Truyện:Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 0303

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Trọn bộ 1106 chương
Chương 0303
0.00
(0 votes)


Chương (1-1106)

Tiểu Vũ Điểm nhặt cái bao nhỏ trên đất lên, là túi tiền của phụ nữ, phía trên còn có rất nhiều đá sáng long lanh, rất đẹp, giống ngôi sao vậy, bé không ngừng lắc lắc, bất quá, bé ngẩng đầu, nhìn quanh, nhìn phía trước có hai người, bọn họ đi cũng không nhanh, nhưng bé biết đồ là của họ.

Mẹ nói rồi, nhặt được của rơi trả lại người mất, không người ta sẽ rất buồn.

Nếu búp bê của bé bị mất, bé sẽ khổ sở khóc chết.

Bé vội vàng chạy tới, hai chân be bé chạy cực nhanh.

Sau đó cánh tay nhỏ túm lấy quần áo người phụ nữ.

Bà quay đầu lại, năm mươi tuổi, nhan sắc bảo dưỡng rất tốt, chỉ trừ bỏ đôi mắt có chút hơi ảm đạm, trên khuôn mặt cũng có chút hoảng hốt, đột nhiên, bà nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, tựa hồ cực kỳ kích động.

"Tâm Tâm......"

Bà kêu lên, sau đó ngồi xổm xuống, đôi tay gắt gao nắm bả vai Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ kỳ quái đứng đó. Nên gọi người này là gì thế?

Mẹ nói, bà đều có tóc bạc, dì không có.

"Dì ơi, tên con là Tiểu Vũ Điểm nga."

"Không đúng, con là Tâm Tâm của ta, nhất định là vậy, khuôn mặt này, rõ ràng chính là Tâm Tâm của ta."

Bà kích động vươn tay, run rẩy vuốt lên má Tiểu Vũ Điểm.

"Không phải, Ý Quân." người đàn ông bên cạnh vội vàng kéo bà lại, không ngừng nói, "Em nhìn đi, nó mới chỉ là một đứa nhỏ, nó không phải Nhược Tâm, không phải." người đàn nói, trên mặt tràn ngập áy náy, đều là nhà bọn họ phải xin lỗi mẹ con hai người.

Hiện tại Thẩm Ý Quân cả giống hệt như người mất hồn, thấy đứa bé nào giống Nhược Tâm lúc nhỏ đều sẽ coi đó là Nhược Tâm, đều sẽ gọi Tâm Tâm.

Nhưng ông vân cúi đầu, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, váy hồng công chúa, đôi giày đỏ, còn có nón kết, đứa trẻ này ăn mặc đơn giản, nhưng diện mạo, liền biết không phải con nhà bình thường.

Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ này, nếu nhìn kỹ, ông cũng phải thấy kinh ngạc, đứa nhỏ này thật sự giống Hạ Nhược Tâm khi nhỏ, không, so với lúc ấy Hạ Nhược Tâm còn xinh đẹp hơn một ít.

Khuôn mặt hồng nhuận, môi chúm chím, đôi mắt to to tròn tròn lại đen láy.

"Bạn nhỏ à, con có chuyện gì sao?"

Ông cúi người, giọng điệu trở nên nhu hoà, sợ dọa tới đứa trẻ.

Tiểu Vũ Điểm lấy ra chiếc túi kia, "Dì làm rớt cái này, Tiểu Vũ Điểm tới trả dì." Bé cười ngây thơ đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng giống như quả táo, làm người ta hận không thể cắn lên một cái.

"À, là ta sơ ý." người đàn ông kia cầm lấy, quả nhiên là Ý Quân, rớt túi cũng không biết.

Người đàn ông mở ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn, "Qua đây, bạn nhỏ này, cái này là ông cho con." ông xưng là ông mới đúng, bởi vì, bằng tuổi này ông đã có thể ôm cháu rồi, chỉ là, đời này có lẽ là không có khả năng.

*****

Tiểu Vũ Điểm vội vàng lắc đầu, "Mẹ nói, không thể nhận đồ của người khác." bé xoay người chạy đi, sau đó lại quay lại.

"Ông ơi, dì ơi, tạm biệt ạ!" nhưng cách xưng hô này lại làm khuôn mặt người đàn ông hơi giật giật, ông già vậy à? Nhưng mà, đứa nhỏ này đúng là quá ngoan, không biết là cha mẹ dạy ra sao, làm ông thấy rất hâm mộ.

"Tâm Tâm......" Thẩm Ý Quân lại vươn tay, không ngừng giãy giụa, đó là Tâm Tâm, là con gái bà, sẽ không sai, bà biết sai rồi, biết bạc đãi con, có thể hay không cho bà một cơ hội, bà sẽ làm một người mẹ tốt.

"Ý Quân, chúng ta đi thôi." Hạ Minh Chính kéo vợ đi, thôi, đều là bọn họ tự tạo nghiệt, hiện tại báo ứng cũng tới rồi, trách ai bây giờ đây?

"Con ơi, con ơi......" Thẩm Ý Quân khóc lớn, nước mắt theo cằm rớt xuống, mà hiện tại rốt cục bà cũng cảm nhận được lúc trước Hạ Nhược Tâm cảm thấy thế nào.

