đều thích giọng nói như vậy.

"Tiểu Vũ Điểm ạ." Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười, nói ra tên của mình.

"Tiểu Vũ Điểm à, thật là một cái tên rất êm tai nha." Cô giáo cười càng thêm ôn nhu, "Sao hôm nay cha của Tiểu Vũ Điểm lại không đến?"

Ngón tay Hạ Nhược Tâm đang điền hồ sơ hơi hơi run lên một chút, cô chỉ viết tên mình ở mục mẹ của đứa trẻ, mà mục bố của trẻ vẫn là để trống, cô không biết phải viết như thế nào, bởi vì, con gái cô không có bố.

Tiểu Vũ Điểm lôi kéo tay của Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đỏ lên, cô bé không có cha, chỉ có mẹ.

"Cái này......" Trong lúc nhất thời cô giáo có chút xấu hổ, không phải là cô đã hỏi cái gì không nên hỏi rồi đấy chứ.

"Mẹ, con thấy nhất định là bạn kia không có cha." mà một bé gái mặc váy công chúa xinh đẹp đang đứng bên cạnh họ chu cái miệng nhỏ lên, tuổi tác còn nhỏ nhưng cô bé lại đã hiểu được ganh đua so sánh, bởi vì, cô bé không thích người nào lớn lên xinh đẹp hơn mình, mà cô bạn tóc ngắn này rõ ràng chính là xinh đẹp hơn cô bé nhiều.

"Thực xin lỗi, đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mong các vị không nên để ở trong lòng." mẹ của đứa bé cười nói xin lỗi, nhưng mà, ai cũng có thể nhận ra, trong mắt cô ta lại không có bất kỳ sự hối lỗi nào, chẳng qua cũng chỉ là một bà mẹ đơn thân mà thôi, con gái lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì, ngay cả người đàn ông của mình cũng không giữ được, chính là thất bại.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay nhỏ của con gái, mà hai mắt Tiểu Vũ Điểm đã hồng lên, nhìn thực đau lòng, rồi lại bất lực, nếu không, trường học này, các cô không cần nữa.

Bàn tay bé nhỏ bất chợt rời khỏi tay cô, một bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô, cô ngẩng đầu, lại trông thấy một người đàn ông đang bế con gái cô lên.

Đôi mắt cô hơi lóe một chút, tại sao lại là anh, không phải anh có ca giải phẫu, nói sẽ không tới sao?

"Thực xin lỗi, con gái của tôi trời sinh có chút thẹn thùng, không phải quá thích nói chuyện." Cao Dật xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Vũ Điểm một chút, ôm cô bé vào trong ngực, biết hôm nay tiểu gia hỏa này bị ủy khuất rồi, "Không phải sợ, cha ở đây rồi."

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Vũ Điểm, sau đó cầm lấy bút trong tay Hạ Nhược Tâm, viết tên mình vào ô cha của đứa trẻ, mà trên người anh mang theo một cỗ hương vị phong trần, còn có một ít mùi nước sát trùng nhàn nhạt chưa bay hết, trong mắt cũng đầy tơ máu, đủ để biết quả thật anh vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật, liền vội vã chạy tới nơi này.

*****

"A, chào anh!" Sắc mặt cô giáo càng thêm ngại ngùng, hiển nhiên là có chút xấu hổ vì phán đoán vừa rồi của mình, tuy rằng người đàn ông này không phải quá mức tuấn mỹ, nhưng là, trên người lại có một loại tiêu sái và tùy ý mà người bình thường không có được, nói tóm lại, rất hấp dẫn người khác, đúng là hình tượng người đàn ông của gia đình, cô rất thích, đáng tiếc đã là hoa có chủ, đứa bé cũng đã lớn như vậy rồi.

Mà chuyện anh yêu thương đứa bé, cũng có thể nhìn ra được, anh là một người cha tốt, đương nhiên cũng sẽ là một người chồng tốt, cô có chút hâm mộ người phụ nữ này, người một nhà thực hạnh phúc.

Mà hai người đang đứng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm kia, mặt cũng xám xịt đi rồi, có cảm giác không phải là người cùng một cấp bậc, cho nên, có chút mất mặt.

"Mẹ, cô bạn đó không phải không có cha sao? Tại sao lại xuất hiện cha rồi?" Giọng nói lanh lảnh của cô bé kia vang lên.

