Truyện:Tâm Phục Khẩu Phục - Chương 030

Tâm Phục Khẩu Phục
Trọn bộ 103 chương
Chương 030
Áy náy
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)

Cố Trăn ⓗô●ռ lên gáy cô, cùng lúc v𝖚ố*t 𝖛*𝖊 hạt đậu nhỏ đang sưng đỏ lên vì mẫn cảm. Hai ngón tay của anh cùng nhau ra vào, 𝐤.í.c.♓ 🌴𝒽í↪️.𝖍 cô phiêu lưu theo từng đợt κ𝐡.𝖔á.ı 🌜ả.Ⓜ️, d*m thủy trong suốt cũng theo đó mà tuôn ra, thấm ướt lòng bàn tay anh.

Anh kiên nhẫn thực hiện màn dạo đầu, nhẹ nhàng thăm dò từng nếp gấp đầy bí ẩn của cô. Hai gò má của Mạch Mang Mang dán lên vai anh. Cô vừa uống rượu, lại còn bị anh ⓚ*í*🌜*𝐡 𝖙*♓í*🌜*ⓗ ⓗ.🅰️.𝐦 ɱ.𝖚.ố.𝖓 ẩn náu bên trong mình. Cơ thể của cô giống như là tên đã được giương lên, sẵn sàng ứng chiến. Toàn thân cô 𝐧.ó.ⓝ.ℊ 𝐫🔼.ⓝ, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, giữa hai chân vô cùng ẩm ướt, miệng cô г*ê*𝐧 г*ỉ gọi: "Cố Trăn..."

Cố Trăn kéo khóa quần xuống, đem khúc côn th*t 𝓃ó.𝐧.ɢ ⓑỏn.ɢ cọ sát vào nơi cửa huyệt ư●ớ●🌴 á●ⓣ của cô. Anh do dự vài lần nhưng vẫn chưa tiến vào vì sợ làm đau cô, nhưng Mạch Mang Mang đã ưỡn cong lưng mời gọi: "Em muốn..."

"Ngoan." Cố Trăn ⓗô_𝖓 lên tóc cô: "Thứ Mang Mang muốn, anh nhất định sẽ cho em."

Cố Trăn m-ú-𝐭 lấy đôi môi 𝐦·ề·〽️ 〽️ạ·𝖎 của cô, côn th*t cứng rắn cùng lúc dứt khoát tiến vào hoa huy*t chật hẹp ɱề·Ⓜ️ 𝖒ạ·ı. Mạch Mang Mang thốt lên thanh âm "ưm" ngắn ngủi. Lần ⓛà-ɱ ⓣ-ìⓝ-h này của hai người anh không mang bao, cũng chẳng bị cửa huyệt chật hẹp của cô cản trở. hoa huy*t 𝖒ề-ɱ 𝐦ạ-ï trơn nhẵn co chặt lại, hút lấy vật nam tính của anh.

"Chỉ mới vài ngày không gặp em..." Cố Trăn kìm nén, hô hấp nặng nề: "Đúng là muốn lấy mạng người mà..."

".... Vài ngày à, em thấy không hề lâu đâu." Vách thịt bên trong 🅓-â-𝐦 huyệt cô xoắn lại, cố hết sức nuốt trọn côn th*t to lớn của anh: "Không phải anh còn giả bộ không quen em à?"

"Vậy sao bé cưng lại 𝐤.ẹ.ⓟ ⓒ𝒽.ặ.т như vậy?" Cố Trăn ưỡn hông đ.â.ɱ tới: "Đủ sâu chưa?"

"Anh không có giả vờ không biết em." Cố Trăn cắn 𝐦ú*t tai cô, khàn giọng: "Khi đó nhìn thấy em, anh chỉ đang nghĩ làm thế nào để bắt em lại."

Mạch Mang Mang bị căng trướng đến phát đau: "Anh không cần đâ·ɱ mạnh vậy a..."

Cố Trăn dừng động tác, cười nói: "Vậy Mang Mang tự làm đi."

Mạch Mang Mang lườm anh một cái, vịn vào vai anh nâng người lên, ngồi đè lên khúc côn th*t cứng rắn. Chỉ vừa mới lên xuống hơn mười lần mà cô đã bủn rủn đến mềm nhũn, hai chân mỏi nhừ.

Cố Trăn dụ ngọt: "Di chuyển lên xuống đi em."

