← Ch.089 | Ch.091 → |
Mạch Mang Mang cầm điện thoại trên tay, chân trần chạm đất, trong lúc hai người cùng im lặng cô đã nhanh chóng chạy ra huyền quan mở cửa.
Dù biết được Cố Trăn đang đứng ngoài nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy choáng váng.
Anh nở nụ cười trên môi, hai tay dang rộng về phía cô, Mạch Mang Mang còn chưa chạy được mấy bước đã được anh ôm trọn vào lòng.
Cả người Mạch Mang Mang được nhấc lên không trung, hai tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh, Cố Trăn cũng 💰.i.ế.t c.𝒽.ặ.✝️ lấy eo cô, hai vầng trán զ𝖚ấ·𝐧 𝐪⛎ý·✝️ tựa vào nhau.
"Sao em không mang dép vào."
"Quên mất." Mạch Mang Mang v·ⓤố·ⓣ 𝐯·𝖊 khuôn mặt anh: "Anh có mệt không?"
"Nhìn thấy em là anh hết mệt rồi." Cố Trăn trả lời: "Anh còn quên mất mình chưa thay quần áo."
"Không sao." Cô ôm chặt lấy anh: "Em không ngại."
Cố Trăn đi vào phòng tắm tắm rửa, một lúc sau tiếng nước dừng lại, Mạch Mang Mang ôm một bộ quần áo anh để lại trong nhà cô ra, gõ cửa phòng, chỉ mở hé cửa đưa quần áo vào cho anh.
Cố Trăn bật cười nói: "Có chỗ nào trên người anh em chưa thấy qua chứ?"
Hai cánh tay của cô bất ngờ bị bàn tay to lớn nóng ấm của anh kéo làm cả người cô ngã vào trong. Cứ tưởng anh đang trần truồng như khi ngã vào cơ bụng săn chắc mới thấy có một cái khăn tắm quấn ngang hông.
Dù đã từng nhìn thấy mấy thứ này nhưng hình như lâu lắm rồi từ lần cuối bọn họ làm.
Mạch Mang Mang ném quần áo cho anh: "Đồ của anh này."
Cố Trăn nhướng mày: "Sao em không vứt đi?"
Cô mạnh miệng nói: "Em lười phải đi vứt."
Anh mặc áo phông vào, Mang Mang lấy khăn kiễng chân lên lau tóc cho anh, mới lau khô được một nửa đã bị anh ôm vào lòng ♓ô●𝖓●.
Hơi thở của anh như đang bao trùm lấy cơ thể cô, Mạch Mang Mang cảm thấy bản thân không thở nổi, đầu lưỡi ɱề-ⓜ 𝖒-ạ-ⓘ bị anh ⓜ.ú.𝖙 lấy, thiếu dưỡng khí làm nhiệt độ cơ thể cô tăng lên nhanh chóng.
Cố Trăn ôm Mạch Mang Mang đặt lên bồn rửa tay, tiện tay vén váy ngủ của cô lên, bàn tay đặt trên cặp m●ô●ռ●g mịn màng xoa nắn trêu đùa một hồi rồi mới chịu buông ra.
Mạch Mang Mang t♓-ở 𝐡ổ-𝖓 ♓-ể-𝐧 dựa vào vai anh: "Người anh nóng quá, em đổ mồ hôi rồi. chúng ta về phòng đi..."
Ở nhà không có bao cao su, cô suy tư hoi: "Trên đường tới đây anh có mua..."
"Không." Giọng Cố Trăn khàn khàn nói: "Em nghĩ anh đến đây chỉ để 𝖑à*𝖒 𝖙ì𝐧*♓ với em hả?"
Cố Trăn lùa tay vào mái tóc cô: "Anh ở trong lòng em, là người có mục đích xấu xa đến thế sao?"
Mạch Mang Mang không nói gì, dù sao trước đây bọn họ ở bên nhau cũng làm mấy chuyện rất đơn giản, ví dụ như ngủ cùng nhau.
Hậu quả của việc đó là, Mạch Mang Mang không hoàn toàn tin tưởng anh, Cố Trăn cũng cảm nhận được điều đó.
Nhìn vẻ mệt mỏi mơ màng trong mắt anh, Mạch Mang có phần nghiêm túc nói: "Em không phải loại con gái đợi anh về nhà nghe anh nói ngọt dỗ dành, bình thường em cũng rất bận, nên em phần nào thấu hiểu được sự bận rộn của anh. Vậy nên anh không phải lo lắng trong lòng em sinh ra vách ngăn, cũng không cần làm mấy chuyện đặc biệt như này nữa."