"A, mẹ, ngươi không cần nhéo con ạ, rất đau mà!"

Sau đó, dường như miệng của đứa bé cũng bị bưng kín, mặt của mẹ đứa bé cũng tái mét rồi, con bé còn ngại bọn họ không đủ mất mặt hay sao?

Cao Dật thả Tiểu Vũ Điểm xuống đất, tay đặt ở trên đầu Tiểu Vũ Điểm, "Được rồi, không có việc gì nữa."

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, nhìn Cao Dật, hai con mắt vẫn còn hồng hồng, chú là cha, là cha đó, cô bé ôm chầm lấy chân của Cao Dật.

"Cha......" Ngắn ngủn một tiếng, lại làm cho trái tim Cao Dật chấn động một chút, mà đôi mắt của Hạ Nhược Tâm lại tràn ngập chua xót, trong lòng cũng nhói đau, đối với Tiểu Vũ Điểm mà nói, cô bé có thể không nhắc tới cha, nhưng mà, cũng không có nghĩa là cô bé không cần, không hề muốn cha.

"Ừ, cha đây." Cao Dật đặt tay lên mái tóc ngắn ngủn của Tiểu Vũ Điểm, lúc này mới nhìn sang Hạ Nhược Tâm, hốc mắt cô ửng đỏ, làm anh cảm thấy một trận đau lòng, nếu anh tới sớm một chút thì tốt rồi, có thể nhận ra, vừa rồi nhất định là cô bị người ta khi dễ.

Người phụ nữ này, làm sao có thể khiến anh yên tâm được đây.

Rõ ràng chính là một người phụ nữ lúc nào cũng khiến người khác lo lắng mà thôi.

"Cao Dật, em......" Hạ Nhược Tâm vừa muốn nói gì, lại nhìn Cao Dật đang lắc đầu, bây giờ không cần nói gì cả, Tiểu Vũ Điểm mới là quan trọng, mà Hạ Nhược Tâm đột nhiên hiểu ra, gật đầu một cái, cô bé vừa mới đi học, không thể để lại bất kỳ bóng ma gì trong lòng cô bé được.

Trong phòng học của nhà trẻ, trang trí vô cùng đẹp mắt, cực kỳ gần gũi với thế giới nội tâm của con trẻ, màu sắc sáng ngời, cũng vô cùng thú vị, thỉnh thoảng cô giáo đi phía trước lại giảng giải các loại bố trí trong trường học, chỗ cho trẻ học tập, rồi chỗ sinh hoạt, mỗi một phương diện đều làm vô cùng tốt, làm cho người ta không thể bắt bẻ, đối với cha mẹ mà nói, trường học như vậy sẽ giúp cho những người thường xuyên bận rộn như bọn họ nhẹ nhàng không ít, mà nhìn trên mặt phụ huynh thả lỏng, thì có thể biết, bọn họ đều đã vô cùng vừa lòng,

Mà Tiểu Vũ Điểm đang được Cao Dật ôm ở trên đùi, về phần vì lý do gì mà anh muốn chọn trường học này, thì cũng không phải vì cái gì to tát. Mà là bởi vì, trường học này cách chỗ bọn họ tương đối gần, mà anh có thể tiện đường về đón cô bé, đương nhiên Hạ Nhược Tâm cũng có thể.

Anh cầm Hạ Nhược Tâm, "Thế nào, em chưa yên tâm sao?" Anh hỏi ý kiến của Hạ Nhược Tâm, nếu cô không hài lòng, anh có thể tìm chỗ khác.

Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm bàn tay anh đang nắm tay mình, cũng không hề phản đối, từ trước tới nay cô đều không nghĩ sẽ cự tuyệt anh, lại còn đang ở nơi có rất nhiều người nữa, anh nói rất đúng, tất cả đều phải lấy đứa bé làm trọng.

"Không cần, trường này rất tốt." cô không có gì để chọn, ở trường học này cái gì cũng có, mà Tiểu Vũ Điểm cũng đang tò mò, thỉnh thoảng lưu chuyển tròng mắt, xem nơi này, lại nhìn nơi nọ, ngoại trừ lúc ban đầu kia không vui ra, thì hiển nhiên bây giờ cô bé cũng đang vô cùng vui vẻ.

Chương (1-1106)