Trơ mắt, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia biến mất trước mắt, kia rõ ràng chính là con gái bà, là con gái của bà mà

"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." áp lực đã khiến họ già đi rất nhiều, mỗi ngày đều như vậy, có lẽ đến ông cũng muốn hỏng mất.

"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, ôm lấy bắp đùi cô, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm vừa mới làm chuyện tốt nhá, Tiểu Vũ Điểm nhặt được đồ vật, còn trả cho người ta." Bé ngẩng đầu, chờ Hạ Nhược Tâm khen.

"Tiểu Vũ Điểm làm tốt lắm." Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, lau mồ hôi cho con, Tiểu Vũ Điểm mặt đỏ hồng, không còn tái nhợt như trước nữa, làm cô cảm thấy rất vui mừng.

"Phải không? Tiểu Vũ Điểm ngoan như vậy à?" Một giọng nói ấm áp vang lên.

"Chú......" buông Hạ Nhược Tâm ra, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới chạy lại phía Cao Dật, ôm chân anh, "Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, mẹ nói cái gì làm cái đó, ớ?" Bé dùng sức nghĩa, nhưng mà, nghĩ không ra, quên mất.

"Gọi là không nhặt của rơi, nhớ kỹ chưa"? Cao Dật nhắc nhở bé,

"Đó, đó, chính là cái này." Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ. Tiểu Vũ Điểm vội vàng gật đầu, "Mẹ cũng nói vậy."

"Được rồi, cái này là thưởng cho Tiểu Vũ Điểm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, làm chuyện tốt."

Cao Dật đưa ly kem cho bé, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy, sau đó vui vẻ cười, "Cám ơn chú" bé lè lưỡi ra liếm, ôi lạnh quá, ngọt quá, ngon quá.

Mà trong tay Cao Dật còn có một cái, anh đi đến trước mặt Hạ Nhược Tâm, đưa một cái khác cho cô, "Này, cũng ăn một cái đi."

Hạ Nhược Tâm không định nhận, cô cũng không phải trẻ con, cô đã sớm quên mất, đã bao lâu rồi chưa ăn thứ này.

"Không phải chỉ có trẻ con mới có thể ăn cái này, em cũng có thể." Cao Dật đặt vào tay cô, "Ăn đi, không sẽ chảy ra đấy."

Hạ Nhược Tâm đành phải cầm, vốn muốn nói câu cám ơn, nhưng vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của Cao Dật, mới nhớ ra, anh không muốn cô xa cách với mình, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ăn kem, có lẽ là khổ quá nhiều, cho nên mới thấy hiện tại quá mức ngọt.

*****

"Ăn ngon không?" Cao Dật đút tay vào túi quần, Hạ Nhược Tâm gật đầu, ánh mắt anh hơi trầm xuống, người phụ nữ này, có khi đúng là động lòng người.

Hạ Nhược Tâm lại nghĩ tới cái gì, cô đặt kem vào tay anh, "Anh thử đi rồi sẽ biết, rất ngọt."

Nhưng cánh tay đặt trong không trung lại ngượng ngập thu về, lúc này mới phát hiện cái này là theo bản năng, vô cùng xấu hổ.

Mà Cao Dật lại chỉ cười, cầm ly kem lên, cắn một miếng, "Anh đã nói rồi, anh sẽ không ghét bỏ thứ em ăn dư lại, một chút cũng sẽ không, ừ, quả nhiên là ngọt."

Lời nói như có thâm ý khác, Hạ Nhược Tâm mất tự nhiên rút tay về, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn kem trong ly.

Chỉ có Tiểu Vũ Điểm một mình ôm búp bê, cầm kem ăn, rất ngon a, né cười, khuôn mặt nhỏ phá lệ thỏa mãn, đôi mắt to cong con, bé đi tới cạnh Cao Dật, vươn tay, "Chú ơi ôm."

"Ừ, chú ôm." Cao Dật cúi người bế bé lên, đi thôi, chúng ta đi chơi, anh chìa tay còn lại về phía Hạ Nhược Tâm, "Đi thôi, Nhược Tâm."

Hạ Nhược Tâm nhìn tay anh, bàn tay rất lớn, cũng cực ấm, người đàn ông này, đối đãi cới người khác đều là ôn hòa có lễ, tuy rằng cười, nhưng lại quá mức lịch sự, chỉ có khi ở cùng cô và Tiểu Vũ Điểm mới là thiệt tình chân thật.

Cô đặt tay mình vào tay, Cao Dật lập tức nắm lấy, nắm thật chặt, tựa hồ sợ cô sẽ đi mất.

Tay trong tay, tựa hồ có vô số sợi dây trói buộc, nhưng không có cảm giác m áp lực, một loại tự nhiên, một loại nhẹ nhàng.

Không cần biết phải đối mặt với cái gì, bởi vì người đàn ông này sẽ không để cô gặp áp lực. Anh giúp cô vô điều kiện, mà cô chỉ có thể nhận lấy.

