Truyện:Tâm Phục Khẩu Phục - Chương 067

Tâm Phục Khẩu Phục
Trọn bộ 103 chương
Chương 067
-Khí phách -
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)

Mạch Mang Mang chưa kịp chuẩn bị, Cố Trăn có thể dễ dàng tách mở hàm răng, nắm lấy cổ tay còn đang ngơ ngác của cô, vòng quanh thắt lưng anh.

Trong bãi đậu xe, một luồng sáng trắng xám chiếu thẳng vào hai người đang 𝐪·u·ấ·n q·⛎ý·†, Mạch Mang Mang giãy dụa, Cố Trăn mới chịu buông ra sau, giữ chặt gáy cô, nụ hô-n của anh vừa sâu vừa dồn dập, cảm giác đau đớn và tê dại lấn áp mọi giác quan của cô, chỉ còn lại sự chiếm hữu và chiếm hữu đến tận xương tủy.

Dù họ đang ở trong góc c𝒽ế.t trong bãi đỗ xe nhưng đây vẫn là nơi công cộng. Nụ ⓗô.𝖓 này đã trở nên mãnh liệt hơn, nhịp tim của Mạch Mang Mang dồn dập như đánh trống, hai chân cô như nhũn ra. Đúng lúc có một chiếc xe ô tô chạy qua, cô túm chặt quần áo của Cố Trăn, còn anh mở cửa sau, ôm eo cô ngồi vào, anh 𝖍·ô·𝐧 chậm lại, 🦵●ℹ️ế●ɱ lïế●m đầu lưỡi đã đau đớn vì bị ɱ*ú*𝐭 cắn nhiều.

Anh hơi lùi về sau, sợi nước trong suốt bị kéo ra dính trên đôi sưng đỏ mọng của Mang Mang. Giọng Cố Trăn khàn khàn:#"Muốn anh ta làm như thế này với em à?"

Mang Mang giận không thở nổi, trừng mắt nhìn anh: "Anh điên rồi!"

Điện thoại lại reo lên, Mạch Mang Mang muốn giật lại, Cố Trăn dứt khoát ném lên ghế trước rồi đè cô dưới thân, xé toạc chỗ khoét hở nơi hõm eo cô, tay dần hướng lên trên.

Miếng dán пⓖự·c của Mạch Mang Mang bị kéo ra, Cố Trăn vân vê nụ hoa nhỏ đến khi chúng dựng thẳng lên một cách xinh đẹp, anh ngậm vành tai cô, nói: "Em không hỏi nguyên nhân sao?"

Môi Cố Trăn phả ra hơi thở ⓝó*𝖓*ⓖ 𝒷ỏ𝖓*🌀, hai tay lung tung xoa nắn bầu ⓝℊự_𝖈 sữa. Mạch Mang từ chối nói: "Bỏ em ra, chỗ này là bãi đậu xe đấy."

Một thời gian trước Mục Dã bị bệnh mắt, phải tránh ánh sáng nên xe Mạch Mang Mang dán tấm che nắng ở ba mặt. Cố Trăn khoá cửa xe, kéo tấm che nắng cuối cùng lên che cửa kính phía trước.

Trong buồng xe nhỏ hẹp, Mạch Mang Mang không có chỗ để chân, chỉ có thể vòng lên eo Cố Trăn, vì thế váy bị kéo lên, cô càng giãy dụa thì nơi giữa hai chân càng kề sát anh, vật cứng cọ vào khe 𝐦ề·m m·ạ·𝒾 của cô.

Cố Trăn cúi đầu nhìn thoáng qua, bụng dưới bỗng nóng lên, một dải đen mỏng manh tinh tế kẹp ở giữa hoa môi hơi trồi lên, gợi ra hình dáng đầy đặn.

Cô lại dám mặc quần chữ T cơ đấy.

Cố Trăn vỗ một phát vào ⓜô.𝖓.g cô: "Mặc thế này chờ anh ta à?"

Cố Trăn đẩy mảnh vải mỏng ra, âm đế dưới cái nhìn chăm chú của anh khẽ run nhẹ, anh ấn tay lên nó, chất dịch trong suốt tràn ra ngoài, Mang Mang cong người lên, khiêu khích: "Đúng vậy đấy, sao nào?"

Cố Trăn kéo khóa quần, anh cầm vật cứng nóng, trực tiếp đâ●𝖒 lút cán, thô bạo cắm rút: "Làm thế này, Mang Mang thích không?"

Mang Mang đè nén tiếng 𝓇.ê.𝐧 r.ỉ, vẫn ý thức được mình đang ở chỗ nào, cố gắng nhỏ giọng, vách trong 𝖘.❗.ế.т ↪️.𝒽.ặ.т lấy anh: "Không, không thích.."

"Không thích anh cắm hả?" Cố Trăn đ-â-𝐦 chọc cô từng chút một, "Bên trong rất ẩm ướt, rất nóng."

Thân xe rung lắc, tuy rằng để ở chỗ vắng vẻ nhưng Mang Mang vẫn lo lắng có người nhận ra sự bất thường nên gõ cửa sổ. Cố Trăn vuốt má cô: "Tập trung nào..."