Trên người Mang Mang còn mặc chiếc váy dài xanh thẫm, làn váy che đi phần thân dưới của bọn họ, cứ như cô chỉ đơn giản là đang ngồi lên đùi Cố Trăn vậy. Nhưng thật ra bên dưới lớp váy mỏng đó, đóa hoa nhỏ ẩm ướt của cô đã nhanh chóng bao trọn lấy anh. Cô chống hai khuỷu tay ra sau, hơi nâng cằm lên, di chuyển cái ⓔ_𝖔 ⓣ𝖍_𝐨_ⓝ thả của mình lên xuống. Mái tóc xoăn đen nhánh trở nên rối tung, nhẹ nhàng đong đưa theo từng động tác của cô.

Vẻ mặt của Mạch Mang Mang như ngây dại. Cố Trăn vừa cảm thụ 🎋*𝒽oá*𝖎 cả*ɱ vừa phải kìm nén cảm giác bị cô chơi đùa, không nhịn nổi nữa liền ôm chặt lấy cô: "Chơi đủ chưa?"

"..... Không chơi nữa."

Cố Trăn nắm lại quyền chủ động, thúc nhẹ một cái tiến sâu vào bên trong cô, âm thanh nhỏ г*ê*ⓝ 𝖗*ỉ từ miệng cô 𝐫u-n г-ẩ-γ bật ra. Nhịp điệu lúc này và tiết tấu chậm rãi mới nãy của cô hoàn toàn khác nhau. Anh liên tục ra sức thúc mạnh vào nơi sâu kín nhất của cô, Mạch Mang Mang cũng đạt đến cao trào.

Khúc côn th*t to lớn ấy vẫn đang cố gắng xâ●Ⓜ️ ռ𝐡ậ●𝖕 sâu vào trong cô, Mạch Mang Mang nhíu mày: "Sao anh còn chưa...?"

"Hai chúng ta đổi chỗ khác." Cố Trăn 𝖍-ô-𝓃 lên chóp mũi cô.

Cố Trăn 𝐫ú_✝️ г_𝒶, thu dọn sơ qua rồi ôm lấy cô đi vào hành lang. Mạch Mang Mang cảm thấy tò mò. Hoằng Triệt có thể tiếp đón những vị khách quý, đương nhiên cách bài trí của từng khu vực lại không hề giống nhau, nhưng anh thì lại ra vào nơi này một cách tự nhiên như ở nhà của mình vậy.

Cố Trăn bước lên lầu, đẩy cửa phòng ra. Cách bố trí đồ đạc bên trong tựa như ở khách sạn.

Mạch Mang Mang ngã xuống giường. Cố Trăn tháo cà vạt, đẩy hai chân cô ra hai bên, nhìn chằm chằm vào nơi giữa ấy. Dịch thể vẫn còn đọng lại trên đóa hoa nhỏ, hết sức phóng đãng. Ánh đèn sáng rực, Mạch Mang Mang xấu hổ dùng tay che mắt anh lại: "Đừng nhìn mà..."

Cố Trăn bắt lấy cổ tay cô, đẩy lên trên. Mạch Mang Mang muốn đá anh, nhưng ngược lại động tác ấy càng khiến cô mở rộng chân ra. Anh nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi mình ⓛ-𝖎ế-𝖒 lên đôi môi Ⓜ️.ề.ɱ m.ạ.ℹ️ của cô: "Nhìn em thật đáng yêu."

Cô bảo anh đừng nhìn, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng bị làm đến thê thảm này của cô. Cố Trăn đè lên cô, côn th*t của anh một lần nữa đi sâu vào trong 𝐝*â*ɱ huyệt nhỏ đang nóng hừng hực. Lồng ⓝ-🌀ự-🌜 của Mạch Mang Mang phập phồng, tức giận nói: "Quần áo của em bị anh phá hư rồi."

Cố Trăn lột quần áo cô ra. Màu vải xanh thẫm làm nổi bật thêm làn da trắng ngần của cô. Anh ôm lấy bầu vú trắng mịn, nhào nặn đến phiếm hồng: "Sẽ đền cho em."

"Không cần anh đền."

Cố Trăn để cô quỳ gối trên giường, người cúi xuống, anh ⓣ.𝒽.â.𝖒 𝖓.𝒽.ậ.𝖕 cô từ phía sau, dùng tay vỗ lên bờ ⓜ_ô𝖓_ℊ tròn trịa của cô: "Vậy em muốn ai đền?"

Mạch Mang Mang ⓡυ●ռ гẩ●🍸. Từng lớp thịt non mềm vừa m●ú●𝖙 lấy vừa thả lỏng, xoắn chặt đến mức hai bên thái dương Cố Trăn phải co lại. Bất chợt anh nhớ tới lúc Chung Kê và Mạch Mang Mang gặp nhau, tâm trạng liền phát sinh biến hóa. Anh cố tình đ*â*ⓜ thật sâu vào bên trong cô, nhưng cô vẫn đang giận yêu anh, không muốn quay mặt về phía anh. Ⓓ·â·𝖒 huyệt cô co rút, bắt đầu cho lần ⓛ*ê*n đỉռ*♓ kế tiếp, Mạch Mang Mang cảm thấy không chịu nổi: "Cố Trăn... Cố Trăn... Em không chịu nữa."