Trời dần tối, Tiểu Vũ Điểm dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thể lực có hạn, ghé vào vai Hạ Nhược Tâm, ngủ rồi.

"Đưa anh ôm đi, tay em không khoẻ." nói xong, Cao Dật liền tiếp nhận đứa bé trong ngực cô, Tiểu Vũ Điểm tuy rằng chỉ có ba tuổi, nhưng vẫn nặng, người bình thường đều có thể ôm, nhưng đối với một người mà bàn tay gần như là không có sức lực như Hạ Nhược Tâm mà nói, kỳ thật, bảo cô ôm con cũng là làm khó cô rồi.

*****

"Mệt sao?" Cao Dật hỏi, anh thấy cô cắn môi, nhất định là rất mệt.

"Không sao đâu, em vẫn thường ôm con như thế mà, con bé không nặng." cho dù con nặng, cô cũng có thể bế, bởi vì, cô là mẹ.

"Em cố chấp như vậy sao?" Cao Dật dừng lại, không khách khí gõ trán cô, ngón tay có thể cảm giác được một tàng mồ hôi, còn nói không mệt, vậy đây là gì?

Hạ Nhược Tâm hơi trầm mặc, "Nếu không cố chấp, em và Tiểu Vũ Điểm cũng không thể sống đến bây giờ." không ai biết, cuộc sống của cô lúc ấy như thế nào. Từng nay, trải qua tuyệt vọng, trải qua đau khổ.

Nhưng qua rồi, chỉ cần con gái khoẻ mạnh, cô nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cô vẫn hạnh phúc.

"Ngu ngốc." tuy rằng nói vậy, nhưng trong giọng nói của Cao Dật có thể nghe ra sự đau lòng.

Cô có bao nhiêu vất vả, cô không nói, anh cũng có thể đoán được.

Hạ Nhược Tâm chỉ cúi đầu cười, có người nói cô quá ngốc, vất vả như vậy còn muốn sinh ra đứa nhỏ này, mà đứa nhỏ này cũng hại cô rất thảm, nhưng nó cũng đem lại cho cô quá nhiều hạnh phúc, chẳng liên quan gì đến cha đứa bé, đây là con cô, chỉ một mình cô.

"Chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi." Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, "Lần sau chúng ta lại tới đây, trẻ con thích chỗ này lắm.

Hạ Nhược Tâm không khỏi cười, cô hiểu.

Trong bóng đêm, một chiếc xe nhanh chóng rời đi, Cao Dật một tay cởi áo khoác ngoài, đưa cho Hạ Nhược Tâm, bảo cô đắp lên, buổi tối lạnh.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cầm áo khoác lên người, trong ngực cô là đứa trẻ đáng yêu.

Tiểu Vũ Điểm vẫn ngủ say, dù sao cùn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, không hiểu thế giới người lớn xô bồ hỗn loạn. Bé ôm búp bê ngủ, khóe môi cong cong ngọt ngào.

"Chú chú ba ba......" cái miệng nhỏ không biết nói gì đó, mơ hồ, cũng không có người nghe thấy.

Trong phòng bệnh, Cao Dật giúp Tiểu Vũ Điểm đi giày, xoa mặt bé, đứa nhỏ này rốt cục cũng có thể xuất viện, hơn nữa cũng béo lên rất nhiều, rốt cục cũng có dáng vẻ như lúc trước.

Hạ Nhược Tâm đang thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng còn nhìn Cao Dật và con, bọn họ có thể xuất viện, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ là một đứa trẻ khoẻ mạnh, không còn ốm yếu nữa.

"Chuẩn bị xong chưa?" Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm, hỏi Hạ Nhược Tâm.

"Xong rồi." Hạ Nhược Tâm đi tới, trong tay cầm hai cái túi nhỏ, đồ của họ không nhiều lắm, thu dọn cũng nhanh.

"Được, chúng ta đi." Cao Dật đi qua, nhẹ nhàng xách túi lên, quả nhiên là đàn ông, khoẻ hơn Hạ Nhược Tâm rất nhiều.

Tay Hạ Nhược Tâm không khoẻ, còn muốn nói cái gì, nhưng Cao Dật lại nhìn cô cảnh cáo.

Anh nhấc túi lên, "Biết không? Này đều là chuyện đàn ông phải làm, nếu để cho một người phụ nữ làm, như vậy còn gọi là đàn ông sao?" Anh cong môi cười, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc

Việc nặng đương nhiên phải để đàn ông làm, hiện tại cô không còn môt mình, đừng quên, cô còn có một người đàn ông là anh ở bên cạnh, nếu để cho người khác biết, vậy anh còn mặt mũi nào.

"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy tới kéo tay Hạ Nhược Tâm, bảo cô, "Mẹ ơi, mang Tiểu Vũ Điểm về nhà nha." Bé nhớ nhà, không muốn ở đây nữa. Trong nhà có giường, còn có mẹ làm cơm.

"Được, chúng ta về nhà, " Hạ Nhược Tâm nựng mặt con, bọn họ về nhà, nơi kia tuy nhỏ, nhưng là nhà của họ.

Chương (1-1106)