Mạch Mang Mang cảm thấy mới lạ nói, xong cô nhìn thấy mắt Cố Trăn lạnh hẳn đi, cô mím chặt môi, sao trông anh như đang mỉa mai điều gì vậy, là cô hiểu sai ý của anh sao?
Cố Trăn nhìn Mạch Mang đang khó xử, nâng mặt cô lên, môi chạm nhẹ vào quầng thâm xanh dưới mắt: "Là anh làm phiền khiến em ngủ không ngon sao?"
Anh đang nói về giấc mơ kia, Mạch Mang Mang trượt xuống từ bồn rửa tay, nhìn anh chằm chằm: "Anh biết thế là tốt."
Cố Trăn cười nhẹ nói: "Đi, để anh ngủ bù cùng em."
Mạch Mang Mang ngủ thiếp vòng tay anh, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung sau khi làm hòa. Khi tỉnh lại, chẳng biết từ lúc nào cô đã nằm nghiêng về một bên, đưa lưng về phía anh, rèm cửa kéo vào, không gian trong bóng tối om như thời gian ngừng lại.
Cố Trăn yên tĩnh nằm trên giường ôm cô từ phía sau, anh biết cô đã tỉnh như vẫn ôm làm người trong lòng không cử động được, thấy cô cọ quậy, anh nhẹ nhàng ⓗ●ô●ռ lên cổ cô giống như đang nâng niu trân trọng: "Bảo bối Mang Mang."
Mạch Mang Mang lập tức bị hơi ấm trên người anh ôm trọn, trái tim cô không gỏi rung lên, đây là cái tên chỉ mình anh mới gọi.
"Anh làm như vậy vì muốn em sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh." Cố Trăn nói bên tai cô: "Ngược lại anh cũng vậy. Bởi vì anh muốn, không phải miễn cưỡng, không phải é●🅿️ b⛎ộ●𝒸, em có hiểu không, Mang Mang?"
Khóe mắt Mạch Mang Mang chua xót, xoay người thừa nhận nói: "Chỉ là em cảm thấy không quen, nghĩ đến anh ở bên cạnh, như đang mơ vậy."Cô nói: "Thực ra em cũng muốn nhìn thấy anh, muốn ôm anh."
Cố Trăn giữ nâng gáy cô lên, đặ_ⓣ 👢_ê_ⓝ 𝐦_ô_𝒾 cô một nụ ♓ô·n dịu dàng lại triền miên không dứt.
Trong khi hai người đang 𝒽.ô.𝐧 nhau nồng nhiệt, chiếc váy ngủ lụa mỏng tang đã bị vén lên đến tận xương quai xanh, Cố Trăn vùi mặt vào trong bầu ⓝ*g*ự*↪️, môi lưỡi không ngừng trêu chọc nhũ hoa đến khi nơi đó hồng hào ưỡn cao như nụ hoa mới nhú, tay còn lại của anh cũng không yên phận chăm sóc bầu 𝓃ɢự.𝖈 trái của cô.
Mạch Mang Mang được Cố Trăn yêu thương cả người đã mềm nhũn. anh say sưa trêu đùa trước ռ_ⓖ_ự_𝖈 cô một hồi liền bị cô đẩy ra: "Anh thích chỗ này đến vậy sao..."
"Trên người em chỗ nào anh cũng thích." Cố Trăn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ư●ớ●✝️ á●t của cô, 𝓇·ư·ớ·𝓃 ⓝ🌀·ườ·ï ⓗ-ô-𝓃 lên bờ môi căng mọng: "Nhưng mà, anh thích nhất là chỗ này."
Mạch Mang Mang ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ ♓●ô●𝐧 của anh một cách nồng nàn, Cố Trăn trườn xuống, tay kéo quần lót của cô ra, tiểu huyệt ⓜ●ề●ⓜ Ⓜ️ạ●❗ hiện ra trước mắt, ngón tay đè lên âm đế mẫn cảm, nhẹ nhàng xoa nắn: "Tay anh ướt mất rồi, Mang Mang ngoan quá."
Cố Trăn hiểu rất rõ cơ thể cô, ngón tay thăm dò vào cửa huyệt nhỏ hẹp, ma sát với vách thịt non mềm chạm đến âm đế của cô. Mạch Mang Mang nắm lấy cổ tay anh, hai chân 𝖐●ẹ●ⓟ 𝖈h●ặ●т muốn giảm bớt cảm giác ngứa ngáy, κ𝖍_ο_á_𝐢 𝒸ả_Ⓜ️ không ngừng tăng cao. Cố Trăn tách hai chân cô ra, hoa huy*t ướt nhẹp không ngừng 𝒸h●ả●y 𝐧ướ●𝒸, lộ ra mị thịt hồng hào bên trong, vừa đẹp một cách thuần khiết, vừa 🍳u𝓎_ế_ⓝ ⓡ_ũ.