"Không phải gọi vậy." Đôi mắt của Cố Trăn sâu thẳm âm u: "Gọi ông xã."

Mạch Mang Mang bất ngờ hét lớn lên một tiếng, một lượng lớn dịch thế trong suốt ấm áp tuôn trào ra, làm ướt cơ thịt trên bụng anh. Anh ngẩn người, đâ·Ⓜ️ sâu vào tận tử cung cô. Ⓚ.ⓗ⭕.á.𝖎 𝒸.ả.𝐦 của Mạch Mang Mang tăng lên gấp bội, khó lòng kiềm chế. Cô không hề để ý đến thể diện, mở miệng cầu xin anh: "Thật sự là đừng nhìn... Đừng nhìn mà..."

Cả người cô xụi lơ không còn khí lực, vùi mặt lên gối. Ga giường ướt một mảng lớn, cô quay lại trả lời câu anh vừa hỏi: "..... Cũng không phải là anh."

Bình thường khi nam nữ 🦵à_Ⓜ️ 🌴_ì_ռ_𝒽, xưng hô sẽ làm thúc đẩy 𝖉ụ*↪️ ν*ọ𝐧*ℊ hai bên. Mạch Mang Mang chìm đắm trong tình dục, nhưng vẫn còn tỉnh táo cãi lại anh, dường như đây đã là nguyên tắc không thể nào phá vỡ được. Anh 𝖑à*Ⓜ️ ✝️*ì*𝐧*h cùng тhâ-п т♓-ể cô, nhưng trong tim của cô vẫn không bằng lòng chấp nhận anh.

Dù cho anh biết là không phải, dù cho anh biết một lần nữa lại là không phải.

Cố Trăn giữ chặt eo của Mạch Mang Mang, sức lực dần m*ấ*✝️ 🎋*❗ể*〽️ 𝐬*🔴á*𝖙. Cô ⓒắ_𝓃 〽️_ô_𝐢, kiên trì giữ im lặng, gần như bị anh dồn ép đến mức phải bật khóc. Lúc Cố Trăn vén tóc của Mạch Mang Mang lên, tay anh đã đụng phải sườn mặt ẩm ướt. Anh dừng lại một chút, lật người cô lên, côn th*t cũng xoay một vòng trong cơ thể cô, hoa huy*t nhỏ tập trung sức lực xoắn chặt lại, bao bọc lấy anh.

Cố Trăn 𝖗_ú_ⓣ 𝓇_a, 𝖍ô.𝖓 lên mắt cô: "Được rồi, không gọi nữa. Mang Mang đừng khóc."

Làn mi cong dài của Mạch Mang Mang ướt đẫm, ánh mắt cô mờ mịt. Đúng là cô không còn khóc nữa, nhưng khàn giọng nói: "... Anh lúc nào cũng vậy."

Đêm khuya đến Mạch Mang Mang gặp ác mộng. Trong mơ là hình ảnh cô ngồi xổm bên hiên nhà khóc thút thít. Suốt mười năm cô luôn nghĩ đến người đó, biết rõ là không buông xuống được nhưng vẫn lựa chọn đối xử thờ ơ, xoay người bỏ đi.

Cố Trăn tỉnh lại, phát hiện không biết từ lúc nào Mạch Mang Mang đã rời khỏi vòng tay mình. Cô lùi đến mép giường, đưa lưng về phía anh. Cả người cuộn tròn lại như tư thế của em bé, xương sống lưng gồ lên, lọt thỏm trong bóng đêm sâu thẳm. Tất cả cùng nhau tạo nên một vẻ mong manh, yếu đuối.

Nhiệt độ của máy điều hòa thì thấp, còn Mạch Mang Mang lại trần trụi, nằm cuộn mình dưới hơi lạnh. Cố Trăn ôm lấy cô từ phía sau, đặt tay lên bụng nhỏ của cô mà xoa nhẹ. Không thấy có động tĩnh gì, chắc là cô đã ngủ say.

Cố Trăn đặt cằm mình lên hõm vai trái của cô, thở dài nặng nề nói: "Xin lỗi em..."

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều chậm rãi của hai người, còn chưa kịp triền miên thì đã tắt.

Một lúc sau, một giọt nước mắt ấm nóng rơi trên gối.

Chương (1-103)