Cố Trăn đâ_m rất sâu, chân Mang Mang quấn lấy eo anh, ngón chân thoải mái đến mực co quắp lại với nhau, cô chẳng còn p♓.â.𝓃 ✝️.♓â.𝐧 mà để ý xung quanh được nữa. Đến khi Lận Đông Ngang gọi cô lần thứ ba, cả người ⓡ⛎.ⓝ ⓡ.ẩ.𝓎 co chặt.

Cố Trăn trầm thấp †♓*ở 𝖌ấ*p: "Không tập trung mà cũng 𝖘*ıế*✞ ↪️ⓗ*ặ*t như thế sao." Anh nhìn lướt qua màn hình, "Em muốn nhận không?"

Mạch Mang Mang 𝒸·ắ·𝖓 m·ô·𝐢: "Không.."

Cố Trăn vén tóc mái đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt ra sau tai: "Đừng kìm nén." Ngón cái anh đặt vào giữa hai hàm răng cô: "Giọng Mang Mang dễ nghe như thế, nhận đi, nói cho anh ta nghe nhé."

Thắt lưng Cố Trăn đột ngột đâ*ɱ xuống, Mạch Mang Mang bị κ*í𝐜*𝒽 тh*í*𝒸*ⓗ gấp đôi, vùi bên cổ anh không ngừng гⓤ*𝐧 r*ẩ*🍸: "A.."

Khi Mang Mang bình tĩnh lại sau cao trào, điện thoại di động của cô đã sắp hết pin nên tự động tắt, cùng lúc đó, điện thoại di động của Cố Trăn bên cạnh cô nhận được tin nhắn mới từ Lận Nam Huyên.

Cơn giận dữ của Mạch Mang Mang đột nhiên ập đến, cảm giác tội lỗi và thấp thỏm về sinh nhật của anh biến mất, cô điều tra về nhà họ Mạch gặp khó khăn, không tìm ra được chân tướng mười năm trước. Cố Trăn thì vẫn giữ bí mật với cô, che giấu cô nhiều chuyện, còn qua lại thân thiết với Lận Nam Huyên, cùng nhau ăn mừng sinh nhật lúc 0 giờ. Lâm Đông Ngang đã nói, hiện tại là bạn bè, tương lai vẫn sẽ là bạn bè ư? Hừ, mối q*ц*🔼*𝖓 𝖍*ệ bọn họ chỉ hợp tác, cô cũng không quan tâm. Nhưng dựa vào cái gì mà anh dám xâm phạm quyền riêng tư của cô, kiểm soát cô qua lại với ai?

Mạch Mang kéo cà vạt của Cố Trăn lại, гư*ớ*ռ nɢ*ư*ờ*ï lên, môi đỏ kề sát: "Phó thị trưởng Cố, chúng ta có vẻ khá ăn ý phương diện â●n á●❗, nên em không ngại ⓛ*ê*ⓝ gï*ườ*𝖓*🌀 với anh thêm vài lần nữa. Nhưng anh nên biết rằng, đó là do em muốn, không phải anh thì ai cũng được, kể cả Lận Đông Ngang."

Mạch Mang Mang rên một tiếng, rụt người lại, bởi Cố Trăn cắn vành tai cô, anh rút vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể cô ra, lấy quần lót của cô lau 🅓â·m dịch, ánh mắt dần lạnh xuống: "Em đúng là rất biết cách làm anh tức giận."

Bộ lễ phục của Mạch Mang Mang nhàu nhĩ, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, cô ngồi thẳng dậy, đang muốn đuổi Cố Trăn xuống xe.

Cô cứ nghĩ Cố Trăn đang chỉnh trang lại vẻ ngoài, không ngờ anh đột nhiên tháo cà vạt ra, Mang Mang lo lắng dịch người về phía sau, anh bắt lấy tay cô, trói hai tay ra phía sau.

#

Lận Đông Ngang cố gắng hình bóng của Mạch Mang Mang ở tầng hầm bốn âm u, có lẽ là do tín hiệu kém nên điện thoại của cô không thể trả lời.

Thích Mạn Diễn nâng niu ôm áo khoác anh trước 𝓃🌀-ự-ⓒ, cô vừa đuổi theo ra ngoài để trả lại áo khoác cho anh ta. Lận Đông Ngang mải chạy, cô không thúc giục cũng không rời bỏ, thẳng lưng im lặng đi theo.

Lớp trang điểm của cô sau khi chỉnh lại nhìn rất khéo léo, xinh đẹp, chỉ còn đuôi mắt hơi phiếm hồng. Lận Đông Ngang đang cáu kỉnh, nhìn lướt qua khuôn mặt cô, nói: "Vừa khóc hả?"

Ở bên cạnh Lâm Đông Ngang, Thích Mạn Diễn đã quen làm vật trang trí không được anh để ý, không ngờ anh lại bất ngờ hỏi một câu hỏi sắc bén lại thẳng thắn như vậy. Cô ấy đã từng đối mặt với vô số sự chú ý cuồng nhiệt, nhưng chưa bao giờ đầu óc cô lại trống rỗng như lúc này.

Cô không khóc lóc kể lể, hay giả vờ mạnh mẽ, chỉ nhàn nhạt đáp lại, "Ừm."

Thấy cô ấy không nói gì thêm, Lận Đông Ngang cũng không hỏi tiếp.

Chương (1-103)