Mạch Mang Mang đỏ mặt nhìn Cố Trăn cúi đầu ngậm lấy hoa huy*t: "Ưm...a...S.ướ𝓃.g quá...Cố Trăn."
Cố Trăn đ-è ⅼê-𝓃 ⓝ-ℊư-ờ-❗ cô, đặt cô nằm nghiêng, cười nói: "Càng ngày càng ướt, làm sao ăn hết được đây?"
Mang Mang đưa tay ra phía sau, 🌜●ở●𝖎 ⓠ●⛎●ầ●п anh ra, tay nhỏ nắm lấy côn th*t cương cứng 𝐧·ó·𝖓·ɢ ⓑỏ𝓃·𝐠 khẽ trượt qua hông, di chuyển côn th*t cọ sát với khẽ thịt m.ô𝐧.ⓖ căng tròn, giọng mũi 〽️.ề.𝖒 𝐦ạ.ı nói: "Em khó chịu..."
Cố Trăn hừ nhẹ một tiếng, nghe cô nói xong mặt cũng đỏ, bàn tay đang xoa bóp bầu bực, tay còn lại đem gậy th*t 🌜ắ-m ν-à-🔴 khe nhỏ giữa hai chân cô: "Mang Mang mềm quá." Anh ռⓖ♓●❗ế●ռ гă𝖓●ℊ, dường như sắp mất kiên nhẫn: "Rất muốn cắm ↪️♓ế●t em."
Cố Trăn 𝐯●𝐮●ố●𝐭 v●ⓔ da thịt khiến cả người Mạch Mang Mang nóng lên, giữa hai chân cô càng ngày càng ẩm ướt, côn th*t cũng càng lúc càng trướng to hơn, thậm chí cô còn nhìn thấy gân xanh chằng chịt nổi lên. Cô nhớ lại 🎋♓_𝖔_á_ℹ️ 𝖈ả_ɱ khi anh ở bên trong mình, trong lòng nóng như lửa đốt: "Hay anh đi xuống lầu mua đi...Em muốn..."
Cố Trăn vừa ⅼ·ℹ️ế·m vừa cắn vành tai cô, 🅓-ụ 𝖉-ỗ nói: "Em muốn cái gì?"
Mạch Mang Mang quay mặt sang bên khác: "Muốn anh cắ.ɱ ѵ.à.0 trong..."
"Đã lâu anh không chạm vào em, nếu bây giờ thực sự 𝐜ắ·𝖒 và·🅾️ em sẽ không chịu được." Cố Trăn săn sóc nói: "Anh muốn đâ●〽️ Mang Mang cả ngày, cơ thể em yếu ớt như vậy làm sao ngậm côn th*t của anh cả ngày được, hử?"
Mạch Mang Mang chóng cả mặt, nói suông: "Được, em làm được."
"Tiểu lừa đảo." Cố Trăn т.𝖍.ở ◗.ố.↪️: "Không kịp nữa rồi."
Quy đầu 𝖒*ơ*ⓝ t𝓇ớ*n với cửa huyệt liên tục 𝒸●𝖍ả●🍸 ⓝướ●🌜, cơ thể Mạch Mang Mang bỗng co rúm lại, 𝖗●𝖚●ⓝ 𝐫●ẩ●🍸 đạt c*ự*𝖈 κ♓🅾️*á*❗.
Toàn bộ ✞·ⓘ𝓃·𝐡 ԁ·ị·𝐜·h trắng đều bắn lên ga giường, gậy th*t đã mềm bị Cố Trăn cầm lấy đánh nhẹ lên hoa huy*t, ◗·â·𝖒 dịch tiết ra như suối, bên trong vẫn không ngừng r_ⓤ_n r_ẩ_γ.
Cao trào lắng xuống, Cố Trăn đỡ người cô ngồi tựa vào anh, rửa ráy dọn dẹp một lát rồi ôm cô trong 𝖓🌀●ự●𝒸, 𝒽ô●𝖓 lên tóc: "Ngủ đi."
Mạch Mang Mang từ từ nhắm hai mắt lại: "Anh. đáng ghét..."
Cố Trăn mỉm cười đáp: "Ừm."
Trong thành phố trời vẫn đang mưa lớn, sấm sét nổ vang trời, cả thành phố như bị bao phủ trong sương mờ trắng xóa.
Mạch Mang Mang tìm một vị trị thoải mái trong lòng Cố Trăn rồi ôm lấy anh, chìm vào giấc ngủ bình yên mặc thế giới bên ngoài ra sao.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |